* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Ma Giọt Máu Oan Nghiệt

Bản nhạc cuối cùng vừa chấm dứt thì cũng là lúc Bích Trâm nghe nhói đau ở bụng dưới. Cô buông ta người khách nhảy ra và nói làu bàu mấy tiếng rồi bước nhanh về phía quầy. Tài pán Marie Lan tinh mắt nhìn thấy đã tiến ngay lại hỏi nhanh:
- Em sao vậy Bích Trâm?
- Em… em…
Cố nói không thành lời, bởi lúc đó cơn đau quặn lên dữ dội. Marie Lan giục người quản lý quầy rượu:
- Anh giúp đưa nó vào phòng trang điểm, nhanh lên.
Bích Trâm hầu như không còn biết gì sau đó…
Khi cô mở mắt ra thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình nằm trong một gian phòng rất lạ. Chung quanh không có ai khác…
Cố nhận diện xem nơi này là đâu, nhưng Bích Trâm không tài nào đoán ra, bởi từ cách trang trí, cho đến những đồ vật cố định đều khá lạ mắt, nếu không nói là vô cùng lập dị, chiếc giường ngủ không làm gỗ hay sắt thông thường, mà hầu như toàn bộ thiết kế bằng một chất liệu giống xương hay ngà vô cùng sang trọng. Toàn phòng không có lấy một chiếc tủ áo hay bàn viết, bàn phấn như các phòng khác. Cho nên nhất thời chưa thể đoán đây là căn phòng của nam hay nữ.
Cũng may, khi nhìn ra cửa sổ, Bích Trâm nhận ra một búi tóc giả đang máng ở đó, cô buộc miệng:
- Là nữ!
Có nghĩa là cô đang nằm trong một phòng ngủ của nữ. Là ai? Nhất định không phải là Marie Lan rồi, bởi người tài pán này sống với chồng con ở một khu lao động nghèo, mà căn phòng này mới nhìn đã biết là thuộc một ngôi nhà sang trọng bậc nhất!
Nhớ lại mang máng chuyện đã xảy ra, Bích Trâm đưa tay sờ bụng dưới của mình, cô vẫn còn cảm giác ê ẩm và bất giác tự nhủ:
- Không lẽ mình… bị dính rồi sao?
Cố nhớ lại lần chung chạ gần nhất với Linh, lần đó cả hai đã rất cẩn thận, tuy không dùng biện pháp tránh thai, nhưng nhất định không thể xảy ra hậu quả được, bởi Linh là người có nhiều kinh nghiệm, mà Bích Trâm thì đâu phải tay mơ.
Năm năm vào nghề vũ nữ đã dạy cho cô nhiều bài học về cách sống, cách tự bảo vệ mình… Như vậy cơn đau bụng vừa qua đâu phải là triệu chứng có bầu hay cái gì có liên quan?
Nhớ tới Linh, Bích Trâm đâm ra lo. Đã từ hơn tuần nay Linh không ghé vũ trường hay nhà cô.
Điều này trái với trước đây, cứ một đêm không ghé qua vũ trường thì hôm sau thế nào anh chàng cũng mò tới căn nhà thuê của người yêu và những lần như vậy anh thường ở lại cả ngày. Linh chưa có vợ, sống đời sống nghệ sĩ, tuy không giàu có nhưng cũng thong dong, thương Bích Trâm thật lòng và hai người hứa chắc với nhau là cưới năm nay sẽ chính thức làm đám cưới và khi ấy Bích Trâm sẽ bỏ hẳn nghề vũ nữ.
Giấc mộng con mà hai người dự tính không phải là chuyện viễn vông, bởi cả hai đều thật lòng và có quyết tâm. Nhất là với Bích Trâm, mặc dù cô được tiếng là một hoa khôi của vũ trường Mélody, có hàng tá đàn ông thèm thuồng, đeo đuổi, nhưng cô chỉ yêu mỗi mình Linh và quyết chung thuỷ với anh chàng.
