nghiêm mặt – Mày không nhìn thấy hết sự phức tạp trong vấn đề này. Bản thân em đâu có muốn đòi tiền tụi mình. Nhưng mẹ em giục em lên hỏi. Hỏi không có, chắc chắn mẹ em sẽ mắng mỏ em thậm tệ, chẳng hạn như “Con ngốc kia, mày yêu thằng Nhiệm thì cứ việc yêu nhưng tiền trọ thì vẫn phải lấy chứ, sao cứ để tụi nó thiếu hoài vậy?”. Trước những lời lẽ như vậy, dĩ nhiên em phải khổ sở, phải khóc, mà khóc thì mắt phải đỏ…
Chuyên thở ra:
- Thôi đi mày ơi! Mày chỉ giởi tưởng tượng! Còn khuya em mới khóc vì mày!
Nhiệm tỉnh khô:
- Thì em thường khóc vào lúc… canh khuya chứ sao!
- Dẹp mày đi! Tao đi luộc trứng đây!
Nói xong, Chuyên đứng dậy cầm hai quả hột vịt trên bàn đi lại chỗ góc bếp. Trong khi đó, Mẫn lui cui dọn bàn chuẩn bị cho bữa ăn tối. Vừa sắp xếp chén đũa, anh vừa nghĩ đến khoản tiền nhà đang thiếu, chưa biết xoay xở ra sao. Tiền của gia đình thì chưa thấy gởi lên. Tiền dạy kèm lại chưa tới kỳ lãnh. Nhiệm chắc còn tiền nhưng hắn lại có trách nhiệm vĩ đại là “bảo hiểm” tiền ăn cho cả bọn. Đụng vào “khoản dự trữ” này, tụi Mẫn có nguy cơ nhịn đói như chơi.
Nhiệm dường như chẳng quan tâm nhiều đến chuyện đó. Ngoài cái miệng lúc nào cũng oang oang, Nhiệm là một chàng trai vô tâm chính hiệu. Lớn lên trong một gia đình tương đối khá giả, từ nhỏ Nhiệm đã chẳng phải lo lắng gì. So với Chuyên và Mẫn, Nhiệm lúc nào cũng mơ mơ mộng mộng. Sự mơ mộng lại thường đi đôi với thơ ca. Với Nhiệm, điều đó thể hiện khá rõ. Anh rất khoái làm thơ nhưng vì thơ quá ẹ nên có khi anh thẳng tay xé vụn “tác phẩm” của mình và ném vào sọt rác. Trước mặt Chuyên và Mẫn, Nhiệm chỉ dám ngâm thơ người khác.
Hồi Nhiệm tốt nghiệp phổ thông, gia đình Nhiệm bắt Nhiệm thi vào Đại học Bách khoa. Ba Nhiệm muốn con mình trở thành một kỹ sư tương lai. Nhưng Nhiệm không nghe. Anh chọn thi vào Đại học Văn để có điều kiện phát huy tài làm thơ… con cóc của mình. “Nếu không trở thành nhà thơ thì ít ra tao cũng sẽ trở thành một nhà báo!”. Mỗi khi nghe Nhiệm tuyên bố về tương lai một cách hăm hở như vậy, Chuyên thường bĩu môi: “Mày mà là nhà báo! Báo… đời thì có!”. Những lúc đó, say sưa với viễn ảnh xán lạn trước mắt, Nhiệm không thèm cãi nhau với Chuyên, anh chỉ giở giọng hăm dọa: “Để rồi coi! Tới lúc đó, có khi mày phải tới năn nỉ tao đăng giùm mẩu rao vặt “bán nhà” cho mày không chừng!”.
Chiều nay, trong khi chờ đợi trở thành một nhà báo nổi tiếng, Nhiệm đứng tựa cửa sổ nhìn lơ đãng xuống khoảng sân hàng xóm, mặc cho Chuyên và Mẫn lục đục sửa soạn bữa ăn tối.
