* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nụ Cười Của Nắng - Con Gái Thần Mặt Trời

nó thích thú ngay từ lần đầu tiên bước vào. Lần này cũng vậy. Một quán café sân vườn mộc mạc với chủ đạo là cây Ban nở hoa tím ngắt. Nó nghĩ, có lẽ cũng vì vậy mà người ta lại lấy màu tím là màu chủ đạo của quán. Nó cũng chẳng quan tâm. Nó thấy đẹp, vậy là đủ rồi. Cần gì biết nhiều làm gì. Bàn nó ngồi nằm cạnh đường đi. Với những tấm vải tím căng ra làm cho nó cảm thấy giống như đang ngồi trong cái chòi vải vậy. Nhưng bất quá, nó thích. Trên mặt bàn là một ly thủy tinh cắm một nhành hoa Ban. Nó nghĩ thầm: “ Đi ngoài đường nhìn chán phèo vậy mà đem cắm nhìn cũng kiều diễm phết nhỉ…”
- Ôi đẹp quá đi mất !!! G. G. Thấy bình cắm hoa đẹp ko?
- Dzời ơi ! Cái hoa Ban tím lấy ngay cái cây kia chứ đâu. Quán nó tiết kiệm đó mà…
- Đúng là chẳng có tâm hồn nghệ thuật gì cả. Biết đâu đó là ý của quán thì sao?
- Rồi rồi. Dc rồi. Tui thua cô…
- Hehe. Có thế chứ.
*****
Nụ cười đó. Chưa bao h nó quên được. Chưa bao h nó có thể xóa khỏi tâm trí. Mặc dù chuyện đã qua, trôi đi rất xa rồi. Giật mình tỉnh dậy. Lúc này ánh mặt trời đã len qua rèm cửa rọi thẳng vào mặt nó. Mấy con chim của ông cụ thì đang la hét ngoài sân…Miệng đắng chát. Với lấy chai nước trên bàn uống ực một hơi rồi bước xuống. Ngó vào đồng hồ: 8h kém 15. Haizzz Dậy cũng sớm đấy chứ nhỉ…Bước xuống phòng tắm, bật nước. Dòng nước man mát từ từ lan dần từ đỉnh đầu xuống người nó. Trong đầu, hình ảnh giấc mơ ký ức đêm qua vẫn còn đọng lại như nước vậy. Lắc mạnh đầu, nó không muốn nhớ nữa. Nước văng như kéo theo hình ảnh nụ cười đó ra khỏi đầu. Lau sơ mặc quần áo rồi nó bước ra sân. Lúc này ông cụ nó đang ngồi ở bộ bàn ghế đá ôm lồng chim nhâm nhi ấm trà sáng. Bộ bàn ghế nằm dưới gốc cây nhãn đã lớn lên theo nó cùng năm tháng…Trên thân cây treo hờ hững vài giò phong lan tím đang chớm nở. Ôi màu tím, lại màu tím.
Ngồi xuống, nó với tay lấy ấm trà tự rót một chén. Từng làn hơi nước bốc lên từ vành miệng chén xanh ngọc tỏa mùi thơm ngát. Bất giác nó rút ra điếu thuốc định châm một hơi nhưng kịp dừng lại khi thấy ánh mắt của ông cụ. Bỏ vào lại, nó tiếp tục nhấp từng ngụm trà nhỏ. Hương thơm từ trà phảng phất trong miệng. Toan rót thêm chén nữa thì ông cụ lại hỏi:
- Tối qua đi tới mấy h?
- Dạ khoảng 3h. Tuần này mấy thằng thanh tra Trung Ương quấy quá. Cậu cũng đuối. Mà chiều nay bọn nó về rồi. Chắc mấy hôm sau cũng khỏe…
- Uhm. Trẻ hay già?
- Cũng trẻ ba. Một thằng 43, một thằng 38. Trẻ quá nên mình cũng mệt.
- Ừ. Thấy thái độ ra sao?
