- KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro

Đọc Truyện Cơn Mưa Ngang Qua Cực Hay

Cơn Mưa Ngang Qua
- Trích lời tác giả: “Đây là một câu chuyện có thật của mình…
Mình cũng ko biết phải nói thế nào về câu chuyện này nữa…thực sự với mình nó giống như 1 giấc mơ…nếu có thời gian, hãy đọc và chia sẻ cùng mình!”
*****************
Quần jean, áo sơ mi, đeo giày tây bóng lộn @@…
Thực ra đây chẳng phải cái phong cách ăn mặc của mình nhưng vì hôm nay phải đi dự một cuộc hội thảo nên đành chấp nhận!
Hội thảo hết thúc bằng một lời chúc, mọi người nhanh chóng bước chân ra khỏi khách sạn.
Mình thì cứ từ từ bước đi và suy nghĩ mông lung, khó hiểu sao mấy ông bà này lớn rồi mà còn chạy như con nít vậy?
Thôi kệ, mình cứ điềm tĩnh bước ra khỏi căn phòng và bình tĩnh bước xuống bằng cầu thang bộ, kệ họ bon chen cái cầu thang máy. Từ tầng 7 bước thật chậm từng bước xuống tầng 4, tâm trí mình vẫn dành hoàn toàn cho những thứ mà mình vừa nghe trông cuộc hội thảo về CNTT. Bước chân xuống tới tầng 3 thì mình nhận ra là trời đang lác đác mưa và đây cũng là lý do mà mấy ông bà kia đua nhau về trước…
Bước tới tầng cuối cùng thì mưa đã nặng hạt, những người cuối cùng ra khỏi khách sạn thì là những người có ô tô con đón tận nơi, chẳng sợ nắng mưa…hjx! Phải làm sao đây ta?
Người không thì cũng chẳng sợ đâu sẵn sàng đày mưa ngay, nhưng đằng này mang theo em Laptop, nó mà có mệnh hệ gì sao mình sống nổi!
Thôi vậy, đành vào tiền sảnh ngồi trú tạm, tiện thể chém gió với mấy em Lễ Tân cho đỡ buồn!
Hôm nay, ăn mặc trông rất già dặn kèm theo cặp kính cận 2 điốp thành ra vào tất cả các em đều gọi mình là anh dù mình biết mấy em này chắc chắn hơn mình ít nhất là 2,3 tuổi…
Ò, thì thôi, các em có lòng thì anh có dạ…mình cứ xưng anh em như xường!
Sau màn chào hỏi, mình biết là một em gần mình nhất tên Yến 19t, đến màn chém gió…
Mình: Thế em ở đâu? Anh nghe tiếng em ko phải tiếng Hà Nội?
Em: Sao anh biết, em ở Thanh Hóa ra đây làm cơ!
Mình: Ừ, anh cũng đoán thế…(chém đấy) chắc em ra đây làm được 1 năm rồi nhở? (vì năm nay mới 19t mà)
Em: Vâng, em tốt nghiệp xong ko thi ĐH, có người quen nên xin được việc ở đây luôn!
Mình: Một tháng thu nhập mấy trăm triệu hả em? (Hài)
Em nó cười và đáp lại: Anh giỡn, em một tháng chỉ 4 triệu thôi…(ọc, cũng cao rồi)
Mình: Vậy cũng khá rồi, anh lương tháng chỉ có 2 triệu
Em: Ủa, em tưởng anh vẫn là sinh viên, đã đi làm rồi à? Nhìn mặt anh thư sinh vậy mà…
Mình: À, ừ, anh vẫn là sinh viên…2 triệu đó là bà già gửi lên)
Em: (Cười như điên, tay che miệng) Anh vui tính thật đấy! Cho em xin số điện thoại đi…
Mình (Khó hiểu? Vui tính và SĐT có liên quan gì đến nhau vậy trời?): 0165.87.20.11x
Em: Em nháy máy anh luôn rồi đó ha!
