ba hắn lôi hắn từ bệnh viện về. Ngoài những lúc đi học được vệ sĩ tháp tùng thì hắn bị cấm cung hoàn toàn. Đó là lí do hai ngày nay hắn không đến bệnh viện được. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt. Một phần vì lo cho nó, một phần hắn biết nó không đủ tiền đóng viện phí hắn muốn đem tiền đến cho nó. Hắn cầm điện thoại lên gọi cho nó .nhưng .chỉ toàn nghe tiếng khóa máy .
Chợt cánh cửa phòng mở ra, ông quản gia từ tốn bước vào:
- Thưa cậu, ông chủ tìm cậu!!!
Hắn phóng như bay xuống chỗ ba hắn. Ông đang ngồi ngả người trên ghế sofa. Vừa thấy ba hắn là hắn liền nói:
- Tại sao ba nhốt con!!!
Ba hắn từ tốn nói:
- Con bé đó sẽ không làm phiền con nữa. Tốt nhất là con nên nghe theo lời ta đi!!!
Hắn đấm mạnh tay xuống bàn:
- Tại sao ba lại làm như vậy???
- Ta muốn tốt cho con, con và con bé đó không xứng. Nó chỉ là một đứa nghèo hèn. Con phải quen với một tiểu thư danh giá mới xứng.
Hắn quát lên:
- Con không muốn, con không tham tiền như ba!!! rồi hắn quay lưng bỏ đi nhưng ba hắn liền đứng dậy và nói:
- Mày mà dám đi, tao sẽ từ mày!!!
Hắn nhìn ba hắn đầy thách thức:
- Vậy thì ông cứ từ đi!!! rồi hắn quay lưng bỏ đi thật. Vừa xuống tới nhà xe thì ông quản gia chạy theo gọi hắn:
- Cậu chủ ơi, nguy rồi bệnh tim của ba cậu lại tái phát!!!!
Hắn tái mặt đi.Chạy thẳng vô chỗ ba hắn rồi đưa ông
đi bệnh viện. Vừa ngồi trên xe cấp cứu nhìn ba hắn đang thở từng cơn mệt mỏi. Hắn cảm thấy hối hận khi đã nói ra những lời khiến ông tức giận ra nông nỗi này. Hắn khẽ gọi:
- Ba ơi!!!
Bác sĩ đón ba hắn và đưa ông vào cấp cứu.
Hai tiếng trôi qua hắn vẫn ngồi cúi đầu trên ghế Vẫn chưa nghe tin gì về ba hắn.
Ông quản gia thì cũng đứng ngồi thấp thỏm không yên.
Cánh cửa phòng mở ra chiếc giường của ba hắn được đẩy vào phòng hồi sức. Bác sĩ gọi hắn lại và dặn dò:
- Nếu chậm trễ một chút nữa thì tui e đã không cứu được rồi. Lần sau đừng làm ông tức giận nữa nếu không tui không bảo đảm đâu!!!
Hắn mau chóng đi theo bác sĩ vào phòng hồi sức. Ba hắn vẫn nằm đấy thở khò khè mệt mỏi. Hắn ngồi gục xuống giường ba hắn. Tâm trạng hắn rối bời
Mời các bạn đón xem tiếp
Tại vì mỗi ngày mình chỉ có 1 tiếng để post truyện thoy. Nên truyện hơi ngắn. Các bạn thông cảm. Yêu các bạn nhìu lắm.
Hắn gục đầu vào giường ba hắn mà ngủ quên cho tới khi ánh nắng gọi thằng vào mặt. Hắn sựt tỉnh giấc. Ba hắn vẫn chưa tỉnh ông vẫn còn mê man thở từng cơn khò khè mệt nhọc.
Hắn lặng thinh nhìn ba hắn một hồi lâu. Chợt hắn cảm thấy như muốn bật khóc. Nhưng vì hắn là một thằng con trai nên hắn không thể khóc như một đứa con gái được. Đã rất lâu rồi hắn không nhìn ba hắn gần như thế. Có lẽ hắn đã bỏ quên mất hắn vẫn có một người ba. Vậy mà bấy lâu nay hắn và ông như hai con người xa lạ. Hắn khẽ chép miệng:
- Không lẽ ba muốn con phải như vậy sao???
Hắn nắm chặt đôi tay lại. Cố nén một nỗi đau đang dâng lên trong lòng. Hắn quay về nhà tắm rửa và thay quần áo. Dòng nước mát lạnh làm cho hắn cảm thấy tỉnh táo hơn. Hắn đứng dưới vòi sen gần cả tiếng đồng hồ. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Và cuối cùng hắn đã quyết định sẽ đi theo con đường mà ba hắn luôn muốn hắn đi theo.
