đủ lắm rồi, làm khuôn mặt đẹp đẽ của chị ra như vầy rồi còn thêm chút nữa là pama không nhận ra chị lun ấy chứ!
- Không ai nhận ra chị càng tốt chứ sao- Chưa kịp để nó nói, tí nị đã đeo thẳng vào mặt nó
Nó đi đến trường = khuôn mặt bùn như con chuồn chuồn và cuối cùng trước mắt nó là cái trường mà nó cực kì ghét.
Nó thẳng tiến bước vào trường với hàng ngàn con mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía nó và nó cũng có nghe vài lời không hay cho lắm từ các phía:
- Ê mày, con nhỏ đó là con nhà ai mà xấu chết đi được.
- Làm sao mà nó có thể xứng với trường nổi tiếng này được chứ.
bla…bla…
Chợt có tiếng 1 đứa con gái hét lên làm phá tan bầu ảm đạm trong đầu nó,…cái tính tò mò của nó nổi lên đành quay lại xem có chuyện gì đang xảy ra.
- Aaaa…idol của trường đến rồi kìa pà kon ơi!!!
- Ôi, tôi iu các anh ấy nhất.
- Ai cho pà iu các anh của tôi thế hả? đừng nói bừa bãi.
- Mày nói cái gì hả con nhỏ kia? các anh ấy là anh iu của tao đấy thì làm sao.
- Thì cho mày chết này…bụp…binh…bốp.
- Hok ngờ ở cái trường nổi tiếng như thế này mà cũng xảy ra mấy cái vụ như thế này à!! – Nó nghĩ trong đầu, mà cười thầm rằng mình có thể lộng hành ở đây rồi,…chưa kịp cười xong nó đã bị 1 đám con gái chạy lại chen lấn vì 1 cái gì đó xô đẩy và thế là nó té ra đất…ôi không nó té xuống mà hok hề đau, mà hình như nó ngồi lên cái gì đó mềm mêm…để nó nhớ kĩ lại…hình như vừa nãy lúc té xuống…nó đã kéo 1 người khác té xuống theo…hình như là vậy…
- Này cô kia ngồi đủ chưa hả, còn không mau đứng lên. – Thằng con trai nhìn nó quát lớn.
- Ơ, uhm… – Nó cố đứng dậy nhưng có cái gì đó là lạ…ôi trùi ui, guốc của tui, nó đã…đi chầu diêm dương mất òi,…chợt có cánh tay đưa ra và 1 giọng nói ấm áp đầy quen thuộc cất lên.
- Bạn có sao không, đưa tay đây mình kéo lên cho.
Nó ngước lên nhìn xem là ai, thế là…
- Ơ, là cậu à…
- Ơ, là cô ư…
Hai đôi mắt nhìn nhau chầm chầm mà không để ý đến xung quanh đang có cuộc nội chiến và vũ khí…không gì khác là = mắt.
Hai người họ vẫn cứ thế, nhìn nhau chằm chằm đến khi có 1 người nãy giờ vừa bị bỏ rơi lên tiếng:
- Ê!!! con nhỏ kia, làm người ta té rồi còn đứng đó nhìn nhìn ngó ngó cái gì thế hả? – Anh ta vẫn ngồi lì dưới đất mà quát nó.
- Đến bây giờ nó mới tỉnh mộng và quay sang anh ta,nó chỉ biết điều trước tiên nó phải làm là kéo cái tên đang la hét kia đứng dậy,…fải…thế là nó làm theo đúng suy nghĩ của mình đưa tay ra 1 cách lịch sự.
- Anh chàng kia chưa kịp nói gì thì ở sau lưng nó có 1 bàn tay được xem là trắng nõn nà xô ngã và 1 giọng nói tựa như oanh vàng cất lên: (cái này t/g nói hơi lố thì fải)
- Anh Minh ơi!! Nắm tay của em mà đứng lên này.- Cô ta còn tặng kèm 1 nụ cười như thiên sứ nữa chứ.
- Gặp người khác trong tình trạng này thì đã nắm lấy bàn tay của cô ta mà vui mừng tột độ rồi (vì cô ta we’ xinh ý mà). Nhưng cách biểu hiện và lời nói của anh ta làm nó không khỏi bàng hoàng:
- Anh ta gạt bỏ tay cô bé ra và hét lớn:”cô là cái thá gì mà bảo tôi phải nắm lấy bàn tay dơ bẩn của cô chứ.”