Mình: Trong giờ làm việc cũng được sử dụng điện thoại hả em?
Em: Vâng…ai chả dùng hả anh!
Im lặng 2 phút, đến màn em nó tự tâm sự…
Em: Anh có người yêu chưa?
Mình: À, chưa, mẹ anh cấm yêu, anh còn zin 100%!
Em (lại cười): Vậy à? Tưởng anh được yêu em giới thiệu cho mấy đứa làm ở đây, xinh lắm!
Mình (ặc ặc, clgt?): Anh nói đùa thôi, chứ xinh như em đây, sao cần phải giới thiệu…
Em: Anh lại giỡn!
Mình (ơ mình nói thật mà): Anh nói thật đó chứ? Em chắc xinh nhất đất Thanh Hóa mất…
Em: Cám ơn anh! Nhưng nếu em nói em chưa yêu ai, anh có tin ko?
Mình (có vấn đề rồi, sao cứ nhắc tới cái này hoài): Ừ, cũng hơi khó tin đấy, nhưng anh sẽ cố tin…
Em (nhìn thẳng vào mắt mình, mặt hơi buồn): Em ko tin vào tình yêu sẽ đến với một người như em!
Mình: Sao em nói vậy? Em xinh, có công việc làm ổn định hơn nữa em rất dễ thương và dễ gần nữa!
Em: Cám ơn anh! Em làm việc ở đây nên phải như vậy thôi anh, em cũng ít nói lắm…
Mình nghĩ thầm con này có ý đồ gì ko biết, từ nãy giờ nó nói nhiều ngang mình mà giờ tự xưng ít nói! Thật là khó hiểu) Thôi, em thích sao anh cũng chiều…trời vẫn mưa và anh cũng rảnh!
Lại im lặng 2 phút, ko khí hơi trầm xuống, mình đành xé tan cái ko khí đó bằng 1 câu đùa:
Mình: Nếu em mà chưa có ng yêu thì chắc anh là sư thầy mất!
Em (ko cười nữa, mặt buồn): Thôi, ko có gì đâu anh! Em biết chẳng ai tin…
Mình (Ko tin là đúng, xinh mà làm ở cái chỗ đông người thế này, ko có người yêu mới lạ): Thôi được rồi, anh đùa đấy mà, tính anh hay đùa lắm…hình như có chuyện gì phải ko? Em kể anh nghe được ko?
Em: Ko có chuyện gì đâu anh! (Mặt em nó buồn kinh)
Sau đó có 1 ông Tây đến, nó xin lỗi mình và chạy ra nói chuyện vs ông ta…Mình phát hiện ra là trình độ tiếng anh của em ý vô đối! Trời, sao tanh vậy ta?
Sau đó em nó dắt ông ta vào quầy nhận phòng và dắt ông ta vô thang máy!
Trời vẫn mưa, mình ngồi lòng thơ thẩn theo tiếng tí tách của những giọt mưa…
Bỗng một cái vỗ vai, mình giật cả nẩy!
Theo bản năng quay đầu lại thì dường như có 1 ngón tay cũng biết trước được điều đó…mình quay lại và bị cái ngón tay xinh xắn đó chọc vào má…
Ngước mắt lên…
Mình: Làm anh giật cả mình!
Em: Hi! Em xin lỗi…
Mình: Ông Tây kia đâu em?
Em: Ở trên phòng ông ý @@
Mình (sao con bé này thiếu kính ngữ vậy trời): Ừ!
Em: Sao anh ngồi đây?
Mình: Vậy anh đi nhé!
Em: Vâng!
Mình: Em đang đuổi khách à? Ít ra cách đây gần 35 phút anh còn đang ngồi trên tầng 7 khách sạn bọn em!
Em: Hi, em đùa đấy, em biết thừa là anh ngồi đây trú mưa rồi.
Mình (ẶC, xấu hổ thế): Đâu có, tại ở đây có wifi, anh vào ngồi định mang laptop ra làm việc thôi.
Em: Vậy anh làm việc chưa?
