Đừng vào đây, mẹ sợ con quá…
Cái đèn bão lại xuất hiện cùng với cái bàn tay cầm đèn đỏ lòm, và bộ mặt trắng nhợt. Cậu la lên:
- Vâng, nhưng nói cho rõ hơn. Chúng đang đào ở đâu, ở đâu?
Cơn ác mộng đang làm cậu đổ mồ hôi hột khắp mình.
Sau cùng, cậu đã mệt nhoài và nghe thấy tiếp:
- Thưa bà, họ đào ở dưới kia, dưới…
- Dưới cái gì?
- Dưới, dưới cây lê…
- Cây lê?
- … đang ra quả rất sai, dưới cái nhà kho và dưới ánh đèn bão, thưa bà…
- Đèn bão! Nói ngay đi, cái đèn bão ở đâu? Mau lên!
-… họ đào ở trong…
- Họ đào sao? Bằng cuốc và xẻng à? Họ ở đâu?
- …đất, họ đang chôn một cái gì đó.
- Một cái gì đó bị chôn.
- Thưa bà, ở dưới cây lê.
Có bao giờ cậu đã thực sự thử chưa? Đã lần nào cậu thực sự xắn tay áo lên, cầm cuốc xẻng… để khám phá xem họ chôn cái gì chưa?
* * *
Khi ông Dan Kinsman và bác sĩ Martin về
đến nhà rất khuya, họ chỉ hy vọng lần mò trong đêm tối đi được đúng đường. Đôi mắt họ đỏ ngầu vì những đêm thức đi săn. Râu ria lởm chởm biếng cạo, quần áo nhàu nát. Cuối cùng hai người cũng về đến cửa. Mở khóa, rút cây chắn, cánh cửa cót két mở ra. Hai người bước vào.
- Vào đây rồi chúng ta làm gì?
Chính ông bác sĩ nhìn thấy qua cửa sổ phòng khách.
- Này! Đang xảy ra chuyện gì ở dưới kia thế nhỉ? Có một người cầm đèn bão, lấp ló sau nhà kho!
Hai người bước ra khỏi cửa, sau đó họ chạy. Họ thấy một cái đèn bão, một cái xẻng và một lưỡi xới đất dưới gốc cây lê ‘nhu bì’ . Một thiếu niên mặt đầy tàn nhang, mắt mở to, đang đứng dưới một cái hố cậu mới đào được sâu trên đầu gối, hai tay cầm hai cục xương nâu.
- Trời ơi, con làm gì ở đây? – Bố cậu hỏi.
- Những vật gì đây? – Daniel hỏi bố.
- Trời ơi! – Ông bác sĩ kêu lên.
Họ chỉ nói được có vậy.
Nhưng không phải ông Dan cố gây chuyện mà vì ông choáng váng bàng hoàng:
- Con làm gì thế này, nói cho bố nghe.
Không phải Daniel đang tức giận mà vì chân cậu lâu lâu lại muốn sụm xuống.
- Thế này là sao? Bố nói con nghe đi!
- Ôi, con trai của bố… con bệnh rồi.
- Vâng, con bệnh. Tom là ai hở bố?
- Chúa ơi! Dan, ông nghe tôi. Daniel, cậu cứ bình tĩnh, để tôi nói chuyện xong với bố cậu đã. Ông Dan, chuyện này xảy ra lúc nào? Vào cái đêm đáng nhớ đó, cậu bé này mấy tuổi?
- Ông muốn nói tới cái đêm nào, bác sĩ…
- Nào, ông bạn già, cố nhớ lại đi. Cái đêm mà anh thấy Tom cứ quanh quẩn ở chỗ đó cả tuần lễ trước đó, cái đêm mà ông gọi tôi. Cái đêm mà tôi mang thuốc mê Cloroforme sang vì tưởng rằng con chó có thể…
- Một con chó! – Cậu thiếu niên cứ nhắc đi nhắc lại. Một con chó…
- Và ông đã kịp thời đập cho nó một cái xẻng vào đầu. Cám ơn trời! Tôi chỉ muốn hỏi lúc đó Daniel lên mấy thôi.
- Chưa đủ tuổi để có thể nhớ lại… Daniel, ai đã kể cho con…
Ông bác sĩ xen vào:
- Không, ông bạn già, ông cho tôi biết lúc ấy Daniel lên mấy?
- Có lẽ chỉ mới hai tuổi. Không thể lên ba được. Lúc đó cháu mới là một ấu nhi, còn phải bế trên tay. Bà Vivian nhà tôi luôn phải bồng cháu trên tay tối hôm đó.
- Lúc đó bà ấy bồng cậu bé ở đâu?
- Trong kia, trong gian nhà nhỏ để dụng cụ.
Bà Vivian… trong gian nhà…
- Một lúc sau đó, bà ấy đã bồng Daniel vàn đó.
- Sao chẳng bao giờ ông nói cho tôi biết chuyện.
- Không, tôi… còn chuyện khác… Nghe bố đây, Daniel, con sẽ hết bệnh thôi.
- Không, ông Dan, đã có chuyện gì xảy ra giữa bà Vivian và Daniel trong gian phòng để đồ sau cú đó? Ông phải nói cho tôi rõ.
- Hôm đó bà ấy ốm. Bà ấy sợ, vậy thôi… Như ông đã biết đó. Bà ấy cứ sợ bóng sợ gió các sự việc và các con vật bà ấy gặp và bà ấy chẳng biết gì. Bà ấy chẳng hiểu vì có biết gì đâu mà hiểu. Bà ấy bị thác loạn thần kinh mà. Bà ấy vào nhà để dụng cụ xem… nhưng bà ấy cứ ở miết trong đó…
- Nhưng ông giải thích rõ cho họ bao giờ?
- Chính chỗ đó tôi cứ bị dằn vặt mãi. Tôi đúng là một thằng ngu. Ban đầu tôi định giấu. Con chó ngao đó của bà ấy. Bà ấy nuôi nó từ nhỏ và từ lúc nó mới sinh. Bà ấy cưng nó lắm. Cái đó mới rắc rối. Tôi lại không nỡ nói con chó bị điên. Tôi thật là ngố và lâm cẩm!
- Đúng, ông thật lẩm cẩm.
- Bà ấy đã nói là bà ấy sợ tôi. Bà ấy đã nói… đã nói…
- Mẹ đã nói là có một vụ giết người, bố. Và con chỉ… chỉ…
- Chúa ơi, con tôi! Cái gì đã xảy ra vậy hả trời… Ê đỡ lấy nó, ông bạn già, nó té bây giờ.
- Ông đỡ lấy nó, con ông mà. Đồ ngố! Nó còm cõi quá, thiếu dinh dưỡng mà ông đâu có lo.
- Nó tỉnh rồi, tôi ôm nó lên, tôi e rằng…
- Đừng sợ. Đừng sợ gì nữa.