- KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro

Truyện Chạy Đi Em, Đừng Nghoảnh Lại Full

Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại
Tác giả: AliGato.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: GameHub.Pro
***********************
- PHẦN 1 -
Chap 1:
Những ngày hè tháng 9 năm 2011 nắng như đổ lửa cũng là lúc e chân ướt chân ráo vào đại học. Loay hoay tìm nhà trọ cùng thằng bạn thân, rồi thì nhập học, nói chung mới đầu còn bỡ ngỡ. Giới thiệu 1 chút về e nhé: e tên D. Nhà ở Bắc Ninh. Ngoại hình k có j nổi bật, ăn mặc cũng bình thường. Trường e học thì cũng k phải trường nhỏ, e đỗ đh với số điểm cũng gọi là đủ cho bố mẹ mát mặt ) Tự sướng thế thôi, e quay lại câu chuyện.
Ngày đầu đi học, e chọn dãy cuối lớp để ngồi, cùng với mấy thằng con trai. Con trai mà, làm thân cũng nhanh. Đầu giờ đang bàn tán sôi nổi về trận El Classico thì ‘em’ bước vào lớp. Vâng, lần đầu tiên e đứng hình vì 1 đứa con gái ấy ạ. Số là do hội trường rộng nên 3 lớp liền nhau học chung. Em ấy thì ở lớp bên cạnh tả 1 chút cho các thím dễ hình dung nhé: Em ấy k cao lắm, dáng chuẩn, lúc bước vào lớp đang mặc cái sơ mi trắng xắn tay kiểu kiểu quần bó với guốc. Da trắng, môi đỏ, tóc nhuộm màu hung hung thì phải. Thêm cái tay cầm ip4 nữa, trông quý phái và lộng lẫy cực. E dám chắc lúc ấy mấy thằng con trai trog hội trường cũng đứng hình như e
Năm đầu đh học hành cũng nhàn, lên lớp toàn ngủ với chém gió, k thì nghịch đt (e dùng cái 5233 cũ mama để lại ) với lại ngắm em ấy. Vì ngồi cuối nên toàn ngắm từ sau lưng, cơ mà cái j của em ấy cũng hoàn hảo các thím ạ. Toát lên 1 vẻ quý phái khác hẳn bọn con gái khác, càng khác so với lũ con trai tụi e. Mấy lần e pha trò cho lớp cười, em ấy cũng quay xuống nhìn e, lúc ấy sung sướng vờ lờ )
Về nhà lên fb, e mò mãi cũng kết bạn được với em ý. Ngồi điều tra cả buổi, đọc k sót cái cmt, xem k sót cái ảnh nào, cuối cùng cũng mò đc ít thông tin như sau ạ.
Em ý tên T, nhà ở Mộc Châu. Bố e ý có 1 trang trại kết hợp nuôi bò kinh doanh sữa và làm du lịch nên nói chung cũng giàu. Giàu thật ý ạ chứ k chỉ có của ăn của để đâu. Nhìn biệt thự e chụp to thế cơ mà…Thế thôi ạ, cũng k có j nhiều. À còn 1 thông tin nữa, T đã có ny, và đó là 1 anh chàng người Đức.
Chap 2:
Bắt chuyện với T thật là khó. Đám con gái lúc nào cũng tíu tít ở mấy bàn trên, ăn quà vặt, chụp ảnh tự sướng đủ các kiểu. Tụi con trai bọn e thì chủ yếu là bóng bánh, thỉnh thoảng kéo nhau ra cổng trường uống trà đá, cày ps2. Trên lớp k tiếp cận nổi, nên e chuyển sang fb ạ.
Mấy ngày sau thì T đồng ý kết bạn. E xồ ra bắt chuyện ngay ạ. Đại loại nó thế này:
- C có phải T lớp L1 k?
- Ừm đúng r ^^!
C là ai thế?
- T là D lớp L2 – Thảo nào nhìn avt quen quen
Gặp người nổi tiếng rồi ^^
- @@ nổi tiếng j chứ??
