* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Trong Tim Tôi Chỉ Có Cô Thôi, Đồ Ngốc

đơn giản thế được. Hay như vậy nha, nếu cô làm được việc tôi yêu cầu, cô sẽ được tự do. Còn không, tôi sẽ…HÀNH HẠ cô suốt đời. Nên nhớ: tôi là một con người cực kì độc ác đó.
“Sao

hắn ác quá vậy. Chắc việc đó khó lắm đây. Thôi thì cứ thử xem thế nào”- Nó quyết định
- Vậy…tôi phải làm gì?
- Uhm…Cô phải làm sao để Tú Quỳnh không quấy rầy tôi nữa. Thực ra tôi nghĩ cô hông làm được đâu, nhưng cứ thử đi ha, biết đâu lại thành công. – Hắn cười mỉa nó.
“Grrr…tên đáng ghét. “- Nó thầm nghiến răng rồi hỏi:
- Nhưng mà…Tú Quỳnh là ai chứ?
- Oh my gods! Cô không biết cô ấy là ai thiệt hả?- Hắn suýt té xỉu.
- Việc quái gì tôi phải biết?- Nó lên giọng.
- Nè, nói năng cẩn thận giùm tí nha!…Thôi được rồi, để ngày mai tôi dẫn cô đi gặp cô ấy. Giờ cô về đi. Quản gia!! Dẫn cô gái này về!- Hắn hét lớn.
“Yeah ^_^, được thả rồi, nhưng ngày mai lại rắc rối đây”, nó thở dài. Mà thực chất hắn cũng có tốt đẹp gì đâu, kêu người dẫn mình về để biết nhà đó mà. Tên gian xảo.
Tối hôm đó, nó leo lên giường ngủ với chiếc mông ê ẩm do hồi nãy vượt tường mà tường cao quá, làm nó té cái bịch. May mà ông bà chủ nhà không tỉnh dậy. Bao lo nghĩ về chuyện xảy ra cùng nỗi đau của chiếc mông nhấn chìm nó vào giấc ngủ yên bình…
6: 15 sáng hôm sau. Nó cùng Ly đi học. Trên đường đi nó ngập ngừng hỏi Ly:
- Ly này, cậu…có biết Tú Quỳnh là ai hông?
- Biết chứ, bộ cậu tưởng mình “mù thông tin” như cậu hả?- Ly lên mặt.
- Hì hì, đương nhiên là không rồi. Ai chẳng biết bạn Ly nhà ta rất thông thạo chuyện đời chứ!- Nó nịnh Ly.
- Nghĩ được thế là tốt đấy! Mà sao tự nhiên cậu lại muốn biết về cô ấy vậy?
- À không, cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Chỉ là có nghe qua nên mình thắc mắc vậy thôi.
- Thế à? Vậy để mình kể cho mà nghe: Tú Quỳnh là một người rất nổi tiếng ở nước ta. Cô ấy học ở trường Superidol- một ngôi trường nữ sinh rộng lớn ở trung tâm Tp. HCM tụi mình đấy. Những cô gái xinh đẹp, tài giỏi nhất đều tập trung vào học ở đây. Và Tú Quỳnh chính là “công chúa” ở trường đó.
- “Công chúa”? Chắc cô ấy xinh lắm nhỉ?
- Xinh á? Chỉ xinh thôi sao? Tú Quỳnh có khi còn đẹp hơn nữ thần Venus ấy chứ. Trời ơi! Cậu không biết đâu. Cô ấy thực sự, thực sự rất là đẹp. Đã thấy một lần là không bao giờ quên được. Mình đã có cơ hội “lướt” qua cô ấy một lần, chao ôi, đẹp không thể tả! Cô ấy còn là cô gái có chỉ số IQ cao thứ hai nước mình. Tới 170 lận đấy! Không những thế, Tú Quỳnh còn là tiểu thư tập đoàn thời trang I. F đứng thứ tư nước ta. Haizz…Vừa giàu vừa đẹp lại vừa thông minh. Thật đáng ghen tị!- Ly tỏ vẻ ngưỡng mộ.
