tới ngoài cổng trang trại, ai cũng không ngờ Kim Diện Phật lại đi nhanh đến thế. Thật chẳng khác gì thuyền gặp bão giữa biển khơi,vừa mới thấy triệu chứng bão là mưa to gió lớn đã ập xuống; lại như sét đánh chẳng kịp bịt tai, vừa loé sáng đã dậy sấm.
Trại tổng quản và sáu tên thị vệ đều giật mình, không hẹn mà cùng đều rút binh khí ra. Trại tổng quản vừa hô: "Nằm xuống!" là có người đã giơ tay vén màn toan chui vào trong giường. Trại tổng quản quát:
- Ðồ ngu! Chui vào giường thì ai chẳng tìm được?
Người kia rụt tay lại. Thế rồi cả bảy người hoặc chui xuống gầm giường, hoặc trốn trong tủ, hoặc nấp sau giá sách.
Hồ Phỉ cười thầm: "Ngươi mắng người khác là đồ ngu nhưng chính ngươi là đồ ngu thì có!". Hơi thở Miêu Nhược Lan phả nhẹ vào mặt chàng khiến chàng không giữ mình được, khẽ ghé môi thơm vào má nàng một cái. Miêu Nhược Lan vừa sung sướng vừa thẹn, định né tránh song khốn nỗi tay chân không động cựa được.
Hồ Phỉ hôn má nàng rồi, bất giác chợt cảm thấy ngượng thay cho mình, thầm nghĩ:
"Nàng dịu dàng thanh nhã nhường kia, sao ta lại dám làm nhục nàng?". Chàng đang định dịch người tránh ra, không áp sát tới nàng như thế nữa thì bỗng nghe dưới gầm giường có tiếng lục đục và tiếng mắng nhau khe khẽ. Thì ra mấy viên thị vệ cùng chen chúc dưới gầm giường, cùi trỏ người này tông vào mũi của người kia.
Hồ Phỉ xưa nay thích bỡn cợt kẻ thù, nếu phải như mọi khi thì lúc này chàng sẽ tung chăn ra, tiểu tiện một bãi thật to xuống gầm giường, làm ướt đẫm đám thị vệ theo pháp "đề hồ quán đính", song vừa nảy ra ý nghĩ này, chàng đã nghĩ ngay đến Miêu Nhược Lan còn nằm bên cạnh, làm sao có thể làm bậy được?
Một lúc sau, Ðỗ Hi Mạnh và quyền sư họ Tưởng cùng vài người nữa nói cười hỉ hả đưa một người bước vào phòng. Người đó chính là Miêu Nhân Phượng, đi theo một người cầm đài nến soi đường.
Ðỗ Hi Mạnh trong lòng thắc thỏm, không biết người nhà mình cùng người hầu đi đâu hết cả, làm sao không thấy một người nào. Nhưng Trại tổng quản vừa tới rồi Miêu Nhân Phượng cũng tới luôn, thực không còn lúc nào rảnh để xem xét việc nhà, liếc sang Miêu Nhân Phượng, trại chủ thấy ông này vẻ mặt thản nhiên, không biết trong lòng ông ta nghĩ gì.
Trong phòng, mọi người đã ngồi yên chỗ. Ðỗ Hi Mạnh nói:
- Miêu huynh, đệ có hẹn với Tuyết Sơn Phi Hồ hôm nay tới đây để tính sổ một món nợ cũ. Miêu huynh cùng mấy bằng hữu tình nghĩa cao cả này từ xa xôi tới đây trợ lực, đệ thực vô cùng cảm kích. Chỉ có điều bây giờ trời đã muộn mà Tuyết Sơn Phi Hồ kia còn chưa tới, hẳn là nghe tên tuổi của các vị, hắn đã sợ quắp đuôi hồ ly lại mà xa chạy cao bay rồi.
Hồ Phỉ nghe nói giận quá, chỉ muốn nhảy ra cho một chưởng vào giữa mặt hắn.
Miêu Nhân Phượng "hừ" một tiếng, quay sang hỏi Phạm bang chủ:
- Cuối cùng Phạm huynh cũng thoát hiểm ư?
Phạm bang chủ đứng dậy chắp tay vái dài một cái, đáp:
- Miêu gia không ngại hiểm nguy, đích thân vào đất dữ để cứu bạn, ơn đức đó đệ suốt đời không dám quên. Sau khi Miêu gia đại náo kinh sư, không bao lâu anh em của tệ bang cũng kéo tới cứu, may mà người đông thế mạnh, lại nhờ uy phong của Miêu gia nên đệ mới may mắn thoát nạn!
