muốn hỏi anh về chuyện gì, nói sơ sơ cho anh hình dung được không?
- Em cần phải gặp anh, anh cho em gặp anh nói chuyện nha. Anh có thể cho em gặp anh ở đâu được?
- Anh ngại thật
mà. Em là …
- Anh Lâm không biết đâu, em lấy số khác gọi cho anh. Anh thấy chỗ nào gặp được thì anh cho em găp anh nói chuyện nha.
- Được rồi để anh tính.
- Dạ, anh nhắn tin vào số này nha, mổi ngày em sẽ lắp SIM này vào một lần để chờ tin anh.
Tôi chào Hằng rồi cúp máy. Tôi bắt đầu bối rối. Tôi gọi thêm một ly cà phê nữa, quán mang ra một ly cà phê rất đậm theo gout của tôi. Việc uống thêm một ly cà phê lại càng làm tôi thêm khó chịu, có một chút nôn nao như say cà phê.
Cho đến khi xế chiều, mặt trời xuống chiếu xuyên qua hàng cây bên kia đường tạt thẳng vào bàn tôi đang ngồi, thì tôi chợt nghĩ: “sao tôi phải rối trí đến thế nhỉ, tôi mới là người cầm đằng cán mà”.
Nhưng khi chạy xe về nhà, nghĩ đến đằng cán với chả đằng lưỡi, tôi nghĩ thầm: “chơi dao làm chi để rồi sợ đứt tay, cán với chả lưỡi”.
Hai ly cà phê rất đậm, cộng thêm việc ngủ quá nhiều vào buổi sáng khiến tôi khó ngủ vào buổi tối. Tôi nghĩ đến chuyện gặp Hằng ở đâu. Tôi không muốn bất kỳ ai thấy tôi gặp Hằng, nói chuyện với Hằng. Hằng là cô gái của sếp, tôi không có lý do gì để uống cà phê với cô ta cả, mà nói chuyện ở một quán cà phê cũng không ổn, không có gì đảm bảo. Tôi cũng không thể gặp Hằng ở nhà tôi hoặc ở nhà cô ta. Thế rồi tôi nghĩ đến một nơi mà cô ta chắc là biết cách lui tới sao cho kín đáo, và tôi cũng không lạ lẫm gì, vì tôi hay đi du lịch, và tôi cũng từng chăn rau.
Đó là khách sạn. Nhưng không thể hẹn cô ta trong khách sạn ngay được, tôi cần phải khéo léo một chút.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch gặp Hằng sao cho bí mật, an toàn. Tôi tìm trên mạng, rồi lượn quanh vài khu, chọn được một khách sạn trên đường Phan Xích Long. Việc tìm một quán cà phê thì dễ hơn, tôi tìm được một quán trong một con đường khá khuất ở Bình Thạnh. Tôi hẹn Hằng ở quán cà phê đó, dặn cô bé đội mũ rộng vành và đeo kính mát che mặt. Tôi xin sếp cho nghỉ chiều thứ sáu để đi chơi cuối tuần, tôi có đi thật nhưng đến sáng thứ bảy mới khởi hành.
Hai giờ chiều, Sài Gòn mùa mưa oi bức khá khó chịu, có lẽ chẳng mấy ai muốn ngồi cà phê sân vườn vào giấc đó. Tôi đến sớm, giả vờ thích thú với đĩa nhạc đang mở, và bảo nhân viên mở to lên nghe cho thoải mái. Ngồi đợi một lúc thì Hằng đến, nhìn cô như một nhân vật trong phim. Chào hỏi và gọi nước xong, Hằng nói:
- Anh nói ngại bị mọi người thấy, nhưng lại chọn quán cà phê giữa Sài Gòn.
- Ừ, tại vì anh chẳng biết hẹn em ở đâu mà không ai thấy.
Hằng đợi cho đến khi nhân viên mang nước ra, cô gật đầu, rồi nói với tôi, rất nhỏ: “Em muốn nói chuyện với anh, nhưng em sợ có người nghe quá”. Tôi chồm người tới một chút, trán tôi đụng vào vành mũ của Hằng. Hằng vẫn đội mũ và đeo một chiếc kính mát rất to, lúc này thì tôi nhìn thấy giống Lady Gaga chứ không còn giống nhân vật phim ảnh nào.
