ám, mọi người đều im lặng và sợ hãi, giấu diếm. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, nó nhộn nhịp và ồn ào như cái chợ…
Không thấy chị đâu cả, chị không thể đi ngõ khác ra được vì nó chỉ có một lối ra duy nhất. Cuối cùng mình mới đánh bạo hỏi một
anh ngồi ghế đá, có vẻ như đang đợi bạn gái hoạc vợ. Anh ấy chỉ cho mình biết là nếu thai lớn thì ở dưới, còn thai mới hình thành thì lên lầu, dãy bên trái…
Mình cám ơn rồi vội vã lên trên lầu, phía trên ít người hơn. Ngồi ngoài chờ đa phần là phụ nữ. Vẫn ko thấy chị đâu cả, mình bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút…
Mình đi đến cửa chính và nhìn vào trong…
Chị của mình ngồi ngay đấy, trên chiếc giường nhỏ, phía trên là bảng hướng dẫn phòng tránh thai. Chị cúi gằm mặt nghe bác sĩ chỉ lên màn hình nói gì đó. Chị có nghe được gì không chị ơi…
Chị mặc cái váy màu xanh da trời nhạt, rộng thùng thình…
Chị ơi…chị đang làm gì vậy, sao chị lại ngồi như thế, sao chị buồn thế, ai làm chị đau à, ai ăn hiếp chị à…nói cho em nghe đi…
Chị có biết là cảm giác của em lúc này thế nào ko chị ơi…
Em chỉ muốn lao đầu ra cửa sổ và chết đi cho rồi…
Nhưng mình không đủ sức lực để nhấc chân nữa rồi, mình đổ gục xuống cầu thang, 2 tay ôm mặt, nước mắt tràn ra từ lúc nào…Lần đầu tiên trong đời, mình thấy cuộc đời vô nghĩa đến như thế, giả dối đến như thế…
Người ta đọc đến tên chị vào phòng, mình ngồi bật dậy. Gần như là vô thức, mình xông thẳng vào phòng hút thai chỉ toàn là đàn bà nằm la liệt hồi sức và những người đang chờ tới lượt.
Mình túm chặt lấy tay chị, ko nói đc tiếng nào. Túm chặt lắm, chắc chắn là chị rất đau, tay chị mềm lắm mà, chị đau đến trào nước mắt…: Chị sợ hãi và run lẩy bẩy: “Em…em tha cho chị…chị xin em…thả tay chị ra…tha cho chị…”
(Câu này giờ nó còn vang trong đầu mình cả ngàn lần, ngay cả lúc nằm mơ mình còn nghe chị nói)
Tất cả mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn mình, ko ai nói một tiếng nào cả, ở cái chỗ này có lẽ thì nhìn sơ qua họ cũng hiểu điều gì đang xảy ra, chẳng ai có ý định ngăn cản hay làm j mình cả…(những ngày sau đó ngày nào mình cũng lên mạng xem báo có đăng ko, sao mình lại bốc đồng đến như thế chứ, hic)
Một lúc thì mình thả tay chị ra, lững thững bỏ ra ngoài, bỏ lại chị với bàn tay hằn vết đỏ rực. Lúc đó trong đầu mình ko có gì cả, hoàn toàn trống rỗng. Cơ thể và suy nghĩ ko còn là của mình nữa…
Mình bước đi như người vô hồn, căm thù và ghê tởm chị. Chị thật bẩn thỉu và nhơ nhớp mà, sao chị lại có thể như thế được cơ chứ, mọi thứ về chị gần như bị nhuốm thành màu đen…
Chap 15:
