chỉ vì đến hẹn thì phải lên, chắc tại em thấy nó nhạt nhẽo Em cũng thấy phục cái sức chịu đựng của em hồi đấy, chắc tại nó tuy hay lồng lộn nhưng về cơ bản em biết nó hiền lành tử tế nên em dành cho nó 1 thứ tôn trọng khác.
Ngày mới quen em nghĩ nó tiểu thư, đài các bao nhiêu thì càng ngày em càng thấy nó ngang bướng bấy nhiêu. Cái kiểu con nhà giàu được chiều chuộng thành nhiều cái nó ngang tàn quá, không ai bảo được. Em thì chẳng còn lưu luyến gì với Gà cả mà nó cứ sểnh tí ra là sợ em quay về
với “tình cũ”. Đến hôm noel, em hỏi thẳng nó thích mua cái gì thì em tặng rồi tối về nhà em ăn cơm, vì em chả hứng thú mà nghĩ ra trò này trò kia với nó. Nó bảo muốn em mua tặng 1 cái áo khoác, chỉ thế thôi thì có khó gì với em đâu.
Cái cửa hàng nó đòi đến nằm trong ngõ nhỏ, chắc là bán hàng qua mạng. Và đm, chủ cửa hàng là Gà. Lúc đấy em chỉ muốn vả cho con Cua này mấy cái bạt tai. Những đứa con gái kiểu ngang bướng, được bao học như thế này thường hay nghĩ ra những cái trò lắm lúc đến phải gọi là mất dạy.
Không phải là em thương Gà hơn nó, với em Gà chẳng là gì rồi. Nhưng với em cái gì đã qua thì là đã qua, làm thế này khác gì em là cái thằng thiếu văn hóa, đã cắn người ta 1 phát giờ quay lại cắn thêm phát nữa đâu. Em nhiều lúc không ra gì thật, gái chửi em là thằng đểu thì em nghe quen rồi nhưng chưa đứa nào bảo em hèn hay bẩn tính cả.
Em nóng hết cả máu. Cái hành động đấy của con Cua đối với em là không thể nào chấp nhận được. Gà có làm gì nó đâu mà nó lại muốn trêu ngươi người ta như thế. Cái chuyện gái gú thì em nghĩ còn nào hám vật chất bị lừa thì cho chết còn không thì cái gì đúng là đúng, cái gì sai là sai, phải phân biệt rõ ràng.
Gà nhìn thấy em, thà rằng nó tát cho em 1 phát hay đá đểu em thì còn đỡ, đằng này nó coi như em không tồn tại. Cua thấy em có vẻ cáu lắm nên vội vàng lấy áo rồi trả tiền. Cái áo 2tr8, em đưa 3tr, Gà bảo chờ tí nó trả lại 200k thì Cua bảo không cần, coi như tiền tip. Em chưa kịp nói gì thì nghe tiếng“bốp” 1 phát rõ kêu. Gà nó đánh Cua. Em kệ, nghĩ bụng đánh thêm phát nữa đi rồi có gì em nhảy vào can cũng được. Con Cua này sống kiểu đấy vứt ra xã hội thì còn ăn đòn dài dài. Gà dằn giọng nhìn em, bảo:
- Chỗ này tôi bán hàng, thích gây sự thì đi chỗ khác, kiếm chuyện ở đây thì đừng có trách con này không ra gì.
1 đứa bạn cùng làm với Gà chạy ra kéo Gà lại, em đành lôi Cua về.
Suốt trên đường về, khỏi kể cũng biết con Cua nó lèm bèm như thế nào. Em đéo thèm nói gì, bụng thì tức điên lên, xác định cho con này lên đường thôi, không tài nào chịu nổi nữa.
Lúc giúp mẹ em nấu cơm thì Cua nó bắt đầu khóc lóc kể khổ với mẹ em chuyện lúc chiều. Nó xuyên tạc vãi ra. Bảo là em qua lại với 1 đứa con gái làm nghề bán quần áo, cư xử giang hồ lắm… nó bảo nghề bán quần áo đấy là của những đứa ít học. Rồi bảo Gà ghen tuông nên tát nó trong khi em thì không bênh nó tí nào… Mùi mẫn đến mức mà ngồi ăn cơm ông bà bô bắt em tường thuật lại tuốt tuồn tuột. Con điên kia cứ nước mắt ngắn nước mắt dài. May mà ở nhà còn ông già em tỉnh táo hỏi cặn kẽ nguyên do. Xong ổng phán:
- Con đưa em về nhà mình rồi thì con phải có trách nhiệm với em. Yêu nhau thì sống cho đàng hoàng tử tế, còn không thì phải nói rõ ràng không được làm khổ em nó.
