* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Yêu Người Cùng Tên Full Chap

dậy
- Từ đã, ngồi xuống anh bảo – tôi lấy tay đập đập xuống đầu hiên nhà
- Gì thế anh?
- Cảm ơn e nha!
- Ơ, sao lại cảm ơn e?
- Thì cảm ơn vì e về đây với anh.
- Về đây ông bà với 2 bác quý mến e cũng vui anh ạ! – giọng Linh Nga có vẻ trầm xuống- mọi người mà biết e không phải người yêu anh thì thế nào nhỉ
- Suỵt, nói nhỏ thôi. Ông bà ngủ tỉnh lắm đấy!
- Vâng, e thấy có lỗi với ông bà, nhất là với 2 bác nữa anh ạ
- Thôi, ko phải nghĩ ngợi gì đâu, để từ từ anh lo.
- Anh lo làm sao, rồi sau này mọi người lại nghĩ e không ra gì. Giấu được 1 lần chứ có giấu được mãi đâu.
- Đừng có lo, anh sẽ giải quyết – tôi cười và đưa tay lên xoa đầu Linh Nga – mà e có muốn mai đi chơi không?
- Đi đâu cơ ạ
- Đi bển
- Bển là đi đâu ạ. Biển hả anh?
- Ừ, có thích đi chụp ảnh ko, à mà thôi. Anh đề nghị e mai đi với anh. Làm mẫu cho anh chụp
- Nhưng mà ngại lắm, mà hôm trước ảnh anh chụp cho e đâu? – Linh Nga xòe tay ra hỏi
- Anh để ở máy trên nhà rồi. Mai lên a gửi cho. Mai đi nhé!
- Đi cũng được nhưng mà lỡ sáng mai mẹ anh lại gọi đi đâu thì sao?
- Ko đâu, đi đâu thì nói bố lai đi, mai a dẫn e đi chơi, hôm nay e làm cả ngày rồi còn gì
- Vâng, tùy anh vậy, mà biển nước có xanh không anh.
- Tùy từng ngày, ngày nó đục, ngày nó xanh
- Như tính cách của anh ấy hả – cười
- Gì cơ? E nói gì đấy hử?
- Đâu có, đâu có nói gì đâu – ngoảnh mặt đi chỗ khác cười
- Dạo này trêu anh hơi bị nhiều đấy nha!
- Lúc trêu trông cái mặt anh buồn cười lắm, anh thỏ ạ ! – lại cười
- E ăn nhầm cái gì mà hôm nay cười nhiều thế
- Đâu. Tại e ghét anh nên e mới trêu thôi!
- Anh làm gì mà ghét anh?
- Thì tại anh ngày trước khó tính, mà bây giờ cũng khó tính í.
- Rồi sao?
- Còn cứ mở miệng ra là tiền này, bắt e làm theo ý của anh này. Mà chẳng hiểu sao e cứ nghe theo lời anh như kiểu phản ứng vậy nhỉ?
- Thế giờ có ghét không?
- Có chứ, nhưng mà đỡ rồi. Nhìn lại thì cũng đâu đến nỗi, chỉ có điều anh khô khan quá, con gái nó nhìn thấy là chạy mất dép. Mặt lúc nào cũng nghiêm túc quá mức ấy.
- Ờ
- Anh lại ờ, e góp ý với trêu anh tí thôi. Vừa dỗi xong lại dỗi tiếp à – lại cười tủm tỉm
- Không, anh đang suy nghĩ – tôi nói nhỏ
- Anh suy nghĩ gì thế?
- Nghĩ cách tán gái
- Có nhiều người thích anh mà, anh lại lo đi tán gái. Hâm rồi hâm rồi
- Ai thích?
- Em…không thích, chị Trang thích, chị Quỳnh…- đang nói dở dang thì tôi ngắt lời
- Anh coi Trang như e gái mình, còn Q.Nga thì chẳng liên quan gì đến anh nữa. Anh gặp Q.Nga rồi
- Anh gặp rồi à, chị ấy có nói gì ko ạ
- Không, anh ko cho chị ấy nói. – tôi thở dài
- Anh nói sao e không hiểu?