- Thi đh điểm cao thế còn j. Khoa mình c cao nhất đó
- Ui thế à (đoạn này e giả nai )
T k để ý mấy
Thế rồi cũng chuyển sang mấy chuyện khác, từ bài tập trên lớp cho đến tình hình chiến sự Triều Tiên, từ mấy vụ học ngoại khóa cho đến Apghanistan ) Tính T cũng hiền, k có vẻ kiêu như trên lớp, nhưng vẫn ra dáng tiểu thư lắm. Còn vụ anh người yêu Tây thì cũng có lần đả động như này ạ:
- Ui, ảnh chụp với anh tây nào thế kia
- À, thày t đấy
- Sao cơ?
- Thày t quen ở trung tâm Anh ngữ
- Ở HN này á?
- Ko. Thành phố Sơn La cơ ^^
- 2 thày trò thân nhau ghê
- Hì, cũng bình thường mà.
Nói vậy thôi, chứ đọc caption T viết thì e đoán ra rồi. Nói thật là lúc đầu cũng hơi buồn, nhưng càng về sau càng hi vọng. Nhất cự li cơ mà. Tên kia ở tận trên núi, cả tháng mới mò xuống thăm T 1 lần, còn e mưa dầm thấm lâu. Biết đâu…
Vâng. E chỉ “biết đâu” thế thôi. Bởi hi vọng là 1 chuyện, thành hiện thực lại là chuyện khác. E và T như kiểu là 2 thế giới hoàn toàn khác nhau ấy. T xinh đẹp, gia đình khá giả, đàn hát cũng giỏi. T còn kể hồi trước có đi bar, từ khi gặp “ông thày” kia mới ngoan hơn 1 chút. Trọ ngay gần trường mà có con LX dạo bờ hồ với bọn bạn mấy lần. Còn e thì, trên răng dưới dép. Mặt mũi bình thường, nhà k phải nghèo j nhưng giàu thì k phải. Vác con Dream của papa lên để sau này tiện đi làm thêm. Nói chung là, có những khi rào cản vô hình đã ngăn e lại, k cho e tiến quá sâu vào cuộc sống của T. Cứ thế, e đứng ngoài, làm bạn trò chuyện vs T, khoảng thời gian 2 tháng ấy khá vui vẻ và thoải mái…Cho đến khi…
T nhập viện.
Chap 3:
Lúc ấy là tầm cuối tháng 11. Trời cũng chưa rét lắm, e nhớ đợt 20/11 e còn mặc cộc tay chở T cùng cả lũ đi thày cô giáo. Đại học mà cũng như cấp 3 ý, cứ phải đóng tiền phong bì cho chắc củ. Lúc ấy e vs T cũng thân nhau phết. Về nhà pm fb nói chuyện suốt, thỉnh thoảng cũng nt chúc ngủ ngon các kiểu. Trên lớp thì có nói chuyện vài câu, tại e ngồi cùng lũ con trai, T thì rôm rả vs bọn con gái…Cũng không có biến cố j lớn.
Một hôm T nghỉ học. Hôm ấy đã hứa mua kẹo mút cho T vì con bé cao điểm toán cao cấp hơn e (nó 9…e 8,5), hồ hởi xách 1 bịch đến lớp. Chờ mãi, chờ mãi. Lớp đông dần lên, bịch kẹo thì vẫn đút sâu trong cặp. Thế rồi cô giáo vào lớp, T vẫn chưa đến. E nt hỏi: “K đi học à?” K thấy trả lời. Rúc xuống ngăn bàn gọi điện, k ai nghe máy. Thằng H ngồi cạnh hỏi nhéo nhéo: “M làm cái trò j đấy?”…“Bố làm j kệ m* bố! ” Thế là nó cũng thôi, quay lên canh cô giáo cho e. Gọi 5 phát k đc, e đâm ra lo. Lũ con gái ngồi cạnh T thì vẫn bình thường, nên e an ủi mình, chắc hôm qua xem phim muộn nên ngủ quên thôi. E học chiều nhé, nên là ngủ quên đến h này mới đáng nói
Bình thường toàn là e nghỉ, tại thức đêm xem bóng, hoặc sang bên ktqd chém chế vs mấy thằng bạn cấp 3. Có nt hỏi T xem có điểm danh k, hay cô có nhắc ktra điều kiện k…Lại nhớ có lần đang ngủ ở nhà, T gọi bảo chuẩn bị ktra triết. Cuống cuồng vơ cái bút lao lên lớp. May mà cái hội trường có cửa sau, e lẻn vào nên kịp có bài để nộp. Điểm 0 cũng đc, chứ k có bài là khỏi thi luôn. Nt cảm ơn T 1 câu, thì nó đáp ráo hoảnh: “Hôm nào đi vườn đào Nhật Tân qua chở t nha.” Lan man quá, vụ đi Nhật Tân kể sau, e trở lại vụ vào viện đã.
