run lẩy bẩy.
Ma cà rồng lạnh lẽo nhìn nó. Rồi một cái nhìn mạnh mẽ đập vào mắt T.J. Andrew nhìn vào cổ T.J. Mạch máu vẫn đập đều đặn. Andrew nhe răng ra.
- Đừng! – T.J hét. – Cút đi!
Andrew không nghe tiếng hét của T.J. Tất cả những gì cậu nghe thấy bây giờ là tiếng của nhịp tim.
T.J đứng bật dậy khỏi ghế , đẩy Andrew sang một bên và chạy nhanh ra cửa. Andrew tóm được nó ở ngoài hành lang. Cậu lôi cổ T.J vào lại phòng khách và ấn nó xuống ghế.
- Tốt , tốt! – ma cà rồng ngợi khen. – Hãy tìm mạch máu.
Andrew cúi xuống người T.J. Nanh của cậu sắp sửa cắm phập xuống.
- Andrew ơi! – T.J khẽ gọi.
Andrew mở mắt ra. Nghe tiếng tên mình, nanh của cậu không mọc ra nữa. Nước dãi ngừng chảy. Cậu đứng thẳng dậy, không nhìn vào cổ T.J nữa. Cậu hướng suy nghĩ của mình sang chuyện khác chứ không còn nghĩ về mạch máu trên cổ T.J. Cậu phải cố hết sức để không cắm ngập răng vào cổ thằng bạn thân nhất.
Cậu phải nghĩ về chuyện khác. Cậu hình dung ra căn phòng của mình. Nơi được trang trí những bức tranh của các cầu thủ bóng đá và các danh hài bên cạnh giường ngủ và mấy con cá vàng đang nhởn nhơ bơi trong chậu.
Cậu đã thắng.
Nanh cậu lùi lại vào trong lợi.
Andrew thở phào nhẹ nhõm. Kế hoạch sắp được thực hiện. Phải mất một thời gian dài T.J và Emily mới thuyết phục được cậu thực hiện kế hoạch này. Bây giờ cậu cảm thấy mình sẽ thành công. Kế hoạch sắp sửa được thực hiện.
Andrew lại cúi xuống người T.J. Cậu vờ xem xét cái cổ để thì thầm vào tai bạn :
- T.J này , đưa tớ cây gậy.
- Cái gậy, T.J! – Andrew lại khẽ giục.
T.J cứ nhìn thẳng về phía trước , không cử động.
- Đưa nó cho mình! – Andrew thì thào. – Nhanh lên!
T.J chỉ ngồi yên. Như một bức tượng đông cứng!
Tim Andrew bắt đầu nện thình thịch. Tại sao T.J lại không cởi áo choàng? Tại sao nó không trao cho cậu cây gậy nhọn bịt sắt như đã thoả thuận theo
kế hoạch?
Andrew đứng thẳng dậy. Cậu quay sang ma cà rồng.
- Ủa… Tại sao nó lại không trốn đi? – Andrew hỏi.
Ma cà rồng mỉm cười nhìn cậu.
- Ta đã hớp hồn nó cho mày rồi đó nhóc. – Con ma nói. – Bởi lẽ nó là nạn nhân đầu tiên của mày. Bây giờ nó đã sẵn sàng chờ mày.
Andrew quay nhìn lại T.J. Việc này không nằm trong kế hoạch! Phải làm gì bây giờ? Chắc cậu lại phải tự mình lột áo choàng của T.J để lấy cây gậy. Nhưng áo của nó lại cài cúc kín mít, sẽ mất nhiều thời gian, M\ma cà rồng sẽ nghi ngờ cậu.
- Nào? – Ma cà rồng giục. – Mày còn đợi gì nữa?
- Tôi chưa muốn kết liễu đời nó. – Andrew nói. Cậu cảm thấy thật khó xử.
Andrew nhìn T.J. Cậu nhìn vào cổ nó. Cậu thấy mạch máu đang đập. Nanh cậu lại mọc dài ra. Chúng bắt đầu ngứa ngáy.
Andrew nuốt nước bọt. T.J luôn nói là mình muốn được Andrew cắn. Nó muốn cậu hứa chọn nó là nạn nhân đầu tiên của cậu. Đúng rồi, Andrew sẽ giữ lời hứa.
Andrew ngừng tư duy theo kiểu người. Cậu tập trung vào mấy chiếc nanh đang ngứa ngáy. Cậu chằm chằm nhìn mạch máu và dòng máu đang di chuyển. Andrew cúi xuống người T.J. Cậu há miệng chuẩn bị cắn.
