* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nơi Đâu Tìm Thấy Em Full

khi lên lớp, tôi tiếp tục bị mấy thằng bạn “xử lí” vì tội đi đá muộn. Vừa đặt chân vào lớp, bọn nó lại lao vào tôi mà hỏi tội:
- A cái thằng làm đội mình thua kia rồi!
- Đệch, mấy chú lại gây sự à! – Tôi bực bội nói.
- Tại mày chứ tại ai mà phàn nàn, hehe!
Sau một lát thì cũng giải tán, thằng Quân đập vai hỏi tôi:
- Hôm qua mày đi đâu thế? Mọi khi mày đúng giờ lắm cơ mà!
- Ờ tao bận đi…phụ mẹ mua đồ ấy mà, thôi để tao học bài đi! – Thấy tôi không có hứng trò chuyện nên nó cũng hết hỏi han, quay lại với bài học của mình.
Nói là học bài chứ đầu óc tôi vẫn nghĩ đến người con gái hôm qua. Thế là trong giờ học, tôi không hề tập trung chút nào, và hậu quả là…tôi bị gọi lên đọc bài trong 2 tiết liên tiếp, mà toàn là môn xã hội. Đầu tiên là môn Sử:
- Em An cho cô biết Liên Xô tan rã năm bao nhiêu? – Cô Sử ra câu hỏi.
- Dạ…dạ năm…! – Tôi quên mất sự kiện này xảy ra từ bao giờ nên trả lời nhát ngừng, đồng thời đưa mắt lo lắng nhìn xuống dưới cầu cứu sự trợ giúp của bọn bạn.
Mấy thằng bạn chắc vẫn đang bực về chuyện hôm qua nên nhắc đểu:
- Năm 2010 chứ còn năm nào nữa, chẹp, thằng này…!
Lúc đó không hiểu sao tôi lại nghe theo bọn nó, chắc do bí quá:
- Dạ thưa cô, năm kỉ niệm 1000 Thăng Long, năm 2010! – Tôi chém ra.
Cô giáo nhìn tôi lắc đầu ngán ngẩm, rồi ghi chép gì đó vào sổ. Còn bọn ở dưới đang cười lăn lộn, nhất là mấy thằng nhắc đểu mình. Tôi xấu hổ cầm vở về chỗ, trong đầu tự nhủ lần sau không thèm nghe bọn nó nữa.
Khi điều không may xảy ra thì nó có xu hướng xảy ra tiếp. Và điều đó đúng với tôi. Sau cô Sử, đến lượt thầy Địa:
- Em cho thầy biết Việt Nam thuộc kiểu khí hậu nào?
- Dạ…thuộc kiểu…! – Tôi lại ngắc ngứ không biết Việt Nam mình nó thuộc kiểu nào nữa.
Thằng Quân nhắc thầm:
- Kiểu Hàn đới mày ạ, tin tao
đi!
Và tuy đã tự nhủ là không nghe bọn nó nữa, nhưng khi thấy phao cứu sinh thì những người sắp chết trôi như tôi không thể nào không bám lấy. Thế là:
- Dạ thuộc kiểu Hàn đới ạ! – Tôi đọc như cái máy.
- Ha ha, thằng An học kém hơn cả học sinh lớp 6! – Quân phá ra cười.
Thế là tôi nhận điểm một vào sổ, không biết để đâu cho hết nhục, tôi cúi gằm mặt đi về chỗ, thầm nghĩ thể nào cũng bị cô chủ nhiệm nói.
Và đúng cuối giờ, cô chủ nhiệm đã phê bình tôi:
- Em An học thế này thì làm sao có thể thi được chứ!
- … – Tôi im lặng cúi mặt.
- Từ nay bạn Như Ngọc sẽ kèm bạn An học mấy môn xã hội, được không Ngọc? – Thế là cô phân công đứa con gái học khá giỏi, đứng nhất nhì lớp tôi về khoản xã hội, và cũng…xinh xắn nhất trường để kèm tôi học.
Nhưng tôi không để ý nhiều đến em ấy, đơn giản là hồi trước tôi có nói chuyện với Ngọc, và kết quả là…không dám bắt chuyện với em ấy nữa vì Ngọc hoàn toàn không để ý đến lời tôi, thậm chí còn sẵn sàng báo với cô nếu tôi tiếp tục nói sau khi em ấy nhắc. Lạ là mọi đứa con trai khác em không hề phớt lờ lời của bọn nó mà còn nói chuyện rất sôi nổi nữa, chắc mình bị em ấy ghét sẵn rồi.