Em ậm ừ vâng dạ, ở nhà lời ông bô chả khác gì thánh chỉ. Cơm nước xong em sai thằng em trai rửa bát, rồi đưa con Cua về nhà. Em vào nhà nó nói chuyện nhẹ nhàng là 2 đứa không hợp nhau, em xin phép từ giờ chỉ coi em nó là em gái.
Thế là đời em lại tiếp tục kiếp độc thân dù là ngắn ngủi.
Đưa Cua về nhà xong em thấy chán chán, tự nhiên bể kèo chả muốn rủ ai đi chơi nữa mà có rủ chắc gì đã rủ được, bạn bè chắc là đang hú hí với gái hết rồi. Em đi uống rượu 1 mình.
Nói thật là không muốn gặp lại Gà nữa, gặp lại biết nói cái gì, nó lại chả khinh em thật lực ý chứ, mặc dù em cũng muốn xin lỗi nó lắm. Cua nhắn tin là nó ghét em, bảo em là đời em rồi chả ra gì đâu.
Em chả chấp con điên, chắc tại nó yêu em thật, em cũng nhịn nó nhiều rồi, bỏ nó là vì nó đéo biết điều thôi. Mà cái loại được cưng chiều từ bé nên nó tưởng ở nhà, ở cty không ai động vào nó thì thiên hạ cũng phải nể nó chắc, nó là cái thá gì mà nó coi thường Gà như thế. Không phải em bênh Gà, nhưng em thấy con đấy là phải được dạy cho 1 bài thì mới nên người được, em mới nhắn tin lại là “em đừng có nghĩ hay, động vào nó nữa anh không để cho em yên đâu” rồi kệ xác nó.
Đang ngồi bar uống rượu ngắm gái, lăn tăn không biết “thả mình trong tay ai, nằm cạnh ai đêm nay” Em nghĩ lại thấy buồn, ôi lúc ý em buồn lắm ý, các bác không biết được đâu. Em đã nhẫn nhịn còn Cua bao lâu nay cũng chỉ vì em muốn có 1 tình yêu êm đềm, cơ mà tại ông trời làm em lại phải chịu kiếp làm cái thằng lông bông. Uống 1 mình mà mãi chẳng thấy say, em đếu cho đứa nào lân la ra uống cùng, phí rượu. Bao giờ em định chăn dắt thì em mới mời rượu, tiền chứ lá đa đếch đâu.
Nhạc đang cao trào thì điện thoại rung còn hơn cả máy đánh mỡ bụng, con bạn Gà gọi cho em, em thì không có cái tính xóa số ai hết, cả số của Gà em vẫn lưu. Em bắt máy, vừa alo cái thì nghe tiếng chửi:
- ĐM anh, đến đây lôi con *ĩ kia về, nhanh lên.
- Ở đâu?
- Cửa hàng, tổ sư anh. Đến nhanh không thì ầm ĩ lên phường hết bây giờ.
Em tá hỏa, em đã biết ngay con Cua này nó đành hanh rồi mà, em nhắn tin khích nó thế ai ngờ nó gây sự với Gà thật. Mà con cái bọn con gái đánh nhau thì buồn cười lắm, nhất là oánh nhau vì tình thì lại càng hài. Rõ mấy con thần kinh.
Em nghe thấy léo nhéo chửi nhau trong điện thoại cơ, chắc vẫn còn trong giai đoạn võ mồm, bọn con gái thì toàn thế. Phải chửi nhau mới có máu uýnh lộn. Em trả tiền rượu rồi lượn luôn.