- Andrew! Hãy dừng lại! – Emily xông ra từ sau chiếc ghế xô pha bị rách, nằm úp xuống. Chị vung cây gậy gỗ trong không khí.
Andrew đứng thẳng lên.
- Emily! Chị làm cái quái gì ở đây vậy?
Ma cà rồng quay lại, trừng mắt quát Emily.
Emily thét lên, nhảy lùi lại sau cái ghế.
Lúc ấy, mọi chuyện lại hiện lên trong đầu Andrew. Kế hoạch Cây gậy. T.J và Emily đến đây để giúp cậu tiêu diệt ma cà rồng. Andrew lắc đầu. Cậu xua những ham muốn của ma cà rồng ra khỏi đầu. Nanh của cậu lại lùi vào trong lợi.
Ma cà rồng dường như sửng sốt bởi sự xuất hiện của Emily. Andrew lập tức hành động. Cậu chộp T.J và nhấc nó đứng lên.
- Tỉnh lại nào T.J! – Cậu hét. – Nhanh lên!
Nhưng đầu của T.J vẫn cứ mềm oặt trên cổ. Hai cây gậy thòi ra dưới áo choàng của nó.
Ma cà rồng lướt qua phòng rồi tiến về phía Andrew. Andrew buông T.J ra và nhảy lùi lại sau một cái ghế. Quay nhìn lại, cậu thấy ma cà rồng đang vồ cậu. Các tia lửa bắn ra từ đôi mắt đầy vẻ căm thù của nó.
- Mày! – Nó chỉ ngón tay xương xẩu vào ngực Andrew. – Mày lập ra kế hoạch này à? Mày nghĩ mày có thể đánh bại được ta chắc? Hỡi cái thằng người man trá kia?
- Không! – Andrew gào lên. – Tôi… tôi không làm gì đâu!
Ma cà rồng khoanh tay trước ngực :
- Ta đã sống suốt sáu thế kỷ nay rồi! – Nó hét, đôi mắt lấp lánh những tia lửa căm thù. – Mày nghĩ mày có thể lừa ta một cách dễ dàng như thế này ư?
- Tôi đấy à? – Andrew cố nói bằng giọng bình tĩnh. Đầu óc cậu đang quay cuồng. Cậu cố nghĩ ra lối thoát cho tình huống thực tại. – Tôi không lừa ngài đâu!
Ma cà rồng vẫn hằm hằm lắc đầu.
- Đáng ra ta sẽ giúp mày trở thành nhà Thông Thái của Bóng Tối!
- Ý ngài là… ngài sẽ không giúp nữa? – Andrew hỏi.
- Ý ta là thế đấy, thằng nhóc ạ. – Con ma đáp.
Andrew thở phào nhẹ nhõm.
- Bây giờ mày sẽ không còn là nhà Thông Thái của Bóng Tối nữa. – Ma cà rồng nói. – Mày sắp đi gặp tử thần. – Nó mỉm cười. – Ta sẽ hoá kiếp cho mày.
- Giết tôi ư? – Andrew gào lên. – Không!
- Giết. – Ma cà rồng nói. – Cả lũ chúng mày.
Andrew nghe tiếng động sau lưng, cậu quay lại.
Emily đang cố mở lối ra.
Đi đi, chị! Andrew nghĩ. Hãy đi và cầu người đến giúp!
Nhưng ma cà rồng lại nhanh hơn chị. Nó nhảy chặn trước cửa và đưa tay chộp lấy chuỗi hạt của Emily. Emily ho khan một tiếng. Ma cà rồng kéo chuỗi hạt lôi Emily trở lại căn phòng. Nó mỉm cười. Nanh nó nhọn và sắc lẻm. Nó nhìn từ Emily đến T.J rồi quay sang Andrew.
- Ba con mồi ngon lành. – Nó nói. – Thực đơn tối của ta có đến ba món ngon quá.
- Hãy giết tôi! – Andrew tình nguyện. – Và hãy thả họ ra.
- Đâu dễ thế. – Ma cà rồng xoa hai bàn tay vào với nhau rồi vươn ra chộp lại chuỗi hạt trên cổ Emily. – Ta nghĩ, ta sẽ bắt đầu từ con bé này. Ôi! Ngon quá.
Nó kéo mạnh chuỗi hạt.