Một tiếng động ở cửa phòng khiến Bích Trâm giật mình, cô quay lại vừa kịp nhìn thấy một bóng người lướt qua cửa sơ. Chủ nhà chăng?
Cô lên tiếng:
- Ai ngoài đó vậy?
Không có tiếng đáp lại, Bích Trâm bước nhanh ra định mở cửa, nhưng cửa khoá chặt, mà nhìn quanh lại không thấy chìa khoá, cũng không biết cách nào mở được cửa, nên Bích Trâm đành phải đứng trong nhìn ra cửa sổ và hỏi lại lần nữa:
- Ai ngoài đó vậy?
Vẫn im lặng. Bích Trâm đành đứng thừ người ra với thắc mắc càng nhiều hơn. Lúc này cô mới tò mò nhìn búi tóc treo lửng lơ trên song cửa. Một lọn tóc dày và dài, được búi lại thành một búi, nó không giống như kiểu đầu tóc mượn của các phụ nữ nông thôn, mà lại giống với kiểu tóc giả của các tiệm uốn tóc hay dùng để gắn vào đầu cho những người cần thêm tóc giả để bới.
Không dám dụng vào, tuy nhiên có lẽ do cơn gió thổi qua, nên búi tóc rơi xuống sàn, Bích Trâm đành phải cúi xuống nhặt lên và định máng lại chỗ cũ, nhưng chợt cô nhìn thấy có một mảnh giấy nhỏ đính kèm theo búi tóc. Buộc lòng phải nhìn mảnh giấy và Bích Trâm giật mình:
- Sao lại có tên Linh ở đây?
Trên mảnh giấy ghi vỏn vẹn hai chữ gửi Linh.
- Linh nào?
Bích Trâm tự hỏi và vô tình cầm luôn búi tóc trên tay một hồi lâu. Cuối cùng cô chợt hiểu ra, kêu lên:
- Đây là căn phòng của Linh?
Từ khi quen nhau tới nay đã gần hai năm, chưa lần nào Bích Trâm theo Linh về nơi ở riêng của anh, lý do là Linh ngại, bởi nơi anh ở là nhà của một người dì ruột, theo lời Linh nói thì bà ấy lại khó tính, hay thắc mắc này nọ về cuộc sống riêng tư của anh, nên Linh định khi nào hai người chính thức tính chuyện hôn nhân thì sẽ dẫn Bích Trâm về giới thiệu luôn.
- Thì ra anh ấy dối mình là nhà nghèo, chớ thật ra nhìn phòng này thì anh ấy đâu có nghèo!
Bích Trâm lẩm bẩm rồi cầm búi tóc quay trở lại giường. Bấy giờ cô mới thắc mắc dữ hơn về búi tóc này. Cô nào gởi cho Linh để làm gì, bởi tóc này chỉ để dành cho phụ nữ? Mà Bích Trâm thì chưa bao giờ nói với Linh về việc cô cần một đầu tóc giả, bởi tóc Bích Trâm vốn dài và đẹp, nếu không muốn nói là quyến rũ, nhiều người thèm thuồng mà không có được!
- Tóc này để làm gì?
Bích Trâm cứ lặp đi lặp lại câu hỏi trong đầu cho đến khi hai mắt cô như có ai đó kéo trì xuống.
Cơn buồn ngủ bất chợt kéo đến, khiến cho Bích Trâm dù mới vừa tỉnh lại sao cơn ngất, cũng không thể cưỡng lại được…
° ° °
-Tỉnh lại đi chớ, ngủ gì mà li bì vậy?
Nghe giọng nói quen quen, Bích Trâm từ từ mở mắt ra, cô giật mình khi thấy đứng trước mặt mình là chị Marie Lan và Lan Ngọc, một đồng nghiệp.