Em đến nơi, vẫn chưa thấy đánh nhau, 6- 7 em gái chả biết đâu là phe mình đâu là phe ta đang đứng cãi nhau rất khí thế, xung quanh là 1 lô 1 lốc người đứng xem Nhưng có vẻ như sự xuất hiện của em là chất xúc tác cực mạnh. Vừa nhìn thấy em, con Cua với bạn nó xấn sổ lao vào Gà, chắc nó muốn em can đây mà. Nhưng em đủng đỉnh đứng ngoài xem ra vẻ là đang khó xử lắm. Khổ thân con bé, bạn Gà có đứa ngày trước tập tán thủ trong đội tuyển quốc gia, con bé đấy đạp 1 phát em Cua ngã lăn lông lốc, mấy cô bạn em Cua thấy thế sợ xanh mắt mèo. Em thấy đáng đời nó lắm, nhưng cũng phải chạy lại đỡ nó rồi can 2 bên. Cái bọn con gái chỉ toàn to mồm, đánh không được thì chửi. Em Gà lại cao giọng, chỉ thằng mặt Cua, bảo:
- Mày với mấy con bạn của mày nhá, người yêu của mày thì mày đi mà giữ, tao không cướp. Chúng mày mà còn lởn vởn ở đây gây sự tao không bán được hàng thì tao đến nhà đập từng đứa 1.
Em thì em vẫn ấn tượng với Gà cái hôm đấy lắm. Tuy là đánh đá cá cầy thật nhưng mà không đến nỗi làm càn, tục tĩu.
Em biết là bạn Gà cũng không được nước đánh tới mấy em kia đâu. Con bé bạn Gà mà lúc tối gọi điện báo cho em có vẻ muốn giải tán nhanh, nó bảo bạn bè đừng chuyện làm bé xé ra to, em cũng hiểu ý xua hết mấy đứa bạn Cua về bảo đừng ở đây gây sự nữa không công an đến thì mệt.
Đúng là bọn gái, toàn làm mấy cái trò chả đâu vào đâu Em phát ngượng vì cách cư xử ngu xuẩn của con Cua, không biết nó học giỏi cỡ nào mà kiến thức xã hội của nó dốt không chịu được. Trước lúc nó về, em dặn với theo “từ giờ đừng làm những chuyện gây phiền cho anh nữa”.
Quay lại với Gà, mấy đứa bạn Gà em không ghét đứa nào hết. Bác nào có nhiều bạn bè làm PG hoặc hay đi bar thì biết, tụi nó tuy chơi bời thế nhưng sống bao bọc bạn bè, chơi rất đẹp và biết điều, không có kiểu xấu tính bẩn bựa như những đứa hẹp hòi đâu. Con bé mà em kể là hôm sinh nhật nó em đi ý, người gọi điện báo cho em cũng là nó. Nó nhắn tin bảo em là nếu không bận thì đi cùng nó nói chuyện, đừng chườn mặt ở đây làm Gà khó chịu. Em bảo với bọn nó là thôi em về trước rồi em đến bar ngồi chờ con bé đấy.
Em cũng không biết con bé định mắng nhiếc hay làm tay trong cho em, vì thật tình em không có ý nghĩ em có thể quay lại với Gà, mặc dù em cũng hơi muốn như thế. Bạn Gà hỏi em:
- Anh làm gì mà mất hút cả tháng nay thế?
Nó giả vờ như không biết chuyện em với Gà tạch nhau, nhưng em biết không phải nó hỏi đểu, nên cười cười:
- Anh định lấy vợ.
- Lấy cái con giặc cái đấy á?
- Suýt.
Con bé kể cho em nghe về Gà, nói thật là nếu nó không kể thì chắc chẳng bao giờ em biết. Nhà Gà cũng giàu lắm, nhưng nó với ông già nó không hợp tính nhau, ở nhà 2 bố con hục hoặc suốt ngày nên nó dọn ra nhà khác sống, rồi bắt đầu tự làm tự ăn, không phụ thuộc kinh tế nữa. Gà nó ghê gớm thế chắc cũng vì phải va chạm kiếm tiền. Em thì trước đây vẫn thích cái style tiểu thư, yếu đuối 1 tí cũng được, ngây thơ 1 tí cũng được, chỉ cần đừng khôn quá hay chơi bời quá là ổn, mà lúc em biết Gà là người độc lập như thế thì em cũng suy nghĩ lại. Em thích thì thích cái tuýp kia nhưng em nể những người như Gà. Lúc đấy nó mới 19 tuổi thôi.
Em bần thần cả người, bạn của Gà nhìn em 1 lúc rồi bảo Gà vẫn sống ở chung cư ý đấy…
Em không biết là Gà có yêu em không, chứ em thì em chắc chắn là em không yêu nó.
