bướm
- Anh đến trễ 10′
- Ừ thì tại đi xe đạp mà.
- Năm 2 rồi mà sao không xin mẹ anh mua xe máy?
Lại về gia đình, tôi ghét những câu hỏi liên quan đến gia đình tôi.
- À..thì…à…ừm… tại… tại bố mẹ anh đợi anh đến năm cuối thì mua luôn ý mà (bịa đại ra cái lí do nào đấy)
- Bắt đền anh, bắt
người đẹp đợi ngoài đường này gần 10′. Hứ
- Ờ thế đền cái gì?
- Đưa em đi uống trà sữa.
- Ờ
Rồi nhỏ lên xe, tôi cũng có biết quán trà sữa nó như thế nào và ở đâu đâu, nên nhỏ cứ đằng sau kéo áo chỉ đường. Hình như nhỏ đang đeo chiếc ”mặt nạ” để quên đi chuyện lúc chiều, chẳng thấy nhỏ buồn gì cả, nhỏ hớn hở vui vẻ chỉ đường cho tôi, có lúc cả 2 đều trêu chọc nhau trên đường cười phá lên rõ to làm người đi đường nhìn chúng tôi như người ngoài hành tinh. Dừng chân ở quán trà sữa nơi em chỉ, bước vào quán đã thấy mát run người vì điều hòa, ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ và nhỏ ngồi đối diện với tôi. Nhân viên phục vụ cũng chạy lại order.
- Anh chị dùng gì ạ?
- Cho mình trà sữa caramen nhé? Anh dùng gì – Nhỏ quay sang em hỏi
- À… có trà đá không?
Con nhỏ phục vụ thì cười tít mắt và cả nhỏ cũng vậy, nhỏ tưởng tôi đùa nhưng thực sự có biết gì ngoài trà đá với nhân trần đâu. Tưởng trà đá với trà sữa nó giống nhau chứ. Cười xong rồi giờ nhỏ nói.
- Anh… haha… anh vui tính thật… anh chưa uống trà sữa bao giờ à…
- Chưa – Tôi thản nhiên trả lời
- Cho mình 2 trà sữa caramen nhé – Nhỏ quay sang nói với con nhỏ phục vụ
Giờ thì chẳng biết bao nhiêu ánh mắt của lũ con trai hướng về nhỏ, tại nhỏ xinh và nhỏ mặc cái quần ngắn nữa sexy quá. Đến lũ có gấu nhìn nhỏ vẫn phải chảy nước miếng và thấy vài thằng nhìn tôi như kiểu ”Thằng này nhìn nhà quê mà có con gấu xinh thế”… Cơ mà tôi ăn mặc thì nhà quê thật, nhưng về tướng tá thì chẳng thua bố con thằng nào, tại bươn trải vài việc nặng nhọc nên body cũng thuộc dạng chuẩn mặc dù chẳng đi tập gym thể hình gì cả. Mặt mũi thì cũng được, ưa nhìn, và đẹp trai nữa (nhỏ nói). Rồi con nhỏ phục vụ mang trà sữa ra, nhỏ hút sồn sột như sợ ai uống mất.
- Làm gì mà hút ghê thế, ai thèm lấy mất đâu mà lo
- Anh chứ ai
- Ờ thế đưa đây – Tôi đưa tay ra cướp cho có theo lời tôi nói thôi
Cứ thế uống và ăn thêm vài thứ nữa, em xoa bụng rồi phán.
- No quá anh ạ
- Thế về nhé
- Vâng
Rồi tôi gọi đứa phục vụ ra, hết gần 100k, cái khoảnh khắc nhục nhất đời tôi cũng đến. Tôi không quen để tiền ở ví vì cũng có ví đâu, tiền tôi đút ở túi nói chung 4 túi quần túi nào tôi cũng để một ít tiền. Loay hoay mãi rút hết cả bốn túi ra thì toàn tiền 1k, 2k, 5k, 10k, 20k… nhỏ có vẻ nhụt chí và con nhỏ phục vụ cũng tỏ cái thái độ không bằng lòng. Kệ, cuối cùng cũng trả đủ cho nó rồi tôi dắt em ra xe rồi phóng đi.
- Em còn muốn ăn gì không?
- Anh hết tiền rồi mà ăn gì nữa.
Nhỏ nói câu rất phũ, đúng, tôi đâu có tiền như thằng kia, trong túi đúng lúc đấy còn vài chục nghìn tiền lẻ là cùng. Cũng hơi tự ti và mặc cảm bởi câu nói của nhỏ nhưng tôi cũng chẳng để bụng, sự thật nó phũ phàng đến bàng hoàng mà…
- Thế đi về nhé?