- Anh gặp cô ấy, cô ấy khóc, xin anh hiểu. Xong anh nói cho 1 trận. Buồn cười
- Anh không thể bỏ qua được cho chị ấy à?
- Bỏ qua hay không thì giờ ko quan trọng nữa.
- Anh Tùng này, có chuyện gì khó nói thì cứ nói với e cho nhẹ lòng, còn không muốn nói thì e ko ép anh đâu
- Ừ
- Mà thôi e đi ngủ đây, anh vào ngủ với ông đi.
- Ừ, e ngủ đi
Linh Nga đứng dậy đi vào ngủ với bà
- Này
- Gì nữa vậy anh – Linh Nga ngoái lại
- Ngủ ngon – tôi thì thầm
- Vâng, anh cũng ngủ ngon đấy !
Tôi cũng đứng dậy đi vào ngủ với ông nội. Lần màn để vào nằm với ông
- 2 đứa nói chuyện muộn thế
- Vâng, ông chưa ngủ à
- Nằm thế thôi chứ chưa ngủ được. Con bé ngoan đấy.
- Vâng, mà lâu lắm rồi con không ngủ với ông, mấy năm rồi ấy ông ạ
- Ừ, thôi ngủ đi, mai còn nhiều việc
- Dạ.
Thật sự thì ông bà nội với tôi có 1 sự gắn bó cực kì bền chặt, có khi còn hơn đối với bố mẹ tôi. Ông bà nuôi nấng tôi từ nhỏ, có gì ngon ông bà cũng để dành. Có làm gì sai ông bà cũng dạy dỗ tôi đến nơi đến chốn. Mong là ông bà sẽ mãi luôn sống khỏe, mãi luôn vui vẻ bên con cháu.
Sáng hôm sau đang ngủ thì Linh Nga chui vào màn lay người gọi tôi dậy
- Anh ơi, dậy đi, sáng rồi
- Để anh nằm chút nữa đi – tôi uể oải
- Anh dậy đánh răng rửa mặt đi, 6 rưỡi rồi. Ông bà nấu cơm xong rồi.
- Ừ
Tôi dậy đánh răng rửa mặt, ra ngoài thì ông bà đã dọn cơm ra sẵn rồi
- Ngồi ăn cơm đi con – bà nội tôi nói
- Vâng, mà bà dậy sớm nấu cơm làm gì vậy cho vất vả, chạy ra ngoài đầu đường mua bún cho tiện
- Linh Nga nó dậy nó nấu đấy – ông nội tôi nói
- Hì, cháu thấy nhà bà có cái nồi gang, lâu lắm cháu ko nấu cơm bằng bếp củi nên cháu thử thôi ạ
- Ừ, nấu bằng nồi gang ngon hơn nồi cơm điện con ạ- bà nói
- Ngon đây ngon đây- tôi xuýt xoa
- Linh Nga này, bao giờ thằng Thỏ nó về thì về cùng nó nha con
- Dạ, con còn công việc nữa bà ạ, nếu về được thì con về chơi với ông bà – Linh Nga cười nhỏ nhẹ
- Ừ, thì 2 đứa bố trí nghỉ cùng 1, 2 ngày như hôm nay này. Với lại 2 đứa tính chuyện cưới xin đi
- Bà ơi bà ăn cơm đi, chuyện này nói sau đi ạ – tôi nói
- Cái thằng, cứ bàn đến chuyện vợ con là nó lại lảng đi chuyện khác.
Ngồi ăn cơm với ông bà xong, tôi và Linh Nga chào ông bà về nhà. Chỗ ngồi quen thuộc của bố tôi là cái ghế salon, trên tay cầm con galaxy tab.
- Bố à, bố ăn sáng chưa
- Con chào bác ạ
- Chưa, đợi 2 đứa về rồi cả nhà đi ăn bún
- Mẹ đâu ạ
- Mẹ đang xem tivi trong phòng.
