lúc 21h30p. Là lão !
Mình gọi lại !
- Gọi em àk, có gì không ?
- Tính hỏi xem ngày nay em như thế nào, định rủ em lòng vòng hóng gió với đám bạn anh–đầu dây bên kia, tiếng gió, tiếng xe, tiếng cười nói loạn cả lên
- 9 rưỡi anh mới gọi thì đi đứng gì nữa, thôi, anh chơi vui
- Uhm, chào em.
Lên face lão, trước đó lão cũng có up stt “Ai hóng gió không ?”
Đó, rõ là lão chỉ gọi mình khi chẳng ai đi cùng !
Sáng chủ nhật, vạ vật với face và cơ số bài tập. 11 giờ, lão gọi.
Cùng lão đi vào quán ăn, nhóm bạn lão đã đủ cả.
- P đây hả, trời đất, anh gặp e 1 lần rồi đúng không
- Dạ
- Bởi, chân thành xin lỗi em, bữa đó tối quá, không nhìn rõ em. Mà sao em thế này lại đi với thằng T chứ
- Mày cứ nói, hôm trước tao đã thắc mắc vậy rồi, không dám nói, sợ thằng T nó tủi
- Em, thằng T nó tệ lắm, có gì anh sẽ chăm sóc em
Mọi người tụ lại đùa giỡn, mình biết các anh, đùa vui chứ chẳng có gì. Các anh chơi thân với lão rất lâu, mỗi người một tính, nhưng sao mình lại dây với lão, kẻ tệ nhất trong hội.
Ăn uống, trò chuyện, bàn tán gái gú, ảnh ọt, pha trò. Nói những câu đen đen, mình hiểu cả, chỉ cười !
- Làm gì hôm nay em cười suốt thế !
- Em hiểu cả.
- Chết chửa, ta nói dạo này sinh viên nó khôn lắm, mấy đứa trong trường tao nó không được như mình hồi đó đâu, giỏi mà cũng ranh lắm
- Mày cứ nói, trường mày thì toàn chân dài ranh khôn, quản lý sinh viên như mày thì hóa chả phải quản lý chân dài, sướng bỏ mịa
- Mà em hiểu thật hả àk, chắc gì đã hiểu hết
- Thì không hiểu hết nhưng cũng nghe có mùi rồi
Mọi người ăn uống xong cũng gần 1 giờ, ai về nhà nấy, mình đi với lão. Lúc nãy mỗi người có uống đôi ba chai.
Đi lòng vòng, trưa nắng, LÃO-KÊU-MỆT !
- Anh đi đâu đó
- kiếm chỗ nào nghỉ, đuối quá rồi
- Vậy anh chở em về, rồi anh về nhà mà nghỉ
Lão không nói gì, tấp thẳng vào 1 nhà nghỉ gần đó. Dừng xe, mình bước ra ngay tức khắc, lôi điện thoại ra bấm số, lão chạy ra
- Em sao vậy
- Chẳng sao cả, em không thích
- Chỉ vào đó nghỉ chút, a có làm gì em đâu [lại cái câu này]
- Vậy thì anh cứ vào đó mà nghỉ, em gọi bạn đến đón
- Thôi mà em
- Anh không phải nói nhiều, anh mệt rồi, anh vào đó đi
- Vậy kiếm quán nước ngồi nha
- Uhm
Lão lôi xe ra, chở mình đến quán quen. Lão nằm đó ngủ, mình dán mắt vào tivi, cuối cùng cũng chỉ là như thế, cay thật !
30 phút sau lão dậy, nhin mình, mình chẳng buồn quay lại xem lão như thế nào.
- Đi lòng vòng chút nha
Mình không nói gi, đứng dậy
Lão chở mình lượn lờ đương biển, rõ la mình đang sợ, và thất vọng nhiều lắm. Ngang qua con núi mà mọi ngươi vẫn hay đến đấy để ngắm cảnh, cắm trại
- Lên đây nha
- Thôi, nắng, bẩn lắm !
