thấy vui vui vì biết được rằng mình không phải là đứa con gái duy nhất bị hắn hành hạ, đối xử không ra gì. mà sao tôi lại thấy vui nhỉ. phải thấy bất bình mới đúng chứ?
Giai Đình (tức giận): Triết Vũ, cậu nói vậy là ý gì? Cậu thừa biết tình cảm tớ dành cho cậu rồi còn gì. – ek cô kia, tự dưng hét
toáng lên như vậy làm tôi giật mình đó na
Triết Vũ (nhìn tôi, sao lại nhìn tôi nhỉ?): Giai Đình, tôi ko thích cô đâu, đừng phí thời gian với tôi nữa. Cô nên cặp với kẻ khác đi. – Đúng là đồ máu lạnh. đồ nhẫn tâm. sao có thể nói với 1 cô gái thích mình như vậy chứ. nếu không thích người ta thì ít ra cũng phải cảm động rơi nước mắt và nói: “tha thứ cho tớ. tớ không thể thích cậu được. cậu xứng đáng với 1 người tốt hơn tớ ngàn lần. hãy tự đi tìm lấy hạnh phúc của mình và quên tớ đi”. Đằng này thì…chán hẳn.
Giai Đình: Cậu nói câu đấy vẫn chưa thấy chán ak, Triết Vũ? vậy thì tớ nói lại lần nữa cho cậu nghe nhé!tớ sẽ ko bao giờ bỏ cuộc đâu. – Chà chà, kiên trì như 1 con hươu cao cổ. bạn này chung tình quá. chỉ đáng tiếc là đã đặt nhầm tình cảm vào người không xứng đáng
Triết Vũ: tuỳ. Nhưng tôi nói trước, cô đừng có quá đáng quá đấy? đừng giở trò”nước mắt như mưa”ra nữa. Tôi ghét lắm! Ê, đầu heo, cô nhìn gì tôi thế? thấy tôi đẹp trai lắm đúng ko? cô thích tôi rồi hả? – Sặc nước bọt mất, Âu Triết Vũ vừa nói gì vậy?
Tôi: Điên ak? Dở uk, mà thích cậu. Tôi chưa bị thần kinh tới mức đó.
Triết Vũ (nhảy qua chỗ tôi ngồi, lấy tay sờ má tôi. Tôi hét lên): Oái, đồ dê xồm. Thả tôi ra, cậu làm trò gì thế hả, Triết Vũ? ko đc…
Triết Vũ (cười ma mãnh): Đúng như tôi nghĩ. Hàn Tường Vi, cô ăn nhiều dưa bở quá rồi đấy. Tôi ko thèm làm gì với 1 đứa con gái ngốc nghếch như cô đâu. mà sao tim cô đập nhanh và to thế? Cô sợ tôi làm gì cô đến vậy ak? vậy thì từ bây giờ ngoan ngoãn 1 chút, đừng cãi tôi nữa.
Đúng là tim tôi lúc này đang đập loạn cả lên. Tôi tưởng Âu Triết Vũ định làm gì tôi thật cơ. Đang ko biết phải cãi lại cậu ta như thế nào thì Tử Khiêm, Chấn Thiên và Trúc Lam vào.
Trúc Lam: Chấn Thiên, cậu muốn chết ak mà xỏ xiên tôi? Tôi đá cho cậu bay mấy kilômet bây giờ. Còn nữa, lần sau mà còn dám tranh đồ với tôi thì cậu sẽ chết ko toàn thây đấy, hiểu chưa? – Trúc Lam bạo lực thật, chẳng cần quen lâu mình cũng biết điều này
Chấn Thiên (mồ hôi đầm đìa): vâng, em biết rồi. Lần sau em sẽ ko dám thế đâu ạ… (cười đểu). Trịnh Trúc Lam, cậu nghĩ tôi sẽ nói thế chắc. Này, cô bạn nham hiểm, có thể người khác rất sợ cậu nhưng tôi thì ko. Cái trò tàng hình đi rình truyện bí mật của người ta xưa rồi bạn ạ. Bạn từ bỏ ý định doạ mình đi là vừa.