Buổi chiều, sân ngập đầy lá vàng và những trái dầu khô. Mỗi lần gió thổi qua, những trái dầu vừa rụng vừa quay tít trông rất đẹp mắt. Mặc dù đã nhìn ngắm hàng trăm lần, Nhiệm vẫn dõi theo những trái dầu rơi không chán mắt. Thỉnh thoảng, một vài trái gị gió tạt vào cửa sổ rơi lăn lóc trên sàn nhà.
Nhiệm đưa tay nhấc lên một trái dầu vừa đáp xuống khung cửa sổ và chợt nghĩ đến Sương. Anh cố đoán xem giờ này Sương đang làm gì. Hồi sáng Sương bảo là chiều nay cô phải giặt đồ, nấu cơm nhưng anh lắng tai một hồi vẫn không nghe tiếng nước chảy. Vậy là chắc Sương đang nấu cơm.
Nghĩ đến “cơm”, tự nhiên Nhiệm thấy đói bụng. Anh quay vào nhìn Chuyên:
- Sao luộc hột vịt lâu dữ vậy mày? Gần xong chưa?
Chuyên nhăn nhó:
- Xong cái con khỉ! Từ nãy đến giờ cái bếp đâu có đỏ!
- Kéo tim lên!
- Kéo rồi nhưng không ăn thua.
- Sao vậy?
- Hết dầu! – Chuyên thở dài ngán ngẩm.
Mẫn lên tiếng:
- Hay cắm đỡ cái bếp điện?
Chuyên quệt mồ hôi trán:
- Bếp điện đứt dây rồi!
Nhiệm hắng giọng:
- Giờ tính sao chứ? Chẳng lẽ ăn cơm với nước tương ?
Chuyên ngó Nhiệm:
- Mày chạy xuống em Thủy mượn đỡ nửa lít dầu đi!
Nhiệm rụt cổ:
- Thôi đi! Đừng xúi bậy!
- Xúi bậy gì! Ngộ biến phải tùng quyền chứ!
Nhiệm nheo mắt:
- Vậy mày đi đi!
- Tao mặt mày nhem nhuốc thế này mà đi đâu!
Rồi Chuyên quay sang Mẫn:
- Thôi, mày đi đi, Mẫn!
Mẫn thè lưỡi:
- Thôi, cho tao xin! Thà tao ăn nước tương còn hơn là gặp em Thủy trong lúc này.
Cả bọn đôi co một hồi, chẳng ai chịu làm… vật hy sinh.
Bỗng Nhiệm đứng phắt dậy, dõng dạc:
- Thôi, để tao đi cho!
Chuyên và Mẫn tròn mắt:
- Mày nói thật hay nói chơi đó?
- Tao mà thèm nói chơi với cái lũ “nhát gan” như tụi mày ! Đưa chai dầu đây!
Vừa ra lệnh, Nhiệm vừa chìa tay ra, dáng điệu trông uy nghi như một viên tướng giữa trận tiền đang chờ quân sĩ trao vũ khí để xông lên đánh xáp lá cà.
Sợ Nhiệm đổi ý bất tử, Chuyên vội vàng chạy đi lấy chai dầu đem lại.
Trước khi bước ra khỏi cửa, Nhiệm còn quay lại dặn:
- Nếu chẳng may tao bị em Thủy bắt làm “tù binh” tối nay tụi mày ráng ăn cơm với nước tương nghen!
Chuyên cười hì hì:
- Mày yên chí! Em Thủy không đến nỗi “dại dột” như vậy đâu!
- Biết đâu được!
Vừa nói, Nhiệm vừa lần xuống cầu thang.
Chuyên và Mẫn ngồi bệt xuống trước cửa ngó theo, đợi.
- Thằng Nhiệm coi vậy mà gan cùng mình! – Mẫn nói.
- Hình như em Thủy “mết” nó thật mày ạ! – Chuyên nhận xét.
- Làm gì có chuyện đó! – Thằng Nhiệm chỉ ba hoa thôi! – Mẫn lắc đầu, phản đối.