- Cậu cũng lo rồi nên chắc ổn. Cũng chỉ báo ba cái lỗi vặt thôi. Ba đừng lo. À mà sáng nay con còn mang 2 lạng sâm lên cho cậu làm quà nữa. Lấy ở đâu thì tốt hả ba?
- Mày lên chú L lấy. Bạn cũ của ba đó.
- Dạ. Vậy để giờ con lên đó lấy luôn.
- Mày tính không ăn sáng ah?
- Dạ thôi ba. Làm xong cho nhanh cho rồi. Để sát giờ quá mệt lắm.
- Ừ. Vậy đi đi. Mai cuối tuần về phụ tao mấy cái cây…
- Ẹc. Dạ, để mai con phụ.
Bước vào phòng nó bắt đầu thay quần áo. Sáng nay cũng chẳng làm gì nên nó đi xe máy cho tiện. lấy cái quần jean bạc màu, áo pull thêm cái áo da nữa. Vậy là xong. Ra thay đôi giày. Nó dắt chiếc moto ra ngoài. Cái xe gắn bó với nó từ những ngày bé khi còn được cụ bế cho ngồi trên bình xăng mà đưa đến trường. Tới giờ cũng đã được 20 năm rồi. Sắp biến thành đồ cổ đến nơi.Khi dắt chiếc xe ra nó chợt nhìn thấy ánh mắt ông cụ. Như đang sáng lên một cái gì đó. Nó quay ra mỉm cười với ông. Chợt thấy tự hào vì người cha của mình.
Từng tiếng nổ thình thịch vang lên. Nó như cảm giác lại cái ngày xưa khi nhận được chiếc xe từ tay ông. Đội mũ vào, nó lướt đi. Tiếng xe cứ chậm rãi rời xa ngôi nhà. Nó cười: 20 năm vẫn chạy tốt đấy chứ ông bạn già…Lướt qua từng con phố. Nó tới nhà chú L, bạn cũ của ba ngày xưa. Cất tiếng gọi, một ông già bước ra:
- Tao cứ tưởng là ai. Dạo này sao ko đưa ba lên chú? Chán đấu chim với tao rồi ah? Hay ba mày sợ thua đấy?
- Dạ. Dạo này ba hay đau chân nên đi đứng hơi khó. Mấy bữa nay thấy cũng đỡ có gì để mai mốt con đưa ba lên chú.
- Uhm. Chân cẳng ổng ngày xưa đã vậy rồi. Còn mày hôm nay lên có chuyện gì?
- Dạ. Cháu lên nhờ chú lấy giùm 2 lạng sâm. Cơ quan mới có khách nên cậu nhờ cháu kiếm dùm.
- Vô nhà uống miếng nước chờ chú lấy cho.
Nó dắt xe vào. Căn nhà cũng từa tựa như kiểu nhà phố. Không rông như nhà nó nhưng lại toàn đồ gỗ. Ngay bộ bàn ghế là một cái lồng chạm khắc tinh sảo mà nó biết không nên hỏi giá thì hơn. Ông này thì không uống trà nên nhà chỉ uống nước trắng thôi. Uống tạm hớp nước nó đã thấy ông cầm lên hai gói. Ông nói:
- Cái gói to này là 2 lạng mày nhờ đấy. Hàng loại hai thôi chứ ko phải loại một. Chẳng ai biết đâu mà lần. Còn gói này là loại một mang về ngâm cho ba dùng. Mày lâu lâu đi tiếp khách về cũng nên uống 1 chút. Chứ nếu không thì không có gan nào chịu nổi đâu. Nhớ là trẻ thì uống một chút thôi. Uống nhiều quá lại hại thân…
- Dạ. Bao nhiêu để cháu gửi???
- 2 lạng loại hai thì 15 còn mày muốn hô với cơ quan thì 20 cũng được. Đến tao buôn mà nhìn sơ qua còn lầm huống hồ là người khác. Cứ yên tâm.