Trúc Lam: Giang Chấn Thiên, tôi sẽ…
Tử Khiêm: Tường Vi, Triết Vũ. 2 người sao đến lớp sớm vậy? oh, Giai Đình, Lana, 2 người về từ hồi nào vậy? mà nghe nói 2 cậu đã đạt giải nhất cuộc thi hát ở Pháp đúng ko? – Tử Khiêm lúc nào trông cũng thật đẹp trai. khác hẳn kẻ- mà- ai- cũng- biết- là- ai kia. nhìn rõ là ngứa mắt, hắn lại còn mắc chứng hoang tưởng nặng nữa chứ. cứ nghĩ ai cũng thích hắn không bằng ấy.
Lana: uk, chào cậu Tử Khiêm. Nhóm bọn tôi đã đạt giải nhất. Bọn này về từ hôm qua. Mới đi 1 tháng mà lớp mình đã xáo trộn ghê nhỉ?
Trúc Lam: xáo trộn gì cơ? Vẫn thế mà Lana (ánh mắt lạnh lùng)
Lana: Thì đó (chỉ vào tôi). Con bé quê mùa này là ai vậy? – CÁI GÌ CƠ? QUÊ MÙA AK. NGƯỜI ĐẸP GÌ MÀ ĂN NÓI KHÓ NGHE THẾ
Trúc Lam: Ai là con bé quê mùa chứ? Cậu lại bắt đầu cái thói khinh người khác rồi đấy. Đừng có mà quá quắt.
Tử Khiêm (ôn hoà): Lana này, mình nghĩ là cậu dùng từ chưa chính xác rồi. Tường Vi nhìn y như 1 nàng công chúa mà. – mình thề là mặt mình đang đỏ dần lên kìa. Tử Khiêm khen mình xinh như 1 nàng công chúa đó. Có tin được không
Giai Đình: Tử Khiêm, sao cậu lại bênh vực bảo vệ con nhỏ này vậy? Cậu thích cô ta ak? PHẢI KO? – HỪ. CÁI CÔ ĐÁNG GHÉT. MÀ TỬ KHIÊM THÍCH MÌNH UK? KHÔNG THỂ NÀO. BỌN MÌNH QUEN NHAU MỚI CÓ 1 TUẦN THÔI MÀ
Tử Khiêm: ko phải vì tớ…tớ…tớ…các cậu…
Lana: Đó, đó. Bọn tôi nói trúng tim đen rồi nên cậu ko cãi lại đc đúng ko, Hoàng Tử Tử Khiêm? Ê, nhỏ kia. Tôi khát, cô ra ngoài mua cho tôi lon coca đi. – CÁI GÌ. CÔ KIA ĐANG SAI AI ĐẤY HẢ. ĐỪNG CÓ NÓI LÀ ĐANG SAI MÌNH ĐẤY NHA
Triết Vũ (giọng nói lạnh như băng): Lana, Tường Vi đâu phải giúp việc của nhà cô. Sao cô lại sai”đầu heo”Tường Vi đi mua đồ cho cô vậy? Cô đâu có tư cách gì mà ở đây diễu võ dương oai. Xéo đi, đừng có làm tôi mất hứng. – ÂU TRIẾT VŨ ĐANG GIÚP MÌNH PHẢI KHÔNG. LIỆU MÌNH HIỂU THẾ CÓ ĐÚNG KHÔNG
Lana (sửng sốt): Hoàng Tử Triết Vũ, sao cậu lại…mình…
Giai Đình (nhìn tôi đằng đằng sát khí. thực sự là rất đáng sợ. tôi có cảm tưởng bất an lắm): Triết Vũ, cậu dám quát Lana chỉ vì con bé này uk? cậu nghĩ thử xem ai mới là người đang quá quắt ở đây?
Tôi (hay là mình chịu thiệt vậy nhỉ? nhìn chiến tranh thế này chắc mình đột quỵ mất): Thôi, mấy người đừng có cãi nhau nữa. Để tôi đi mua coca cho Lana.