Những lời này của Phạm bang chủ tất nhiên toàn là dối trá. Miêu Nhân Phượng đích thân vào đại lao, tuy chưa bị Trại tổng quản bắt được, song sau khi đại náo một trận cũng không sao cứu thoát được Phạm bang chủ. Còn việc Cái Bang xông vào đại lao... vv toàn là chuyện bịa đặt. Kế thứ nhất không thành, Trại tổng quản lại nghĩ ra kế khác, đích thân vào đại lao trao đổi với Phạm bang chủ và lấy cái chết ra đe. Phạm bang chủ là người cứng cỏi, mặc cho Trại tổng quản đe dọa và dụ dỗ thế nào cũng không hề chịu khuất phục. Song Trại tổng quản lại là kẻ xảo quyệt già đời, hiểu tâm lí người khác. Sau mấy ngày liên tục thuyết phục, lão biết đối phó với một kẻ cứng đầu như Phạm bang chủ không thể lấy lợi lộc ra nhử, cũng không thể đe bằng búa rìu; nếu tâng bốc lên tận mây xanh có khi lại được việc.
Thế là Trại tổng quản đích thân đón Bang chủ vào Phủ tổng quản ở, sai một người giỏi xu nịnh trong đám tay chân hàng ngày đem những câu nịnh bợ như "bang chủ anh hùng vô địch", "bang chủ uy danh vang dội giang hồ"... vv rót liền vào tai Bang chủ. Lúc đầu, Phạm bang chủ còn lấy làm bực mình, nhưng qua vài ngày nghe mãi lời đường mật cũng thấy bùi tai, nói cười thích thú. Tiếp đến, Trại tổng quản thân chinh xuất mã, tâng bốc càng cao hơn nữa. Trong câu chuyện, khi bàn luận anh hùng thời nay, Phạm bang chủ tuy rất tự phụ song vẫn tôn Miêu Nhân Phượng là số một trong thiên hạ. Trại tổng quản cười, bảo:
- Phạm bang chủ nói vậy là khiêm tốn quá. Kim Diện Phật tuy tên hiệu là "Ði khắp thiên hạ không địch thủ", nhưng theo ý ngu đệ thì chắc gì ông ta đã thắng được bang chủ?
Ðược tâng bốc, Phạm bang chủ khoan khoái vô cùng, bụng nghĩ Miêu Nhân Phượng tên tuổi vang dậy, võ công cực cao, song bản thân mình chưa chắc đã thua kém bao nhiêu.
Hai người nói chuyện đến nửa đêm, sáng hôm sau bỗng Trại tổng quản chuyển câu chuyện sang võ công của mình. ít lâu sau, các thi vệ trong Phủ tổng quản cũng bàn tán với nhau về chuyện dạo trước Trại tổng quản tiếp chiến với Miêu Nhân Phượng. Lúc đầu hai người ra đến hai trăm chiêu mà không phân thắng bại; sau đó Trại tổng quản đã nắm chắc phần thắng, nếu Miêu Nhân Phượng không thừa cơ bỏ chạy thì chỉ cần một trăm chiêu là họ Miêu ắt thua. Phạm bang chủ nghe lời bàn tán đó thì tỏ vẻ không tin.
Một hôm Trại tổng quản cười, nói:
- Bấy lâu hâm mộ Ngũ hổ đao gồm tám mươi mốt đường của Phạm bang chủ là tuyệt thế vô song, lần này chúng tôi mạo phạm oai hổ, tuy nói là có chỉ dụ của Hoàng thượng, song một phần cũng vì các anh em muốn được thấy võ công của Phạm bang chủ. Chỉ đáng tiếc là anh em chỉ muốn lập công nên cả mười tám cao thủ trong đại nội đều ra tay mới thỉnh được Phạm bang chủ về đây. Ngu đệ chưa từng ra được chiêu một chọi một với bang chủ thực là chưa cam tâm. Lúc này chúng ta chuyện trò đang cao hứng, xin lĩnh giáo Bang chủ mấy chiêu ngay tại đây có được chăng?
Phạm bang chủ nghe xong nói:
- Cả Miêu Nhân Phượng cũng bại trong tay Trại tổng quản thì chỉ e tại hạ không phải là địch thủ của ngài.