- Em muốn nói chuyện gì mà sợ có người nghe.
Hằng im lặng rất lâu, ít nhất là đủ cho hai bài hát. Tôi vẫn rất kiên nhẫn ngồi chờ, còn nhịp tay theo bài hát. Rồi cô nhìn tôi hỏi:
- Anh nói em giống một người tên Nhi, người đó là ai vậy?
- Sao em lại hỏi về Nhi? Chắc là người giống người thôi. Anh cũng đâu biết đâu.
- Anh Nhật, anh muốn gì thì anh cứ nói ra đi.
Tôi ngạc nhiên, Hằng đợi gần hai tháng mới gặp được tôi, mà đã vội vàng đổi thái độ.
- Kìa, em nói vậy là sao, anh chỉ thấy giống, mà cũng không giống lắm. Mà, em nói có chuyện muốn nói với anh mà.
Hằng lại im lặng, và tôi lại nghe nhạc. Thêm một bài hát nữa, Hằng vẫn mím môi suy nghĩ. Hằng đeo kính đen, lại có vành mũ che bớt ánh sáng nên tôi cũng không nhìn được vào mắt cô bé, không đoán được body language của cô. Nhưng tôi biết Hằng đang rất bối rối. Lúc này, tôi tin 100% Hằng có liên quan đến cô gái gọi tên Nhi đó, nếu không muốn nói Hằng chính là Nhi.
Rồi Hằng hỏi tôi:
- Anh kể cho em nghe về bạn Nhi của anh được không?
- Ơ, em quan tâm về Nhi thế à. Anh thì không tiện kể cho em nghe về Nhi, nếu anh không biết tại sao em cứ hỏi về cô ấy.
Hằng lại im lặng. Tôi có cảm giác nếu tôi và Hằng không ai chịu tố trước, thì ván bài này chả bao giờ lật được lá nào lên, đừng nói đến bài tẩy.
Nhưng khổ nổi, tôi không muốn tố trước, và cũng không biết tố như thế nào.
Chap 5:
Tôi kiếm chuyện để nói:
- Em hỏi anh Lâm số của anh hả?
- Em đâu có điên. Em lấy điện thoại của ảnh, xem số anh thôi.
Hằng lại im lặng. Tôi nghĩ tôi cần nhanh chóng kết thúc tình thế này. Có lật bài úp bài gì cũng phải xong ván này. Tôi nói:
- Em nói muốn gặp anh để nói chuyện mà.
- Em …
- Em ngại nói chuyện ở đây à? Em muốn nói chuyện ở một nơi thế nào?
- Chỗ nào có phòng riêng, chứ ở đây …
- Phòng riêng? Phòng riêng chắc chỉ có vô khách sạn.
Hằng im lặng, rồi cô bé nói lí nhí:
- Vào khách sạn cũng được, nhưng anh không được làm gì em.
Tôi suýt bật cười, may mà tôi kiềm chế được. Nếu Hằng là một cô gái bình thường, làm gì có chuyện cô sẵn sàng vào khách sạn với cấp dưới của bạn trai, còn nếu Hằng từng là gái gọi, cô lo ngại gì chuyện tôi làm gì cô ta?
Tôi nói Hằng chờ tôi trong quán, tôi sẽ đi trước và nhắn địa chỉ khách sạn cho Hằng. Tôi ra lấy xe, chạy đến chung cư trên đường Phan Xích Long để gửi xe rồi tà tà đi bộ đến khách sạn. Trên đường đi, tôi gọi điện thoại cho một anh bạn, đoán là chiều thứ sáu nào nhóm của anh ấy cũng đổ cá ngựa hoặc đánh bài ở gần đó. Tôi dặn anh là lát nữa tôi sẽ nhắn tin báo địa chỉ khách sạn và số phòng, nếu thấy tôi gọi lại mà không nói gì thì lập tức đi cùng vài anh em đến giúp tôi.
Đến khách sạn, tôi lên xem phòng, thấy ưng ý, và nhận phòng. Đây là một khách sạn mới, rất sạch sẽ, tiện nghi nhưng có cho thuê ngắn giờ, như vậy là đáp ứng đúng tất cả những yêu cầu của tôi.