Nhưng mà nghe bạn nó nói thế thì em cũng động lòng. Em lượn đi mua ít sắn hấp rồi đến chung cư nhà Gà. Em gõ cửa rồi chờ đợi.
Thật lòng lúc ý em chỉ cần 1 chỗ dựa thôi, em muốn xin lỗi Gà chuyện lúc chiều nữa, em không dám mong em với nó lại được như trước, nhưng mà em cứ hy vọng… Gà mở cửa, mặt lạnh tanh với em, nó hất hàm hỏi:
- Cần gì?
- Muốn gặp em.
- Biến đi cho khuất mắt.
Rồi nó đóng cửa đánh sầm 1 cái. Phũ dã man. Em nhắn tin cho nó bảo là em thật lòng xin lỗi. Cứ như em nói đúng câu thần chú, cửa lại mở. Em nhanh nhẩu đưa hộp sắn hấp dừa cho nó, cười nhăn nhở:
- Em thích ăn món này đúng không?
Nó cau mày nhìn em, như kiểu em là cái thằng điên đang nói lảm nhảm linh tinh vậy.
Nó nhếch miệng cười:
- Không còn tí lòng tự trọng nào à?
Nhục chết đi được. Chả biết ý nó ra làm sao, nhẽ ra phải thằng khác thì chắc cứ lỳ lợm trồng si ở đấy với hy vọng người đẹp sẽ cảm động mà mời vào nhà hoặc ít nhất sáng hôm sau cũng thức dậy trong nhà của nàng. Nhưng em đếch cần. Chờ 1 đêm vật vã trước cửa nhà 1 đứa con gái mình không yêu thì khổ lắm, vừa đau lưng vừa lạnh chứ sung sướng quái gì. Xin lỗi thế là cũng được rồi, không nhận thì anh về.
Làm đếu gì có kiểu lãng mạn như phim Hàn ở đây với em.
Những thằng như em thì đầy, những đứa như Gà cũng không thiếu. Thế nên chuyện tình đẹp thì hiếm lắm hoặc chỉ có trong kịch bản thôi, mơ mộng mà làm gì, ảo lòi. Chắc nó khinh em lắm, nó coi em có khác gì cái đống bầy nhầy trước cửa nhà nó đâu.
Mùa đông năm vừa rồi lạnh vãi xoài, đã thế đêm cứ thỉnh thoảng lại có mưa bụi. Em ghét mùa thu bao nhiêu thì ghét mùa đông bấy nhiêu, vì em vẫn đéo có người yêu. Đến cả thằng em trai mới học cấp 3 thôi mà cũng đã khoe “anh Bờm ơi em có người yêu rồi” Thỉnh thoảng lại còn mượn xe em đưa bạn gái đi chơi nữa chứ.
Chắc em cũng phải kiếm người yêu thôi, ghen tỵ với thiên hạ quá. Nhưng mà biết kiếm người yêu ở đâu bây giờ?! Em bắt đầu biến thành người độc thân sốt ruột. Dạo đấy em ở nhà suốt, đến mức bà bô tưởng em đau khổ vì bị con Cua bỏ nên mới thành ra tự kỷ (trong mắt mấy bà bạn của bà bô thì em bảo em cưa không nổi nó, mang tiếng cưa cùn để giữ sĩ diện cho nó).
Mối quan hệ nguội lạnh của em và Gà có tí khởi sắc vào 1 ngày mưa to gió lớn. Hôm ý em đi nhậu về, cũng hơi say say, không hiểu sao em lại nhớ đến nó, chả nhẽ em lại ốm tương tư cái kiểu “theo tình tình chạy, chạy tình tình theo” Em lấy điện thoại nhắn tin cho nó bảo “nếu anh là em thì anh cũng rất ghét anh, nhưng nếu em thử đặt mình vào vị trí của anh 1 lần em sẽ hiểu thật lòng anh nghĩ gì về em”
Em nghĩ chắc nó chẳng nhắn tin lại đâu nên đi tắm rồi đi ngủ. Mà đang tắm nghe thấy tiếng chuông tin nhắn em sướng phát rồ, chạy vội ra cầm điện thoại. Tin nhắn của Gà làm cho mùa đông hết lạnh luôn á.
“Nhà anh còn café không nhỉ?”
Trời lại mưa xối xả. Em lại bắt taxi đến nhà Gà.