Marie Lan càu nhàu:
- Mày sao vậy Bích Trâm, đau bệnh gì mà nằm cả hai ngày hai đêm, bữa nay nếu tao với con Lan Ngọc không tới đây thì chắc mầy ngủ luôn quá!
Bích Trâm ngơ ngác nhìn quanh, cô nhận ra đây là căn phòng của mình và hoảng hốt:
- Em về đây hồi nào? Ai đưa em về?
Marie Lan lắc đầu:
- Con quỷ này mê ngủ đến không còn nhớ gì hết. Thì con Lan Ngọc và thằng bảo vệ vũ trường đưa mày về chớ ai.
- Về đâu?
- Thì về đây chớ về đâu nữa! Đêm hôm đó mày bị đau bụng rồi ngất đi, tao tính biểu tụi nó chở đi nhà thương, nhưng sau đó thấy mày không đến nỗi nào, nên mới biểu con Lan Ngọc hộ tống mày về luôn nhà.
Quay sang Lan Ngọc, Bích Trâm hỏi dồn:
- Mày đưa tao về đâu?
Lan Ngọc phá lên cười:
- Con khỉ này đầu óc có vấn đề rồi. Thì về đây chớ về đâu.
Bích Trâm nhớ lại căn phòng lạ, cô kêu lên:
- Tôi ở căn phòng đó và bị khoá chặt cửa không ra được!
Marie Lan cũng cười to:
- Con này bị rối loạn thần kinh rồi! Chắc là do mê sảng lâu quá mà ra.
Rồi chị quay sang Lan Ngọc trách:
- Sau bữa đó em không ở lại với nó cho đến lúc nó tỉnh hẳn đã?
Lan Ngọc kêu lên:
- Ở luôn tới bữa nay à? Tối đó em thấy nó thở đều nghĩ chắc sau khi cơn đau giảm sẽ tỉnh lại, mà nhà em có việc nữa, nên em mới bỏ về. Vả lại ở chung nhà với nó còn có bà chủ nhà mà, có gì họ sẽ giúp nó…
Bích Trâm nói lớn:
- Không phải căn phòng này! Em ở…
Chợt nhớ lại búi tóc, cô quay quanh giường tìm và reo lên:
- Nó đây rồi!
Bích Trâm nhặt lấy búi tóc nằm cạnh gối đưa lên nói:
- Vật này em lấy đi trong căn phòng ấy đấy!
Nhìn búi tóc, Marie Lan ngạc nhiên:
- Của ai vậy?
- Em cũng không biết, nhưng chắc chắn là của một cô gái nào đó.
Rồi cô kể lại khá tỉ mỉ chuyện mình nằm trong căn phòng lạ đó. Nghe xong Lan Ngọc kêu lên:
- Nó kể nghe giống như trong chuyện Liêu Trai quá!
Marie Lan cũng nói:
- Giống như người ta mơ gặp ma, thậm chí còn… ăn nằm với ma nữa!
Biết họ chế nhạo mình, Bích Trâm gắt lên:
- Không phải là mơ đâu! Nếu mơ thì làm sao có lọn tóc thật này ở đây?
- Nhưng nếu là thật thì… chuyện ấy là chuyện gì? Bây giờ mày thấy trong người ra sao, có cảm giác như vừa… ăn nằm với ma không?
Bích Trâm la lên:
- Chị nói bậy! Ăn nằm đâu mà ăn nằm…
Tuy nói vậy nhưng cô cũng đưa tay sờ xuống bụng dưới của mình. Cảm giác đau đau như bữa tối đó đã hết hoàn toàn.
Lan Ngọc hỏi:
- Bữa đó mày đau gì vậy? Có phải bị… kẹt rồi đau không?
- Đâu có, tao mới vừa hết mà.
Marie Lan bảo:
- Nó giống như người bị hư thai vậy đó!
- Làm gì có!
