* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Tuyết Sơn Phi Hồ Cực Hay Full Chap

thò đứng trong tuyết. Ông thầm nghĩ, chàng trai kia tuy cứu mình thoát chết nhưng lại làm hoen ố sự trinh trắng của con gái mình, lại nghĩ đến chuyện
người vợ thất tiết bỏ nhà, giận không thể giết hết bọn đàn ông vô hạnh đểu cáng trong thiên hạ. Nghĩ đến đây ngực ông như muốn vỡ ra, khàn khàn bảo Hồ Phỉ:
-Theo ta!
Nói xong sải chân bước đi. Miêu Nhược Lan kêu lên:
-Cha, Hồ đại ca là...
Miêu Nhân Phượng vốn trầm mặc ít nói, xưa nay không thích nói thừa dù chỉ một tiếng, cũng không thích nghe thừa một lời nào, lúc này lại đang cơn giận bèn không cho con gái nói nữa. Thấy Hồ Phỉ đưa tay toan dắt con gái mình đi theo, ông quát to:
-To gan thật!
Ông lướt tới giơ tay trái lên, bàn tay to như chiếc quạt lá nắm chặt lấy cánh tay trái của Hồ Phỉ, nói:
-Lan Nhi, con đứng đây. Cha có mấy câu cần nói với nó.
Nói rồi chỉ một ngọn núi bên phải. Ngọn núi này tuy không cao vút tận mây như ngọn Ngọc Bút song phần nguy nga hiểm trở cũng chẳng kém là bao. Ông bỏ cánh tay Hồ Phỉ ra, đi nhanh lên núi. Hồ Phỉ nói:
-Lan muội, cha muội đã nói như vậy, huynh phải đi một lát đây. Muội đợi ở đây nhé!
Miêu Nhược Lan nói:
-Ðại ca nhận lời với muội một việc...
Hồ Phỉ đáp:
-Ðừng nói một việc, một ngàn một vạn việc cũng chiều theo ý muội.
Miêu Nhược Lan nói:
-Nếu cha muội muốn huynh lấy muội...
Hai tiếng cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu cơ hồ không nghe thấy, rồi nàng cúi mặt xuống, ngượng ngùng mãi không thôi. Hồ Phỉ trao cái bọc vừa nhận từ Ðỗ Hi Mạnh lúc nãy cho Miêu Nhược Lan, dịu giọng nói:
-Muội yên tâm. Huynh giao di vật của thân mẫu huynh cho muội. Trong thiên hạ không còn một vật ước định nào trang trọng như vật này cả.
Miêu Nhược Lan nhận lấy cái bọc, bất giác run rẩy, cúi đầu nói:
-Tất nhiên muội tin huynh rồi, có điều muội hiểu tính cha muội. Nếu ông giận dữ thậm chí đánh huynh, thì xin huynh hãy nể mặt muội, nhường nhịn ông lần này.
Hồ Phỉ cười:
-Ðược, huynh nhận lời!
Nhìn phía xa, bóng Miêu Nhân Phượng lúc ẩn lúc hiện giữa những mô đá phủ tuyết trắng đang chạy lên đỉnh núi với tốc độ cực nhanh. Hồ Phỉ thơm nhẹ lên má Miêu Nhược Lan rồi vận khí chạy theo Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng.
Theo dấu chân trên tuyết, Hồ Phỉ ngoặt qua mấy khúc quanh co chạy lên núi.
Chỉ thấy đường lên ngày càng một hiểm trở không dám sơ ý chút nào, chỉ e sẩy chân một cái là thịt nát xương tan như chơi. Chạy đến đoạn sau, vách núi đều là băng tuyết đông cứng, rất trơn, không có chỗ để chân mà lên. Chàng thầm nghĩ:
"Miêu đại hiệp cố ý chọn đường núi hiểm, hẳn là muốn kiểm tra võ công của mình đây!". Thế rồi, triển khai khinh công, ra sức trổ tài, đường núi càng hiểm trở chàng chạy càng nhanh. Chuyển qua một khúc ngoặt nữa, chàng bỗng thấy bóng người cao gầy đứng trên một phiến đá lồi bên vách núi, hình dáng nổi bật trên nền trời xanh thẫm như một cây cổ thụ khô cằn, đó chính là Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng với biệt hiệu "Ði khắp thiên hạ không địch thủ".