Cái chuyện xảy ra tiếp theo thì nó là hiển nhiên rồi. Nói thật ai thích xem mấy cái ếch iếc thì đi chỗ khác, ở đây chỉ có kể chuyện thôi, không có xiếc. Em nói thế cho nhanh, khỏi mất thời gian của nhau luôn.
3h sáng, em mệt lả cả người. Còn Gà thì lạnh lùng nói:
- Em mệt, anh về đi. Em muốn ngủ 1 mình.
Em sững người, lúc đầu thấy nó tự nhiên bỏ qua cho mình như thế lại còn tưởng là vì trời mưa nên nó nhớ lại cái ngày xưa ấy, ai ngờ là lại như thế này đây. Em đứng dậy mặc quần áo đi về. Nó tiễn em ra đến cửa, dặn:
- Thỉnh thoảng rảnh ghé qua chơi với em.
- Biết thế!
Em thấy sống mũi cay xè vì chim cú. Cuộc đời như thế thì bảo sao chả có những thằng hận đàn bà. Chăn rau cũng chỉ là vì muốn xếp hình, em cũng đang được xếp hình mà không phải trả tiền, không phải rằng buộc đây thây, nhưng em thấy nó không như em mong muốn.
Em đã định quên Gà rồi, nhưng những lúc Gà rủ em đến thì em không từ chối nổi, cái giọng ngọt ngọt hớp hồn em ngay từ hôm gọi đòi tiền điện thoại đến giờ lại làm em quyến luyến. Em chấp nhận cái cảnh em nó gọi lúc nào thì đến lúc ý, hì hục xong em nó đuổi về thì về, gần như là không cả nói chuyện với nhau luôn.
Đúng là cái thói đời, người ta càng phũ phàng với mình thì mình lại càng nghĩ về người ta nhiều hơn. Mà hình như dính vào chuyện tình cảm thì bao nhiêu cái kinh nghiệm tình trường của em nó hò nhau đi nghỉ mát hết lượt thì phải. Nhiều lúc em nằm vắt tay lên trán, nghĩ mãi mà vẫn không trả lời được câu hỏi “mình có yêu Gà không”
Mấy tháng cuối năm đấy em thấy mùa đông cũng không còn đáng ghét nữa. Nhiều hôm em còn cao hứng đến mức móc ví cho thằng em… mấy cái bcs loại xịn nữa. Đều đặn 1 tuần em gặp Gà 1- 2 lần. Nhưng mà tự nhiên bẵng đi gần 10 ngày không thấy nó gọi hay nhắn tin gì cả, em sốt ruột gọi cho nó thì nó bảo gần tết buôn bán vào cầu nên bận không có thời gian. Em nói em nhớ nó (móa, em nói thật đấy), nó ậm ừ bảo nhớ thì qua nhà nó đi.
Lại căn phòng quen thuộc đầy ứ ự thú bông, Gà nằm bẹp trên giường, mặt tái nhợt. Ốm chứ còn sao nữa. Em thấy thương nó, đau lòng như có ai xát muối vào ý. 1 đứa con gái còn chưa ăn mừng cái sinh nhật 20 tuổi, ở 1 mình, tự kiếm tiền, ốm cũng nằm 1 mình, em mà không gọi thì chắc nó cũng chẳng thèm gọi ai, tính nó là không muốn làm phiền ai. Em chạy xuống hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt, tạt qua siêu thị mua cháo dinh dưỡng cho nó, mua cả ít sô cô la que vì biết nó thích ăn cái đấy nữa.
Em chỉ cắm cái thìa vào bát cháo cho nó thôi, không có chuyện đút cho ăn đâu. Nó cảm ơn em rất nhỏ rồi xúc cháo, rất tự giác, không có kiểu chài mửa nhõng nhẽo. Em thì lại thích nó giả vở không ăn để mình dỗ vài câu cơ Trông nó ăn có vẻ khổ sở, đứa nào ốm mà ăn uống chẳng khó khăn. Em lấy cho nó cốc nước, cũng nhẹ nhàng bảo:
- Khó nuốt thì ăn 1 ít thôi cũng được rồi uống thuốc.
- Phải ăn chứ, không ăn thì sức đâu. Mai em còn phải đi Móng Cái lấy hàng nữa.
- Làm cái gì nữa, ốm thì nghỉ đi, ai bắt em kiếm tiền như thế đâu.
