* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện XuXu Đừng Khóc Full

đỏ lựng, ko biết vì say bia
hay vì cậu ấy thấy xấu hổ nữa…
dù sao như thế này tốt hơn nhiều, ko phải chọn lựa…
cả 3 người chúng ta chơi với nhau.
“nhưng cậu ko được nói tớ bắt cá 2 tay đấy.”
“okay!!”
Long đồng ý ngay, khiến tôi thấy nhẹ nhõm…
…có thể tiếp tục giữ tình bạn…tôi ko thuộc về ai…
cho đến khi nào, tôi biết mình thực sự…yêu 1 người nào đó
CHƯƠNG 72:
“ăn đi, Xu Xu”
“cậu gọt gớm quá, ko ăn đâu”
quả táo Long gọt nhìn như bị ghẻ lở T_T
mà cũng ko nên hy vọng 1 cậu ấm như Lo Lo
có thể gọt trái cây đẹp được…
ko hiểu sao mẹ lại bảo cậu ấy làm việc này nữa.
tôi bị nứt xương mắt cá phải bó bột 1 tháng,
Lo Lo và La La chia nhau đến chở tôi đi học hè, thứ 4 là Long và thứ 6 là Lãm.
chị Huyền nói tôi giống quan huyện có 2 tì thiếp, ặc ặc…
“ko ăn à? tớ gọt mà ko ăn, ko gọt nữa”
Long làm mặt giận, dằn trái táo và con dao xuống bàn,
thật là…còn hơn đứa con nít nữa…
“cậu cắt nhỏ ra thì nhìn đỡ ghê hơn…tớ sẽ ăn…”
“vậy cũng được ”
“mà…sao cậu ko về nhà đi…trời tối rồi.”
“ở thêm chút nữa, mới chạy xe về mà, mệt lắm…”
Long nói rồi cắt quả táo ra làm 6…
nhét vào miệng tôi *_*, xong nằm dài ra ghế,
y như ăn vạ…
“Xu Xu àh…”
tôi giật mình quay đầu thì thấy, mẹ của Đu Đu,
xách 1 giỏ to đứng ở cửa…
“ah, cô ghé chơi ạ?”
“có mẹ ở nhà ko con?”
“mẹ…ơi!!!!”
tôi gọi to nhưng có lẽ mẹ đang bận trên lầu,
nên Long nhanh nhẩu ngồi dậy chạy ù lên gọi í ới “mẹ ơi, mẹ ơi” T_T
khiến cho mẹ Đu Đu cứ nhìn tôi thắc mắc…
“bạn…của con à?”
“dạ, cậu ấy cứ nghịch phá thế đó cô…”
“ah, cái này, Đu Đu nó bảo cô đem cho con.”
tôi đỡ cái túi nhựa đựng kẹo dẻo Jelly với 2 quả ổi xá lị,
Đu Đu luôn nhớ sở thích của tôi…
sao cậu ấy ko sang thăm, chắc chắn Đu Đu biết tôi bị bó bột mà…
“nó nói bận ko ghé thăm con, con đừng buồn nhé.”
tôi gật đầu nhưng sao mà ko buồn,
nếu trước đây tôi có làm sao thì, người sang chở tôi đi học luôn là cậu ấy.
mà bây giờ, thì lại là 2L…
whew…
mẹ xuống và mời cô ấy ngồi nói chuyện,
nên tôi và Long bị đuổi lên phòng,
Lo Lo bế tôi lên cầu thang T_T dù việc này mọi thường cũng ko cần thiết…
nhưng do yếu ớt, cộng thêm cái chân đang què quặt,
tôi ko thể chống đối…hic hic…
mà mẹ lại còn nói – “để nó ẵm cho tiện” – nữa. T_T
“hình như nhẹ đi vài ký rồi”
“cậu…về đi.T_T”
“đuổi hoài vậy??…ah…Doremon! tớ thích truyện này, để đọc cái đã!”
và thế là Lo Lo lì lợm ở mãi trong phòng tôi,
ôm cuốn Doremon mà đọc ngấu nghiến…<_<
tôi lấy ổi ra ăn…
1 loáng là hết 2 trái.
mẹ đột ngột đẩy cửa vào.
“Xu Xu, con biết…nhà Đu Đu sẽ dọn đi chưa?”