Cả Marie Lan và Lan Ngọc đều phá lên cười:
- Tụi tao tưởng đâu mà ham hố rồi vướng bầu chớ! Cũng may, chớ nếu thiệt thì hết làm ăn, đói nhăn răng con ơi!
- Mấy người nói bậy…
Bàn ra tán vào lại càng làm cho Bích Trâm thêm rối. Cô cứ thắc mắc hoài chuyện căn phòng lạ và búi tóc:
- Như vậy là sao? Nếu là giấc mơ thì làm sao lọn tóc còn ở đây?
Marie Lan cũng tán đồng:
- Chuyện này hơi lạ… Theo tao, con Bích Trâm hỏi lại bà chủ nhà xem, búi tóc này của ai. Có thể bà ta biết…
Bà chủ nhà sau đó lắc đầu bảo:
- Phòng cô Bích Trâm mỗi khi đi là khoá kín lại, đâu có ai vào đó được. Mà trong nhà này cũng chẳng ai có búi tóc đó.
Lan Ngọc nhắc:
- Mày liên lạc với Linh xem, hỏi anh ấy coi có phải căn phòng trong giấc mơ của mày có phải là của anh ấy không?
Bích Trâm lắc đầu:
- Tao không biết nhà của anh ấy.
- Vậy thử tìm anh ấy xem.
Bích Trâm vẫn lắc đầu:
- Hơn tuần nay tao không gặp Linh. Hình như là anh ấy đi xa ở đâu đó.
Mọi người rơi vào bế tắc. Lát sau Marie Lan mới nói:
- Thôi, tốt hơn hết là bây giờ con Bích Trâm hãy nghỉ ngơi cho khoẻ rồi tối nay đi làm trở lại. Hai hôm rồi khách cứ hỏi em hoài, lão chủ vũ trường cằn nhằn quá trời.
Hai người bạn về rồi Bích Trâm cứ nằm đó mân mê búi tóc. Chẳng hiểu sao trong lòng cô cứ bị ám ảnh bởi khuôn mặt của một cô gái nào đó, mà mỗi lần cô ta hiện ra thì y như là Bích Trâm nhìn thấy tóc của cô ta bay bay theo gió, giống hệt như búi tóc trong tay mình. Phải chăng…
Bích Trâm tự hỏi nhiều lần, nhưng cuối cùng đành phải tự an ủi:
- Chịu thôi. Có thể là một giấc mơ.
Tuy nhiên, đến chiều hôm đó, trong khi đang trang điểm chuẩn bị đi làm thì bất ngờ bà chủ nhà bước vào đưa một mảnh giấy:
- Có người nhờ gởi cho cô.
Trong giấy ghi vắn tắt mấy dòng: Có tin của anh Linh rất gấp. Vậy hết giờ làm việc ở vũ trường tối nay, Bích Trâm ra chỗ góc đường, đón chiếc xích lô của người đàn ông mặc áo đỏ, đội nón rộng vành, họ sẽ đưa tới chỗ Linh đang dưỡng thương. Anh ấy đang đợi Bích Trâm.
Bích Trâm rất sốt ruột, nhưng chẳng cách nào hơn, nên đành phải đi làm và đợi đến nửa khuya. Sau buổi tối có hai người đàn ông vốn ái mộ Bích Trâm tới mời đi ăn tối, nhưng Bích Trâm đã khéo léo từ chối. Cô bảo:
- Em còn bệnh, nên phải về nhà ngay.
Người khách mời đưa cho Bích Trâm một xấp tiền giấy khá nhiều:
- Nghe em bệnh, anh gởi chút ít để em thuốc men và bồi dưỡng.
Bích Trâm không nhận thì người đó cứ nhét đại vô tay cô và đi thẳng ra xe rất nhanh. Đến khi xem lại Bích Trâm quá đỗi ngạc nhiên khi phát hiện lẫn trong xấp tiền có một mảnh giấy nhỏ ghi mấy chữ:
“Hãy coi chừng, đừng lên chiếc xích lô đó!”