- Trên đời này có người như thế thật sao?- Nó hơi nghi ngờ.
- Chứ sao! Mà không chỉ có một, có hai lận đấy nhé. Cậu có biết Hoàng Linh – con gái chủ tịch tập đoàn trang sức F. L không (có nhắc đến ở p. 1)? Nếu nói Tú Quỳnh là công chúa thì Hoàng Linh phải là nữ hoàng. Báo chí ca ngợi cô bé ấy hết lời luôn đó. Nào là dễ thương như nhân vật truyện tranh; sắc sảo như con dao hai lưỡi; thông minh, tài giỏi như Mari Cuiri…Mình chỉ mới thấy hình trên báo thôi nhưng mình nghĩ ngoài đời chắc cô bé ấy còn xinh đẹp, dễ thương hơn nữa đó!- Ly xuýt xoa.
- À, cái cô bé mà ngày đầu gặp nhau cậu đã nhầm mình đó hả?
- Ừ, đúng rồi. Nhưng giờ nhìn kĩ thì…chậc…chậc. – Ly vừa lắc đầu vừa chép miệng.
- Này này, bạn bè phải tâng bốc nhau chứ!- Nó giả vờ dỗi.
- Hì hì, đùa tí thôi mà. Chậc, mới đó mà đã 6: 30 rồi. Tụi mình mau đến trường đi. – Ly nhìn đồng hồ.
- Uh, phải đấy!- Nó cười.

Tùng…Tùng…Tùng…”Tan học rồi!”- Lớp nó ùa ra. Nó với Ly liền giục nhau về nhà để ăn cơm (5 tiết học làm hai đứa đói meo rồi mà). Đang rảo bước bỗng tụi nó thấy một đám đông đang vây quanh cổng trường. Chính xác hơn là đang ngắm nhìn một chiếc xe ô tô Zenvo ST1. Chính xác hơn nữa là đám đông đang “ngất đi tỉnh lại” bởi một cậu con trai đẹp như người mẫu, có lẽ cao hơn 1m8, đang tựa vào cửa ô tô trông rất oai phong. Đó là Hải Phong.
- Chết rồi! Chắc cậu ấy đến bắt tụi mình đấy!- Ly nói thầm vào tai nó.
“Trời, hắn đến thiệt kìa! Giờ phải giải thích sao với Ly đây? Hổng lẽ nói cho bạn ấy biết về chuyện tối qua và khai ra part- time job của mình sao? Thôi, sao được, lỡ Ly nghĩ sai về con người mình rồi nghỉ chơi với mình thì sao? Không thể như thế được! Bây giờ làm sao đây?”- Nó băn khoăn.
- Hay tụi mình đi cổng sau đi!- Ly mách kế chuồn.
“Đúng rồi, vậy hắn sẽ không bắt được mình, mình cũng chẳng phải giải thích gì với Ly”- Nó như mở cờ trong bụng, liền bảo Ly:
- Uh, cứ lằm thế đi!
Thế là hai đứa rón rén đi ra sau. Nhưng chuyện đời có đẹp như mong muốn bao giờ. Tại cổng sau, có hai tên to lớn mặc áo đen đứng canh như đang chờ con mồi xuất hiện. Đó là người của Hải Long. Cũng phải thôi, với IQ 210 làm sao hắn để chúng nó trốn thoát dễ dàng như thế chứ.
- Chết tiệt thật! Chắc đó là người của cậu ta. Chứ mấy chú bảo vệ mà như thế này thì học sinh có mà đi đời hết!- Nó bảo Ly.
- Vậy tụi mình phải làm sao đây?- Ly lo sợ.
- Uhm…để xem nào…Hay giờ tụi mình cứ đi cổng trước. Ở đó đông, mình lẩn vào sao cậu ta biết được.
