nhiều lắm rồi! Mỏi tay không viết nữa đâu! Cho em lội nước 1 tí nhé! E chỉ lội gần bờ thôi!
Quẹt những giọt mồ hôi đang lăn trên trán Trinh quay vào phía bờ nói thật to:
- Uhh được rồi! Nhưng chỉ chạy dọc bờ thôi nhé! Ra xa ướt áo chị đuổi về đấy!
Tiếng chích chòe “vâng ạ” làm Trinh yên tâm cào tiếp,
cào được thêm vài phút Trinh quay lại để ngó em xem có chắc chắn là nó chạy dọc bờ không bơi ra xa nhưng cả bãi biển vắng lặng như tờ, không một bóng người nào cả, chỉ có tiếng sóng biền vẫn đang rì rào vỗ nhè nhẹ vào bờ cát…
Hơi giật mình Trinh vội vã cất tiếng gọi thật to “Chích chòe”, “Dũng ơi!” tiếng gọi của Trinh chẳng hề có lời nào đáp lại, chỉ có tiếng sóng vô cảm nuốt dần lấy những câu gọi em của Trinh. Bỏ chiếc cào vào rá Trinh chạy ngay về phía bờ cát “Thằng này hư thế! Chắc là bỏ vào xóm chơi rồi! Không thèm bảo mình” trinh thầm nghĩ. Nhìn lên bờ cát trắng quen thuộc còn vương vài nét chữ nguệch ngọac của Chích Chòe, Trinh cố tìm lấy dấu chân của em hy vọng nó cho Trinh biết hướng chạy vào xóm của Chích Chòe. Nhưng chỉ có những dấu chân nhỏ xíu quen thuộc hướng về phía biển chằng còn vết nào đi vào bờ cả, ánh mắt trinh từ nôn nóng chuyển qua hoảng sợ, chiếc rá rơi xuống bờ cát không một tiếng động, những con mỏ quạ còn dính bùn tanh vương vãi ra quanh chỗ Trinh đứng. Trinh gào tên em lạc giọng, rồi lao xuống biển, sải chân Trinh muốn căng ra hết cỡ dù con nước biển đang lên như muốn đùa cợt níu chân Trinh lại. Tiếng gọi em thảm thiết rồi lạc đi, Trinh sải tay bơi ra thật xa lặn những hơi thật dài căng con mắt dỏ au vì nước biển và nước mắt tìm em. Càng cố bơi, cố lặn Trinh càng đuối dần, vài ngụm nước biển mặn chát xộc vào cổ vào họng làm đôi mắt Trinh mờ đi, cái dạ dày từ sáng chưa ăn gì không tiếp được sức cho Trinh nữa, sải tay Trinh cào mỏ quả từ sáng vùng vẫy yếu dần trong những ngọn sóng ngược chiều bơi đập vào. Trinh chìm dần xuống với sự tuyệt vọng, cái miệng mỗi khi trồi lên hớp được tí không khí nào lại sặc sụa gọi em trong tiếng nức nở.
Nhưng Trinh quyết không từ bỏ, sức mạnh không biết từ đâu kéo đến khiến Trinh nín thở bơi một mạch vào bờ, lảo đảo bước trên bờ cát rồi trinh chạy, dáng chạy xiêu vẹo như muốn ngã bất kỳ lúc nào thẳng về làng chài. Cái miệng tưởng như đã không thể nói được hướng vào những mái nhà quen thuộc trong làng gào lên “Ai cứu em cháu với! Cứu với!” rồi cái bóng xiêu vẹo ấy ngã vật xuống trên con đường đầy sỏi. Những tiếng người lớn bé xôn xao, tiếng chân chạy huỳnh huỵch, tiếng hô hóan lớn dần lên hướng về bờ biển. Một người đàn ông to lớn đỡ Trinh dậy, khuôn mặt Trinh giờ đã trắng bệch vì mất sức và ngấm nước. Trinh run run chỉ tay ra bãi biển “E…m ch…áu, e…m ch…áu, cứ…u”, có lẽ chỉ có thế là đủ với người dân làng chài đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ tai nạn kiểu như thế. Họ huy động nhau tìm kiếm, những chiếc thuyền câu nhỏ được giăng lưới phía ngoài xa đề phòng em Trinh bị sóng cuốn ra xa. Trinh chạy dọc bờ nhìn ngóng từng chú, từng bác, từng anh với niềm hy vọng khôn cùng. Chỉ một tiếng nói hơi to một chút của những người đang đào xới biển tìm Chích Chòe cũng khiến Trinh giật mình dõi mắt về đấy. Gần một tiếng tìm kiếm trong những con sóng đang ngày một to hơn vì nước biển đang lên, những người Trinh đặt hy vọng cũng chán nản lắc đầu dần, họ đã cất bước vào bờ với cái lắc đầu ngao ngán, có vài người đã hướng ra ngòai xa cất giọng:
- Chăng thêm lưới ngòai đấy đi! Chỉ sợ sóng đánh ra ngòai đấy rồi!