Chuyên gật gù:
- Có đấy! Tao thấy em Thủy cười với nó mấy lần.
- Cười thì ăn nhằm gì!
- Nhưng mà em cười lạ lắm! Nụ cười của em nó ngọt ngào cứ y như… đường cát vậy!
Mẫn khịt mũi:
- Đó là mày thèm đường mày tưởng tượng ra thôi!
Chuyên cãi:
- Tưởng tượng sao được…
Chuyên nói chưa dứt câu thì Nhiệm lên tới.
- Mượn được dầu không? – Mẫn hỏi ngay.
Nhiệm chìa chai dầu ra trước mặt với vẻ đắc thắng:
- Đầy nhóc!
Mẫn xuýt xoa:
- Tài thật!
Chuyên vừa rót dầu vô bếp vừa hỏi:
- Mày nói sao mà em cho mượn hay vậy?
Nhiệm búng tay:
- Thì như một người yêu nói với một người yêu vậy thôi! Tao bảo “Em thương yêu, em cho anh mượn đỡ một ít dầu đi, nếu không, chủ nhật tới anh sẽ không rủ em đi chơi…” Thế là em vội vàng giằng ngay chai dầu khỏi tay tao…!
- Xạo ơi là xạo!
Nhiệm tỉnh bơ:
- Không tin thì mày đi hỏi em mà xem! Tao còn hát thì thầm bên tai em nữa…
- Bài “Happy Song” chứ gì? – Mẫn hỏi, cố nén cười.
- Không! Tao hát bài tình ca về dầu lửa. Khi tao hát đến câu “Trái tim em mỏ dầu…” em cảm động muốn xỉu. Tao không nhanh tay đỡ thì em đã té vào nồi nước sôi đặt trên bếp lửa rồi.
Không buồn để ý đến những lời bốc phét của Nhiệm, Chuyên nghiêm giọng hỏi:
- Bộ em không hỏi gì vụ tiền nhà sao?
- Hỏi chứ sao không!
Chuyên rụt cổ:
- Mày trả lời sao?
Nhiệm rút vai:
- Thì móc tiền ra trả chứ trả lời sao!
Chuyên trố mắt:
- Tiền đâu mà trả?
- Thì tiền chợ chứ tiền đâu!
Chuyên và Mẫn đều giật thót:
- Chết mẹ!
Nhiệm khịt mũi:
- Chết thì thôi chứ biết làm sao bây giờ! Chưa trả xong tiền nhà, ai dám vác mặt đi mượn dầu!
Chuyên thở dài:
- Tưởng mày tài giỏi làm sao chứ ai dè! Vậy mà nãy giờ cứ tán dóc!
Nhiệm gãi đầu:
- Nhưng mà tao có hát cho em nghe thật…
- Thôi đi!
- Thật mà! Tao hát bài “đời sinh viên nghèo lắm em ơi, mùa đông thiếu áo, hè thời thiếu chăn…”.
Chuyên cắt ngang:
- “Thiếu ăn” chứ “thiếu chăn” gì!
Nhiệm sờ túi, chép miệng:
- Tụi mày đừng lo! Tao còn tiền đi chợ bốn ngày nữa !
Mẫn bỗng reo lên:
- Ồ, vậy là khỏe re! Bốn ngày nữa thì tao lãnh tiền chỗ em Thu Thảo rồi!
Nhiệm liếc Chuyên:
- Mày thấy chưa! Ông bà đã nói “cùng thời tắc biến, biến thời thông”. Có gì đâu mà phải hoảng lên!
- Chuyện ăn uống hàng ngày, không hoảng sao được!
Vừa nói, Chuyên vừa vớt hột vịt ra chén. Anh gọi Mẫn:
- Lại lột vỏ phụ với tao đi mày! Ăn lẹ, tối nay tao còn phải đi học.
- Học gì?
- Thì học Anh văn.
- Mày học tối thứ hai kia mà?