- Đúng là chuẩn không cần chỉnh. Quyết định vậy đi, cứ thế mà làm!- Ly hớn hở.
Thế là hai đứa liền luồn lách vào đám con gái trước cổng trường rồi thoát ra êm thấm. Và…lại một lần nữa, chuyện đời có đẹp như mong muốn bao giờ. Trước cửa nhà trọ Hương Thảo là một gã người Trung Hoa đang đứng với điệu bộ như đang chờ ai. Đó là Liêu Liêu – vệ sĩ thân cận của Hải Long (tên này tính toán kĩ thiệt ). Tụi nó vừa đen trước cửa, Liêu Liêu liền giữ nó lại, đối chiếu với bức ảnh anh ta cầm trong tay, rồi hỏi bằng tiếng Việt rất sành sỏi:
- Cô là Kiều Mĩ Anh Thư, 17 tuổi, giới tính nữ, dân tộc Kinh, học sinh lớp 11A2 trường THPT Hồng Mai, đang trọ ở nhà trọ Hương Thảo đúng không?
Nó há hốc miệng vì sự công bố lưu loát lí lịch trích ngang của nó vừa xong, chưa biết nên trả lời ra sao thì Ly hỏi:
- Ủa, anh ta là ai vậy Thư? Cậu quen người Trung Quốc à?
- Hả…à không…(bỗng có tiếng nói nhỏ: “Tôi là người của cậu Hải Long” làm nó thay đổi câu trả lời)…à mà có. Đây là…người anh họ xa từ Bắc Kinh vào thăm mình đó!- Nó lúng túng.
- Vậy sao anh ấy lại hỏi tên và địa chỉ cậu chứ?- Ly thắc mắc.
- À, cái đó…Hỏi thăm trước khi nhận người quen là một truyền thống của người Trung Quốc. Vả lại anh ấy đã lâu không gặp mình, phải hỏi mới biết đúng sai thế nào chứ!- Nó nhanh chóng kiếm cớ. (nói dối chuyên nghiệp nhỉ )
- À, thì ra là thế. vậy cậu mau mời anh ấy lên phòng đi!- Ly cười tươi.
-…Không cần đâu. Để mình mời anh ấy đi ăn đâu đó, tiện thể cùng nhau hàn huyên tí chút, cậu về phòng trước nha!
- Ừ, phải đấy. Vậy mình lên đây. Em chào anh ạ!- Ly quay sang chào lễ phép rồi chạy lên cầu thang.
Sau khi bóng Ly đã khuất, nó quay phắt lại:
- Anh là người của Hải Long sao?
- Vâng. Xin tự giới thiệu, tôi là Liêu Liêu, vệ sĩ của cậu chủ. Cậu chủ có lệnh đưa cô đến nhà ngày lập tức.
Vậy…xin mời “cô em họ bất đắc dĩ” của tôi lên xe. – Liêu Liêu cười mỉm.
“Hừ, đúng là chủ nào tớ nấy, ngang ngược như nhau”- Nó lầm bầm rồi miễn cưỡng bước lên xe bởi nó nghĩ rằng Hải Long giỏi võ đến thế, chắc hẳn tay Liêu Liêu này cũng chẳng phải hạng vừa.

…Phải cuốc bộ qua một bể nước rộng đến 16 m2, gần gấp đôi căn phòng trọ tồi tàn của nó cùng sân vườn trải dài 2 km, nó mới chạm chân đến cửa nhà hắn. Anh Thư liền uể oải bước vào sau khi được một cô giúp việc mở cửa. Hải Long đang ngồi trên ghế sofa chờ nó bên trong. Chắc cậu ấy đang tức giận lắm bởi chỉ bằng mắt thường thôi cũng có thể thấy luồng sát khí đang bốc bừng bừng. Thấy nó, hắn đứng phắt dậy, xả ngay ra một tăng:
- Cô muốn chết hả? Hay muốn tôi hành hạ suốt đời? Đã nói tôi đến đón cô, vậy mà dám bỏ trốn về nhà. Bắt thiếu gia đây chờ ngoài cổng trường, bị bao con mắt ngắm nhìn muốn xuyên thủng người luôn, cô hả dạ chưa? Cho cô đi bộ từ ngoài vào trong còn là hình phạt nhẹ đấy!