Hắn khoác lên mình bộ đồ vest trông cực kì bảnh bao và bước lên xe hơi đi thẳng tới bệnh viện ba hắn đang nằm. Trông hắn khác hoàn toàn, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm,
Hắn bước tới bên đầu giường bệnh khẽ gọi tên ông. Tay ba hắn khẽ động đậy. Nhưng mắt ông vẫn chưa mở ra nhìn hắn. Chắc ông còn cần phải nghĩ ngơi nhiều. Bây giờ hắn sẽ thay ông gánh vác công ty
Chiếc xe chở hắn tới công ty. Khi hắn bước khỏi xe mọi cặp mắt như đổ dồn về phía hắn. Người thì xuýt xoa, người thì ngạc nhiên, Người ngạc nhiên nhất trong chuyện này vẫn là hắn. Hắn vẫn chưa thể tin được rằng hắn đã nghe theo lời ba hắn mà trở thành người kế nghiệp của tập đoàn dầu khí nổi tiếng.
Về phần nó .
Sau khi cầm số tiền mà ba hắn đưa cho. Nó vội vàng tới bệnh viện và thanh toán hết toàn bộ tiền viện phí .Nó vẫn cảm thấy khinh bỉ bản thân nó khi nó đã nhận những đồng tiền mà ba hắn đã dùng để mua tình cảm của con trai ông. Vậy mà nó lại tiếp tay cho ông ấy. Trong lòng nó rối bời. Nó không biết phải ăn nói sao với hắn. Nó cảm thấy sợ khi gặp lại hắn. Mặc dù đã hơn một tuần trôi qua hắn vẫn chưa đến gặp nó lần nào Và nó thì vẫn chưa sắp xếp được thời gian đi học để gặp hắn ở lớp.
Tuần thứ 3, mẹ nó được ra viện, việc học tập của nó bị trễ khá nhiều. Bây giờ là lúc nó phải học bù đầu bù cổ cho kịp với bạn bè. Chuẩn bị cho kì thi cuối khóa
Ngày đầu tiên đi học lại sau hai tuần vắng bóng. Nó quyết định cuốc bộ tới trường. Vừa đi nó vừa sút những hòn đá nhỏ dưới chân vừa suy nghĩ về hắn:
- Không biết dạo này anh ta làm gì mà không đến gặp mình nhì???
Mặc dù biết mẹ nó và ba hắn đều phản đối nhưng sao nó cảm thấy nó không thể nào có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được. Nó đã cố thuyết phục mẹ nó rất nhiều nhưng cuối cùng nó cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của mẹ nó. Còn ba hắn thì không cần nói nó cũng đã biết kết quả rồi .Dù biết như thế nhưng nó vẫn sẽ hi vọng một ngày nào đó mọi thứ sẽ thay đổi .
Nó đến lớp hơi bị sớm. Nói chính xác ra thì là quá sớm lớp học vẫn chưa thấy một bóng người. Nó bước về chỗ ngồi và lôi cuốn sách ra đọc.
- Chết cha, sao toán khó dữ vậy??? vừa nói nó vừa nhìn chăm chăm vào cái công thức mà nó đã nghĩ học hai tuần liền.
Nó thở dài rồi tựa lưng vào thành ghế:
- Thế thì mệt rồi đây!!!
- Mệt gì???
Một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cho nó giật bắn người. Minh nhìn nó mà phải bật cười vì cái vẻ mặt đơ như cây cơ của nó.
- Làm hết hồn à!!!
- Minh vô nãy giờ mà tai Quyên đang bận lẩm bẩm một mình nên không thấy thôi.
Vừa nói Minh vừa cười cười làm cho nó quê dễ sợ. Nó liền nhanh nhẩu biện minh:
- Đâu có đâu, tại Quyên không hiểu bài gì hết trơn nè!!! vừa nói nó vừa chỉ tay vào cái công thức chết tiệt đó.
Minh nhìn vào công thức rồi nhìn nó nói:
- Đâu có gì khó, để Minh chỉ cho!!!
Như vớ được vàng nó mừng húm cám ơn Minh rối rít.