- Tối mai nhà trường sửa chữa hệ thống điện nên dời buổi học lại tối nay.
Nhiệm ngồi đằng bàn, hắng giọng chen vào:
- Tiếng “Anh” để cho bọn con gái học, tụi mình chỉ cần học tiếng “Em” thôi!
Chuyên “xì” một tiếng:
- Tiếng “Em” cần quái gì học!
Nhiệm cười hì hì:
- Không học, làm sao đi mượn dầu được mày!
Vừa nói, anh vừa xới cơm ra chén. Đúng lúc đó, bản “Money, money, money” của nhóm ABBA vang lên từ chiếc “Panasonic” khiến cả ba đều bật cười.
Chương 4:
Chuyên đăng ký học tiếng Anh ban đêm chủ yếu vì mê âm nhạc nước ngoài. Cách đây gần một năm, đến chơi nhà một người bạn, Chuyên đã mê mẩn khi lần đầu tiên nghe nhóm ABBA chơi các bản “Happy New Year”, “Ring Ring”, “Chiquitita”…, nhất là các giọng nữ của Agnetha Faltskog và Annifrid Lyngstad. Từ đó, anh quyết tâm sắm một cái cassette.
Dành dụm mấy tháng trời được một món tiền kha khá, Chuyên rủ Nhiệm và Mẫn đi lang thang sục sạo các cửa hàng bán đồ cũ. Sau một ngày lê tha hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác đến mỏi nhừ người, cả ba khuân về căn gác trọ chiếc “Panasonic” cũ kỹ còn toòng teng mảnh giấy nhỏ, ghi “chất lượng 80%”. Món tiền trong túi không cho phép Chuyên mua một chiếc máy tốt hơn, nhưng dù sao Chuyên cũng rất hài lòng vì đó là món tài sản “đáng giá” duy nhất của ba anh em.
Những ngày sau đó là những ngày lùng sục băng nhạc. Chuyên tha về nhà đủ thứ trên đời: Beatles, ABBA, Boney M., Modern Talking, Wham, Capenter, Scorpions, Beegees… Mua hết tiền của mình, Chuyên vay tiền của Nhiệm. Anh thu thập các băng nhạc một cách say sưa đến nỗi Nhiệm phải bực mình tuyên bố:
- Thôi, đủ rồi! Tao không cho mày mượn tiền nữa!
Bị cắt “viện trợ”, Chuyên đành thôi. Và bắt đầu những chuỗi ngày dài nằm lì trên giường nghe nhạc, không buồn nhúc nhích chân tay. Báo hại cho Nhiệm, những ngày đó anh phải rửa chén, cọ rửa sàn nhà thay cho Chuyên. Vừa nhúng nùi giẻ vô thau nước, Nhiệm vừa nhìn lên chỗ Chuyên nằm với ánh mắt ác cảm:
- Chưa chán hả mày?
- Chưa.
Nhiệm liếm môi:
- Vừa lau nhà vừa nghe nhạc cũng được vậy?
Chuyên tỉnh bơ:
- Nằm yên nghe nhạc thích hơn!
Nhiệm gầm gừ:
- Biết vậy trước đây tao không cho mày mượn tiền mua băng!
Mặc cho Nhiệm tức tối, Chuyên vẫn nằm trơ trên giường, cười hề hề.
Nhưng Nhiệm không phải tức tối lâu. Khoảng một tuần lễ sau, Chuyên đã bắt đầu “ngồi dậy” được. Và những cuộn băng nhạc cũng từ từ giảm bớt trên giá sách. Không biết Chuyên đem đi bán lại, đem đi đổi hay cho ai những cuộn băng anh không thích nhưng bây giờ anh chỉ còn giữ lại những collection nhạc của Beatles, ABBA và Boney M.
Trong ba nhóm đó, Chuyên đặc biệt thích ABBA. Mẫn thích ABBA và Beatles. Nhiệm thì khoái Boney M.
Nhiệm bảo:
- Tụi Boney M. hát nghe “khí thế” hơn, táo bạo hơn!