Nó chưa kịp mở miệng thanh minh (thanh minh gì ta, đúng quá còn gì ) thì một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa:
- Ủa, Hải Long, anh đang quát mắng ai thế?
Nó giật mình quay ra. Trời đất! Đứng trước cửa là một tiên nữ giáng trần chứ không phải người thường. Chao ôi! Làn da trắng mịn như bông bưởi, mái tóc dài óng mượt suôn thẳng. Đôi mắt to tròn, hàng mi cong vút. Dáng cao, eo nhỏ, chân thẳng. Tất cả thật nổi bật trong bộ váy đáng yêu và đôi giày cao gót. Chiếc cài tóc màu hồng lại càng phù hợp với người cô ấy. Chỉ nhìn thôi nó cũng biết đó là Tú Quỳnh. Quả là thấy một lần là không bao giờ quên.
Hải Long thấy Tú Quỳnh đến liền bước tới, ôm eo nó (!!!), nói rằng:
- Anh có quát mắng ai đâu! Chỉ là anh đang cãi nhau với BẠN GÁI vì chút chuyện nhỏ đó thôi. Cô ấy giận hờn vu vơ ấy mà.
- Sao? Đây…đây…đây là bạn gái anh sao? Làm sao…có thể…?- Tú Quỳnh lắp bắp.
Nó vội đính chính:
- Cái gì? Tôi đâu phải là…Thì hắn cắt ngang:
- Liêu Liêu này, con chuột bạch hôm bữa bị tôi HÀNH HẠ đã chết hay chưa?- Hắn nhấn mạnh từ hành hạ.
- Dạ…nhà ta có nuôi con chuột nào đâu ạ?- Liêu Liêu ngạc nhiên.
- Vậy à? Chắc tôi nhớ nhầm. – Hắn vừa nói vừa ném một cái liếc sắc lẻm sang nó.
“Hừ, dám đe doạ mình à? Lại còn ví mình chỉ bằng một con chuột nữa chứ! Tên này thật đáng ghét. Nhưng phải nghe lời hắn thôi, không sau này tin hắn hành hạ mình sẽ tới tai ông ấy mất!”- Nó đắn đo rồi trả lời:
- Vâng, chào cô. Tôi là Kiều Mĩ Anh Thư – NGƯỜI MÀ Hải Long YÊU SAY ĐẮM. – Nó cố tình đè mạnh những chữ ấy.
“Ơ, cái con nhỏ này. Nói là người yêu được rồi, có nhất thiết phải hạ thấp mình như thế không?- Hắn bực mình.
- Sao có thể như thế? Không, tôi không tin. Người yêu Hải Long là tôi cơ mà. Lí nào anh ấy lại thích cô chứ?- Tú Quỳnh nghi ngờ.
Hải Long thúc nó một phát đau điếng, 90% ngầm ý bảo nó mau phản bác lại sao cho Tú Quỳnh bỏ hẳn hi vọng được hắn thích đi (và 10% để trả thù vụ hồi nãy ). Nó liền bảo:
- Ồ, vậy chắc hẳn cô là Tú Quỳnh. Anh Long có kể nhiều về cô cho tôi nghe. Nào là cô mơ mộng viễn vông, quấy rầy anh ấy, không cho anh ấy yêu đương tự do, rồi còn đã thấp lại thích trèo cao…Ơ! Có lẽ tôi không nên nói chuyện này nhỉ? Thật bất lịch sự với cô đây quá! Nhưng sự thật luôn phũ phàng mà. Cô cũng đừng buồn, xinh đẹp như cô thì lo gì không có người yêu. Vấn đề bây giờ thực tế là anh ấy đã có bạn gái là tôi rồi, vì vậy mong cô đừng liên lạc nhiều với Hải Long nữa, phận con gái như tôi cũng thấy khó chịu lắm.