- Dạ. Ủa chứ vậy còn gói kia chú?
- Gói đó cầm về cho ba. Nói là chú gửi. Cấm không được mang tiền lên nhà tao. Nói ba mày mang tiền lên thì hôm sau đừng có hòng mang chim lên đây đấu nữa.
- Dạ con cám ơn chú. Chỗ này 16 chú cầm luôn đi. Chú cho thì con lấy nhưng còn 2 lạng kia lấy vốn vậy kì quá. Đâu phải con mua đâu.
- Ừ vậy được rồi. Tao với ba mày chơi với nhau mấy chục năm nay thì đáng gì ba cái củ sâm…
- Dạ chú con về luôn. Sáng nay công việc nhiều. Bữa sau con đưa ba lên.
- Ừ. Nhớ cho chú hỏi thăm ba dạo này đỡ chưa…
Quay ra ngoài với những suy nghĩ miên man trong đầu. Chà bạn bè chơi với cụ tốt thật. Tính ông cụ cũng chơi đẹp với bạn bè nên mọi người nể. Nó cũng nhờ cái danh đó mà mới leo được đi làm tới bây giờ. Thầm cảm ơn ông cụ rồi nó tăng ga. Vụt đến cơ quan đưa cho cậu. Dặn dò một số thứ xong nó lấy 20 tiền mua. Nó nghĩ: hehe đời là vậy. Có mà không lấy cũng uổng . Cậu nó nói sáng nay hai thằng thanh tra cảm giác tốt lắm. Còn khen là tối qua đi vui. Cho nó thêm 3tr. Ra khỏi cơ quan gặp chú D. Đang ngồi cafe bên kia đường. Bước đến chào hỏi vài câu xong nó dúi vào tay chú 1tr. Nói mệt chú tối qua đi khuya quá. Cậu con đưa, chú về mua cho thằng nhóc cái xe hôm bữa nhé. Chú không cầm thì mang lên nói với cậu chứ con không biết. hì hì. Tính nó là vậy. Chú D hiền trong cả cách ăn nói lẫn tính tình. Có lẽ dân lái xe lâu năm thường trầm tính như vậy. Nó quí chú cũng ở điểm đó. Nói xong lại tỉnh bơ:
- Chú cho con xin điếu thuốc nhá. Sáng h chưa hút điếu nào mà ông cụ lại bắt quả tang quăng mất gói thuốc rồi. Hè hè…
- Mày cứ thế này thì bao giờ mới lấy vợ cho tao nhờ hả thằng kia. Bao h mới lớn…
- Xời ơi. Mai đưa thiệp lại bảo sao cưới sớm…
- Mày thử đưa xem nào…
- Hehe. Thôi cháu đi đã…
Tính nó được lòng mọi người trong cơ quan nên cơ hội lên phó phòng của nó cũng nay mai. Chú D lại là người hay chở Giám Đốc đi nên nó cũng phải thân thiết hơn bình thường. Có cơ hội vậy không bỏ qua cũng phí. Nó nghĩ thầm.
Dừng chân trước quán cafe quen thuộc. Đen cafe. Nó để xe đó cho giữ xe rồi bước vào. Chẳng cần thẻ vì cái quán này cũng đã quen mặt . Bàn của nó vẫn còn nguyên với tấm bảng “Reserved” . Nó ngồi xuống. Phục vụ lặng lẽ mang những gì mà nó hay yêu cầu rồi rời đi. Từng giọt cafe rơi trên nền sữa trắng đều đều nhẹ nhàng. Bỗng âm báo của chiếc E71 lại vang lên. Mở điện thoại ra nhìn. Nền chỉ hiện lên hai chữ: “First date”
6 năm rồi kể từ ngày đó. Cái ngày gặp mà nó không bao h quên như đã in sâu vào tiềm thức. Đêm qua, nó đã mơ thấy cái ngày này 6 năm về trước:
- Ôi đệch ! Không lẽ lại là định mệnh…
Chap 3: Cô bé Xấu Trai…
- Nhìn cái gì mà nhìn ! hai con mắt muốn lọt ra ngoài rồi kìa…
- Lạ nhỉ? Tui có nhìn cô đâu?
