* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đại Ma Kinh Full Kiếm Hiệp Cực Hay

gắng chỗi người ngồi dậy, như muốn chứng tỏ cho gã họ Dư biết rằng mẫu thân gã vẫn đang khỏe và vẫn giữ vững ý định của bà !
Khi mẫu thân gã dịch người đi ngang chỗ vị lão nhân nọ thì lão nhân nọ đã lẹ làng chộp giữ uyển mạch của mẫu thân gã ! Vị lão nhân cười lạnh:
- Ta cũng muốn đến xem qua chỗ đó ! Tiểu tử ngươi hãy dẫn đường cho chúng ta đi.
- Mẫu thân !
Gã họ Dư hoang mang và kêu lên như vậy khi bất chợt gã nhận ra cả hai người, một thì yếu ớt do bịnh tình nhiều năm. Còn một thì vừa trải qua thảm trạng thập tử nhất sinh, lại nằng nặc đòi đi cùng gã bất chấp thời tiết giá lạnh, lại đường núi gập ghềnh hiểm nguy !
Nhưng gã chỉ kêu được một tiếng ngắn như thế thì mẫu thân gã đã lườm gã:
- Bằng nhi ! Con bất tất phải lo ngại, không hề gì đâu ! Nếu lão trượng đây đã muốn đi cùng chúng ta thì dù chúng ta có can ngăn cũng không được !
- Đại nương đây nói không sai ! Còn chờ gì nữa mà ngươi không đưa chúng ta đi ?
Kỳ quặc, hết sức kỳ quặc ! Gã họ Dư không sao hiểu được ý tứ của mẫu thân gã và của lão nhân kia ! Gã chỉ biết lẳng lặng bước đi trước mà thôi !
Nhưng vừa ra khỏi sơn động, một cơn gió lạnh thấu xương chợt thổi ngang khiến cho mẫu thân gã phải kêu lên:
- Ối chao ! Lạnh… quá !
Phịch !
Tiếng thân người gieo xuống nền đá làm cho gã họ Dư hoảng sợ !
Gã chạy lại đở mẫu thân gã lên, miệng rốt rít:
- Mẫu thân ! Mẫu thân không sao chứ ? Hài nhi đã nói rồi, ngoài này lạnh lắm kia mà, mẫu thân không đương nổi đâu !
Tuy thế, mẫu thân gã cũng gắng gượng đứng lên và lắp bắp:
- Không… không sao đâu ! Ta… ta chịu đựng… chịu đựng được mà ! Cõng… hãy cõng ta lên đi… Bằng nhi !
Diễn biến đến lúc này khiến cho gã họ Dư không khỏi kinh nghi và hoang mang !
Nhưng vốn là đứa con chí hiếu, gã họ Dư không muốn có một hành động nào khiến cho mẫu thân gã phải phiền lòng, gã bèn khom người xuống và cõng mẫu thân gã trên lưng !
Gã lầm rầm bảo:
- Sao mẫu thân không chờ hài nhi đem những bộ da thú ấy về cho mẫu thân xem ?
Tội tình gì mẫu thân phải gánh chịu nỗi cơ cực này ?
Nhưng mẫu thân gã vẫn khăng khăng:
- Được rồi ! Tựa được vào con, mẫu thân không còn cảm thấy lạnh nữa ! Con cứ đi đi !
Lúc này do gã họ Dư phải đi trước dẫn đạo, và gã phải cõng mẫu thân gã nên vị lão nhân kia đành phải lẽo đẻo bước theo sau và không còn nắm giữ cổ tay của mẫu thân gã nữa !
Đường núi có tuyết bám đầy nên trơn tuột, lại gập ghềnh bước thấp bước cao, gã họ Dư do tuổi còn trẻ, huyết khí đang vượng, không như vị lão nhân kia chưa được hồi sức là bao nhiêu sau khi tỉnh lại, thế nên khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa ra, có đến hơn trượng nữa !
- Này ! Tiểu tử ngươi hãy đi chậm lại và chờ ta theo với !
Thoạt nghe tiếng vị lão nhân kêu, gã họ Dư vừa định dừng chân lại để đứng chờ lão thì bên tai gã lại nghe tiếng mẫu thân gã thì thào:
- Suỵt ! Cứ đi tiếp đi !