- Cái gì? Cô dám nói với tiểu thư đây như thế sao? Cô mới là người mơ mộng viễn vông. Anh Long của tôi không hề thích cô đâu, phải không anh? Kìa, anh nói gì đi chứ!
- Uhm…anh…xin lỗi nhưng anh chỉ có thể nói rằng: Anh yêu cô ấy, anh thực sự yêu cô ấy.
Biết là đóng kịch nhưng nghe thế nó vẫn nổi da gà. Có nhất thiết phải là yêu không, nói thích thôi cũng được rồi mà.
- Không…các người lừa tôi. Anh Long, anh lừa em đúng không? Anh hãy nói rằng em đã bị lừa đi! Người đến trước với anh là em cơ mà. Người yêu anh lâu hơn cũng là em cơ mà. Sao anh có thể tàn nhẫn với em như thế? Con nhỏ này có hơn gì em chứ! Không…đây không phải là sự thật…Không thể chịu đựng thêm được nữa…Hức…hức…Tú Quỳnh chạy ào ra với hàng nước mắt lăn dài trên má.

- Làm thế liệu có quá đáng lắm không? Cô ấy chỉ là con gái thôi mà, sao có thể chịu nổi cú sock này chứ?- Nó băn khoăn.
- Cô đừng lo. Cô ấy 17 tuổi rồi nhưng còn con nít lắm. Khóc dỗi hờn vài tiếng đồng hồ là thôi ngay ấy mà. Tình yêu đó chỉ là ảo tưởng của mình cô ấy thôi. Sẽ có ngày Tú Quỳnh nhận ra điều đó. – Hắn ngồi “phịch” xuống ghế.
- Sao cơ? Cô ấy bằng tuổi với tôi sao? Vậy mà anh không nói sớm để tôi tìm cách khác nhẹ nhàng, đỡ ác hơn. Anh có biết tại anh mà tôi trở thành người ích kỉ rồi không? Tôi đã chỉ nghĩ đến ích lợi bản thân để rồi nói với Tú Quỳnh những lời cai nghiệt như thế. Giờ tôi hối hận lắm, anh biết không? Còn anh nữa, sao có thể đối xử với một cô bé trong sáng, hồn nhiên như thế chứ! Anh vứt bỏ tình thương người đi đâu rồi hả?- Nó tức giận hét vào mặt Hải Long. Mắt nó cũng đã rưng rưng. Nó liền chạy ra khỏi ngôi nhà lộng lẫy này.
- . …Con nhỏ đó làm sao thế chứ! Cái gì mà “trong sáng, hồn nhiên”? Chắc con bé đó chưa biết con người của Tú Quỳnh rồi. – Hải Long quay sang nhìn Liêu Liêu.
- Vậy có cần cho người bảo vệ cô Anh Thư không ạ?
“Ừ, phải rồi. Lỡ Tú Quỳnh làm gì quá đáng thì sao? Lỡ con nhỏ đó xảy ra chuyện gì thì sao?…Khoan đã, mình mới nghĩ cái gì vậy? Việc quái gì mà phải lo cho con nhỏ dám hét lớn vào mặt mình thế chứ?”