Hết 6 tiết, tầm 5h hơn đc về. Vừa bước chân ra cửa thì bọn con gái nháo nhác cả lên: “Con T nó đang nằm viện X chúng mày ạ.” “Nó bị lsao?” “Nghe đâu là đau đầu j đó, t cũng k biết. Mẹ nó vừa gọi bảo t xin nghỉ học cho mấy hôm” “Giời, khổ. Về lấy xe đi thăm nó đê…”
Nghe đến đấy thì e bàng hoàng quá. Quả này chắc chắn là thật rồi vì con Tr – cái đứa vừa loan tin đó, là bạn, đồng hương vs T. 2 đứa quen từ cấp 3. Chả hiểu sao lúc ấy máu liều dồn lên não, phóng xe lên viện X luôn. Lúc đi cũng suy nghĩ nhiều lắm, lo cho T nữa. Đau đầu thì có nhiều loại lắm, nhưng để vào viện thì…Chợt e nghĩ đến cái đứa cùng trường hồi cấp 3 bị u não mà rung mình…Lúc ấy điên thật.
Đến nơi, gửi xe xong e cũng chạy ù ra cổng mua cân cam. Mọe, đắt lòi ra. Rồi vào hỏi chán chê cuối cùng cũng mò được phòng của T. Thế là e vào…
Đến nơi, gửi xe xong e cũng chạy ù ra cổng mua cân cam. Mọe, đắt lòi ra. Rồi vào hỏi chán chê cuối cùng cũng mò được phòng của T. Thế là e vào…
Phòng riêng mới vãi. Có mỗi 1 người phụ nữ đang ngồi cạnh, e đoán chừng là mẹ T. T thì đang đắp cái chăn mỏng ngủ ngon lành. Trán có dán đôi miếng salonpas, tay thì đang cắm cái j mà truyền nước đó. Nhìn T xem chừng nhợt nhạt lắm. Vào đến cửa thì mẹ T giật mình quay ra.
- Cháu là…
- Dạ cháu là D. bạn cùng lớp với T ạ. Nghe tin T nằm viện cháu “thay mặt cả lớp” đến thăm T ạ.
- Ừ thế hả. Cho bác gửi lời cảm ơn. Gớm sinh viên với nhau tiền đâu ra mà mua quà.
- Dạ có j đâu bác (gãi đầu gãi tai )
- Thế cháu đi mỗi mình à?
E chém:
- Dạ cháu biết đường nên đi trước mua quà. Mấy bạn nữ đi xe đạp đến sau ạ.
- Ừ T nó vừa mới ngủ đc 1 lúc.
- T bị sao vậy bác?
- Rối loạn tiền đình cháu ạ. Bị từ năm lớp 12 cơ. 2 bác tưởng nó k thi đh đc cơ.