- Nó chưng hửng và nhìn mọi người trong trường, họ vẫn bình thản nhìn cái bi kịch trước mắt,…nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó nghĩ nếu nó còn đứng đây chắc chắn sẽ gây họa, thế là nó quay đi, phòng thầy hiệu trưởng thẳng tiếng.
- Anh chàng kia đang đối phó với cô gái đang ở chân anh mà đầm đìa nước mắt nhưng khi thấy nó bỏ đi anh ta cũng gán chữi với theo:”con nhỏ kia, làm người ta té chưa bồi thường gì đã đi là thế nào.”
- Nó không nói gì chỉ quay lại chọc quê hắn 1 cái, làm cái đầu của hắn ta bốc khói nghi nghút.
- Anh ta mặt đỏ hằm hằm quay sang người bạn chí cốt của mình. :”Bảo! mầy quen cái con nhỏ xấu xí kia à!”.
- Anh Bảo cũng ngập ngừng rồi nói:…tao không biết phải người tao quen hay không, nhưng hình như là phải.”
-”thế mầy có giúp tao đối phó với con nhỏ đó 1 trận ra trò hok, nó giám làm bẻ mặt tao với học sinh trong trường thù này nhất định phải trả.”- Hắn ta bóp tay bóp chân như sắp đi ra chiến trường hem bằng.
- Anh Bảo chỉ cười mà hok nói với hắn ta 1 lời nào, vì anh đang bận duy nghĩ đến việc của nó, hàng chục dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu anh, làm hắn (Gia Minh ý) đứng gần cũng không khỏi tò mò.
Quay lại với nó, trước mắt nó bây giờ là phòng hiệu trưởng, cốc…cốc…cốc.
- Mời vào.
- Cháu chào hiệu trưởng!!! – Trước mắt nó là 1 cụ già khoảng 40 tuổi (mới 40 mà nó kiu = cụ, thịt hết bít).
- Ơ, tiểu thư, sao tôi lại dám để tiểu thư xưng với tôi như thế ạ! – Ông kính cẩn, cúi đầu xuống nói với nó.
- Ơ, xin ông đừng làm vậy ạ, dù sao ông cũng là người đáng tuổi ba cháu mà.(nhỏ này cũng lễ phép gúm).
- Không đâu thưa tiểu thư, nhờ ông chủ đã cưu mang gia đình tôi và giúp tôi được cái thân phận như ngày hôm nay, tôi thật lòng rất rất biết ơn ông ấy. – Ông hiệu trưởng kể rõ đầu đuôi với đôi mắt biểu hiện sự thán phục pa nó.
- Tôi biết rồi, nhưng tôi mong khi tôi còn ở trong cái trường này thì mong ông có thể đừng gọi tôi= tiểu thư này, tiểu thư nọ có được không, ông cứ gọi tôi = tên như các hs khác là được rồi. – Nó hơi gắt giọng khi nói với ông ấy.
- Thưa vâng. – Ông hiệu trưởng có vẻ sợ sệt khi nghe nó nói.
- Tốt, thế bây giờ ông có thể cho tôi biết lớp học của tôi đc hok. – Nó vẫn cau có nhìn ông hiệu trưởng.
- Cô học ở lớp 11b2 thưa tiểu thư. – Ông vẫn kính cẩn nói với nó.
- Tôi đi đây và ông phải giữ bí mật về thân phận của tôi nếu không thì…(nói chuyện với thầy kiểu đó đấy).
- Tôi biết rồi ạ!!!
Rầm…cánh cửa được đóng sầm lại với cách đóng không mấy là lịch sự.
- Ông chủ thật tốt bụng và hiền lành, còn cô chủ thì… – Ông hiệu trưởng ngồi đó mà lắt đầu ngán ngẫm.
1 tầng…
2 tầng…
3 tầng…
Thế là đến lớp, nó vẫn thanh thản bước vào và nó thấy 1 cái trò rất rất trẻ con mà nó thường chơi ở nhà, đó là trên cánh cửa bị đóng có 1 cái bọc màu nâu mà không biết rõ đó là cái gì, lỡ ai bước vào và kéo cánh cửa kia thì…(biết rùi hé)… và nó chợt bất ngờ khi nghe có tiếng gọi từ phía sau:
- Em là học sinh mới chuyển tới phải hok?- Một cô giáo mặt áo màu xanh nhìn nó cười 1 cách tự nhiên.
