nề thật, nhất là vòng tay em vẫn siết chặt và đôi môi em vẫn còn đặt hững hờ trên vai tôi. Em chẳng nói một tiếng nào cả, tôi cũng vậy. Đôi khi một sự im lặng cũng là quá đủ để diễn đạt mọi cảm súc của con người, thỉnh thoảng tôi còn nghe được cả tiếng khóc thút thít đằng sau lưng mình. Biết sao được em, anh không muốn bản thân mình phạm thêm sai lầm nào nữa cả, bao nhiêu đã là quá đủ cho anh rồi. Tôi chở em về nhà, em cương quyết không chịu xuống xe, nhưng cũng không thể để em đi rong cả đêm ngoài đường được, đành phải tháp tùng em đi dạo. Chúng tôi lúc ấy cứ như một cặp tình nhân hạnh phúc lang thang khắp mọi nẻo đường, đến hơn 2h sáng em mới chịu về nhà. Đó là lúc sau thôi, còn bấy giờ, tôi bận phải đối phó với không biết bao nhiêu là câu hỏi tại sao của Kim Anh đang giăng ra trước mặt, nhưng trước nhất là phải giải thích cho Uyển Văn cái đã
- Anh đang ở đâu mà không về nhà?
- Anh có chút việc! vậy thôi! đừng nghĩ lung tung
Kim Anh ngồi sau xe chốc chốc lại thở dài, đường hôm nay vắng vẻ thật, chỉ có hai kẻ đang lang thang dọc các tuyến đường trong thành phố với nỗi buồn nặng trĩu trong lòng, tôi có nỗi buồn của tôi, Kim Anh có nỗi buồn của Kim Anh và chả có cái nỗi buồn nào giống với cái nỗi buồn nào cả, bất chợt em hỏi tôi
- Anh có cảm tình với em không?
- Có
- Nhiều không?
- kha khá
- Sao anh sợ chị Uyển Văn quá vậy?
- Ừ! đang thiếu nợ chỉ cũng…kha khá
- Hèn!
- Ừ! Em nghĩ sao cũng được
- Anh là thằng hèn nhất trên đời- em hét vào tai tôi
- Ừ! anh cũng nghĩ vậy! – nói xong sóng mũi tôi chợt cay cay- Về nha em
- Về đi thằng hèn! Tôi có chân tự về được
Tôi chợt buồn cười, khi say phụ nữ có can đảm đến lạ, tôi không nói gì cả, lẳng lặng chở em về, chán thật. Ngày mai em lại tránh mặt tôi nữa đây, hic
*****
Việc học dạo này thật căng thẳng, tôi cũng lấy làm mừng vì có thứ để cho đầu óc tập trung vào mà thôi nghĩ về mấy chuyện linh tinh. Cũng sắp thi rồi, không khí lớp dạo này không còn náo nhiệt nữa thay vào đó chỉ còn những đôi mắt căng thẳng dán chặt vào quyển sách trên bàn mọi lúc mọi nơi, những buổi học nhóm, những giờ nán thêm lại để hỏi cái này cái nọ cứ diễn ra một cách đều đặng mỗi ngày, năm sau chúng tôi làm luận văn ra trường rồi nên chẳng đứa nào muốn mình học lực trung bình cả. Tôi cũng bị cuốn hẳn vào đó, gác lại toàn bộ những cuộc hẹn hò và cả chuyện ngồi tán
dóc với Kim Anh nữa, sau cái vụ hôm nọ, chúng tôi rất ít liên lạc, kệ chắc Kim Anh đang buồn không thèm gặp. Hạnh thì không nói gì, chỉ chúc tôi thi tốt, còn Uyển Văn thì có vẻ hơi giận, nhưng cũng chỉ xụ mặt xuống rồi dặn nhắn tin cho em đều đặng hơn. Ừ! vậy coi như tôi thanh thản cho tới Noel, hì hì.