Tôi bỏ áo khoác ra rồi đi xuống, chọn một quán cà phê bên kia đường, rồi báo tên khách sạn cho Hằng, nói khi nào đến nơi thì Hằng gọi cho tôi. Tôi báo tin cho anh bạn, rồi ngồi uống nước và chờ, sau đó ít phút thì một chiếc taxi chạy đến, chỉ có một người bước từ trên xe xuống, đó là Hằng trong bộ dạng Lady Gaga. Hằng vừa xuống xe là gọi cho tôi, tôi cứ để điện thoại đổ chuông, nhìn chiếc taxi chạy đi một cách rất bình thường. Hết cuộc gọi đó, Hằng gọi lại một lần nữa, tôi vẫn ngồi đợi. Tạm thời không lo lắng Hằng có đồng bọn, tôi nghe máy, nói số phòng. Đợi thêm một phút, tôi trả tiền chai nước rồi băng qua đường vào khách sạn.
Tôi lên đến phòng, thấy Hằng đang đứng trước cửa phòng đợi. Cô bé im lặng từ lúc tôi mở cửa phòng, đi vào, khóa cửa, kéo ghế mời Hằng ngồi, còn tôi ngồi xuống đối diện. Tôi mở chai nước suối, rót ra ly mời Hằng. Hằng vẫn im lặng, căn phòng im ắng, chỉ nghe tiếng máy lạnh chạy rất khẽ.
- Em vẫn còn ngại à?
Hằng im lặng. Cô uống hết ly nước rồi ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt Hằng rất lạ. Tôi bỗng cảm thấy mình tàn nhẫn.
Rồi Hằng hỏi, giọng run run:
- Nhi là ai?
- Ừm, có một người nói cho anh biết em giống một cô gái tên Nhi, anh đó từng là khách hàng của Nhi, cách đây khoảng một năm rưỡi.
Hằng im lặng. Có lẽ cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc tôi nói ra những điều mà cô muốn che giấu.
- Nhi là một PG …
- Anh nói toẹt ra luôn đi – giọng Hằng vừa run, vừa tức giận.
- Nhi là gái.
Hằng nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt tóe lửa:
- Anh không nói thẳng ra được à? Anh không dám, hay là anh ghê tởm cái nghề đó?
- Không, anh không có ý đó. Thôi được, Nhi là gái bao.
- Giờ anh muốn gì ở tôi?
- Ơ, khoan đã, anh chưa bao giờ muốn gặp em, nói chuyện, hay muốn gì, em mới là người muốn nói chuyện với anh, giờ em có thể nói với anh chuyện em muốn nói.
- Tôi muốn biết là anh muốn gì? Sao anh lại đe dọa tôi?
- Anh không …
- Hôm ở Phan Rang, anh nói vậy là có ý gì? Anh nói vòng vo, rồi anh lại không nói anh muốn gì, tôi không biết anh muốn gì, tôi cũng không biết anh đã biết gì…
Tôi đứng dậy, đưa tay ra làm cử chỉ “dừng lại ngay”. Hằng im lặng. Tôi lặng lẽ rót nốt chai nước ra ly cho Hằng, cô cầm ly uống cạn, mắt vẫn nhìn tôi tóe lửa. Nhưng với kinh nghiệm của tôi, tôi cảm giác được cô gái bé nhỏ ngồi đối diện tôi đang sợ. Tôi nói:
- Anh muốn em nói những gì em muốn nói trước. Rồi anh sẽ nói anh muốn gì.
Hằng im lặng một hồi. Rồi cô nói, rất nhỏ:
- Anh biết tôi là đĩ mà.
Tôi hơi khó chịu khi nghe từ “đĩ”. Tôi vẫn muốn dùng những từ nhẹ nhàng hơn, kể cả khi nói và khi viết về những người làm nghề này.
- Anh không thích nghe từ “đĩ”. Em nói tiếp đi, nhưng làm ơn dùng từ khác thay cho từ đó.
- Tại sao?
- Anh không thích, được không?
- Tôi từng làm điếm đó, được chưa? Giờ tôi nhận rồi đó, giờ anh muốn gì ở tôi?
- Hằng à, em nói em có chuyện muốn nói với anh, không lẽ chuyện em muốn nói chỉ có vậy thôi sao?
- Ừ đó, giờ anh nói đi, anh muốn gì?
- Em còn chuyện gì muốn nói với anh không, trước khi anh nói?