- Thôi, cần gì phải bảo vệ cho con bé đó!- Hải Long vừa ra lệnh vừa bước vội lên cầu thang để giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
 
“28/02/200x,
Ôi! Hôm nay thiệt là bực quá đi! Sao mình có thể thốt những lời cay nghiệt đó với Tú Quỳnh cơ chứ? Chắc bạn ấy đang buồn lắm đây. Chỉ tại tên Hải Long đáng ghét kia độc ác quá mà! Haizz…một cô bé chỉ mới 17 tuổi đã thất bại ở mối tình đầu (sao biết là mối tình đầu ta ), thật tội nghiệp quá đi. Cả mình nữa, sao lại làm thế với bạn đồng trang lứa chứ. Ông trời ơi, con biết lỗi lầm đáng trách của con rồi. Ông trời đừng phạt con nha T_T!” Gấp nhật kí lại, nó thở dài. Bữa nay nó hay thở dài ghê cơ. Có lẽ năm nay là năm hạn của nó. Nghĩ thế nó lại thở dài. Cùng với tâm trạng buồn chán, cắn rứt lương tâm, nó ném mình lên giường và cầu nguyện an lành cho Tú Quỳnh mà không biết chính cô ấy sẽ là người gây ra nguy hiểm cho nó…
Sáng hôm sau, nó mệt mỏi thức dậy đi học, có lẽ tại tối qua nó khóc sám hối nhiều quá. Trên đường đi học, Ly hỏi nó:
- Sao trông cậu uể oải quá vậy? Mà hôm qua cậu với anh họ nói chuyện nhiều không?
- Anh họ nào?…À,à…cũng không nhiều lắm. Hỏi thăm nhau là chính ấy mà. Anh ấy bắt tàu lửa đi tham quan Việt Nam và chuẩn bị về Trung Quốc rồi. – Nó suýt lỡ lời.
- Đi sớm thế sao? Mình còn chưa kịp chào anh ấy mà. – Ly nuối tiếc.
- Không sao đâu, mình chào anh ấy hộ cậu rồi. A, tới tiệm Đại Phát rồi nè, vào mua bánh mì gặm đã. – Nó như sống lại khi thấy đồ ăn.
- Uh, mình cũng đói rồi.
Tối đến. Khi làm bài tập xong thì đã 9: 15pm. Nó vội mặc áo khoác, rón rén trốn ra ngoài rồi chạy đến quán bar Bướm Đêm. Đang đi thẳng thì bỗng có người ngáng chân làm nó suýt dập mặt. Nó điên tiết:
- Ai chơi gì mà kì cục quá vậy?
- Tao nè, mày ý kiến gì hả nhỏ kia?- Một giọng nói hùng hồn vang lên.
Đó là một cô gái. Không, là “đàn chị” thì đúng hơn. Cô ta mang một bộ váy đen rất ngắn. Đầu thì nhuộm vàng, nhuộm đỏ. Khuyên tai xỏ khắp người. Thêm đôi guốc cao ngất làm nổi bật vẻ giang hồ của chị ta. Tóm áo nó, ngắm nghía hồi lâu, cô ta bào:
- Mày trông cũng được đấy! Nhưng sao bằng “công chúa” của Superidol được, lại càng không xứng với cậu chủ Hải Long đẹp trai, cuốn hút. Tao đang định dạy dỗ mày vào sáng mai để mày biết thân phận thấp hèn của mình, ai ngờ tối nay mày lại lang thang ở khu vực của tụi tao. May là “công chúa” có ảnh của mày đấy. Mà cũng đúng thôi, “công chúa” muốn gì mà chẳng được. Chuyện đã đến nước này thì ta giải quyết gọn nhẹ tối nay luôn nhé. Các em, kéo con nhỏ này vào trong hẻm kia mau đi để chị đây thỉnh giáo cho nó một bài học.
Cảm nhận được nguy hiểm, nó liền giở ngón nghề karate, giơ chân đá “bốp”, tên “đàn chị” kia ngã cái rầm. Chưa kịp thoát thân, nó đã bị 5, 6 đứa con gái khác trói lại…”Bốp!”…”Chát!”…Hai cái tát đanh thép vang lên cùng lời nói:
- Mày dám đánh tao hả con? Cho mày biết thế nào là lễ độ nhá! Tụi bây, đánh con nhỏ này cho tao!