Mình: Em đủ thông minh cũng như mắt em có đủ thị lực để nhìn và nhận ra điều đó mà!
Em: Anh đanh đá thế!
Mình (ối sặc, mình bị con này nó nói cái gì đây): Ờ, ai cũng nói vậy cả…(nói vậy thôi chứ chả ai nói mình như thế) Mà sao em có vẻ quan tâm đến anh thế nhở?
Em: Anh là khách hàng mà!
Mình: Nhưng có thấy đó gì đó hơn khách hàng 1 chút!
Em: Vậy vì anh đẹp trai cũng được!
Mình (Choáng, gái thanh hóa là vậy sao? hãi thế): ò, cám ơn em…nhưng nếu chỉ vì vậy thì sự quan tâm cũng hơi thừa chút thì phải?
Em (mặt nhăn nhăn giống trẻ con): Anh này!
Mình (cười): Sao?
Em: Thôi được rồi! Em thích anh đấy: -” (Lúc này mặt con bé vênh lên)
Mình (tái mặt, ko nói được thêm câu gì)
Em nó cười như điên…ko quên lấy tay che miệng và tay còn lại ôm bụng: |
Mình ko phải tái nữa mà là đỏ mặt rồi, người đâu mà trắng trợn thế hả trời! Hãi gái Thanh Hóa rồi đới!
Em nó vừa cười vừa nói: Làm gì mà anh đỏ mặt thế kia!
Mình: Ò, trời mưa anh bị dị ứng…(câu này mình chém ngu nhất từ trc tới giờ)
Em nó lại ôm bụng cười!
Mình (xấu hổ và tức lắm rồi): Con bé kia, sao em cứ cười hoài thế hả?
Em nó vẫn cười!
Mình cầm cặp lên chuẩn bị đứng dạy rồi, thì nó chạy tới trc mặt, vẫn cười rồi nó nói: trời vẫn mưa đấy, anh ra bây giờ là anh thành ông mặt trời đấy
Mình biết nó đá xoáy mình rồi, ôi nhục thế! Mình vẫn thẳng tiến…
Lạy chúa, sao nó ko tránh ra vậy trời…ngực nó chạm vào người mình rồi s
Chạm 1 cái mình hãi quá, đành ngồi xuống chỗ cũ và ko quên mở miệng nói câu: Anh xin lỗi!
Nó cười và đáp lại: Ko sao anh, trời còn mưa, ở lại nói chuyện với em!
Mình thấy nó lạ lắm, vừa nãy còn nhăn nhở giờ thì lại dịu dàng vậy…
Mình im lặng, ko nói câu gì…
Nó bảo mình ngồi dịch vào trong, mắt mình tròn xoe nhìn nó và hỏi: Em định ngồi cạnh anh đó à?
Em nó mặc kệ, ko trả lời và ngồi thẳng xuống khiến mình phải ngồi vào bên trong…
Mình chẳng còn biết em này có ý định gì nữa, bỗng thấy ghét ghét, hơi lẳng lơ thì phải!
Mình định lảng tránh em nó bằng cách lôi laptop ra đặt lên bàn và mở máy…
Nó vẫn nhìn mình làm, từng cử chỉ, động tác của mình được con bé chăm chú nhìn…
Đang định quay sang hỏi: “sao em cứ nhìn anh thế?” thì nó khẽ kéo cái laptop của mình về phía nó và mở tệp tin mà mình lưu tên là: “HIV/AISD” – tập tin lưu trữ tất cả những gì mình sưu tầm cũng như nghiên cứu về căn bệnh thế kỉ này!
Nó mỉm cười và quay sang nhìn mình bằng 1 ánh mắt rất trìu mến rồi cất tiếng: “Em biết mà, ngay từ đầu em nhìn anh, em đã nhận thấy có gì đó mà em có thể tin tưởng”
Thôi hỏng rồi, không phải nó thích mình thật đấy chứ, mình ấp úng quay sang hỏi lại: ” Hả? Em thích anh thật đó à?”