- Không em muốn đi lượn
- Về nhà mà lượn, không rảnh.
Rồi phóng một mạch về trước cửa nhà nhỏ, nhỏ xuống xe.
- Anh về nhé, về đến nhà nhắn tin cho em.
Chẳng nói gì lẳng lẳng đi luôn, cũng khá ức nhưng càng làm thế thì nhỏ càng hiểu ra tôi đang nghĩ gì thì phải. Tối đấy tôi không nhắn tin cho nhỏ, mặc kệ bật nhạc lên ngủ cho khỏe.
Chap 7:
Hôm nay xem thông báo điểm, mọi môn đều trên 8 nên tôi thấy mừng, mấy thằng ở lớp thì lo lắng chạy chọt các kiểu con đà điểu để trả nợ môn. Rồi mấy thằng ”nhà mặt phố, bố làm to” đi đến cạnh tôi, vỗ vãi rồi móc ví dí vào tay tôi một sấp tiền, cũng nhiều đây mà lúc đấy cầm ra đếm thì nhục cái mặt lắm. Nó cảm ơn rối rít vì môn nó cũng toàn 6 với 7.
- Cảm ơn người anh em nhé.
Rồi 3 đứa nó cười phá lên, đúng bọn công tử nhà giàu lạm tiền bám váy bố mẹ, nói chuyện xấc xược thì tôi chẳng bao giờ dám lại gần hay tiếp xúc quá gần gũi. Nhiều thằng ở lớp thì cứ chạy theo chúng nó để được đi chơi chung cho có tiếng rồi làm người hầu cho nó luôn. Chả hiểu đầu óc bọn này nghĩ cái gì.
Buổi chiều tôi đến nhà nhỏ, nhỏ hổng quá nhiều nên mẹ nhỏ bắt tôi ngày nào cũng phải đến dạy, tiền lương cũng sẽ tăng lên nhưng tôi không quan tiền nong lắm, nếu với người khác thì tôi chẳng bao giờ cẩn thận tỉ mỉ chỉ cho nhỏ từng li từng tí thế này. Giảng bài nhưng có lúc giải lao, nhỏ cũng chẳng đả động gì chuyện tối qua và cả tôi cũng thế, có chút xúc phạm nhưng đấy cũng là sự thật. Tôi nghèo thì nghèo thật, nhưng ít nhất cũng đủ đưa nhỏ đi chơi một bữa, đúng là hôm qua có hơi bất cẩn thật, tiền lại toàn tiền sáng nay đi chợ về rồi đút luôn vào túi, ví thì quên nên phải lấy đống tiền đấy ra trả, lúc đấy không mang tiền nữa thì tôi không biết phải chui vào đâu nữa.
- Anh đang nghĩ cái gì đấy – Nhỏ vỗ vai
Tôi cũng giật bắn người vì chẳng chú ý cái gì cả, quay người lại định thần rồi đáp:
- Không có gì.
Nhỏ cầm cái điện thoại trên tay vừa bấm vừa cười, rồi dơ ra trước mặt tôi.
- Nhìn anh lúc suy tư buồn cười quá . hahahaha…
Nhìn rõ rồi biết đấy chính là tôi, giật mình nhưng thấy tôi giống diễn viên Hàn Quốc thật, đúng góc chụp chuẩn nữa.
- Ừ – Trả lời vỏn vẹn
- Anh làm sao thế, lạnh lùng với người ta hoài… – Lái sang giọng miền Nam đáng yêu thật.
- Ừ
- Học xong đi ăn kem đi.
- Lại ăn kem.
Nhỏ có vẻ hiểu ra vấn đề, tôi thì lại nghĩ về cái bối cảnh nhỏ leo lên xe thằng khác bỏ tôi bơ vơ một mình. Mà tôi cũng chẳng là gì của nhỏ cả, nhỏ cũng đâu cần quan tâm cho tôi, giờ thì tôi có thể khẳng định với bản thân.
”TÔI KHÔNG YÊU NHỎ”.
- Thì đi ăn kem, lần này em mời.
- Anh có cầu xin em mời anh đâu.
