phút nào.
“ Tớ bị mắc chân vào cái bộ xương chết tiệt này, và không có cách nào có thể gỡ nó ra được. “
Quincy quay lại. Quả thực là Michael đang bị bàn tay xương xẩu khi nãy
đeo cứng lấy bắp chân.
Và cậu bé không có cách nào để gỡ nó ra cả.
Quincy bước tới.
“ Để tớ giúp một tay. “
Cả hai cùng ra sức gỡ cái bàn tay xương xẩu kia ra. Nhưng bàn tay ấy bám quá chặt, tưởng như những đụn xương cắm sâu vào bàn chân. Michael không cách gì cục cựa cả. Và dường như mỗi khi nỗ lực tháo nó ra bất thành, bàn tay lại càng siết chặt hơn.
Quincy toát mồ hôi :
“ Cậu đã làm cái quái gì để cho bàn tay kia bám chắc thế này ? “
Michael run run nói :
“ Tớ không rõ nữa. Ngay sau khi biết nó chỉ là một món đồ chơi, tớ đã đi ngay. Và rồi một tiếng “ cộp “ đột ngột vang lên, chân tớ bị mắc vào đó. “
“ Kỳ quái thật … “
Quincy chợt loé lên một suy nghĩ :
“ Mike, cậu nói đây là một thứ trò chơi Halloween thôi phải không ? “
“ Đúng vậy, thì sao nào ? “
Michael gật đầu, nghi hoặc nhìn Quincy.
“ Thì đó, rất có thể lúc đi lại quanh đây, cậu đã vô tình khởi động công tắc của thứ đồ chơi này và khiến nó khởi động, tóm chặt chân cậu. “
“ Miss.Marple, tôi không nghĩ vậy đâu. “
Quincy trừng mắt :
“ Kể cả không nghĩ như vậy, nhưng nói xem, còn cách nào có thể lôi cậu khỏi cánh tay kia ? Xê ra một chút nào, tớ cần mở nắp hòm. “
Michael nhún vai.
“ Tùy cậu thôi. Nhưng hãy cẩn thận nhé, rất có thể trong hòm có một con ma. “
Quincy đang loay hoay với nắp hòm, vừa nghe đến đây bỗng giật mình. Cô bé lại cảm thấy một dự cảm bất an về cái nắp hòm. Vô cùng bất an.
Cô bé cắn môi.
“ Sợ gì chứ, tớ chỉ là người mở nắp hòm thôi. Chính cậu mới là người bị bộ xương giữ lại. Nếu ai đó bị bắt thì đó chính là cậu chứ không phải là tớ. “
Michael cũng hơi ớn trước lời cảnh tình của Quincy. Nhưng cậu bé vẫn làm mặt cười toe toét :
“ Vậy để xem … “
Quincy từ từ mở nắp hòm. Nó khá nặng, không biết có phải chỉ làm từ gỗ không nữa. Chỉ biết là, Quincy đã phải tỳ cả hai chân xuống sàn và dồn sức vào hai tay để nâng lên.
Bụp !
Chiếc nắp hòm bật tung lên. Quincy ré lên và lùi lại. Michael kinh dị hỏi :
“ Có chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy ? “
Cậu chống tay đứng dậy và nhìn vào trong. Đó là một bộ xương giả được làm như thật.
Cái đầu lâu hõm xuống và gồ ghề những vết nứt nẻ. Bộ xương trắng hếu được chế tác thực hoàn hảo. Đến phải rùng mình về Gary. Không tưởng được ông ta có thể tạo ra những món đồ chơi kinh dị đến vậy cho ngày lễ Halloween.
“ Cậu có tìm thấy các nút điều khiển của món đồ chơi này không Quinn ? “
Michael hỏi.
Quincy lắc đầu :
“ Tớ chịu thôi, nó đáng sợ quá. “
Michael nhăn nhó :
“ Ôi, Miss.Marple có bao giờ thỏ đế như cậu đâu. Để tớ tìm vậy. “
Cậu bé cúi xuống chiếc hòm. Bàn tay bám chặt của bộ xương làm cậu thấy nhức nhối.
Michael cố gắng nhấc mình lên, và nhìn xung quanh chiếc hòm. Thật lạ, chẳng có một cái gì trông giống núm điều khiển hay cơ quan bí mật. Vậy thì cánh tay kia sao lại bám chắc vậy nhỉ ?
