hôm sau, tôi cố tình đi thật sớm canh me trước cổng nhà Uyển Văn. Thấy tôi em có vẻ mừng lắm, nhưng chợt nhớ điều gì, em xụ mặt xuống. Đôi mắt em nhìn xuống đất như thể trách móc tôi, hai bàn tay em vân vê cái vạt áo trông thật dễ thương. Tôi khẽ nựng lên má em, chào cô rồi lên xe vọt thẳng
- Hôm nay em chán học quá! đi đâu đó chơi đi anh!
- Em muốn đi đâu?
- Chỗ nào có anh là được!
- Đi lòng vòng nhé!
- Giỡn thôi! hôm nay em có tiết kiểm tra!
Nói xong em siết chặt lấy eo tôi, hôn nhẹ một cái rồi cười khì. Chở em lại trường, cũng không còn sớm sủa gì nữa, tôi vội vã đánh xe vọt thẳng. Dù gì thì mình cũng cúp học lâu quá rồi! Đến lớp, ngồi đồng gần 5 tiếng đồng hồ, tay chân rã rời. Uyển Văn nhắn tin, khỏi qua chở em ăn luôn ở trường rồi ôn bài. Thế là trưa nay tôi tự do tự tại. Ra về, đợi tụi bạn khuất xa khỏi cổng trường, tôi đi lòng vòng kiếm Kim Anh nói chuyện chơi! Lâu ngày không gặp, nhớ em thật. Quái, hôm nay em nghỉ, tụi bạn nói em về quê có việc, việc gì thì có thánh mới biết. Gọi điện hỏi thăm qua loa đâu đó xong, tôi chán nản dắt xe ra khỏi cổng. Chiều nay lại không có tiết, đi chơi đâu đó thôi! Cafe? Chắc là vậy! Tay bí khoa gọi điện, tập văn nghệ thi toàn trường, khoa tôi và khoa của Kim Anh liên minh với nhau. Vậy cũng hay, có dịp bên cạnh Kim Anh nữa rồi!
Chiều qua chở Uyển Văn, xe đông nghẹt làm chúng tôi phải tới 6h tối mới có mặt tại nhà ngoại em được. Có vẻ như cô và ngoại em cũng sốt ruột lắm, hai người đã đứng sẵn ngoài đầu ngõ đợi em về.
- Kẹt xe hả em!
- Dạ! – tôi vừa quệt mồ hôi vừa trả lời
- Thôi em và nhà cô ăn bữa cơm đi! Giờ về thì trễ rồi
- Dạ thôi! Em phải về
Uyển Văn ngồi đằng sau hình như không đồng tình với ý kiến này của tôi thì phải, em khẽ nhéo vào hông tôi một cái thật đau rồi thì thầm vào tai trong lúc cô và bà ngoại em không để ý: Anh có vào không thì bảo? Biết thế nào bây giờ? ý em là ý trời rồi! và nhất là cô giáo tôi nấu ăn rất tuyệt vời, nghĩ thôi mà bụng tôi đã réo liên hồi. Cậu mợ của em đang lục đục chuẩn bị dọn bàn, mùi đồ ăn thơm nức mũi và không khí thân thuộc đang lan tỏa khắp căn nhà nhỏ.
- Em à! chủ nhật tuần tới giúp cô chuyện này được không?
- Dạ!
- Em qua phụ con Văn dọn đồ về nhà cũ giùm cô!
- Cô chuyển về đó luôn hả cô?
- Ừ! -
Nói xong cô chợt thở dài, bữa cơm đang vui bỗng chốc chùng xuống. Uyển Văn ngồi im thin thít không nói một lời nào, em cúi đầu lặng lẽ mặc cho mái tóc dài che kín gần như cả khuôn mặt, đôi đũa trên tay em cứ đưa qua đưa lại trong chén như thể em không có chủ ý dùng nó vào việc ăn mà để khuấy bột vậy. Thương em thật, đáng lẽ ngày thường tôi đã nắm chặt tay em nhưng hôm nay đông người quá, đành thôi! Tôi chỉ cười khe khẽ và bắt đầu chiến đấu với mấy món ăn đang dọn trên bàn, dù sao đây cũng là chuyện vui mà.
- Thưa ngoại thưa câu mợ thưa cô em về!
- Phải kêu là mẹ chứ sao là cô! – Cậu em chọc
- Dạ con quen miệng!
Uyển Văn tiễn tôi ra tới tận đầu hẻm, mặt em có vẻ tươi hơn một chút.