Tôi thấy mấy thằng con trai trong lớp xì xào bàn tán, chắc bọn nó tiếc vì mình không được em Như Ngọc kèm học. Nói là kèm học chứ thực sự bọn nó muốn nói chuyện nhiều hơn với em ấy. Thấy em Ngọc còn vui vẻ nhận lời, bọn nó càng khó chịu hơn nữa, mặt thằng nào thằng nấy nhăn nhó đến ghê. Còn tôi thì ngạc nhiên vô cùng. Sao em ấy dạo này thay đổi hẳn thái độ với tôi vậy nhỉ? Và chắc vì để tiện kèm hơn nên cô quyết định…chuyển cho tôi ngồi cạnh em này. Quyết định của cô khiến bọn con trai phản đối rào rào:
- Cô ơi bạn An cao lắm, vào đây che mất tầm nhìn của em!
- Không được đâu cô, bạn An vào đây nói chuyện nhiều lắm!
Và hàng tỉ lí do khác. Tôi biết bọn con trai này không muốn tôi tán em Ngọc nên mới bịa ra lí do như thế, đúng là…Nhưng một khi quyết định đã đưa ra thì không thể thay đổi, với lại em Ngọc lại vui vẻ đồng ý nữa, khiến bọn nó tức lắm mà không biết làm gì. Kể cũng lạ khi từ trước đến nay em ấy không thích ngồi cạnh đứa con trai nào hết vì bọn nó hay bắt chuyện với cô nàng trong giờ học.
Thế mà giờ đây em ấy lại thay đổi quan điểm, dù sau cũng may mắn cho tôi khi không bị cô nàng ngồi cạnh cứ khó chịu với mình. Mấy thằng bạn thân thì không nói gì, ra hiệu chúc mừng cho tôi. Khẽ nhíu mày tỏ vẻ không vừa ý, tôi liền qua chỗ em ấy ngồi. Vừa mới ngồi xuống, chưa kịp hòa nhập với môi trường xung quanh thì em ấy đã mở lời luôn:
- Chào bạn, hi! – Ngọc vui vẻ bắt chuyện với tôi.
- À ừm, chào …bạn! – Tôi ậm ừ cho qua chuyện.
- Hì, hôm nay bạn có muốn học luôn không hay để hôm khác nào? – Em ấy nói tiếp.
- À tất nhiên là …hôm khác rồi! – Thấy em ấy khá dễ tính nên tôi cũng hưởng ứng luôn, khất học thêm sang lúc khác.
- Vậy…để mấy ngày nữa nha! – Em ấy cười nói.
- Ừ ừ, cảm ơn bạn nhiều! – Tôi cảm kích trước hành động.
- Không có gì đâu mà, hi!
Cuối cùng buổi học cũng trôi qua, tôi vội dắt xe ra ngoài, quyết định sẽ quay lại con đường hôm qua. Một lát sau, tôi cũng đến được chỗ đó. Lúc này đang giữa trưa, khá ít người ra đường vào lúc này. Lúc đó tôi đã định đi về vì nắng nếu không chợt phát hiện ra có một quán ở gần đó. Tôi lượn xe vào, ngồi một lát trong lúc chờ nàng lại đi qua. Cuối cùng thì nửa tiếng chờ đợi của tôi cũng không uổng công.
Cô nàng hôm trước lại xuất hiện ở cuối đường. Hôm nay nàng mặc bộ đồng phục trường nào đó, chắc là vừa đi học về. Thấy vậy, tôi liền bật dậy, từ từ đi ngược lại, giả như tôi vô tình đi vô đây. Khi nàng đến gần, tôi mở lời:
- A, chào bạn, hôm trước…bọn mình đã gặp nhau rồi thì phải? – Tôi giả vờ quên lần gặp trước.
- Vậy à? – Cô nàng dừng lại hỏi.
- Ừ hôm trước mình còn…- Tôi ngập ngừng không nói hết câu.
- Còn gì vậy?
- Thì…mình còn…hỏi đường bạn ấy mà!
- … – Cô nàng có vẻ nghĩ ngợi hồi lâu.
- … – Tôi cũng im lặng chờ đợi.
- Ừm, chắc thế! – Nói rồi cô nàng đi thẳng qua mặt tôi luôn, bỏ lại tôi ngạc nhiên vô cùng trước phản ứng của nàng. Tôi cứ nghĩ là nàng sẽ phải hỏi tôi điều gì chứ.