Bích Trâm chạy theo ra ngoài thì người đàn ông đã biến mất. Cô thẩn thờ một lúc rồi quá giang xe một đồng nghiệp khác đi về thẳng nhà, thay vì ra chỗ góc đường. Ngang qua đó Bích Trâm thấy đúng là có một chiếc xích lô với người đạp xe mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành!
Còn đang hoang mang chưa biết phải làm gì thì vừa khi mở của phòng vào, Bích Trâm sững sờ khi thấy có một cô gái lạ đang ngồi đợi sẵn trong phòng!
- Cô là ai?
Cô gái đẹp lạ lùng, mà mái tóc dài rủ xuống khuôn mặt thanh tú đã khiến cho Bích Trâm phải thốt lên ngay:
- Phải cô là…
Bích Trâm muốn hỏi cô ta có phải là cô gái mà cô mơ màng thấy trong lúc hoang mang hay không? Thì cô ta đã chủ động lên tiếng:
- Đúng ra cô phải tới chỗ tôi, chớ không để tôi cất công tới đây như đã hẹn!
Bích Trâm giật mình:
- Cô là người đã hẹn tôi tới để gặp Linh?
- Gần như là vậy. Thật ra thì người hẹn thật sự với cô là Linh chớ không phải tôi. Chẳng qua tôi muốn nhân cơ hội đó để gặp cô và giải quyết một vài việc cần phải giải quyết.
Bích Trâm hốt hoảng:
- Linh bị bệnh thật sao Anh ấy…
- Có thể nói là anh ta bị bệnh khá nghiêm trọng. Nhưng chuyện của tôi còn quan trọng hơn, cho nên tôi muốn cô gặp tôi trước.
Bích Trâm qua lo lắng, nên giọng gay gắt:
- Cô là ai và đã làm gì Linh? Anh ấy phải chẳng chăng đã bị hãm hại?
Cô gái cười nửa miệng:
- Nói hãm hại thì e không đúng. Đây chẳng qua là anh ta đang trả giá cho những gì mình đã gây ra thôi! Cô chính là người sẽ cứu được anh ta, nếu…
Cô ta bỏ lửng câu nói càng khiến cho Bích Trâm sốt ruột thêm:
- Có chuyện gì cô nói ra đi, rồi chỉ cho tôi chỗ của Linh?
Cô gái hất mái tóc dài ra sau, bất ngờ cả một bên tóc phía trái rơi ra, để lộ một bên đầu bị trống, vì một phần tóc đã bị cắt, Bích Trâm chưa kịp hỏi thì cô ta đã nói:
- Bên tóc này đang nằm trong tay cô đó, chắc cô nhớ búi tóc lấy được trong căn phòng đó chớ?
- Nó… nó là của cô?
- Cô thử lấy ra đây và tôi gắn vào xem có đúng hay không?
Không đợi Bích Trâm lấy, cô ta đã đích thân lấy nó từ bên cánh gối của Bích Trâm và đặt nó lên chỗ tóc bị khuyết. Nó vừa vặn y chang!
Giọng cô ta nghe chua chát:
- Khi người con gái không tiếc gì hết, kể cả mái tóc cha mẹ sinh ra trên đầu, để chứng minh tình yêu, mà người con trai vẫn nhẫn tâm bỏ đi theo mối tình khác, thì theo cô, cô phải xử ra sao?
Câu hỏi đột ngột làm cho Bích Trâm lúng túng:
- Chuyện đó… chuyện ấy… thật là đáng trách!
- Đáng hận mới đúng! Mà cô có biết người gây ra đó là ai không?
Tuy có ngờ ngợ, nhưng Bích Trâm lắc đầu:
- Tôi… chưa rõ.
- Thằng Linh khốn kiếp của cô đó!