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt cậu bé. Cái chuyện này thực sự quả là rất khó hiểu a.
“ Cậu đã mở được chưa, Mike ? “
Quincy sốt ruột hỏi.
“ Bình tĩnh đã, tớ đang kiếm bộ điều khiển. Đừng làm tớ rối trí. “
Michael lo lắng nhìn quanh. Phải có một bộ điều khiển ở đâu đó chứ cái món đồ chơi Halloween chết tiệt này ?
Cậu đột nhiên phát hiện ra.
Một thứ ánh sáng đỏ kỳ dị phát ra từ hốc mắt của bộ xương.
Núm điều khiển có phải là đây không ?
Michael tò mò đưa tay chạm vào đó.
Và cậu bé hét lên đầy kinh hoàng !
“ Có chuyện gì vậy Mike ? “
Quincy lo lắng lao tới bên cậu bạn của mình.
Michael hai mắt trợn ngược lên, chỉ vào cái đầu lâu trong hòm.
“ Hốc, hốc … Trong hốc mắt có một cái gì đó trơn nhẫy ! “
Quincy giật mình nhìn lại. Đó có thể là cái gì được chứ.
Trong sự hồi hộp chờ đợi của hai người bạn, một con giun no, béo tròn lẳn từ từ bò khỏi đó.
“ Khiếp ! “
Cả Quincy và Michael đều đồng thanh kêu lên.
“ Không thể tin được là cái đầu lâu đó lại có giun. Không biết đây có phải là một cái hòm chứa đồ chơi cho Halloween không nữa ? “
Quincy ôm lấy quả tim đang đánh nhịp liên hồi của mình.
Một giọng nói lạnh lùng khẽ rít lên.
“ Tất nhiên đó không phải là một cái hòm chứa đồ chơi cho Halloween. “
Cả Quincy và Michael đều giật mình quay đầu lại. Đứng sừng sững án ngữ nơi bậc tam cấp, chính là Gary.
Bộ mặt nhăn nhó của ông ta co lại đến mức không thể rúm ró hơn được nữa.
“ Để tao nói cho chúng mày hay nhé, đó là một bộ xương người chết. Hai đứa trẻ ngu ngốc, chúng mày đã đến được đây thì có chạy đằng trời nhé. “
Gary bước tới. Cả Quincy và Michael cảm thấy mọi cơ quan trên người mình như cứng lại trước sự khủng bố toát ra từ ông ta.
“ Khoan đã ông Gary … “
Michael kinh ngạc nhìn sang phía cô bạn nhỏ. Quincy thu hết dũng khí để bước lên nói :
“ Chúng cháu muốn đến gặp ông để trả lại hai chiếc mặt nạ và nói lời xin lỗi vì đã tự ý vào đây. “
Cô bé bước đến, lấy hai chiếc mặt nạ hoá trang trao cho Gary.
Ông ta hững hờ nhận lấy, nhưng không hề bộc lộ một chút cảm xúc nào.
Bỗng nhiên, da mặt của Gary lại nhúm lại thành một điệu cười gằn vô cùng độc ác.
“ Cháu bé ngoan lắm, ngoan lắm … “
“ Cẩn thận ! “
Bất thần, Gary nhảy tới trước, toan chộp vào người Quincy.
Nhờ sự cảnh báo kịp thời của Michael, cô bé đã nhanh chóng nhảy về sau và tránh được cú vồ của Gary. Chỉ mém chút nữa thôi là đã bị tóm rồi …
“ Ông, ông định làm gì ? “
Quincy run run hỏi. Cô bé kịp thời nhìn thấy, từ sau lưng của Gary đã lộ ra một ánh kim loại.
Quincy bưng miệng. Chẳng lẽ ông ta định giết người ?
“ Cháu ngoan, hãy lại đây. Ta sẽ tặng cho cháu một món đồ chơi Halloween thật ý nghĩa. “
Gary bước tới, ánh mắt lấp lánh dưới ngọn đèn. Quincy lùi lại phía sau. Chân cô bé đột nhiên chạm phải một khúc gỗ.
“ Ông muốn làm gì ? Không được tiến đến gần đây ! “
Michael sợ hãi nói.
Ánh mắt của Gary biến thành đỏ rực.