Thế là cả bầy con gái xông vào đánh, tát, đập nó:
- Dám động vào chị của tao hả mày?
- Tao ghét nhất là mấy đứa đẹp như mày đấy!
- Để chị sửa sắc đẹp lại cho cưng nha!

Thân thể. Tâm hồn. Đau đớn. Tê liệt. Với hai tay và hai chân bị trói chặt, nó chỉ biết nằm im chịu đòn. Nó thầm nguyện rủa bản thân đã không cẩn thận. Nó thầm cầu nguyện ông trời hãy giúp lấy nó. Đau quá, nó khóc. Nước mắt ngày một dàn dụa khi nỗi đau ngày một nâng lên…Thật may là ông trời đã nghe thấy nó. 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt rồi hàng trăm, hàng nghìn giọt máu, í nhầm, mưa rơi xuống…
- Khốn kiếp! Thôi, tha cho con nhỏ này đi. Dạy bảo thế đủ rồi. Mau cởi dây trói cho nó!
- Phải đấy. Dừng ở đây thôi.
- Cởi mau lên đi mà còn chạy chứ mascara của tao chảy hết rồi (- _- “)!
Thân thể nó nhức mỏi. Tay chân dường như không thể cử động được nữa. May sao nhờ rèn luyện sức khoẻ và sự dẻo dai hàng ngày nên nó cô gượng dậy được. Dựa vào tường, nó thở đều lấy sức. Những giọt mưa khiến nó tỉnh táo lại. Vội rút điện thoại ra, nó gọi cho chị Thảo:
- Chị ơi, em không đến được đâu! Cho em xin lỗi!
- Sao kì quá vậy, nhờ buổi trình diễn hôm trước mà khách hôm nay rất đông. Em sao có thể không đến?
- Em thật sự xin lỗi nhưng…đứng còn không nổi thì em nhảy kiểu gì? Thôi, em không nói nổi nữa rồi!- Nó gác máy.
5 phút sau, khi nhịp tim đã đều, nó gắng đứng dậy, cố lê về phòng trọ. Nhưng đi ra được khỏi hẻm, nó lại té xuống thềm. Chân nó đau lắm. Cũng may mưa đã ngớt hẳn, nhưng nó cảm thấy nhức đầu lắm, trán nó cũng hầm hập nữa. Có lẽ nó bị sốt cao rồi…
- Cậu chủ, đó chẳng phải là cô Anh Thư sao?- Liêu Liêu ngờ ngợ hỏi Hải Long.
- Đâu? Đúng là con nhỏ láo lếu đó rồi, nhưng sao nhìn nhỏ đó tội nghiệp quá vậy?
- Hình như cô ấy ướt hết rồi. Hay tiểu thư Tú Quỳnh đã…
- …Mau dừng xe lại ngay lập tức!
Bước xuống cửa xe, Hải Long chạy vội đến trước mặt nó, lay lay:
- Này, con nhỏ kia, cô làm sao thế? Sao trán nóng thế này, cô dầm mưa đấy ah? Cả mặt mũi nữa, sao chảy máu thế kia? Này, cô có nghe tôi nói không? Anh Thư!!!
Hình như có ai gọi nó, nó mở mắt ra. Trước mắt nó là gương mặt của một cậu trông rất đẹp trai. Nó ngỡ rằng mình đã chết rồi nên Ngọc Hoàng mới cử thiên thần xuống đón nó về trời.
- Nè, cô mở mắt ra rồi sao không nói gì cả? Nói gì đi chứ con nhỏ đáng ghét kia! Đừng dọa tôi nghen!
Sao thiên thần này ăn nói thô lỗ quá vậy nè? Giọng nói hách dịch của Hải Long làm CPU của nó bắt đầu hoạt động trở lại. Thì ra nó chưa chết. Có lẽ mạng nó còn dài...

<< 1 2 3 4 ... 10 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status