- Bang chủ khách khí quá! - Trại tổng quản cười.
Hai người nói qua nói lại vài câu khách sáo rồi ngay sau đó liền so tài trong sảnh luyện võ tại Phủ tổng quản.
Phạm bang chủ sử dụng thanh đao, còn vũ khí của Trại tổng quản thì thật lạ lùng, chỉ là một đôi lang nha bổng ngắn cán. Tổng quản người khỏe, ra chiêu dũng mãnh, quả nhiên võ công mười phần lợi hại. Hai người xoay tròn đấu đến hơn trăm chiêu cũng không phân hơn kém. Lại đấu khoảng ăn xong bữa cơm nữa thì dần đần Trại tổng quản đuối sức bị thanh đao của Phạm bang chủ đòn vào góc sảnh. Tổng quản mấy lần xông ra song không thoát được đường đao vây kín, bất đắc dĩ phải lên tiếng:
- Quả nhiên bản lĩnh Phạm bang chủ rất cao, tai hạ xin chịu thua.
Phạm bang chủ mỉm cười, xách đao nhảy ra khỏi vòng đấu. Trại tổng quản giận dữ vứt đôi lang nha bổng xuống đất, than thở:
- Tại hạ tự phụ anh hùng vô địch, ngờ đâu ngoài trời lại còn có trời nữa, người giỏi lại có người giỏi hơn!
Nói rồi lấy áo chùi mồ hôi, hổn hển thở mãi.
Sau trận so tài ấy, Phạm bang chủ lại được mọi người tâng bốc lên tận mây xanh, bang chủ cũng coi đám thị vệ là bạn bè chí cốt, còn với Tổng quản thì càng tin cậy. Vị bang chủ thô thiển này đâu có biết Trại tổng quản có ý nhường nhịn mình, nếu lão trổ hết công phu thực lực ra thì e trong vòng trăm chiêu, bang chủ ắt thua vì đôi lang nha bổng rồi.
Nhưng làm sao Trại tổng quản phải tốn nhiều sức lực, trăm phương ngàn kế thu nạp ông ta? Thì ra võ công của Phạm bang chủ tuy chưa phải cao thủ số một,nhưng ông ta có món tuyệt kĩ gia truyền không ai sánh được, đó là "Long trảo cầm nã thủ" gồm hai mươi ba đường, ai bị dính thì như bị đóng đinh, móc gân móc cốt.
Bất kỳ kẻ địch võ công cao cường đến thế nào, chỉcần bất kì một bộ phận nào trên cơ thể bị ngón tay ông ta bặp vào thì lập tức bắt dính, không sao thoát ra được. Trại tổng quản nghe lời Ðiền Quy Nông, mấu chốt để lấy được kho báu là phải bắt giam Miêu Nhân Phượng. Nhưng kế "đặt bẫy trong đại lao" không thành, thế là lão nghĩ tới mượn tuyệt kĩ đó của Phạm bang chủ. Kim Diện Phật tuy có bản lĩnh cao,Phạm bang chủ nếu giao đấu chính diện với ông ta, không đời nào ông ta để cho "Long trảo cầm nã thủ" dính được đến người. Nhưng Phạm bang chủ là bạn thân của ông ta nhiều năm qua, nếu như xuất kỳ bất ý đánh trộm thì may có cơ hội thành công.
Miêu Nhân Phượng thấy Phạm bang chủ chắp tay thì cũng đứng lên vái trả,miệng nói:
- Một việc nhỏ mọn, hà tất phải nhắc tới!
Rồi nghoảnh sang hỏi Ðỗ Hi Mạnh:
- Không biết tên Tuyết Sơn Phi Hồ ấy là người như thế nào, vì sao Ðỗ huynh lại kết oán với hắn?
Ðỗ Hi Mạnh đỏ mặt lên, đáp hàm hồ:
- Tại hạ vốn không biết con người ấy, chẳng hiểu hắn nghe lời dèm pha của ai,bảo tai hạ giữ một vật báu gia truyền của hắn, mấy lần đến đòi tại hạ. Tại hạ biết võ nghệ của hắn cao cường, bản thân đã lớn tuổi, không thể là đối thủ của hắn, cho nên mời các vị lên núi để mọi người phân giải rõ ràng. Nếu hắn cậy mạnh không phục thì xin các vị dạy cho kẻ hậu sinh ấy một bài học.