E thở phào. Thế mà có thằng ngu cứ lo hão. Quay qua nhìn mẹ T. Trông bác còn trẻ lắm, chắc trẻ hơn cả mẹ e ấy. Tầm 40 thui. Bác khá đẹp và còn trẻ trung xuân sắc. Giờ mới thấy T giống mẹ, nhất là ở khoản da trắng, cái mũi cao cao. Bác mặc bộ đồ thun thường thui, nhưng vẫn toát nên vẻ quý phái của người lớn tuổi có điều kiện. (văn k giỏi khoản tả lắm)Vừa lúc ấy thì T tỉnh dậy, chắc nghe có tiếng người. Mắt dáo dác, ngơ ngác, đờ đẫn…“Ơ D à…”
- Đấy mới ngủ đc 1 tí đã dậy. Thôi cháu ngồi chơi vs T nhé. Bác đi ăn cơm chút. Sáng nhận được tin bắt xe xuống đây ngay chưa ăn uống j. Con T nó ăn ít cháo rồi. (quay sang T) Tý nhớ ăn ít táo mẹ bổ sẵn nhe T.
- Dạ vâng.
Đợi mẹ đi khuất thì T lên tiếng trc:
- C đến làm j cho vất vả ra. (lúc ấy vẫn xưng cậu tớ – mãi sau này up lên anh em thì e kể sau )
- Ừ công nhận mệt vãi. – e đùa.
- Ơ! – T nhăn mặt, trông yêu vãi.
- Hì đùa tý. Tớ nghe bọn lớp bảo thế, nên vội đến luôn.
- Ờ…Tớ ksao đâu. Bị cái này k lo nguy hiểm đến tính mạng. – T cười hiền, vẫn còn pha trò đc.
- Thế còn đau đầu k? Bóp đầu cho nhá.
- Thôi. Bóp chân đi. Nằm nhiều mỏi quá.
CLgt? Liên quan vãi. thôi đành chiều người bệnh vậy. E liền mò xuống bóp chân cho T. Ủ ôi da T trắng lắm nhé, chân hơi gầy, nổi gân xanh xanh. Móng chân thì tô màu hồng hồng, đính đá j đó. Cứ thế e vừa bóp chân vừa nói chuyện phiếm vs T cho đỡ chán. Đang phiêu thì…
- Ơ! Cái j đây!
2 đứa giật mình quay ra cửa, thì ra là bọn cái Tr vs mấy đứa con gái đã vác xác đến.
- Á à D hả. Đi mảnh 1 mình nhé. Tôi là tôi đã nghi ngay từ đầu mà. Nhìn ông gian lắm.
E vs T cùng đồng thanh:
- Có j đâu mà. – rồi quay ra nhìn nhau, ngượng ngượng.
T nói thêm vs cái Tr:
- M rách việc quá cơ. Biết thì biết 1 mình thôi. Kéo loạn cả lũ đến phá bệnh viện của người ta à.
- Kệ tao. Có thế mới bắt đc quả tang chứ. Nhể chúng mày nhể. – quay ra cười nham hiểm. Bố con điên. Nghĩ bụng thế thôi chứ e cũng k nói j, đứng dậy chào chúng nó rồi đi về.
Nghĩ bụng về nhà cũng chẳng có j ăn, thằng Tùng thì mới về BN. Thế là ra ngay cổng bệnh viện đợp 2 cái bánh mì. Đang định đứng dậy ra lấy xe để về thì…
Lúc ấy cũng tầm 7h hơn. Trời bắt đầu mùa đông nên tối nhanh vãi. 1 chiếc taxi đỗ ngay trc mặt. Xuống xe là 1 thằng tây mà cái mặt k thể lẫn đi đâu đc. Người yêu T các thím ạ. Anh ta vội vã chạy vào trong, dáng vẻ lo lắng lắm, có biết đâu là bệnh tình T k nguy hiểm lắm. Nghĩ thế nào mà e lại chưa về vội, cũng quay vào.
Đi đến cửa sổ nhìn vào thì thấy anh ta đang ngồi bên T, còn bác gái thì k thấy đâu. Bọn con gái thì chắc về từ lâu rồi. Hít 1 hơi thật sâu rồi e điềm tĩnh bước vào.
- T này. Tớ mua cho cái cây tẩm quất, lúc nào mỏi chân thì bảo me gõ gõ cho nhé. – vẫn cười nhăn nhở.