Em nó cười tủm tỉm, hơi e thẹn: “Nếu thế thì có được không ạ?”
Thôi mình xong rồi, ông trời ơi, tạnh mưa nhanh nên…
Một lần nữa mình lại hơi bối rối, thấy vậy nó nhanh ý nói: “Anh sao vậy? Anh ko thích em à?”
“Ko phải? Nhưng mà…” mình đáp…
Em nó lại nói: “sao anh?”
Mình: “Em nghĩ tình yêu là gì? Chúng mình quen nhau chưa đầy 1 tiếng”
Em nó cười hơi buồn và nói: Vâng em biết rồi…anh là sinh viên Y à?
Mình: Không, anh là sinh viên IT…
Em: Vậy sao trong laptop của anh lại có tài liệu về HIV/AIDS?
Mình: Anh nghiên cứu về căn bệnh đó, căn bệnh thế kỉ mà, anh đang cố gắng năm tới lấy cái giải Nobel về Y Học (Mình lại chém được ngay)
Em: Sao em lại có cảm giác anh làm vì lý do khác?
Mình ngạc nhiên: Sao em lại nghĩ vậy? Vậy em nghĩ anh làm vì lý do gì?
Em nó nhìn mình và nói: Em cũng chẳng biết nữa nhưng em nghĩ anh làm ko phải vì lợi ích cá nhân.
Mình cười: Em là thầy bói à? Anh làm cái gì cũng đặt TIỀN lên hàng đầu em ạ!
Em: Cứ cho là vậy đi…nhưng theo em nếu vì tiền thì anh nên chọn cái khác để làm chứ đừng chọn cái này…sinh viên IT mà nghiên cứu về HIV/AIDS và lại còn hi vọng đạt giải Nobel! Anh ko thấy những thứ anh làm cũng đủ cho 1 kẻ ko học thức như em nhận ra mục đích thật sự à?
Mình ngồi rồi trợn mắt nhìn nó: Thứ nhất, nếu vô học mà nói chuyện sắc sảo như em thì anh cũng muốn vô học. Thứ 2, em đủ tinh tế để nhận ra điều đó vậy hãy nói rõ ràng xem mục đích thực sự của anh là gì?
Em nó cười: Vậy em cũng muốn trả lại anh 2 cái thứ. Thứ nhất, xem ra anh cũng đã bắt đầu nhận là mình làm vì mục đích khác rồi. Thứ 2, em nghĩ anh nghiên cứu vì một lý do cao cả hơn…anh ko muốn nói cũng được nhưng dù sao em cũng vui lắm!
Mình thực sự có chút gì đó tò mò về em nó rồi…
Mình: Ừ, em đúng thì cũng đúng, nhưng a nghĩ có 1 điểm sai…và anh nghĩ một người tinh tế như em phải nhận ra chứ nhỉ?
Em: Anh nói tiếp đi!
Mình: Ngay từ đầu khi bước vào anh đã nói chuyện vs bọn em bằng giọng điệu như thế nào chắc em cũng thấy đấy…anh nghĩ mình cũng chỉ là một người bình thường và thậm trí rất nhố nhăng, chứ ko cao cả như em nghĩ đâu!
Em: Anh có vẻ ko hiểu con gái nhở?
(Sao em nói chuẩn thế, anh chính xác là vậy mà)
Mình: Ừ!
Em: Nhìn thẳng vào mắt em nhé, em sẽ nói ra 1 bí mật của em cho anh biết…
(Lúc này mình nghĩ, chắc lại câu I LOVE U hay Em Yêu Anh rồi hay cái gì đó tương tự đây mà)
Mình: Ok em!
Em: Nhưng anh phải hứa với em…
Mình: hứa cái gì?
Em: Em đùa đấy, anh chẳng phải hứa với em cái gì đâu!
(Mình cũng tò mò rồi đấy, có vẻ quan trọng đây, nhìn mặt nó là biết mà)
Mình: Được rồi mà, em nói đi!