- Thế ông nhìn cái gì ý?
- Hề hề. It’s not your business.
- Thôi mà. Tôi kém tiếng anh được chưa. Nói đi mà…
- Tiếng anh kém thế tiếng “em” có kém ko?
- Giờ có nói không?
- Rồi rồi. Tui nhìn cái mụn trên mặt cô ý.
- Cái gì??????
Thế là một người lôi từ trong giỏ xách ra cái gương rồi nhìn nhìn ngắm ngắm. Người còn lại thì cứ tủm tỉm cười. Một lúc sau.
- Này ! Tui nhìn rõ rồi nhé. Ko hề có cái mụn nào. Lừa tui thế ah?
- Hehe. Ai bảo cô dễ dụ quá thế làm chi. Đâu phải do tui.
- Vậy rốt cuộc là ông nhìn gì? Nói nhanh coi nào?
- Tui nhìn cô đấy. Được chưa cô nương?
- Tui cũng 2 mắt, 1 mũi, 1 miệng. Đâu có gì khác thường đâu mà ông lại nhìn.
- Ế. Nhưng cô có 1 cái lông mày ah. Hehehe.
- Tào lao mía lao. Ghét cái mặt…
- Hehe…
Câu chuyện cứ thế. Hai đứa cứ tranh cái ỏm tỏi nhặng cả lên. Hóa ra ngày đầu tiên gặp mặt lại chuyển thành cuộc tranh cãi. Cuộc tranh cãi chỉ dừng lại khi nước được mang lên. Nó, luôn là một đen đá không đường. Còn cô gái kia, một bánh kem chanh dây. Nó hỏi:
- Ăn ké được hông?
- Muỗng ai người đó xài ah nghen. Tui là tui ko có muốn bị sâu răng như ông đâu đấy.
- Ẹc. Tui bị hồi nào. Đừng có lấy cô ra áp dụng vào người khác nhá.
- Mệt quá. H muốn ăn không? hay để tui ăn 1 mình.
- Ăn chứ hè hè. Có người cho ăn ko ăn uổng sao?
Lấy chiếc muỗng café xắn 1 góc. Nó đưa lên miệng. Mặt nhăn lại híp cả hai con mắt vốn đã một mí của mình
- Ẹc. Chua thế.
- Không ăn thì thôi. Phiền phức…
- Ăn chứ. Hè hè.
Thế là cả 2 cứ thay nhau chép miệng. Nước bọt như tứa ra. Chua quá nhưng đứa nào cũng công nhận là bánh ngon. Rồi lại nhìn nhau cười. Lần đầu tiên nó đi café với con gái mà lại thoải mái vậy. Nó cũng vui vì từ nay biết được mặt mũi, tính cách của cô bạn chat như thế nào. Và nó cũng cảm nhận thấy, trong lòng nó đang có một sự rung động. Rung động trước vẻ đẹp đó và cả cá tính đó nữa…
Hai đứa như cá gặp nước. Nói đủ thứ chuyện, nhưng nhắc đến nhiều nhất vẫn là chủ đề bình luận về người đang ngồi đối diện mình.
- Mãi đến hôm nay mới được diện kiến nhan sắc của G. Chà, đúng là có 2 má đồng tiền sâu thật nhỉ.
- Dzời ơi. Thế cô trước h thấy thằng ctrai nào có 2 má lúm sâu như tui chưa? Ko có đừng ghen tị nhá…
- Ai bảo không? Nhìn kĩ lại xem. 2 cái dàng hoàng đấy nhá.
- Ple`. Có như không thế mà cũng đòi khoe…
- Ông biết cgai’ chỉ cần trang điểm phớt cũng đẹp rồi ah? Thế nên cái gì ít ít cũng đẹp. Đâu có sâu hoắm như ông? Ôi. Sao tui lại xinh xắn thế này cơ chứ…
- Rùi rùi. Cô đẹp gái hơn tui dc chưa?