Chẳng hiểu sao lúc đó mình tính phóng ngay lên Đà Lạt (Đã có lần khùng khùng nửa đêm mình chạy một mình lên Đà Lạt ăn sáng uống cafe rồi về). Mình muốn rũ bỏ mọi thứ, bỏ lại chị, bỏ lại Sài Gòn đầy rẫy sự giả dối, lừa lọc…
Chạy đến Thanh Đa thì mình quay đầu xe lại, chạy như điên trở lại. Có cái gì đó nó thức tỉnh mình, giằng xé, day dứt trong suy nghĩ của mình. Chị đang đau đớn như thế, cô đơn và sợ hãi như thế, mệt mỏi như thế. Tại sao mình lại bỏ rơi chị chứ, mình đã từng biết bao nhiêu lần hứa sẽ ko rời xa chị dù bất cứ giá nào. Chính lúc này là lúc chị cần mình hơn bao giờ hết cơ mà. Hơn hết, tình cảm của mình lớn hơn cái sự căm ghét tức thời kia rất nhiều, rất rất nhiều. Tự nhiên mình cảm thấy thương chị vô hạn. Dù chị có làm gì mình, tàn độc ntn đi nữa, mình vẫn coi đó là quyền của chị, chị được phép làm thế, bởi vì, bởi vì mình thuộc về chị từ rất lâu rồi…
Chị chưa về vì còn phải nằm hồi sức. Mình biết vậy bèn ra ngoài cổng ngồi chờ, hình như là hơn 2 tiếng sau thì chị ra, bịt khẩu trang nhưng mình vẫn nhận ra (Dù chị có trùm kín người đi nữa…). Chị thấy mình đi tới thì hoảng hốt, lập cập đi nhanh hơn. Mình lại gần chị, chưa kịp nói gì thì chị lắp bắp van xin mình: “Đừng đụng vào chị, chị sợ lắm, chị ko biết gì hết, chị ko biết gì hết mà…em cút đi, cút đi…chị sợ em lắm…em cút đi…chị xin em…em cút đi…”. Rồi chị lấy tay bịt miệng, cố gìm tiếng nấc mạnh: “đừng đụng vào chị, chị xin em…cút đi…”.
Trời ơi, chưa bao giờ mình thấy chị như vậy. Con quỷ sợ hãi nó nhập vào người của chị mình rồi. Khổ thân chị quá, sao chị lại ra nông nỗi này hả chị ơi…
Mình đứng nhìn chị, cố gắng trấn tĩnh chị: “Chị đang mệt, để em chở chị về nhé…”. Mình thò tay tính cầm balo của chị, chị giật lại rất nhanh: “Khoonggggg…chị xin em mà H ơi…”. Rồi chị đi nhanh ra bãi gởi xe…
Mình chạy xe chầm chậm theo chị (20km/h). Chị đi rất chậm, lâu lâu lại dừng lại gỡ kính đi ra lau, nước mắt làm mờ nó rồi, lâu lâu lại đưa tay bặm miệng để ngăn cái gì đó…Suốt cả quãng đường mình đi sau chị, nhìn dáng người nhỏ bé của chị, chiếc balo con rùa xanh của chị, có treo con sheep mặt ngố, quà của mình. Cái balo của con nít học tiểu học…Chị đi chậm, nhưng mình có cảm giác ko bao giờ mình có thể đuổi kịp chị để chọc chị như trước: “em ơi cho anh làm quen nha…”. Ko bao giờ chị còn lè lưỡi: “đồ khùng…”rồi cười tươi ơi là tươi…
Chị về tới nhà, vào nhà rồi, chị quay lại nhìn mình một lúc lâu (rất lâu). Mình biết là chị muốn nói điều gì với mình, nhưng chị ko cần nói đâu chị, em hiểu rồi, em sai rồi, tất cả là lỗi của em, lỗi của em hết…
Chị nhắn tin cho mình: “Em về đi H, chị xin lỗi em nhiều lắm, chị ko sao đâu, ba chị sắp về rồi. Mai chị khỏe chị lại qua với em, em về đi nhé…”.