2 người hơi giật mình, anh ta (từ h e gọi là anh ta nhé) thì mỉm cười chào e ngay đc. T hơi sững người, có vẻ xúc động:
- Tưởng cậu về rồi chứ. Nãy giờ đi lâu ơi lâu là để mua cái này sao?
- Ờ. Tớ chạy qua chợ k thấy. Phải phóng ra mấy cửa hàng tít bên Cầu Giấy. Nên cũng hơi lâu. – e gãi đầu giả nai chứ thực ra mò sang cổng sau bên lão khoa là có ngay ý mà. Hí hí.
- Xời. Rách việc. Thế ăn j chưa. – hí hí sướng quá đc nàng quan tâm.
- Ờ chưa. Nãy vội đi quá h thấy đói thật.- k hiểu sao ăn rồi lại nói chưa ăn nữa
- Vậy cậu dẫn a Robert đi ăn hộ tớ đc k. Cơm quán nhiều chỗ k đảm bảo mà a ấy lạ đường lạ sá, ăn uống k quen.
Thế đấy các thím ạ. Cứ tưởng đc nàng hỏi thăm thì vui, ai ngờ…Mình trở thành hướng dẫn viên, là bảo kê cho hắn sao. Anh ta nhìn mình với ánh mắt thân thiện, xen 1 chút cầu khẩn, thôi thì làm phúc )
- Ok thôi. A đi theo e.
Anh ta chợt nhớ ra cái j đó, quay lại hỏi T với cái giọng lơ lớ, nhưng nghe khá rõ:
- E ở 1 mình trong phòng thế này có bị làm sao k?
- E ksao. A cứ đi đi k tý mẹ e quay lại bây giờ.
Thế là 2 thằng đàn ông kéo nhau đi. Nói là hướng dẫn cho oai chứ thực ra cũng chỉ vào 1 quán cơm bình dân đối diện cổng bệnh viện, gọi vài món đơn giản với 2 chai bia. Giời ạ. Vừa nốc 2 cái bánh mì xong, h lại chai bia thế này. Nổ mịa nó bụng mất.
Lúc ngồi ăn thì cũng có nói chuyện 1 chút. Anh ta xưng hô mình vs bạn chứ ) giới thiệu sơ qua về bản thân như này: Anh ta tên là Robert, người Đức nhưng sang VN đc 4 năm rồi. Lúc đầu chỉ là du lịch, lên Sơn La thấy đẹp nên quyết định ở lại. Gia đình bên Đức cũng thoáng, k phản đối j. Rồi nhận lớp dạy tiếng anh ở 1 trung tâm trên ấy luôn. Hè lớp 11 T có học thêm ở đó. 2 người quen nhau, đi chơi rồi yêu…Về ngoại hình thì đến giờ e cũng k nhớ rõ lắm, chỉ nhớ anh ta khá cao, nhưng chắc cũng là bthg` so vs ng` Tây, e cao 1m73 mà đứg đến vai, da trắng, mũi khoằm khoằm. Mắt rất sáng và cằm hơi nhọn. (kể ra lại thấy nhớ khá nhiều ) E thì k nói nhiều, chỉ bảo là bạn cùng lớp T, nhà gần nên qua thăm. Anh ta bảo, nghe bệnh tình T k nặng cũng đỡ lo, chứ lúc T nhắn tin bảo đang nằm viện, anh cuống cuồng bắt ô tô xuống HN ngay. K biết đường, đi taxi bị thằng cha lái xe chém cho 500k mà k biết j ) Vừa căng tai nghe anh ta nói chuyện, nhiều lúc e cũng phải phì cười. Có cái j đó khá duyên trong cách nói chuyện, điều mà e cố gắng cũng k khá đc, thằng anh e toàn chê. Kiểu nói chuyện cụt ngủn, k hứng thú với câu chuyện ấy ạ…
Ăn xong đứng dậy ra về, e đòi trả tiền nhưng anh ta nhanh tay hơn…lắp bắp 1 câu j đó, đại loại là sinh viên, tiết kiệm, k đáng là bao…K nhớ nữa.