- Nhưng bây giờ phải vô tiết rồi. Ra về Minh ghé nhà làm gia sư cho. Rồi Minh quay về chỗ ngồi. Nó mới phát hiện ra nãy giờ ánh mắt của bọn con gái nhìn nó như muốn đốt nó luôn. Nó nghe thấy tiếng một đứa con gái rít khẽ lên vừa đủ nó nghe thấy:
- Đồ con gái không ra gì, đồ mám trai!!!
Nó nhìn cái con nhỏ vừa nói lên cái câu đó không chớp mắt. Đáp lại nó con nhỏ đó cũng nhìn nó nảy lửa lên. Rồi nó bật cười.
Nụ cười đó nó dành cho bản thân nó. Tại vì nó đã lỡ nhận tiền của ba hắn. Khi nhỏ đó nói như vậy nó lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn
Cả lớp im phăng phắc khi một bóng dáng người quen thuộc vừa bước vào cửa lớp. Đám con gái thì trố mắt ra nhìn. Thật ra hôm nay cũng là ngày đầu tiên hắn đi học sau thời gian đảm nhận công việc của ba hắn. Nhìn hắn khác đến nỗi nó phải há cả cái mồm ra cũng chưa hết ngạc nhiên. Hắn bước vào chỗ và ngồi xuống. Từ lúc hắn vào lớp tới giờ hắn vẫn chưa nhìn nó một lần nào
Chapter 14: Người lạ quen thuộc
Suốt tiết học lâu lâu nó lại nhìn trộm sang bàn hắn. Nhưng hắn thì chẳng buồn nhìn lại. Nó thấy hơi buồn buồn. Mặc dù thế nó vẫn cứ ngó qua nhìn hắn.
- Không lẽ anh ta không muốn nói chuyện với mình nữa?
Hàng ngàn dấu chấm hỏi chạy dài như bị kẹt nút “chấm hỏi” trong đầu nó. Nó đưa cây bút lên miệng cắn. Lâu lâu lại nhìn qua hắn một lần.
Giờ ra chơi, cả đám con gái trong lớp xúm lại quây quanh bàn hắn. Đứa thì lo lắng, đứa thì khen ngợi. Trông như một lũ ruồi bu quanh miếng mỡ. Làm nó thấy ngán.
Nó nằm dài ra bàn úp mặt xuống bàn. Một phần vì không muốn nhìn thấy hắn bị đám con gái vây quanh. Một phần vì nó thấy buồn, phần còn lại là nó thấy muốn ngủ.
Một bàn tay đặt lên vai nó làm nó giật mình ngẩng đầu lên xem:
- Có chuyện gì vậy Minh??
Minh mỉm cười nhìn nó:
- Đi theo Minh!!!
Nó chần chừ không chịu đi mà còn hỏi lại:
- Đi đâu???
Minh không thèm trả lời mà nắm tay nó kéo đi luôn. Nó bị Minh kéo đi ra sau trường và ra hiệu cho nó ngồi xuống cái ghế đá. Nó ngoan ngoãn nghe theo.
Trong lớp thì một người cảm thấy vô cùng bực bội khi thấy nó đi cùng Minh nhưng không muốn nói ra. Hắn đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình. Hắn biết nếu như hắn nhìn nó một lần thôi thì hắn sẽ chạy tới và nói với nó đủ thứ chuyện trên đời. Và cả chuyện hắn rất muốn gặp nó nữa. Nhưng mà vì ba hắn hắn đã không làm được như thế.
Về phần nó .
Minh cũng ngồi xuống cái ghế bên cạnh nó. Minh nhìn nó tra hỏi:
- Hai người có chuyện gì phải không?
Nó ngượng đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu. Minh hỏi tiếp:
- Chuyện gì vậy? kể Minh nghe!!!
Nó thở một hơi dài và bắt đầu kể về cuộc gặp gỡ giữa nó và ba hắn cho Minh nghe. Minh ngồi chăm chú lắng nghe một hồi lâu rồi mới nói:
- Để Minh cho Quyên mượn tiền trả lại cho ba Quân!!!
Nó nhìn Minh đầy biết ơn nhưng nó lại lắc đầu:
- Minh giúp Quyên nhiều rồi, Quyên không nhận nữa đâu!!!
Biết tính nó cứng đầu nên Minh cũng không ép mà chỉ nói:
- Khi nào cần thì nói với Minh nha!!!
Nói xong nó và Minh cùng về lớp. Nó không nói gì thêm mà lẳng lặng vô thẳng chỗ ngồi. Hắn nhìn nó đi ngang đầy tò mò nhưng cũng cố gắng tỏ ra như không nhìn thấy.
