* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Vô Danh Chưởng Cực Hay Full Chap

gian, thật là hiếm có trong trời đất.
Trước cảnh đẹp lạ lùng, Hùng Văn cứ trầm trồ khen ngợi và hỏi nhanh :
- Chúng ta tính sao đây?
Trọng Thu trỏ ngón tay :
- Vương huynh cứ dong ngựa thẳng vào trong đó.
Lát sau con huyết mã đã đưa hai người vào trong núi. Nơi đây chẳng hề có người qua lại, cảnh vật tốt tươi, nhưng địa thế cũng hiểm trở vô cùng, bầu không khí hết sức tĩnh lặng.
Ngựa phi thêm một quãng nữa thì chạy vào sơn động, lòng hang sâu hun hút, phải xuyên qua trong bóng âm u thật lâu mới qua khỏi lòng hang như ruột ngựa này để thấy được ánh sáng.
Hùng Văn nhận ra phong cảnh trước mặt rất kỳ thú mà trong đời chưa từng thấy, kể từ khi ở dưới đáy biển chui lên.
Dưới ánh sáng chan hòa là một quảng trường rộng, có xây những tòa nhà như cung điện nguy nga. Xung quanh có hoaviên, đầy kỳ hoa dị thảo và rất nhiều cây cao bóng mát cổ thụ sum xuê, có hồ rộng nước phun, núi giả và cầu vồng rực rỡ. Trên cành chim hót líu lo, dưới nước cá lội thanh thản.
Bất giác Hùng Văn buột miệng khen :
- Tuyệt vời, nơi đây chẳng khác gì tiên cảnh.
Nghe Hùng Văn khen, Trọng Thu nở nụ cười thích thú.
Bỗng Trọng Thu lại kêu lên :
- Sư bá, Thu nhi đã về đây.
Tiếng kêu của Trọng Thu làm Hùng Văn chú ý và nhận ra một văn nhân độ tuổi trung niên gương mặt tuấn tú, đang tươi cười nhìn hai người, Hùng Văn vội dừng ngựa lại và đỡ Trọng Thu xuống ngựa.
Văn nhân trung niên tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi lớn :
- Thu nhi, con làm sao vậy?
Câu hỏi chưa dứt, Hùng Văn đã cảm thấy một luồng kình lực lướt tới, như giằng lấy Trọng Thu.
Chàng còn ngạc nhiên thì tay mình đã mở ra và toàn thân Trọng Thu chuyển gọn vào tay vị văn nhân ấy.
Hùng Văn sửng sốt nghĩ thầm :
- Võ công của vị văn nhân trung niên này thật cao cường, ngoài sức tưởng tượng của ta.
Lúc đó tiếng của Trọng Thu mới vang lên :
- Bẩm sư bá, con bị trúng độc bởi Ô Ty chưởng, nếu không nhờ có Vương huynh giúp đỡ thì đã tiêu mạng rồi.
Vị văn nhân trung niên nhướng mắt :
- Ô Ty chưởng à? Sao thứ độc chưởng ấy lại tái xuất giang hồ? Có lẽ mấy tên ma đầu muốn tác yêu tác quái đây.
Ông vỗ nhanh vào những huyệt đạo của Trọng Thu mấy cái và hỏi :
- Nhưng Thu nhi đã có Ban Nhược thần công hộ thân, sao còn trúng độc Ô Ty được vậy?
Trọng Thu đỏ mặt, đáp khẽ :
- Dạ bởi con quá khinh địch nên không kịp vận Ban Nhược thần công.
Văn nhân trung niên gật đầu :
- Hèn gì con bị hại, lần sau không được nóng nảy sơ suất như thế nữa. Con mới hạ sơn đã bất lợi, theo đúng môn qui là phải phạt hai roi.
Ông vừa dứt lời đã dùng bàn tay phát vào mông Trọng Thu hai cái.
Cảnh tượng ấy làm Hùng Văn bật cười.
Vị văn nhân trung niên này quay nhìn chàng trai :
- Thiếu hiệp này tên gì?
Hùng Văn vội vòng tay đáp :
- Bẩm, tên của vãn bối là Vương Hùng Văn.
- Sư phụ của thiếu hiệp là ai?
- Dạ gia sư là Vân Hải Tiên Quân.
Người ấy lại trừng mắt :
- Thiếu hiệp nói gì thế? Vân Hải tiên phủ chẳng phải đã chìm sâu vào đáy biển hay sao?