Người ta không dám nhắc đến chữ “xác” để Trinh khỏi đau lòng nhưng Trinh vẫn biết là họ đang dừng lại dần, Trinh tuyệt vọng gào thét với từng người đi vào:
- Không! Cháu xin chú! Xin bác! Quay lại đi! Chích chòe là niềm hy vọng của bố cháu, của cả nhà cháu! Cháu xin mọi người! Đừng vào bờ! Cháu xin…
Trinh không nói ra được lời nữa, những câu sau chỉ là tiếng thều thào, đôi chân Trinh toét máu vì bị xẻ ra bởi những con hà, những mảnh đá nhọn mà Trinh chạy qua trong lúc tìm em. Hai cái đầu gối qùy ngập trong nước biển hướng về phía mọi người mà van lạy. Ai đó xốc nách trinh lên kéo vào bờ:
- Không! Để mặc cháu! Cháu phải tìm em! Tìm chích chòe! Em cháu đang cần cháu cứu!
Tiếng gào yếu ớt và cái dãy dụa chẳng còn tí lực nào không đủ để giữ Trinh lại, người ta đã kéo Trinh vào đến cái kè đá chắn sóng biển rồi. Dường như những lời nói của Trinh khiến đám người lại ngụp mình bơi ra ngoài lần nữa dù cũng có kẻ đã bị chuột rút phải tập tễnh vào bờ. Nhưng cái kẻ tập tễnh được người ta dìu vào bờ ấy lại là người tìm ra chích chòe. Từng bước khập khễnh được dìu bởi người khác vào bờ khiến họ bị tụt xuống một cái hố cát ai đó đào lên lấy cát không cắm que đánh dấu như mọi lần. Và khi 2 người họ trồi lên khỏi hố cát ấy một người đã bế theo Chích chòe cùng tiếng gào vang vọng cả bãi biển:
- Thấy rồi! Tìm ra rồi!
Toàn thân rã rời Trinh cố lết từng bước về phía người đàn ông đang bế Chích Chòe mềm nhũn và ướt sũng đi lên, Trinh muốn nhìn mặt em, muốn gọi e dậy nhưng có ai đó đã giữ lại:
- Vào bờ đã cháu! Để các bác ấy cứu tỉnh nó đã
Từng thanh niên trai tráng lực lưỡng luân phiên cõng lấy thân hình mềm oặt của em Trinh chạy dọc bãi, cách sơ cứu thường thấy dành cho người bị chết đuối mong tống được những ngụm nước biển mặn chát mà Chích chòe nuốt phải. Từng người thở dốc trao em Trinh cho người khác mà mãi Chích Chòe của Trinh vẫn chưa tỉnh và họ không còn chạy dọc bờ biển để sơ cứu nữa, họ ôm chích chòe bé bỏng trắng nhợt bất động hướng về trạm y tế nhỏ nằm cách làng chài vài ba km. Trinh cũng chạy, chạy xiêu vẹo, chạy như muốn ngã ra bất kỳ lúc nào, Trinh níu tay vào từng người đi trước mà chạy theo. Trinh sợ người ta lấy mất Chích chòe bé bỏng của cà nhà, Trinh vừa đuổi vừa nghĩ
- Mình sẽ nấu cháo cho Chích chòe ăn! Không mắng nó nữa! Cho nó hết bộ sưu tập ốc của mình, đọc truyện cả đêm cho Chích chòe.