Hồ Phỉ sững người, vội vàng dừng bước, hai chân sử dụng công phu "Thiên cân trụy" đặt người vững chãi bên vách núi thẳng đứng. Miêu Nhân Phượng trầm giọng nói:
-Tốt, ngươi có giỏi tới đây!
Ông quay lưng về phía mặt trăng, mặt sấp bóng nên không nhìn rõ nét mặt.
Hồ Phỉ thở một hơi; trong lúc đối diện với người mà bình sinh nghĩ tới ngàn vạn lần này, chàng không biết tính sao cho phải.
Ông ta là kẻ thù giết cha nhưng lại là cha Miêu Nhược Lan. Ông ta khiến mình côi cút buồn khổ một đời, song Bình Tứ thúc thúc nói ông ta là một người hào hiệp trượng nghĩa, không hề có ý gì không phải với cha mẹ mình.
Ông ta lấy hiệu là "Ði khắp thiên hạ không địch thủ", võ nghệ không có người thứ hai trên đời, song ta chưa phục, muốn thử xem ông ta mạnh hay ta mạnh?
Nhà họ Miêu là kẻ thù nhiều đời với nhà họ Hồ, hơn trăm nay đối đầu không dứt, song ông ta không truyền võ công cho con gái, phải chăng thật lòng mong muốn mối thù truyền kiếp đó đến ông ta thì cởi bỏ?
Vừa nãy ta cứu tính mạng của ông ta, song chính mắt ông ta thấy Miêu Nhược Lan chung chăn chung giường với ta, tin chắc ta đã giở trò vô lễ với con gái ông ta,nào biết ông ta có thứ lỗi cho ta không?
Miêu Nhân Phượng thấy vẻ hào kiệt thô dã, râu ria tua tủa của Hồ Phỉ mường tượng như dáng vẻ Hồ Nhất Ðao năm xưa thì trong lòng rung động song ngay lập tức nhớ ra con trai Hồ Nhất Ðao đã bị người hại, ném xuống sông ở Thương Châu rồi. Người này tướng mạo khá giống, có lẽ là ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi. Lại nghĩ đến chuyện hắn làm nhục con gái yêu độc nhất của mình thì lửa giận bừng bừng, tay trái giơ lên, tay phải đấm vù một cái thẳng tới ngực Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ chỉ đứng cách có vài sải chân, thấy Miêu Nhân Phượng vung quyền đánh tới, dũng mãnh vô cùng thì đành giơ chưởng ra đỡ. Hai người quyền, chưởng giao nhau, mỗi bên đều thấy chấn động trong người. Miêu Nhân Phượng từ khi so tài với Hồ Nhất Ðao đến nay, hơn hai chục năm qua chưa gặp được địch thủ, lúc này đường quyền của mình bị Hồ Nhất Ðao hóa giải, biết đối phương luyện được chưởng pháp tinh diệu và nội lực thâm hậu thì lòng mong muốn thắng địch càng tăng. Ông vận chưởng thành luồng gió, liên tiếp ra liền ba chiêu.
Hồ Phỉ lần lượt hoá giải, đến chiêu thứ ba thì chưởng lực của Miêu Nhân Phượng cực mạnh, tuy nhanh nhẹn né tránh song người lảo đảo mấy cái, suýt nữa rơi xuống vực. Chàng thầm nghĩ: "Nếu nhường nhịn nữa thì ông ta đến buộc mình rơi xác mất thôi!". Thấy Miêu Nhân Phượng phi chân trái đá thẳng vào bụng dưới, Hồ Phỉ lập tức tay phải ra quyền, tay trái ra chưởng cũng đánh vỗ vào mặt đối phương. Chiêu đánh này khiến kẻ địch không thể không lui, là chiêu tài tình để hoá giải cú đá chân trái của đối phương. Chiêu này tuy Hồ Phỉ ra tay rất nặng song chưa phải toàn lực.