- Đi chơi với anh!
- Để coi đã!
- Lẹ đi tối rồi!
- Em chưa trang điểm
- Em đẹp nhất trên đời, khỏi trang điểm cho mệt! – Tôi nựng mặt em rồi buông lời nịnh bợ, em trang điểm lâu lắm, chờ sốt ruột
- Xạo!
Nói vậy thôi chứ em cũng leo lên xe tôi, cười hì hì và quàng tay qua cổ. Dù em có gượng cười nhưng tôi biết chắc em vẫn còn đang buồn lắm. Cú sốc này đối với em có lẽ là lớn lắm đây, một người mà em rất thần tượng
bỗng chốc một ngày em phát hiện ra người đó đã lưa dối mẹ con em hơn 15, 16 năm, tôi không dám nghĩ đến cảm giác em lúc đó, hay là tôi đang sợ hãi cho chình bản thân mình, giá như tôi không gặp Hạnh thì bây giờ mọi chuyện đã khác hẳn, . Quên Kim Anh?hơi khó đấy! nhưng chắc cố gắng thì vẫn được nhất là chúng tôi chẳng có gì ràng buộc với nhau. Lúc ấy, có lẽ tôi cũng cố gắng gượng mà dành hết toàn bộ tình cảm của mình cho Uyển Văn rồi! Khó nghĩ thật. Tôi dại quá! Còn Hạnh? Tôi biết phải làm sao nếu em biết được sự thật đây. Tôi vừa lái xe vừa thở dài, tâm trí để đâu đâu làm cho Uyển Văn ngồi sau cứ nhắc: Anh lo nhìn đường kìa! té em bây giờ. Tôi bình tĩnh lại và bớt nghĩ mông lung, chắc đành chở em tới quán cafe quen thuộc, kiếm một bàn nào đó khuất khuất một chút, để tôi có thể hôn nhẹ vào má em thôi, với em chắc như vậy là đủ để em tin rằng tôi lúc nào cũng bên cạnh?
- Anh nè!
- Hả?
- Em sợ quá!
- Ai ăn hiếp em hả?
- Không! Em sợ anh hết yêu em
- Khờ!
Tôi cốc nhẹ lên trán em rồi cười, còn em thì xụ mặt xuống, hay tay xoa đầu liên tục, trông dễ thương vô cùng. Chợt nghĩ dại: Không biết ba tôi có giống ba Uyển Văn không nữa? Hên xui! Tôi cũng chẳng biết mình sẽ cảm giác ra sao nếu lâm vào tình cảnh của Uyển Văn nữa đây! Hi vọng là không, mặc dù tôi cũng chẳng tin tưởng lắm! Tôi quên mất có sự hiện diện của Uyển Văn, mồi điếu thuốc và thả khói một cách chậm rãi.
- Anh đừng hút nữa mà! – Uyển Văn nói nhẹ nhàng bên tai
- Hết điếu này thôi!
- Nhưng em không thích! em không chịu nỗi khói thuốc
- Ừ! Anh ra ngoài hút nha!
- Thôi anh cứ ngồi đây đi! Không sao đâu!
Tôi bật cười và dụi tàn thuốc, em không chịu thì thôi vậy! Nhìn đồng hồ, còn hơi sớm ngồi chút nữa rồi về!
- Anh nè!
- Gì nữa người đẹp?
- Anh đi chơi có vui không?
Lại định chửi khéo tôi đây mà! Đành phải giở giọng yêu thương sến rện thôi! chắc là em sẽ không chất vấn gì nữa. Mà đúng như vậy thật, em chỉ ngồi im dựa đầu lên vai tôi và nũng nịu nghịch tóc. Trông em dễ thương như một chú mèo con đang nằm trong tay tôi vậy. Tôi nhẹ nhàng quàng tay qua vai em, nhìn lên trần và tự hỏi: Phải chăng đây là hạnh phúc?