Cái trạm y tế bé xíu đã hiện dần ra trong con mắt nhìn cái gì cũng mờ ảo của Trinh bởi mệt mỏi, lo lắng, sợ hãi. Trinh bám vào cánh cửa trạm y tế thở dốc lấy thêm không khí rồi cố gắng bước tiếp về phòng cấp cứu. Cái phòng cấp cứu đông nghị người chen lấn ngó vào bên trong bỗng dưng yên lặng, không còn tiếng quát tháo, giục dã nữa, chỉ còn những gương mặt tiếc nuối nhìn vào trong rồi quay lại ngó Trinh đầy thương cảm. Mỗi bước chân run run như có thế ngã ra bất kỳ lúc nào là vài ba người lại dạt ra nhường lối, đôi lúc còn đưa bàn tay khẳng khiu chai sạn ra đỡ Trinh để Trinh có thể vững vàng hơn. Đôi tai Trinh vừa khôi phục được một phần thính lực giờ lại ù dần đi bởi những câu nói từ trong phòng cấp cứu vọng lại:
- Tội nghiệp! Muộn quá
- Cả nhà sinh mãi mới được thằng con trai
- Ai đi gọi mẹ nó chưa
- Chị nó đâu rồi! Cho vào nhìn mặt em đi
- Cho người đi ra trạm phát thanh nhờ đánh tín hiệu ra ngòai khơi đi! Bố nó đi biển được 1 tuần nay rồi
- Thằng bé ngoan thế mà…
…
Nhiều lắm Trinh không nghe được nữa, đám nguời đã dãn ra để Trinh nhìn thấy Chích Chòe bé bỏng nằm bất động trên chiếc giường sắt hoen gỉ. Trinh đã đến gần để đủ nhìn thấy em, đứa em tinh nghịch, hiếu động của Trinh giờ không cử động được, mái tóc rễ tre dựng đứng giờ dính bết vào đầu và trán bởi nước biển, đôi mắt tròn xoe đen láy như đôi mắt mẹ đã nhắm nghiền, khuôn mặt đen nhẻm vì nắng sao giờ lại trắng bệch ra thế kia. Bàn chân chân chạy nhảy khắp nhà, bàn tay hay bứt tóc trêu Trinh giờ sao lạnh giá thế, Trinh ngơ ngác nhìn lên cô y tá đôi mắt cũng đỏ hoe vì thương cảm:
- Em cháu sao hả cô! Bao giờ thì tỉnh ạ
Cô y tá thở một hơi dài cúi xuống vuốt mái tóc Trinh:
- Em cháu đi rồi! cháu nhìn em lần cuối đi! Muộn quá cô không cứu kịp
Tiếng cô y tá dịu dàng mà như những tiếng sét đánh vào màng nhĩ Trinh, Trinh nhìn cô, nhìn Chích chòe rồi như hiều ra Trinh ôm chặt lấy cái thân thể bất động lạnh giá của em mà gào khóc:
- Dũng ơi! Là tại chị! Chích chòe ơi! Chị có lỗi! Tại chị ham mỏ quạ mà hại em rồi! Tại chị! Em đừng đi em sống lại đi
Trinh gào thét Trinh phục lên người em như muốn truyền hơi ấm vào cái thân thể giá lạnh đang cứng dần ấy, tiếng Trinh khóc khiến ai cũng muốn nưc nở theo Trinh. Rồi khi tiếng nức nở gào thét của Trinh yếu dần xuống thì người ta lại nghe thấy ai đấy gào từ ngòai kèm với tiếng chạy thình thịch
- Chích chòe đâu! Chích chòe nhà tôi đâu! Nó đâu?
Chưa ai kịp trả lời một dáng người lam lũ vẫn còn đầy mùi tanh cá lao vào bên Trinh, giọng mẹ Trinh lạc đi từ khi nào:
- Trời ơi! Con tôi! Sao lại thế này hả con! Sao không ở nhà mà lại ra biển hả con
Tiếng gào thét đầy ai oán của người mẹ tần tảo mất con làm người ta không chịu được mà phải tránh ra xa:
- Trời cao đất dày ơi! Tôi sinh mãi mới được đứa con, bố nó ngày đêm đi biển tôi ngày đêm chạy chợ lo cho nó, giờ nó lại bỏ tôi đi làm sao, con ơi! Dũng ơi! Dũng của mẹ ơi!