Có điều cao thủ so tài không hề có chút nhường nhịn. Miêu Nhân Phượng giơ cánh tay đón đỡ với tất cả sức lực. Bốn cánh tay giao nhau vang lê hai tiếng tiếng răng rắc. Hồ Phỉ thấy ngực ngâm ngẩm đau, vội vàng vận khí chống đỡ. Nào ngờ quyền pháp Miêu Nhân Phượng dũng mãnh khôn bì, một khi đã chiếm lợi thế thì thế quyền ra càng lúc càng mạnh, không thể cho đối phương có cơ hội lấy hơi. Nếu ở chỗ đất bằng, Hồ Phỉ có thể nhảy ra khỏi vòng đấu né chạy mấy bước để tránh luồng chưởng phong của ông ta, sau đó quay trở lại đấu tiếp. Nhưng ở nơi vách đá dựng đứng này, thực là không có đất lùi, chàng đành nghiến chặt răng, sử dụng "Xuân tằm chưởng pháp", che kín những chỗ trọng yếu trên toàn thân.
Mọi chiêu trong "Xuân tàm chưởng pháp" đều là thế thủ, ra tay cực ngắn, giơ chân đá không quá một gang, nhưng chiêu thuật kín kẽ vô cùng, khắp người không hề để lộ một chút sơ hở. Chưởng pháp này vốn dùng khi bị người vây đánh mà bản thân ở trong tình thế rất bất lợi, không mong tấn công chỉ không cần sơ hở mà thôi.
Tuy giữ được mình kín nhưng phép này có một điểm hết sức bất lợi là ngay từ đầu đã đứng ở thế không thắng, tên gọi "Xuân tàm chưởng pháp" quả là con tằm kết tơ tự trói buộc mình, không thể phản kích cho dù trong chiêu số của kẻ địch có sơ hở lớn đến mấy, nếu không thay đổi chưởng pháp thì không thể đánh thắng được.
Miêu Nhân Phượng ra chiêu mỗi lúc một gấp; thấy đối phương ở trong tình thế rất bất lợi nhưng dù ông có tấn công mạnh mẽ đến mấy, Hồ Phỉ cũng có cách hoá giải. Có điều anh ta chỉ giữ thế thủ chứ không tấn công thành thử ông không hề gặp nguy hiểm, bèn không cần phòng ngự nữa, dốc toàn lực ra tấn công.
Ðánh nhau đang lúc say sưa, Miêu Nhân Phượng tung ra một quyền, Hồ Phỉ tránh được, nắm đấm thoi vào vách núi là băng tuyết tung toé, một mảnh băng bắn vào mi mắt chàng. Mi mắt là chỗ mềm nhất, lần này ở ngoài dự liệu, không kịp phòng bị nên Hồ Phỉ thấy mắt đau nhói; tuy chàng không dám giơ tay lên giụi song nhau,
Hồ Phỉ chống đỡ được chỉ nhờ một chân, thấy Miêu Nhân Phượng phi đạp mà không có chỗ tránh thì than: "Thôi rồi! Thôi rồi! Hôm nay rốt cuộc mình mất mạng về tay ông ta!". Trong lúc nguy nan, cầu được sống trong lúc cầm chắc cái chết,chàng cũng giậm chân phải, người vọt lên hơn một trượng rồi lộn ngược như con diều hâubổ từ trên lưng chừng trời xuống. Miêu Nhân Phượng kêu to: "Hay lắm!"
rồi dùng vai xuống hích mạnh. Hồ Phỉ giơ song quyền đánh trúng vai song bị ông ta hích mạnh, bắn ra khỏi bờ vực rơi thẳng xuống dưới.
Hồ Phỉ cười thê thảm, một ý nghĩ tóe lên trong óc như tia chớp: "Ta từ nhỏ mồ côi khổ sở, nhưng trước khi chết được Lan muội yêu thương, thế thì cũng không uổng cả cuộc đời". Bỗng cánh tay chàng bị nắm chặt, cú rơi thình lình dừng ngay lại, thì ra Miêu Nhân Phượng đã kịp nắm lấy cánh tay chàng, kéo chàng lên. Ông nói:
-Ngươi đã cứu tính mạng ta, bây giờ ta tha cho ngươi để đáp lại. Một mạng đổi một mạng, chẳng ai nợ nần ai. Nào, đánh tiếp đi!
Nói rồi đứng sang một bên, ngang hàng với Hồ Phỉ, không chiếm lợi thế là dựa vào vách núi nữa.
Hồ Phỉ thoát chết, không còn muốn đánh tiếp, chắp tay nói:
-Vãn bối không phải là địch thủ của Miêu đại hiệp, còn tỉ thí làm gì? Miêu đại hiệp muốn xử trí như thế nào, vãn bối xin vâng lời là được rồi.