Em nó mặt nghiêm nghị, mắt nhìn vào mắt mình, 2 đôi mắt nhìn nhau 1 phút, dường như nó đang nghĩ cái gì đó!
Và rồi cái miệng xinh xắn đó cũng cất lời: “Em…em”
Mình: Nếu em cảm thấy quá khó nói hãy viết ra word trong laptop của anh…nếu em cảm thấy ko muốn nói nữa thì ko cần nói cũng đc!
Nó ghé sát má nó vào má mình, mình hơi hoảng vì ko hiểu nó định làm gì, thì ra nó định nói thầm với mình…
“Em bị HIV”
Mình chết đứng người lại, dường như tim ngừng đập vài giây rồi sau đó đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực…
Im lặng…
Giờ thì hiểu tại sao con bé lại quan tâm tới mỗi tệp tin đó trong laptop mình và mình cũng hiểu tại sao con bé nghĩ về mình và dành cho mình những tình cảm đặc biệt như vậy…
Cũng hơi thắc mắc, dường như 2 chữ “tình cờ” đang khiến mình biến thành một nhân vật bất đắc dĩ trong một câu chuyện buồn…
Không giang im lặng cho tới khi nó đứng dạy và đi…
Mình phải làm sao đây?
Mình chắc rằng nó đã hi vọng rất nhiều vào người mà nó đã nói ra câu đó, nhưng mình không thể? Mình không biết phải nói gì với cô bé! Mình không biết phải làm sao nếu cô bé thích mình thật…và mình không biết phải làm sao tiếp nữa…
Chỉ một câu nói…
Sao em lại chọn anh là người để nói ra cái bí mật này…
Mỗi ngày em tiếp đến hàng trăm khách…tại sao chứ?
Rồi mình cố ngẩng mặt lên và nhìn xem cô bé đang ở đâu?
Ko thấy…
Mình vội gập chiếc laptop lại cho vào túi và chạy ra ngoài…
Cô bé với chiếc áo dài đỏ đang đưa đôi tay nhỏ bé ra để hứng từng giọt mưa…
Mình khẽ ra đứng bên cạnh cô bé, lúc này mình thấy cô bé đẹp đến lạ kì…
Một nụ cười trong trẻo…
Vậy mà em cứ ngỡ anh đã đi rồi đấy!
Mình thản nhiên trả lời: Ừ, anh cũng định thế đấy!
Em: Em nói vậy thôi chứ em biết thừa anh sẽ không đi…
Mình: Vậy sao? Em nói giống như em hiểu anh lắm vậy!
EM: Đúng rồi, anh cũng hiểu em nhở?
Mình: Thôi…nhưng chuyện em vừa nói là thật chứ? (Sao mình lại hỏi câu này nhở?)
Em: Anh muốn nghĩ sao cũng được…em ko nói dối ai lần đầu gặp mặt đâu!
Mình: Nhưng điều này cũng đâu thể nói với một người lần đầu gặp mặt như anh?
Em: Em cũng ko biết nữa…à anh! Cho em làm 1 chuyện nhé…
Mình: Chuyện gì?
Em: Anh ôm em một lần đi…
Mình: Ko phải anh sợ cũng ko phải là anh ngại nhưng anh ko thể làm điều đó, anh xin lỗi…
Cô bé hơi buồn nhưng vẫn mỉm cười: Chúng mình làm bạn của nhau nhé…
Mình: Ừ
Em: Em biết anh muốn hỏi em nhiều thứ đúng ko? Vậy đợi em tan ca rồi chúng mình đi dạo nhé!
Mình: Ừ!
(Chẳng biết lúc đó lấy đâu ra cái cản đảm nói câu ừ nữa, xe ko có, tiền cũng ko còn nhiều…)
Em: Vậy vào trong đợi em đi, em sắp tan ca rồi!
(Kiểu như 1 đôi yêu nhau vậy nhở? Mình còn kém tuổi em ý mà.)