Chap 16:
Mình buộc phải về vì mình biết ba chị ntn, ông rất dữ dằn và gia trưởng. Chị sống trong môi trường kiểu phong kiến ngày xưa, nhất nhất việc gì đều phải thông qua ba chị, ổng nói một là một, hai là hai, ko bao giờ chị dám trái lời. Sự trong sáng đến ngây ngô…trước kia của chị cũng một phần là nhờ sự giáo dục khắt khe của ông ấy…
Từ chiều hôm đó mình nhắn cho chị rất nhiều tin nhắn động viên an ủi, thậm chí những tin nhắn đầy lạc quan vui vẻ mình cũng cố gắng soạn để gởi đi, nhưng tuyệt nhiên ko nhắc gì đến việc sáng nay cả, mình ko muốn chị nhớ tới nó. Thỉnh thoảng mình gọi để xem điện thoại chị còn đổ chuông không, để chờ chị bấm nút busy báo là chị vẫn còn ở đó, chị ko làm điều gì dại dột cả, dù sao thì mình vẫn sợ…
Tối đó chị nhắn tin xin lỗi mình, chúc mình ngủ ngon, chị nhắn 1 tin dài nhất từ trước đến giờ…Đọc tin xong mình thấy tội nghiệp chị quá…
Sáng mình dậy sớm chuẩn bị đi học, việc đầu tiên là online, check mail và FB. Mình không nhắn hay gọi cho chị vì sợ làm chị tỉnh giấc, mình biết là chị vẫn còn mệt lắm, cơ thể chị vốn đã rất yếu rồi, ko biết tối qua chị có sợ hãi nói mớ nữa không…
Mình nhận dc mail của chị. Vì hai chị em gần như gặp nhau cả ngày, đt tin nhắn liên tục nên việc có một cái mail xuất hiện trong inbox khiến mình lo lắng vô cùng, đổ mồ hôi ngay buổi sáng sớm. Mình click vào và từ từ đọc từ trên xuống dưới. Một lá thư đúng nghĩa, nó rất dài, dài như vô tận. Chị kể về những ngày tháng dc quen mình là niềm hạnh phúc đối với chị, chị kể về những kỷ niệm của hai chị em, về những lần đi chơi, về sự ấm áp khi dc mình quan tâm, lo lắng, điều mà chị chưa từng trải qua. Chị coi mình như em ruột, chị cũng thương và lo lắng và tin tưởng mình như chính chị vậy…
Nhưng…chị cần thời gian để quên đi. Chị cần thời gian để bắt đầu lại mọi thứ. Cần thời gian để tìm kiếm một cái gì đó…Chị không xứng với tình yêu của mình dành cho chị. Chị mong mình hãy quên chị đi và đi tìm một người xứng đáng hơn, chị không muốn vì chị mà mình bị ảnh hưởng việc học hành thi cử…
Mình nhấc điện thoại gọi cho chị, bấm số mấy lần mới được vì run tay. Sđt hiện ko liên lạc được…
Mình hiểu ngay có chuyện j đang xảy ra, tối hôm qua chị có nhắc đến việc muốn đi thật xa, thật xa…Chị làm thật hả chị ơi, đừng dọa em mà…
Mẹ chị bảo chị lên xe đi Nha Trang lúc 2am rồi, qua nhà một người họ hàng của chị…Hình như mẹ chị biết điều gì đó, bà nói chuyện rất ấp ửng và có vẻ muốn dấu mình điều gì. Mình đọc trong mắt đc điều này nhưng ko tiện hỏi thêm…
Một tuần sau vẫn không liên lạc được với chị. FB chị đã tự delete, yahoo, sms đều không nhận được hồi âm. Chị muốn trốn tránh mình thật rồi, mình có làm gì chị đâu chứ, mình làm chị sợ rồi sao, mình hối hận quá. Sao mình lại nắm tay chị chặt như vậy chứ, hằn hết bàn tay nhỏ bé của chị rồi. Sao mình xông vào cái chỗ ấy chứ, mình có quyền gì chứ, mình sai rồi, chị giận mình rồi, chị sợ mình thật rồi…
Mình đánh liều gọi qua nhà chị hỏi thì mẹ chị bảo chị vẫn chưa về và ko biết bao giờ mới về. Vô lý, quá vô lý…
Nóng ruột và nhớ chị cồn cào, đến mức tay chân bấn loạn không thể nào ngồi yên một chỗ hay làm được việc gì. Chị bỏ em thật sao chị ơi, sao chị nói là ngày mai chị qua mà, sao chị nói là sẽ ko bỏ em lại một mình dù bất cứ hoàn cảnh nào, sao chị nói là chị thương em nhất mà, sao chị không giữ lời hứa chị ơi, chị là đồ nói dối xấu xa đáng ghét…: (
Đến ngày thứ mười thì mình ko thể chịu đựng nổi nữa rồi, mình thèm nghe chị nói, thèm nhìn thấy chị, thèm mọi thứ về chị, thèm như thằng nghiện thèm thuốc, thậm chí còn vật vã và đau đớn hơn…Mình quyết định đi…Nha Trang tìm chị, với manh mối duy nhất là có lần chị nhắc đến người bác họ ở Nha Trang, nhà ở đường Trần Hưng Đạo.