*****
Sáng chủ nhật, tôi cùng với cậu của Uyển Văn hì hục khiên đồ vào nhà, mệt thật. Hình như lúc đi, cô và em dọn hết cái nhà này luôn hay sao ấy, tôi vừa vác cái tủ quần áo vừa lầm bầm trong miệng, nặng quá. Uyển Văn đã không thông cảm thì chớ, em còn vừa nhìn tôi vừa bụm miệng cười rúc rích, lâu lâu còn chọc tôi yếu như sên nữa chứ, hic hic. Dọn hết cả đống đồ vào nhà, tôi uống vội ca nước đá và ngồi bệt xuống thềm thở dốc. Buổi trưa trời bình thường đã nóng, hôm nay vác cả đống đồ vào, người tôi như chảy mỡ. Hộp cơm mua vội khô ran bên cạnh mà tôi cũng chẳng thèm quan tâm, thèm thuốc thật, nhưng có cô và nhất là Uyển Văn ở đây, có cho tiền tôi cũng chẳng dám. Tôi chỉ chép miệng thở dài và ngao ngán nhai cho hết hộp cơm khô khốc.
- Sao anh ăn ít vậy? Cơm dở hả?
- Không! Nóng quá!
- Anh ráng ăn cho hết đi! Hay là em mua cho anh cái khác?
- Có người đẹp bên cạnh ăn gì cũng ngon! – Đành đánh trống lảng qua chuyện khác vậy, giờ tôi cũng chẳng muốn ăn gì cả
- Mẹ em ở đây đó! – Em lườm tôi rồi khẽ liếc vào nhà, cô cùng cậu em vẫn đang mải mê kê lại bàn ghế và vài món đồ linh tinh
Vậy tội gì không hôn em một cái nhỉ? một mắt tôi rà trong nhà, mắt còn lại nhắm thẳng mục tiêu, làm vậy chắc có ngày tôi lé quá, hic. Uyển Văn không để ý, em còn mải mê ăn cơm. Chớp thời cơ, tôi bỏ vội hộp cơm và hôn lên má em. Em giật mình vội vã nhìn vô nhà rồi đánh vào vai tôi một cái rõ đau.
- Làm gì kỳ vậy?
- Nhớ em quá!
- Còn lén hôn em nữa em táng cho gãy răng!
Uyển Văn giơ tay lên, bặm môi lại và lườm tôi. Tôi chợt phì cười, nhìn em dễ thương thật, mà nếu vậy thì nên hôn thêm vài cái nữa, việc gì mà tôi không dám nào. Mặc cho em đánh như…phủi ruồi vào vai, tôi cũng đè em ra hôn thêm vài cái nữa, mát lòng mát dạ thật. Em ngồi cười khúc khít thi thoảng vẫn lấm lét nhìn vào nhà. Hộp cơm còn hơn 3/4, ngán thật! Tôi buông cái muỗng nhựa xuống và dựa lưng vào tường. Cô và cậu em bước ra, kêu hai đứa canh nhà để họ đi về ngoại lấy ít đồ. Từ đây về lại đó rồi vòng ngược lên đây tốn cũng kha khá thời gian đây!
- Nhìn anh nham hiểm ghê! – Uyển Văn ngó tôi lăm lăm
- Em biết rồi còn giả bộ!
- Cấm tiệt! Anh 35 quá ai chịu nổi?
- Em!
Chúng tôi chụm đầu vào nhau, ngồi cười rúc rít như hai chú chim non đang đùa vui trên cành lá. Uyển Văn khoác eo tôi, dựa đầu vào vai tôi nũng nịu như một chú mèo con đang nép mình vào chủ vậy. Tôi ngồi nhìn em và siết chặt vòng tay mình lại. Tôi dường như cảm nhận được nhịp đập loạn xạ của một trái tim bé nhỏ và cả hơi thở nóng hổi, gấp gáp của em nữa. Không gian yên tĩnh thật, tôi khẽ hôn nhẹ lên trán em, lên má, tôi cứ thế ôm chặt em vào lòng mình. Bất chợt, em khóc. Em vừa ôm tôi thật chặt vừa khóc, nước mắt em chảy dài trên gò má, người em run lên trong vòng tay tôi.
- Sao vậy em?
- Em sợ!
- Hồi nãy đánh anh bình bịch mà giờ khóc nhè rồi!