Mà ai đã và đang học đại học cũng biết đấy! chẳng rõ phải ôn cái gì cả, nhiều quá, đành phải tủ thôi. Cũng may, tôi qua hết các môn nhưng không dám vui mừng ra mặt, trong lớp cũng có vài thằng bạn cay cú vì rớt, khoét vào nỗi đau của tụi nó cũng chẳng hay ho gì, về nhà rồi mừng cũng được. Tan học rồi, làm gì đây nhỉ? ra quán ăn cái lẩu làm vài chai coca coi nhưng mừng qua đươc mấy môn khó xơi thôi! Sắp tới Noel rồi, trời cũng se se lạnh, rủ Uyển Văn đi chơi nè, còn Hạnh thì chờ Noel vậy, vì tôi biết nhà thờ là nơi Uyển Văn và gia đình sẽ có mặt cho tới hết đêm sinh nhật Chúa, nhà em rất sùng đạo, chắc chắn là vậy.
Gọi điện cho em rủ đi chơi, em cũng ậm ừ gật đầu, kệ 7h qua chở. Tới nhà, ba em và cô đang ngồi uống trà, hi vọng không phải là chờ tôi, hic. Phải vào chào hỏi chút thôi.
- Dạ em chào cô, con chào bác!
- Chở con nhỏ đi đâu?- ba em hỏi
- Dạ đi uống nước một chút
- Mấy giờ về?
- Dạ 9h!
- 8h rưỡi nó phải có mặt ở nhà!
- Dạ
Tôi nói xong mà thấy mồ hôi rơi nhễ nhại, rét ba em thật. Cô chỉ ngồi im, lâu lâu cười với tôi một cái rồi kêu tôi ngồi xuống uống trà đàm đạo chờ Uyển Văn trang điểm(30 phút, hic). Một lúc sau, em bước xuống nhà, trông em có vẻ lạ, hình như là nhuộm tóc, màu hạt dẻ không đậm lắm trông rất đáng yêu. Tôi len lén nhin ba em một cái rồi quay sang em cười buồn, em biết ý tinh nghịch nháy mắt lại rồi xin phép ba mẹ, trước khi đi, ba em còn nhìn tôi
- Chở nó về đúng giờ!
Tôi dắt xe ra khỏi nhà em mà tim vẫn còn đập thình thịch, đá chống hụt mấy lần làm em đứng che miệng cười khanh khách. Chở em khuất xa khỏi con hẻm rồi tôi mới hoàn hồn, lần nào chở em cũng thế, nhưng sau cái vụ em trốn trong phòng khóc tức tưởi thì tôi sợ ba em hơn.
- Tóc mới hả em? nhìn đẹp đó!
- Ừ!
Em đáp một cách hờ hững, theo những gì tôi biết thì nếu phụ nữ thay đổi kiểu tóc thì một là đi ăn tiệc và hai là tôi sắp gặp chuyện không lành, hi vọng là điều thứ hai sẽ chẳng bao giờ xảy ra vì tôi biết hôm nay tôi với em chỉ đi dạo rồi uống nước thôi
- Đi ăn lẩu nha em!
- Thôi!
- Sao vậy?
- Em không thích ăn khuya!
- Cafe nhé
- Đi lòng vòng một chút đi anh! hôm nay thi xong mệt quá
Đành vậy! dù bụng tôi đang đói meo và cái mặt tôi đang méo xẹo thì cũng phải ráng theo ý em thôi! Chở em dạo một lượt cả Sài Gòn, chợt nhớ ra cái gì đó, em kêu tôi chở tới một chỗ này, dù cho tôi đã hỏi nhưng em không chịu nói cứ bắt tôi phải đi theo hướng em chỉ, hết Kim Anh rồi lại tới em, chán thật. Nhưng nếu vậy thôi thì không có gì đáng phải kể, nhưng cái quán em dẫn tôi tới lại là cái quán mà Kim Anh đang làm phục vụ. Tôi đã ngờ ngợ ra khi tới đầu đường rồi. không biết Uyển Văn lại giở trò gì nữa đây?Tôi đi theo hướng tay em chỉ, quả thật ngay cái quán đó, một quán nhỏ nằm cuối đường, chắc chắn là tôi đã nghe em nói rằng em không thích ăn khuya rồi mà, sao lại dẫn tôi vào đây?
- Mình đi chỗ khác nha em! anh hơi mệt
- Anh sợ gì hả?
- Không! hơi mệt thôi! mà em nói là em không thích ăn khuya mà!
- Giờ thích! có vào không?
- Ừ!