- Đó là chuyện dĩ nhiên…
- Khi nào mà tui đẹp gái hơn cô khi đó cô mới nên nhìn lại mình ak. Hehe. Thách cô đẹp trai bằng tui
- Hừm. Khá lắm. Coi như lần này tui thua ông…
- Còn phải nói. G muk.kakakakak
- Ơ thế hôm nay không đi chơi với người yêu ah? Sao lại rảnh rỗi mà phá tui thế này?
- …
Sự im lặng của cô ấy như trả lời cho tất cả. Nó cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó. Từ trước đến h, chưa bao h nó hỏi. Nụ cười luôn hiện diện trên môi nàng đã tắt. Thay vào đó là sự im lặng của cả hai bên.
Chap 4: Lời yêu đầu tiên…
” Ting. Ting”. Âm báo tin nhắn vang lên. Với tay lấy điện thoại, tin nhắn từ Ta:
- Cảm ơn chàng stt buồn về buổi cafe hôm nay nhé. Tui thích quán đó lắm. Hôm nào rảnh lại rủ chàng đi tiếp nha.
- Uhm. Có j đâu. Được gặp cô lần đầu cho biết cũng vui mà. Với lại mấy bữa nay đang muốn đi uống cafe mà lại ko có ai đi cùng. Có cô đi là tui mừng rùi. hehe.
- Hehe. Vậy hứa hôm sau sẽ dắt tui đi tiếp đó. Ko được nuốt lời đâu. Thất hứa hận G luôn.
- Tui hứa oy mà. Lo j. hehe. Làm j làm đi. G nấu cơm đã.
- Uhm. Thanks G nha.
Cầm điện thoại đổi tên trong danh sách. Từ nay cô nàng sẽ có cái tên mới: Con gái của thần Mặt Trời. Cười thích thú rồi nó lại tất bật chạy đi lo chuyện cơm nước. Cuộc sống tự lập đôi khi cũng khiến nó buồn chán.
Nó nói chuyện với cô nhiều hơn, chia sẽ với cô nhiều hơn bất cứ người nào khác. Dần dần nó cảm thấy việc nói chuyện với cô giống như một thói quen, một việc làm bình thường hàng ngày vậy. Nó không thể hiểu được vì sao lại có cảm giác đó nhưng nó mặc kệ. Có được một người nói chuyện hợp tính vào buổi tối như thế thì còn chê gì nữa. Nó nhận ra là mình thích nói chuyện với cô ấy mặc dù chẳng có chuyện gì. Lại là những cuộc tranh cãi về việc bé như con vi trùng, đôi khi lại là những vấn đề gặp phải trong cuộc sống. Ngay cả chuyện gia đình, bạn bè rồi 2 người cũng kể với nhau.
Thường nó hiếm khi tâm sự với ai nhưng với cô ấy thì khác. Nó không thể hiểu được mình lúc này nữa, cách nói chuyện của cô giống như có một cái mị lực, một cái sức hấp dẫn đầy cuốn hút. Nó kể ra cả những mối tình đầu tiên. Chuyện tình trẻ con mà có khi không hỏi lại thì nó đã quên béng đi tự bao giờ. Đúng, nó nhận ra mình đã yêu cô ấy nhưng lại ko dám thổ lộ. Nó biết, một người xinh đẹp, biết cách ăn nói thì chắc j chưa có người yêu. Nhìn lại bản thân mày xem., cao cũng không cao bằng người ta, độ đẹp thì khỏi phải bàn rồi nói chi mất công. Giàu có cũng chả giải quyết được gì đâu, nhà cô ấy có khi còn gấp mấy lần mày đó chứ. Mày có cái gì để khiến cho cô ấy yêu mày? Thở dài một cách âm thầm. Nó cố giấu đi những cảm xúc của mình mỗi lần nói chuyện. Chưa bao h nó hỏi cô ấy có người yêu hay chưa? Nó và cô có thể hỏi rất nhiều về nhau nhưng câu này thì chưa. Biết là mình như thế nhưng nó vẫn muốn, vẫn muốn được một lần thốt ra từ yêu với người đó.