“hả?”
tôi gần như bay khỏi giường, hoảng hốt,
Long quăng quyển truyện vội đỡ tôi, nếu ko chắc tôi nằm lăn quay dưới đất rồi…
cái gì chứ…dọn đi??
“mẹ Đu Đu qua chào tạm biệt nhà mình…sáng mai họ đi…”
“sáng mai? sao gấp vậy?”
“ko, họ chuẩn bị lâu rồi. cô Thùy nói nhà rộng ở ko hết, bán đi để xoay xở vốn buôn bán gì đó.”
“họ dọn đi đâu ạ…?”
“quận 2. xa nhà mình lắm.”
“con qua đó liền đây!”
nói rồi tôi bước xuống giường, đi lò cò lại chỗ tủ áo…
Đu Đu ko thể cứ bỏ đi im lặng như vậy được…
bạn trong xóm…bây giờ cả bạn trong xóm cũng ko còn.
ko, ko thể được!
“con điên à? chân cẳng thế sao mà đi?”
tôi nhìn xuống, rõ ràng là tôi ko thể đi bộ hay đạp xe
với cái chân xi cà que này…
và tôi nhìn Long, nãy giờ cậu ấy vẫn như 1 kẻ vô hình.
“để cháu chở Xu Xu sang đó cho.”
cảm ơn, Lo Lo…^^
mẹ tôi định nói gì đó nhưng rồi mẹ cũng để tôi đi,
mẹ thừa biết tôi sẽ ko thể ở yên trong nhà…

đoạn đường từ nhà tôi sang nhà Đu Đu,
đi bằng xe máy chỉ mất có 3 phút.
nên Long ko nói gì cả…
mẹ Đu Đu cũng vừa mở cửa vào nhà.
“cô ơi…”
“oh, Xu Xu? sao con sang đây?”
“con…tìm Đu Đu…cậu ấy…có nhà ko cô?”
“ah, nó đi đâu đó rồi, chắc trả 1 số đồ dùng mượn của hàng xóm…con vào đi.”
tôi bước cà nhắc tới bậc cửa, Long nhìn thấy thì vội tới ôm tôi nhấc lên,
tôi giống bị tàn phế khi ở cạnh Long vậy T_T
mặc dù tôi có thể tự leo bậc thang được, lúc ko có cậu ấy,
thế mà hễ Long có mặt là cậu ấy cứ tự ý coi tôi là…bao gạo,
thích bế thì bế, thích ôm thì ôm. +_+
“2 đứa ngồi chơi đợi nó, cô đi dọn dẹp 1 số đồ nữa…”
“dạ…cô có cần giúp gì ko ạ?”
“thôi cứ ngồi đó được rồi…”
mẹ Đu Đu nói xong thì đi vội vào trong,
lục đục khiên vác cái gì đó…
tôi định xuống giúp nhưng mà…cái chân…hic hic…
“muốn phụ phải ko? ngồi yên đi chị hai. để tớ.”
Long ấn tôi xuống ghế, rồi xắn tay áo đi ra sau,
“hot boy” ngày càng dễ thương, hihi…
chắc chắn tớ sẽ bảo Đu Đu cảm ơn cậu!
khắp nhà là 1 bãi chiến trường, đầy các thùng giấy,
bề bộn, ngổn ngang…vậy là,
họ sẽ dọn đi thật rồi
cái thùng carton ghi chữ ĐU ĐU to đùng đập vào mắt tôi,
chắc là đồ đạc của Đu Đu.
cạnh bên có mấy chồng sách chưa bỏ vào, còn đang cột dây…
nó chỉ cách chỗ tôi ngồi có vài bước…
Chương 73:
ngồi ko làm gì, trong khi Lo Lo và mẹ Đu Đu cũng đang dọn dẹp,
tôi nghĩ mình có thể làm gíup.
nghĩ thế, tôi cố lết tới chỗ thùng giấy.