Đành phải theo em vào quán thôi, đúng như tôi dự đoán, Kim Anh đang loay hoay tiếp khách vừa viết tên món ăn và nhất là cô bé vẫn chưa thấy tụi tôi vào, chán em quá Uyển Văn ơi! Đúng là không có con gì ác hơn con gái nhất là gái đã có bồ và càng tuyệt vời hơn lại là cô người yêu bé nhỏ của tôi. Tôi thở dài và ủ rũ ngồi xuống bàn, đầu chả dám ngẩng lên. Uyển Văn vẫn ngồi nhởn nhơ nhìn tôi với vẻ mặt đắc thắng. Kim Anh chắc là cũng thấy, mặt em thoáng chút buồn rồi tiến lại phía chúng tôi, thôi thì đành liều vậy.
- Nè Uyển Văn- tôi nhìn xang Uyển Văn- đây là bé Kim Anh trên trường anh hay nhắc tới nè!
Tôi cố tình nói tên em để nhắc nhở Kim Anh không lẫn lộn sang Hạnh, nếu không tối nay tôi chết chắc. Kim Anh cũng thông minh, cô bé chỉ ngập ngừng một chút rồi quay sang Uyển Văn
- Ảnh cũng nhắc chị hoài! hì hì. Anh chị đẹp đôi ghê
Uyển Văn không nói gì, mặt có vẻ đang suy nghĩ. Tôi nói với Kim Anh vài món ăn, cô bé gật đầu cười tươi rồi quầy quả vào bếp. Uyển Văn ngồi bên cạnh nhìn tôi ghê thật, tôi không rõ em đang nghĩ gì trong đầu nữa, thôi thì nói chuyện tâm sự với em một chút chờ Kim Anh mang đồ ra vậy. Uyển Văn cao tay thật, chắc thằng bạn nào của tôi mách lẻo rồi, may mà tôi còn tỉnh táo và Kim Anh không hở chút nào chứ nếu không thì tiêu, phù. Tôi chỉ nói chuyện với em, hạn chế tối đa thể hiện cảm súc vì có lẽ Kim Anh đang đứng đâu đó trong bếp và nhìn ra. Món ăn cũng tới lần này là người khác mang ra, Kim Anh chắc trốn rồi. Uyển Văn chỉ ngồi nhìn chứ không thèm ăn một miếng nào, tôi giục mãi em chỉ cười trừ
- Sao em không ăn?
- Em no rồi!
- Sao hồi nãy bắt anh vào đây?
- Không biết nữa! – Em nhìn tôi cười
- Vậy thì ăn đi
- Ăn khuya mập chết!
- Mập anh ôm mới vừa tay, ốm quá ôm không đã
- Không giỡn- Uyển Văn mắc cỡ nhìn chỗ khác, trông em đáng yêu quá, nhưng chỉ đáng yêu được một chút- À quên nữa! Noel anh rảnh không?
- Có gì không em?
- Đi nhà thờ với em!
- Thôi! anh có biết ai đâu mà vào, kỳ chết!
- Không sao đâu, Chúa sẽ ban phước lành cho anh!
Tôi chả nghĩ ra được cách nào để từ chối nữa, còn hơn tuần nữa là Noel và tôi đã hẹn chở Hạnh đi chơi rồi! cancel cuộc hẹn với Hạnh không khó nhưng làm vậy em sẽ buồn, thật khó nghĩ, không biết mình phải làm gì đây.
- Thôi! em ăn đi, đồ ăn nguội rồi
Đánh trống lảng đôi khi lại là cách duy nhất, nhưng Uyển Văn nào phải con nai vàng ngơ ngác, em là con cáo già chính hiệu(liên tưởng có hơi quá chăng?)
- Tối đó hẹn với con nào?
- Không! nhưng anh sợ tới nhà thờ, lạ chỗ kỳ lắm
- Không đi với con nào thì phải đi với em
- Nhưng hôm đó chùa gần nhà anh cúng, anh phải qua đốt nhang
Tôi chẳng biết là có chùa nào tổ chức cúng vào ngày Noel hay không? lạy trời cho có, lạy trời. Uyển Văn nhìn tôi chăm chăm, chắc em đang lục trong trí nhớ xem trên cõi đời này có cái chùa nào làm lễ cúng ngay ngày sinh nhật Chúa không nữa.
- Thật không?-
Uyển Văn nhìn tôi có vẻ không tin tưởng, mà nếu không tin tưởng thì em sẽ hỏi mẹ tôi, mà nếu hỏi mẹ tôi thì tôi đi bụi luôn, hức. Đành phải nói thật thôi.