Miêu Nhân Phượng hỏi:
- Hắn nói Ðỗ huynh lấy báu vật gia truyền của hắn là gì vậy?
Ðỗ Hi Mạnh đáp:
- Có báu vật gì đâu? Hoàn toàn là điều bịa đặt.
Năm xưa, khi Hồ Nhất Ðao chết, Miêu Nhân Phượng buồn bực trong lòng bèn đi ngay tới Liêu Ðông tìm gặp bạn bè và người thân cũ của Hồ Nhất Ðao để hỏi thăm chuyện cũ và những nghĩa cử của người bạn tri kỉ duy nhất trên đời này. Sau khi hỏi dò, biết Ðỗ Hi Mạnh là người quen cũ của Hồ Nhất Ðao, ông bèn lên Ðỗ gia trang trên ngọn Ngọc Bút viếng thăm. Ðỗ Hi Mạnh không cho biết thêm được bao nhiêu về Hồ Nhất Ðao nhưng đón tiếp Miêu Nhân Phượng cực kì chu đáo, lại đích thân đưa ông tới nhà cũ của Hồ Nhất Ðao. Lúc ấy, căn nhà đã tường xiêu vách nát,bỏ hoang từ lâu.
Từ tình nghĩa với Hồ Nhất Ðao, Miêu Nhân Phượng bèn kết bạn với Ðỗ Hi Mạnh, đây là việc đã hơn hai chục năm về trước. Lúc này nghe Ðỗ Hi Mạnh nói ấp a ấp úng, Miêu Nhân Phượng bèn bảo:
- Nếu vật gì đó quả thật là của Tuyết Sơn Phi Hồ thì lát nữa hắn đến đây, Ðỗ huynh trao trả cho hắn là xong.
Ðỗ Hi Mạnh cuống quýt nói:
- Làm gì có vật báu nào? Làm sao tôi biết được mà trả hắn?
Phạm bang chủ thầm nghĩ Miêu Nhân Phượng là người sáng suốt cơ trí, ngồi lâu lúc nữa ắt thế nào cũng phát hiện ra có người mai phục trong phòng, liền vội khuyên:
- Ðỗ trang chủ, lời Miêu gia nói không sai chút nào. Vật nào cũng có chủ, huống hồ lại là đồ gia bảo truyền đời? Ngài trả cho hắn đi là xong, hà tất phải dấy binh đao, làm tổn thương tới hoà khí?
Ðỗ Hi Mạnh luống cuống nói:
- Ngài nói như thế, chẳng hoá ra không tin lời tôi sao?
Phạm bang chủ nói thêm:
- Tại hạ không biết rõ nguyên uỷ câu chuyện này nhưng Miêu gia Kim Diện Phật đã nói như thế, hẳn là không sai. Phạm mỗ này dọc ngang giang hồ, không dễ tin bất kỳ lời người nào, chỉ tin một mình Miêu gia Kim Diện Phật mà thôi.
Bang chủ vừa nói vừa đi tới phía sau Miêu Nhân Phượng, hai tay huơi lên để trợ thanh thế cho lời nói.
Thấy trong lời lẽ của ông ta có ý thiên vị mình, Miêu Nhân Phượng thầm nghĩ:
"Ông ta đứng đầu một bang nên nhìn sự việc cũng sáng tỏ thật". Chợt cảm thấy huyệt "phong tài" và huyệt "thần đạo" sau lưng tê dại đi, ông biết là có chuyện bèn vội vàng túng cánh tay trái đánh qua. Nào ngờ hai huyệt quan trọng này bị dính "Long trảo cầm nã thủ" của Phạm bang chủ nên ngay lập tức toàn thân tê dại, dù ông có võ công cao đến đâu, thần thông nhiều mặt đến mấy cũng không thể thi triển được chút nào. Nhưng Kim Diện Phật với tên hiệu "Ði khắp thiên hạ không địch thủ" một đời đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm lạ lùng, há có thể vì thế đã bó tay chờ chết hay sao? Ông hét to một tiếng, cúi đầu thấp, dùng sức lưng quăng tấm thân to lớn của Phạm bang chủ qua đầu. Bọn Trại tổng quản cũng kêu to, ai nấy từ sau chỗ nấp chui ra.