Hùng Văn trả lời :
- Vãn bối đã may mắn gặp kỳ duyên nơi đáy biển!
Văn nhân trung niên bật cười hà hà :
- Hay lắm, ta có người huynh đệ đã dự đoán không sai, Vương huynh tuyệt học quả đúng là sẽ tái xuất giang hồ. Nào, hãy vào bên trong đi, để ta còn lo khử độc cho Thu nhi.
Trọng Thu bỗng đột ngột hỏi :
- Bẩm sư bá, sư phụ con đâu?
Người nọ phẩy tay :
- Sư phụ ra ngoài chưa về. Ta vào thôi.
Dứt lời, ông bồng Trọng Thu trên đôi tay, đưa vào tòa nhà lớn như ngôi cung điện. Hùng Văn đi sát theo sau.
Con huyết mã khôn ngoan hí lên một tiếng rồi chạy ra phía sau hoa viên, nơi có một dãy chuồng ngựa đủ màu lộng lẫy.
Chỉ mấy ngày sau, nhờ nội lực tuyệt đỉnh của sư bá, Trọng Thu đã bình phục như thường.
Huyền cơ trong thành cổ Lang Can
Những ngày này, Hùng Văn sống ở nơi linh sơn cảnh thần sơn, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Văn nhân trung niên mà Trọng Thu gọi là sư bá đã tìm hiểu về gia thế của Hùng Văn. Ông biết chàng có nỗi khổ riêng, nên không tiện truy hỏi, chỉ lắng nghe chàng thuật lại kỳ duyên và những ngày luyện được võ công dưới đáy biển.
Hùng Văn cứ thong dong dạo chơi với Trọng Thu giữa nơi cảnh đẹp, non cao cho thanh thản tâm hồn, trước khi tiếp tục lên đường tầm thù rửa hận.
Một ngày kia, Trọng Thu bỗng đưa cho Hùng Văn xem hai trái cây, nhỏ như trái mận, màu đỏ rực, mùi rất thơm.
Thấy lạ mắt, Hùng Văn hỏi :
- Trái gì vậy?
- Đây là trái Trợ Nhan Chu.
- Trợ Nhan Chu à?
Trọng Thu giải thích :
- Vâng, trợ nhan là giúp cho nhan sắc của mình được tốt, còn chu là màu đỏ. Thứ trái đỏ này là đặc sản của Thiên Ngoại thần sơn, mỗi năm chỉ cần ăn một trái, con trai sẽ tuấn tú, con gái luôn giữ được nhan sắc tuyệt trần, xinh đẹp mãi mãi.
Hùng Văn cầm lấy trái cây lạ ấy và bảo :
- Trên đời còn có thứ quả Trợ Nhan thật ly kỳ. Ta đã được mở rộng thêm điều hiểu biết. Nếu thật sự trái cây này có tác dụng như thế thì anh em mình mỗi người ăn một quả.
Trọng Thu vui vẻ :
- Trái này không thể để lâu, hái xuống thì phải ăn ngay, mà ăn nhiều cũng không tốt. Hai quả tại hạ vừa hái xong, anh em mình chia đôi là phải.
Trọng Thu liền ăn một quả, còn Hùng Văn vừa đưa trái lạ vào miệng là đã thấy tan ngay trong miệng, mùi thơm dễ chịu, tinh thần sảng khoái và cảm thấy cơ thể khỏe thêm.
Chàng liên tưởng một việc, liền hỏi :
- Trái Trợ Nhan này ở đây có nhiều không?
Trọng Thu hiểu ý Hùng Văn nên hỏi lại :
- Phải chăng Vương huynh định lấy giùm người khác?
Hùng Văn thật thà gật đầu :
- Đúng vậy, tại muốn xin cho kẻ khác, chứ bản thân dùng cũng đủ rồi.
Trọng Thu lại nháy mắt :
- Xin cho bạn trai hay bạn gái thế.
Hùng Văn chợt đỏ mặt bởi câu hỏi của Trọng Thu. Quả thật chàng vừa nhớ tới Đinh Bảo Liên. Nếu có trái này tặng nàng để người vợ mình ngày càng xinh đẹp thì hay biết mấy. Tánh Hùng Văn vốn thành thật, không biết nói dối bao giờ, nên cứ thẳng thắn gật đầu đáp :
- Vâng, đó là con gái.
Nở nụ cười tinh quái, Trọng Thu bảo :
- Loại quả Trợ Nhan này chỉ có một cây, nhưng có nhiều trái. Bao giờ trên cành cũng có mười quả. Vương huynh cứ yên tâm, lúc nào cần, tại hạ sẽ đưa huynh đi hái quả. Tuy nhiên, phải có điều kiện nhé.