Miêu Nhân Phượng chau mày nói:
-Lúc đầu ra tay ngươi có ý nhường, lẽ nào ta không thấy? Ngươi khinh Miêu Nhân Phượng tuổi cao sức yếu, không phải đối thủ của ngươi, phải không?
Hồ Phỉ đáp:
-Vãn bối không dám.
Miêu Nhân Phượng quát:
-Ra tay!
Hồ Phỉ muốn giải thích việc mình cùng giường chung chăn với Miêu Nhược Lan thực là chuyện bất ngờ, tịnh không phải có ý khinh nhờn, bèn nói:
-Còn chuyện trong căn phòng ấy...
Miêu Nhân Phượng vừa nghe thấy hai tiếng "Căn phòng" thì lửa giận bùng cháy,cho luôn một chưởng vào giữa mặt chàng, Hồ Phỉ đành đón đỡ. Vừa qua cuộc so tài lúc nãy, chàng biết chỉ cần hơi nhường bước là bị chưởng lực đối phương chụp lấy ngay nên đành dốc toàn lực ra. Hai người cùng thí thố tuyệt nghệ bình sinh, chưởng qua cước lại trên bờ vực, vừa đấu trí, vừa đấu lực, đấu quyền pháp cùng đấu nội công, qua hơn ba trăm chiêu cũng chưa phân thắng bại.
Miêu Nhân Phượng càng đánh càng ngờ ngợ, luôn nghi ngờ cuộc tỉ thí giữa mình và Hồ Nhất Ðao ở Thương Châu năm nào. Ông đột ngột nhảy lùi hai bước, hỏi:
-Dừng tay! Ngươi có biết Hồ Nhất Ðao không?
Nghe nhắc tới người cha đã khuất, nỗi buồn giận ngổn ngang trong lòng, Hồ Phỉ nghiến răng nói:
-Hồ đại hiệp là anh hùng tiền bối, không may bị kẻ gian giết hại. Nếu tôi có phúc được ông ấy dạy bảo mấy câu thì dù chết ngay cũng cam lòng.
Miêu Nhân Phượng thầm nghĩ: "Phải rồi, Hồ Nhất Ðao đã mất đã hai mươi bảy năm, người này chẳng qua mới ngoài hai mươi tuổi, sao quen biết được? Hắn nói mấy câu nghe được lắm, nếu không vì hắn làm nhục Lan Nhi thì chỉ nghe mấy câu đó thôi, ta đã muốn kết bạn với hắn". Rồi thuận tay, ông bẻ hai cành cây cứng cáp bên núi, nhắc nhắc thấy nặng bằng nhau, ném một cành cho Hồ Phỉ, bảo:
-Quyền cước đã khó phân hơn kém, dùng vũ khí để quyết sống chết vậy!
Nói rồi cầm cành cây nhứ một cái, tay trái nắm bí quyết kiếm pháp, cành cây theo cách đấu kiếm đâm ra, đúng là kiếm pháp họ Miêu tuyệt nghệ chốn võ lâm,vô song trong thiên hạ. Tuy là một cành cây nhỏ song khi đâm tới, thế kiếm mangtheo cả kình phong, vừa lợi hại vừa chuẩn xác, nếu bị đầu nhọn cành cây đâm trúng thì không khác gì bị kiếm đâm trúng cả.
Hồ Phỉ thấy thế kiếm lợi hại, chẳng dám sơ sểnh chút nào, giơ ngang cành cây lên đỡ. Thế đỡ này trong cương có nhu, quả là thủ pháp bậc danh gia. Miêu Nhân Phượng sững sờ, thầm nghĩ: "Sao võ công của hắn lại y hệt Hồ Nhất Ðao thế nhỉ?".
Nhưng khi các cao thủ sao tài, đao kiếm đã giao nhau thì sau đó cứ tới tấp qua lại,quyết không cho phép đối phương rảnh tay mà nghĩ ngợi, ngờ vực chút nào.
Hồ Phỉ đưa cành cây lên đỡ, sau đó đâm thốc lên. Miêu Nhân Phượng thu kiếm chém lại,khiến chàng không thể không rút kiếm về đón đỡ.