Phạm bang chủ bị Miêu Nhân Phượng quăng vọt qua đầu nhưng "Long trảo cầm nã thủ" vẫn bám chặt lấy huyệt đạo như hình với bóng, như giòi theo phân, người tuy ở trước mặt Miêu Nhân Phượng mà tay vẫn ở sau lưng ông ta. Miêu Nhân Phượng thấy xung quanh có người chui ra thì thầm nghĩ: "Ta một đời dọc ngang giang hồ, hôm nay lại bị lật thuyền dưới cống, bị kẻ tiểu nhân hạ độc thủ". Ngay lúc ấy một viên thị vệ nhào tới, giơ hai tay ghì chặt lấy đầu. Miêu Nhân Phượng giận sôi lên, biết không tránh được bèn ngửa cổ ra phía sau rồi vươn mạnh đầu húc mạnh ra phía trước. Lúc này, tất cả nội lực bản thân đều tập trung ở đầu, vừa húc là đâm ngay vào khoảng dưới hai mắt của viên thị vệ kia, "rắc"một tiếng viên thị vệ chết ngay lập tức. Ai nấy đều thất kinh, vốn định xô cả lại nhưng rồi đứng ngây ra cách Miêu Nhân Phượng đến mấy thước. Miêu Nhân Phượng tứ chi tê dại nhưng đầu vẫn chuyển động được, lập tức vươn cổ ra toan húc Phạm bang chủ. Hắn táng đởm kinh hồn song còn kịp nhanh trí trong lúc nguy cấp ôm lấy mạng sườn Miêu Nhân Phượng, cúi đầu áp chặt vào bụng dưới ông ta. Tứ chi như đã hồi phục được,
Miêu Nhân Phượng đá tung viên thị đứng gần mình rồi lập tức giơ tay đập vào lưng Phạm bang chủ. Nào giờ vừa giơ lên nửa chừng thì chân tay lại tê dại, cú đập tay không tới được đích. Thì ra Phạm bang chủ lại cẩm nã huyệt đạo ở lưng ông rồi.
Mấy đòn đánh qua trả lại này biến hoá nhanh trong nháy mắt. Trại tổng quản biết đòn đánh trộm của Phạm bang chủ chỉ có hiệu lực trong khoảng khắc, nếu kéo dài, Miêu Nhân Phượng ắt hoá giải được. Lập tức lão sấn tới, giơ ngón tay điểm hai cái vào huyệt "tiếu yêu" của ông. Công phu điểm huyệt của lão lúc ra tay thì chậm nhưng xuống tay rất nặng. Miêu Nhân Phượng "hự" một tiếng là xỉu đi, toàn thân mềm oặt.
Phạm bang chủ lúc này như nép trong vòng tay Miêu Nhân Phượng, không biết việc xảy ra bên ngoài, mười ngón tay vẫn nắm cứng huyệt đạo của Miêu Nhân Phượng. Trại tổng quản cười bảo:
- Phạm bang chủ, ông lập được kì công rồi, buông tay ra đi!
Lão nói đến lần thứ ba, Phạm bang chủ mới nghe thấy. Hắn ngẩng đầu lên nhưng vẫn chưa dám buông tay. Một thị vệ lấy trong đẫy ra một cái còng bằng sắt còng tay còng chân Miêu Nhân Phượng lại. Lúc đó Phạm bang chủ mới buông tay.
Trại tổng quản rất kiềng Miêu Nhân Phượng, chỉ sợ ông lại tìm cách thoát thân,nếu vậy thì mối lo về sau sẽ vô cùng vô tận. Lão cầm lấy thanh đao trong tay một thị vệ bảo:
- Này Miêu Nhân Phượng, chẳng phải họ Trại ta đây không tốt với bạn bè mà chỉ vì bản lĩnh của ngươi cao quá. Nếu không cắt đứt gân chân gân tay của ngươi thì bọn ta ăn không ngon, ngủ không yên đâu.
Lão giơ tay trái nắm chặt tay phải của Miêu Nhân Phượng, tay phải lão cầm đao toan cắt gân trên cánh tay đó. Chỉ cần bốn nhát đao là lập tức Miêu Nhân Phượng thành người tàn phế.
Phạm bang chủ gạt tay Trại tổng quản nói:
- Không được làm tàn phế ông ta. Ngài đã nhận lời với tôi, lại còn thề độc nữa mà.