Triết Vũ (2 mắt trợn trừng): Im đi. Tôi đã bảo cậu ko phải đi đâu rồi mà.
Tôi: Cậu quát gì chứ, Âu Triết Vũ? Tôi thích làm cậu cấm đc tôi ak? – AK AK…MÌNH ĐIÊN RỒI. SAO LẠI ĐI QUÁT ÂU TRIẾT VŨ CHỨ. CẬU TA ĐANG GIÚP MÌNH MÀ
Triết Vũ (cười khinh bỉ): Thích uk? Thích làm giúp việc cho người khác ak? ồ nếu vậy thì xin mời. Cứ tự nhiên mà làm những gì cô thích đi, Hàn Tường Vi. Rồi đấy, đi đi. – NHÌN CẬU TA CÓ VẺ ĐANG ỨC CHẾ LẮM. MÌNH ĐẮC TỘI VỚI CẬU TA RỒI. PHEN NÀY HÀN TƯỜNG VI MÌNH BỎ MẠNG NƠI NÀY LÀ CÁI CHẮC. thôi chạy mau. có khi còn có 1% cơ hội sống sót. Thế là tôi bỏ ra ngoài. Tôi biết Âu Triết Vũ đang muốn giúp tôi. Tôi rất biết ơn về điều đó nhưng tôi ko thích cãi nhau với Công chúa Baby Lâm Vũ Giai Đình hay đại tiểu thư Lana 1 chút nào hết…
Hiện tại đang có 4 anh chàng đẹp trai đang lững thững trên sân trường. Đi giữa là anh chàng đẹp trai nhất, y hệt nam diễn viên điển trai Orlando Bloom. Vừa đi họ vừa nói chuyện vui vẻ. Riêng anh chàng với đoi kính cận đi ngoài cùng thì lạnh lùng ko nói gì hết. Anh ta đang mải mê suy nghĩ.
Thiên Dã: Vô Kị, cậu đang nghĩ gì mà trầm ngâm vậy?
Vô Kị: 1 truyện vừa mới xảy ra. Lúc nãy, khi tớ đi mua nước uống. Tớ đụng phải 1 cô gái…
Chí Kiệt (nhìn Vô Kị ngạc nhiên): Đừng nói với tớ là cậu bị tiếng sét ái tình đấy nhé, ông bạn.
Kì Bình (hớn hở): Thế nào? Cô gái đó thế nào? Xinh ko? Mà cậu đụng vào cô ta ak? Thế thì chẳng phải cậu đã nhìn thấy quá khứ của cô ta sao? thế cô ấy có năng lực gì?
Vô Kị: Vớ vẩn. Tiếng sét ái tình gì? Có mà tiếng sét ngang tai thì có. 1 điều kì lạ đã xảy ra. Tó ko hề nhìn thấy đc chút nào kí ức của cô ta. Thế nào? Thấy lạ rồi phải ko? Đây là lần đầu tiên năng lực của tớ ko có tác dụng. Thật là quái lạ.
Chí Kiệt (Mặt tiếp tục ngơ ngác): oh, thế là thế nào nhỉ? cậu ko thể nhìn thấy quá khứ của cô ta uk? Vậy thì hoặc cô ta ko nhớ gì truyện đã xảy ra nghĩa là cô ta bị mất trí nhớ hoặc là sức mạnh của cậu đang gặp vấn đề. Nhưng cậu ko hề nhìn thấy gì về quá khứ của cô ta thật uk? Dù chỉ 1 chút thôi? (Lăng Vô Kị gật đầu)
Thiên Dã: Vẫn còn 1 trường hợp nữa xảy ra. Đó là cô gái đó có năng lực đặc biệt, có thể chống lại đc sự tấn công của năng lực trực cảm của Vô Kị. với 4 anh chàng của hội học sinh.
Vô Kị (hét lên): Đó, là cô ta đó mấy cậu.
Kì Bình (nhìn chăm chú): cũng xinh đấy chứ.
Chí Kiệt (suy nghĩ mấy giây rồi cũng hét lên): oh, đó chẳng phải Công chúa Lá bài Hàn Tường Vi đó sao?