Trinh nức nở quay sang ôm mẹ, mong chia sẻ nỗi đau cùng mẹ nhưng không, một cái đạp từ bàn chân chạy chợ nuôi Trinh, một cái tát từ người mẹ đã bồng con bao lần, rồi mẹ Trinh lao vào cấu xé Trinh trong sự ngỡ ngàng của chính Trinh:
- Con khốn nạn! mày học lắm sao mày ngu thế! Sao mày không chết thay thằng Dũng đi! Mày di chết đi! Mày biến ngay đi! Mày ăn cơm tao mang về hay ăn cứt hàng xóm mà mày dẫn em ra biển rồi để nó chết thảm ngòai đấy! Cút ngay đi giời ơi sao cái đời tôi nó khốn nạn thế này.
Những cái tát, cái cào cấu, không hề làm Trinh thấy đau đớn, nỗi đau bị coi là kẻ giết em khiến Trinh như hóa dại, Trinh câm nín không phản kháng không buồn che mặt để mặc mẹ đánh. Người ta phải xông vào kéo Trinh ra khỏi trạm y tế Trinh mới thoát được, tiếng mẹ Trinh vẫn vang vọng trong nước mắt:
- Mày cút ngay đi! Con khốn nạn về nhà là tao chem. Chết mày, cút đi con đĩ…
Có khi nào con sóng vô tình thế không anh?
Không chút xao động trước ngây thơ trong tâm hồn bé bỏng
Không cả xót thương những nhọc nhằn tôm cá
Cả cuộc đời lênh đênh chốn xa xăm
Có khi nào biển bội bạc thế không anh?
Em chẳng dám nhận mình trọn đời chung thủy
Nhưng trước biển em vẫn giữ lòng em…
Vẫn gửi gắm ước mơ và niềm tin nơi ấy
Nhưng bờ cát chẳng giúp em níu giữ
Đôi bàn tay chới với, và sóng dập vùi em!
Chưa bao giờ em dám nghĩ phải đề phòng đến thế
Ngay cả biển cũng quay đi, em còn biết dựa vào đâu?
Đôi bàn tay níu chơi vơi…
Sóng! Từng đợt từng đợt mạnh dần theo con nước đang lên, khi con nước nuốt chửng bờ cát trắng và chạm vào bờ kè cũng là lúc con sóng gào thét. Những mảng bọt trắng xóa bắn tung tóe như một bịch nước người ta ném hết sức vào tường. Tiếng sóng xô bờ kè đá ầm ì vang vọng khắp bờ biển, cảm tưởng như tiếng động ấy trùm lên cả cái làng chài bé nhỏ sát biển. Nhưng tiếng gầm của sóng đầy dữ tợn bỗng như tan biến vào bầu không khí thê lương của ngôi nhà ngói bé nhỏ nằm giữa làng. Cánh cổng sắt hoen gỉ áp dọc vào hai bên tường gạch xỉ như đôi bàn tay buông buông thõng xuống để từng người từng người tiến vào cái sân nhà vốn đã chật, sao dân làng tập trung đông thế mà chẳng ai cảm nhận được không khí tấp nập. Chỉ có những ánh mắt buồn bã nằm sâu trong gò má hốc hác bởi nghèo khó nhìn nhau đầy thương xót, tiếc nuối. Một đám tang giữa làng chài đã lấy đi cái bầu không khí thường ngày vẫn có của ngôi làng. Tang lễ nhưng sao không có khăn trắng buộc đầu, không có vải màn che thân, không có lấy cả người chống gậy tiếp khách mà chỉ có 2 cô bé gày gò mắt đỏ hoe bờ vai rung lên liên tục khi đón người đến viếng. Có ai đó đi ngoài cổng vào chép miệng “Khổ! Chết trẻ quá đến cái khăn cũng không được đội! May mà 6 tuổi rồi nên chưa mất giỗ”