- Này, bạn hôm trước vừa… – Tôi gọi theo nàng.
- … – Tuy tôi nói vậy nhưng cô nàng vẫn đi thẳng, không thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần.
Tôi thực sự thấy buồn trước thái độ của em với tôi. Dù tôi chắc chắn một điều là nàng đã biết tôi là ai…
Thế là tôi buồn bã đạp xe về nhà, lòng thấy trống rỗng vì nàng hầu như không để ý đến mình nữa. Thầm nghĩ cô nàng xinh đẹp lạnh lùng như thế thì chắc chắn không chưa thể có người yêu được, vì chả anh nào có thể tán được nàng. Ngày hôm nay coi như thất bại hoàn toàn, tôi chán nản chả buồn làm gì.
Tối trước khi đi ngủ, tôi nghĩ có lẽ mình nên quay lại đó vào ngày mai. Nếu nàng vẫn lạnh lùng như vậy thì tôi đành ngậm ngùi bỏ cuộc, đương nhiên là với tâm trạng không vui chút nào…
Nghĩ là làm, trưa hôm sau đến lớp với tâm trạng hồi hộp, chỉ mong hết giờ thật nhanh để có thể quay lại đó thêm lần nữa, dù tôi chắc rằng mình chả khá hơn hôm qua được đâu. Trong giờ, thấy tôi có vẻ không tập trung, Như Ngọc khẽ nhắc tôi:
- Bạn có…nghe giảng không vậy?
- À có chứ! – Tôi giật mình.
- Thật không? – Cô nàng nhìn tôi nghi ngờ.
- Thật mà! – Tôi toát mồ hôi trước màn tra hỏi này.
- Thế sao bạn không…ghi gì vậy? Từ nãy đến giờ mình ghi gần một trang rồi mà!
Quả này tôi cứng họng luôn, không thể nói thêm được gì nữa. Trông thấy tôi như thế, em ấy chỉ cười nhẹ:
- Hì, thôi được rồi, bạn chép bài đi!
- Ừ…mình biết mà! – Tôi gật đầu lia lịa.
- Thế bạn…đang nghĩ gì thế? – Em ấy khẽ nghiêng đầu hỏi tôi. Thề rằng lúc đó tôi thấy em ấy xinh xắn vô cùng, chỉ thua cô nàng kia một chút thôi.
- À không…không có gì đâu! – Tôi bối rối vì em ấy cười trông xinh lắm.
- Không có gì á? – Em Ngọc lại tiếp tục “tra tấn” tôi với những câu hỏi như vậy.
- Ừ! – Rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi gật đầu quả quyết luôn.
- À thế thì, hi, bạn ngồi nghe đi nhé, nếu mệt thì mình chép bài hộ cho! – Em Ngọc khẽ mỉm cười, có lẽ em ấy thấy mặt tôi lúc đó trông rất căng thẳng.
- Ừ mình…chép được mà!
Như Ngọc khẽ nháy mắt với tôi, rồi quay lại với bài giảng của cô. Còn tôi thì ngồi ngẩn ngơ như người mất hồn, trong lòng cảm thấy vui vui. Lúc trưa về, em ấy đi ngang qua tôi, khẽ nói:
- Vậy An…có chép bài không?
- À mình… – Tôi trả lời ngắc ngứ, vì quả thật tôi không có chép bài, trong giờ mải nghĩ linh tinh. Thế này hôm sau lên bảng thì chắc xong đời.
Bỗng nhiên lúc đấy tôi chợt bắt gặp ánh mắt rất lạ khi em ấy nhìn tôi, dù nó chỉ thoáng qua thôi…
Trong vòng chưa đầy nửa giây sau, Ngọc mỉm cười rồi lấy trong cặp mình ra một quyển vở, đưa cho tôi:
- Đây, An về nhà chép đi rồi học nhé, hôm sau lên mình kiểm tra đấy!
- Ừ…cảm ơn bạn nhiều – Tôi hơi bất ngờ trước hành động của em ấy.
- Vậy mình…về trước nhé!
- Ừ…!
Nói rồi em Ngọc dắt xe về. Tôi đứng ngẩn người, cảm giác khó tả vì được em ấy quan tâm. Trước đây tôi cũng có thích Ngọc, nhưng về sau thái độ của của cô nàng khiến tôi mất dần “cảm giác” đó. Chắc đó chỉ là rung động nhất thời thôi…
Chợt nhớ ra điều mình định làm, tôi vội chạy xe đến lại con đường ngày hôm qua. Vừa đến đó, tôi đã thấy nàng ấy đang khá gay gắt với một đứa con trai đi đằng sau. Lại gần một chút, tôi liền nghe được cuộc tranh cãi của họ:
- Sao mà bạn cứ đi theo mình vậy nhỉ? – Nàng khó chịu hỏi.