Nói thật, minh chẳng sợ lão làm gì mình trên đấy, chuyện mình vưa trải qua còn kinh khủng hơn như vậy. Và mình biết, lão đủ thông minh để hiểu, nếu mình không muốn thì lão có làm gi cũng không cơm cháo được, càng đủ thông minh để hiểu, chả đáng để đánh đổi sự nghiệp hay những gi lão đang có cho 1 lần nông cạn. Mình chỉ sợ, uhm, sợ lên đó gặp người quen. Khốn nạn thật !
Nói thế, lão vẫn phóng xe lên đấy
Chap 4:
Xin dứt câu chuyện ở đây vì mình không muốn dài dòng chi cả, mọi chuyện đã đi 1 hướng khác và mình thích cái hướng này nhiều nhiều lắm!
Uhm, trải qua 2 ngày cực kì khó nghĩ, đến nay minh tạm chấp nhận đó là 1 cái kết thật sự, thật sự đẹp
Anh [ex đã nhắc đến ở chap trước, vẫn con liên lạc và quan tâm nhau nhiều lắm] đã biết hết chuyện này, anh đã trách minh rất nhiều. Không sao cả, cơ bản là mình đáng phải chịu như thế đúng không?
Nhưng quan trọng hơn, mình biết, dù chuyện gì xảy ra, với mình, anh luôn là chỗ dựa vững chắc nhất!
Anh đã cực kì, cực kì thất vọng vì mình. Xin lỗi anh nhiều lắm. Anh đã không muốn gặp mình nữa! Chưa bao giờ mình dám nghĩ đến chuyện sẽ anh quay lưng với mình như vậy, nó kinh khủng lắm. Trước giờ mình đã quen với việc có anh lo lắng, sẻ chia, suy tính cho minh đủ cả. Làm anh thất vọng thì mình cũng đau vô cùng!
Mình đã cực kì trẻ con, đã khóc lóc, nài nỉ anh đừng như thế, đừng bỏ mình trong lúc này. Minh đã quá mỏi mệt với cái tro phiêu lưu mà mình đã nhắm mắt bước vào để giờ quay lại vẫn còn thấy hãi!
Nhưng anh đã chấp nhận mình! Chẳng cần biết vì điều gì, vì anh vẫn còn nghĩ đến mình hay chỉ vì a thương hại mình đi chăng nữa, chẳng quan trọng! Chỉ cần anh bỏ qua, mình sẽ thay đổi tất cả, làm tất cả để có được hạnh phúc, ít nhất là vì anh! Vi anh đã mạo hiểm mà tha thứ, tin là mình sẽ thay đổi.
Mọi người gạch đá bao nhiêu mình cũng nhận. Chỉ là mình đến với anh, chân thành không toan tính, càng không phải vì lão đã lừa dối mình!
ở đây, lúc này, chẳng còn gì của lão, thược về lão và liên quan đến lão cả!
Chào thân ái và chân thành xin lỗi!!!!
Ối, quên mất, đến giờ lão vẫn không làm được gì mình nhé! Nói rồi, mình không hiền, không ngoan và không phải rau để lão chăn đâu mà, đừng có hóng hớt, dự vớ vẩn nữa nha!
…
Anh à, em xin lỗi anh nhiều lắm!
Chỉ là mong anh hãy tin tưởng ở em!
Va vấp lần này e thấy mình đã lớn hơn 1 tý, đã biết nghĩ hơn, và đã biết ai mới là người thật sự yêu thương mình.
Những chuyện đã qua em chỉ muốn xem nó như 1 lần trẻ dại, ngu ngơ, học đòi vớ vẩn, may mắn em chưa phải mất mát gì, may mắn hơn, e chưa phải mất anh!
Giống như con bé muốn thử đôi cao gót không vừa vặn, em bước đi khập khiễng, suýt ngã đau thì vẫn may có anh đỡ lấy, may mắn quá anh nhỉ!
Em biết anh đã phải suy nghĩ rất nhiều, em biết em không đáng tin, e cũng chả có cơ sở gi để anh tin em sau hàng loạt những chuyện kinh khủng như vậy. Chỉ là thời gian, 1 thời gian nữa gặp lại anh sẽ thấy em thay đổi, nhẹ nhàng, chậm rãi, trưởng thành và chu đáo hơn, hứa chắc luôn đấy!
******* Hết *******