- Vâng ạ!!! – Nó nhìn người trước mặt và cười 1 cách rất ngây thơ, (nói chung là đẹp).
- Nó chưa kịp nói gì cô đã băng băng vô lớp thế là cánh cửa được mở ra…ụych…bịch…bây giờ không gian trở nên im bật và hách xì…hách xì…(tiếng này của ai thì mý pọn tự hỉu).
- Nó không ngờ cái bịch nâu nâu hồi nãy không gì khác đó là hạt tiêu và còn dưới đất nữa đó là vài cái vỏ chuối xanh mướt vừa bị bà cô dẵm lên – Bây giờ nó mới rùng mình khi nghĩ mình là người phải chịu những cái trò quỷ quái đó thì tiêu lun, không ngờ bọn chúng đón mừng bạn mới = cách đó. – Thật tội nghiệp cho pà kô khi phải thay nó lãnh nạn (nói mà mặt chẳng bít hối lỗi chút nào)
- Thế là chiến tranh thế giới thứ 3 được nổ ra:
- Đứa nào trong số tui bây làm ra mấy cái trò đáng ghét này thế hả? – Bây giờ không ai nhận ra 1 bà cô xinh đẹp nết na hồi nãy, mà bây giờ đã xuất hiện 1 con quỷ mắt đỏ hồng học nhìn cả lớp.
- Là tôi đó. – 1 giọng nói khá lạnh lùng cất lên, nó cũng thấy tò mò…thế là nó đưa mắt vào lớp nhìn và rồi,…là tên khốn đó.
Chương 2:
Cô giáo nghe tiếng nói cũng cố gắng mở to mắt ra xem…ai dè…lại là tên nhox con Gia Minh đó, ta sẽ cho mi biết tay.
- Nó thì vẫn nghĩ hôm nay là ngày chết của tên đáng ghét đó vì bây giờ đầu bà cô đang bốc khói nghi ngút…hehe…mi chết chắc rồi.
- Nhưng câu nói của cô đã làm cho nó xém té ngửa.
- Không sao, chắc tại em ham vui thôi chứ không cố ý, nên cô tha cho em lần này.- Cô nói mà kèm theo 1 nụ cười gượng trên mặt. -”hên cho mi là con của ông chủ nếu không thì…và die từ lâu rồi.- Cô nghĩ thầm mà mặt không khỏi vẻ gian tà.
- Nhưng trái lại với nó, cái tên đáng ghét đó không biết sorry hoặc ra vẻ nào là hối hận cả, cái mặt cứ trơ trơ ra và nói 1 câu phán quyết rồi ngồi xuống -”thế thì tốt”.
-”ôi trời, đây là cái lớp học đó hả, dù lúc trước mình học ở trường Neutral có quậy phá thế nào đi nữa nhưng vẫn giữ được câu”tôn sư trọng đạo”thế mà. – Nó lắc đầu ngoe nguẫy bước vào lớp.
- Chợt lớp im phăng phắt khi nhìn nó bước vào và bây giờ cô mới nhớ lại nhiệm vụ của mình.
- Uhm…uhm…đây là bạn học mới của các em mong các em cho 1 tràn pháo tay để chào mừng bạn ấy vào lớp của chúng ta nào.
- Chẳng nghe được gì nhưng vài giây sau thì nghe được 1 tiếng vỗ tay nhỏ từ phía gốc lớp, nó chuyển mắt tới đó và thấy người quen nên cười nhẹ 1 cái -”dù sao cũng có người ủng hộ mình vào cái lớp này, thế cũng còn mai”. – Nó lầm bầm trong đầu và bị cắt ngang những suy nghĩ đó bằng vài tiếng sì sầm phía dưới lớp:
- Trời ơi!!! con nhỏ đó xấu xí thế mà cũng được vào cái lớp chúng ta à.
- Thiệt hết chịu nổi, lớp mình toàn gia đình quyền quý, tướng mạo song toàn, thế mà bây giờ lại đem đâu ra cái vịt xấu xí thế không biết vào lớp.
- Con đó vào được chắc nhờ tiền cha mẹ thui.
- Nhìn quê mùa quá đi mất…v…v…
- Bà cô thấy tình hình không ổn, nhưng bà ấy vẫn muốn tìm hiểu xem gia cảnh nó như thế nào mà có thể vào được cái lớp Vip này, thế là… – Em có thể giới thiệu về bản thân và gia đình cho các pạn biết được không? (cả cô cũng mún bít nữa nà).
