thả Song Nghi rơi tự do lên mặt đệm.
Kế bên vị trí của Song Nghi, Ái Hy đang ngồi trên giường, cô nở một nụ cười hết sức gượng gạo.
Một “cục nợ” đang ôm sát lấy vợ anh, ôm chặt đến nỗi anh có thể thấy rõ vòng tay của nó đang siết chặt người Ái Hy như thế nào.
Đôi mắt Minh Vỹ trừng lên, phải nói là anh tức đến nghẹn họng!!
Ngày nào cũng phải chứng kiến cảnh này, nhưng anh vẫn không tài nào chịu được!!
“Bỏ ra!!”
Đôi mắt anh tối sầm, gằn giọng uy hiếp cái “cục nợ” kia, nhưng nó vẫn ngoan cố ghì chặt Ái Hy hơn.
Thấy tình hình có vẻ không tốt, Ái Hy đưa tay đẩy nhẹ “cục nợ” đáng yêu ra, nhưng nó vẫn dính chặt lấy cô như sam.
“Vũ Vũ ngoan nào, buông mẹ ra.”
Miệng thì trấn an Song Vũ, nhưng đôi mắt Ái Hy lại e dè đưa về phía chồng yêu.
Chậc, như thế này thể nào cũng có án mạng cho xem!!
Thay vì nghịch ngợm và luôn làm phiền Minh Vỹ như Song Nghi, Song Vũ lại rất lầm lỳ, lúc nào cũng ôm lấy Ái Hy không rời.
Cặp sinh đôi Song Vũ – Song Nghi dường như có chiều hướng đeo bám người khác phái thì phải!!
Song Vũ thì dính chặt lấy Ái Hy, còn Song Nghi lại bám theo Minh Vỹ!!
Cảnh tượng hết sức ồn ào nhưng không kém phần gay cấn…
Song Nghi thì mặc sức mà khóc rống lên, Song Vũ thì ném cho Minh Vỹ một ánh mắt hời hợt rồi tiếp tục ôm Ái Hy.
Cậu bé hừ một tiếng rõ to, sau đó dụi mặt vào người Ái Hy, phát ngôn sở hữu.
“Mẹ Hy là của con, ba đi chỗ khác chơi.”
Song Vũ không nói ngọng như Song Nghi, nhưng cách phát ngôn cũng không thể gọi là hoàn chỉnh được.
Cậu bé để mặc ánh mắt giết người của Minh Vỹ chiếu vào mình, tiếp tục vùi đầu vào lòng Ái Hy.
Minh Vỹ đến mức này thì cũng không thèm nói nhiều nữa, anh kéo mạnh người Song Vũ ra khỏi vợ mình, đặt cậu bé xuống vị trí kế bên Song Nghi ồn ào, rồi quay sang ôm lấy Ái Hy.
Chậc, Ái Hy bó cả hai tay!!
Minh Vỹ đã ba mươi tuổi đầu còn đi chấp vặt với con nít, đã vậy con nít ở đây lại là con của mình mới hay!!
Song Vũ vừa bị tách ra khỏi Ái Hy cũng bắt đầu mếu máo, cậu bé bặm môi, tức giận nhìn Minh Vỹ.
“Con.. ghét ba!!”
Song Vũ bắt đầu khóc nấc lên, nhưng cậu bé có vẻ kiên cường hơn cả Song Nghi, tự mình lau nước mắt.
Đến lúc này Minh Vỹ và Ái Hy mới sững người, cậu con trai cưng khóc rồi!!
“Vũ Vũ, Nghi Nghi, nín nào…” Ái Hy thoáng đau lòng, cô vươn mình đến gần hai đứa trẻ, nhưng bàn tay Minh Vỹ đã kéo cô trở lại.
Ái Hy nổi cáu, cô định quay sang **** cho anh một trận nên thân, nhưng anh đã ra hiệu cho cô giữ im lặng.
Anh muốn xem thử hai đứa nhóc này sẽ làm gì!!
Song Vũ trèo xuống giường, cậu nhóc kéo luôn cả Song Nghi theo.
Hai đứa nhóc nhỏ xíu bước đến tủ quần áo mở ngăn kéo, Song Vũ lấy chiếc balo rỗng của mẹ Hy bỏ vài cái quần và vài cái áo của mình vào, sau đó lấy cho em gái một vài bộ váy xinh xinh.
Sau đó Song Vũ với tay lấy nón cho Song Nghi và mình đội vào, tiếp tục nắm tay cô bé lôi đi.
Nghi Nghi nãy giờ đã nín bặt tự lúc nào, cô bé không biết Vũ Vũ định làm gì, chỉ biết bám theo sau Vũ Vũ.