“ Ta muốn làm gì à, nhóc con ? Chỉ tiếc rằng ngươi đã vào được đến tận đây, và khám phá ra bí mật của ta. Ta rất tiếc, ta quả thực không thể để các ngươi đi khỏi đây. “
Quincy vẫn tiếp tục lùi. Cô bé sắp chạm vào Michael.
Michael gào lên :
“ Bí mật ? Bí mật nào cơ ? Hãy cho chúng tôi ra khỏi đây, chúng tôi không hề biết một chút gì về bí mật của ông cả ? “
“ Thế ư ? Cứ tạm cho là thế, thì nội cái sự tồn tại của chúng mày, trong toà nhà này và trong căn phòng này chính là một điều nguy hại, cực kỳ nguy hại đội với tao rồi. “
Quincy sợ hãi chỉ vào bộ xương khô :
“ Ông đã làm gì với người nằm ở kia ? “
“ Ta không làm gì cả. Khi ta chạm đến y, thì y đã chết rồi. “
Quincy đã chạm vào Michael. Cô bé vấp ngã oạch xuống đè xuống người bạn mình.
Michael lo lắng thì thầm :
“ Quinn, gỡ cho tớ ra, lão già này bị điên mất rồi. “
“ Tớ đang cố đây, cậu hãy tìm cách câu giờ đi. “
Quincy thì thầm. Bàn tay cô bé lần ra, cố gắng gỡ những ngón tay xương xẩu của người quá cổ khỏi chân Michael. Một công việc tởm lợm, nhưng Quincy biết mình phải làm. Không thể để Mike bị kẹt ở đây được. Bàn tay cô bé đau nhói và sước sát khi cố gỡ những đốt xương kia ra.
Trong lúc đó, lão già Gary vẫn đang lừ lừ tiến lên đầy vẻ đe doạ.
Michael hỏi :
“ Ông đã nói rằng ông không phải là kẻ sát nhân. Vậy chuyện gì đã xảy ra với bộ xương kia ? “
Gary cười hô hố :
“ Chuyện gì ? Mày hỏi tao chuyện gì xảy đến với nó ư ? Ta đã đào nó lên từ nghĩa trang phố Fear để làm món đồ cho lễ Halloween đấy. “
“ Cái gì ? “
Cả Michael và Quincy đồng thanh hét lên. Cả hai đứa trẻ đều đã nhìn thấy chiếc rìu sắt lấp lánh trong tay Gary.
“ Là ông ? “
“ Phải, đó chính là tao. Tao đã mơ về một lễ hội Halloween – một lễ hội ma quỷ thực thụ từ khi còn rất bé. Tao cảm thấy cực cùng chán ngán với những trò chơi “ Ma đến đây “ ngu ngốc của lũ trẻ con. Tao không thích những tấm mặt nạ, tao thích một cảm giác thực thụ, tao thích ma sói, ta thích ma cà rồng mang mùi vị của “ sống “. Nhưng tao không biết cách tạo ra nó ?
Tao đã mở ra cửa tiệm đồ chơi số 1408 tại phố Fear. Tao thích con phố bí ẩn này và tao tin vào khả năng thành công của mình tại đây. Tao đã bán những món đồ hoá trang tầm thường cho ngày lễ Halloween. Cho đến một ngày nọ …
Câu chuyện ấy liên quan đến một con chó, con Fudge … “
Quincy nấc lên. Cô bé nhớ lại, con chó Fudge chính là một con chó yêu quý bị mất tích của bà Smith hàng xóm của mình. Không hiểu Gary đã làm gì với nó ?
“ Đó là một con chó ngu ngốc. Nó luôn thích lục lọi và tha các thứ đi lung tung. Nó đã nhiều lần tha đi những đồ trang trí cho lễ hội trong tiệm đồ chơi của tao. Tao đã rất tức giận. Tao chỉ muốn băm nó ra.
Một lần đi đốn củi quay về, tao cảm thấy tiếng động sột soạt trong một góc của khu nghĩa trang. Đó là con Fudge, và nó đang cố đào bới một ngôi mộ nhỏ. Con chó đáng ghét làm ta bực mình. Sẵn cái rìu trong tay, tao muốn dạy cho nó một bài học về tội dám chọc giận ta. Và con chó ngu ngốc đã không thể thoát … “
Michael và Quincy sợ rúm ró người lại khi nghe Gary thản nhiên kể lại tội ác của mình. Những ngón tay của bộ xương khô đã được nơi lỏng hơn.