- Không? Anh có hẹn với mấy anh phượt đi nhậu!
- Xạo!
- Thiệt
- Sao hồi nãy nói dối em
- Đi nhậu sợ em la!
- Ừ vậy khỏi đi
- 1 lần thôi mà em, anh hẹn với mấy ổng lâu rồi
- Ừ! anh mà đi với con nào là chết với tôi
Thoát nạn nhà thờ, nhưng chắc chắn là em sẽ gọi điện, không biết cách nào để tạo hiệu ứng âm thanh bàn nhậu nữa đây? Chúng tôi tính tiền rồi đi ra khỏi quán, trên đường đi em vẫn ôm chặt tôi nhưng thấy sao lạnh gáy quá, đành nắm tay em và nói mấy lời có cánh sến rện một chút. Em có vẻ vui, vòng tay càng siết chặt, nhìn đồng hồ, 9h hơn rồi, phải chở em về gấp thôi. Tới đầu hẻm, tôi không dám vào chỉ tần ngần đứng đó, em hiểu chuyện chỉ cười một cái rồi xuống xe đi bộ vào. Trước lúc đi, tôi kéo tay em lại hôn em một cái thật sâu, em nhìn tôi cười, coi chừng hàng xóm em thấy, rồi chạy vào nhà. Tôi quay xe về, lòng chợt nhớ tới Kim Anh, hồi nãy sợ Uyển Văn quá nên cũng chã dám nói gì, không biết cô bé có buồn hay không nữa. Một tin nhắn của cô bé
Anh ác lắm!
Mệt thật, tôi không về nhà nữa, gọi điện và quay xe lại. Tôi còn nhớ là tối đó trời lạnh lắm
*****
Tôi phóng như bay tới quán, Kim Anh vẫn đang làm, không tiện phá rối lắm, tôi chỉ dựng xe trên lề đường đối diện vừa hút thuốc vừa chờ em ra, lâu lâu liếc cái đồng trên tay, thời gian trôi qua chậm thật. gần 10h30, quán sắp nghỉ, chỉ còn 1, 2 ông khách đang chuẩn bị kêu tình tiền và mấy người phục vụ tranh thủ xếp lại bàn, Kim Anh cũng bận, em đang lui cui dọn dẹp, thi thoảng nhìn ra phía tôi với vẻ mặt lạnh như tiền. Quán đóng cửa, khi em vừa dắt chiếc xe đạp ra thì tôi liền quăng điếu thuốc và trờ xe tới. Cô bé làm như không quen biết gì tôi ấy, chỉ cắm mặt đạp xe đi thẳng. Trời thật lạnh mà Kim Anh chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi mỏng lét trên người, tới tôi mà còn lạnh run nữa là, không biết sao Kim Anh chịu nổi nữa. Đành phải giở trò chặn đầu xe mà tôi học được trong mấy phim hành động ba xu của nền điện ảnh nước nhà thôi.
- Anh làm cái trò gì kỳ vậy?
- Chặn đường- Mặt tôi nhìn em lạnh băng
- Tôi la làng đó!
- Cần phụ không? đường vắng lắm, người đẹp cứ thoải mái
- Anh muốn gì đây?
- Ăn cướp!
- Em không giỡn- mặt em có vẻ vui hơn rồi
- Ra chỗ khác nói chuyện!
- Không cần! em bận về trễ chủ nhà đóng cửa
- một chút thôi! khoác cái áo của anh vào, trời lạnh lắm đó
Thế là tôi đi sát rạt Kim Anh kèm em tới một quán cafe nọ, ngồi đó an toàn hơn là ngồi tâm sự ngoài đường, dễ gặp bác sĩ không bảng tên lắm, hì hì. Lúc đầu em vùng vằng không chịu, cứ đòi về, tôi năn nỉ cộng với hăm dọa sẽ ăn vạ trước cửa nhà trọ làm em hoảng quá thì phải? em gật đầu cái rụp rồi im lặng đạp xe theo tôi. Cái áo pilot của tôi em mặc vào trông rộng thùng thình, tôi nhìn em cười, em vừa có gì đó ngồ ngộ, vừa có cái gì đó thật dễ thương. Vào trong quán, một số người nhìn theo, kệ, tôi nắm chặt tay em dẫn vào một bàn kế cửa sổ, ngồi đây cho mát.