- Nó nhếch mép cười 1 cách lạnh tanh và khuôn mặt nó bây giờ cũng thế, nó không thèm nhìn mặt pà cô mà quay thẳng xuống lớp và buôn 1 câu ngắn ngủn :”tôi tên Hạ Gia Hân, mong chiếu cố”(tên giả nhá pà kon). – Xong phần giới thiệu cụt lút của mình, nó quay sang pà cô nói với giọng khá ấm lên 1 chút.:”em ngồi bàn nào dạ cô?”
- Có vẻ pà cô cũng thấy vẻ tức giận của nó nên không giám nói nhiều và chỉ vào cái bàn trên của Gia Minh và nói :”em vào chỗ đó ngồi nhé!”- Có vẻ cô hơi sợ nó nên nói chuyện cũng hơi rụt rè.
- Nó gật đầu chào cô 1 cái và đi thẳng tới cái chỗ ngồi lí tưởng của mình và gụt đầu xuống, vài tiếng bàn tán xung quanh nó càng nhiều hơn như:
- Con nhỏ đó xứng nhở! được ngồi trước anh Minh và ngồi ngang anh Bảo nữa chứ, chắc nó phải tu 8 kiếp mới đc.
- Con nhỏ đó láo quá, mới vào lớp là đã chơi nổi rồi.
- Nhìn quê mùa thế chắc không biết chúng ta là đây mà, phải cho nó bài học để khỏi láo toét trước mặt chúng ta.
- Uk, được đó.
- Ở bên bàn nó, nó vẫn gụt mặt xuống nhưng tay nó đã nghe hết mọi chuyện mà chỉ cười nhẹ vì tội cho mấy cái tên không biết lượng sức mình.
Renggg…Rengggg.
2 Tiết học trôi qua 1 cách nhanh chóng, vì chủ yếu là nói về các buổi chơi hè thôi chứ có học hành cái gì đâu.
- Chợt có 1 cô bé chạy tới gần nó, khều khều nó hỏi :”Hân ơi, pà hok sao chứ sao tui thấy pà nằm nãy giờ zậy.
- Uhm, mình hok sao còn bạn, bạn tên gì thế? – Nó vẫn mắt nhắm mắt mở hỏi.
- Mình tên Băng, Trần Thiên Băng.- Cô nói và kèm cho nó 1 nụ cười như thiên thần.
- Nó nghe xong thì hơi bất ngờ vì nó cũng tên Băng mà, nhìn kĩ Băng từ trên xuống dưới và nói lớn :”bạn đẹp thật đấy,…nhưng tại sao bạn lại chơi với mình thế?”- Khi hỏi đến đó mắt nó bùn bùn hẳn.
- Sao bạn lại nói bản thân mình như thế, ai mà không đẹp chứ, tai người đó hok biết chăm sóc mình thôi, và tại sao mình lại mún chơi với cậu là vì mình thấy cậu rất thú vị.
- Cám ơn Băng đã chơi với mình nha!!! – Nó cũng cười tươi vì có thêm 1 người bạn mới.
- Khách sao quá à, cứ xưng hô là pà với nhau j nghe vui tai hơn,…với lại hồi nãy tui không có ý không vỗ tay mừng pà đâu mà tại vì…tui sợ…tụi con Ngân thui.
- Vậy sao pà còn đòi làm bạn với tui chi, pà hok sợ sao!! – Nó cũng khó hiểu nên quay sang hỏi.
- Uhm, bây giờ thì hết sợ òi, dù sao có thêm 1 người bạn cũng tốt mà có bị đánh 1 vài lần cũng hem sao.- Cô nói mà vẫn tươi cười.
- Cậu yên tâm đã là bạn của mình thì sẽ hok có ai giám động tới sợi lông chân của cậu đâu – Nó nghênh cái mặt lên làm cho Băng phải phì cười.
- Thui đi cô nương,tui biết cô giỏi lắm rùi, thui 2 đứa mình cùng ra canteen mua đồ ăn nha, đói meo ruột lun ùi nè. – Băng giả vờ mít ướt làm nũng với nó.
- Thui thui pé ngoan, để chị dẫn đi ra canteen rồi chị mua kẹo cho ăn nha, cưng cưng ghê… – Nó nói mà mặt cứ nhéo qua nhéo lại má của Băng làm mặt cô giờ đỏ chót. Cô biết mình sẽ bị rượt đuổi nên trước khi buôn tay ra cô đã bắt chớn và phóng vèo ra cửa để cho Băng đứng đó la lối ơi ới, rượt theo mình.