Uyển Văn không nói gì cả, em nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ, đôi mắt em đẹp thật nhưng cũng có lần tôi đã nói: ”Cái gì đẹp chẳng bao giờ gắng với điều gì vui vẻ cả, như một bản nhạc hay nhất quyết là một bản nhạc buồn vậy”. Tôi hiểu cảm giác của em lúc này khi trở về ngôi nhà cũ, nó vẫn như xưa nhưng chắc chắn giờ đây một người đã mãi mãi rời xa khỏi cuộc đời em. Tất cả diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi em không kịp thích nghi với hoàn cảnh, em lúc nào cũng ngỡ ngày mai thôi, ba em sẽ về lại ngôi nhà này. Tôi không nỡ đập tan cái ước mơ mỏng manh như bong bóng xà phòng của em, thôi thì hãy cứ để em mộng mơ, thà là sống hạnh phúc trong mơ còn hơn là phải đối diện với một sự thật trần trụi đang phơi bày trước mắt, có khi thế lại hay, có khi. Sau này, đôi lúc tôi vẫn bắt gặp ánh mắt em thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cái ghế salon nơi mà ngày trước ba em vẫn hay ngối đó uống cafe, đọc báo. Em lau vội dòng nước mắt đang lăn dài trên má, cố gắng giữ cái gương mặt tươi tỉnh và cả cái nụ cười gượng gạo vô hồn trên môi, em cố kể tôi nghe những chuyện vui trên trường để khỏi phải nghĩ về việc cũ. Một khi người kể chẳng có tâm trạng, thì câu chuyện cười nhạt nhẽo vô cùng, tôi nghĩ vậy và bắt chước em, nở một nụ cười gỉa tạo trên môi.
- Sao anh hút thuốc?
- Cho đầu óc đỡ căng thẳng!
- Vậy tập cho em đi!
- Khùng! – tôi cốc đầu em một cái rồi xoa nhẹ lên nó- Anh cấm đó
- Sao anh hút được còn em lại không?
- Luật bất thành văn!
- Làm con trai như anh sướng thật, muốn làm gì thì làm!
Nói xong em cúi đầu xuống, hai bàn chân nghịch ngợm đá những hòn sỏi nhỏ lăn lông lốc ra sân, mặt em đã tươi hơn, nụ cười cũng vì thế mà tự nhiên hẳn.
- Sao con khóc?- Cô nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên- em ăn hiếp con cô à?
- Dạ không?- tôi bối rối gãi đầu
- Không có đâu mẹ, hồi nãy quét nhà bụi bay vô mắt!
Uyển Văn cố lấm liếm cho tôi nhưng có vẻ cả cuộc đời em chưa từng nói dối lần nào thì phải, có bị mù tôi cũng không tin những gì em đang phát biểu huống chi là cô tôi với cặp mắt còn nhạy bén hơn đại bàng sa mạc. Cô không nói gì cả, lẳng lặng vào nhà dọn dẹp, em cũng lật đật nối bước theo sau. Còn tôi, đã hết nhiệm vụ, quay về với mẹ hiền thôi!
Nguyên một buổi chiều rảnh rỗi thật, Uyển Văn thì bận bù đầu với cái chổi và giẻ lau nên có lẽ em sẽ không gọi điện hay nhắn tin gì rồi! Chắc chắn thế, Kim Anh về quê rồi thì phải, qua nhà Hạnh thôi mà có không muốn cũng đâu có được, em gọi điện réo tôi rồi!
- Mình đi đâu đi em!
- Ở đây cũng vui vậy!
- Anh ngán tới cổ, có tụi bạn em ở nhà đâu làm ăn gì được!
- Anh ghê thấy mồ! – Hạnh bĩu môi- Dê xồm
- Đi!
Tôi rồ máy, Hạnh ngoan ngoãn bước lên xe, làm sao có thể hẹn hò lãng mạng được khi bao vây chúng tôi là những quý nương vô cùng hài hước và khả ố. Một quán cafe ngoại thành với cây cối xum xuê có vẻ thích hợp đây. Ở đó vừa vắng vẻ vừa thoáng mát phù hợp với những cặp đôi cần không gian riêng tư như chúng tôi! Tuy nhiên, cũng có một số “trục trặc” nho nhỏ, tất nhiên là không phải việc tôi hay Hạnh bị chim thả bom vào đầu hay trái sầu riêng nào đó vô tình chao liệng mệt mỏi mà hạ cánh xuống “hộp số” của hai đứa.
- Anh nè!
- Gì em?
- Sao anh không dẫn em về gặp ba má anh!
Tôi ngớ người ra, làm sao mà dẫn em về được. Ba mẹ sẽ lột da tôi ra mất vì trong mắt hai người chỉ có duy nhất Uyển Văn thôi! hic gay to rồi. Lỡ bây giờ em cao hứng muốn tôi chở về nhà thì chết. Nghĩ tới thôi mà mồ hôi tuôn ra như suối
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì
- Vậy chừng nào anh dẫn em về ra mắt ba mẹ anh?