Hằng im lặng. Tôi nói tiếp:
- Anh sẵn sàng nghe hết những chuyện em muốn nói với anh, những gì em đã suy nghĩ cho đến khi chủ động tìm gặp anh. Anh nghĩ em muốn kể cho anh nghe một hoặc vài chuyện.
Hằng im lặng. Tôi mở chai nước tiếp theo, rót ra ly cho cô.
- Anh muốn nghe thật hả?
Tôi gật đầu. Có câu “không nghe cave kể chuyện, không nghe nghiện trình bày, không nghe say giải thích”, giờ tôi đang chuẩn bị nghe một cô gái điếm kể chuyện.
Chap 6:
Hằng cúi gằm xuống, tay ôm lấy đầu, một lúc sau thì cô khóc, vai run lên bần bật. Rồi Hằng khóc hẳn thành tiếng. Tôi lúng túng không biết làm gì, tôi cũng không thể làm bờ vai cho cô khóc được, mà ai biết cô khóc thật hay giả. Đơ ra một lúc thì tôi lấy hai tay giữ lấy hai vai Hằng. Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào cô gái của sếp.
Khoảng thời gian đó như kéo dài vô tận. Rồi Hằng vừa khóc vừa nói, mếu máo và giàn giụa:
- Tôi không ngờ là người ta vẫn nhận ra tôi. Tôi cứ mong sẽ không còn ai nhớ đến con Nhi nữa, tôi cứ nghĩ là sẽ được làm lại từ đầu.
- Làm sao mà em chắc được những người khách của em sẽ không nhận ra em, bao nhiêu người …
- Tôi không có tiếp nhiều người – Hằng cắt lời tôi, bức xúc – tôi chỉ tiếp có năm người thôi. Bao nhiêu lâu rồi, sao người ta nhớ được.
- Đời mà em, không có gì chắc chắn.
- Tôi chỉ làm đĩ mấy tháng, cũng chỉ tiếp có năm người, tôi cũng đã bỏ làm từ hồi đó đến giờ.
Hằng nín dần. Rồi cô đứng dậy, vào nhà vệ sinh. Tôi ngồi lại cho thoải mái, rót nước uống. Mãi một lúc sau, Hằng mới bước ra. Khi nghe tiếng mở chốt cửa, bỗng dưng trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Hằng mặc bộ bikini. Dĩ nhiên chỉ là trong tưởng tượng của tôi thôi, chứ Hằng vẫn áo váy chỉnh tề, ngồi xuống nhìn tôi. Cô ngượng ngùng:
- Em xin lỗi.
- Không có gì em, em nói tiếp đi, nếu em còn chuyện muốn nói với anh.
- Hồi em học năm hai, em làm gái. Em tiếp đến người thứ năm thì em không làm nữa, em không còn thiếu tiền, em cũng không muốn số người đàn ông kiểu đó quá một bàn tay.
- Năm hai, tức là hai năm trước?
- Dạ. Thực ra em đã biến mình thành gái từ hồi năm nhất rồi.
Hằng nhìn qua cửa sổ, dù cửa sổ bị rèm che hết. Cô kể:
“Khi còn ở quê, em quyết tâm phải vào Sài Gòn học đại học, để có thể lo cho ba mẹ và đứa em. Lên lớp 12, em nhắm sức của em không đủ đậu vào trường lớn, chỉ đủ khả năng thi vào trường H. Nhưng nếu em học trường đó thì ba mẹ em không đủ sức lo cho em ăn học. Rồi tự dưng em nghĩ đến việc tự mình lo cho mình. Em quyết tâm vào học trường đó. Em hỏi mấy anh chị vào Sài Gòn làm thêm cái gì thì có nhiều tiền. Một người nói em cao ráo, có thể làm tiếp thị, làm cái đó được hơn đi dạy kèm, với lại em biết em không có khả năng dạy kèm.
Em nói dối ba mẹ trường đó có hệ công lập, học phí như trường bình thường. Ba mẹ em chỉ biết làm ruộng, đâu biết gì. Em vào Sài Gòn thi một mình, rồi em đậu trường đó. Em giấu giấy báo học phí, chỉ đưa cho ba mẹ tờ giấy báo trúng tuyển. Rồi em xin vào sớm để tìm chỗ trọ. Em lại một mình vào Sài Gòn. Em nói là trường đòi đóng học phí cả năm học là hơn 2,4 triệu, xin thêm tiền ăn ở mấy tháng đầu. Ba mẹ em lo ngược xuôi đưa cho em gần 8 triệu, em đi xe đò vào Sài Gòn, tìm được chỗ ở tạm, đóng tiền nhà xong tiền còn lại vừa đủ để đóng học phí học kỳ đầu tiên, và dư được một chút.