Trinh đứng bên cửa cắn chặt răng làm tiếng nấc nghẹn không thể thoát ra khỏi bở môi nứt nẻ, cả thân hình bé nhỏ chỉ giật lên từng đợt kèm nước mắt tuôn rơi khi nhận những lời chia buồn, động viên của hàng xóm, của những số phận cũng lênh đênh sóng biển như Trinh và gia đình. Trong buồng mẹ Trinh đàng gào thét co giật trên chiếc giường để đòi ra với Chích chòe “Không buông tôi ra! Tôi xin các người buông tôi ra! Để tôi đến với con tôi! Tôi không còn thiết sống nữa đâu! Chích chòe của mẹ ơi! Sao con khổ thế! Con đã được học hành đâu! Mẹ còn chưa đưa con đến trường mà! Con còn chưa đi chợ với mẹ mà! Chích chòe ơi”. Nhưng chẳng ai dám buông mẹ Trinh ra cả họ sợ chiếc quan tài lại bị phá ra bởi đôi tay gầy guộc với những chiếc móng tay nứt toác vì cào cấu suốt 2 hôm nay. Tiếng mẹ đau xót trong buồn vọng tới tai Trinh làm lòng Trinh nhói đau, ôm chặt lấy Ngọc và lại để những giọt nước mắt thấm vào chiếc áo ướt sũng nước mắt của Ngọc. Đôi mắt nhòa lệ nhìn lên bàn thờ mới dựng ảnh chích chòe với đôi mắt long lanh như con gái nhìn Trinh cười toe toét. Đau lòng quá ánh mắt Trinh cụp vội xuống để tránh cái khung ảnh vô hồn thì Trinh lại gặp phải chiếc quan tài đóng bằng những miếng ván cũ kĩ, nghe chú Thành em bố bảo rằng Chích chòe chết trẻ quá nên không được đóng ván mới phải đi tìm ván cũ đóng cho em.
Chao ôi! Sao Trinh thấy em mình khổ thế! Ra đi khi mà bụng còn đói meo chưa ăn sang, khi cái ngày khai giảng năm học đã gần kề. Chích chòe còn chưa biết đến ngôi trường mái đỏ nơi có thầy cô và bạn bè ê a học tập trên những chiếc bàn 4 ngăn kéo mà em Trinh vẫn hay tự tưởng tượng qua lời kể của Ngọc và Trinh. Thậm chí đến kết thúc của câu chuyện cổ tích Trinh kể Chích chòe cũng bị chị dấu nhẹm đi, để rồi giờ lại nhắm mắt nằm trong cỗ quan tài cũ rich và lạnh lẽo. Trinh thấy giận, rồi hận mình ghê gớm “Tại mình mà Chích chòe phải nằm đấy! phải xa lìa cuộc sống vẫn còn bao nhiêu điều thú vị để khám phá” Dòng lệ vừa vơi bớt đi lại tuôn ra xối xả trong tiếng khóc rưng rức. Các thím các mợ mắt đỏ hoe vội vã chạy lại ôm lấy Trinh an ủi “Cháu phải vững vàng lên! Mẹ cháu như thế rồi! Bố chưa về! giờ chỉ còn cháu là chị cả phải bớt đau thương lại để e cháu còn thanh thản ra đi!” Trinh gật đầu trả lời ngắt quãng “Vâ…ng… ạ” nhưng Trinh cũng chỉ biết trả lời như thế, còn nước mắt vẫn không thể ngừng rơi bởi tình thương dành cho đứa e bé bỏng.
Đã đến giờ đưa em Trinh ra nghĩa trang, các chú đã quyết định đưa chích chòe đi vì không thể để lâu hơn được nữa cho dù Bố Trinh vẫn chưa về. Chú Thành đứng ra trước nhà thay mặt ra đình nói vài câu cảm ơn mọi người và thong báo đã đến giờ đưa chích chòe đi, đi về với đất cát lạnh lẽo tối tăm tron cái quan tài ghép vội bằng những mảnh ván cũ rich. Chiếc hòm bé nhỏ được mấy thanh niên khỏe mạnh chọn từ trước nâng lên vai chuẩn bị cho ra xe. Tiếng mẹ trinh như xé toạc không khí “Không! Đừng mang nó đi! Trả con trai cho tôi! Chích chòe là của tôi! Các người cho tôi đi theo nó với! Chich chòe của mẹ ơi! Con ở lại đi con ơi! Các người cho nó ở lại đi”, phải thêm 2 người nữa mới giữ được mẹ Trinh nơi cửa buồng nhằm tránh việc mẹ Trinh cản trở. Trinh muốn gào thét theo mẹ muốn xông vào đám người kia để dành lại em, dành lại chích chòe nhưng ai đó đã vỗ vai Trinh “Mẹ cháu không được đưa em đi dâu! Chỉ có 2 chị em thôi! 2 dứa cố nén lại đưa em một đoạn đường nhé” Trinh sụt sùi gật đầu rồi cất bước như cái máy đi theo em.