- Mẹ ơi, mẹ – tôi gọi
- Gì mà mày gọi mẹ ời ời thế hả? – mẹ tôi lững thững đi ra
- Con chào bác – Linh Nga chào
- Ừ, dắt xe ra đi cả nhà đi ăn sáng
- Bố mẹ đi đi, con với Linh Nga ăn cơm bên ông bà rồi
- Thế à, ko nói làm bố mẹ đợi. 2 đứa ở nhà nha
- Con với Linh Nga đi chơi tí, bố mẹ cứ đi ăn đi, chút con đi con khóa cửa.
- Ừ, khóa cửa cẩn thận đấy.
Bố mẹ tôi đi ăn sáng, còn tôi và Linh Nga ở nhà, 1 lát sau Linh Nga thay quần áo xong thì tôi chở Linh Nga đi và xách theo cái máy ảnh.
- Đi biển thật à anh?
- Ừ, anh nói hôm qua rồi mà.
Tôi chở Linh Nga ra bãi biển cách nhà tôi khoảng hơn 10km. Đây là 1 bãi biển nho nhỏ, có 1 nhà thờ đổ bị biển xấm lấn. Buổi sáng không khí trong lành khi thủy triều rút thì thực sự cảnh ở đây rất đẹp. Hiện nay ở trên bãi biển chỉ còn lại nền móng của nhà thờ cũ và 1 cái tháp cổ kính hằng ngày vẫn đứng vững với sóng gió.
Dựng xe xuống thì Linh Nga trầm trồ
- Oa, nước biển xanh quá anh ạ – ánh mắt có vẻ hào hứng
- Sóng nhỏ, biển không động thì xanh
- Cái tháp kia có người không anh?
- Không, ra đó đi, ngày xưa là nhà thờ, mà bị bão quét cộng với biển lấn nên giờ hoang sơ đổ nát hết rồi.
- Thế ạ, tiếc anh nhỉ
Tôi dắt tay Linh Nga đi ra chỗ tháp , chụp cho cô ấy vài kiểu ảnh. Trông khuôn mặt cô ấy vui lắm.
- Xuống đây anh bảo
- Gì thế anh?
- Ra ngoài thuyền kia ngồi anh chụp cho mấy kiểu nữa
- Nhưng mà thuyền của họ…
- Không sao đâu, ở đây họ dễ tính lắm
Tôi và Linh Nga chạy đến cái thuyền đang nằm ở bãi cát
- E ngồi lên đây đi – tôi chỉ vào mũi thuyền
- Anh cất máy ảnh đi được không? Đi chơi với e mà toàn chụp ảnh í
- Anh thích chụp ảnh mà, nhưng thôi được rồi, để anh hẹn giờ chụp với e 1 kiểu rồi cất đi nha
Nói xong tôi hẹn giờ, đặt máy ra phía sau, nhanh nhanh tôi nhảy lên ngồi ở mũi thuyền cùng Linh Nga và khoác lên vai cô ấy nhìn ra phía biển. Chắc là do giật mình nên cô ấy ngoảnh mặt lại phía.
- Tách
Thế là lọt được nguyên cái mặt và đôi mắt tròn của Linh Nga vào bức ảnh. Còn tôi thì nhìn được thấy cái lưng thêm cái tay khoác lên vai Linh Nga.
- Anh cứ hay bất thình lình vậy à, e đã đồng ý cho anh chụp đâu – giọng phụng phịu
- Anh không cố tình, ai bảo e quay mặt lại làm gì – tôi cười
Ngồi cạnh Linh Nga, trước mặt chúng tôi là biển xanh rì rào
- Quê anh đẹp không?
- Đẹp anh ạ – nhỏ nhẹ- tự nhiên về đây e thấy bình yên lắm anh ạ. Không phải bon chen, không xô bồ như trên đất Hà Nội!
- Ừ, thỉnh thoảng anh cũng ra đây chụp cảnh bọn trẻ con nó vui chơi. Nhìn tụi nó thích lắm, dân dã lắm.