Vừa dứt lời thì cô ta đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Bích Trâm, rít lên:
- Gieo cái gì ắt phải gặt cái nấy! Cô nói với nó là giọt máu nó đang để lại trong người tôi, bây giờ tôi trả lại cho nó!
Bich Trâm ngơ ngác nhìn chung quanh, cứ ngỡ có một đứa hài nhi nằm ở đâu đó. Nhưng thật bất ngờ, cô gái chỉ thẳng vào bụng của Bích Trâm, giọng lạnh lùng:
- Nó đang nằm trong bụng cô đó!
Bích Trâm hoảng hốt:
- Tôi… tôi làm sao? Tôi đâu có… bầu?
Cô gái cất lên một tràng cười dài:
- Cô đã cướp thằng đàn ông của tôi, dẫu rằng cô vô tình đi nữa, thì cô phải cùng lãnh hậu quả với thằng đàn ông chó kia? Cô phải mang giọt máu mà lúc chết tôi đã lỡ mang được năm tháng. Bây giờ nó sẽ tiếp tục lớn lên trong bụng cô và cô phải sinh dưỡng nó cho đến lúc nào nó biết được ai là kẻ đã gây ra cái chết cho mẹ nó!
- Kìa, cô…
Bích Trâm kêu lên, định giải thích cho rõ mối quan hệ của mình với Linh, thì cô gái đã cất giọng:
- Tôi là một hồn ma, nên những gì tôi làm bây giờ cô không cưỡng lại được đâu! Nhưng cảm thông cô là người chỉ vô tình, cho nên tôi chỉ nhờ cô mang hộ cái thai này, rồi sinh nở nó, chớ không làm hại cô. Với điều kiện là…
Cô gái vừa bước ra cửa vừa quay lại dặn:
- Với điều kiện là cô không được có bất cứ hành động nào chống lại tôi hoặc tìm cách trục cái thai ra!
Trước khi biến mất, cô ta còn nói rõ:
- Nói tên tôi là Mỹ Lan thì Linh ắt biết!
Cô ta thoắt cái đã mất bóng ngoài cửa. Bà chủ nhà cũng vừa chạy vô, ngơ ngác hỏi:
- Lúc nãy cô hay ai đó la hét gì trong này vậy?
Bích Trâm một tay ôm lấy bụng mình, vừa nói, giọng thất thần:
- Dạ, đâu có gì…
° ° °
Cuối cùng thì Bích Trâm cũng gặp được Linh, khi anh chàng tìm tới nhà. Anh vô cùng ngạc nhiên khi ghé vũ trường và nghe tin Bích Trâm đã nghỉ làm, do vậy anh phải tìm về nhà. Anh càng sững sờ khi nhìn thấy Bích Trâm mang cái bụng bầu!
- Kìa, tại sao em…
Bích Trâm biết thế nào Linh cũng ngạc nhiên như vậy, nên cô đã sẵn câu giải thích:
- Trước khi nghe em nói về cái thai trong bụng này, thì em hỏi anh có nhớ gì về cô gái tên Mỹ Lan không?
Vừa nghe nhắc tới cái tên đó tức thời Linh sửng sốt:
- Sao… sao em biết người ấy?
- Điều này không quan trọng, trước hết anh phải trả lời em về cô gái tên Mỹ Lan đã?
- Anh… anh có quen…
- Hơn cả quen nữa phải không?
Linh đành phải thú nhận:
- Đúng, anh có quan hệ tình cảm với cô ấy trước đây.
- Rồi sao lại xa nhau?
- Tại vì…
- Anh hết yêu cô ta, hay bị phụ tình?
Linh nhìn vào Bích Trâm rồi trả lời một cách hơi gượng:
- Cô ấy… bỏ anh.
- Bỏ anh trong khi bụng mang thai hơn bốn tháng sao?
Câu hỏi làm cho Linh thất sắc:
- Em gặp cô ta? Và cô ta đã… nói điều đó?
