mít đến một nửa khuôn mặt, phần thái dương vẫn còn đang rỉ máu, tay chân tím bầm dập. Cheer không tưởng tượng nổi những gì đã xảy ra. Nó nhũn người ngồi gục xuống một bên thành giường.
- May mà anh đến kịp, nếu không mọi chuyện đã không chỉ dừng lại ở mức này!
Người đàn ông không còn để tâm đến vết chém trên vai mình dịu dàng nói. Không biết từ bao giờ, hình ảnh của anh hiện lên trong mắt nó lại càng ngày càng giống một thiên thần có cánh đến thế.
- Anh cũng đang bị thương kìa… – Cheer nói, giọng nó run lên gần như sắp khóc. Nhưng Ryan lại nhẹ nhàng gạt đi.
- Anh không sao, em ở lại với Chan đi! Anh sang phòng bên cạnh xem mấy đứa kia.
Cánh cửa màu trắng đục vô hồn khép lại, để lại bên trong là Cheer và tên bệnh nhân cứng đầu không chịu nghe theo lời ngăn cản của nó. Chống lại với sư phụ thì có khác nào châu chấu đá xe?
À mà không! Chính thức từ hôm nay giữa Cheer và bà ta sẽ chẳng còn bất cứ mối quan hệ nào nữa! Bà ta đã gây ra quá nhiều nỗi đau và phiền phức cho con bé rồi.
Nhìn vào đôi mắt cương nghị đang nhắm nghiền, hàng lông mi cong vút mềm mại theo nhịp thở nhẹ đều…Cheer bỗng nhiên nhớ lại ngày đầu tiên con bé sang nhà hắn, lúc đó Chan cũng đang ngủ say như thế này, và nó cũng đang lặng yên ngắm hắn ngủ say hệt như bây giờ.
Nhưng lúc này, Cheer chỉ mong Chan tỉnh lại.
- Này Chan! Dậy đi! Đừng ngủ nữa! Anh đang mơ ******* về tôi có phải không?!!!
Con bé khẽ lay người hắn, thì thầm vào tai Chan một cách dối lòng như vậy.
- Này! Đồ chảnh chó! Chó ghẻ đầu! Ngủ gì mà say như chết thế?! Mau dậy đi! Anh còn ba lời hứa với tôi vẫn chưa thực hiện được cơ mà!!!
Thấy nói nhẹ mà Chan vẫn chưa tỉnh lại, Cheer liền cao giọng quát to thêm một lần nữa…Nhưng tên lì lợm vẫn nhất định nhắm nghiềm mắt như thế…
- Này…
Nó lay vai hắn, bắt hắn phải tỉnh lại…
Nhìn khuôn mặt đang hiện ra trước mắt mình bỗng nhòa dần…
Cheer khẽ giật mình khi sực nhận ra rằng bản thân đang khóc…
Khóc ư?
Khóc vì một người con trai…
Nó đang làm vậy ư?
Đã bao lâu rồi…
Cheer tự hướng rằng bản thân không được yếu đuối như vậy…
Nước mắt ơi!
Xin đừng rơi nữa…
Yếu đuối như thế này thì không phải nó…
Nhu nhược như thế này càng không phải nó…
Nhỡ như có ai vô tình đi vào hoặc Chan đột ngột tỉnh lại sẽ thấy thì thật là xấu hổ biết chừng nào!
Nhưng cố gắng mãi, càng gồng mình nín lại, thì nước mắt lại càng rơi.
Nó mím miệng một hồi xong không thể ngăn nổi những tiếng ưng ức cứ nối nhau nấc ngắt lên từ cổ họng.
Vội vàng quẹt ngang nước mắt qua bờ má, con bé mếu máo nói.
- Này! Mau dậy đi! Tỉnh lại đi rồi anh muốn gì tôi cũng làm!!!
- Mau dậy đi! Tôi sẽ không hạch sách, không **** anh là chó ghẻ đầu nữa! Sẽ không bắt nạt, không bắt anh phải thực hiện ba lời hứa với tôi nữa!!!