- Sau này nếu anh và e còn liên lạc thì thỉnh thoảng anh dẫn e về đây nhé.
- Sao lại nói thế, e muốn về lúc nào chẳng được.
- Nhưng mà bây giờ anh với em chỉ là giả vờ là người yêu của nhau, sau này đường ai nấy đi. – Giọng Linh Nga trùng xuống và nhìn xa xăm
- Anh không giả vờ!
- Anh nói gì vậy
Tôi quay sang Linh Nga , 2 tay tôi để lên má cô ấy và quay đầu cô ấy lại nhìn thẳng mặt tôi
- Anh thích em!
- Anh…nhưng mà e…
- E làm người yêu anh nhé!
- E…không biết, anh…
Tôi nắm chặt lấy tay Linh Nga , rồi lại nhìn ra biển. Linh Nga có vẻ ngượng ngùng, tôi và cô ấy cứ ngồi im như vậy vài phút , chỉ có điều tay 2 đứa đã nắm chặt lấy tay nhau từ bao giờ.
- Anh Tùng ơi
- Ah… hả
- Anh biết e nghĩ gì không?
- E nghĩ gì?
- Thật sự thì e… e ko hiểu nổi bản thân mình nữa. Con tim e ko nghe lời e anh ạ
- Là sao?
- E cũng… thích anh từ lâu rồi. Nhưng rồi e lại sợ.
- Sao lại sợ, anh làm gì không phải à?
- Không, anh đối với e rất tốt, mọi người trong nhà anh cũng đối với e rất tốt. Nhưng e sợ vì anh chưa thể quên nổi chị Q.Nga
- Tại sao e lại nói vậy?
- E không biết, nhưng cảm giác của e, linh cảm của e có gì đó…
- E băn khoăn chuyện Q.Nga, rồi cả Trang nữa đúng ko. Cái đó anh sẽ giải quyết. E sợ anh yêu e xong chạy

à – tôi cười
- Không- lắc đầu
- Hay e băn khoăn gì về anh, anh khó tính, anh dở hơi à? – tôi hỏi nhanh
- E đã nói không mà lại.
- Thế không có vấn đề gì tại sao lại băn khoăn?
- E không băn khoăn, chỉ là…
- Không băn khoăn thì gật đầu đi. Nhanh – tôi giục
Nói xong Linh Nga gật đầu thật, gật đầu xong ngơ ngác
- Ơ…
- Gật đầu rồi, giờ e là bạn gái anh. OK
- Ơ
- Không có ơ gì ở đây cả, đồng ý rồi.
- Anh chỉ được cái cơ hội thôi, mà lúc nào cũng đùa được í. E không biết đâu- dỗi
- Thôi, anh ko đùa nữa. Mà e này!
- Sao a?
- Anh không biết là e có muốn làm bạn gái anh không, nhưng anh thật lòng, rất thật lòng. Với em!
Ngồi im 1 lát Linh Nga dựa đầu vào vai tôi. Linh Nga nắm chặt lấy tay tôi. Cái cảm giác ngất ngây cầm bàn tay con gái, con tim dường như ngừng đập. Có những câu trả lời không cần nói mà cũng biết đáp án. Chúng tôi đã đến với nhau như vậy đấy, dù có thế nào, 1 ngày, 2 ngày, nhiều hơn, tôi muốn che chở cho cô ấy. Chừng nào còn có thể, tôi vẫn muốn cô ấy ngồi bên tôi và dựa đầu vào vai tôi như thế này
- E khóc đấy à – nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô ấy
- E vui đấy. Nhưng đến với e anh chắc sẽ trải qua nhiều sóng gió lắm đấy – vẫn sụt sùi
- Không sao, anh dân miền biển sóng với gió anh không sợ – tôi cười mỉm và lấy tay lau nước mắt cho cô ấy
- E cũng mong là thế.