Đu Đu rất cẩu thả, từ bé đã thế,
sách tập cậu ấy quăng tứ tung, nên trong cái thùng này,
ko chỉ có tập, viết, sách, mà còn cả giày dép,
banh da, quần áo, khăn mặt…
ôi thôi…
trong lúc lấy các thứ ra để sắp lại,
tôi phát hiện có 1 hộp cái hộp nhựa màu vàng bên ngòai ghi 2 dấu chéo…
vì ko biết nó là gì nên tôi tò mò mở ra.
có rất nhiều hình…của tôi…
từ lớp 6 cho đến lớp 10,
được cắt riêng ra từ những tấm hình tôi chụp chung với tập thể lớp,
hay chụp với gia đình , cùng với nhà Đu Đu nữa.
còn có những tấm thiệp sinh nhật tôi làm cho Đu Đu,
được cất giữ rất cẩn thận…thật là điều khó tin…
vì tôi cứ tin rằng chắc cậu ấy đã ném nó vào sọt rác từ khuya rồi.
tôi bắt đầu hiểu ra, 2 dấu chéo ngòai mặt hộp, XX
nghĩa là Xu Xu.
điều đáng nói nhất là trong số mớ hình ảnh cắt nham nhở đó,
có 1 tờ giấy 2000 được xếp hình trái tim…
vụ tiền xếp hình tim thì bọn học trò chúng tôi chơi hoài,
nhưng tôi ko nghĩ Đu Đu cũng từng có 1 cái cho tôi.
thế này…là sao?
…???
tiếng cửa mở và bước chân vào…

…xọach…bịch bịch…
Đu Đu chạy tới…
giật cái hộp trong tay tôi, ném vào thùng.
“sao cậu lại lục đồ của người khác????”
“…”
“con gái ai cũng tò mò vậy
à??”
“…những cái đó…”
“những cái đó…là hồi xưa con nít thôi…tớ định đem bỏ…”
“nói…dối.”
“được, ko tin hả, tớ đem quăng đây.”
nói rồi Đu Đu lấy cái hộp mang ra ngoài sân.
trút hết tất cả xuống đất.
tại sao…cậu làm vậy? Đu Đu…
tại sao…?
tôi chỉ còn cách cố đi ra sân,
nhặt lại các thứ bỏ vào hộp…
trong nước mắt.


“cuối cùng thì, tao cũng biết mày có yêu Xu Xu.”
giọng Long ở trong nhà vẳng ra…
ko thấy tiếng Đu Đu…trả lời.
“tao ko hiểu…mày, và thằng Lãm…tại sao phải giấu??”
“ko liên quan mày.”
“Lãm nó chịu nhận rồi, đã chịu cạnh tranh công bằng với tao. giờ tới lượt mày.”
“thôi đi. tao ko có.”
“mày hèn lắm.”
“uh, kệ tao. tao ko có rảnh đi nghĩ chuyện vớ vẩn, hiểu ko? mày chở Xu Xu về đi!…”
hự…kkk…
“ayyyyy”
tiếng kêu của Đu Đu làm tôi phải quay lại xem,
Lo Lo…cậu ấy…đã đấm vào bụng Đu Đu…
khiến cậu ấy ôm bụng khụyu xuống…
tôi bắt đầu thấy đau.
“khi nỗi đau của người đó là nỗi đau của con…”
mẹ ơi…con đang đau.
“Đi về!!”
Long chạy ra ôm tôi bế lên xe,
đóng sầm cửa…trước khi cửa sập lại,
tôi chỉ còn nhìn thấy ánh mắt Đu Đu nhìn tôi…
xót xa.

[quán mì gõ]
“hồi bé trong Xu Xu buồn cười quá.”
Long giở mấy tấm hình tôi nhặt lại trong hộp xem,
ngắm nghía rồi cười nói…
mặt cậu còn lấm lem vệt bụi, do dọn nhà phụ mẹ Đu Đu…
“mặt cậu…bị dơ kìa…Lo Lo…”
“vậy hả? chỗ nào…?”
tôi chồm sang lấy tay áo mình lau cho Long,
thì cậu ấy cười khoái chí.T_T
“hơ ni…i love you. hehe”
tôi thở dài và ăn tô mì của mình.
“câu này tớ nói dễ ẹc, mà sao 2 thằng ấy nó lại ko nói được nhỉ??”
“ai mà biết…”
“thằng Lãm nó bảo vì tình bạn, ack, thằng điên. còn thằng Đu Đu thì…chả hiểu. nó có nhiều cơ hội hơn mà ko chịu theo.”