- Yà! Tôi đã nói đến vậy sao anh còn không chịu tỉnh dậy! Sao anh cứng đầu thế! Tôi thừa nhận, tôi thua rồi được chưa? Là tôi thích anh trước, ngay từ lúc bắt đầu đã là tôi thích anh trước rồi…đồ ngốc ạ…
- Mau tỉnh lại đi…Mau ra ba điều kiện với tôi đi…Nhanh không tôi nuốt lời bây giờ đấy…
Nó vừa nói, vừa khóc nấc lên, rồi ngồi gục xuống bên thành giường, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Chan mà khóc. Người ta nói, con trai tay lạnh đa tình lắm! Thế mà chàng trai này lại chẳng đa tình gì cả. Cậu ta đã rất chung thủy. Từ đầu đến cuối câu chuyện vẫn chỉ yêu mình cô nhóc ngốc nghếch
này thôi!
Đâu đó trên môi hắn bỗng sáng lên một nụ cười…
Chan khẽ hé hờ mi mắt, lặng lẽ ngắm nhìn người con gái bình thường đành hanh đanh đá nay lại sướt mướt ngồi khóc bên cạnh mình.
Cố dùng hết sức bình sinh, hắn mở miệng chậm rãi nói.
- Điều thứ nhất. Kể từ bây giờ, không được lăng nhăng với bất kì thằng nào khác, ngoài anh.
Chất giọng trầm khàn nhưng ấm áp vô cùng yếu ớt bất ngờ cất lên khiến Cheer ngạc nhiên vô cùng, nó ngớ người ngóc đầu dậy, hai mắt tròn căng rưng rưng đẫm nước nhìn Chan nói.
- Điều thứ hai. Từ bây giờ chỉ được khóc khi ở bên anh thôi! Ở bên thằng khác thì dù muốn khóc đến đâu cũng phải cố mà nín lại.
- Ơ…
- Điều cuối cùng. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nếu như anh có lỡ tử mạng, em vẫn phải sống thật tốt. Tuyệt đối không được liều mình vì anh.
Nghe Chan nói xong, giọng điệu có vẻ vô cùng nghiêm túc. Con bé khẽ bật cười rơi nước mắt, rồi vội vàng nhoài người ôm trầm lấy cổ hắn, thút thít nói.
- Yên tâm! Em tuyệt đối chết! Phải sống để sau này sẽ lấy một anh chồng đẹp trai chín chắn hơn anh chứ!
- Em…
- Còn bây giờ, cho em xin phép thực hiện điều thứ nhất…
Vừa dứt lời, Cheer liền nhẹ nhàng cúi đầu xuống, đặt lên môi hắn một nụ hôn thật ngọt ngào bằng tất cả tình yêu, sự lo lắng cũng như sợ hãi vừa ồ ạt kéo tới trong phút chốc…
…
Thật ra trong tình yêu, ai thắng ai thua đều không quan trọng.
Quan trọng là có yêu nhau thật lòng hay không?
Có thể vì yêu mà bỏ qua lòng tự trọng để nói lời”xin lỗi” nhau hay không?
Nếu hỏi Cheer và Chan câu đó, ngay lúc này, chắc chắn hai đứa nó sẽ lập tức dừng lại và đồng thanh trả lời rằng: ”Có!”.
*******
Ngoại truyện: Ben và Mie
Một tuần trước khi thi tốt nghiệp, Mie được trở về nước để hoàn thành quá trình học ở đây. Giữ đúng lời hẹn cũ, ngay khi vừa rời khỏi sân bay, Mie lặng lẽ bảo tài xế đưa thẳng nó đến trường học chứ không trở về nhà.
Một mình tản bộ trong sân trường khi mọi người vẫn còn đang chăm chú trong giờ học, con bé tung tăng dạo bước qua các dãy lớp, một vài người bạn cũ giật mình nhận ra, nhưng nó chỉ khẽ cười rồi vội lướt qua.
Đôi bàn chân bé nhỏ ngập ngừng dừng lại ở lớp 12A8, nơi có Ben và Cheer đang chăm chú học bài. Đứng nấp ở bên ngoài, nó nheo mắt nhìn thằng Ben qua song cửa sắt, tim khẽ thắt lại…Đã lâu lắm rồi!
Gương mặt lâu ngày thiếu vắng tình yêu thương, không ai chăm sóc, trông Ben tiều tụy đi nhiều. Nhận ra mái tóc hàn quốc dài qua gáy của hắn đã bị tém ngắn đi phần nào, Mie khẽ bật cười, chắc cô hiệu phó bắt cắt!