Nghi hoặc trước lời nói phi nhân của mẫu thân, trái ngược lại những gì trước đây mẫu thân gã đã giáo huấn gã, gã họ Dư định lên tiếng hỏi lại ! Nhưng gã đành im vì mẫu thân gã đang tiếp tục thì thào bên tai gã:
- Bằng nhi ! Liệu con có thể đi nhanh hơn vào ban đêm tối trời như thế này không ? Đừng lên tiếng, con cứ gật hay lắc đầu là mẫu thân đã hiểu rồi !
- Tiểu tử kia ! Ngươi không nghe ta nói gì hay sao ? Chờ ta đi với nào !
- Đáp lời mẫu thân nhanh lên, Bằng nhi !
Vị lão nhân kia với bước chân gấp gáp đang lên tiếng kêu gã họ Dư dừng lại chờ lão, cònmẫu thân của gã thì hối thúc gã đáp lời ! Chẳng đặng đừng, gã họ Dư hạ thấp giọng hỏi lại mẫu thân:
- Nếu đi nhanh hơn thì lão trượng kia làm sao đi theo kịp ?
- Mặc kệ lão !
Mẫu thân gã lại lộ vẻ khẩn trương khi lập lại câu đã hỏi:
- Liệu có đi nhanh hơn được không ?
Lẳng lặng, gã họ Dư gật đầu !
- Có phải Bằng nhi đang đi về chỗ đã bắt gặp được lão không ?
Vừa gật đầu, gã họ Dư vừa há miệng định nói thì mẫu thân gã đã cất giọng lo lắng, hỏi tiếp:
- Mau đổi sang hướng khác ! Tìm chỗ càng kín đáo càng tốt ! Nếu được, Bằng nhi cứ cật lực mà chạy, nhanh chừng nào tốt chừng ấy !
- “Không lẽ mẫu thân đang trở bệnh nên thần trí không được sáng suốt ? Việc gì phải bỏ chạy chứ ?” Do đang tự hỏi như thế nên gã họ Dư vẫn đi theo hướng cũ với cước lực như lúc đầu ! Mẫu thân gã phải gắt lên:
- Con sao vậy ? Mau hành động theo lời mẫu thân đi ! Mau lên !
Chưa bao giờ gã họ Dư thấy mẫu thân gã phải bẳn gắt như lúc này, vì thế gã nào dám chần chừ ! Gã bước đi càng lúc càng nhanh hơn !
Do gã nhiều năm sinh sống bằng nghề đào bới xác thú bị chôn vùi nên gã họ Dư có thể tự hào là gã thông thuộc từng tấc đất ngọn cỏ ở Thiên Sơn như nhìn trong lòng bàn tay của gã vậy.
Sau vài lượt quanh đi quanh lại, gã họ Dư đã cõng mẫu thân gã vượt lên phía trước khá xa, không còn thấy tăm dạng của vị lão nhân kia đâu nữa ! Mà chỉ còn nghe tiếng la hét bực tức của vị lão nhân kia theo gió núi thoảng đưa đến mà thôi.
- Tiểu tử kia ! Sao ngươi không chờ ta ?
… - Tên súc sinh ! Ngươi là hạng người gì, dám chống lại lệnh của bản nhân chứ ?
… - Tiểu tử thối tha kia ! Ngươi đâu rồi ?
… Bất nhẫn, gã họ Dư chép miệng:
- Nếu không chờ lão, hài nhi e lão tụt xuống hố sâu mà chết mất !
Nghe gã nói thế, mẫu thân gã đã không thương hại lão thì chớ, ngược lại, mẫu thân gã còn rủa:
- Bọn ác ma trời không tha, đất không dung, lão có chết đi thì càng tốt cho chúng ta hơn !
Lời nói phản thường này của mẫu thân khiến gã họ Dư ngơ ngác ! Gã không tin một người hiền thục như mẫu thân lại nói được những lời này ! Nhưng khi gã hé miệng định hỏi lại thì mẫu thân gã một lần nữa tỏ ra bẳn gắt:
- Còn không đi nhanh lên ! Hạng người cùng hung cực ác như lão không đáng để cho con thương hại đâu ! Mau mau lánh cho thật xa, rồi mẫu thân sẽ giải thích sau !
Đã nhiều năm vướng phải bệnh tình, mẫu thân gã nào có được đi đến đâu và gặp gỡ bất kỳ ai, vậy tại sao mẫu thân gã lại cho rằng vị lão nhân đó là kẻ cùng hung cực ác ?
Gã họ Dư không ngớt nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn nhanh chân theo lời mẫu thân gã hối thúc !