Trại tổng quản cười nhạt, thầm nghĩ: "Ngươi tưởng ta thực sự không địch nổi ngươi ư? Không cho ngươi nếm mùi lợi hại, e ngươi còn rồ dại suốt đời!". Lập tức lão chùng tay xuống, vận sức ngang lưng, vai phải đột ngột hích luôn Phạm bang chủ. Một là vì cú hích này cực mạnh, hai là vì họ Phạm không đề phòng, "bình" một tiếng, cả người Phạm bang chủ lao vọt qua vách, làm vách ván gian phòng thủng một mảng lớn. Trại tổng quản cười ha hả, giơ đao chém xuống cánh tay phải của Miêu Nhân Phượng.
Nằm trong màn, Hồ Phỉ nghe rõ mồn một, thầm nghĩ: "Miêu Nhân Phượng tuy là kẻ thù giết cha mình nhưng là một đại hiệp đời nay, sao có thể bỏ mạng dưới tay loài chuột bọ được?". Nghĩ rồi, hét to một tiếng, nhảy vọt từ trong màn ra, bay một chưởng tới khiến một tên thị vệ ngã xô vào Trại tổng quản. Trại tổng quản không kịp đề phòng tình thế biến đổi mau lạ thường này, bỏ luôn đao xuống đỡ lấy tên thị vệ. Thừa dịp Trại tổng quản sểnh tay, Hồ Phỉ hai tay túm hai tên thị vệ, đập đầu chúng vào nhau khiến chúng vỡ đầu ra chết ngay. Rồi tay trái phát chưởng, tay phải ra quyền, đánh tiếp luôn hai người nữa. Trong lúc hỗn loạn, bọn họ không biết có bao nhiêu kẻ địch, chỉ thấy Hồ Phỉ vừa ra tay đã oai phong như thần, ai nấy bất giác sợ hãi.
Hồ Phỉ cho một quyền vào đầu tên thị vệ, tên này ngất xỉu; tay trái vung ra một chưởng, bỗng cảm thấy kẻ địch ra chiêu vừa thu tay vừa đẩy, khiến bàn tay chàng trượt xuống. Lòng thầm kinh hãi, trấn tĩnh lại nhìn, chàng thấy đối thủ râu trắng như cước dài quá rốn, mặt mũi hồng hào, tuy chưa biết là ai, song chiêu "hỗn độn sơ khai" vừa công vừa thủ của ông ta vừa nãy quả phải là một danh thủ nội công nếu chẳng phải quyền sư họ Tưởng thuộc Vô Cực Môn thì còn ai vào đấy nữa!
Hồ Phỉ thấy kẻ địch đông, lại toàn là những cao thủ, bèn nẩy ra một kế. Chàng nhảy vọt lên đá thật mạnh vào ngực Linh Thanh cư sĩ. Cư sĩ quen luyện công pbu ngoại công, thấy cú đá bay tới bèn giơ tay chém vào sống chân Hồ Phỉ. Hồ Phỉ thừa cơ rụt chân lại, giơ hai tay ra quơ trong đám đông. Cửa phòng nhỏ hẹp, hơn mười người túm tụm lại với nhau, chửng có chỗ nào mà tránh. Trong tiếng hò hét,một tay Hồ Phỉ đã tóm được ngực Ðỗ Hi Mạnh, tay kia nắm được bụng dưới Huyền Linh Tử. Chàng dùng hai người này làm vũ khí, đẩy mạnh tới, họ chỉ sợ người của mình bị thương nên không dám đánh lại, đành lui dần. Thế là hơn mười người bị dồn vào góc nhà, tình thế thật khó coi.
Trại tổng quản thấy tình hình bất lợi vội nhảy vọt từ đám đông ra, mười ngón tay như móc sắt chụp mạnh xuống đỉnh đầu Hồ Phỉ. Hồ Phỉ đang muốn dụ lão ra tay,thấy thế cười ha hả, nhảy vọt về phía sau mấy bước kêu to:
- Lão Trại ơi lão Trại, lão thật chẳng còn biết liêm sỉ là gì!
Trại tổng quản ngẩn người ra hỏi:
- Cái gì mà không biết liêm sỉ?
Trong tay Hồ Phỉ vẫn nắm chặt Ðỗ Hi Mạnh và Huyền Minh Tử và đều nắm vào những huyệt quan trọng khiến hai ngươì còn gượng một chút sức lực mà không sao thi thố được, mặc cho chàng điều khiển...