xuống tạ tội với… nhạc gia đi!
Phước còn đang ngơ ngác thì cô gái đã bước hẳn vào nhà. Cô đến gần bên bàn thờ, cầm bức ảnh thờ lên và hỏi Phước:
- Anh thấy chúng tôi giống nhau không?
Phước không còn dè dặt
nữa, anh gọi thẳng tên:
- Tuyết Hạnh!
Anh định lao tới chụp lấy cô gái, nhưng đã bị ông già nhảy ra ngăn lại:
- Nó khổ cho đến chết, hồn phách không siêu thoát được, tôi phải cho nó ở riêng ngôi nhà này để hy vọng được về nơi chín suối… vậy mà nay cậu còn quấy phá nữa hay sao!
Ông giận dữ nên sức mạnh khiến Phước phải kiêng dè, anh lùi lại vừa hỏi:
- Bác đây chính là… bác Sáu Thành? Bác phán…
Ông già cười khẩy:
- Còn Phán với Thông gì nữa! Tôi đã bỏ hết để về đây cùng con gái, chỉ mong được yên ổn những ngày cuối đời thôi, cậu đừng khuấy động nữa!
- Bác Sáu! Con biết lỗi của gia đình mình, con muốn được xin lỗi và…
Ông già lại cười nghe vô cùng thống thiết:
- Xin lỗi để làm gì nữa khi con nhỏ chỉ còn lại ở bàn thờ kia, trời ơi!
Bỗng nhiên cô gái lên tiếng:
- Anh ấy nói đâu có gì sai ba. Hãy để anh ấy chứng tỏ lòng mình đi ba. Con bây giờ…
Cô bước tới chỗ cha mình, đưa tay ra nắm như một người còn sống bình thường:
- Con đây mà. Con là Tuyết Hạnh, con có thể…
Chính ông già cũng kinh ngạc:
- Lâu nay ba chỉ ghé lại đây để thắp nhang cho con và nghe con nói chuyện, chứ có bao giờ nhìn thấy được bóng con, cũng như được con…
Tuyết Hạnh hướng sang Phước:
- Chính sự chân thành của anh ấy đã khiến cho con hoàn hồn được ba à! Ít ra là trong ngôi nhà này, từ nay con có thể hiện nguyên kiếp người, để sống với người yêu mình! Và chỉ với điều kiện đó. Có nghĩa là, nếu anh Phước mà thương con, chịu chung sống với con như vợ chồng bình thường tại ngôi nhà này, thì con sẽ được như một người bình thường. Chỉ khi nào anh Phước phụ rẫy con, bỏ con thì lúc ấy con… sẽ trở lại là hồn ma và con có kết cuộc còn bi thảm hơn…
Ông già lắc đầu than:
- Lại khổ nữa rồi con ơi! Thà con cứ yên phận chết oan như thế còn hơn. Làm sao tin được lòng dạ con người. Nhất là cái giống nhà đó…
Phước hốt hoảng:
- Bác Sáu, xin bác tin con! Con đã nguyện rồi, nếu con không chung sống được với Tuyết Hạnh thì thà con chết theo em ấy còn hơn! Bác không tin thì con làm ngay đây cho bác coi!
Phước định lao đầu vào cột nhà thì nhanh hơn anh, Tuyết Hạnh đã chặn ngang, kéo anh lại:
- Chưa chi mà đã muốn bỏ người ta rồi! Được rồi, ba tôi không phải không tin anh, nhưng ông đã chứng kiến sự tráo trở lâu nay rồi, nên ông đâu dễ chấp nhận chỉ bằng mấy lời nói. Thời gian còn dài, nếu anh làm được thì ba tôi sẽ tin thôi.
- Được! Anh sẽ chứng minh…
Phước quỳ ngay xuống trước mặt ông già, im lặng chờ một cái gật đầu. Với anh, nếu chưa được thì sẽ quỳ đến khi nào toại nguyện mới thôi…
- Được rồi. Nhưng sống ở lại đây là tự chuốc cực khổ vào thân. Sẽ lam lũ, lao động và nghèo khổ, liệu mấy bữa thì anh bỏ cho con gái tôi khổ đau thêm đây?
Phước mừng quá, đứng vụt dậy và bất thần chụp lấy tay Tuyết Hạnh, reo lên:
- Cám ơn ba, cám ơn em!
Chính ông già cũng ngạc nhiên vì con gái mình để yên không phản ứng gì khi bị nắm tay, như vậy chứng tỏ lời cô nói lúc nãy là đúng! Ông mừng quá:
- Hạnh, con đã…
Tuyết Hạnh gật đầu:
- Như con vừa nói, con bây giờ trở lại bình thường. Nhưng với điều kiện…
Phước nói như một lời thề:
- Anh xin hứa nếu anh làm không đúng lời thì… anh còn thê thảm hơn em nữa. Anh sẽ mãi mãi ở lại chốn này.
Tuyết Hạnh nhìn sang cha nhẹ gật đầu, mỉm cười…
Giữa chốn đời thường vừa có một chuyện lạ mà ngoài họ ra, mấy ai hiểu được. Nhưng suy cho cùng, ở đời này chuyện ma quỷ và con người mấy ai dám chắc ai quỷ, ai ma.