Emily nhắm mắt lại khi bị con ma kéo lại gần.
Andrew muốn mình có thể làm cái gì đó. Nhưng biết làm gì bây giờ? Cậu chỉ là ma cà rồng – tập sự. Cậu không đủ sức để chống lại một con ma cà rồng – chuyên nghiệp.
Con ma kéo Emily lại gần hơn.
Andrew thấy cái mũi đầy tàn nhang của chị chun lại khi ngửi phải mùi hôi toát ra từ ma cà rồng.
- Buông tôi ra! – Emily thét và bỗng nhiên cơ thể chị lùi lại.
Andrew nghe một tiếng bựt khi chuỗi hạt của Emily bung ra. Hàng trăm viên ngọc lăn khắp sàn.
Ma cà rồng đứng sững lại. Nó cứ đứng nhìn trân trân xuống sàn và nhìn sợi dây xâu chuỗi hạt trong tay.
Andrew nhìn xuống. Ngọc bắn tung toé khắp nơi : dưới những chiếc ghế, dưới cả xô pha. Chúng có bao nhiêu nhỉ? Hai, bốn, sáu… Có biết bao nhiêu là viên ngọc xinh xắn!
Emily chộp vội tay Andrew :
- Lạ thật! – Chị thì thào. – Nhìn kìa! Nó không cưỡng nổi việc đếm những hạt li ti ấy!
- Ủa? – Andrew giật mình nhìn Emily. Cậu thấy con ma vẫn đang đếm hạt ngọc. Cậu cũng cúi nhìn xuống. Cậu đang ở đâu nhỉ? Mười, mười hai, mười bốn…
- Đừng đếm nữa! – Emily giật mạnh áo Andrew. – Đi thôi!
Emily lôi cậu em về phía T.J . Cái nhìn trân trân về phía trước mặt của cậu bạn đã làm Andrew tỉnh ra.
- Giúp chị đỡ nó dậy, Andrew. – Emily bảo. – Chúng ta phải ra khỏi đây ngay.
Andrew và Emily kẹp hai bên nách xốc T.J dậy, lôi nó ra khỏi phòng khách, bước dọc hành lang. Chúng dừng lại khi đến cửa trước.
- Chúng ta không thể cứ kéo T.J như thế này suốt chặng đường từ đây đến nhà được. – Andrew nói.
Emily gật đầu:
- Chúng ta phải làm nó thoát khỏi trạng thái bị thôi miên.
- T.J! – Andrew nhẹ nhàng lay bạn.
- Tỉnh lại đi! – Emily bật ngón tay trước mặt nó.
Đôi mắt T.J vẫn nhìn vào khoảng không.
- T.J! – Andrew lay mạnh hơn. – Tỉnh dậy! Tỉnh lại đi!
Vẫn không lay chuyển. Emily dang tay tát mạnh vào mặt T.J .
- Ối! – T.J hét lên. Nó đưa tay sờ má. – Đau quá!
- Xin lỗi! – Emily nói nhỏ. – Mau lên. Andrew . Mở cửa ra!
Andrew vặn nắm đấm, đẩy mạnh nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Emily cố lắc mạnh khoá và giật nắm đấm nhưng vẫn không ăn thua.
- Chắc con ma đã khoá cửa. – Andrew nói.
Đến phiên T.J giật nắm đấm, cửa vẫn không mở.
- Đi thôi. – Emily nói. – Ta ra bằng cửa sau.
- Hãy đợi đã! – Andrew hét. – Bọn ta sẽ phải đi gần con ma. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó đếm xong?
- Ta phải đi nhanh. – Emily nói. – Đấy là lối thoát duy nhất.
Cả ba đứa chạy về phía cuối của toà lâu đài.
Andrew lao thẳng đến cửa bếp. Cậu vặn nắm đấm. Cửa không nhúc nhích. Cửa phía sau cũng bị khoá. Andrew cố đẩy một trong số các cửa sổ. Chẳng ích gì. Chúng đã bị đóng đinh.
- Nó sắp đếm xong rồi đấy! – Andrew than.
- Nghe kìa! – Mắt Emily mở to.- Chị nghe tiếng bước chân!
Andrew cũng nghe. Chị cậu nói đúng. Ma cà rồng sắp đến.
Andrew nhìn quanh phòng hòng tìm một lối thoát. Các cửa sổ bị đóng chặt. Cửa lớn bị khoá. Cánh cửa mở được duy nhất là cửa mở ra hành lang.