Chuyên chọc quê:
- Táo bạo giống như mày chứ gì?
Nhiệm lắc đầu:
- Làm sao bằng tao được!
Sau vụ “Happy Song”, Nhiệm càng khoái Boney M. gấp bội.
Nhưng khác với Nhiệm và Mẫn, Chuyên không chỉ bằng lòng với việc nghe nhạc “khơi khơi” như vậy. Ngoài việc thưởng thức cái hay của âm điệu, tiết tấu, ngoài việc nắm bắt được ý nghĩa của lời ca, Chuyên còn muốn để tâm hồn mình rung động theo những sắc thái tình cảm, những biến đổi tinh tế trong giọng hát John Lennon, Frida v.v… Nói chung, Chuyên mơ ước nghe nhạc nước ngoài bằng cái tai của chính… người nước ngoài, một ước muốn vừa chính đáng vừa có vẻ kỳ quặc. Vì vậy, khi nghe Chuyên tuyên bố sẽ đi học thêm “chính thị” tiếng Anh và giải thích lý do, Nhiệm trợn mắt kêu lên:
- Học tiếng Anh chỉ để nghe nhạc cho… khoái lỗ tai?
- Có sao đâu! Mỗi người học ngoại ngữ đều có mục đích riêng của mình!
- Nhưng tao thấy mục đích của mày nó có vẻ “khùng khùng” làm sao!
Chuyên trợn mắt:
- Tao khùng kệ tao! Mày có đi không?
Nhiệm lắc đầu:
- Thay vì đi học với mày, tao để thì giờ đi chơi với em Sương khoái hơn.
Chuyên bĩu môi:
- Em cho mày đi theo xách dép thì có!
Nhiệm trơ trơ:
- Xách dép cũng được!
Thấy không lay chuyển được Nhiệm, Chuyên quay sang Mẫn:
- Mày đi học chung với tao cho vui!
Mẫn tặc lưỡi:
- Không được! Tối thứ tư và thứ sáu tao kẹt đi dạy kèm.
Rốt cuộc, Chuyên đành phải đi học một mình.
Tối nay là tối khai giảng khóa mới nên giờ vào lớp sớm hơn thường lệ.
Chén qua loa vài chén cơm với hột vịt dằm nước tương, Chuyên ôm tập phóng ra khỏi nhà. Nhiệm nói với theo:
- Tao để dành chén bát cho lát mày về mày rửa nghen!
Chuyên đi thẳng một mạch, không thèm đáp. Anh đang sợ bị trễ giờ. Từ chỗ Chuyên ở đến trường khá gần, đi bộ mất khoảng mười phút. Nhưng hôm nay, do trục trặc vụ “hết dầu” nên anh ra khỏi nhà khá muộn.
Đúng như Chuyên nghĩ, khi anh vào lớp thì các dãy bàn đã chật ních người ngồi. Đảo một vòng, anh lò dò tiến xuống chỗ ghế trống ở cuối lớp.
- Sao đi trễ vậy? – Một người bạn quen ngồi bên cạnh hỏi.
- Tại ăn cơm trễ! – Chuyên đáp.
Rồi Chuyên ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao hôm nay lớp mình đông vậy?
- Hình như có thêm một số học sinh mới.
Chuyên cũng vừa nhận ra những gương mặt xa lạ ngồi rải rác trong lớp. Anh gật gù:
- Hèn chi!
Và không để ý đến chuyện đó nữa, Chuyên bắt đầu lật cuốn sách để trước mặt, lần giở đến chỗ bài học mới.
Nhưng Chuyên chỉ tập trung đầu óc vào bài học được khoảng thời gian đầu. Khi nghỉ giải lao vô, anh không làm sao theo dõi được những lời giảng của cô giáo. Mọi chuyện đột ngột xảy ra khi Chuyên chợt nhìn thấy “con nhỏ” áo đỏ ngồi ở dãy bàn trên cùng.