Lúc này, Hàn Tường Vi cũng đã đến gần chỗ bọn Thiên Dã.
Thiên Dã (sửng sốt, nhíu lông mày): Cô gái đó…
Chí Kiệt (tươi cười hớn hở): Này, em. Em là Hàn Tường Vi phải ko?
Tường Vi (nhìn 4 người 1 lượt rồi cuối cùng dừng ánh mắt trước Thiên Dã): vâng, là em. Có gì ko ạ? Mà hình như 4 anh là người của hội học sinh khối đại học đúng ko? oh, sao mấy người lại biét…
Chí Kiệt (gật đầu): Đúng vậy, nghe tiếng em đã lâu hôm nay mới có dịp gặp mặt. Em thật đúng là rất hợp với danh xưng CÔNG CHÚA.
Kì Bình: Nghe đồn em bói chính xác lắm hả? Hôm nào bói cho anh 1 quẻ nha, đc ko?
Tường Vi (vô cùng bối rối trước cuộc đụng đọ bất ngờ này. thật ko ngờ đến cả 4 anh chàng nổi tiếng của đại học Dracate lại biết tới nó): đc thôi nhưng…oh anh ơi (nhìn Lăng Vô Kị)Vừa nãy anh…
Vô Kị: Xin lỗi em. vừa nãy tại mải đọc sách mà ko chú ý đường nên anh đã đụng phải em. Em ko sao chứ?
Tường Vi (mỉm cười): Vâng, em ko sao. (quay sang nhìn Đức vua Dracate Lý Thiên Dã) ủa, sao anh nhìn em ghê quá vậy?
Thiên Dã (nhìn Tường Vi rà soát 1 lượt): chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải ko? nhìn em trông quen lắm!
Tường Vi (lắc đầu): ko, có lẽ anh nhận nhầm rồi. Em chưa gặp anh bao giờ cả?
Thiên Dã (vẻ mặt nghi ngờ): Thật vậy ak? kì lạ. anh có cảm giác là chúng ta đã từng gặp nhau rồi
Tường Vi (nhíu mày): cũng có thể là chúng ta từng tình cờ gặp nhau ở ngoài đường rồi. em…
Trúc Lam (không biết ở đâu xuất hiện): Tường vi, cậu đã làm gì Âu Triết Vũ vậy mà cậu ta đang đi tìm cậu khắp nơi đòi tính sổ đấy. Theo tớ cậu nên về kí túc xá trước đi. Đừng để tên ngốc đó túm cổ được
Tường Vi (mỉm cười): Cảm ơn nhé Trúc Lam. Mình hiểu rồi (quay sang nhìn hội học sinh) em về trước đây. tạm biệt các anh
Thiên Dã: nhưng mà…khoan đã…Hàn…
Không nghe hết câu Hàn Tường Vi đã vụt chạy đi
Trúc LAm (nhìn Chí Kiệt ánh mắt toé lửa): Anh họ chẳng phải anh đã hứa sẽ mua vé dự live show của Jonas Brother cho em sao? vậy vé đâu
Chí Kiệt: Hơ, Trúc LAm, bình tĩnh đã em. Anh vẫn chưa mua được. KHOAN…đừng cáu em ơi. anh hứa là anh sẽ mua được cho em mà
Trúc Lam (dịu nét mặt): nói vậy nghe còn được. Anh mà không mua được vé cho em thì em sẽ công bố cho cả cái trường này biết bí mật của anh đấy.