Nhưng nơi ấy đang vang tiếng chân của con ma.
Đó là nơi ma cà rồng sẽ xuất hiện.
- Nó sẽ giết chúng ta! – Andrew kêu lên. – Chúng ta đã bị kẹt rồi.
Tiếng bước chân đã nghe gần hơn. Vang lớn hơn khi nó tiến gần tới bếp. Mấy tấm ván lát sàn cũ kỹ kêu ọp ẹp và rên rỉ dưới bước chân của ma cà rồng. Andrew, T.J và Emily ôm chặt vào nhau. Chúng nép sát vào bức tường phía xa của nhà bếp.
- Mấy giờ rồi? – Andrew khẽ hỏi.
- Mày hỏi nghe buồn cười nhỉ, nhóc! – Giọng con ma ồm ồm khi nó bước vào bếp. – Đã đến giờ bọn mày chết rồi đó!
Andrew nhắm nghiền mắt lại. Ma cà rồng không thể thôi miên được cậu. Nhưng còn Emily và T.J? Hai người ép sát vào cậu. Cậu thấy họ đang run lẩy bẩy.
Khi Andrew thấy họ không run nữa, cơ thể họ nhão ra. Cậu vội mở mắt nhìn T.J thì thấy bạn đã nhìn trân trân về phía trước. Ồ, không! Ma cà rồng đã thôi miên lại T.J. Andrew quay sang Emily. Cô cũng nhìn về phía trước như T.J. Ma cà rồng đã thôi miên cả hai. T.J gục xuống sàn, Emily cũng rũ người xuống bên cạnh.
Bây giờ chỉ còn Andrew đối đầu với ma cà rồng. Con ma mỉm cười phô hết hàm răng trắng nhọn hoắt của nó ra:
- Một , hai, ba! – Nó đếm. Rồi dừng lại ở Andrew. – Mày là món đầu tiên.
Chưa kịp nghĩ ngợi gì cả, Andrew đưa tay lên che cổ.
- Đừng, đừng, đừng. – Con ma bước về phía Andrew. Ta đã quyết định không cắn mày. – Nó chộp tay áo Andrew. Ta sẽ không phí công đào tạo mày thành nhà Thông Thái của Bóng Tối nữa. Mày sẽ không thành ma cà rồng nữa đâu nhóc. Mày sẽ phải chết. Chết!
Andrew cố lùi lại.
- Ta đã phạm sai lầm khi chọn mày. – Con ma càu nhàu. – Một sai lầm lớn! Nhưng đấy chỉ là sai lầm đầu tiền ta đã mắc phải trong suốt sáu trăm năm qua. Không tệ đấy chứ, nhưng dẫu sao vẫn cứ là sai lầm.
Andrew gật đầu ra vẻ tán thành. Một lỗi lầm lớn. Bây giờ cậu đã cùng đường. Không lối thoát. Con ma nhanh và khoẻ lắm.
Mình đã lập kỷ lục, Andrew nghĩ.
Ngay lúc này cậu ước giá mà mình là ma cà rồng ở cuối giai đoạn tập sự để có thể đủ sức mạnh chống với con ma chuyên nghiệp thì hay quá. Mục đích duy nhất của cậu bây giờ là sự sống. Cậu phải làm gì đó để cứu tính mạng của cậu, chị cậu và bạn cậu. Cậu phải cố!
Bất thình lình, Andrew nhảy sang bên phải. Cậu làm con ma ngạc nhiên. Cú chộp bị vô hiệu. Không để phí phút giây nào, Andrew nhảy qua T.J và lao ra khỏi phòng.
- Ngài đã hiểu chưa , thưa ngài bá tước? – Cậu hét. – Đã quá muộn rồi đấy!
Con ma điên cuồng gào thét. Mắt nó bắn ra những tia lửa khủng khiếp.
- Quá trễ cái gì hả thằng nhóc kia? – Nó hỏi.
- Quá muộn để quay về xứ sở của những nhà Thông Thái, – Andrew hét lên. – Tôi đã nhận ra điều đó còn ngài thì cứ u mê.
Andrew không nhìn vào mắt ma cà rồng. Cậu cong môi, nhe răng ra. Nanh cậu lại mọc dài xuống. Cậu nhằn nhằn mấy cái nanh và gầm rừ với lão ma.
- Lại còn thế này nữa, – cậu hét. – Humphrey là cái tên của một con ma cà rồng đần độn, ngu si.