Sự xuất hiện của đứa con gái vừa lạ vừa quen bên ngoài hành lang khiến một vài bạn mất tập trung, Ben cũng theo đó mà tò mò ngoái ra cửa sổ nhìn…
Bốn mắt chạm nhau…
Tim cùng một nhịp đập!!!
…
- Vợ vừa mới về à? Anh Ryan đã biết chưa?- Nắm chặt bàn tay con bé đi dung dẳng dung dẻ trên con phố trải dài nắng hạ, Ben cảm thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.
- Chắc là biết rồi! Bố mẹ vợ có gọi điện báo mà!- Vẫn như thói quen cũ, Mie đổi ngược vị trí hai bàn tay, nó muốn là người nắm, nó luôn thích làm người chủ động.
- Thế vợ không sợ à?
- Sợ gì?
- Sợ anh ấy bắt về?
- Có chồng ở đây! Vợ chẳng sợ gì hết!
Mie nói vậy, nhưng Ben biết rằng con bé không nghĩ vậy. Sự nguy hiểm của Ryan, hai đứa còn lạ gì?
Nhưng mặc kệ, lâu lắm rồi không gặp, phải chơi hết mình cái đã!
…
Đó là một tuần thật hạnh phúc, hai đứa gần như cùng nhau làm tất cả mọi việc, Ben đến nhà riêng của Mie để ở chung. Một tuần cuối trước khi thi, bởi vốn là một học sinh giỏi, không quá khó để kèm cặp Ben, Mie liên tục rủ hắn tới thư viện, làm đủ trò ngốc nghếch…vô tình lại trở thành hai kẻ”mắc dịch” phá bĩnh mọi người.
Hai đứa cùng nhau đi chợ, Mie nấu cơm, Ben rửa bát, rồi lại cùng xem phim, đọc báo, thi thoảng chuyện đó cũng diễn ra một cách hết sức tự nhiên…Thời gian xa nhau khiến Mie luôn nhớ đến những lúc hai đứa nồng nàn, sự thèm khát khiến con bé không còn thấy dè dặt nữa rồi. Vậy là cuối cùng lần đầu tiên của người con gái hắn yêu đã thuộc về tay Ben. Tất nhiên, Ben hoàn toàn nâng niu chứ không hề có ý định chiếm đoạt rồi từ bỏ.
Mặc dù vậy, hắn vẫn luôn có một điều canh cánh trong lòng…
Hơn một tuần kể từ khi Mie về nước rồi, Ryan tại sao vẫn không thấy xuất hiện? Không thấy phá bĩnh hai đứa nó như mọi lần?
Chẳng phải chính anh ta là kẻ ngăn cản?
Anh ta phản đối hai đứa kịch liệt lắm cơ mà?
…
Nỗi lo lắng của Ben cuối cùng cũng có lời giải đáp.
Một ngày trước khi đón Mie trở về nước, Ryan đã xuất hiện. Anh lặng lẽ gọi cho Ben, yêu cầu ra ngoài gặp. Ben không nói cho Mie biết, sợ con bé bất an.
Ngồi trước mặt con người đầy sát khí ấy, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, không biểu cảm. Ben tự hỏi: ”Vậy lúc nào thì hắn ta cười?”.
“Hắn ta” chỉ cười khi thấy gia đình hạnh phúc. Mà gia đình đối với hắn- chính là đứa em gái bé nhỏ.
Hơn một tuần Mie trở về nước, Ryan cố tình không xuất hiện. Anh để mặc cho con bé được thoải mái với Ben, lặng lẽ theo dõi cuộc sống của nó. Lần đầu tiên anh nhận ra nó như một con chim non bé nhỏ, thỏa sức tung cánh cười đùa khi đi bên cạnh”cậu con trai” mang thân xác con gái kia…
Nghịch lí…
Thật đúng là nghịch lí…
Ben là bạn thân của Cheer, là người mà Mie yêu, đối với anh, hẳn cũng không phải kẻ xa lạ. Chỉ có điều, họ luôn đối đầu…Bởi Ryan nghĩ điều đó không tốt cho tương lai của con bé và thanh danh của gia đình anh.
Đã nhiều đêm anh suy nghĩ…
Rút cục hạnh phúc là gì?
Có phải thứ Ryan đang cố tình bắt Mie phải gồng mình gánh chịu sau tất cả những gì mà họ hàng phỉ báng?…
Ném con bé đi một nơi thật xa, bắt sống cùng với một người bác không thân thiết. Đó không phải là sự lựa chọn tốt nhất!