“…thôi quên chuyện đó đi.”
Long gật đầu, tiếp tục xem mấy tấm hình,
rồi chọn ra 1 tấm, năm lớp 9, tôi tết 2 bím đuôi sam ngắn cũn.
“cho tớ tấm này, nhìn cưng ghê.”
“cậu lấy làm gì?…”
“hehehe”
để trả lời, Lo Lo đưa tay vào túi quần rút ra cái ví,
nhét tấm ảnh của tôi vào đó…kế bên là hình của cậu ấy…
“thế là khi nhớ Xu XU có thể lấy ra xem, kaka”
“tại sao…cậu lại đánh Đu Đu?”
tôi hỏi làm nụ cười của Long mất ngay,
cậu ấy nhún vai…
“tại nó làm Xu Xu khóc.”
“cậu ko thể lúc nào cũng đánh người làm tớ khóc. tớ rất hay khóc…”
“vậy đừng khóc, Xu Xu…nước mắt của Xu Xu…trông buồn lắm…”
“có ai khóc mà vui bao giờ đâu.”
“nhưng nó làm tớ đau”
đau…?
“khi nỗi đau của người đó là nỗi đau của con…”
Lo Lo…cậu thực sự yêu tớ…
nhưng tớ lại đau vì 1 người khác,
có đáng ko, Lo Lo ơi…
nước mắt tôi lại lăn dài, lần này ko phải vì Đu Đu,
mà vì Long…
CHƯƠNG 74:
nhà Đu Đu đã dọn đi được 3 tuần…
tôi ko nói với Đu Đu được câu nào hôm ấy, cả lời tạm biệt.
tôi chỉ vác về nhà 1 hộp vàng vàng đánh dấu XX,
đầy nước mắt.
tôi cố tập trung vào việc học, môn Hóa lớp 12,
còn khó gấp 2-3 lần lớp 11, lại còn thi ĐH…
nếu Đu Đu đã chọn cách rũ bỏ những kỷ niệm và tình cảm dành cho tôi,
thì tôi còn tha thiết để làm gì…
cho dù, cho dù là, có thể, tôi đã yêu cậu ấy tự lúc nào.
“buổi học có gì à? sao đăm chiêu vậy?”
Lãm kéo tay tôi, tôi mới giật mình nhận ra
là cậu ấy đang chờ đón tôi ở cửa lớp…
“ah…ko…”
“sáng mai tháo bột phải ko?”
“phải rồi, cậu ko nhắc, tớ cũng chẳng nhớ. từ mai thì các cậu ko phải làm xe ôm cho tớ nữa.”
“Xu ko thích đi xe ôm 2L àh?”
tôi cười, Lãm cũng cười…cậu ấy đã cởi mở hơn,
ko còn khép kín mình như trước,
thỉnh thỏang khi cả ba đi với nhau, La La và Lo Lo còn tranh nhau,
mua đồ ăn cho tôi…
“hôm trước thấy trong ví Long có ảnh Xu…”
“ah…uhm…”
“sao ko cho tôi? thiên vị nhé.”
La La vò đầu ngượng ngùng, trông cậu ấy trẻ con đến lạ,
phân bì cơ đấy…tôi khẽ cười…
mình chẳng khác nào siêu sao ca nhạc ^0^
“ảnh tớ trông buồn cười lắm, Long bảo thế mà.”
“ko buồn cười thì ko phải Xu Xu rồi.”
“ahh…cậu…dám nói tớ thế à??”
tôi đánh Lãm bình bịch và cậu ấy rụt vai né tránh,
mà cậu ấy ốm quá…đánh trúng toàn xương…
đau tay muốn chết. T_T
“cậu…ngày càng ốm đi đó, La La”
“uh, chắc phải mua sữa gain weight về uống…”
“gain weight?”
“là…sữa tăng cân…^-^”
“vậy mua đi…cậu gầy thế này thì ko học lớp 12 nổi đâu…còn thi ĐH nữa.”
“uh, Xu định thi ngành nào?”
“tớ á? tớ thích sư phạm…”
“cô giáo Xu Xu!^^”
“hí hí…còn cậu???”
Lãm cười mỉm, leo lên xe nổ máy,
rồi mới hạ giọng nói nhỏ cho tôi nghe…
“còn chưa biết được. có khi, tôi sẽ theo học trường Giáo Xứ…”
“cậu…vẫn muốn làm cha đạo sao?”