Chí Kiệt gật đầu cái rụp. Đỗ Kì Bình cười hả hê
Kì Bình: số cậu cũng chỉ thế mà thôi, Chí kiệt ak
Trúc Lam (quắc mắt): Đỗ Kì Bình, anh vui lắm hả. có thích cười không
Kì Bình (im re): Xin lỗi em, trúc Lam
Trúc Lam: Anh Thiên Dã, anh sao vậy
Thiên Dã: không, không có gì. chẳng wa là anh thấy cô bạn em rất wen thôi. em biết gia đình của Hàn Tường Vi không
Trúc LAm (lắc đầu): không, em không biết. thôi, em phải đi đây. chào 4 anh của hội học sinh nha (vụt chạy về phía khu kí túc xá sinh viên)
Tường Vi tôi đã cố gắng hết sức để không phải đụng độ với Âu Triết Vũ ở kí túc xá. Nhưng thật đáng sợ là Âu Triết Vũ đã chờ sẵn tôi ở cửa phòng 503. Muốn trốn cũng không cũng không trốn được. hix. tránh không được mà gặp cũng không xong. Đang phân vân không biết có nên chuồn đi chỗ khác không thì Âu Triết Vũ đã phát hiện ra tôi và mau lẹ túm ngay cổ không cho tôi chạy mất. Hắn đúng là mắt cú vọ mà
Tôi (vừa giãy nảy vừa la oai oái): Âu Triết Vũ, cậu thả tôi ra. cậu làm cái trò gì thế hả? buông ra rồi chúng ta nói chuyện – Đồ hoàng tử ác ma. cứ đợi đấy mà xem. tối nay tôi sẽ làm hình nhân trù ẻo cậu, khờ khờ…xem lúc đấy cậu còn có thể bắt nạt tôi nữa không? thả tôi ra mau. tôi ra lệch cho cậu. thả ra cho tôi còn chạy mà…huhuhuhu…sợ wa’
Triết Vũ (vẻ mặt không chút cảm xúc): tôi có phải đứa ngốc đâu mà nghe theo lời cô. đảm bảo tôi mà buông tay ra cô sẽ chạy ngay cho coi – Sao hắn lại biết nhỉ? Âu Triết Vũ đúng là ác quỷ thật rồi
Tôi (giọng nài nỉ): Buông tôi ra đi mà. tôi thề là tôi sẽ không bỏ chạy đâu. Dù sao thì tôi cũng đâu có làm gì sai mà phải trốn chứ – Uk ha, mình nhớ là mình đâu có làm gì sai, ngoại trừ vụ dám quát cậu ta trước mặt mọi người thôi. ak khoan đã…vụ lon coca lúc nãy được tính không nhỉ? chắc là không đâu. mình chỉ vô ý thôi chứ đâu có cố tình. chắc không phải vụ này rồi. mà cứ cho là thế thật thì tên Âu Triết Vũ này đúng là lòng dạ hẹp hòi, so đo, thù dài…vụ lon coca có gì to tát đâu mà làm dữ thế chứ?
Triết Vũ (vẻ mặt đằng đằng sát khí): Vậy việc ném nguyên 1 lon coca chưa uống lên đầu người khác là 1 việc đâu có gì là sai trái của cô đấy hả
Tôi (cười trừ. đã nói rồi mà. tôi là 1 thầy bói giỏi, đoán đâu trúng đấy. tên Âu Triết Vũ này đúng là vì lon coca mà muốn săn tôi): ôi, bạn Triết Vũ”cute”. tôi xin lỗi. tôi đâu có cố ý. tại tôi bị té nên lon coca mới chẳng may hạ trúng đầu cậu đấy chứ, hix, oan uổng wa’, chứ tôi nào dám hạ sát cậu
Triết Vũ (cười ma mãnh): ô, vậy hả? cũng duyên nhỉ? sao lại trùng hợp thế chứ? bao nhiêu đầu sao lon coca của cô không hạ cánh vào mà cứ nhằm đầu tôi mà tấn công vậy? MỘT CÚ PHANG NHỪ TỬ – zzaaaa CÁI TÊN TRIẾT VŨ NÀY ĐÚNG LÀ ĐA NGHI NHƯ TÀO THÁO. ĐÚNG LÀ MÌNH CŨNG CÓ Ý MUỐN CHO HẮN 1 BÀI HỌC NHƯNG MÌNH ĐÂU CÓ TÀI PHI LON BÁCH PHÁT BÁCH TRÚNG NHƯ VẬY CHỨ. CẬU ĐÁNH GIÁ TÔI CAO WA’ ÂU TRIẾT VŨ. TÔI NÀO DÁM MÚA RÌU WA MẮT THỢ
Tôi (mếu máo): Tôi không biết tại sao lại thế nữa. cậu bỏ tôi ra đi mà
Triết Vũ (ánh mắt loé lên tia nham hiểm. tự dưng mình thấy lạnh sống lưng wa’): Được thôi, bỏ cô ra cũng không khó nhưng phải có 1 điều kiện
Tôi (dò xét): điều kiện gì?