-… Anh nói gì thế… Tự nhiên…
Tôi chen ngang luôn:
- Thôi, vào học tiếp đi
Chẳng để nhỏ nói thêm gì nữa, tôi đi lại chỗ nhỏ đang ngồi ở bàn học chơi máy tính, chợt ngó lên màn hình thì tôi thấy một tấm hình của nhỏ, với vài dòng ở trên ”Em xin lỗi, phải chăng vì em quá yêu anh,… Làm sao để nói???”. Chắc nhỏ vẫn còn yêu thằng kia, thế nên tôi biết tôi cũng chẳng có cơ hội. Mà đấy cũng là lần đầu tiên tôi biết đến faceobook là gì, tôi lập một nick facebook cũng chỉ để theo dõi và xem ảnh của nhỏ, chứ chẳng làm gì thêm.
Kết thúc buổi học, nhỏ dọn sách vở rồi để lên giá đỡ, tôi thi đang định đi về thì nhỏ gọi lại:
- Anh không đi với em thật à?
- Đi đâu?
- Em nói mời anh đi uống nước mà…
- Xem đã
- Giờ anh có đi không? Xem xét cái gì nữa? – Nhỏ có vẻ hơi tức giận
Tôi đứng lưỡng lự mãi, nửa muốn đi nửa không muốn đi. Đi rồi mình lại dính vào nhỏ, lại bị cuốn theo nhỏ, lại bị những ánh mắt đầy châm biếm nhìn tôi. Nếu nói lý trí không muốn đi thì con tim tôi rất muốn đi, ai đời được một cô nàng xinh đẹp thế kia rủ đi chơi lại từ chối.
- Giờ sao, anh có đi không? – Lại hối thúc tôi
- Thì…thì… đi…
Nhỏ cười, rồi chọn bộ quần áo liếc qua nhìn tôi:
- Anh định đứng đấy nhìn em thay đồ à?
- Ừ
- Đi ra, vô duyên.
Tôi đi xuống tầng 1 luôn, bố mẹ nhỏ cũng đi đâu hết rồi, kể ra nhỏ là con một mà ở một mình thế này lúc bố mẹ không có nhà cũng nguy hiểm…
Đợi một lúc nhỏ thay bộ cánh mới, chả hiểu sao nhỏ rất thích mặc quần ngắn lộ ra cái đùi trắng phau của nhỏ. Mặc áo cánh dơi nữa lại càng sexy, nhỏ nay buộc tóc đuôi gà, lại còn thêm cái kính nobita 0 độ nữa nên nhìn rất duyên. Xuống đứng cạnh tôi xoay một vòng rồi hỏi:
- Thấy em sao?
- Đẹp
- Thế thôi?
- Ừ
Quay mặt đi dỗi, tôi đi ra lấy con xe ca tàng luôn. Nhỏ leo vội lên xe chẳng ngại gì ôm tôi luôn, thấy có gì đó không ổn ờ vùng bụng nên tôi gỡ tay nhỏ ra luôn.
- Người ta nhìn lại hiểu lầm.
- Anh sợ à?
- Ừ
- Sợ gì?
- Sợ người yêu em.
- Người yêu em thì làm sao?
- Đánh anh chứ sao, hỏi nhiều, giờ đi đâu?
- Kìa, quán bên đường kìa.
Dừng xe trước cửa quán, là một quán cafe ở ngay ngoài mặt đường. Quán trang trí không có gì nổi bật cả, chỉ có nhân viên là xinh xắn thôi, công nhận là xinh thật, nhưng so với cô nàng ngồi cạnh thì không thể nào bằng được. Rồi nhỏ phục vụ hỏi:
- Anh chị dùng gì ạ?
Tôi nhanh nhảu nói:
- Cafe đen, em uống gì?
- Cho mình cốc sinh tố bơ
- Dạ anh chị đợi một chút ạ – Rồi con nhỏ cũng phi vào trong luôn
Không hiểu nhỏ ra đây để nói chuyện với tôi, hay nói chuyện với cái điện thoại. Cứ bấm bấm mãi ở cái điện thoại làm tôi cũng chỉ biết tự kỉ thôi chứ sao, từ vị trí ngồi này ngắm nhìn dòng người đi lại cũng là cái thú vui của tôi. Trời mùa hè và cái nắng chói chang, may mà có mái che không thì tôi chẳng thể ngồi ở đây mà ngắm nhìn một đoạn đường ở Hà Nội. Nói đến mùa hè, tôi lại thèm khát cái lạnh buốt của mùa đông, muốn được đi ăn kem với một ”ai đó”, muốn được đi lượn trên chiếc xe cà tàng và được ”ai đó” ôm từ phía sau…
- Mời anh chị ạ – Nhỏ phục vụ mang đồ uống ra, rồi đi vào trong.