Bích Trâm ngồi xuống đối diện với Linh, đưa tay chỉ vào bụng:
- Cái thai gần năm tháng của anh để trong bụng cô ấy bây giờ đang nằm trong bụng em đây!
Linh ngỡ Bích Trâm nói đùa, nên bật cười to:
- Em học ai cái kiểu nói đùa đó vậy, Bích Trâm?
Bích Trâm nghiêm giọng:
- Chính cô Mỹ Lan dạy em nói như vậy. Và anh hãy nhớ lại, cách đây chưa đầy hai tuần thì hai đứa mình còn chăn gối với nhau, bụng em đâu có to như bây giờ! Cái bụng bầu này em có được là sau đêm em bị ngất và được ai đó đưa về căn phòng lạ chỉ có một chiếc giường…
Linh hốt hoảng:
- Em cũng đã tới đó? Căn phòng có chiếc giường bằng ngà?
- Chính xác. Anh đã từng ở đó với Mỹ Lan?
Linh như cái bong bóng xì hơi, giọng thễu não:
- Mọi việc đều diễn ra ở đó. Và cũng chính nơi đó anh đã phạm tội…
Bích Trâm ngạc nhiên:
- Anh phạm tội với ai?
Linh thở dài:
- Thì với Mỹ Lan chớ còn với ai nữa! Hôm đó khi anh gặp em, khiêu vũ với em trong vũ trường xong, lúc đi ra về thì gặp một chiếc xích lô do người đàn ông…
Bích Trâm cắt ngang lời:
- Người đàn ông mặc áo đỏ, đội nón rộng vành!
Linh thất sắc:
- Em cũng đã gặp anh ta?
Bích Trâm lắc đầu:
- May là em chưa gặp, bởi đêm đó em được một người khách nào đó vừa cho tiền vừa báo tin, dặn không cho em tới. Nhưng…
Bỗng cô kêu lên:
- Lần đó thì không, nhưng trước đó, lúc em bị ngất đi thì… không lẽ người ấy đã đưa em về căn phòng ấy?
Cô kể lại cho Linh nghe mọi chuyện. Anh chàng quả quyết:
- Chính là như vậy rồi! Đêm hôm đó anh cũng bị bí mật đưa về nơi ấy và tại đó anh gặp Mỹ Lan.
- Sao cô ấy cũng ở chỗ đó?
- Bây giờ anh mới suy ra ai đó đã bí mật đưa Mỹ Lan về đó, rồi bắt anh tới, chỉ nhằm mục đích buộc anh phải chung chăn gối với Mỹ Lan!
Bích Trâm đâu dễ tin lời biện bạch đó, cô nhẹ lắc đầu:
- Lâu nay em cứ tin rằng anh là người trung thực, không biết nói dối, nào ngờ cuối cùng thì anh cũng để lộ nguyên hình. Anh nói vậy là để nói rằng chỉ vỉ bắt buộc nên anh mới ăn nằm với cô Mỹ Lan và sau đó để cô ấy mang bầu chớ gì?
- Nói có thể em không tin. Nhưng anh cũng xin nói hết đầu đuôi… Nguyên gia đình của Mỹ Lan trước đó đã muốn ép anh lấy Mỹ Lan, chỉ vì Mỹ Lan giao thiệp rộng, và có yêu một người đàn ông lớn tuổi đã có vợ và là một tay trùm giang hồ, chuyên làm ăn phi pháp, cha mẹ cô ấy không muốn...

1 2 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh Full (Phần 2) Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh Full (Phần 2)
Tiếng Cười Trong Đêm Khuya Tiếng Cười Trong Đêm Khuya
Hồn Ma Trong Biệt Thự Hồn Ma Trong Biệt Thự
Ma Nhập Vì Cầu Cơ Ma Nhập Vì Cầu Cơ
Giết Người Lấy Sọ Giết Người Lấy Sọ

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status