Ở trên 1 cái cây gần lớp học, có 1 người nãy giờ nghe hết đầu đuôi câu chuyện và cười thầm trong bụng mà không biết trái tim anh đã lợn nhịp vì ai đó.
Băng và nó vẫn tung tăng cùng nhau đi trên cầu thang quen thuộc, bất chợt nó hỏi:
- Băng này, sao mình thấy cái ông Gia…Gia…Minh gì gì ấy, hình như hok sợ thầy cô giáo thì phải, mà như hồi nãy á, cô cũng hok giám động đến hắn ta nữa là sao dạ?
- Uhm, thì tại cái trường này là do nhà hắn ta xây nên, nên mấy thầy cô có thấy hắn ta làm gì thì cũng phải im lặng nếu không mất việc như chơi.
- Ồ thế à, thì chỉ là 1 tên công tử bột thôi chứ có gì đâu mà sợ chứ.
- Không chỉ có nhiêu đó thôi đâu, pà có thấy khi cậu ta đi đến đâu, hoặc làm cái gì thì hok ai giám hó hé bén mãng đến hok. – Băng nói mà chỉ tay về phia G. Minh.
- Uhm, có, lạ thiệt hé, dù có giàu đi chăng nữa nhưng mình thấy khi đi hắn cũng có vài người đi theo hết á mà lại kính cẩn nữa chứ, hok lẽ là vệ sĩ. – Nó tò mò vương mắt lên nhìn.
- Hok phải đâu, đó là đàn em của cậu ta đó.
- Hả? bộ cậu ta cũng có đàn em trong trường nữa à. – Nó ngạc nhiên hỏi.
- Uhm, hok chỉ trong trường thôi đâu mà còn ở ngoài trường nữa,…à mà pà có nghe về nhóm”Hắc ban hội”hok? – Băng quay sang nhìn nó.
- À, thì ra là nhóm đó, sao tớ hok biết được chứ.(mới đánh nhau xong mà hok nhớ mới lạ) – Nó cười mỉm trả lời.
- Ủa? bộ pà cũng biết về nhóm đó nữa hả? nghe nói nhóm đó mạnh lắm, cho nên không ai giám đụng vào cậu ta hết. – Băng nói mà khuôn mặt cũng có đôi phần lo sợ.
- Uhm,… thôi ta không nói tới mấy chuyện đó nữa tới canteen rồi. – Nó nói còn tay thì nắm lấy Băng chạy thẳng tới quầy.
Hai đứa ríu rít gọi món, nhún nhảy mà quên có người đằng sau thế là:…
- Xoảng…
- Con nào đấy hả?- Một giọng nói đanh đá của 1 đứa con gái hét lên.
- Tôi…tôi…tôi xin…xin lỗi bạn, mình hok cố ý đâu. – Giờ đây Băng đã đóng”băng”thiệt lun òi, ấp úng trả lời.
- Nó thấy thế nên chạy lại gỡ vây cho bạn :
- Ơ, bạn ơi, tụi mình xin lỗi, vì lỡ tay làm rơi đồ ăn trên tay bạn, bạn có thể vào lấy khây đồ ăn khác được hok mình sẽ trả tiền, thấy con kia hok nói gì mà trừng mắt ra nên nó cũng đưa khây đồ ăn của nó lên nói – Hay pạn lấy khây đồ ăn của mình đi, mình mới mua xong đó.
- Con nhỏ kia không thèm để tâm đến câu nói của nó mà huơ tay đánh đổ hết khây đồ ăn rơi xuống đất và nói – Ai cần cái thứ rẻ tiền này, bàn tay dơ bẩn của mày đụng vào thì làm sao mà ăn được – Nói xong còn tặng cho nó 1 nụ cười điểu. Bây giờ bọn học sinh đang bu quanh tụi nó
- nó không bất ngờ gì lắm vì nó lun nghĩ con nhà giàu ai cũng thế nên nó vẫn bình tĩnh trả lời :”thế thì huề nhé!!!”- Nói dứt lời nó đã nắm lấy bàn tay Băng đi tút.