Hùng Văn nhướng mắt :
- Điều kiện gì nữa vậy?
Trọng Thu bảo :
- Dễ lắm lúc đó Vương huynh phải giới thiệu cho Trọng Thu này biết mặt tẩu ấy thôi.
Cả 2 cùng bật cười vui vẻ. Chợt nghe hỏi phía sau :
- Hai đứa đang có chuyện gì vui thế?
Hùng Văn và Trọng Thu quay nhìn lại, thấy văn nhân trung niên xuất hiện tự bao giờ.
Trong đầu Hùng Văn nảy ra ý nghĩ :
- Đã nhiều lần ta muốn biết danh hiệu của ông này, mà chỉ sợ ông không nói. Nếu dễ dàng thì tại sao Trọng Thu học đã mười năm còn chưa biết tên sư phụ, sư bá là gì. Hay là nhân dịp này ta lừa thế hỏi xem sao.
Nghĩ như vậy, rồi chàng đáp :
- Bẩm tiền bối, anh em tại hạ đang nhắc đến tiền bối đấy.
Văn nhân trung niên chợt chau mày, nhưng lại cười hà hà :
- Gớm, mấy đứa nhỏ to gan, dám nói lén ta à? Nào hãy thú thật là đang nói gì về ta?
Hùng Văn đáp nhanh :
- Dạ thưa đang nói về danh hiệu của tiền bối chưa biết là gì.
Nhìn thẳng mặt Hùng Văn ông cười rộ :
- A nhóc con lõi đời bẻm mép. Đôi mắt ti hí của ngươi không giấu nổi ta đâu. Phải chăng các ngươi đang muốn biết danh hiệu của ta trước kia là gì. Đúng thế không nào?
Bị ông nói đúng thâm tâm, Hùng Văn đành cúi đầu, tỏ vẻ thú nhận ý muốn của mình.
Văn nhân trung niên vẫn cười và quay lại Trọng Thu :
- Thu nhi, thật ra sư phụ của ngươi và cả ta cũng không muốn giấu ngươi tên hiệu làm gì. Nhưng chỉ ngại ngươi chỉ dựa vào uy lực của sư môn mà ra ngoài tỏ ra kiêu ngạo quá mức, hậu quả khó lường hoặc gây nên những sự việc không hay.
Trọng Thu liền nói :
- Tính cách của con ra sao lâu nay sư bá đã biết rồi, vậy sư bá có thể cho con biết danh hiệu của sư phụ được không.
Văn nhân trung niên gật gù :
- Ta sẽ nói. Thật ra Thu nhi chưa biết tên sư phụ cũng chẳng sao, nhưng ta muốn Văn nhi được biết địa vị sư phụ của Thu nhi trong võ lâm giang hồ. Vậy sư phụ của Thu nhi chính là người đang được võ lâm giang hồ tôn trọng với danh hiệu Kiếm Tiên.
Chỉ nghe hai chữ mà Hùng Văn đã giật mình, chàng vội vàng nhắc lại :
- Ôi, Kiếm Tiên.
Người kia chậm rãi đáp :
- Đúng thế, mấy mươi năm về trước, sư phụ của bản môn đã là nhân vật đứng đầu võ lâm, cho đến nay, địa vị ấy cũng chưa ai thay thế được. Một vị tài cao đức trọng, người đứng đầu nhiều môn phái, mà sự kiện nào cũng trôi chảy, phái nào cũng lừng danh với võ công có sắc thái riêng, bởi vậy người mới được suy tôn là Kiếm Tiên uy danh đệ nhất thiên hạ. Ngay cả phái Vân Hải của Văn nhi cũng có một thời quan hệ sâu sắc với bản môn đấy.
Hùng Văn cảm thấy bàng hoàng vì sung sướng bất ngờ. Chàng vốn đã kính phục Kiếm Tiên từ lâu. Ông còn là nhạc phụ tương lai của chàng. Không ngờ lại là sư phụ của Trọng Thu. Hèn chi võ công của Trọng Thu rất cao cường, đặc biệt là môn khinh công vô cùng ảo diệu.
Nhớ trước đây, khi Bảo Liên thi triển thân pháp Thiên Long, Hùng Văn đã khen là tuyệt vời, nhưng nàng nói thân phụ Kiếm Tiên còn có khinh công kỳ diệu hơn, chàng cứ tưởng nàng khoa trương... Nay qua thân pháp của Trọng Thu, Hùng Văn hiểu ra là Bảo Liên nói rất thật.