Chúng tôi ngồi bên cạnh nhau như thế, từng cơn gió biển thoảng qua. Mùi muối, mùi cát, mùi của những con còng còng đang chạy trốn xuống những cái lỗ dưới cát kia làm chúng tôi ngất ngây. Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi tôi lại muốn thời gian ngừng lại. Và quan trọng nhất là lâu lắm rồi tôi lại muốn yêu đến thế
Khoảng 15 phút sau thì bố tôi gọi điện.
- Alo bố ạ
- Con ở đâu, về ngay đi. Mẹ phải đi cấp cứu
- Sao cơ ạ, giờ mẹ đang ở đâu hả bố?
- Khoa cấp cứu bệnh viện huyện.
- Con về luôn đấy
Linh Nga thấy tôi hốt hoảng cũng hỏi
- Mẹ làm sao thế anh
- Mẹ phải đi cấp cứu, về thôi
- Gì cơ ạ, sao lại…
- Đi về đã. Nhanh lên!
Chap 34:
Tôi và Linh Nga vội vàng phi xe về bênh viện huyện. Không hiểu có chuyện gì mà m ẹ lại bị như vậy. Đến nơi thì bố tôi đang ngồi ngoài
- Bố , mẹ làm sao thế? – tôi vội vàng – mẹ đâu rồi ạ
- Bác gái thế nào rồi ạ – Linh Nga tỏ ra lo lắng
- Mẹ bị tụt đường huyết! đang trong phòng cấp cứu
- Nhưng sáng nay bố với mẹ đi ăn sáng cơ mà?
- Lúc ra ăn sáng bố thấy mẹ con ăn ít lắm. Với lại hình như sáng nay mẹ con quên tiêm. Ăn xong bố mẹ về nhà. Lát sau tự nhiên thấy mẹ con lả đi, người lạnh toát, vã hết mồ hôi ra. May lúc đó có bố ở nhà
- Quên chưa tiêm insulin ấy à bố?
- Ừ. 2 đứa ngồi đây đợi đi.
1 lát sau thì bác sĩ ra ngoài
- Chị à, tình hình thế nào rồi? – bố tôi hỏi
- Không sao đâu anh, chị nhà bị tụt đường huyết, sáng nay ko ăn đúng ko?
- Có, nhà e có ăn nhưng mà ít
- Ừ, không sao đâu, may là có người đưa ra đây kịp, lần sau thấy vợ như vậy thì pha nước đường hoặc ngũ cốc cho vợ uống luôn. Chứ để lâu là nguy hiểm lắm đấy
- Vâng, thế bao giờ nhà e ra viện được chị!
- Để chiều rồi về, cái tụt đường huyết này ko ăn là nguy hiểm lắm
- Vâng, e sẽ để ý
Nói thật là cái bệnh của mẹ tôi cứ trước khi ăn phải tiêm. Bây giờ cơ thể ko tiết ra được insulin nên phải tiêm trực tiếp vào người. Chỉ vì ko ăn, quên tiêm 1 bữa là cũng ảnh hưởng đến cơ thể. 1 lát sau thì bố cùng tôi và Linh Nga vào
- Mẹ tỉnh rồi à
- Bác ạ, bác có sao không? – Linh Nga hỏi
- Bác ko sao đâu, bệnh bác bác biết. 2 đứa đang đi chơi bị bố gọi về à?
- Vâng ạ, không sao đâu bác!
- Đấy, bà thấy chưa, sáng bảo ăn lại không ăn, ăn được mấy miếng bún. Mà sáng bà có tiêm không thế?
- Tôi quên
- Lần sau đi đâu cũng phải để lọ thuốc trong cốp xe. Mai tôi mua cho bà cái bình giữ nhiệt rồi bỏ thuốc vào đấy.
- Mẹ, ốm thế thì mẹ phải nhớ tiêm mỗi bữa, nhỡ đâu có lúc không có người bên cạnh mẹ thì làm sao. Con lo lắm
- Thôi, ko sao đâu, sơ suất có tí thôi, 2 bố con nhà ông ra ngoài đi, để Linh Nga ngồi đây với tôi. Sốt cả ruột!