Cảm thấy k nên gặp T đến lần thứ 3 nên e vs anh ta chào nhau ở cổng viện. Anh ta bảo vào xem T thế nào rồi cũng ra thuê nhà nghỉ ở đầu đường kia ngay thôi. 2 người vui vẻ ra về.
Về nhà thì cũng có mỗi mình. Chém chế vs bọn bạn đến gần 12h e tắt máy ra ban công uống cà phê. Thói quen là vậy. Từ hồi ôn thi đh, nói chung có bài khó hay có điều cần suy nghĩ là e hay ra ban công uống cà phê cho tỉnh. Ban công khu trọ cũng k rộng lắm, vừa đủ để đứng phơi quần áo thôi…Lan man quá…
E suy nghĩ liên miên. Tình cảm T vs anh ta cũng vững bền quá. Anh ta thì chững chạc, ăn nói có duyên, cũng có điều kiện…Hợp vs T hơn. Còn e thì…Chỉ là thằng sinh viên quèn, tương lai mập mờ. Nghiện điện tử, giỏi chém gió…Như kiểu Nobita đi mơ mộng về tình yêu với Xuka trong khi Xuka đang yêu Lee Min Ho ấy ạ Haizz. Sao hồi ấy hay tự ti về bản thân thế. Giờ vẫn vậy…
Chap 4:
3 ngày sau thì T ra viện và đi học bình thường. Mẹ T thì về Mộc Châu, còn Robert cũng về Sơn La. Tuy nhiên có 1 điều mà mấy hôm liền e vẫn thắc mắc, đó là câu nói của T hôm nọ vs Robert: “E ksao. A cứ đi đi k tý mẹ e quay lại bây giờ”…Thế là sao nhỉ…Phải chăng 2 người vẫn giấu giếm chuyện yêu nhau…Phải chăng gia đình T cấm đoán chuyện này…E chẳng biết đó có phải cơ hội cho e k nữa, nhưng từ khi thấy tình cảm 2 người khăng khít và tự nhiên thân thuộc như thế, cũng thấy nản dần. Có lẽ e chỉ thích hợp làm bạn thân của T thôi các thím ạ. 3 tháng trôi qua với e là những kỉ niệm rất đẹp vs T. Những hình ảnh đọng lại trong e ngày ấy, bây h vẫn còn nguyên vẹn. Da T trắng thế nào, mắt đẹp ra sao, nụ cười thế nào, dáng vẻ ra sao…Nhớ hết. Hơn 1 năm rồi mà giờ T vẫn vậy các thím ạ…Mà thôi nói nhiều lộ mất kết cục, chap này e xin kể 2 kỉ niệm của e vs T, trong quãng thời gian êm đềm trước khi có biến cố lớn xảy đến.
Đó là 1 buổi sáng đẹp trời tháng 12 trước khi bọn e bước vào kì thi cuối kì đầy cam go. Hôm ấy là buổi học phụ đạo triết, e dự định đến sớm để ghé quán photo làm bộ phao cho chắc củ Vừa đi thong dong e vừa hít thở không khí trong lành. Sáng chớm đông nên hơi lạnh và khô. E có khoác 1 cái áo Real mỏng, quần ống côn, đi quả dép lê chất lừ ) Tại gần trường nên đi thế cho thoải mái Sở dĩ e còn nhớ là vì bây h vẫn giữ tấm ảnh chụp hôm ấy. Vừa mua phao xong thì gặp ngay T đang rảo bước đi học. Chạy lên đi cùng ngay
- T! Đi học sớm thế!
- Ơ D hả…Ừm sợ ngủ quên nên dậy sớm. Bthg` có phải học sáng đâu.
- Ăn sáng chưa?
- Chưa. Định tí học về thì ăn.