Còn nhỏ thì vẫn bấm điện thoại thỉnh thoảng lại hé nụ cười. Cứ này giết thời gian, tôi thì cũng không có rảnh ngồi yên mà ngắm thành phố mãi được.
- Không có gì thì anh về trước, tiền để anh trả.
Tôi vừa định đứng lên rồi nhỏ nói.
- Anh ngồi xuống
- Những…
- Ngồi xuống – Nhỏ trợn trừng mắt răn đe tôi.
- Rồi ngồi rồi có gì nói đi – tôi ngồi xuống
- Anh muốn nghe chuyện của em không?
Sao bỗng dưng nhỏ lại muốn chia sẻ chuyện của mình cho thằng như tôi, tôi cũng có là gì của em đâu, hay nhỏ cũng chỉ muốn… chia sẻ không thôi?
- Ừ rồi nói đi.
- Anh thấy anh hôm qua tát em chứ.
- Ừ biết, 2 lần rồi
- Em xin lỗi, tại lần trước kiếm cớ với bắt anh đèo ra tận Tràng Tiền, bố mẹ em không muốn cho em quan hệ với anh Long(giờ mới biết nó tên Long), nhưng lúc đấy em nghe những lời ngon ngọt của anh ý thì em lại bị cuốn vào…
- Ừ, Con gái yêu bằng tai
Con trai yêu bằng mắt, không có gì là lạ.
- Ở quán hôm qua, tại anh đi vào làm em ngại quá, anh Long cứ đòi hôn với ôm em nên…
- Ừ rồi anh hiểu mà, thế giờ em với thằng đấy sao?
- Thì chia tay thôi anh, em cũng hiểu rõ anh ta muốn gì ở em rồi.
- Ừ.
Rồi lại liên thiên sang chuyện khác, nhưng vẫn đề tình yêu thì vẫn xoay quanh cả 2, nhỏ toàn hỏi những câu ”Anh yêu ai chưa” ”Anh yêu bao nhiêu người rồi” ”Anh giờ đang để ý cô nào không”. Toàn những câu hỏi dồn tôi vào chân tường. Đành phải chém với nhỏ để cho nhỏ bớt nghi. Kết thúc buổi nói chuyện, nhỏ gọi em phục vụ ra rồi tính tiền, nhỏ rút tờ 500k trong ví rồi nhận tiền thừa và dắt tôi ra ngoài lấy xe. Đưa nhỏ về mà cứ thấy ướt ướt ở sau lưng áo, đầu nhỏ cứ ngả vào lưng tôi… Nhỏ đang khóc… Giờ có nói có an ủi thì nhỏ cũng sẽ càng khóc to hơn, thà cứ để thế có khi là cách giải quyết tốt nhất.
Tối về, nằm la liệt trên giường vì mệt, thiếu ăn thiếu ngủ nên bị bệnh luôn. Trán thì nóng lắm chắc sốt cao rồi… Lúc này mệt không còn có thể cầm điện thoại gọi cho ai được nữa, và rồi tôi ngủ lúc nào không hay.
Chap 8:
Ngay hôm sau tôi ốm vật ở giường, ngủ li bì đến chưa chẳng kịp nhờ đứa bạn ở lớp điểm danh hộ, cũng chẳng còn sức mà đi mua thuốc. Cái cảnh ở 1 mình, chẳng ai quan tâm chăm sóc thì đúng là chết không ai biết… May quá đến chiều thì có chị hàng xóm, cũng lả sinh viên nhưng khác trường, ở phòng trọ an toàn nên tối chẳng bao giờ khóa cửa cả. Nên chị đẩy nhẹ cửa gọi tôi.
-Mạnh ơi chị mượn cái bát loa chút… Mạnh ơi…Mạn…h…. Ơ bị sao thế này, sao trán nóng thế. Thôi chết sốt rồi đợi chị đi mua thuốc cho. – Chị gọi tôi, rồi thấy tôi cuốn tròn trong chăn nên tiến lại gọi dậy thì biết rằng tôi sốt.
Chị đi, một lúc thì về rồi đưa tôi cốc nước và vài viên thuốc hạ sốt.
- Ngồi dậy uống thuốc cho khoẻ đi.