- Mình chỉ đi sau thôi, có theo ai đâu? – Thằng con trai cười đểu.
- Không đi theo mà hôm nào mình vô nhà bạn cũng đứng nhìn là sao?
- Thôi mà Trang, mình chỉ muốn xem nhà bạn thôi mà!
- Bạn đừng làm phiền mình nữa, được chứ? – Cô nàng nhíu mày nhìn nó.
- Đương nhiên là…không được rồi!
- Hay nhỉ, mình không muốn bạn đi theo làm phiền như vậy, nếu bạn còn tiếp tục thì mình có thể nói với mẹ bạn đấy! – Nàng nói dứt khoát.
- Nếu bạn còn thái độ với mình như thế thì…đừng trách mình không nói trước! – Thằng kia xẵng giọng.
- Tôi chả quan tâm đến điều đó! Nói sao với anh là việc của tôi, anh không có quyền nói tôi được hay không được làm gì hết! – Cô nàng đột nhiên thay đổi cách xưng hô, rồi lạnh lùng bước nhanh qua mặt nó đi, bỏ lại đằng sau thằng con trai đang giận tím mặt.
Nó khẽ lườm nàng rồi quay đi. Tôi gửi xe gần đó, rồi chạy theo nàng ra bờ biển. Đến nơi, nàng đứng lặng đi, nhìn về phía xa xăm trong khi màn đêm đang dần buông xuống…
Tôi từ từ lại gần, khẽ hỏi nàng một câu:
- Bạn…gặp chuyện gì à?
- … – Nàng im lặng.
- Sao vậy? – Lúc này tôi đáng lẽ không nên hỏi gì.
Và kết quả là…
- Chả có chuyện gì hết, giờ lại đến anh nữa, tôi chán phải gặp bọn con trai các anh lắm rồi, để tôi yên đi! – Nàng gắt lên, không nhìn tôi.
- Bạn…! – Tôi ngạc nhiên trước thái độ của nàng.
- Đừng bao giờ đến đây nữa! – Cô nàng nói rồi bước đi thật nhanh khỏi đây.
Tôi thẫn thờ đứng nhìn theo bóng người con gái đang chạy đi, trong lòng buồn vô cùng vì nàng hầu như không còn như ngày đầu tôi gặp nữa. Có lẽ kết thúc ở đây thôi, tôi thầm nghĩ.
Nhìn thêm lần nữa cảnh biển hoàng hôn, tôi lặng lẽ quay người bước đi…
Chạy xe về nhà, buồn nhưng không còn như hôm trước. Và khi mở cặp ra, nhìn thấy quyển vở của em Ngọc ở đó, tôi mỉm cười, cầm quyển vở lên mà chép và học thuộc lòng bài trong đó để hôm sau có thể trả bài cho em ấy, trong lòng cảm thấy một niềm vui đang nhen nhóm lúc này…
Chap 3:
Ngày hôm sau, tôi đi học khá sớm. Định bụng sẽ trả lại quyển vở cho Như Ngọc và để em ấy kiểm tra bài luôn. Hôm qua tôi đã nghĩ: hình như Ngọc có cảm tình với mình thì phải. Và hôm nay nhớ lại, tôi chợt phì cười trước cái suy nghĩ tưởng bở như thế.
Trưa nay trời nắng ghê gớm, tôi vất vả đạp xe đến trường…
Lúc dắt xe vào trong, tôi nhìn thấy Ngọc đang đi phía trước . Có vẻ em ấy rất khó khăn để cất xe. Thấy vậy, tôi liền dựng xe mình lại và chạy qua giúp em một tay:
- Ngọc để mình dắt xe giúp cho nhé!
Cô nàng không quay lại, có vẻ em Ngọc nghĩ lời vừa xong là của một thằng nào định cưa cẩm mình. Nói thật thì Ngọc thường xuyên gặp phải những sự trợ giúp “một công đôi việc” này nên hầu như Ngọc không để ai dắt hộ để tránh bị bọn nó làm phiền.
- Ngọc…không nhận ra mình à? – Tôi cười.