Mình ngồi đợi khoảng 30 phút…với những suy nghĩ lung tung!
Em lại đến vỗ vai và làm động tác quen thuộc, lấy 1 ngón tay chọn vào má mình khi mình quay đầu lại!
Em: Đi thôi anh!
(Ngạc nhiên quá, em nó đã thay quần áo rồi! Áo phông, quần jean ngắn…phong cách trẻ con quá! mắt mình cứ tròn xoe nhìn vào ngực nó, tại ở đó có cái chữ gì đó mà mãi ko dịch được)
Mình: Đi đâu cơ?
Em: Đi dạo chứ đi đâu?
Mình: Trời mưa mà!
Em: Em yêu mưa!
Mình: Nhưng anh còn laptop!
Em: Đưa nó đây…
(Ặc, của cải lớn nhất của mình mà nó coi như cái kẹo ý nhở?)
Mình: Hử? Đưa cho em á?
Em: Anh sợ mất à!
Mình: Ko, đây! Nhưng em mang nó đi đâu?
Em: Mang đi cất vào tủ đồ của em!
Mình: ò, đây!
1,2 phút sau em nó đã đi ra và trên tay kèm theo 1 cái ô…
Mình: Em có mỗi 1 cái ô thôi à?
Em: Vâng!
Mình: Nhưng anh nghĩ nó hơi nhỏ!
Em: Thế thì cất ô đi, mình ko cần ô nữa…
Ôi con bé này, anh mài có một bộ quần áo thôi đấy…
Nghĩ tới đây mới nhớ, chết cha rồi, mưa thế này thì về làm sao kịp Thạch Thất đêm nay (Nhà bạn mình ở tận Thạch Thất, HN)/
Mình: Thôi, mang ô đi, em đừng để bị ốm (Mình biết là bệnh nhân HIV/AIDS sức đề kháng rất kém mà)
Em: Vâng, hi hi!
Mình và em nó bước ra khỏi khách sạn…hjx, trời mưa mà sao đường vẫn đông thế, đúng là Hà Nội.
Cứ cầm cái ô lụp sụp thế này mình cũng khó chịu, mà lại còn đi nhanh nữa chứ…
Mình mở đầu bằng 1 câu hỏi: Sao? em ko định nói gì với anh à?
Em: Nói gì?
Mình: Nói gì cũng được, em đang rủ anh đi cùng em mà!
Em: Anh có người yêu chưa?
(Sặc, sao lại hỏi cái con khỉ này?)
Mình: Ừ, hình như là chưa!
(Sao mình lại nói như vậy chứ, ừ vào thời điểm đó đúng là mình chưa có thật)
Em: Sao lại là hình như?
Mình: Anh hay đùa lắm, đơn giản em cứ nghĩ là chưa đó, đừng để ý đến mấy câu anh thêm thắt vào!
Em: Chúng mình đi ăn nhé…
(Ôi trời ơi, trong túi còn chưa đầy 500k, hjx, tiền về Thạch Thất rồi tiền về HP nữa)
Mình: Ừ, em đói rồi à?
Em: Ko, em chưa đói!
(ẶC, thế sao rủ đi ăn?)
Mình: Thế sao…
Nó chặn lời…
Em: Em muốn chúng ta là 1 đôi…trong tối nay!
(Nói cái con khỉ gì đây ko biết? Cảm giác lúc này lẫn lộn quá, vui buồn và lo lắng, vui vì quen đc 1 ng bạn, buồn vì sắp hết tiền, lo lắng vì liệu em nó có bắt mình làm trách nhiệm của 1 ng chồng ko vậy s)
Mình: Hả? Em nói gì thế?
Mặt nó tỉnh bơ: Đi thôi anh, mưa ướt hết rồi kìa…thương anh quá đi!
(Hai đứa đi tiếp và mình thực sự choáng rồi…thôi kệ vậy, đằng nào cũng tờ mờ tối rồi, xem ra đêm nay ko về đc Thạch Thất rồi)
Đến một quán vỉa hè, em nó kéo mình vào!