Cất lên một tiếng hú dài, con ma – bá tước Humphrey lao vù qua sàn nhà.
Andrew tức tốc nhảy tránh.
Cậu liếc về phía cánh cửa chớp nhỏ ở trên cửa bếp – một kế hoạch khác lại hiện lên trong đầu cậu. Nhưng trước lúc cậu kịp nhảy tránh thì ma cà rồng đã đứng ngay trước mặt cậu.
Nó dồn Andrew ép sát vào cửa bếp.
Mũi Andrew sặc mùi hôi thoát ra từ con ma.
Cậu cảm thấy bàn tay ma cà rồng sắp chạm vào cổ cậu.
Mấy ngón tay lạnh lẽo bóp lấy cổ họng Andrew. Cậu nghẹt thở.
Andrew cố vùng vẫy để thở. Cậu chợt nhớ đến kế hoạch. Ý nghĩ đó giúp cậu tăng thêm sức mạnh để có thể tống khứ lão bá tước ma này đi. Con ma buông tay ra, hơi lùi lại. Nhưng Andrew đã kịp phục hồi sức lực!
Ma cà rồng lại chồm vào Andrew. Cậu lách sang một bên rồi phóng về bức tường phía bên kia của căn phòng.
- Nào, hãy đến bắt ta đi Humphrey! – Cậu khiêu khích.
Rống lên một tiếng kinh hoàng, ma cà rồng nhe nanh ra, quờ tay bắt Andrew.
Andrew rùn người, nhảy thoát. Cậu lại ngửi phải cái mùi thối tha của con ma. Cậu đã thấy mấy ngón tay của nó sượt qua cổ mình. Nhưng cậu vẫn thoát ra…
Andrew tựa lưng vào cửa bếp. Tim cậu nện thình thình. Cậu cố giữ vẻ mặt bình tĩnh khi cậu lần tay ra tìm chốt cửa. Cậu từ từ mở chốt ô cửa thông gió.
- Mày chẳng làm gì được ta đâu! – Andrew quát. – Chẳng bao giờ!
Ma cà rồng gầm vang khi cúi người xuống rồi nó phóng ào về phía cửa, bay qua sàn nhà hướng về phía Andrew đang đứng. Andrew dốc hết sức đẩy mạnh, cánh cửa bật tung ra. Cậu nhảy vội sang một bên. Ma cà rồng lao vút ra cửa. Andrew đập mạnh, đóng cửa lại. Cậu biết mình phải giữ ma cà rồng lại ngoài đó. Cậu dồn hết sức tì lên cánh cửa. Cậu nhìn qua cái lỗ nhỏ. Nếu lần này không thành công thì cậu sẽ phải chết. Bá tước Ved quay ngoắt người lại, lao vào cửa và không ngớt gầm rú.
Andrew lùi khỏi cửa.
Ma cà rồng đứng im lặng. Nó đứng như hoá đá. Bởi một tia sáng đã quét qua cái cổ trắng hếu của nó. Nó nhìn lên trời và nhận ra rằng nó đang đứng trong luồng ánh nắng. Ma cà rồng rùng mình. Một làn khói mỏng đang toả lên từ đỉnh đầu của nó. Một tiếng rống man dại thoát ra khỏi cổ họng nó. Lát sau toàn bộ cơ thể lão ma tan biến trong đám mây khói.
Đi đứt rồi!
Andrew mỉm cười. Ánh nắng mặt trời! Tại sao cậu lại không nghĩ ngay ra biện pháp này trong kế hoạch ban đầu nhỉ? Nó dễ thực hiện hơn nhiều so với việc đâm con ma cà rồng. Nó ít gây xáo trộn mà lại hiệu quả hơn nhiều!
Andrew mở cửa bước ra ngoài. Tất cả dấu vết còn lại của con ma là tấm áo choàng. Nó nằm trên mặt đất bên dưới một lớp bụi mỏng.
Andrew bỗng nhớ lại những gì đã xảy ra.
Cậu không chết. Và cậu không phải là ma cà rồng!
Chỉ có lão ma bỏ mạng. Chết và vĩnh viễn biến mất.
Khi Andrew trở lại bình thường, cậu thấy vật gì đó trong đám bụi. Cậu cúi xuống để nhìn cho rõ…. và thấy.
Đấy là hai chiếc nanh trắng đang lấp lánh.
Andrew đưa tay nhặt lên. Mấy chiếc răng cực nhọn nhưng rất nhẹ. Cậu đút chúng vào túi.