Buồn cười là ở chỗ lần đầu tiên nói từ yêu với cô ấy lại là trong một lần nó say. Khi say có lẽ con người ta thường hay nói. Nó đã nói từ yêu trong trường hợp như thế đấy.
Bar Next Top. Đêm nay nó tới sau cuộc vui tăng 1. Nhạc cứ dập, những thân người cứ uốn éo và ánh đèn quay cuồng. Những cái cụng ly liên tục là nó choáng váng. Bất chợt nó nhớ đến cô. Đúng rồi, tối nay nó hẹn cô chat mà lại quên mất. Nó không còn nhận biết bây giờ là mấy giờ nữa? 9h chăng hay là 2h sáng? Không đủ tỉnh táo để nhìn đồng hồ nữa và lúc này có cũng chẳng quản nhiều được như vậy. Móc vội dt, chẳng cần nhìn thì tay nó cũng đã tự bấm 1 chuỗi số. Con gái thần Mặt Trời is calling. Bài nhạc chờ quen thuộc, nó cứ chờ đợi và chợt nghĩ ra: Có lẽ cô ấy ngủ rồi. Không viết tối nay cô ấy có chờ đợi mà giận nó không. G xin lỗi. Bỗng:
- Alo.
Âm thanh phát ra từ dt khiến nó mừng rỡ. Giữa âm thanh huyên náo chát chúa của bar, giữa cơn lâng lâng bay bổng nhờ tác dụng của rượu. Nó vẫn cố gắng hỏi:
- Ta ngủ chưa? Hôm nay G quên mất. Xin lỗi Ta nha. Có giận G ko?
- G đang ở đâu mà ồn thế. Giọng G hôm nay khang khác nữa. Có j đâu. G quên thôi mà. Hj. Ko sao đâu.
- Uhm. Hj. G đang ở bar đó mà. Và hiện tại thì G đang ko dc tỉnh táo cho lắm. nhưng chợt nhớ đến Ta nên gọi hỏi xem Ta đã ngủ chưa đó mà. Chắc G xỉn mất oy.
- Ghur. Đi chơi sướng quá quên tui tới h mới nhớ đó hử? Biết bây h là mấy giờ rồi ko? 1h30’ sáng đó ông. May mà tui hay đi ngủ trễ chứ nếu ko đang ngủ bị ông dựng dậy chắc tức chết mất.
- G xin lỗi nhưng thực sự là G ko biết bây h đã hơn 1h rồi. Ah mà đừng thức khuya nữa. thức khuya 2 con mắt đen thui rồi lại cạnh tranh làm G với tui đó ah? hehe
- Ple`. Ko thèm nhá. Đi chơi về cần thận nha.
- Uhm. Ngủ ngoan nha. Từ h không dc cạnh tranh với tui nữa đâu đó.
- Không thèm nói với ông nữa. pp. Tui ngủ đây…
- Uhm. Ngủ ngoan nha tình yêu nhỏ xinh của G.
Nở nụ cười rồi đút dt vào túi. Nó lại tiếp tục cuộc vui của mình. Lúc này nó say thật sự rồi. Về đến nhà nó nằm vật ra ngủ luôn cho đến sáng. Khi thức dây, mặt trời đã soi nắng chiếu vào phòng nó. Đầu nhức như búa bổ. Lại gặp rượu giả rồi. Nó lèm bèm rồi kiểm tra điện thoại xem có j ko. Chợt nó thấy. Cuộc đã gọi: Con gái…Hốt hoảng. Nó không nhớ rằng đêm qua mình đã nói gì nữa. Nó thật sự không đủ tỉnh táo để nhớ lại những lời nói nó đã thốt ra. Vội bấm gọi, nó muốn biết đêm qua nó có nói hết những gì trong lòng nó giữ bấy lâu với cô hay ko?