Em tìm được chỗ ở tạm, rồi em đi tìm việc làm ngay, tìm việc tiếp thị. Em đi đến mấy siêu thị, ngồi xem mấy chị tiếp thị làm. Xem cả ngày, em đoán được công việc, rồi em đợi xem ai là người quản lý của mấy chị. Rồi em chạy theo chị quản lý, em năn nỉ xin làm. Chị đó nói cho chị số, khi nào cần chị sẽ gọi. Em không có số điện thoại nên nói ngày nào em cũng sẽ đợi ở siêu thị này, chị có việc nhớ cho em làm.
Chờ được vài ngày thì em hết sạch tiền, phải tiêu vào tiền để dành đóng học phí. Chị quản lý đó thấy em tội, ngày nào cũng chầu chực ở siêu thị nên thương em, nhận em vào làm. Em làm tiếp thị ở đó chỉ đủ tiền ăn mỗi ngày, có dư cũng chỉ hai chục ngàn, Đến nhập học, đóng học phí xong em lại không còn tiền. Thời gian đầu là vậy, làm tiếp thị ở siêu thị hay trung tâm điện máy không đủ trả tiền ăn và tiền nhà, tiền xe buýt, tháng nào cũng thiếu một chút. Em mượn chị này một ít, chị kia một ít, các chị thấy thương nên cũng không đòi.
Rồi em nghĩ, làm thế này thì tiền đâu đóng học phí học kỳ sau. Em cũng thấy một cơ hội cho mình, đó là làm tiếp thị nhưng ở cấp cao hơn. Em lại lân la làm quen với những chị tiếp thị mặc đồ đẹp, chỉ đứng làm kiểng chứ không phải chào hàng, rao hàng như tụi em. Rồi một anh sup công ty PG xin cho em. Em bắt đầu làm PG, được nhiều tiền hơn, làm cũng đỡ cực hơn, mỗi tháng cũng để dành được nhiều hơn một chút”.
Lần đầu tiên nghe cave kể chuyện, hóa ra cũng thấy tội thật. Tôi cảm thấy đồng cảm sâu sắc với Hằng, thời sinh viên tôi may mắn có gia đình ở bên, nhưng cũng đã chứng kiến vài đứa bạn khổ sở lo toan, mà trường tôi là trường công lập chứ không phải dân lập như trường H. Nếu như Hằng kể thật, thì ý chí của cô quả thật gấp hàng chục lần tôi. Tôi mà như Hằng chắc tôi không theo nổi.
“Trong công ty PG này, em gần như là trẻ nhất. Anh sup thương em, cũng hay nói chuyện với em. Rồi em cũng có cảm tình với ảnh. Đến kỳ đóng học phí học kỳ hai, em còn thiếu hơn 3 triệu. Em rối quá, đành mượn tiền ảnh. Số tiền đó với em là lớn lắm, vậy mà ảnh rút ví ra đưa cho em ngay 4 triệu, nói ráng làm từ từ trả ảnh.
Cầm tiền về, em cất cẩn thận, vậy mà tối hôm đó một chị ở trọ chung ăn cắp hết tiền của em. Chị đó ăn cắp cả laptop, tiền và điện thoại của một chị khác. Sáng hôm sau hai chị em ngồi ôm nhau khóc, rồi chị kia đi tìm chị ăn cắp, còn em cứ ngồi khóc. Rồi em lại qua gặp anh sup, em quỳ xuống xin anh ấy cho em mượn tiền đóng học phí, lần này là 7 triệu. Anh sup nói em về phòng trọ đi, hôm sau qua gặp anh. Em về phòng trọ, cứ nằm trên giường, cảm giác như không còn chút sức lực nào, dù cả ngày không ăn uống. Đến tối, chị về, nói là chị ăn cắp không lên lớp nữa, chắc bỏ học luôn. Em nghĩ chị đó chắc vào đường cùng thật rồi, bỏ cả việc học, bỏ cả tương lai. Em thề với mình là em phải học cho ra trường, học cho giỏi, và em không được nghèo, không được đi vào đường cùng như chị ăn cắp đó. Em cũng muốn được ở một mình, không chung chạ với ai.