Nụ cười hồn nhiên của con bé- đó mới là sự lựa chọn tốt nhất!
Bởi vậy anh hoàn toàn không xuất hiện, cho đến khi tự tìm thấy câu trả lời của riêng mình.
Vì thế nên hôm nay anh đến đây để gặp Ben, hỏi cho rõ ràng tình cảm của hắn với em gái mình.
Câu trả lời của Ben không phải là một câu trả lời hoàn hảo. Ben thậm chí còn không suy nghĩ chín chắn được bằng Cheer, nhưng…anh biết hắn thật lòng!
Thôi được! Tuổi trẻ thật nông nổi.
Cứ để cho bọn chúng nông nổi hết tuổi trẻ đi…
Rồi về già sẽ phải lặng lẽ đạp xích lô…
Anh nghĩ thế, và quyết định hoàn toàn thả tự do cho em gái trong những ngày cuối cùng ở lại Hà Nội.
…
Mười lăm ngày ngọt ngào cuối cùng đã kết thúc. Sau khi thi tốt nghiệp xong, theo như đúng lịch, Mie lại phải trở về nước. Ngày cuối cùng gặp nhau, Ben vẫn tỏ ra bình thản.
Tại sao? Vì chuyện này hắn đã hoàn toàn chuẩn bị trước tâm lý. Yêu xa, tuy khó, nhưng nếu cố gắng thì chắc là vẫn duy trì được. Hắn tin vào bản thân, tin vào Mie.
…
Nhìn chiếc máy bay màu trắng muốt đã cất cánh phi thẳng lên bầu trời, hòa vào những tầng mây xanh kia…là Mie trong đó. Ben khẽ mỉm cười.
Rồi một ngày nào đó, con bé sẽ trở lại thôi!
Đứng lặng nhìn như thế một lúc rõ lâu, cố gắng ngước mắt lên trời, tuyệt đối không để cho hai dòng lệ trực trào tuôn xuống. Khẽ cúi mặt, dường như có cái gì trong suốt vừa lặng lẽ rơi…Ben vội vàng lấy tay quệt ngang qua mặt, rồi lại lấy hơi thật mạnh, thở hắt ra. Quyến luyến đến đây là quá đủ, hắn chầm chậm đi ra bên ngoài sân bay, gọi lấy một chiếc taxi để trở về nhà. Đã hơn hai tuần rồi Ben không trở về nhà, tự dưng hắn thấy nhớ gia đình vô cùng…
- Cho tôi về đường XX phố YY… – Ben bình thản nói với ông tài xế như thế.
Ngay khi chiếc xe vừa chuẩn bị xuất phát, bỗng, có một ai đó đột ngột gõ mạnh vào tấm cửa kính màu trắng đục khiến Ben phải bực mình hạ cửa sổ xuống. Hiện ra ngay sau đó là khuôn mặt hớt hải của một cô gái, mái bằng, tóc đen nhánh, nở một nụ cười thật tươi, làn da trắng mịn đang lấm tấm mồ hôi. Hình như cô ta vừa chạy rất vội vàng tới đây.
- Taxi này…Cho tôi đi nhờ được chứ?
…
Ngồi trong chiếc ô tô có cửa kính màu đen nhưng trong suốt, Ryan lặng lẽ nhìn ra ngoài, thấy bóng cô em gái đã khuất hẳn vào trong chiếc taxi đang chở Ben đi. Không biết rằng sau này chúng nó sẽ làm như thế nào để tránh khỏi những trận thiên tai do bố mẹ mình sớm muộn cũng giáng xuống nữa. Nhưng anh nghĩ rằng, nếu có thể, nếu vẫn nằm trong khả năng của mình, anh sẽ cố gắng giúp hai đứa nó tránh khỏi những tổn thương nhiều nhất có thể…như lần này vậy!
Tuổi trẻ đôi khi vẫn cần những phút giây nông nổi…
Trải nghiệm tình yêu…
Vấp ngã, đau đớn với những vết thương mới rồi lại lành…
Khi tự mình học được cách đứng dậy ta sẽ trưởng thành hơn…
Ít nhiều, anh muốn cho hai đứa sẽ được tự trải nghiệm những điều này…
Chiếc ô tô màu đen bóng bẩy khẽ xoay vô lăng, lạnh lùng phóng vút đi trong một chiều hè rực nắng…
******* The End *******