Tôi và bố đi ra ngoài ngồi. Linh Nga ở trong với mẹ
- Này, Linh Nga về đây có nói gì không con
- Dạ không bố ạ
- Thế sáng 2 đứa đi đâu mà bố gọi đi gọi lại mấy lần mới được
- Bọn con ra nhà thờ đổ
- Chuyện 2 đứa ông nội có vẻ sốt ruột lắm rồi đó.
- Ông nói thế chứ bây giờ bố mà hối con nữa thì con chịu sao nổi
- Bố cũng ko vội, mà mọi người vội. Nếu ko con nghĩ cách gì, hoặc là lên cái lịch đi để mọi người yên tâm.
- Vâng
1 lúc sau thì Linh Nga đi ra
- Bác ơi bác ở đây con với anh Tùng đi về nhà 1 lát bác ạ. Anh ơi lai e về chút.
- Có chuyện gì thế e – tôi hỏi
- Anh đưa e về qua chợ,về nhà e nấu cho bác ít canh. Sắp trưa rồi anh
- Ừ, thôi 2 đứa về đi. Bố ở đây cũng được.
Tôi đưa Linh Nga qua chợ, mua ít đồ rồi về nhà. Cô ấy nấu cho mẹ tôi bát canh mướp đắng và nấu cháo đem ra cho mẹ. Trên đường ra bệnh viện tôi hỏi
- Chưa về làm dâu đã bị hù 1 quả sợ không?
- Sợ gì cơ ạ, nhưng e chưa nhận làm dâu nhà anh đâu nha
- Ơ, thế ai vừa gật đầu làm người yêu anh
- Mới chỉ là người yêu, chứ đã làm dâu đâu. Mà bác gái bị bệnh lâu chưa anh?
- Gần 20 năm rồi
- Gần 20 năm rồi cơ á – Linh Nga có vẻ hoảng hốt
- Ừ, mẹ anh kiêng khem nhiều thứ lắm. Khổ, ăn ko dám ăn, uống không dám uống. Cũng may là mẹ anh kiêng tốt
- Vâng, thôi thì cứ động viên mẹ anh ạ, bệnh này quan trọng nhất là giữ gìn, thuốc men đều đặn là không sao. Nghe mẹ e nói nhiều người không kiêng được là nó biến chứng sang đủ thứ bệnh
Tôi và cô ấy đến bệnh viện, vào phòng thấy mẹ tôi đang nằm. Bố ngồi bên cạnh đang đọc báo
- Bác ạ
- Ừ, 2 đứa đi đâu thế
- Con về nấu ít cháo với bát canh
- Ôi dào, sao không đi mua cho nhanh, nấu làm gì – mẹ tôi nói – bác có sao đâu, chiều ra viện được rồi
- Nấu cho an toàn bác ạ. Bác ngồi dậy đi ạ – đặt cái cặp lồng cháo và canh xuống cái tủ đồ bên cạnh, cô ấy nhanh nhẹn đỡ mẹ tôi ngồi dậy. Rồi cô ấy múc cháo ra 1 cái bát
- Bác há miệng ra đi ạ
- Thôi, để bác tự ăn
- Bác đang ốm, cứ để con, bác ngồi yên đi ạ
Thế là mẹ tôi ngồi yên để Linh Nga phục vụ. Ăn được 1 bát cháo xong chuyển sang canh mướp đắng
- Bình thường mà ốm đau có con dâu như thế này thích mẹ nhỉ – tôi đùa
- Ừ, mẹ chẳng cần phải chăm sóc như thế này đâu, kể cả sau này 2 đứa lấy nhau, các con còn có công việc, gia đình, con cái, các con còn bao nhiêu việc. Mẹ sống chết lúc nào chẳng biết, nhưng mà có cô con dâu ngoan thế này là mẹ mãn nguyện rồi.
Linh Nga cúi mặt ngượng ngùng
- Linh Nga này, bác ko muốn con với thằng Tùng phải vất vả vì bác. Chỉ cần 2 đứa yêu thương nhau, con lo bảo ban nó, chăm sóc nó dùm bác là được rồi.