- Em tiêu nhiều quen rồi, không kiếm ra tiền khó chịu! Dọn đồ ra ở riêng thì còn xin tiền bố mẹ làm gì nữa.
- Mai để anh đi cùng em.
Gà nhìn em 1 lúc, nó ăn xong cháo rồi, ăn hết sạch 1 bát ô tô luôn. Nó cười nhẹ bảo:
- Cũng được.
Em nhớ ra cái lần em đi xem bói với nó có hóng hớt được vài câu. Thấy bảo là nhà nó bố con không hợp nhau nên nó mới ra ngoài sống. Hồi em đi học, tiền em tiêu 1 tháng còn nhiều hơn cả lương của em bây giờ, lúc đấy có cho kẹo em cũng chắng dám nghĩ đến chuyện xa tổ ấm yêu thương Con bé này đúng là khác người mà.
Em hồi đấy thì còn trẻ con lắm, chưa bao giờ phải lo chuyện mưu sinh cả. Nên lúc Gà đồng ý cho em đi Móng Cái cùng nó thì em coi như là đi du lịch ý. Em tí tởn xuống siêu thị mua thịt hộp, sữa, hoa quả linh tinh. Thế mà trong có nửa năm thôi, xảy ra bao nhiêu là biến cố khiến em bây giờ khác hơn nhiều so với hồi đầu năm.
Gà nằm trong phòng ngủ, lúc thấy em về thì nó lục đục dậy xem em hì hục làm gì thì thấy em kệ nệ xách đồ lên. Nó bật cười bảo em hâm rồi lại đi ngủ tiếp. Em sợ lây ốm nên ra phòng khách ngủ, không dám ngủ chung giường với nó Cuối năm chẳng ai mua bán đất cát gì nên em rảnh lắm, chỉ có đi thu tiền nợ thôi.
Cái công việc buôn bán đấy đúng là không hợp với em, em không kỹ tính ngồi kiểm tra từng dây hàng như Gà, em đi theo cũng chỉ để xách túi với cầm điện thoại cho Gà, đến bữa trưa thì rót nước đưa thuốc cho nó uống. Sức em cũng không đủ để khuân tải hàng như mấy ông cửa vạn được, mặc dù em cũng thử và thất bại thảm hại
Xong việc là về HN luôn trong ngày, em giúp nó sắp xếp đồ ra cửa hàng rồi đưa nó về nhà. Vừa mở cửa vào đến nhà thì nó đi thẳng vào phòng, ngủ li bì luôn. Em nghĩ chắc nó ốm mà lại cố đi xa nữa thì mệt, ngủ cũng là chuyện bình thường nên không để ý lắm. Đến đêm, em vẫn ngủ ở phòng khách nhà nó, thì thấy nó dậy. Em lại nghĩ chắc ngủ từ tối không ăn gì thì đói đây nên cũng dậy nấu cháo cho nó.
Nó ngồi ngoan ngoãn xúc cháo ăn y như hôm trước, nhưng lần này vừa nuốt được vài thìa thì nó nôn, ói ra cả mật xanh mật vàng. Em phát hoảng. Em gì có biết nó bị làm sao đâu, thấy như thế là sợ cuống cả lên rồi. Em định gọi hàng xóm vào “chẩn bệnh” thì nó xua tay bảo lấy nước cho nó súc miệng. Rồi nó xỉu luôn. Da nó tái nhợt, còn mặt em chắc là xanh lét như tàu lá chuối. Em cõng nó vào trạm y tế.
Tưởng làm sao hóa ra chỉ là tụt huyết áp Thế mà lúc ý em còn sợ nó lăn ra chết nữa cơ. Lúc ý em thấy nó nhăn nhó mệt mỏi thì tự nhiên em cũng buồn buồn, nhói nhói, nhưng em nghĩ đấy là tình cảm đồng loại giữa người với người, vì bạn bè em mà làm sao thì em cũng thương thôi. Em đã yêu bao giờ đâu mà biết cảm giác đấy là yêu.
Sau đấy em với Gà gần như nối lại tình xưa, lại để relationship hẹn hò với nhau, em còn rủ Gà đi xem phim tết với thằng em trai và người yêu nó nữa cơ mà. Thằng ku em về nhà lại bô bô là anh Bờm có người yêu xinh lắm này nọ, ông bà bô thấy 2 anh em vui vẻ hòa thuận thì cũng mát lòng mát dạ,...