- Từ từ đi em
- Anh tính chạy làng à?- Hạnh nhìn tôi giận dữ vô cùng
- Không!
- Anh chở em về! – Hạnh hét lên, lần đầu tiên tôi thấy em như vậy, sợ thật
- Thôi mà em!
- Về nhanh lên!
Nói xong em đứng dậy bỏ đi một nước. Tôi lật đật tính tiền, vác xe rượt theo em.
- Lên xe anh chở về!
- Tôi không thèm! – Em vưa nói vừa bịt hai tai lại
- Người ta nhìn kỳ lắm em!
- Kệ!
Nhưng thấy tôi cứ lẽo đẽo theo em hoài, em hơi ngượng thì phải, em chịu ngừng lại và leo lên xe. Em đã chịu nhượng bộ, cũng hơi mừng một chút nhưng lại lo thêm: không biết khi nào em sẽ từ bỏ cái ý nghĩ tìm gặp song thân của tôi nữa đây? Em ngồi lỳ trên xe, chẳng chịu nói tiếng nào cung chẳng chịu khoác eo tôi như mọi khi. Tôi phải năn nỉ em hết lời để em bỏ qua cái yêu cầu quái đản ấy của mình nhưng có lẽ là hơi khó, trừ khi làm em mất trí nhớ. Đành nhờ ông anh ba vậy! tất nhiên là chỉ nhờ ổng thế vai gặp Hạnh một lần thôi chứ tôi không bao giờ có cái ý nghĩ tẩy não em cả, hic
- Éo! mày tự mà lo lấy, cái quần gì cũng kêu tao hết vậy!
Nói xong ổng bỏ đi một nước, trong phòng chỉ còn lại mình tôi với một câu hỏi hóc búa: làm cách nào để Hạnh không đòi diện kiến dung nhan của song thân tôi đây. Nếu vậy thì bể chuyện hết, nguy hiểm thật
*****
Tôi vừa ngồi rít thuốc vừa cố gắng nghĩ cách. Quả thật, yêu cầu của Hạnh chính đáng vô cùng, không thể nào từ chối được. Nhưng dẫn em về nhà ra mắt ba mẹ tôi thì nằm ngoài tầm với. Ba mẹ tôi sẽ lột da tôi ra mất, đó chỉ là bước một. Uyển Văn và cô giáo biết, tôi sẽ bị họ lóc mỡ, đó là bước hai. Tới lượt Hạnh, em sẽ nhai sống lục phủ ngũ tạng của tôi, bước ba là thế. Chắc lúc ấy tôi chỉ còn lại bộ xương khô, à quên, hai ông anh tôi cũng cưng Uyển Văn lắm, chắc tủy cũng chẵng còn. Ông anh ba đã có dấu hiệu chạy làng rồi vậy là không nhờ vả gì được ổng. Chắc chắn là phải dẫn Hạnh về nhà thôi, em mà mò tới tận trường nơi tôi đang học thì bỏ bu! Nghĩ thôi mà xương sống của tôi đã lạnh ngắc. Nhưng quan trọng, dẫn em về nhà lúc nào? Ai sẽ “đại diện” gặp mặt em đây? Khó nghĩ quá! Đầu óc tôi rối tung, Điếu thuốc đã tàn từ lâu nhưng khói thuốc đặc quánh vẫn còn đang lơ lửng trong phòng và tỏa ra những hình thù quái dị! Chán thật. Tôi nhủ thầm, dụi tàn thuốc và thay đồ, qua gặp Hạnh thôi. Tôi lái xe đi một cách vô cùng chậm chạp, quãng đường từ nhà tôi đến chỗ Hạnh sao mà ngắn thế nhỉ?
Hạnh tiếp tôi bằng một đôi mắt mang hình viên đạn và khuôn mặt y chang cán bộ đang hỏi cung tội phạm. Không biết sau này em làm cô giáo thì thế nào, chứ lúc đó em trông oai phong lẫm liệt vô cùng. Chợt nhìn vào mắt em, tôi cảm thấy lúc này nó không còn là đôi mắt tròn xoe của một chú nai vàng ngơ ngác như thuở nào gặp mặt nữa. Mắt em bây giờ tròn và sáng quắt y chang mắt cọp, hic hic. Đôi mắt cọp ấy đang nhìn tôi từ đầu cho đến chân, từ trái sang phải với vẻ mặt như thể muốn lao vào mà nhai xương tôi vậy. Tôi có cảm tưởng như em là một vị tướng quân và trước mặt vị tướng ấy là tên hàng binh mới vừa bị tóm đang chờ được “đấu tranh khai thác”. Vị tướng ấy bắt đầu hỏi cung
- Anh tới làm gì?