Triết Vũ (đã chịu buông cổ áo tôi ra, rồi bỗng hắn quay lưng bỏ về phía cửa phòng 504 của mình): tối nay cô phải tham gia cùng bọn tôi tới khu rừng bí ẩn. vậy thôi
Tôi (mặt ngẩn tò te, ngơ ngác không hiẻu): cái gì cơ? – Vậy thôi trong lời nói của Âu Triết Vũ chứa đựng vô vàn hàm ý. hắn muốn gì đây. đi tới khu rừng bí ẩn uk? là nơi nào vậy?
Triết Vũ (đóng sầm cửa phòng lại): tối nay, 10h đêm, tôi sẽ gọi cô
Tử Khiêm (bên cạnh là Giang Chấn Thiên đang ngó ra từ cửa phòng 502): Tường Vi, cậu đừng lo. tuy khu rừng đó bị đồn là rất kì wai’ nhưng bọn mình vào đấy suốt có sao đâu
Chấn Thiên: nhưng sao mà Vũ lại rủ cậu đi cùng nhỉ? ngay cả Lâm Vũ Giai Đình cậu ta còn chưa rủ đi mà cậu lại…Tên Vũ này không biết lại đang có âm mưu gì rồi
Tôi (lo lắng thật sự): Chấn Thiên, cậu nói vậy là sao? mình không hiểu
Tử Khiêm: ak, truyện là thế này. ở khu rừng này có 1 loài thực vật khá bí ẩn, nó toả ra 1 mùi hương rất kì lạ
Tôi: và ai ngửi mùi hương này thì sẽ có truyện xảy ra với họ phải không?
Tử Khiêm (tròn xoe mắt): sao cậu biết
Tôi (hờ hững nhún vai): truyện thường là thế. với lại nếu tên Âu Triết Vũ kia muốn tớ tham gia chứng tỏ nó cũng chẳng có gì tốt đẹp rồi
Chấn Thiên (bỗng dưng vỗ tay làm cả tôi và Tử Khiêm cùng lúc way lại nhìn xem cậu ta có ổn không? hay là hắn cũng điên nốt giống Âu Triết Vũ oy): thì ra cậu cũng không hẳn là”đầu heo”đâu nhỉ, Hàn Tường Vi. đúng là hơi kì lạ đấy. Ngay cả công chúa baby Vũ rất ghét còn chưa tới nỗi bị cậu ta”mời”đến khu rừng”chịu trừng phạt”vậy mà cậu thì…xem ra cậu đắc tội không ít với tên đó rồi
Tôi (bộ mặt méo xệch): này, liệu tớ vào đó thì truyện gì đáng sợ sẽ xảy ra. liệu tớ có thể trốn buổi tối nay được không? mà các cậu không sợ mùi hương của cây đó ak? và các cậu vào đấy làm gì
Tử Khiêm (chẳng biết là động viên hay là đang cảnh cáo tôi nữa. tất cả bọn con trai ở đây đều thật đáng sợ. bi h tôi còn thấy nghi ngờ không biết Tử Khiêm là thien thần hay ác ma giống 2 tên bạn của cậu ta nữa. Dù sao thì các cụ cũng có câu”ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”mà): đừng lo, Tường Vi. bọn tớ là 1 trong số ít những người không bị ảnh hưởng bởi mùi hương của cây dó và biết đâu cậu cũng vậy thì sao (hix, biết đâu cậu cũng vậy thì sao? vậy là đủ để hiểu rồi). Với lại tối nay Đường Chí Kiệt cũng tham gia mà. anh ta là mộc, có thể điều khiển được cây cối. cậu sẽ ổn thôi. còn nữa nếu Âu Triết Vũ đã muốn thì cậu không thể làm trái ý cậu ta đâu. bị đốt đấy (cười. còn cười được sao? cậu sẽ ổn thôi. liệu có ổn được không? chỉ sợ”cây muốn lặng mà gió chẳng dừng”)
Tôi (tinh thần suy sụp hoàn toàn): sao lại là tớ chứ? hix hix
Chấn Thiên (cười tươi. xem ra tên này hả hê lắm): Đầu heo cô nương thôi than vãn đi. Tên Vũ đó mà nổi giận thì đáng sợ lắm. không ai có thể chống lại cậu ta đâu. ngay cả mấy vị hiệu trưởng dở hơi trường này còn phải kiêng nể cậu ta vài phần cơ mà
Tử Khiêm: uk, sức mạnh của Triết Vũ thật ghê gớm và đáng sợ. đúng là không hổ danh lthiên tài của khoá bọn mình.