Chỗ ẩn náu kín đáo tại Thiên Sơn này đâu có hiếm ! Gã họ Dư biết ít lắm cũng là mười nơi. Và đó chính là những chỗ náu thân an toàn cho gã mỗi khi gã phát hiện sắp có hiện tượng tuyết lở và trôi tuột từ trên cao xuống !
Được một lúc gã đã đưa mẫu thân đến chỗ ẩn náu đầu tiên mà gã đã từng đến.
Gã đánh tiếng hỏi mẫu thân:
- Chỗ này được không mẫu thân ?
Do nhiễm lạnh một lúc lâu nên mẫu thân gã khi mở miệng ra thì hai hàm răng cứ va vào nhau lốp cốp ! Mẫu thân gã phải lập cập một lúc lâu mới nói được:
- Ở… ở bên trong… có… có lối thoát… lối thoát không ?
Tuy nghi ngại và lo lắng cho mẫu thân nhưng gã không thể nói dối được:
- Không có ! Nhưng hài nhi biết có một chỗ như thế !
- Vậy thì… đến… đến chỗ đó đi !
Gã ngần ngừ:
- Nhưng mẫu thân liệu có chịu đựng được nữa không ? Muốn đến được chỗ đó, chúng ta phải trải qua một đỗi đường gian nan nữa.
- Được… được mà ! Cứ… cứ đi đi !
Nằng nặc đòi đi trong đêm, lại tỏ ra bẳn gắt và lo âu, hành vi của mẫu thân gã thật khác thường khiến gã không khỏi băn khoăn lo lắng:
- Hôm nay mẫu thân làm sao vậy ?
- Đi… đi ! Đến nơi… rồi hãy nói !
Phần thì không muốn mẫu thân phiền muộn, phần thì lo ngại cho sức khỏe của mẫu thân nên gã họ Dư bèn hốc tốc bước đi !
Gã đi nhanh đến nỗi khi đến được nơi thì gã đã đuối sức tưởng muốn lả đi vậy !
Đặt vội mẫu thân nằm ở góc khuất, gã họ Dư ngồi thở dốc mất một lúc ! Sau đó gã mới lên tiếng vấn an mẫu thân:
- Mẫu thân đã thấy đỡ lạnh chưa ?
Không nghe mẫu thân lên tiếng đáp lại, gã họ Dư hốt hoảng cầm tay đã lạnh cóng của mẫu thân mà kêu lên:
- Mẫu thân ! Mẫu thân !
Có tiếng rên hừ hừ của mẫu thân gã phát ra khiến gã phần nào hoàn hồn ! Biết mẫu thân cần phải ủ ấm, gã họ Dư bèn cởi y phục trên người gã ra và đắp lên người mẫu thân.
Cạch… Cạch… Bốn nén bạc và chiếc lọ nhỏ từ trong người gã họ Dư rơi xuống nền động kêu lên những tiếng khô lạnh !
Gã họ Dư vội vàng nhặt lại những vật đó ! Trong lúc vội vàng lại do lòng động tối om nên khi gã họ Dư nhặt được chiếc lọ đã vô tình làm cho nút lọ bật tung ra.
Một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra sực nức khắp lòng động ! Mùi thơm này làm cho gã họ Dư cảm thấy đói bụng ! Gã mới nhớ lại là từ lúc đi về cho đến tận bây giờ, gã chưa kịp ăn uống gì cả !
Có tiếng mẫu thân gã lào thào kêu:
- Mùi thơm gì vậy, Bằng nhi ?
Gã vội vàng nhét chiếc lọ vào bàn tay giá lạnh của mẫu thân và đáp:
- Là từ chiếc lọ này đó, mẫu thân !
Rồi mẫu thân gã làm một việc lạ lùng mà gã họ Dư không sao ngờ được !
Đưa lên mũi ngửi qua, mẫu thân gã đưa chiếc lọ lên miệng và trút ngược vào !
Sau đó mẫu thân gã gượng ngồi lên và dựa vào vách động ! Và cứ thế, cả hai cùng im bặt không nói năng gì cả.
Hồi 02 : Đất Bằng Dậy Sóng Kịp Tỉnh NgộHuyết Của Uyên Ương Loang Thiên Sơn
Những tiếng kêu í ới làm cho gã họ Dư choàng tỉnh dậy ! Chạm vào mắt gã là mẫu thân gã đang an tường đứng ngay động khẩu và trên tay mẫu thân là thanh đoản đao. Vốn là khí giới trong nghề săn bắt của gã !