“Áo đỏ” dễ thương dễ sợ, Chuyên tặc lưỡi. Mặc dù chỉ diện kiến dung nhan người đẹp từ… phía sau, Chuyên vẫn có cảm giác cái mái tóc buông lững lờ trên bờ vai thon thả kia hoàn toàn có thể gây ra sóng gió cho bất cứ chàng trai nào ưa suy nghĩ vẩn vơ. Như Chuyên chẳng hạn.
Và từ lúc đó cho đến khi chuông reo báo giờ tan học, Chuyên vô tình đặt chân lên con đường tiên tri của Nhiệm: anh quên phắt tiếng Anh, quên phắt nỗi đam mê âm nhạc và chợt hiểu rằng trong cuộc sống, tiếng “Em” đáng quan tâm hơn tiếng “Anh” gấp một triệu lần.
Và để thực hiện sự quan tâm đó một cách đầy đủ hơn nữa, Chuyên không ôm tập ra về ngay như thường lệ. Anh đứng lảng vảng trước cổng, chờ áo đỏ đi ngang. Anh tiếc là đã không mang theo xe đạp. Lát nữa áo đỏ phóng vù qua, anh chỉ có nước đứng hít bụi ngó theo. Và trên đường về “lạnh lẽo”, chỉ có thể giải khuây bằng cách ngâm tạm bài thơ… “Cuộc chia ly màu… đỏ” của Nguyễn Mỹ: “Chiếc áo đỏ rực như than lửa, cháy không nguôi trước cảnh chia ly…”, mặc dù đây là cuộc chia ly ai về nhà nấy và ba ngày sau lại gặp lại.
Mải nghĩ lung tung, áo đỏ đi ngang qua trước mặt lúc nào Chuyên không hay. Khi anh phát hiện ra thì cô đã đi khỏi cổng trường một quãng xa. Chuyên mừng húm khi thấy áo đỏ cũng đi bộ… như mình.
Chuyên vội vã phóng theo và mặc dù thở hồng hộc, Chuyên vẫn ngạc nhiên một cách thích thú khi phát hiện áo đỏ về cùng đường với anh, và cứ theo cái hướng đi đó thì có khi cô về thẳng nhà… anh luôn không chừng!
Tới bén gót người đẹp, Chuyên bắt đầu đi chậm lại và để cho cô gái không nhận ra cuộc rượt đuổi suồng sã của mình, Chuyên hóp bụng điều hòa hơi thở theo lối… dưỡng sinh. Vừa thở, anh vừa nghĩ cách bắt chuyện với cô gái. Tất nhiên, không thể bắt chước tên Nhiệm du côn, hễ mở miệng là “Em dễ thương quá!” liền tù tì được.
Chuyên vừa ngẫm nghĩ vừa liếc chừng áo đỏ. Anh bỗng giật mình khi thấy cô quen quen. Hình như anh có gặp cô ở đâu rồi. Anh lại liếc cô gái và tin rằng mình không lầm. Nhưng dù nặn óc, anh vẫn không tài nào nhớ nổi đã gặp cô trong trường hợp nào.
Cô gái dường như đã phát hiện ra cái đuôi phía sau và cố ý bước nhanh hơn. Không biết làm sao, Chuyên đành rảo bước lên ngang cô gái và tò mò liếc sang, cố nhìn rõ mặt.
Cô gái có vẻ như hết chịu nổi thái độ lì lợm của Chuyên. Cô quay phắt lại nhìn thẳng vào mặt anh với ý định ra một lời “cảnh cáo” xanh dờn nào đó. Nhưng cô bỗng mở tròn mắt, thốt lên một tiếng “A” đầy vẻ ngạc nhiên.
Chuyên cũng bị bất ngờ. Anh ngẩn người ra, lắp bắp:
- Ủa, hóa ra là… Sương! Sương không nhận ra Chuyên ngay. Sau một thoáng bối rối, cô ấp úng hỏi:
- Anh ở đâu, tôi thấy… quen quen?