Em ấy quay đầu lại, chợt tôi lại có cảm giác như ánh nhìn của em ấy y như hôm qua, thoáng chốc trong nửa giây…
Khi nhìn thấy tôi, Ngọc hơi mỉm cười nói:
- À chào An, mình…dắt được mà!
- Thôi để đó mình giúp cho! – Tôi gạt qua, đồng thời xắn tay áo lên, vì trời nóng mà tôi vẫn thường mặc áo dài tay.
- Hi, vậy…cảm ơn bạn nhé! – Em ấy cười thật tươi.
- Mình phải cảm ơn bạn mới đúng chứ! – Tôi dắt xe đi trước.
- Về điều gì vậy An? – Ngọc ngạc nhiên.
- Về quyển vở hôm qua bạn cho mình mượn ấy!
- À, không có gì đâu, bạn học thuộc chưa?
- Mình thuộc rồi! – Tôi gật đầu.
- Thế chút nữa mình…kiểm tra bài nhé!
- Ừ vô tư đi!
Em ấy đợi tôi cất xong xe của cả hai rồi đi cùng tôi lên lớp luôn. Khi tôi đi cạnh em ấy, thấy Ngọc cứ có vẻ ngại ngùng, nhất là khi có mấy thằng hâm mộ em ấy xì xào:
- Em Ngọc hôm nay trông xinh quá bọn mày, thằng đi cạnh chắc là bạn trai rồi!
- Chắc thế rồi, mọi khi em ấy có cho ai dắt hộ xe đâu!
- Haiz chán thật đó, mình kết em này lâu rồi mà!
- Ặc xui thật, mình còn chưa kịp tán em ấy!
Khi bọn nó nói đến đây thì Ngọc ngượng đỏ mặt, còn tôi cảm thấy khá vui. Thấy cô nàng cứ ngại như vậy trông cũng tội, tôi đành nói:
- Ngọc lên lớp trước đi, An lên sau cũng được!
- Thôi…mình cùng lên đi! – Nhưng Ngọc lắc đầu từ chối.
Tôi không còn cách nào khác là đành tiếp tục đi cạnh em ấy. Khi đi qua mấy thằng trông khá to con, thấy bọn nó lườm mình, rồi ra dấu gọi tôi lại, tôi hơi sợ khi nghĩ sắp có chuyện chẳng lành, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà quay sang bảo với Ngọc:
- Ngọc lên lớp trước đi, mình ra đây gặp mấy anh có chút việc!
- Việc gì? – Em ấy hỏi.
- Thì…công việc ấy mà!
- Thế…để Ngọc đi cùng ra luôn được không?
- Ngọc ra làm gì? Chuyện con trai mà! – Tôi thắc mắc.
- Thì mình…- Em ấy ấp úng đáp.
Tôi thực sự không muốn để Ngọc mắc vào chuyện này nên từ chối:
- Không được đâu, thôi Ngọc cứ lên lớp đi, mình lên ngay thôi mà! – Tôi quả quyết.
- Ừm thôi được, bạn lên ngay nhé! – Nói rồi Ngọc đi lên lớp trước.
Sau khi đã chắc là em ấy vào lớp, tôi đi về phía bọn nó. Cái thằng trông lớn nhất nói ngay với tôi:
- Mày đừng có mà cướp người yêu của tao!
- Ai là người yêu anh? – Tôi hơi ngạc nhiên, mình có cướp cái gì của ai đâu.
- Bé Ngọc là người yêu tao, mày động vào là ăn đòn đấy!
- Mấy người xem lại tư cách của mình đi! Mấy người nghĩ mấy người là ai chứ! – Tôi hừ mũi rồi bỏ lên lớp.
- Tí giờ học về mày không xong với bọn tao đâu! – Một thằng khác gằn giọng nói với theo tôi.
Tôi bước vào lớp với tâm trạng rối bời. Thấy em Ngọc nhìn mình, tôi cũng chỉ biết lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh. Ngọc nhìn tôi lấy làm lạ, em ấy quay sang hỏi:
- An có chuyện gì thế? – Em Ngọc thắc mắc
- Không có chuyện gì đâu! – Tôi đáp vội rồi cúi xuống học bài, bỏ lại ánh nhìn khá bất ngờ của em ấy trước câu nói của tôi.
- Thế bạn có…? – Ngọc ngập ngừng hỏi.
- Có gì? – Tôi không nhìn em ấy mà hỏi lại.
- Mình kiểm tra bài…nhớ không?
- Thôi để lúc khác, giờ mình bận rồi! – Tôi trả lời cộc lốc rồi quay lại học bài.