- Tút – tút…
- Alo. Tui nghe. Có chuyện gì vậy G?
- Tối qua thức khuya, sáng hôm nay dậy lúc mấy h ý? hay là lại ngủ nướng?
- Tui không có đi chơi đêm như G đâu ah nghen. Sáng 7h là dậy rồi. Tối qua đi tới mấy h về?
- Ah. Khoảng 2h. Cho G hỏi 1 câu nghen.
- Chuyện j mà hôm nay G rào trước đón sau dữ vậy nhỉ? hehe. Hỏi jk.
- Ah tối qua G có nói j lung tung hok? G thật sự là ko nhớ. Có làm cô giận hok?
- Ple`. Ko nhớ thì thôi, gọi tui chi? hehe…
- May quá. Cười vậy là ko nói gì làm cô giận rùi. Ah mà G nói gì vậy?
- Ko nói. Nhất quyết ko nói.
- Nói đi mờ. Năn nỉ đó. Bữa sau dắt cô đi ăn sinh tố dc chưa?
- Lấy mồi dụ tui đó ah? đừng hòng. Tui là tui ko có dễ bị dụ như thế đâu. Hehe. Thêm chút xíu đi thì có thể suy nghĩ lại.
- Rồi rồi. vậy bữa sau muốn gì cũng dc. Xong rồi đó. Giờ nói đi
- G gọi chúc tui ngủ ngon, xin lỗi vì G quên ko báo cho tui hôm nay G đi chơi ko onl dc. Hehe. Giờ G thấy G dễ bị dụ chưa?
- Zời ơi ! còn j nữa hem?
- Ah. Còn 1 câu cuối G nói với tui nhưng cái này sẽ chỉ là bí mật của riêng tui mà thôi.
- Lại bày trò. Nói luôn đi cho nóng nào.
- Đã bảo không là không. Hỏi hoài ah. Hỏi nữa tui giận ak. Ko thèm nói chuyện với G nữa ak.
- Uhm. Được rồi. Nấu cơm chưa? Mà lúc sáng ăn uống gì chưa?
- Xong xuôi hết rùi. Nhìn lại đồng hồ xem h là mấy giờ mà hỏi kiểu đó. Lo ăn cơm đi. Ăn nhậu say xỉn cho cố vô…
Vậy thế đấy. Nó cứ tưởng lần đầu tiên thổ lộ sẽ là một buổi chiều cafe, sau đó đi dạo một vòng thành phố và cuối cùng là nó sẽ nói ra lời yêu với cô giống như nó vẫn thường nghĩ. Nhưng không. Lời yêu của nó hết sức đơn giản, ko cầu kì, ko gặp nhau và nồng nặc mùa rượu.
Chap 5: Hồ Nước Mắt…
Mỉm cười nhủ thầm: ” Vậy là có sdt của em ấy rồi. hề hề. Để xem như thế nào nào”. Trước khi về còn nhìn thấy e ấy đi 1 chiếc Vespa dỏ tươi nổi bật rõ cả lên trong cái tiết trời nhẹ cuối thu này. Còn ngoái lại nháy một cái cười tinh nghịch nữa chứ. Lúc này, con tim nó đang đập rộn lên. Nhưng nó kịp dồn nén lại. Nó không cho phép bản thân có thêm bất cứ một sự rung động nào nữa. Một lần với nó là quá đủ rồi. Nó không muốn bản thân mình lại tiếp tục rơi vào sự đau khổ khi người con gái mình yêu quí nhất rời xa nó. Chẹp lưỡi, nó lẳng lặng lên xe. Không hiểu sao mỗi lần lái moto nó lại có những giây phút bình yên đến lạ lùng. Người ta nói nó yêu quí chiếc xe này hơn người...

<< 1 2 3 4 ... 9 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status