Gã cựa mình làm cho y phục được đắp trên người gã rơi ra ! Gã bèn nhớ lại chuyện đêm qua.
Đêm qua, khi đã cõng được mẫu thân đến đây, gã đã đưa chiếc lọ nhỏ cho mẫu thân ! Sau đó, mẫu thân gã cứ ngồi im làm cho gã phải nghĩ rằng mẫu thân gã do mệt mỏi quá nên ngồi mà ngũ. Và gã cũng đã thiếp đi được một giấc !
Y phục của gã vốn được gã cởi ra và đắp cho mẫu thân, bây giờ lại được mẫu thân đắp lại cho gã mà gã không hay biết !
Mặc vội y phục vào người, gã họ Dư kêu lên:
- Mẫu thân !
- Suỵt !
Mẫu thân gã quay đầu lại và ra dấu bảo gã đừng lên tiếng ! Do ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài đưa vào nên gã họ Dư đã nhìn thấy sắc diện hồng hào của mẫu thân ! Gã ngỡ gã đã hoa mắt, nên gã khoa chân bước ra và nhìn kỹ sắc diện của mẫu thân hơn !
Từng cơn gió thổi thốc vào sơn động khiến gã phải rùng mình, trong khi đó thì mẫu thân của gã vẫn tỏ ra ung dung không biết lạnh là gì cả.
Gã mừng khấp khỏi:
- Mẫu thân đã hết bệnh rồi sao ?
Cũng thì thào như gã, mẫu thân gã nhoẻn cười, trấn an gã:
- Thật tội cho Bằng nhi quá ! Từ nay trở đi, mẫu thân sẽ chăm sóc cho con ! Thôi, con lùi lại đi, bọn họ đang đi tìm chúng ta đó ! Nhớ đừng gây náo động nha !
“Mẫu thân làm sao hết bệnh mau như vậy ? Không lẽ đêm qua lúc ta ngủ, lão trượng kia đã tìm đến và chữa bệnh cho mẫu thân hay sao ?” Trong lúc gã họ Dư nghi hoặc thì một âm thanh từ phía dưới xa vang lên, đánh tan mọi ý nghĩ của gã:
- Thằng lỏi con đó hoặc là quanh quẩn gần đây, hoặc là đã cõng mụ kia vào trấn Thiên Đầu Sơn rồi ! Mà này, mụ kia bệnh hoạn, còn thằng lỏi con thì có tên gọi là Bằng nhi ! Cứ theo dấu hiệu đó mà tìm ! Đi đi !
Nghe qua giọng nói đó, gã họ Dư tỏ ra ngơ ngác:
- Sao giống giọng nói của lão trượng đêm qua vậy mẫu thân ?
- Là lão chứ còn ai nữa ! Hừ ! Ta đã biết trước thế nào lão cũng lấy oán báo ân mà !
- Lão là ai ? Sao vừa gặp, mẫu thân đã biết lão là kẻ cùng hung cực ác ?
- Ta nói ra e con không hiểu đâu ! Lão là phó giáo chủ U Minh Giáo, là một đại ma đầu giết người không gớm tay !
- U Minh Giáo ? Là giáo phái gì ? Sao lại truy lùng chúng ta ?
Mẫu thân gã lắc đầu tỏ ra ngần ngại không muốn giải thích ! Nhưng, sau đó mẫu thân gã lại mập mờ nói:
- Đây là chuyện của bọn người giang hồ, trước kia mẫu thân có nghe phụ thân con đề cập tới. Mà thôi, chuyện của giới giang hồ tốt hơn con đừng dính líu vào !
“Phụ thân ! Đã có lần nào mẫu thân chịu đề cập đến chuyện của phụ thân cho ta nghe ? Sao nhân đây ta không thử hỏi xem sao ?” Gã nắm tay áo của mẫu thân và giở giọng nài nỉ:
- Mẫu thân à ! Sao… Gã họ Dư nói đến đó đành im bặt vì hai sự kiện ! Sự kiện thứ nhất là với sức lực của gã mà gã cơ hồ không lay chuyển được cánh tay cầm đoản đao của mẫu thân, trong khi trước đây thì mẫu thân gã vốn yếu đuối bạc nhược ! Sự kiện thứ hai là mẫu thân gã chỉ khẽ xoay người và lôi gã về phía sau một cái, gã đã loạng choạng không sao đứng vững được !