Hồ Phỉ cả đời chưa từng dự một cuộc đấu nào ác liệt như thế. Võ công của chàng toàn dựa vào cuốn sách cha chàng truyền lại mà luyện tập, chiêu số tuy tinh diệu song còn thiếu kinh nghiệm đọ kiếm thực tế, tài nghệ võ công còn hạn chế về tuổi tác, chưa đạt tới mức thượng thừa. May nhờ trai tráng trẻ tuổi, tinh lực hơn hăn đối phương nên trong vòng mấy chục chiêu vẫn bất phân thắng bại. Cả hai đều gặp phải những chiêu cực hiểm song đều biết dùng những chiêu số khôn khéo hoá giải trong những lúc nguy cấp. Hồ Phỉ hăng hái đón đánh mà cảm phục trong lòng:
"Kim Diện Phật đại hiệp quả nhiên danh bất hư truyền, nếu ông ta trẻ lại hai chục tuổi thì ta thua từ lâu rồi. Thảo nào năm xưa ông đấu ngang sức ngang tài với cha ta, thật là anh hùng ghê gớm!".
Hai người biết nếu chỉ dựa vào chiêu số thì không dễ gì thắng được đối phương,mà phải chiếm được địa thế thuận lợi là dựa lưng vào vách núi thì mới mong thắng trong trận tỉ thí này. Vì thế cả hai đều cố hết sức dồn đối phương ra mép vực để giành lấy lợi thế dựa lưng vào vách núi, song cả hai đều ra chiêu rất sít sao, chỉ cần ai đó bước nửa bước vào phía trong là lập tức bị kiếm đối phương đâm trúng ngay.
Ðánh đến lúc như say, Miêu Nhân Phượng ra một chiêu "Hoàng long chuyển thân thổ tu thế", đâm vụt vào ngực đối phương. Hồ Phỉ không có chỗ tránh mà cây kiếm que lại chém xuống mé ngoài, không kịp thu kiếm về cứu. Hồ Phỉ thất kinh, vội giơ tay trái gạt ngang mũi kiếm que của Miêu Nhân Phượng, tay phải ra chiêu "Phục hổ thức" bổ xuống. Miêu Nhân Phượng buộc miệng kêu "Giỏi!" rồi rung kiếm khiến mấy ngón tay trái Hồ Phỉ tê buốt, phải vội vàng buông ra.
Miêu Nhân Phượng dấn thêm nửa bước, đang tính đâm một chiêu "Thương bộ trích tinh thức", nào ngờ vách đá cứng bên bờ vực bị họ giẫm đạp đã lâu, lúc này nứt lở hẳn. Thế kiếm của ông hướng về phía trước, trọng lượng toàn thân dồn cả xuống chân trái phía sau, chỉ nghe hai tiếng " lắc rắc" vang lên, thế là một tảng đá cùng băng tuyết lao nhanh xuống vực.
Miêu Nhân Phượng bị hẫng chân, cả người bất giác cũng rơi xuống. Hồ Phỉ hoảng quá vội đưa tay kéo lên. Thế rơi của Miêu Nhân Phượng rất mạnh nên tuy Hồ Phỉ nắm được tay áo ông kéo lên nhưng cả hai níu kéo nhau khiến chàng cũng ngã ra ngoài mép vực. Hai người không hẹn mà cùng lộn người trong không trung, nép vào sát vách nũi và thi triển công phu "Bích hổ du tường công" để lại leo lên núi song vách núi băng tuyết bám đầy, trơn vô cùng, khiến "Bích hổ du tường công" không sao thi triển được; đừng nói con người, mà ngay cả loài thạch sùng có ở đây nhưng cũng không thể leo nổi. Thế là leo lên tuy chẳng được nhưng thế rơi chậm dần đi.
Hai người từ từ rơi xuống. Thấy rơi thêm độ hơn mười trượng nữa là một phiến đá nhô lơ lửng ra ngoài, họ thấy nếu rơi không đúng được vào phiến đá này thì cả hai chỉ có nước thịt nát xương tan. ý nghĩ quay cuồng trong óc thì họ đã đặt mình được trên phiến đá. Võ công hai người ngang nhau, ý nghĩ cũng giống nhau, vừa nãy cùng thi triển công phu "Thiên cân trụy" nên họ đứng được vững vàng.