(Ôi may thế, anh tưởng em dẫn anh vào nhà hàng cao cấp thì anh chết)
Em: Anh ăn gì?
Mình: Hả? Em ăn gì anh ăn đấy!
Em: Cho cháu 2 bún ốc!
(Ặc, mình ghét bún ốc, tại nó cứ có con con, ăn cứ như nhai sạn ý)
Nó ngồi sát vào mình vì ngồi ra ngoài là bị mưa…phía cuối quán, mấy thằng thanh niên cứ nhìn chân nó. Chẳng hiểu sao lúc đó mình lại đứng dạy và nói: Đổi chỗ cho anh đi!
Em: Sao vậy anh?
Mình: Ừ thì em ngồi vào trong cho đỡ mưa!
Em: Em ngồi đây cũng có mưa đâu?
Mình: Sao lúc nào em cũng có thể cãi lại anh vậy nhở? Anh ko thích em ngồi đây, ok?
Mình nói câu đó hơi to làm cho bọn thanh niên cuối quán nó cười ầm lên, một thằng trong số đó nó cố tình nói to: ” Mẹ cái thằng này, mày làm anh kia anh ý tức rồi đấy, thôi ăn mẹ mày đi, thấy gái là mắt cứ thố lố ra”
Em ko nói gì lặng lẽ đổi chô cho mình…
Mình: Em ăn đi, nhìn gì chúng nó nữa…
Em: Vâng! Em mời anh ăn
Mình: Ừ, ăn đi!
(Sao bây giờ mình với nó tự nhiên thế ko biết, chẳng ngại như vừa nãy nữa)
Mình: Bún ốc ở đây ko có con con, đợt anh ăn ở quán đường Thái Thịnh, ốc toàn con thôi, kinh ơi là kinh!
Em: Đây là ốc Hải Dương anh ạ! (Nó vừa nói vừa ăn trông hài vô đối)
Mình: Hử?
Em: Ốc Hải Dương ý, ko có con!
Mình: Hử?
Em: ỐC HẢI DƯƠNG, nghe rõ chưa?
Mình: Hử?
Em: Thôi em ăn đây, kệ anh!
Mình: Hử?
(Mình cố tình trêu nó thoai)
Em: Trêu em à?
Mình cười: Sao nói ko đói?
Em: Ko ăn thì phí à?
Mình: Ừ, vậy ăn nhanh rồi ăn luôn hộ anh đi!
Em: Ko được…phần của anh, anh ăn đi!
Mình: Nhưng anh ko đói…
Em: Nhưng mà anh ăn mấy miếng rồi…em ăn thừa của anh à?
Mình: Thế thì cứ để vậy thôi…anh bắt em ăn đâu!
Em: Thôi để đấy em ăn!
(Đầu tiên tưởng nó nói đùa cơ, hóa ra tí nó ăn thật)
Sau khi nó ăn xong mình chạy ra chiếm phần thanh toán trước, lại chạy ra trc mình và cản…
Một lần nữa cái ngực nó lại chạm vào người mình làm mình đỏ mặt…
Mình: Em làm gì đấy?
Em: Để em thanh toán!
Mình: Em buồn cười nhở?
Em: Sinh viên còn sĩ!
Mình: Ặc, khinh anh nhở?
Em: Đấy là anh tự nói nhé!
Mình: Bác ơi cháu gửi tiền…rút bừa 1 đồng trong túi…(ối mẹ ơi, sao lại ra đồng 20k thế này)
Bác chủ quán: 30 ngàn cháu ạ!
Nó rút tờ 50k từ cái túi sách rồi đưa cho bác chủ quán trước!
(Mình ngại tái mặt)
Hai đứa bước ra khỏi quán…
Mình: giờ đi đâu
em?
Em: Tùy anh đấy!
Mình: Em ko phải về nhà à? Bố mẹ lo lắng đấy!
Em: Anh này,...

1 2 3 >>

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full
Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java