Andrew vội quay lại vào lâu đài Cameron. T.J và Emily đã đứng dậy trên sàn. Ma cà rồng chết và họ đã thoát khỏi sự thôi miên của nó. T.J mở to mắt khi nhìn thấy Andrew.
- Ôi! Cậu còn sống!
- Nhìn ra kia kìa. – Andrew bảo.
- Nhưng con ma kia đi đâu rồi? – T.J nhìn quanh hỏi.
- Ra ngoài , – Andrew đáp. – Gặp ánh nắng .
- Ý cậu là … – T.J dừng lại và cười.
Andrew gật đầu .
- Chúng ta đã hạ nó, T.J ạ. – Cậu nói. – Nó đã đi đứt .
- Em có bị sao không, Andrew? – Emily hỏi lúc đang đứng thẳng lên. – Em sẽ không bị biến thành ma cà rồng chứ? Để chị xem qua cái cổ của em nào.
Andrew lật cổ áo xuống. Cậu đứng im để Emily kiểm tra.
- Vết cắn không còn nữa. – Emily nói. – Ổn rồi đấy.
Andrew mỉm cười.
- Ta hãy đến xem những gì còn lại của con ma. – Cậu nói rồi đi trước ra cửa.
Chúng thấy một tấm áo choàng màu đen và một đống bụi nhỏ.
- Ta ra khỏi đây thôi. – EMily đề nghị.
- Đúng đấy . – T.J tán thành. – Tớ muốn về giường để ngủ bù cho thoả thích.
T.J, Emily và Andrew theo lối mòn rời xa lâu đài Cameron . Chúng đi về nhà.
Lúc đến chân chiếc cầu vắt qua dòng Suối Gió, cả ba dừng lại.
- Này, đây là vật kiểm tra. – T.J nhắc Andrew. – Nếu cậu có thể đi qua cầu thì cậu hoàn toàn không phải là ma cà rồng.
- Còn nếu mình không thể? – Andrew hỏi.
- Thì chắc chắn tối nay cậu sẽ đi săn. – T.J cười.
Andrew suy nghĩ một lát.
- Cậu biết đó, – Andrew nói. – Để an toàn, mình sẽ đi theo đường vòng.
- Andrew! – Emily bực bội nói. – Đừng có ngốc thế. Chúng ta phải về nhà cho nhanh. Em cứ việc bước qua chiếc cầu kia. Đừng có loanh quanh nữa.
- Em chẳng loanh quanh vì ngốc đâu. – Cậu bình tĩnh đáp. – Em chỉ thích đi bộ dạo chơi… một lát thôi mà.
Emily khoanh tay trước ngực .
- Chị cấm em đi theo lối đó. Nào, hãy bước lên đi, Andrew. Vượt qua cầu!
Andrew nói :
- Emily! Chị lại tỏ vẻ… lãnh đạo đó à?
- Nếu chị ra lệnh thì đã sao? – Emily quát. – Có hoạ mà điên mới đi vòng xa như thế sau cả đêm thức trắng . Chị không thể nào tin được em lại muốn …
- Emily? – Andrew cắt lời. – Đừng nói nữa!
Rồi cậu mỉm cười với chị. Cậu nhe cả hàm răng ra. Hai cái nanh trắng sáng bóng trong ánh nắng chĩa thẳng về chị.
Mắt Emily trợn ngược lên vì kinh hãi. Cô đưa tay che miệng, vừa thét vừa chạy vụt qua cầu. Andrew và T.J nhìn chị chạy:
- Này, Andrew, – T.J nói. – Đầu tớ rối tung lên cả đây. Cậu có thực là ma cà rồng hay không?
Andrew đưa tay lên miệng. Cậu kéo hai cái nanh ra khỏi răng cửa, cầm trong lòng bàn tay.
- Hai cái nanh này là của ma cà rồng – Bá tước Ved, – cậu nói cho T.J hay. Lão chỉ còn lại chừng này thôi. – Cậu cười. – Emily tội nghiệp! – Cậu nói. – Cậu có nghĩ bây giờ chị ấy đã quen với những trò đùa của bọn ta chứ?
- Quen rồi đấy. T.J đáp. – Nhưng chị ấy vẫn cứ bị mắc lừa.
Andrew cười đút mấy chiếc nanh vào lại trong túi.
Và, cả hai vui vẻ đi qua cầu Suối Gió.