“ko phải đó là con đường tốt nhất à?”
sao lại hỏi tôi câu ấy,
tôi làm sao biết con đường nào tốt hay ko tốt…
đó là con đường của cậu mà.

khi Lãm chở tôi về ngang siêu thị lần trước,
nơi có tiệm ăn nhanh Joleebee…
tôi bảo Lãm vào mua sữa tăng cân đi.T_T
ko biết để làm gì nữa, nhưng…có lẽ Đu Đu vẫn làm ở đó.
“ngồi đây nhé, tôi vào mua rồi ra ngay…”
“okay…”
vì chân tôi chưa tháo bột, nên Lãm dặn tôi ngồi ở cổng siêu thị,
đừng đi lung tung…chân thế này sao đi lung tung được chứ??

vậy mà…tôi cũng đi. +_+
tôi cố lết tới chỗ tiệm ăn bằng…cách nhảy cò cò…
ở nhà cũng toàn đi như vậy thôi…
sàn siêu thị ướt và cú nhảy của tôi bị trượt,
làm tôi té sấp O_O
ui da…đúng là xui xẻo…ko biết cái chân có…nứt lại ko.
nếu mai tháo bột mà bác sĩ bảo phải bó tiếp 1 tháng,
thì chết…huhu…
một người nâng tôi dậy…
đồng phục trắng đỏ…và tôi cảm nhận rõ hơi thở quen thuộc,
của Đu Đu Ca Ca.
cậu ấy khom lưng cõng tôi đi theo hành lang siêu thị,
qua 1 shop đồng hồ thì tới Joleebee…
tôi đã được cõng như tôi mơ ước,
lại là bởi chính Đu Đu…mà sao…tôi thấy buồn quá.
sự xa cách…
“cậu vẫn làm ở đây à…?”
“uh.”
Đu Đu đặt tôi xuống ghế trong tiệm,
gọi cho tôi 1 ly trà chanh và 1 phần sandwich…
“cậu đi với ai tới đây?”
“Lãm.”
“nó đâu? sao bỏ cậu 1 mình…”
“cậu ấy đi mua sữa…”
“vậy gọi nó tới đây đón cậu đi.”
nói dứt lời thì Đu Đu quay đi, tôi ko hiểu sao lại níu tay cậu ấy…
mà ko nói được gì…
“sao?”
ánh mắt của Đu Đu làm tôi căng thẳng…
tôi muốn hỏi nhiều thứ…hàng trăm điều…
nhưng ko biết bắt đầu từ đâu…urgh…
urgh…ôi ko…
cơn nấc cục lại xảy tới…urgh…urgh…bình tĩnh xem…
nó làm tôi nhớ vụ…hôn chữa nấc của La La!!
do vậy tôi buông tay Đu Đu ra, nhưng cậu ấy vẫn trố mắt nhìn…
“nấc cục??”
“thôi cậu đi làm…urgh…việc đi…tớ ăn cái này…urgh…mà nhiêu tiền thế…urgh”
Bụpppp.
cậu ấy vẫn làm thế, cách truyền thống…dĩ nhiên, tôi hết nấc…
nhưng tai tôi có cảm giác bớt đau hơn mọi khi,
hình như…Đu Đu đã nhẹ tay hơn…
tôi còn chưa kịp nắm lỗ tai theo thói quen để xoa cơn đau,
thì tay của Đu Đu đã chạm vào đó…
cậu ấy sờ nó nhẹ nhàng.
“tớ búng tai cậu chắc cả trăm lần rồi.”
“uh…”
“hồi đó chưa từng quan tâm cậu đau cỡ nào…chỉ việc búng mạnh cho hết…”
“nhưng hình như lúc nãy cậu…búng yếu đi…nhiều??”
“uh, tớ ko nỡ…”
Đu Đu đang nói thì ngưng lại, mắt hướng ra ngoài cửa kính,
tôi cũng nhìn theo…La La đang lo lắng tìm tôi
tay xách cái túi đựng sữa “gain weight”…
cậu ấy vẫn chưa nhìn thấy tôi trong này.
“cậu gọi nó đi. tớ phải vào làm việc.”