Nó ngồi xuống rồi khẽ nhìn qua hắn. Thấy hắn vẫn đang chăm chú nghe giảng. Nó thở dài chán nản rồi cũng tự nhủ lòng:
- Thôi kệ, mình gắng học thôi!!!
Tan học, hắn tranh thủ ra về thật lẹ. Hắn sợ nó đuổi theo và hỏi tại sao. Lúc đó hắn sẽ bối rối và hắn sẽ mềm lòng mất. Nhưng sao hắn lại thấy bật an trong lòng nhỉ???
Nó thấy hắn tranh thủ như thế nên cũng không đuổi theo làm gì. Nó thầm nghĩ:
- Chắc anh ta không muốn gặp mình nữa!!
Nó vừa xách cặp ra khỏi lớp thì bọn đàn em của nhỏ công chúa chặn nó lại. Nhỏ công chúa tiến đến gần nó quan sát nó rồi tỏ vẻ khinh bỉ:
- Đúng là đồ nghèo hèn!!!
Nó nhìn nhỏ công chúa không chớp mắt. Nhỏ công chúa nói tiếp:
- Chỉ vì mấy đồng tiền lẻ mà mày bán đứng tình cảm của anh Quân hả? Đồ vô liêm sỉ.
Nó cười đểu:
- Chuyện không liên quan tới mấy người!!! nó biết nó không thể nói dài dòng tâm lý với mấy đứa đầu heo mám dzai này được nên cứ ừ cho xong.
Nhỏ công chúa không lùi bước:
- Mày nhận của ba ảnh 10 triệu vậy tao cho mày thêm 10 triệu nữa để cút khỏi cái trường này nhá!!! Nói xong nhỏ công chúa ném luôn một xấp tiền vào mặt nó rồi bỏ đi nguyên đám đàn em của tụi nó cũng lật đật chạy theo không quên xỉa xói nó:
- Biến đi đồ nghèo hèn!!
- Cút đi đồ đê tiện!!!
Nó đâu hay biết rằng hắn vì thấy bất an trong lòng mà quay lại tìm nó và hắn đã nghe thấy tất cả. Hắn nắm chặt tay hình nắm đấm. Hắn không thể tin được nhưng gì hắn đã nghe. Nó đã nhận tiền của ba hắn để đổi lấy tình cảm của hắn. Bây giờ hắn chỉ muốn chạy tới hỏi thẳng nó nhưng hắn lại không làm như thế. Hắn bỏ về. Mặc cho nó đang đứng ở đó.
Đợi tụi nó đi rồi nó mới ngồi hụp xuống sàn nhà. Nó bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nó biết bây giờ đã không còn ai bên cạnh để lau cho nó nữa rồi. Sân trường trở nên vắng tanh. Những cơn mưa đầu mùa bắt đầu rơi.
Nó vẫn ngồi đó cho tới khi trời nhá nhem tối. Nó bắt đầu nhặt những tờ tiền vương vãi trên mặt đất lên rồi từng bước từng bước đi về trong cơn mưa. Nó vừa đi trong cơn mưa vừa suy nghĩ. Lâu lâu những giọt nước mắt lại hòa vào nước mưa. Nó mải mê suy nghĩ đến nỗi không nghe thấy tiếng còi xe hơi đang tít liên hồi
Nó cứ bước đi mà không để ý gì đến mọi thứ xung quanh. Nó bước qua đường. Chiếc xe đang trờ tới và không ngờ nó qua đường nên đã tông thẳng vào nó. Nó gục xuống. Người nó ướt đẫm nước mưa. Máu từ đầu nó bắt đầu rỉ ra. Nó thấy đau nhói ở đầu toàn thân nó không thể cử động được nữa nó chìm vào hôn mê.
.
.
Hai tuần lễ trôi qua nó bất tỉnh không về nhà. Và mẹ nó thì cứ chạy đôn chạy đáo đi tìm nó. Mẹ nó lùng sục từ bệnh viện này cho tới bệnh viện khác nhưng vẫn bặt vô âm tín. Bà tuyệt vọng tìm đến nhà họ Vũ. Mắt bà sưng mọng lên vì bà đã khóc rất nhiều. Bà chưa kịp kêu cửa thì cánh cửa đã mở ra. Ông Khanh vừa chạy xe hơi ra tới cổng thì thấy mẹ nó đang đứng lóng ngóng ngay cửa. Ông bèn dừng xe lại và xuống xe hỏi:
- Bà đến đây có việc gì không??
Mẹ nó ngập ngừng vài giây rồi đáp:
- Con gái tôi nó mất tích hai tuần nay rồi!!