Những năm gần đây, đi đâu mình cũng đi bằng xe máy, lần này cũng vậy. Mình đi tìm chị, như Tiểu long nhân ngày xưa đi tìm mẹ vậy…Tiểu long nhân đấy, ai còn nhớ ko?…
Chap 17:
Mười một ngày lang thang ở Nha Trang, có mặt gần như cả ngày ở đường Trần Hưng Đạo. Quán cafe, siêu thị, chợ, khu vui chơi. Giờ cao điểm thì lang thang các bãi biển, những chỗ mọi người hay tụ tập. Nha Trang rộng quá, đông người quá, hơn mình tưởng tượng rất nhiều, chị mình thì nhỏ bé…
Đến ngày thứ 12 thì mình tuyệt vọng thật sự. Lúc đó ai mà gặp mình ở Nha Trang có lẽ chắc phải e dè tránh xa mình vì nghĩ là 1 thằng nghiện, râu ria lỉa chỉa ko thèm cạo, mặt thì phờ phạc xanh sao vì mất ngủ và ko muốn ăn gì.
Mình buộc phải quay về vì đã tiêu đến đồng tiền cuối cùng…
Về đến SG thì việc đầu tiên là mình qua nhà chị, cửa khóa trái. Con chó hay cột trước nhà cũng ko thấy đâu. Chị đã đi đâu rồi chị ơi…
Sáng hôm sau mình phải lên trường để xem tình hình, mình đã nghỉ học liên tiếp 15 ngày nay, bỏ 4 tiết kiểm tra và 2 bài tiểu luận…Chả sao!
Buổi trưa về đến nhà thì thấy…chị ngồi gục trước cửa từ lúc nào. Ko kịp ngạc nhiên, mình vứt balo chạy lại với chị ngay. Chị ngẩng lên mình, trời ơi, mắt chị thâm quầng rồi…
Mình ôm chị dậy dìu chị vào nhà và đi lấy khăn lau mặt cho chị. Chị kể là đã ở ngoài cửa nhà chị hai ngày nay rồi (hèn gì tay tị đỏ những nốt muỗi chích), ba chị không cho chị vào nhà nữa (Sao ba chị lại biết cơ chứ, ko hiểu nổi, hay là có chuyện gì khác…????) Mẹ chị thì cũng sợ chồng một phép, chỉ còn biết đứng trong nhà nhìn con gái mà khóc thôi…
Chị cũng khóc nhiều lắm, nhìn mắt chị là biết mà. Những ngày trước đó chị ở lì trong nhà chứ ko có đi NhaTrang hay đi đâu hết, cũng ko đi học luôn. Mẹ chị nói đã nói dối…Mà thật ra điều này bây giờ ko còn quan trọng nữa rồi, chị của mình đang ở đây, đang cần sự che chở của mình. Hơn bao giờ hết, mình cảm thấy có trách nhiệm phải lo lắng và an ủi chị, giúp chị vượt qua được giai đoạn này. Điều mà trước đây mình chưa bao giờ nghĩ tới…
Năm ngày chị ở nhà mình, chị hầu như ko nói ko cười, khác hẳn với hình ảnh cô bé hiếu động trước đây. Đến bữa cơm chị cũng ăn rất ít, có khi nước mắt chan cơm…..Những lúc chị như vậy, những trò hề trong lúc ăn cơm trước đây của mình trở nên vô dụng và khiên cưỡng…Mình cũng ko hỏi chị chuyện là ntn, sao lại như vậy? Vì câu trả lời có lẽ mình đã phần nào cảm nhận đc. Mình chỉ biết vụng về vuốt tóc chị lúc chị buồn, lấy khăn giấy cho chị mỗi khi chị khóc, kể chuyện cười cho chị nghe, đem mấy dvd hài hay hoạt hình mà chị thích về để mở…Thứ mà chị cần lúc này, mình đã chủ quan nghĩ rằng, đó là thời gian…Đó chỉ là thời gian…
Nghĩ lại thì thấy lúc đó mình thật ích kỷ khi đã ko khuyên chị về nhà xin lỗi, ko giúp chị cố gắng làm lành với gia đình. Bao giờ cũng vậy, chỉ có gia đình là chỗ dựa vững chắc nhất khi con người ta khó khăn, sa ngã…Mình đang mừng vì nhờ vậy mà mình đã đc ở bên chị ư? hình như có một phần nào đó trong đầu mình nghĩ vậy, thật xấu xa và bỉ ổi…