Việc cặp sinh đôi nắm tay nhau bước ra được khỏi cổng căn biệt thự to lớn cũng là một kỳ tích rồi, cả đám người hầu ở Hàn gia gần như không tin vào mắt mình.
Một cậu bé nhỏ xíu xiu lại máu mặt đến mức chống đối cha mình và dắt em bỏ nhà ra đi!!
Mặc kệ đám hầu gái và cận vệ chỉ trỏ mình, Vũ Vũ vẫn hất mặt lôi Nghi Nghi theo…
Phía sau, Ái Hy phải bám theo hai “tục tưng” của mình, dĩ nhiên là cô cũng bắt Minh Vỹ đi theo.
Nhưng dường như cô đã đề cao ý chí của Song Vũ quá cao thì phải…vừa mới bước ra khỏi cổng, cậu nhóc đã có vẻ chán nản và sợ sệt.
Cũng đúng thôi, vì một đứa bé ba tuổi làm sao dám bỏ nhà ra đi được cơ chứ?
Song Vũ và Song Nghi đứng như trời trồng trước cổng, đối diện với đại lộ tấp nập phương tiện giao thông…
Trời cũng đã bắt đầu sập tối rồi!!
Ái Hy ra hiệu cho quản gia bật công tắc đèn ở ngoài cổng lên, vì cô biết rõ trẻ con đứa nào cũng sợ bóng tối cả, vì cô cũng đã từng một thời như vậy mà.
Hai đứa nhóc đứng mãi rồi lại ngồi, ngồi rồi lại đứng, nói chung là đứng ngồi không yên.
Song Nghi đã bắt đầu có dấu hiệu sợ sệt, cô bé mím môi, cố gắng chịu đựng thêm một lúc nữa…
“Anh…mẹ Hy của Nghi Nghi đâu? Nghi Nghi mún…mún…ôm mẹ Hy.”
“Anh…Nghi Nghi đói pụng dòi.”
“Vỹ Vỹ…Nghi Nghi.. Nghi Nghi mún chơi dới Vỹ Vỹ.”
“Anh…anh!!”
“Bé con” đã nhẫn nại hết mức rồi, cô bé cứ liên tục lay lay đẩy đẩy Song Vũ, luôn miệng vòi vĩnh.
Trước cảnh tượng này, Ái Hy cũng phải phì cười…
Đúng là con nít mà, đáng yêu thế cơ chứ!!
Thế là Song Vũ đành phải dắt Song Nghi vào nhà, sau đó cũng vào theo!!
Minh Vỹ cũng không mấy ngạc nhiên, anh biết hai đứa trẻ này không thể nào dám bỏ nhà ra đi đâu.
Nhưng nếu chúng thực sự bỏ đi, anh cũng không quan tâm.
Vì Ái Hy bỏ đi anh còn có thể tìm ra được, nói gì đến hai đứa nhóc lơ ngơ lóng ngóng này.
…
Sau sự kiện bỏ nhà ra đi, Ái Hy lại tiếp tục dang tay đón cặp sinh đôi rắc rối vào lòng.
Hai “tục tưng” bé bỏng của cô đáng yêu quá!!
Sau đó, không những một mình Vũ Vũ chiếm Ái Hy, mà cả Nghi Nghi cũng bám theo cô như sam.
Tiếp theo đó là sự tồn tại của “Vỹ Vỹ” đối với Song Nghi bị cho vào dĩ vãng, bây giờ cô bé chỉ quan tâm đến mẹ Hy của mình mà thôi.
Lúc trở về với vòng tay của Ái Hy, Song Vũ dù cho có kiên cường bất khuất như thế nào cũng khóc rấm rứt trong lòng cô, quả thực cậu bé đã trải qua một ngày dài, dài lắm.
Ái Hy ôm hai đứa con bé nhỏ vào lòng, thực sự cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng ngược lại với cô, bầu trời tươi đẹp của Minh Vỹ đã bị phủ kín mây đen!!
Những ngày tiếp theo, mỗi khi anh lại gần vợ yêu của mình thì lại bị hai “cục nợ” chắn ngang đường, kèm theo chất giọng đồng thanh cất lên câu nói quen thuộc:
“Mẹ Hy là của con!!”
Kết quả là cắt đứt được cái đuôi Song Nghi, nhưng lại có thêm một “cục nợ” ngáng đường anh mỗi khi đến gần Ái Hy.
Cuối cùng là Minh Vỹ phải nín nhịn, miễn cưỡng nhường vợ mình cho hai đứa con đáng ghét!!
Biết vậy anh đã không để Ái Hy sinh ra hai “cục nợ” này rồi!!
******* Hết *******