Ba hắn nhìn mẹ nó cảm thông:
- Bà báo cảnh sát chưa?
Mẹ nó lắc đầu. Ba hắn bèn nói:
- Thôi bà vô nhà đợi đi tôi điều tra dùm cho.
Mẹ nó theo ba hắn vào nhà rồi ông ra hiệu cho bà ngồi trên ghế sofa đợi. Ông móc điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình:
- Anh hãy tìm xem cô bé Ngô Mỹ Quyên hiện giờ đang ở đâu!!! rồi ông cúp máy. Ông bước đến chiếc ghế sofa đối diện mẹ nó rồi ngồi xuống. Nhìn mẹ nó rồi an ủi:
- Bà đừng lo chắc nó đi đâu đó chơi thôi!!!
Mẹ nó bật khóc. Bà nói trong làn nước mắt:
- Nó có bao giờ đi đâu mà không nói với tôi đâu. Tôi sợ nó buồn tủi mà làm điều dại dột.
Ba hắn nhìn mẹ nó rồi cảm thấy nhói trong lòng. Ông cảm thấy có lỗi với mẹ nó vì đã làm hoàn cảnh gia đình của nó ra như thế. Bây giờ ông cảm thấy hối hận muốn chuộc lại lỗi của mình. Ông bèn nói với mẹ nó:
- Tôi sẽ cố hết sức tìm ra nó!!!
Mẹ nó nhìn ba hắn:
- Tôi đã sai lầm khi cấm tụi nó ông à!!! bây giờ con gái tôi đi đâu rồi tôi còn không biết nữa!! nói rồi mẹ nó lại bật khóc nhiều hơn.
Ba hắn thì im lặng đợi điện thoại của trơ lý .
Hai tiếng sau tiếng chuông điện thoại vang lên. Ba hắn vội chụp ngay điện thoại để nghe.
- Tôi nghe đây!!!
Người trợ lý nói:
- Thưa chủ tịch, cô bé đã bị tai nạn xe. Nhưng hiện tại cô bé đang ở đâu thì tôi không điều tra được. Có lẽ cô bé đã không được đưa tới bệnh viện.
Ông bàng hoàng hỏi lại:
- Vậy là sẽ không tìm được à??
Mẹ nó nghe ba hắn nói thế liền ngất xỉu .
Ba hắn đỡ mẹ nó về giường nằm nghĩ. Cũng vừa lúc hắn vừa về. Thấy mẹ nó nên hắn bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy ba???
Ba hắn nhìn hắn rồi ra hiệu cho hắn ra ngoài theo ông. Hắn đi theo ba hắn cho đến phòng khách ba hắn mới bắt đầu nói:
- Con bé Mỹ Quyên mất tích hai tuần nay rồi!!!
Nghe ba hắn nói vậy như sét đánh ngang tai:
- Ba nói cái gì????
Ba hắn ôn tồn nói lại lần nữa:
- Con bé bị tai nạn mất tích hai tuần nay rồi!!!
Ba hắn vừa nói hết câu hắn liền chạy ra xe phóng xe đi mất. Hắn lao như điên trên khắp các con đường hi vọng sẽ tìm được nó. Nhưng hoàn toàn vô vọng. Hắn đi mòn hết các con đường nhưng vẫn không có được tin tức gì. Hắn bèn phóng xe thẳng về nhà gặp ba hắn.
- Tại sao ba lại đưa tiền cho Mỹ Quyên???
Ông ngạc nhiên nhìn hắn không hiểu tại sao hắn lại biết nhưng ông vẫn giữ thái độ bình tĩnh:
- Ta muốn con bé đó rời xa con
Ông chưa kịp nói dứt câu thì hắn đã chen ngang:
- Bây giờ cô ấy mất tích rồi chắc ba hài lòng lắm!! rồi hắn đóng sầm cửa lại bỏ về phòng.
Hắn ngồi thụp xuống giường hai tay ôm lấy đầu. Miệng lẩm bẩm:
- Bây giờ em đang ở đâu vậy???
Hắn nhớ tới nó. Nhớ tới những tháng ngày còn bên cạnh nó
Hai tháng sau
Ngày nào hắn cũng lang thang trên khắp các con đường mong tìm được nó nhưng cũng vẫn vô vọng. Từ ngày nghe thấy ba hắn nói như thế con tim hắn dường như hóa đá. Hắn lao vào làm việc như điên để quên hình ảnh của nó. Từ sau ngày hôm đó hắn cũng không tới trường học nữa. Và hắn vẫn chưa gặp lại nó một lần nào .