Lần đầu Trọng Thu bôn tẩu giang hồ, thời gian của chuyến đi cũng chưa lâu nên tất nhiên chàng chưa nghe đến danh hiệu Kiếm Tiên. Tuy nhiên chàng cũng nói góp một câu :
- Võ công của sư phụ thần thông biến hóa, quả xứng với danh hiệu Kiếm Tiên của thiên hạ suy tôn.
Văn nhân trung niên nói ngay :
- Thu nhi đã biết đại danh của sư phụ, từ nay quyết không được làm gì để thương tổn sư môn nhé.
Trọng Thu vội nói :
- Sư bá yên tâm, con không bao giờ làm điều trái đạo hay hèn nhát. Nhưng sư bá chưa cho con biết danh hiệu của sư bá nữa.
Bật một tràng cười, người này nói :
- Danh hiệu của ta nghe không được êm tai lắm. Nhưng các con đã muốn biết thì ta cũng nói luôn. Trong võ lâm giang hồ thời trước đã từng biết đến cái tên Hải Ngoại Thần Quái của ta.
Cả Hùng Văn và Trọng Thu đều giật mình vì bốn chữ Hải Ngoại Thần Quái lọt vào tai nhân vật võ lâm nào đó chắc cũng phải thất sắc. Bởi vì, Hải Ngoại Thần Quái mấy chục năm trước đã là một đại ma đầu nổi bật về hành động đẫm máu, những người trong Hắc, Bạch lưỡng đạo trong võ lâm chẳng ai không sợ. Ông hành sự không phân biệt chính tà, lại cư ngụ ở Thiên Ngoại thần sơn, nên mới có cái tên đó.
Trọng Thu nhíu mày và nói :
- Ôi, cái tên không được đẹp. Phải đổi đi thôi.
Hùng Văn liền tiếp lời :
- Tốt nhất nên đổi là Hải Ngoại Thần Tôn.
Hải Ngoại Thần Quái chưa kịp trả lời, thì đã nghe vọng tới một tràng cười dài lộng óc, tiếp đó có tiếng nói :
- Hải Ngoại Thần Tôn đổi cái tên ấy hay lắm.
Vừa lúc đó một cái bóng như tia chớp xẹt về phía ba người.
Hải Ngoại Thần Quái liền cười khà khà :
- Lão già trời đánh thánh vật này đã lâu không tới đây. Ta tưởng lão đi chầu Diêm Vương rồi chứ.
Hùng Văn liếc nhìn, thấy ngay một lão nhân áo lam, người cao gầy, chớp mắt đã đứng sững ngay trước mặt. Thân pháp kỳ ảo của lão thật lạ lùng, so ra võ công chẳng thua gì Hải Ngoại Thần Quái.
Lam Y lão nhân không hề tức bực bởi câu nói của Hải Ngoại Thần Quái, mà chỉ cười xòa rồi mắng lại :
- Lão quỷ này lúc nào cũng có thái độ coi trời bằng vung, không sợ bọn nhỏ nó cười cho.
Lão liếc ngang liền dọc, rồi lại hỏi :
- Đinh hiền đệ của ta đâu rồi?
Trọng Thu đã nhìn rõ lão già, nên vòng tay :
- Sấu bá bá, đã lâu không tới đây. Bá bá hỏi thăm sư phụ à?
Lam Y lão nhân gật đầu :
- Phải, sư phụ ngươi đi đâu vắng?
Hải Ngoại Thần Quái đáp thong thả thay cho Trọng Thu :
- Ông ấy đi ra ngoài, có lẽ là việc hệ trọng. Gần đây nghe nói Thánh kiếm tái xuất giang hồ, quần hùng muốn nổi dậy, mà các nhân vật kỳ dị cũng ra mặt khá nhiều. Họ đều muốn giành lấy Thánh kiếm đã nổi tiếng từ mấy mươi năm vềtrước.
Hùng Văn chột dạ, vừa định nói gì, thì đã nghe Lam Y lão nhân tiếp một câu hỏi :
- Không lẽ Đinh hiền đệ cũng muốn đoạt lấy Tam kiếm Thập nhị chưởng ở trong Thánh kiếm ấy?