- Rủ em đi uống nước! – Tôi khép nép y chang con gái mới về nhà chồng vậy!
- Không đi đâu hết!
- Ừ! thôi anh về
- Tính bỏ chạy hả?- Em chợt hét to
- Vậy thì đi với anh! – tôi run rẩy trả lời
Thoát khỏi phòng trọ, cũng may là bạn em hôm nay đi vắng cả chứ nếu không thì nỗi nhục này biết tỏ cùng ai. Vào quán, mắt em vẫn long lên sòng sọc và nhìn tôi một cách đầy nguy hiểm. Chắc em đang suy nghĩ xem nên chôn sống hay là treo tôi lên mới vừa cái tội trì hoãn nghĩ vụ thiêng liêng với em đây? Ly nước trên bàn đã tan đá gần hết nhưng em cũng không thèm đoái hoài đến, chỉ ngồi khoanh tay trước ngực và nhìn tôi bằng một con mắt (tức mỗi bên nửa con).
- Anh tính sao?
- Tính gì cơ?- tôi lễ phép hỏi lại một cách đầy ngây thơ nhưng lại có ẩn ý đánh trống lảng quá rõ rệt
- Anh giỡn mặt với em hả?
- Anh nào dám!
- Chừng nào?- Em hỏi mà không thèm nhìn lấy cái mặt tôi
- Từ từ!
- Em không muốn nghe anh trả lời như vậy!
- Một thời gian nữa! – Tôi cúi gầm mặt xuống, nhắm mắt chờ bão
Hạnh đứng phắt dậy và đi ra khỏi quán. Tôi lật đật chạy theo, níu tay em lại như con nít níu quần mẹ ấy! Trông thảm hại vô cùng. Có vẻ như em hơi động lòng thì phải, gương mặt em đã bớt hình sự, miệng em khẽ cười một cái rồi nhẹ nhàng quay về ghế thẩm phán. Tôi cũng được thể mà chạy tọt lại vành móng ngựa đang chờ mình nãy giờ.
- Thôi thì em không ép! Chừng nào anh thấy thích hợp thì dẫn em về ra mắt
- Ừ! Anh hứa là sẽ sớm thôi em!
Tôi hứa với gương mặt quả quyết vô cùng, nhưng nếu tinh ý có thể biết ngay là tôi nói dối, mắt tôi lúc ấy láo liên như thằng ăn cắp gà. Hạnh không để ý, em đang bận vuốt lại mái tóc và giải quyết nốt ly nước đã tan đá gần hết từ thuở nào! May thật, tôi lau vội giọt mồ hôi trên trán và thầm nhủ. Nhưng tôi chỉ vui được đâu đó hơn nửa phút. Sau khi đã giải quyết hết ly nước, em bắt đầu giải quyết tôi luôn, hình như em thấy việc nhai đầu tôi dễ hơn nhai đá hay sao ấy
- Chút nữa anh chở em về được không?
- Chứ không lẽ anh bắt em đi bộ về! – Tôi trả lời nhưng trong lòng vẫn khấp khoải hồ nghi, làm quái gì em tha tôi dễ dàng thế
- Về nhà anh! Được không?- Em cố tình nhấn mạnh chữ “được không” như thẩm phán gõ cộp cái “đồ đập đá” ấy
- Ừ! Chút anh chở! – tôi xụi lơ đáp
Tôi tính tiền và lết ra khỏi quán một cách vô cùng khổ sở, theo kinh nghiệm thì được đằng chân em sẽ leo lên đằng đầu đây. Và lần sau, nếu em có hứng, em sẽ đến nhà gặp song thân của tôi bất cứ lúc nào mà chẳng cần phải thông qua tôi! Nguy hiểm quá, nhưng lỡ rồi, phóng lao đành theo lao thôi! Tôi chở em về mà thở dài thường thượt, may mà em ngồi sau. Tới nhà, không lẽ không dẫn em vào, phải dẫn. Không lẽ dẫn em vào mà không mời em ngồi chơi, phải mời. Không lẽ chỉ mời em ngồi chơi một chút, phải kêu em ở lại lâu lâu. Hi vọng là ba mẹ tôi sẽ không về! Lạy trời cho ông bà không quên cái gì ở nhà! Chuông cửa reo lên làm tôi toát...