- Con nhỏ kia cũng không vừa, vỗ tay 3 cái thì 1 bon con gái chạy tới bao quanh tụi nó, con nhỏ kia cười- Mày định đi ra khỏi đây dễ dàng zậy sao, nếu như thế thì tao hok fải là Ngân.
-”thì ra tên Ngân à! thú vị đây”- Nó nghĩ và nói – Thế cậu muốn gì đây.
- Hahaha, hỏi tao mún gì hả, tao mún đánh mày, mày nghe rõ chưa, đồ ngu.- Cái Ngân vẫn vênh váo xỉ nhục nó, câu nói của cô ta làm canteen trở nên nghẹt thở.
- Ok, được thôi -”lần này cô chết chắc”- Nó cười cười nhìn trông rất điểu.
- Ồ ồ ồ – Ai cũng lắc đầu nhìn nó thương hại, lẫn cảm thông.
- Thế đánh khi nào. – Nó quay sang Ngân hỏi.
- Khá lắm, nếu mún thì đây chìu, đánh ngay bây giờ ok.- Cái Ngân lắc đầu vì có đứa tự mún nhảy vào chảo dầu đây mà.
- Ok,…xin mọi người tránh ra. – Nó nói với mọi người gần đó làm ai cũng không khỏi ngạc nhiên và Minh, Bảo cũng không ngoại trừ.
Thế là đã xong phần trang bị cho trận đấu, nó cũng quay sang Băng bảo:
- Cậu đi ra góc kia xem mình xử bọn chúng nhá. – Nó vẫn tươi cười với Băng.
- Không được đâu bọn chúng đông lắm với lại chuyện này do mình gây ra cho nên mình sẽ gánh chịu.
-”cốc”- Trên đầu của Băng- Cậu ngốc quá, cứ để mình lo, cậu chỉ cần đứng xem là được rồi.
Khi Băng len lét chạy ra xa thì trận chiến 1: 20 cũng bắt đầu nhưng…ở đâu trong nhóm học sinh chạy lại gần nó và ghé sát vào tay nó và nói nhỏ làm mặt mầy nó tối sầm lại.
- Cô nhớ về giao kèo chứ!!! – Người con trai ghé sát vào tai nó nói nhỏ.
- Nó hơi có chút ngạt nhiên, nhưng vài giây sao nó cũng biết rõ và bình tĩnh suy nghĩ :”thì ra là người của ông già đây mà”. – Nó xoay qua phía anh chàng kia nhưng không thấy rõ mặt vì bị che bởi đôi mắt kính và cái nón lưới trên đầu, nhưng nó không quan tâm mà hỏi tiếp:”anh là người của pa tôi,…ông ấy sai anh đến giám sát tôi ư?”.
- Tôi không phải là người của ông ấy và tôi đến đây không phải giám sát cô mà là”bảo vệ”cô. – Anh ta trầm tĩnh nói.
- Nó có chút không hiểu và nhìn anh ta 1 cách ngơ ngát; anh ta biết nó có chút ngỡ ngàng nên quay sang bọn kia để lơ chuyện của mình. -”tôi không cho phép các cô đụng đến cô ấy”.
- All học sinh trong trường đều nhốn nháo lên vì lời nói của anh ta và còn xì xầm to nhỏ nữa.
- Mầy có biết anh ta là ai hok?- Con nhỏ thứ 1 nói.
- Ai mà bít?- Con nhỏ thứ 2 chen vào
- Chắc anh ta là bồ con kia. – Thứ 3
- Chắc là vậy. – Thứ 4…v…v…
- Tất cả im lặng- Con Ngân hét lên làm cho khu canteen trở nên im phăng phắt đến rợn người.
- Nó quay sang chống nạnh nói với anh chàng kia. -”muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân à”.
- Anh ta không cần giải thích mà nói một lèo -”thế thì sao, tại thấy 1 bọn khỉ ẻo lã mắt xanh mỏ đỏ tay đầy gậy gộc đến bắt nạt một cô bé hiền lành tay không có vũ khí thế này, thấy trướng tai gai mắt nên đến giúp thôi!”
- Lời nói của anh ta làm cả khu cười nghiêng ngã và cả nó thế.
- Giờ đây mặt mày Ngân ta tím ngắt vì bị cho 1 vố mạnh, tay chân nắm chặt mà hét -”mày là ai? tao sẽ cho mày tiêu đời!!!”
- ố ồ lời nói này có phải do chị Ngân cao quý, con của chủ tập đoàn điện tử lớn thứ 3 của nước ta không đây?...