Tuy làm như không để ý đến em ấy nhưng tôi thực sự cảm thấy mình có lỗi. Trong giờ em ấy không hề để ý đến tôi một chút nào nữa mà lạnh lùng ngồi nghe giảng, dường như cô nàng Như Ngọc ngày xưa đã quay trở lại. Ngọc không nghe tôi nói bất cứ điều gì nữa, cũng chả hề để tâm đến những trò tôi bày ra với bọn bạn. Tôi chợt cảm thấy chút buồn nhẹ trong lòng…
Cuối cùng, sau khi hết tiết năm, cả lớp chuẩn bị ra về, em ấy cũng lẳng lặng cất sách và bước ra khỏi lớp. Tôi vội bước nhanh theo em ấy, khẽ nói:
- Ngọc à, mình xin lỗi bạn!
Nói rồi tôi chạy vội ra khỏi lớp, đi lẫn vào lớp học đang tan ra để đi về. Khẽ liếc nhìn lại, tôi thấy em ấy thoáng nhìn theo tôi một cách khó hiểu, rồi lạnh lùng bước tiếp ra ngoài. Tôi chỉ biết thở dài rồi bước đi thật nhanh. Biết sắp có chuyện xảy ra với mình. Cái này tôi không giải thích được, nó thuộc về cảm tính của mỗi người. Phải nói là cảm tính của tôi từ trước đến nay khá chính xác. Tôi không nói với em Ngọc vì tôi không muốn em ấy sẽ liên lụy đến chuyện này. Và đúng thật, lúc tôi vào chỗ gửi xe, một thằng trông to con bước ra chắn ngang mặt. Thằng ấy gằn giọng nói với tôi:
- Mày được lắm, nãy dám lên giọng với bọn tao à!
- … – Tôi không nói gì, lẳng lặng tránh sang bên.
- Mày nghe tao nói không hả? – Thằng này gằn giọng đe dọa.
- … – Tôi vẫn im lặng kéo xe ra, không nói câu gì vì biết mình có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô ích, đằng nào cũng có đánh nhau thôi.
- Bọn mày vào đây đánh nó một trận đi! – Cuối cùng nó ra lệnh luôn.
Thằng này vừa nói xong, tức thì có mấy đứa từ trong lao ra, ngáng chân tôi…
Tôi né được và vẫn tiếp tục dắt xe ra ngoài cổng…
Bên tai tôi nghe thấy tiếng một thằng lớn giọng:
- A được, để xem trình mày đến đâu!
Nói rồi thằng to con kia đấm mạnh vào mặt tôi, tôi né không kịp, máu rỉ ra từ miệng. Rồi bọn nó lao ngay vào tôi lúc tôi đang quay lại. Xe tôi bị bọn nó hất văng ra ngoài…
Tôi không thể phát ra tiếng vì bị một thằng chèn cổ. Tuy là tôi có võ nhưng do tâm trạng không được tốt nên tôi không thể đánh lại được. Đang cố chống đỡ lại thì tôi chợt nghe thấy tiếng con gái hét lớn:
- Mấy anh làm gì thế hả! Sao đánh bạn tôi chứ! – Nghe giọng tôi đoán ngay là em Ngọc.
- Việc này không liên quan đến em, đừng có xen vào! – Thằng to con xẵng giọng.
- Anh đánh bạn tôi mà không liên quan à? – Ngọc tức giận nói.
- Em…mọi khi mấy thằng lớp em bị đánh em có nói gì đâu? – Thằng to con ngạc nhiên.
- … – Ngọc bỗng đỏ mặt, im lặng không đáp.
Cả tôi và thằng đó đều nhận ra rằng, Ngọc thực sự có tình cảm với tôi. Nhưng phản ứng của mỗi người lại khác nhau, tôi thì chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, còn thằng kia như bị dội cả gáo nước lạnh vào mặt, nó hét lớn:
- Chỉ vì thằng này mà cô phản bội tôi à?
- … – Ngọc im lặng cúi mặt.
- Cho tôi biết lí do đi! Sao cô phản bội tôi? – Thằng này hét lên.
- Vì chán, được chưa? – Cô nàng đột nhiên đáp lại một cách lạnh lùng.
Thằng nãy sững người lại trong giây lát, rồi bật cười:
- Haha, được lắm, để xem “người yêu” mới của cô thế nào!
Nói rồi nó định đưa chân...

<< 1 2 3 4 ... 50 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status