Vừa lôi ngược gã vào tít trong sâu, mẫu thân gã vừa dặn dò:
- Chớ có lắm lời nữa ! Nếu bọn chúng biết chúng ta ở đây thì chúng ta khó mong toàn mạng ! Chờ cho bọn chúng rút hết đi thì chúng ta mới có cơ hội tìm về Thiên Đầu Sơn để an cư !
Sức mạnh kỳ lạ của mẫu thân, chuyện về phụ thân và việc liên can đến bọn giang hồ nào đó đã khiến cho gã họ Dư im như thóc !
Gã vẫn tiếp tục nín lặng, sau đó một lục lâu mẫu thân gã hỏi gã:
- Bọn chúng đã rút đi hết rồi, nhưng bây giờ chúng ta vẫn phải án binh bất động thôi ! Bằng nhi đã đói lắm rồi phải không ? Vậy hãy ở yên đây để mẫu thân đi tìm thức ăn cho !
Bình thường tất cả mọi việc dù nhỏ mọn đến mấy cũng do một tay gã làm, nhưng hôm nay khi nghe mẫu thân nói thế, gã không sao kềm được mối xúc động trước sự chăm lo của mẫu thân ! Vì đã lâu lắm rồi gã chưa lần nào hưởng thụ sự chăm sóc này nên gã không kịp nghĩ đến nguyên nhân nào khiến mẫu thân gã có được sức lực để đi tìm thức ăn cho gã.
Do đó, sau khi đợi chờ một lúc lâu, gã đâm ra bồn chồn lo ngại cho mẫu thân gã !
Không phải thế sao, khi chính bọn liệp hộ còn ngán sợ trước mỗi cái rùng mình của Thiên Sơn, còn mẫu thân gã thì hầu như hoàn toàn xa lạ đối với địa phương này, gã không lo sợ sao được ?
Rồi đến khi mẫu thân gã đột nhiên xuất hiện như một bóng u linh, gã chưa kịp vui mừng đã kinh hoảng kêu lên:
- Máu ! Mẫu thân đã gặp phải ác thú à ?
Gã định đưa tay dìu mẫu thân, thì mẫu thân gã đã cuống cuồng xô gã và hối thúc:
- Bằng nhi ! Ta không sao đâu ! Mau chạy đi nào !
Nói chưa dứt lời thì mẫu thân gã đã nhanh nhẹn khác thường lao nhanh đi trước gã về phía trong sơn động !
Như đã biết từ trước, mẫu thân gã thoắt quanh qua rẽ lại không một lần chần chờ, đi theo con đường thoát ở phía hậu động là con đường thoát duy nhất mà gã họ Dư đã tìm hiểu được đó.
Gã họ Dư đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc kia ! Nhìn vết thương khá sâu trên bả vai tả của mẫu thân, gã biết ngay vết thương đó không thể nào do ác thú gây ra được ! Rồi gã lại nhìn thấy có dấu máu trên thanh đoản đao của gã mà mẫu thân gã đang cử ngang tâm hộ ! Kế đó là sự tinh thông đường đi lối lại của mẫu thân trên đường thoát hiểm ở phía hậu động với sự nhanh nhẹn không thể nào có ở người mang bệnh lâu năm như mẫu thângã, tất cả đã làm cho gã họ Dư càng lúc càng thêm hoang mang và nghi ngờ !
“Mẫu thân vốn là nữ nhân yếu đuối bạc nhược, nhưng tại sao chỉ sau một đêm đã biến đổi nhanh như thế này ? Đừng nói chi mẫu thân, đến ta đây nếu bị vết thương như thế thì khó lòng đi đứng nổi ! Còn dấu máu trên ngọn đoản đao là do đâu mà có ?
Không lẽ mẫu thân đã vô ý té ngã và thanh đoản đao đã gây thành vết thương cho mẫu thân ?
Đã thế, chốc chốc mẫu thân gã phải dừng chân lên tiếng thúc giụp gã:
- Nhanh lên Bằng nhi !
Là người lành lặn lại đang sức trai tráng thế mà xem ra gã còn tỏ ra mệt nhọc hơn nhiều so với mẫu thân !