Đám đông tách dần ra để nhường lối, những ánh mắt lạ lẫm của đám trẻ con, xót xa của người lớn nhìn vào đoàn người đang đi dần ra chiếc xe tang đang chờ sẵn ngoài cổng. Bỗng có những tiếng xôn xao, rồi đám người ngoài cổng dạt ra với tốc độ nhanh hơn đám đông tách đường cho chị em Trinh. Tiếng lao xao vọng lên làm đoàn người đưa linh cữu dừng bước “Bố nó về rồi đây này!” “May mà vẫn kịp”, “Khổ quá”… Vành tai trinh động đậy và đôi mắt sang lên hướng về đám người dang dãn ra đấy, bố về rồi vậy là trinh đã có bờ vai để dựa, có giọng nói khàn khàn ấm áp an ủi, có đôi bàn tay chai sạn vuốt ve để dịu đi cơn đau, Trinh như được tiếp thêm luồn sinh khí mới xiết chặt lấy đôi bàn tay của Ngọc cũng đang hướng về đám đông với mục đích như Trinh. Một dáng người lênh khênh bước những bước xiêu vẹo hiện ra, cả người bố Trinh nước biển nhỏ tong tong từng giọt, chắc hẳn bố Trinh đã không chờ đến khi con tàu cập bến mà lao mình bơi thẳng vào bờ mặc cho những con sóng dữ quật liên tục vào người.
Đôi mắt bố Trinh đỏ hoe nhìn thẳng vào chiếc quan tài chậm rãi gằn từng tiếng “Bỏ xuống”. Chú Thành tiến vội ra đỡ bố Trinh:
- Anh về rồi ah! Vào thắp nén nhang rồi đi tiễn cháu luôn anh ah!
Nhưng bố trinh không để y đến người em ruột của mình:
- Tao bảo bỏ xuống
Tiếng bố Trinh lạnh lung hơn làm chú Thành và ngay cả Trinh cũng hoảng sợ:
- Anh cứ bình tĩnh đi! Dù sao cháu cũng đi rồi anh ạ!
Nhưng bố Trinh chẳng nói thêm nữa cánh tay khẳng khiu vung mạnh lên gạt chú sang một bên làm chú Thành lảo dảo rồi ngã xuống sân. Nhanh như chớp bố Trinh đã giật được chiếc quan tài của chích chòe, đôi bàn tay gân guốc như muốn nhổ từng chiếc đinh đã đóng chặt vào ván. Đám thanh niên sau phút ngỡ ngàng khi bị giật quan tài vội vã lao vào chặn bố Trinh lại. Trinh cũng lao đến bên bố ôm chặt bố khóc nức nở
- Bố ơi! Bố đừng làm thế mà! Bố làm thế Chích chòe không đi dược
Bố Trinh nhìn Trinh nhìn cái áo quan trong tay rồi như tỉnh ra bố Trinh nhỏ nhẹ với mọi người:
- Tôi hoàn toàn bình tĩnh! Chú mở cho tôi nhìn cháu lần cuối
Chú Thành sau một lúc đắn đo rồi cũng đưa chiếc quan tài vào lại trong nhà mở ra để bố Trinh ngắm lần cuối.
Ánh mắt của người cha nhìn đứa con trai duy nhất thê lương xót xa, tiếng khóc không bật ra được bởi nỗi đau câm lặng chỉ có nhữn dòng nước mắt nhỏ theo từng giọt nước biển vẫn còn bám nơi tay áo rơi lần lượt vào chiếc quan tài. Rồi bố đứng dậy đi đến bàn học cẩn thận nâng chiếc cặp mà hàng sang chích chòe vẫn khoác lên người chạy khắp nhà làm ngôi nhà đơn sơ rộ lên tiếng cười vui vẻ. Lau thật kỹ từng đường may, từng chiếc quai đeo bố chậm rãi quay lại bên Chích chòe cẩn thận đặt nó vào trong áo quan đôi môi mấp máy “Con vẫn phải học con nhé! Đừng dừng lại Mạnh Dũng của bố” và bố khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc bên em, bên chích chòe của bố…
Đám tang kết thúc, ngôi làng bé nhỏ trở vè với vòng quay cuộc sống bình thường....