Chuyên mỉm cười chỉ tay lên trời:
- Tôi ở trên gác.
Sương nhìn theo ngón tay Chuyên, ngơ ngác:
- Gác nào?
- À không! – Chuyên vội rút tay lại cho vào… túi quần để khỏi chỉ bậy một lần nữa – Tôi muốn nói đến căn gác kế nhà Sương kìa!
Sương hiểu ra:
- À, thì ra anh ở chung với anh Nhiệm chứ gì?
Chuyên gật đầu:
- Đúng rồi. Tôi là Chuyên.
Sương cười khúc khích:
- Tôi nhớ tên anh rồi. Cái tên mà hôm trước anh Nhiệm bảo là xưng lộn đó phải không?
Chuyên cười khẽ:
- Đó là anh Nhiệm đùa vậy thôi!
Sương hỏi:
- Còn một người nữa tên gì?
- Anh đó tên Mẫn. Ba anh em học chung với nhau hồi lớp mười hai.
- Bây giờ lại ở chung với nhau vui quá hén?
- Ừ, còn Sương?
- Tôi sao?
- Sương học trường nào? Hùng Vương hay Mạc Đĩnh Chi?
Sương nhún vai:
- Anh đoán trật lất!
Chuyên lại nói mò:
- Hay ở trường chuyên Lê Quí Đôn?
Sương cười:
- Anh không đoán trúng đâu! Tôi đã tốt nghiệp phổ thông rồi.
Chuyên trố mắt:
- Thật không? Sao trông Sương còn “nhí” quá vậy?
- Đó là anh tưởng vậy thôi! Đàn ông bao giờ cũng có thói quen xấu là luôn luôn tự cho mình “lớn” hơn phụ nữ!
Chuyên rụt cổ:
- Chà, chà, Sương lý luận ghê quá! Chắc Sương học trường lý luận phê bình?
- Tôi học Cao đẳng Sư Phạm.
- À, thì ra Sương định làm cô giáo! Nghề giáo nghèo thấy mồ, Sương vô đó làm chi? Bộ Sương không nghe người ta nói “Chuột chạy cùng sào mới vào Sư phạm” sao?
Sương “hứ”
một tiếng:
- Nói như anh thì lấy ai dạy học trò?
Câu hỏi vặn của Sương khiến Chuyên bối rối. Anh ấp úng:
- Đâu phải mình tôi nói. Nhiều người nói. Báo chí cũng nói…
Sương khẽ nhún vai:
- Nếu ai cũng nói thì tất nhiên ông Nhà nước phải biết. Ổng biết thì ổng phải sửa. Còn bốn năm nữa tôi mới ra trường. Lúc đó, đồng lương nhà giáo chắc đã được nâng lên rồi.
Chuyên khịt mũi:
- Nếu tới lúc đó, lương nhà giáo vẫn còn thấp hơn… mặt đất thì sao?
Đến lượt Sương bối rối. Cô ngập ngừng:
- Thì lúc đó sẽ… tính.
Rồi cô quay sang nhìn Chuyên:
- Nhưng đâu phải ai đến với nghề giáo cũng nhất thiết vì đồng lương!
Chuyên chớp mắt:
- Chứ vì cái gì?
- Vì nhiều lý do. Như tôi chẳng hạn, tôi chọn nghề dạy học vì tôi yêu trẻ con.
Lý do của Sương khiến Chuyên tiếc hùi hụi “Phải chi mình là trẻ con hoài thì hay biết mấy!”. Tất nhiên Chuyên không dám nói sự tiếc nuối của mình cho Sương biết. Anh mỉm cười một mình và nói lảng qua chuyện khác:
- Sương mà là cô giáo chắc học trò không dám giỡn mặt.
Sương vuốt tóc:
- Cũng còn tùy! Gặp học trò như ông bạn Nhiệm của anh, chắc tôi phải bỏ nghề sớm!
Chuyên không biết trả lời sao, đành cười hì hì.
Hai người im lặng đi...