Được một lúc, lối thoát ở phía sau hậu động đã dẫn mẫu thân gã và gã đến một hẻm vực sâu hun hút ! Trong lúc gã còn đang hoang mang chưa hiểu gì thì mẫu thân gã đã dùng thanh đoản đao cạy bật ra vài tảng đá lớn, đoạn xô xuống hẻm vực ! Nhìn cung cách của mẫu thân, gã họ Dư lắc đầu thè lưỡi, không hiểu mẫu thân gã đã tìm ở đâu có được một thần lực như thế ! Chính gã vào lúc sung mãn nhất thì e rằng gã cũng không sao xô được tảng đá to lớn như thế được ! Đàng này mẫu thân gã cứ làm như trò trẻ con chơi không bằng !
Rồi gã còn kinh ngạc hơn không biết để đâu cho hết khi mẫu thân gã sau một lúc đưa mắt nhìn quanh đã nhẹ nhàng nắm tay gã và phóng một cái bay lên đầu một tảng đá lớn ! Không chạm chân vào tảng đá, mẫu thân gã chỉ chì mũi đoản đao vào tảng đá rồi lại lôi gã bay lên cao thêm một đoạn nữa !
Tại đây lại có một động khẩu khác ! Và nếu ẩn náu tại đây thì người ở bên dưới không tài nào phát hiện được động khẩu này !
Đến khi cả hai đã an toàn nấp bên trong động khẩu, gã họ Dư nhìn thấy mẫu thân gã dùng cánh tay hữu điểm vài cái vào cánh tay tả bây giờ đang xé miệng vọt máu ra thì máu ngưng chảy lại ngay, gã bèn trợn tròn mắt và ngốc nghếch hỏi:
- Mẫu… mẫu thân sao lại biết bay ?
Nhìn gã họ Dư bằng vẻ thương hại, mẫu thân gã cảm khái:
- Dư Hải Bằng ! Con bây giờ đã lớn, phần thì chuyện đã xảy ra như vậy nên ta không nỡ giấu con nữa ! Đấy không phải là bay mà là khinh công thân pháp của người giang hồ ! Lão phó giáo chủ U Minh Giáo mà đêm qua con đã tình cờ cứu được là người giang hồ. Ta và phụ thân con cũng là người giang hồ ! Giang hồ đầy hiểm ác như lòng người vậy, nên từ lâu ta đã muốn con không biết gì đến giới giang hồ ! Thà là một thường nhân, lớn lên lấy vợ sinh con, còn có lạc thú hơn !
Phần thì do nói một hơi dài, phần thì do vết thương cắt vào thịt khá sâu nên mẫu thân gã nói được đến đây đã mệt không nói được nữa !
Dư Hải Bằng càng nghe càng nảy sinh nhiều nghi vấn, nhưng khi gã ấp úng hé miệng định hỏi thì mẫu thân gã đã đưa tay lên ngăn lại.
Cùng lúc đó, ở phía dưới có tiếng lao xao vẳng lên:
- A… Ở đây có vết rơi xuống vực !
- Có lẽ mụ tặc nhân đó đã chết tan xác mất rồi !
Lại có tiếng của kẻ khác thóa mạ lên:
- Con bà nó ! Mụ tặc nhân đó gớm ghiếc thật ! Bọn ta năm người vây đánh mụ, đã chết hết ba, lại bị thương một mà mụ vẫn chạy thoát ! Hừ ! Mụ chết cách này thật nhẹ thân cho mụ !
Hai tên đó có lẽ đã ngước mắt nhìn lên bên trên tên đã phát thoại đầu tiên đã vội vàng giục giã đồng bọn:
- Thôi, mụ đã chết rồi thì thôi ! Chúng ta mau lui lại đi ! Nhìn đống tuyết ở trên kia sao ta thấy sợ quá ! Nó mà đổ ụp xuống thì chúng ta có nguy cơ bị chôn vùi mất !
Một lúc sau, có lẽ hai tên nọ đã lui đi nên mẫu thân gã mới lên tiếng:
- Con có nghe chúng nói không ? Rốt cuộc ta cũng báo thù được cho phụ thân con ! Như thế ta cũng phần nào toại nguyện !
Dư Hải Bằng kinh ngạc:
- Là bọn họ vừa nói, mẫu thân ?
Mẫu thân gã cười nhẹ và hỏi gã:
- Con có thấy mẫu thân dụng kế Kim Thiền thoát xác hay không ? Bọn chúng đã ngỡ chúng ta rơi xuống vực rồi đó !
- Là mẫu thân vừa động thủ giết bọn chúng ba người ? Chúng cũng là người U Minh Giáo gì đó sao ?
Bấy giờ mẫu thân gã...

<< 1 2 3 4 ... 46 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status