Chấn Thiên (ánh mắt xa xăm): mình còn nhớ hôm đó Vũ đã thiêu cháy cả 1 góc rừng sau cơn phẫn nộ về cái chết của anh Tường Luân và công chúa Carey. chưa bao h mình thấy cậu ấy đáng sợ như vậy (rồi ánh mắt Chấn Thiên bỗng như sực tỉnh, sáng bừng và way về phía tôi. không biết tên mắc dịch này lại nghĩ ra ý tưởng wai’ gở gì rồi) Sao mình không nghĩ ra nhỉ? chẳng lẽ Vũ muốn cô đến đó vì…
Tử Khiêm (nhìn Chấn Thiên): Thiên, cậu nghĩ ra truyện gì sao
Chấn Thiên (lắc đầu): không, không có gì đâu. Đầu heo, cô về phòng đi.
Và chưa kịp để tôi trả lời thì Chấn Thiên kéo Tử Khiêm về phòng. bất giác 1 giọt nước mắt bỗng lăn trên khoé mắt. tôi không hiểu tại sao tôi lại khóc. nhưng có gì đó thật đau khổ và nuối tiếc. tôi cũng không biết tại sao nữa nhưng tôi thấy hối tiếc kinh khủng. tôi đang hối tiếc vì điều gì? câu chuyện của Âu Triết Vũ thì liên wan gì tới tôi? Bây h là 10h đêm, không hiểu sao ngoài trời lại lạnh như thế này nữa. mọi vật đều đã chìm vào giấc ngủ. tất cả hoà lẫn trong bóng đêm. Thỉnh thoảng đâu đó lại rúc lên tiếng cú kêu. gió thổi lào xào. thật là 1 cảnh tượng không mấy hay ho cho những người mắc bệnh yếu tim. trong bóng tối đang có 4 bóng người lúc ẩn lúc hiện dưới ánh sáng mờ ảo của trăng đang đi về phía trung tâm của khu rừng bí ẩn – khu rừng nằm ngay sau khu kí túc xá của sinh viên
Tường Vi (giọng mếu máo): Âu Triết Vũ, cậu tha cho tôi đi. tôi sợ lắm, nhỡ bị thầy cô phát hiện ra thì sao? Nếu bị đuổi khỏi trường này thì tôi sẽ không còn chỗ nào để đi nữa đâu đấy. Cậu có biết chỉ vì tôi không có tiền mà tôi đành chấp nhận trở thành đứa lạc loài, sống và học tập cùng với những người có siêu năg lực không hả? cậu tương tôi điên nên mới học ở đây để cho mọi người bàn tán, đối xử tệ bạc như vậy hả? chỉ vì cái học bổng và có chỗ ngủ ổn định thôi đấy. tôi không phải là người có phép thuật như các cậu cũng không phải là quý tộc, đại gia, giàu có như mấy người cũng không thông minh, tài giỏi đến nỗi được các trường mời đến học miễn phí. tôi…
Triết Vũ (giọng lạnh lùng): kể khổ đủ chưa? tôi nghe đau tai lắm rồi đấy. cô muốn kêu ca, phàn nàn uk? đã xảy ra truyện gì chưa mà cô than vãn vậy hả? mà dù có xảy ra truyện gì thì tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm. như...