Nghe thế, e cầm tay T dắt đi luôn:
- Giờ còn sớm, đi ăn cái đã
Giờ nghĩ lại sao hồi ấy hồn nhiên thế. Lần đầu tiên cầm tay gái mà chả ngại ngùng j (trừ mẹ, bà vs lại con bạn thân hôm thể dục cấp3 nó bị ngất ).
Bọn e vào 1 quán bánh mì khá có tiếng ở trường. Bánh pate rán thơm mà ngậy lắm. Mấy lần đi học chiều về ngang qua ngửi mùi mà k thể cưỡng lại đc. 2 đứa gọi 3 cái pate rán, vừa ăn vừa nói chuyện…
- Ăn nhiều thế mà k thấy bếu nhể? – e trêu trêu.
- Nhiều j mà nhiều…- bĩu môi cong cớn lên chứ, yêu vãi.
- Ờ. Có hay về quê cho mẹ chăm k mà gầy thế…
Hỏi thế thôi chứ lần nào T về quê e chẳng biết, nhắn tin suốt mà. Nhưng cứ trong khoảng tgian T về là tạm thời k nhắn nữa, vì e biết thể nào cũng đi chơi vs Robert.
- Từ hồi lên học tháng nào cũng về 1 lần. Hí hí. Đợt ốm mẹ lên thì k về. – lại cười, môi đỏ chót chỉ muốn đợp cho phát
- Thế chưa ăn thua. 2 tuần tớ về 1 lần. Nhà gần mà
- Chơi bời cho lắm vào lại về xin tiền chứ j. Sao k bảo mẹ gửi vào thẻ cho?
- Về nhà mẹ thấy con zai gầy gò mới thương tình cho thêm chứ
- Trông thế này mà nham hiểm phết nhờ…
- Ừ đấy, thế nên cứ phải tránh xa ra…
T hơi đỏ mặt, vén tóc. Dáng điệu rất là…nói sao nhỉ…Quý phái mà vẫn hồn nhiên. Công nhận, k tiếp xúc vs T thì có lẽ ng` ngoài nghĩ T kiêu sang chảnh, nhưng e thấy thì chả đúng tý nào. Ngược lại, thân thiện mà nhí nhảnh là đằng khác. Có lần t hỏi e ăn uống có đủ k, có phải mì tôm trừ bữa k. E bảo mẹ khoán 2tr/tháng, 2 thằng là 4tr, ăn quán nên cũng hơi tốn, nhưng mà k đến nỗi đấy. T thì bảo mỗi tuần mẹ gửi 1tr, hay ăn vặt thay cơm nên để dành đc nhiều. Đi mua quần áo suốt ngày luôn. T cũng hay mua bimbim trà sữa lên lớp cho lũ vịt giời ăn…Nói chung e thấy ít đứa nhà giàu mà k chảnh như T.
Lan man quá…Ăn xong thì T nổi hứng bùng học:
- Ây…Ra bờ hồ mua sách vs tớ đi.
- J thế? Trốn học hả?
- Đến cũng chỉ phát đề cương thôi mà…Điii…Coi như tớ cảm ơn hôm nọ đến thăm…Hí hí
- Hứ…Cảm ơn hay là mắc oán đây k biết…
- Nói nhiều…Thế có đi hông? – nhăn mặt chứ…Hic…cái điệu bộ k thể từ chối đc…
- Ngồi đấy chờ đi, tớ chạy về nhà lấy xe…
- Hí hí thế có ngoan k…Về đi tớ trả tiền bánh cho…
- Ờ.
Thế là e chạy về nhà dắt xe. K biết có ai thắc mắc sao e để T trả tiền k, nhưng bthg` giữa e vs T có 1 quy ước, đi ăn uống j đó vs nhau, nhất là ăn vặt giữa 2 tiết ý, thì cứ cưa đôi, hoặc hnay e trả, mai T trả. K việc j phải ngại. Điều này T đề xuất, e cũng đành vui vẻ nghe theo.
Phóng xe ra đón T, e cẩn thận mang thêm 1 cái mũ,
của e có logo Real (e...

1 2 3 ... 8 >>

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full
Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java