- Có gì thì anh nói đi, em phải về sớm!
- Anh có giống Hitler không?
- Không! mà sao anh hỏi vậy?
- Sao em kêu anh ác, ác là ác thế nào hả?
- Em không biết! – Kim Anh kẽ cúi đầu
Hai đứa im lặng nhìn nhau, tôi không biết phải nói gì nữa đây? thật sự tôi đâu muốn thế, chỉ tại Uyển Văn quá quắt thôi! May mà em không làm bậy, nghĩ lại mà sợ thật. Tôi nhìn ra chỗ khác và nói như thể đang nói cho chính bản thân mình nghe vậy.
- Hồi nãy Uyển Văn dẫn anh tới chứ anh cũng không muốn vậy!
- Sao anh không từ chối! – Kim Anh có vẻ giận
- Em nghĩ anh dám sao
Chúng tôi lại ngồi thở dài nhìn nhau không biết phải nói gì, tôi rất sợ Uyển Văn và Kim Anh biết rõ chuyện này. Em hết thở dài thường thượt rồi lại nhìn tôi chép miệng, chắc em cám cảnh giùm cái con người ngày thường trông có vẻ bất cần đời, giờ đây đang ngồi trước mặt em mà mắt vẫn láo liên nhìn xung quanh, thỉnh thoảng liếc cái điện thoại ra chiều sợ hãi lắm.
- Trời lạnh ghê em ha?
- Ừ
Tôi lặng lẽ nhìn ra đường, thấy hơi buồn thật, không hiểu cảm súc của mình ra sao nữa, còn Kim Anh, em đang ngồi trầm tư chống cằm lâu lâu liếc tôi một cái, chợt tôi nhìn em, em khẽ cúi đầu để giấu đi nụ cười và vẻ mặt mắc cỡ. Đường phố đêm nay vắng thật, chỉ còn đâu đó một vài chiếc xe đang hối hả phóng vút qua, một cô công nhân vệ sinh nào đấy đang khoan thai quét từng nhát chổi một. Tôi rụt rè nắm nhẹ bàn tay nho nhỏ của em, em không nói gì chỉ nhìn tôi với ánh mắt nửa trách móc nửa cảm thông.
- Mình tìm hiểu nhau một thời gian em nhé!
- Anh không sợ chị Uyển Văn à?- em nhìn tôi trông dữ thật
- Vẫn sợ! Nhưng anh cần một người như em bên cạnh
- Ừ! nhưng bây giờ anh tán em hơi khó đó! – Kim Anh nhìn tôi cười cười- Em biết hết bài của anh rồi
- Vậy là người đẹp đồng ý?- Tôi như nín thở chờ câu trả lời của em
- Anh khờ quá!
Coi như là em đồng ý rồi đấy nhé, lòng tôi cảm thấy lâng lâng và quả tim của tôi như đang reo vang một bài ca hạnh phúc, tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên và hét thật to để cho cả quán, à không cả thế giới này biết, có hơi sến một chút chăng? nhưng yêu mà không sến thì đâu phải là yêu. Tôi lóng ngóng nắm tay em thật chặt nhưng một người con trai lần đầu tiên nắm tay một người con gái vậy, em vùng vằng gạt tay tôi ra, mặt có vẻ không vui.
- Sao vậy em?
- Ai biểu anh nắm không chặt! – Em cười tít mắt- mà em đã chịu làm người yêu anh đâu!
Cả người tôi như bay bổng, trái tim tôi đập loạn xạ theo từng lời nói của em. Chợt, tôi thấy mình như một thằng nhóc 16 tuổi mưới bắt đầu yêu với bao nhiêu cảm súc ngô nghê của tuổi học trò, tôi nhớ từng ngày nhễ nhại đạp xe tới trường giữa buổi trưa nắng gắt hay những cơn mưa bất chợt làm ướt nhẹp cả người, ngồi trú trong mái hiên mà tay run cầm cập, hay mỗi sáng đi học ráng nấn ná trước cổng trường để chờ một hình dáng nào đó đi ngang qua, len lén nhìn theo hay giả vờ tiện đường đi chung chỉ để nghe một giọng nói ngọt ngào nào đấy để tối về gác tay lên trán rồi cười một mình. Tất nhiên là tôi làm gì mà dám mơ lâu vậy, ánh mắt của Hạnh và Uyển Văn kéo tuột tôi xuống đất một cái rầm, chợt run người và lấm lét nhìn sang Kim Anh
- Mình giấu kín chuyện này em nhé
- Sao vậy anh?