Chị đỡ tôi dậy rồi tôi uống nhanh mấy viên thuốc trên tay rồi lại nằm bẹp dí trên giường và ngủ tiếp…
Đang mơ màng trong giấc mơ, bụng réo cồn cào vì đói và tôi thức dậy, nhìn điện thoại thì có vài chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chắc của bọn ở lớp. Cũng gần 7h tối rồi, ngủ gần 1 ngày rồi còn mệt hơn cả ốm. Tôi dậy rồi đi lại nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, quái sao phòng vệ sinh lại có đồ con gái, phân vân một lúc tôi đoán là đồ của chị rồi đi ra đập vào mặt tôi là nhỏ… nhỏ đang cầm cái cạp lồng hình như mua gì cho tôi ăn thì phải, mà cái tôi ngạc nhiên nhất là nhỏ mặc quần áo của tôi, cứ thử nhìn con gái mặc đồ con trai đi… cảm thấy máu mũi đang rơi…
- Em…em… em làm gì ở đây… sao…sao biết nhà an…nh…nhhh…. – Tôi lắp bắp hỏi em
- Dạ chị gần phòng anh bảo em biết.
- Sao tự nhiên chị lại gọi em?
- Em gọi cho anh, chị nghe bảo anh ốm nên em chạy sang.
- Gọi anh có việc gì?
- Anh nói chiều đến dạy em mà, đợi mãi không thấy nên em gọi mà trời mưa nữa em sợ anh bị thế nào thì…
- Thì thế nào?
Nhỏ lườm tôi rồi nói.
- Hỏi nhiều quá, ăn cháo rồi uống thuốc đi.
- Con gái gì mà đanh đá.
- Kệ em
Nhỏ đổ cháo ra bát, rồi để trên bàn bảo “anh ăn đi”… Đang mong được nhỏ mớm thì nói câu rõ phũ, thôi kệ cố ăn. Cố gắng súc những thìa chào ăn mà sao thấy nó nặng lạ thường. Từ đâu nhỏ giật luôn bát cháo và cả thìa trên tay tôi.
- Nhìn khổ sở quá đấy, đưa đây em xúc cho.
Nhỏ men theo viền bát rồi đưa thìa cháo trước miệng em rồi nói”A A A A A” rõ buồn cười, há miệng vừa chạm lười vào thìa cháo đã thấy nóng rồi. Tí thì phụt cả thìa cháo vào mặt nhỏ thì cố nuốt.
- Trời ơi giết người à, nóng thế. A a a a a – ngửa mặt lên trần nhà thổi hồng học
- Chết em xin lỗi… tại em quên
Lần này với thìa khác, nhỏ thổi thổi rồi cho luôn vào miệng để làm cho đỡ nóng… tôi thì há hốc mồm ra nhìn nhỏ rồi ăn hết bát cháo ngon lành. Nhỏ giục tôi ngủ nhưng ngủ gần 1 ngày rồi giờ ngủ sao được, tôi cũng khỏi sốt rồi nên ngồi nói chuyện với nhỏ.
- Sao bảo mưa mà chạy qua đây làm gì?
-… – Nhỏ ấp úng
- Ơ anh đang hỏi mà?
- Thì… em… em lo cho anh… – Mặt nhỏ lại cúi xuống rồi tay đan vào nhau
- Đâu phải trẻ con đâu mà cần em lo
- Xì – Nhếch mép cái rồi làm cái điệu hờn dỗi tiếp.
- Sang đây có ai biết không? Nhỡ bố mẹ hỏi thì sao?
- Em bảo mẹ sang nhà bạn rồi
- À…
- Sao anh?
- Cái đấy… – tôi chỉ vào người nhỏ, chả hiểu thế nào tay tôi chỉ vào đúng quả đồi của nhỏ
- Đồ dê xồm, chỉ cái gì đấy – Nhỏ che rồi quay ra đằng khác
- Ơ… áo anh mà, cả quần nữa. Xin chưa mà đã tự tiện lấy mặc hả?
- Quần áo anh hôi rình rồi mà còn tiếc à?
- Thế thì cởi ra, mặc quần áo ướt trong kia đi.
Giờ mới có thời gian xem cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, đa phần là của nhỏ và của 1 thằng ở lớp chắc thấy tôi nghỉ nên nó hỏi thăm đây mà. Thấy gọi nhỡ đầu tiên là khoảng 2h, sau dần dần tăng lên là đến 3h thì không thấy cuộc gọi nhỡ nào nữa. Đoán chắc là nhỏ ở đây từ chiều đến giờ, mà… Có cần thiết phải quan tâm cho người dưng như thế không?