“khoan đã…cậu…nhớ về thăm tớ nha.”
“…tớ ko hứa…”

CHƯƠNG 75:
vì ko hứa, nên Đu Đu ko hề ghé nhà tôi từ sau hôm ấy,
cho đến khi bọn tôi nhập học trở lại…rồi gần hết học kỳ 1…
…đều ko thấy bóng dáng cậu…
cả gọi điện thoại cũng ko.
tin nhắn tôi gửi đều ko có báo cáo nhận…
tôi gọi thì máy tắt, ko liên lạc được,
Đu Đu như biến khỏi tầm mắt tôi vậy.
mấy lần tôi xin mẹ địa chỉ đi sang quận 2 ,
nhưng rồi ko thể…tôi ko muốn Đu Đu lại cho là tôi “bám theo” cậu ấy…
dù cái hộp vàng XX vẫn ở trên bàn học tôi mỗi ngày,
nó cho tôi niềm tin vào tình cảm của Đu Đu…
năm 12, bài vở như núi Phú Sỹ…
chất đống chất đống…ngày nào tôi cũng học đến phờ phạc…
cả Lo Lo nghịch ngợm mà cũng phải đi học đều đặn, ko dám cúp tiết,
Hương Kim lại bảo vì cậu ấy yêu tôi…
whew…
yêu – hay vì việc học, thì đó cũng là chuyện tốt mà…
chúng tôi còn con đường phía trước rất dài.
Long ko thể mãi lêu lổng chơi bời,
tôi ko thể mãi khờ khạo…
mỗi ngày một lớn hơn lên.
“Xu à, mày lấy cho ông bộ cờ…”
ông nội yếu giọng gọi tôi, tôi bỏ vội chén cơm,
chạy đi làm theo lời ông.
tháng trước đi bệnh viện, bác sĩ bảo ông bị bệnh nặng…
mà tôi ko biết bệnh gì nữa…mẹ và ba ko nói cho tôi nghe.
tôi chỉ thấy ông ko còn khỏe để đi vòng vòng xóm…
“sao ông ko nghỉ?”
“Xu khờ đánh 1 ván với ông hen.”
“dạ…”
tôi đánh rất thờ ơ vì nhiều tâm trạng, lo cho ông nội 1 phần,
lo cho bài học, rồi nghĩ lung tung nữa…
nên thành ra thua rất nhanh.
“Xu Xu đánh càng ngày càng dở, trong khi thằng Đu Đu nó đánh tốt lên nhiều.”
“Đu Đu?? sao ông biết?? mấy tháng nay có gặp cậu ấy đâu”
“uhm…mày ko gặp nhưng ông gặp”
“hah?? ông gặp khi nào?”
“tuần trước nó vừa về thăm ông…lúc đó chỉ có mỗi ông ở nhà.”
“oh…sao ông ko CHO CON BIẾT??”
sorry, con hơi to tiếng…T_T
tôi ko biết chuyện này…ko hề biết…tuần trước…
tức là đã 5-6 ngày mà ông lại ko nói gì…
tại sao??
“nó dặn ông ko nói, ông hứa rồi. mà giờ ông nói luôn…có khi ông ko còn sống thêm bao lâu”
“ông…nói bậy! ông mới 61 tuổi, người ta sống đến 100 tuổi áh!!”
“uh, 100 tuổi, Xu khờ của ông…mãi vẫn ko hết khờ…”
“con hết khờ rồi T_T”
“hết khờ sao ko biết thằng Đu khờ nó thương mày?”
hả?? Đu khờ? tên mới của Ca Ca^-^
thương con á?? uhm thì…con cũng ko rõ…
cậu ấy khi này khi khác, có Chúa mới biết…
“hai đứa bây đều khờ…nó nghĩ nó ko bằng 2 thằng công tử kia.”
“2 thằng công tử??”
“thằng ốm nhách với thằng choai choai chứ ai.”
đó là cách ông gọi Lãm và Long, ốm nhách với choai choai,
T_T
“hôm qua…ông mơ thấy bà nội mày…bà nội mày rủ ông tuần sau đi du lịch…^-^…ông muốn gặp Đu Đu, mày gọi nó cho ông đi.”
“con ko gọi được, máy tắt suốt.”
“số này nè.”