“ Con chó bị quật chết. Chỉ với một nhát rìu. Tao cảm thấy quá nhẹ, nhưng rồi cũng tạm chấp nhận. Chỉ có điều, tao không muốn ai tìm ra xác con chó. Họ có thể lần ra tao.
Tao quyết định lần ra cái đống mà con chó ngu ngốc đào bới khi nãy để chôn nó xuống. Và tao phát hiện ra, đó là một huyệt mộ. Một cái xác thanh niên còn khá trẻ được chôn ở đấy.
Tao không biết người ta sẽ nghĩ sao, nhưng khi nhìn xuống bộ mặt vàng vọt của chàng thanh niên đã chết, tao cảm tưởng như đầu óc mình sắp bị nổ tung. Tao chợt nhận ra mùi vị của máu. Tao chợt nhận ra khí của người chết. Tao nhận ra không khí của lễ hội Halloween, nơi có những bóng ma nhảy múa. Và tao chợt hiểu ra.
Những thứ cần thiết để tạo nên một món đồ chơi Halloween đang nằm ở đây. “
Michael và Quincy không ai bảo ai đều cùng muốn nôn oẹ hết cả ra. Hai đứa không thể tin được, sự thực về những chiếc mặt nạ “ ma quái “ mà chúng từng đội trên đầu chính là thế.
“ Tao đã tìm kiếm nhiều xác chết hơn, để tạo ra mặt nạ và những món đồ quái đản cho Halloween. Tẩy rửa chúng bằng chất hoá học, và dùng một số phụ gia để đảm bảo chất lượng vĩnh cửu. Tao trở thành một người bán hàng giàu có nhất với những món hàng thực sự kinh dị, và một kẻ đào mộ như chúng mày vẫn gọi. “
Quincy và Michael ngồi chết sững trong kinh hoàng. Nhưng chỉ một thoáng, Quincy đã kịp trấn tĩnh lại mà bấu vào sau lưng Mike.
Hãy chuẩn bị để chạy trốn.
“ Hôm nay là lễ Halloween đặc biệt nhất. Tao có hai chúng mày. Và tao có những món đồ chơi “ sống thực sự “. Hãy ngoan ngoãn ở đấy đi, và tao sẽ biến chúng mày thành những món hàng đắt giá nhất cho Lễ hội ma quỷ năm sau. “
Quincy và Michael đều chết điếng người vì sợ. Lão Gary đã điên mất rồi. Lão vẫn đang tiến đến, với chiếc rìu tung tẩy trong tay.
“ Chạy ! “
Michael hét lên. Đôi chân đã thoát khỏi sự kẹp chặt của bàn tay xương xẩu ghê tởm kia. Hầu như cùng một lúc, cậu bé và Quincy đã nhảy khỏi chỗ trốn, chạy về hai hướng khác nhau.
Trong lúc ngồi im, cả hai đã ước định sẵn chuyện này. Lão Gary rất quái, và lại chặn luôn cửa ra duy nhất. Chỉ có đi về hai góc là phương án khả thi nhất, vừa làm phân tâm lão, vừa khiến cả hai có thể chạy thoát dễ dàng.
“ Chúng mày định làm ta phân tâm ư ? Không dễ thế đâu. “
Gary cười như điên dại, rồi bất chợt bổ nhào về phía Quincy.
“ Không ! “
Michael hét lên. Quincy chạy vào góc, cố gắng lách khỏi lão Gary điên loạn. Ánh thép của lưỡi rìu cứ loang loáng trên đầu cô bé.
Michael không thể chạy đi. Cậu phải làm một cái gì đó. Nhưng làm cái gì ?
Cậu chợt nhìn thấy hai chiếc mặt nạ nằm lăn lóc ở đó. Chiếc mặt nạ ma sói và mặt nạ yêu nữ. Những chiếc mặt nạ được Gary điên rồ chế tạo từ thân xác của người đã chết.
Cậu nhớ ra, Quinn từng bảo, chiếc mặt nạ này bị “ ma ám “ – nó có cặp mặt đỏ rực.
Michael từ từ tiến bước. Nếu may mắn, đó sẽ là hi vọng cuối cùng.
Quincy cố gắng chạy, nhưng thân hình to lớn của Gary chắn hết mọi lối ra. Cô bé cảm thấy mình như đang chui vào bẫy với một kẻ đào mộ điên khùng. Cơn ác mộng kinh khủng.