Nếu tôi không đuổi khéo nhỏ về thì chắc nhỏ định ở đây luôn rồi, lại còn phải chạy sang nhà chị mượn quần áo, không thể để nhỏ mặc đồ con trai đi về nhà được. Tiễn nhỏ ra tận đầu ngõ, nhỏ nói với tôi: ”Anh giữ gìn sức khỏe, bao giờ khỏe đi dạy em cũng được, mai em lại qua”.
Càng thấy cư xử của nhỏ tôi càng khó hiểu, tôi đâu còn là con nít nữa đâu mà nhỏ cứ xem như tôi cần sự chăm sóc lắm vậy. Tự lập từ năm lớp 8 và bươn trải ngoài xã hội cũng khiến tôi cứng rắn lên khá nhiều, cũng tự biết phải chăm cho cái thân mình chứ. Và lại những suy nghĩ ám ảnh trong đầu ”Có phải…em yêu tôi chăng?”
Thông báo trường được nghỉ học từ hôm qua, làm tôi không biết cứ thế cắp xách đi học như TÂY, rồi lủi thủi đi về. Hôm nay đi học sớm mà về cũng sớm, làm tôi bắt gặp cái cảnh ”cưa gái ngoài mặt đường”. Thằng Long đang đuổi theo như kiểu năn nỉ xin lỗi còn nhỏ thì vẫn như tượng coi lời thằng Long như lời nói gió bay. Sự ức chế biểu hiện trên khuôn mặt cả 2, người thì ức vị bị đeo bám, người thì ức vì xin lỗi mà vẫn bị bơ… Xe đi khá chậm làm tôi quan sát được hết trước khi nhỏ rẽ sang hướng khác để đi đến trường.
Tôi lo lắng, lo lắng không phải vì tôi yêu nhỏ và sợ mất nhỏ, mà vì tôi lo nhỏ lại nghe những lời đường mật của nó mà siêu lòng rồi bị lừa và đau khổ. Tiếp xúc nhiều con người nhỏ, tôi nhận thấy nhỏ sống khá khép kín vì chẳng bao giờ nói quá nhiều với bố mẹ, chỉ vài câu hỏi việc nhà việc học là xong. Nhỏ chắc cũng có nhiều bạn bè, mà sao lại chia sẻ với tôi, lạ thật…
Sáng về ở nhà chẳng biết làm gì cả, giờ ngồi nhìn lại căn phòng, quái sao nó sạch sẽ và ngăn nắp thế. Chỉ mới hôm kia thôi tôi còn ném quần áo lung tung khắp phòng, rồi chất đống lên để chuẩn bị giặt mà không thấy đâu. Đi vào nhà tắm thì giặt xong rồi ngâm ở chậu rồi, tôi nghĩ chắc là chị dọn dẹp giặt quần áo hộ thôi nên cầm điện thoại nhắn tin cảm ơn chị. Mà giờ tôi vẫn có câu hỏi… Con gái giặt đồ lót cho con trai thì cảm giác thế nào nhỉ?
Ở phòng thì chẳng có gì cả, đành lượn ra quán net ngồi chơi giết thời gian. Nếu đi cùng bọn bạn thì ngồi đâu cũng được, nhưng đi tự kỷ 1 mình thì tôi luôn chọn máy ở góc trong cùng để khỏi tiếp xúc với ai, đỡ bị ai dòm ngó. Tôi vào facebook xem động tĩnh của em, vẫn là những stt tâm trạng về tình yêu và kèm theo đó là bức ảnh nhỏ chụp tự sướng chu mỏ ra đáng yêu phết. Rồi xem hết những ảnh từ năm 2012, những ảnh đầu tiên thì nhìn nhỏ giản dị nhưng vẫn xinh, rồi dần dần theo năm tháng có phấn son lên một chút, ăn mặc sành điệu hơn một chút làm nhỏ tăng sức thu hút lên hẳn. Rồi kéo kéo thêm tí nữa thì thấy nhỏ up 1 ảnh, chu mỏ chụp phía sau lưng một người con trai, lại ở bàn học nữa, lại còn áo y hệt của tôi đang khoác. Trời đất không biết nhỏ đã chụp trộm tôi lúc nào nữa, vài dòng tít thì nhỏ ghi ”Anh gia sư… <3”. Nhỏ chắc cũng đoán tôi là thằng nhà quê nên không dùng facebook cũng đúng, lượt bình luận thì đại khái như.
- Mày lại lừa được anh nào thế hả?
- Nhìn to...