Hắn đã thay đổi thành một con người khác và là một người hoàn toàn khác hẳn với ngày gặp nó .
Chapter 15: Ký ức bị đánh mất
Tại tập đoàn dầu khí
Hắn đứng tựa người vào cánh sửa sổ nhìn xuống thành phố. Hắn đang suy nghĩ cái gì trông thật xa xăm. Đã hai tháng trôi qua, hắn dường như đã chững chạc lên rất nhiều. Cái nhìn của hắn ẩn chứa một sự lạnh lùng khiến người khác lạnh người.
Sau nhiều lần tìm kím nó nhưng đều vô vọng hắn đã hoàn toàn bỏ cuộc. Bây giờ hắn nghĩ chỉ có phép lạ mới có thể mang nó quay trở về. Suy nghĩ của hắn bị cắt ngang khi cô thư ký cất tiếng gọi:
- Thưa giám đốc!!!
Hắn quay lại nhìn cô thư ký:
- Có chuyện gì???
- Chiều nay chúng ta có cuộc gặp gỡ với khách hàng tại resort Daimond Bay ở Nha Trang. Giám đốc hãy chuẩn bị ra sân bay ạ.
- Ừ, tôi biết rồi!!! Rồi hắn ra hiệu cô thư ký lui ra. Hắn sắp xếp hết mọi thứ vào cặp rồi ra sân bay.
Từ ngày nó mất tích tới giờ. Ba hắn không còn lo việc công ty nữa. Một tay hắn đảm nhận tất cả mọi việc. Còn mẹ nó thì vẫn lủi thủi một mình mong chờ nó về trong mòn mỏi. Mẹ nó đã khóc hết nước mắt với những bữa cơm chỉ một mình. Bà ngồi nhìn mâm cơm mà đánh tiếng thở dài thườn thượt:
- Con đang ở đâu vậy? con gái của mẹ!!!
Những giọt nước mắt mẹ nó lại tiếp tục lăn dài. Ngày nào bà cũng đứng trước cửa ngóng nó về nhưng không thấy bóng dáng nó đâu. Thay vào đó thì lâu lâu ba hắn lại ghé qua thăm mẹ nó một lần. Ông thấu hiểu nỗi buồn mà bà đang gánh chịu nên mỗi lần ghé nhà thăm mẹ nó ông đều ở lại an ủi bà rất lâu.
.
Tại thành phố Nha Trang .
Hắn vừa rời khỏi sân bay. Và đang trên xe đi về resort. Chiếc xe chạy lướt qua các con đường. Hắn vẫn nhìn ra cửa sổ xe như một thói quen. Mong chờ được nhìn thấy một ai đó
Hắn đến resort được tiếp đón cực kỳ long trọng. Đối tác của hắn lần này là một doanh nhân trẻ tuổi có tên tuổi trong giới doanh nhân. Chàng trai bước đến và bắt tay hắn. Hắn anh chàng từ trên xuống dưới. Rồi thầm nghĩ:
- Chắc anh ta chỉ khoảng 22 thôi!!!
Trông anh ta rất lịch thiệp và sang trong. Chàng trai bắt lấy tay hắn và nói:
- Tôi tên Hoàng Khải Phong rất vui vì anh đã nhận lời mời của tôi mà đến đây!!!
Hắn lắc tay anh chàng như đáp lại:
- Không có gì, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác ăn ý!!!
Bản hợp đồng kinh doanh được soạn ra sẵn. Hai người ngồi bàn bạc với nhau rất lâu. Sau khi bàn bạc xong cả hai tiến hành thủ tục ký tên.
Sau cuộc họp Phong ngỏ lời mời hắn ở lại resort nghỉ ngơi vài ngày. Thấy công việc cũng không còn nhiều nên hắn đã nhận lời. Phong nháy mắt với hắn:
- Tối nay tại đại sảnh có party anh hãy ghé qua nha!!!
Hắn mỉm cười rồi gật đầu.
Sau khi về tới phòng hắn đóng cửa lại rồi thả mình lên chiếc giường. Tay hắn gác lên trán:
- Bây giờ em đang ở đâu???
- Tại sao em lại ra đi như vậy???
Hắn lẩm bẩm những câu hỏi mà không ai có thể cho hắn biết câu trả lời ngoại trừ nó .
Tại đại sảnh resort Daimond Bay .
Anh chàng MC đứng trên bục dẫn chương trình:
- Xin mời mọi người hãy...