Mặt phiến đá rất nhẵn, bị băng phủ lại càng trơn hơn nhưng hai người võ công cao cường, vừa rơi xuống đã định thần nên không bước trượt lấy nửa bước. Chợt nghe tiếng răng rắc khẽ vang lên, phiến đá nặng hàng mấy trăm cân rung rinh nhè nhẹ. Thì ra phiến đá này gác ngang sườn núi đã nhiều năm, đá vụn bên dưới rơi rụng dần, vốn dĩ lúc nào cũng có thể rơi, nay thêm trọng lượng của hai người nữa khiến đá vụn xen lẫn băng rơi lả tả, phiến đã mỗi lúc một rung rinh dữ.
Hai cây kiếm que theo người rơi xuống phiến đá. Miêu Nhân Phượng thấy tình thế nguy cấp lạ thường vội đánh một chưởng bằng tay trái thì tay phải đã lượm được một cành cây, ngay sau đó ra chiêu "Thượng bộ vân biên bích nguyệt", giơ kiếm chém xiên xuống. Hồ Phỉ vội hạ thấp đầu, cúi lưng né tránh, và cũng nhặt được cành cây lên, trả lại một chiêu "Bái phật thỉnh kinh". Lúc này hai người sử dụng toàn chiêu số tấn công, chiêu nào chiêu ấy cực nguy hiểm, cực lợi hại, song tiếng răng rắc ngày một vang lên nhiều hơn, họ khó mà đứng vững chân được. Hai người đều nghĩ: "Phải ép cho đối phương rơi xuống, giảm nhẹ trọng lượng trên phiến đá thì nó mới không đến nỗi rớt ngay, có thế ta mới mong sống được". Lúc này sống chết quyết định trong nháy mắt, ra tay không thể nể tình.
Trong chốc lát họ đã giao đấu với nhau hơm mười chiêu. Miêu Nhân Phượng thấy đối phương sử dụng kiếm giống hệt đao pháp năm xưa của Hồ Nhất Ðao thì càng ngờ vực; nhưng vì thình thế eo hẹp, không hở lúc nào để mà hỏi. Một chiêu "Phản uyển Dực Ðức xông trướng" vừa chém ra, phải xuất tiếp chiêu "Ðề liêu bạch hạc thư sí". Chiêu này cùng chường nhất tề đánh ra, thế nào cũng ép được đối phương phải ngã xuống vực, đó là cách đánh đã thành thói quen của Miêu Nhân Phượng nên lúc xuất chiêu bất giác vai hơi nhô lên một chút.
Lúc này trăng sáng vằng vặc, xanh biếc tầng không, trăng soi vách đá thành một vùng sáng rỡ. Vách đá ấy toàn là băng tuyết đông lại, sáng chẳng khác gì gương,phản chiếu rõ phía sau lưng Miêu Nhân Phượng. Nhin thấy cảnh ấy, Hồ Phỉ nhớ lại tình hình cha chàng cùng Miêu Nhân Phượng tỉ thí năm xưa qua lời kể của Bình A Tứ. Lúc ấy mẹ chàng đang ở đằng sau lưng ông ta, bà đã đặng hắng để làm hiệu;còn lúc này sau lưng ông ta là một tấm gương, không cần người ngoài nhắc nhở cũng biết chiêu tiếp theo ắt là chiêu "Ðề liêu bạch hạc thư sí". Hồ Phỉ nhanh tay ra
chiêu "Bát phương tàng đao thức". Thế là chiêu "Ðề liêu bạch hạc thư sí" của Miêu Nhân Phượng ới ra được nửa chừng thì cả người đã bị thanh kiếm bằng cây của Hồ Phỉ chụp lấy. Lúc này, Miêu Nhân Phượng không còn nghi ngờ gì nữa, hiểu rằng người đang ở trước mặt ông phải có gốc rễ sâu xa với Hồ Nhất Ðao, bèn than
thở "Báo ứng! Báo ứng!" rồi nhắm mắt chờ chết.
Hồ Phỉ giơ thanh kiếm cành cây lên, chỉ một chiêu là bổ cho Miêu Nhân Phượng ngã xuống vực, song chàng nhớ đã từng nhận lời với Miêu Nhược Lan là sẽ không khi nào hại đến tính mạng ông ta. Nhưng nếu không bổ kiếm xuống, để ông ta ra hết chiêu "Ðề liêu bạch hạc thư sí" thì mình cũng chết. Lẽ nào vì tha đối phương để chuốc lấy cái chết uổng cho mình.
Phút chốc trăm ngàn ý nghĩ ngổn ngang trong...

<< 1 ... 25 26 27 28 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status