“ Hãy ngoan ngoãn nào, bé con. “
Lão già Gary cười hềnh hệch bước đến.
Bộp !
Bất chợt, một chiếc mặt nạ được ném về phía Gary. Lão ta không kịp tránh, lãnh ngay một đòn đau vào giữa trán.
Quincy nhìn qua. Michael là người vừa ném.
“ Chạy đi, Quinn ! “
Còn đợi Michael hét sao ? Quincy đã sớm chạy nhanh về phía bạn mình.
Lão già Gary gào lên đầy tức giận. Lão vươn người toan tóm lấy Quincy. Nhưng cô bé đã nhanh hơn một bước.
Chiếc rìu quẹt qua một lượt, làm rách một đường dài trên chiếc quần. Michael nhanh chóng chạy đến bên Quincy.
Gary bị mất đà đã ngã nhoài ra.
Michael gào lên :
“ Gary, ông đã không để người chết được yên nghỉ, ông đã khuấy động người chết bằng những hành vi cực kỳ độc ác. Ông sẽ bị trừng phạt ! “
Gary cười lớn :
“ Trừng phạt, chính các ngươi mới là người đáng bị trừng phạt. Người chết có thể làm gì được ta. “
Michael quát lên :
“ Không thể làm gì ư ? Thân xác của bọn họ đã bị ông biến thành món đồ chơi của riêng mình. Linh hồn của họ vì nỗi căm phẫn mà không thể siêu thoát, vẫn còn nằm lại trong đó. Hãy đội lấy một chiếc mặt nạ thử xem. “
Cậu bé nhanh chóng lấy chiếc mặt nạ ma sói chụp mạnh lên đầu Gary.
“ Không ! “
Gary rú lên kinh hoàng. Chiếc rìu của lão vung lên. Quincy nhảy đến đẩy mạnh vào người Michael. Cả hai đứa trẻ ngã sóng soài trên đất. Michael bị một nhát chém ở tay, còn Quincy thì bị ở chân. Nhưng đó hoàn toàn không đáng kể nếu so với hậu quả sẽ xảy ra khi lưỡi rìu chém trúng Michael.
“ Quinn ? “
Michael kinh ngạc nhìn lại. Quincy mỉm cười giơ ngón tay cái lên.
“ Hết nợ nhé, Mike. “
Bỗng một tiếng la thét khủng khiếp vang lên, cắt ngang sự suy nghĩ của hai đứa trẻ.
Gary đang lồng lộn trên mặt đất, cố gắng gỡ chiếc mặt nạ ra. Nhưng nó giống như một thứ chất dính, kết chặt không rời. Những túm lông bị cấu xé rơi lả tả, nhưng chiếc mặt nạ vẫn còn lại đó.
Lão già co rúm lại, cảm thấy như cả cơ thể đang phải chịu một sự tra tấn khủng khiếp. Cái mặt ma sói như gắn chặt vào thay thế cho mặt người. Không còn một vẻ gì giống với người bình thường nữa.
Có tiếng chó sói bất thần tru lên. Cả Michael và Quincy đều khiếp sợ vô cùng.
Đó có phải là tiếng tru của Gary không ? Hay là của chiếc mặt nạ kia ? Chúng quá sợ để có thể tìm hiểu điều đó.
Michael đề nghị :
“ Chúng ta nên đi báo cảnh sát ngay bây giờ. “
Quincy trù trừ :
“ Không được, nhỡ lão Gary thoát được và thủ tiêu mọi thứ thì sao ? “
Hai đứa trẻ còn đang băn khoăn, thì đã nghe thấy một tiếng động khác. Chúng nhìn sang, và hét lên kinh hoàng !
Chiếc mặt nạ yêu nữ đang lơ lửng trong không trung, mỉm cười độc ác nhìn bọn chúng. Rồi lao vào Gary.
“ Tớ, tớ nghĩ chúng ta nên đi và báo với người lớn … “
Quincy run giọng nói.
Hai đứa chạy ra nhà ngoài, để tiếng gào la kinh khủng lại sau lưng. Vọt qua những hành lang dày đặc, Michael và Quincy đã tìm lại được cánh cửa lúc đi vào.
Những tiếng gào thét vang mãi sau lưng. Có những tiếng đổ vỡ kinh khủng khác vang lên.