- Vâng, con chỉ làm đúng bổn phận thôi bác, bác ăn đi cho con mừng. Hì – cười
- Sau này 2 đứa sẽ sinh cho mẹ 1 thằng cháu rất là đẹp trai, 1 cô công chúa xinh xắn. Bố mẹ sáng sủa thế này cơ mà
- Mẹ ăn đi, chiều còn ra viện. Sau này Linh Nga sẽ sinh cho mẹ cả 1 đàn cháu luôn
- Nói là làm đấy nha- mẹ tôi và Linh Nga đều cười
- Bà ăn đi, chém gió mãi, ăn đi cho cháu nó còn thu dọn – bố tôi trêu
- Cái ông này-,chẳng mấy khi tôi ốm lại có người chăm
- Lại còn chẳng mấy khi ốm à, ốm suốt, tôi còn phải nấu cơm rửa bát đi chợ hầu bà bao nhiêu năm rồi đấy.
- Thì đây là có đứa con dâu nó chăm sóc, ăn mà cũng giục
Thêm có 1 người tôi lại thấy vui lạ lùng, tôi và Linh Nga cứ ngồi tủm tỉm cười. Nhiều lúc tôi thương mẹ tôi lắm, bây giờ có Linh Nga chia sẻ, lại tâm lý nên tôi cũng an tâm phần nào. Ngay chiều hôm đó mẹ tôi xuất viện. Ông bà thấy mẹ tôi đi viện nên cũng lo lắng chạy sang. Biết sơ qua tình hình nên ông bà cũng đỡ sốt ruột
- Con đi luôn chiều nay à Tùng, nếu đi luôn thì thì chuẩn bị đi đi – bố tôi giục
- Con đang tính
- Tính cái gì, mai 2 đứa đi làm cơ mà
- Nhưng mà mẹ…
- Để đấy cho bố, bố lo được
- Nếu bận thì đi con ạ, tuần sau lại về, không bố mẹ con lên – ông nội nói
- Thôi, đằng nào cũng muộn rồi, giờ mà đi cũng chẳng còn xe. Với lại con chưa ăn cơm cùng bố mẹ bữa nào. Ăn cơm xong con với Linh Nga thuê xe đi.
- Ừ, thế cũng được. Ông bà tối ở đây ăn cơm luôn nha. Để con nói cháu nó đi chợ
- Ừ, ông bà có ăn mấy đâu – bà nội tôi n ói
- Quyết định vậy đi, Linh Nga ơi?
- Gì vậy anh – c ô ấy chạy ra từ phòng mẹ tôi
- Ừ, đi chợ với anh, nấu cơm ăn xong rồi tối mình thuê xe đi, chứ giờ muộn rồi e , hết xe rồi
- Vâng!
Nghĩ cho cùng thì ông bà bố mẹ chỉ lo cho tôi là nhiều. Giá như tôi được ở nhà lâu hơn với ông bà. Chuyện đi làm của Linh Nga thì tôi chỉ cần alo là xin phép cho cô ấy nghỉ được, nhưng tôi còn cả núi công việc, lúc nào cũng ngập lên đến tận cổ. Nửa muốn đi, nửa không muốn đi. Tối hôm đó, tôi và Linh Nga cùng ăn cơm với ông bà bố mẹ. Mẹ tôi cũng khỏe lại nhiều, cái bệnh này nó thế. Tụt đường huyết nguy hiểm, nhưng nếu mà ăn uống bù vào thì lại sức cũng nhanh. Ăn cơm xong tôi gọi xe, tạm biệt mọi người chúng tôi đi Hà Nội.
- Con chào ông bà, bố mẹ con đi đây – tôi nói
Linh Nga thì chạy lại đến bên bà tôi và ôm lấy bà
- Bà ơi, bà ở nhà giữ sức khỏe nhé, mấy hôm nữa con về chơi với bà. Con chào ông con đi ạ, ông cũng giữ...

<< 1 ... 18 19 20 21 22 ... 36 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status