Hải Ngoại Thần Quái lắc đầu :
- Không phải thế đâu. Với võ công của Kiếm Tiên bây giờ thì ông ấy đâu cần Tam kiếm Thập nhị chưởng. Song Đinh huynh vốn lòng nhân từ, chỉ lo Thánh kiếm xuất hiện là gây nên một trận đại thảm sát trong võ lâm, thây nằm chật đất, máu chảy thành sông, nên muốn ra tay can thiệp.
Lam Y lão nhân gật gù :
- Lòng nhân từ của Đinh hiền đệ thì ai chẳng phải phục. Nhưng ta nghi cái vụ Thánh kiếm chỉ là tin đồn ba láp, không có sự thực. Chuyện ấy nếu phải sự thực mới thành vấn đề.
Hùng Văn chợt nói xen vào :
- Thưa tiền bối, chuyện đó đúng là sự thực.
Lam Y lão nhân và Hải Ngoại Thần Quái đều ngẩn người ra và trố mắt nhìn soi mói về phía Hùng Văn.
Trọng Thu liền hỏi :
- Sao Vương huynh biết thực sự Thánh kiếm tái xuất?
Hùng Văn đáp :
- Biết chắc lắm rồi...
- Huynh đã tận mắt thấy Thánh kiếm?
- Chẳng những thấy mà tại hạ còn đang cầm nó trong tay.
Vừa nói Hùng Văn vừa cởi cây kiếm sau lưng ra đưa tận tay Hải Ngoại Thần Quái và nói :
- Thỉnh tiền bối xem qua.
Ba người trố mắt nhìn cây kiếm rất cũ, thân kiếm bao kín bằng vải vì không có vỏ. Mở lớp vải bên ngoài thì thấy cây trường kiếm rỉ sét hiện ra.
Trọng Thu có vẻ không tin, hỏi lớn :
- Đây là Thánh kiếm sao?
Hải Ngoại Thần Quái gương mặt trầm tĩnh, cẩn thận đưa tay phủi lớp rỉ trên thân kiếm, chăm chú quan sát, rồi nghiêm giọng hỏi :
- Đây chính là Thánh kiếm chấn động võ lâm hào kiệt. Hiền điệt lấy được kiếm ở đâu?
Vương Hùng Văn liền thuật lại nguyên nhân lấy được kiếm và nói tiếp :
- Người trao cây kiếm này cho tại hạ cũng là người có tấm lòng vị tha, như Kiếm Tiên lão tiền bối. Vãn bối cũng không ham gì Tam kiếm Thập nhị chưởng mà chỉ tuân theo lời dặn của người trao kiếm, là để trừ hậu loạn cho võ lâm thôi.
Hải Ngoại Thần Quái bảo :
- Nhiệm vụ ấy rất nặng nề. Phải biết rằng khi võ lâm giang hồ biết Thánh kiếm trong tay hiền diệt thì sẽ dùng trăm mưu ngàn kế đoạt cho được cây kiếm. Trong giang hồ nhiều nguy hiểm rất khó đề phòng, dù võ công cao mà kinh nghiệm không đủ cũng dễ lâm vào chỗ chết. Vậy hiền diệt nên hết sức thận trọng, đừng bao giờ sơ suất nhé.
Lam Y lão nhân thì chẳng nói gì, chỉ nhìn Hùng Văn thật chăm chú. Bỗng ông lướt tới phóng tay điểm liền ba huyệt lớn trước ngực chàng trai. Lão nhân xuất thủ rất nhanh và hành động thật đột ngột. Hùng Văn hoảng sợ, vội búng mình ra xa, đồng thời vận Vân Hải chân kinh để hộ thân cấp tốc.
Hữu thủ của Lam Y lão nhân vừa phóng đến ngực Hùng Văn bỗng cảm thấy có luồng kình lực rất lớn chặn lại, ông chột dạ nghĩ thầm :
- Dường như tiểu tử này cũng có Ban Nhược thần công phòng hộ?
Chính lúc lão nhân phân tâm, Hùng Văn nắm thời cơ thét vang, rồi xuất luôn một chưởng nhanh như chớp.
Lam Y lão nhân cũng tung chưởng đón :
- “Bình...”
Hai luồng kình lực va chạm dữ dội. Hùng Văn bị đẩy lui ba bước, còn Lam Y lão nhân cũng lảo đảo như con thuyền chao đảo giữa biển khơi, một lúc mới trụ bộ được.
Hùng Văn nổi giận, đang định xuất chiêu đánh tiếp, thì nghe Lam Y lão nhân bật cười khà khà mà bảo rằng :
- Khá lắm! Khá lắm! Quả là long phượng trong võ lâm, sức mạnh của chưởng lực này trong võ lâm giang hồ ngày nay chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ứng xử biến hóa thần tốc, tương lai của tiểu tử tươi sáng, có đủ năng lực làm nhiệm vụ được giao đấy.