“ Dường như tất cả những xác chết trong tiệm đồ chơi 1408 đang nổi dậy. “
“ Chạy mau ! “
Cả hai đứa nhảy khỏi tiệm, và đóng sầm cửa lại, kịp thời ngăn một cái đầu lâu quái dị đuổi theo. Nó đã bị ngăn cách bởi lớp kính dày.
Michael và Quincy chạy miết. Chạy thoát khỏi ngày lễ Halloween điên rồ !
Mười hai giờ trưa.
Canteen của trường trung học Waynesbridge.
“ Vậy đó là ngày lễ Halloween của cậu sao, Quinn ? “
Choco.Pie đẩy cặp kính trễ lên, nheo mắt hỏi.
Quincy gật đầu.
“ Đó là ký ức kinh hoàng nhất. Tớ chỉ ước gì mình chưa bao giờ ra khỏi nhà và hưởng một kỳ Halloween buồn tẻ còn hay hơn. “
Choco.Pie cười tinh quái :
“ Vậy sao ? Tớ tưởng cậu thích đi với anh chàng Michael “ đẹp chai “ ấy chứ ? “
“ Thôi đi, đừng có gán ghép lung tung. Tớ với cậu ấy chỉ là bạn hàng xóm thôi. Và tớ cũng không hề thích cậu ấy một chút nào. Cậu ta luôn nghĩ ra những trò doạ ma ngu ngốc. “
“ À ừ, được thôi. “
Choco.Pie cười tinh quái.
“ Vậy kết cục cuối cùng của lão Gary là sao ? “
“ Cảnh sát đã tìm đến và không thấy ai cả. Kể cả là Gary hay những bóng ma. Tuy vậy, khi cơ quan chức năng tiến hành lục soát toàn bộ, họ tìm thấy những xác chết bị cắt làm nhiều phần và một số bị ngâm trong dung dịch. Tất cả đều kà những cái xác lấy từ nghĩa trang phố Fear.
Lão Gary vẫn đang bị truy nã. Nhưng tớ nghĩ là lão đã bị những hồn ma tiêu diệt và trở thành một phần của nghĩa trang phố Fear rồi. “
“ Tởm quá ! Câu chuyện của cậu làm tớ không muốn ăn nữa đây này. “
Choco.Pie buông chiếc bánh sandwich xuống, kêu lên.
“ Thì chính cậu bắt tớ kể đấy chứ … Mà này, hãy kể về kỳ nghỉ Halloween của cậu đi ? “
“ Của tớ á ? Đó là một câu chuyện dài. Hãy đợi một chút, tớ ra lấy bánh ngọt, rồi sẽ vào kể cho cậu. “
“ Ừ, đi nhanh lên. “
Quincy nhìn theo bóng dáng của Choco.Pie khuất sau hàng người đông đúc trong canteen. Cô bé hồi tưởng lại mọi chuyện đã qua. Thật quá kinh hoàng. Thật may là nó đã không bao giờ quay trở lại nữa.
Cô bé thả mình ra ghế, và nhìn xung quanh. Hôm nay, lễ Halloween đã chấm dứt, nhưng trường học vẫn cho các lớp thi hoá trang với nhau. Và lớp cô cũng có. Không biết các bạn đã chuẩn bị ra sao nhỉ.
“ Choco.Pie là ban tổ chức, có lẽ chờ nhỏ quay lại rồi hỏi luôn. “
Quincy nhìn ra sân trường. Cô thấy Nat Fuel đến lớp và đang huyênh hoang với mấy học sinh nhỏ hơn.
Thấy ghét à. Gã đô con này cùng lớp với Mike. Không biết Mike đâu nhỉ ? Lớp cậu ấy chuẩn bị những gì ?
Quincy còn đương thắc mắc, thì đã thấy Nat nhìn về phía mình đầy thách thức.
Gã chĩa “ ngón tay thối “ về phía cô bé.
Quincy lè lưỡi. Đồ con trai xấu tính.
Nhớ lại đêm Halloween ấy, bản thân cô bé đã quay về quá muộn. Nếu về sớm một chút thì đã có thể dạy cho Nat một bài học nhớ đời.
Một số học sinh lớp trên đang đến tìm Nat. Gã quay qua nói chuyện với họ, trước khi rời bước không quên để lại một cái nhìn đầy ngạo mạn với Quincy.
Chính lúc ấy, một điểm bất thường xuất hiện làm cô bé...