Trưa hôm đó (ngày thứ 6) hai chị em đang ăn cơm thì có tiếng xe máy. Ba và anh họ chị tới tìm, anh họ của chị đã đến nhà mình 1 lần…: sweat:
Như mình đã nói, ba của chị là người rất gia trưởng và nóng tính. Nhưng mình cũng ko thể tưởng tượng ổng lại vũ phu đến như vậy. Cả hai chưa kịp nói tiếng nào, mình đã thấy ổng mặt mũi đỏ gay xông đến túm tóc chị, tát một cái rất mạnh lên má chị: “Con đĩ này, mày bỏ nhà theo trai nhà…”. Cơ thể bé con của chị ko thể chịu nổi cái tát, chị văng vào góc nhà, đập người vào bàn…
Thật sự là lúc đó ổng hành động quá nhanh và bất ngờ, mình ko thể làm gì kịp. Máu mình sôi lên cực độ nhưng vẫn còn kìm chế đc, ổng là ba của chị mình…Mình bay lại đỡ lấy chị. Ổng tiếp tục xông vào hất mình ra và quát: “Thằng chó này, có cút ra ko…”rồi ổng đạp chị mấy cái. Lúc này thì mình ko thể chịu nổi nữa rồi, mặt mình đỏ rực, hai mắt trợn ngược vì tức giận. Mình vơ ngay cái dao thái gọt trái cây trên kệ tv gằn: “Ông…ông mà còn đụng vào chị tôi, tôi giết chết ông…”.
Ổng lùi lại ko dám vào nữa, nhìn mặt mình lúc đó chắc rất đáng sợ. Lần đầu tiên mình vô lễ nói ra những lời như thế với người lớn…Điều mà chính mình cũng ko ngờ được.
Chị sợ hãi ngồi dậy, cố gắng gỡ con dao cầm chặt trên tay mình. Má chị đỏ rực vì cái tát, tóc tai bù xù: “H ơi…đừng…ba chị…ba chị mà…”.
Chap 18:
Anh họ chị cũng đến vỗ vai mình theo kiểu anh cả, bảo mình bớt nóng này nọ, đâu còn có đó…Chị thì hoảng lắm, trong mọi cuộc cãi vã, xung đột, chị luôn là người đáng thương và đau khổ nhất. Chị liên tục van xin mình bỏ dao xuống, miệng lắp bắp: “ba chị mà…H ơi…ba chị…”. Còn người được- gọi- là ba chị thì đứng một chỗ, nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ. Mình biết ổng đang nghĩ gì.
Chị chạy lại chỗ ổng níu tay giải thích, khuôn mặt và hành động ko khác gì một nô tì van xin nhà vua tha mạng trong phim. Chị nói mình chỉ là cu em của chị, học chung trường chung lớp gì đấy, luống cuống và lặp đi lặp lại…Ổng không thèm nghe, và tất nhiên chắc chắn không tin, hất chị ra rồi quát: “Thằng Q lôi nó về (Q là tên anh họ chị). Rồi ổng bỏ ra ngoài sân, để mặc chị gục xuống…
Mình quăng con dao, chạy lại đỡ chị. Anh họ chị cũng chạy lại an ủi: “Không sao đâu em, cứ về đi, có gì để anh nói hộ cho…”
Chị nắm tay mình, nước mắt chị vẫn chảy trên khuôn mặt vẫn còn hằn đỏ vì cái tát lúc nãy, tay chị run run: “Chị phải về đây H ơi, chị xin lỗi em…Chị về nhà còn đi học nữa, còn mẹ chị nữa…”. Mình chả biết phải nói gì nữa, nắm tay chị thật chặt để động viên, mình biết là ko thể giữ chị ở lại nữa rồi, chị còn có gia đình, có đầy đủ cha mẹ, chứ ko như mình…
Anh họ chị quay sang bảo mình yên tâm, có gì để anh lo, ổng cũng xin lỗi về việc hồi nãy, ổng cũng không ngờ…
Chị lên xe rồi, ngoái lại nhìn mình. Ánh mắt chị buồn ko tả xiết, chị vẫy tay chào mình rất nhanh vì sợ ba chị nhìn thấy. Nhìn dáng chị xa dần, mình thấy lòng quặn thắt. Sao chị lại khổ thế hả chị ơi…