Đêm hôm đó em không ngủ nổi. Sáng hôm sau, em đến gặp anh sup. Anh đưa cho em một phong bì, nói em cẩn thận. Em mệt đến độ chỉ biết nói cảm ơn anh, rồi thất thểu đi về. Anh sup hỏi em mệt lắm hả, thì em lăn ra xỉu. Anh sup đưa em vào bệnh viện, rồi ngồi chăm cho em cả ngày. Ngày hôm sau, anh sup chở em đi đóng học phí, khi mở phong bì ra em mới thấy anh ấy đưa cho em 10 triệu.
Những ngày sau đó, anh sup đưa đón em, bắt em ăn đủ bữa, rồi uống sữa. Lần đầu tiên em ăn món ngon, món lạ ngày này qua ngày khác. Rồi có thêm nhưng hôm anh ấy chở em đi ngắm Sài Gòn, rồi đi ra ngoại thành. Em như sống một cuộc sống khác, không phải cuộc sống khổ sở gần nửa năm đầu ở Sài Gòn. Và em yêu anh ấy”.
Hằng thấy tôi mỉm cười. Cô chua chát hỏi:
- Anh nghe thấy cũng lãng mạn đúng không?
- Ừm.
- Nhưng mà đời đâu có đẹp như vậy.
Tôi không biết nói gì. Tôi nhìn Hằng, cô gái trong câu chuyện Hằng kể quả thật quá khổ cực.
“Anh ấy ngỏ lời yêu em, em nhận lời. Nụ hôn đầu tiên của em đã dành cho anh ấy. Ngay tối hôm đó, trong quán cà phê, anh ấy đã thọc tay vào áo, vào quần em. Rồi lần gặp sau đó, anh ấy muốn em vào khách sạn. Em không chịu, thì anh ấy nói anh ấy yêu em, anh ấy sẵn sàng làm tất cả vì em, lo lắng cho em, sao em lại không cho anh ấy. Rồi em chịu. Một buổi chiều, em trở thành đàn bà. Lần đầu tiên của em không hề như em mơ tưởng, mà đau kinh khủng, đau suốt mấy ngày.
Em yêu anh ấy, em biết ơn anh ấy, anh ấy vừa là người yêu, vừa là ông chủ, vừa là ân nhân của em. Anh ấy thuê một căn phòng cho em ở riêng, mua điện thoại cho em, rồi cho em cái laptop cũ của anh ấy. Thế nhưng căn phòng riêng và điện thoại cũng là để anh ấy thoải mái làm tình với em. Anh ấy cũng chỉ cho em làm tình thế nào để hai người cùng thích. Rồi em nhận ra em chỉ như một người tình của anh ấy. Tụi em gặp nhau là làm tình, là sờ soạng, là dùng tay, dùng miệng.
Cuối năm học, em tập trung học bài và thi, ít đi làm lại, và không dành thời gian cho anh ấy. Vừa thi xong là em về quê hơn nửa tháng, rồi lại vào Sài Gòn để làm. Về quê, em ngại nên ít gọi điện thoại hay nhắn tin cho anh ấy. Vào lại Sài Gòn, anh ấy hững hờ đón em. Và rồi em biết, anh ấy đã có bạn gái mới. Em như phát điên lên khi biết anh ấy đã cặp kè với con nhỏ đó từ lúc em còn chưa về quê. Em cãi nhau với anh ấy, anh ấy chửi em là “đồ con đĩ”. Em bị sốc, và em sốc hơn khi em nhận ra anh ấy nói đúng. Em chẳng khác nào con đĩ. Em vẫn chưa trả lại anh ấy 14 triệu em mượn dù đã hơn nửa năm. Em để cho anh ấy chu cấp hơn nửa năm nay. Em dùng điện thoại của anh ấy mua, máy tính của anh ấy cho. Ngay cả căn phòng em ở một mình thoải mái thế này cũng là do anh ấy trả tiền thuê, tiền điện nước thì có tháng em trả, có tháng anh ấy trả. Nửa năm nay, em đi làm ít hơn, nhưng nhờ được anh ấy lo nên em vẫn để dành vừa đủ tiền đóng...