Ông trầm lặng hỏi tiếp :
- Chẳng hay lệnh sư là ai mà rèn luyện được cao đồ đến thế?
Lúc này Hùng Văn mới biết là Lam Y lão nhân chỉ thử võ công của mình thôi. Chàng lập tức vòng tay, cúi đầu đáp :
- Đa tạ tiền bối quá khen. Lãnh giáo một chiêu của tiền bối, vãn bối thêm sáng mắt. Gia sư của vãn bối là Vân Hải Tiên Quân.
Ông lão gật gù :
- Võ công của phái Vân Hải thất truyền từ lâu, bây giờ tái xuất sẽ gây chấn động giang hồ. Nhưng lão phu xin nói thẳng một câu. Chưởng lực của hiền diệt rất hùng hậu, ứng biến thần tốc là ưu điểm lớn, song khinh công hãy còn quá yếu.
Hùng Văn đáp ngay :
- Bẩm, tiền bối dạy rất phải. Vãn bối cũng tự nhận thấy khinh công kém cỏi, còn thua xa Trọng huynh.
Lam Y lão nhân cười khà khà :
- Hiền điệt tỏ ra hiểu kỹ đấy. Khinh công của sư phụ Trọng Thu là đệ nhất thiên hạ, làm sao hiền diệt có thể sánh được. Nhưng khi gặp Đinh hiền đệ, ta sẽ yêu cầu truyền tuyệt kỹ khinh công cho cháu.
Hùng Văn vòng tay cúi đầu :
- Đa tạ lão tiền bối...
Hải Ngoại Thần Quái bật cười :
- Lão già lắm chuyện, đừng ra bộ của người phúc ta. Hãy vào trong làm vài chung rượu đi.
Dứt lời, Hải Ngoại Thần Quái trao cây kiếm lại cho Hùng Văn và không quên dặn dò :
- Cây kiếm này có quan hệ rất lớn, hiền điệt đừng bao giờ để mất.
Hùng Văn xúc động vì trong một buổi mà được tiếp thu nhiều điều dạy dỗ quan trọng của các bậc tiền bối võ lâm. Chàng cùng Trọng Thu bước theo hai vị tiền bối vào nội sảnh.
Trao đổi vài chung rượu, Hùng Văn cùng Trọng Thu ngồi tâm sự bên nhau, thật thoải mái.
Bỗng nghe Lam Y lão nhân lên tiếng :
- Này lão quỹ, lần này thâm nhập giang hồ, ta có thu lượm được nguồn tin quan trọng.
Hải Ngoại Thần Quái nheo mắt hỏi :
- Tin gì vậy?
Lão nhân đáp :
- Gần đây thanh thế của Hắc Y bang ngày càng mở rộng. Nanh vuốt của chúng rải khắp hang cùng ngõ hẻm, với khí thế xưng hùng xưng bá võ lâm. Hơn nữa bọn cao thủ của chúng nhiều như lá mùa thu trên mặt đất. Tất nhiên bọn cao thủ hắc đạo này làm người ta phải quan tâm, nhưng chẳng thấm vào đâu với sự kiện người chủ trì phía sau Hắc Y bang lại là...
Lam Y lão nhân nói tới đây bỗng dừng lại để hỏi Hải Ngoại Thần Quái như một câu đố :
- Lão quỹ có biết người ấy là ai không?
Hải Ngoại Thần Quái liền phẩy tay :
- Đừng đánh đố nữa, lão già nhiều chuyện hãy nói quách ra cho rồi.
Lam Y lão nhân trầm giọng :
- Hạm Không lão tổ đấy.
Cái tên Hạm Không lão tổ vừa nói ra đã làm Hải Ngoại Thần Quái trố mắt ngạc nhiên :
- Thế nào? Vẫn con quỷ ấy à? Hắn chưa chết sao?
Lam Y lão nhân gật nhanh :
- Hắn còn sống nhăn, mà không chịu ở yên trên Hạm Không đảo, lại vào Trung Nguyên tác oai tác quái, lập ra cái gọi là Hắc Y bang gây nên những trận mưa máu trong võ lâm giang hồ.
Hải Ngoại Thần Quái thở dài :
- Thế thì Độc Tâm ngũ quái lại xuất...

<< 1 ... 14 15 16 17 18 ... 51 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status