Tối hôm đó mình nhắn tin cho chị thì ko thấy chị trả lời, gọi điện thì số của chị không liên lạc được. Lo lắng vô cùng mà ko biết phải làm sao, ko biết có xảy ra chuyện j với chị ko. Mình chỉ còn biết hy vọng là dù sao đó cũng là người sinh ra chị, là ba của chị, hổ dữ không ăn thịt con…Rồi còn có mẹ chị ở đó nữa…
Mấy ngày hôm sau tình hình vẫn như vậy, ko hề có liên lạc gì từ chị. Chị cũng ko hề online sau đợt ở bv…Bấn loạn thật sự và không thể gạt bỏ những ý nghĩ tiêu cực trong đầu nữa rồi. Nhớ đến cái tát của ba chị mà mình…
Tối hôm đó khoảng 11pm, mình quyết định sang nhà chị xem tình hình ntn, và hơn nữa là vì mình nhớ chị quá, mình muốn đc nhìn thấy chị, dù là nhìn từ xa, mấy ngày nay thậm chí mình còn ko đc nghe giọng chị…Cứ ở nhà chắc mình chết mất. Mình gởi xe ở bệnh viện gần đó rồi đi bộ vào. Nhà chị chưa tắt đèn nhưng cửa đã khóa kín mít.
Mình đứng chờ một lúc rất lâu, dù biết là gần như chắc chắn sẽ ko đc thấy chị. Mặc kệ, mình cứ đứng nhìn vào nhà chị, nhìn lên phòng chị dù nó đã tắt điện tối thui. Phía trước phòng, chỗ ban công, có một chậu xương rồng nhỏ mà hai chị em đã cùng đi mua vào tết năm ngoái, ko biết là nó đã ra hoa chưa, chị còn đặt cả tên cho nó…
Một lúc sau thì dân quân khu phố tới hỏi mình, mình ấp úng trả lời là tìm nhà bạn. Họ mới nạt nộ: “tìm nhà ai, tên gì, giờ này còn tìm gì…”. Biết không ổn, mình bỏ đi. Có lẽ cũng chưa phải là khuya lắm nên họ gây khó dễ gì thêm…
Chiều ngày hôm sau thì mình nhận được điện thoại, số lạ. Mình nhấc máy ngay, đầu dây bên kia rất gấp gáp: “H, chị đây…”
Chap 19:
Mình nghe giọng chị thì dồn dập ngay: “Chị đang ở đâu đó, sao ko liên lạc với em, chị có sao ko, chị làm em lo quá…”. Chị lí nhí như sợ ai nghe thấy: “Ba chị thu điện thoại rồi, cắt net luôn rồi, đây là số của anh Q, mai anh Q chở chị lên trường rồi ghé nhà em lấy đồ nha…”Mình chưa kịp hỏi gì thì chị vội vã: “ba chị về, chị cúp máy đây, bibi em…”.
Tuy bớt lo lắng vì chị đã gọi nhưng mình cũng cảm thấy có chút hoang mang, ko hiểu là chị đang có chuyện j, thật sự là chị có ổn như những lời nói cố- tỏ- ra- bình- thường của chị ko?. Chẳng biết sao nữa, lúc nào mình cũng cảm thấy bất ổn về chị, mình chỉ lo chị sợ mình nông nổi nên đã giấu mình điều gì…
Khoảng gần trưa hôm sau thì chị qua, anh họ chị đứng ngoài trông xe chờ. Để chị vào một mình. Chị gầy gò và xanh sao, đôi mắt nặng trĩu mất ngủ, nhìn chị như già đi mấy tuổi vậy…Mình thương chị quá mà ko biết làm sao, chỉ nắm tay chị hỏi han an ủi. Chị cười nhẹ để trấn an mình, cười mà như mếu…Mình liếc vội ra cửa ngó anh Q rồi ôm lấy chị, chị ko phản ứng gì, chị đang nghĩ gì mình cũng ko biết nữa, mình cũng ko cần biết. Mình chỉ đang cố thỏa mãn sự”thèm khát”nhớ nhung những ngày qua của chính mình…Người chị ấm quá, lúc nào cũng vậy, ấm và thơm tho, dù cho chị có ntn đi nữa. Hình như mình ôm chặt quá, chẳng hiểu sao mỗi lần ôm chị mình đều ôm rất...