ông nội chìa mảnh giấy nhỏ ghi dòng số điện thoại,
có lẽ là của Đu Đu…cậu ấy đổi số ko cho tôi hay…
Đu Đu thích ông hơn con!
“gọi làm chi hả ông?”
“chuyện đàn ông với nhau, mày hỏi làm gì…cứ làm như ông bảo”

nhưng mãi đến đầu tuần sau,
tôi mới gọi cho Đu Đu khi thấy ông ngày càng yếu dần,
tôi nói gần như van xin cậu ấy…
nỗi lo sợ làm tôi hoang mang, tôi đã ko nghe lời ông…
lẽ ra tôi phải gọi Đu Đu sớm hơn.
ba nói ông bị ung thư bao tử.
…tôi khóc suốt từ đêm qua khi biết chuyện…
…���…
ông ơi…
lúc Đu Đu tới là đã 10h đêm, cậu ấy chỉ mặc 1 cái áo thun phong phanh,
trong sương đêm thế này…Sài Gòn cuối năm lại đổi khí lạnh…
tôi dường như chỉ muốn ôm lấy Đu Đu, sau 4 tháng trời ko gặp
ôm thật chặt…
nhưng tôi ko làm được, chỉ siết chặt cạnh giường ông nội.
chúng tôi nhìn nhau 1 lúc thì ông thều thào bảo
“Xu khờ ra ngòai đi…”

đó cũng là câu cuối cùng của ông nói với tôi.
…ông đã theo bà đi du lịch…bà ơi…
sao bà lại rủ ông đi sớm thế??…con ghét bà quá…
khi ông mất, ông vẫn cố mang đôi dép đứt của bà…
…bà ko thấy sao…??bà ko thương ông sao hả bà??
ông ơi…�� ���…

lễ tang ông nội, diễn ra trong 3 ngày…
gia đình bác hai ở quê cũng lên…
Long và Lãm đến mỗi ngày, họ đều ở lại đến tận khuya…
ba tôi bảo các cậu ấy về vì còn phải học hành,
nếu ko chắc họ sẽ ở suốt đêm…
như Đu Đu.
tôi ko biết đã khóc bao nhiêu lít nước mắt,
khóc đến ngày thứ hai thì ko còn nước mắt để mà khóc nữa…
mắt tôi cạn queo…
“khóc đi, Xu Xu…vai tớ này…”
“cậu ko phải bảo tớ khóc trông buồn lắm à? giờ lại bảo tớ khóc”
“nhưng ko khóc mà mắt Xu như thế, tớ còn đau hơn.”
Long cúi đầu, nói buồn bã,
cậu ấy dường như ko bao giờ giấu diếm cảm xúc thật của mình,
ko biết nói an ủi là thế nào…chỉ ngồi cạnh bảo tôi hãy khóc đi…
“Xu Xu cầm cái này…Long, mày đi mua đồ với tao chút”
Lãm đưa cho tôi 2 ổ bánh mì, và nói với Long
sao lại đưa tôi 2 ổ bánh, tôi ko muốn ăn,
1 ổ còn ko nói gì 2 ổ…
“Đu Đu chưa ăn gì từ sáng, Xu đưa cậu ta đi…”
dứt lời là Lãm kéo Long đi ngay,
tôi nhìn ra ngòai cửa, Đu Đu đang ngồi sắp trái cây…
Lãm ghé tai cậu ấy nói gì đó…
CHƯƠNG 76:
Đu Đu đi chậm lại chỗ tôi và ngồi xuống,
đưa bàn tay ngửa ra…
“ko cho tớ ăn sao mà nhìn?”
tôi đặt lên tay cậu ổ bánh mì của La La.
“hôm trước…ông nói gì với cậu vậy?”
“…bà nội cậu là con gái điền chủ, tiểu thư khuê các à?”
Đu Đu ko trả lời câu hỏi của tôi mà lại hỏi tôi 1 câu khác,
về bà nội…
nghe mẹ nói, ông cố là điền chủ thời xưa, rất giàu…
“uh…sao cậu biết? ông nói à?”
“còn ông là kẻ đi đập lúa thuê…”
“tớ ko rõ nữa…hình như vậy.”
“cậu ko biết...

<< 1 ... 15 16 17 18 19 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status