- Em biết rồi mà còn hỏi đố!
- Ừ! với điều kiện anh chỉ tán tỉnh em thôi! còn chuyện đó thì miễn nhé!
- Anh chỉ cần có vậy! Anh nắm tay em một chút nha!
- Ai là bồ anh mà anh đòi nắm tay?- Kim Anh cười- Thôi em về, nhà trọ sắp đóng cửa rồi
Em khẽ cười rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi quán, tôi lật đật kêu tính tiền rồi chạy kè kè theo em, em cười sao anh không về đi, người ta nhìn kỳ chết. Tôi chỉ gãi đầu rồi lẻo đẽo theo em tới tận nhà. Đêm nay tôi vui quá! gần 12 giờ khuya rồi mà tôi vẫn lang thang ngoài đường, vừa đi vừa cười vừa hát nhảm. Một vài người nhìn tôi bằng con mắt kinh dị, kệ thằng nào cười hở mười cái răng, hé hé. Vui quá! tôi đứng lên và hét thật to, vài chú tây balo đang đứng ăn mừng gì đấy thấy vậy cũng giơ tay chào, không khí vui thật, tôi tấp cùng với họ nhảy múa trên vỉa hè, tán dóc đủ chuyện, ca hát nhảy múa, chẳng mấy chốc cả góc phố Phạm Ngũ Lão đặc nghẹt tây đen tây trắng, tây xỉn tây tỉnh nhảy múa hát hò um sùm, cũng sắp Noel rồi, không khí có vẻ càng rộn ràng hơn. Một gã to con thảy cho tôi một lon bia rồi cùng nhau cụng ly bôm bốp, có chú còn hứng quá vẫy cờ Việt Nam loạn xạ cho đến khi trật tự tới thì ai mới chịu về nhà nấy với vẻ mặt đầy tiếc rẻ. Hôm nay Sài Gòn đẹp quá!
- Làm con c*c gì mà mày rú như thú vậy! – ông anh ba nhìn tôi như dị nhân khi thấy bóng tôi thấp thoáng trước cửa
- Kệ em- tôi vừa đáp vừa cười tươi nhảy nhót chạy lên phòng
Vui quá, biết làm gì bây giờ, len lén lấy lon bia của ba tôi lên ăn mừng thôi, một lon bia là không đủ, tôi nghĩ thầm, hai lon vậy. Bia nặng thật, nhưng thôi, tôi đang vui quá, chơi hết luôn, đêm nay trời lạnh nhưng tôi vẫn cảm thấy mình ấm áp thật, khẽ nhìn lên tường, cây đàn guitare mới sơn lại sáng bóng cũng như chia sẻ niềm vui cùng, nhắn tin cho Kim Anh, chúc em ngủ ngon, em không thèm nhắn lại, em giận gì tôi chăng?Không biết làm gì cho đến sáng mai để gặp em đây, mà khôg biết qua rủ em đi ăn sáng em có chịu không nữa, hic, chắc là lại thức cho tới sáng thôi! Định là vậy, nhưng hai lon bia lại không cho phép, đầu nặng thật, ngủ thôi, hic. Hi vọng tối nay sẽ mơ về em, tôi cười thầm và với tay tắt đèn.
*****
Mang tiếng là Kim Anh và tôi đang trong thời kỳ tìm hiểu nhưng thực chất chúng tôi chỉ hơn tình bạn một chút xíu thôi, chỉ là những tin nhắn vu vơ, nhưng cái nắm tay khe khẽ, những lần len lén hẹn nhau đi uống ly nước, ra rạp coi phim hay cùng lắm là những lúc ngồi ghế đá nói chuyện hàng giờ mà bốn cặp mắt cứ ngó quanh như điệp viên đang làm nhiệm vụ. Bên Kim Anh, tôi cảm thấy mình yêu đời hơn, thoải mái hơn và nhất là cảm thấy một cái gì đó lâng lâng đang dâng lên trong lòng, …, tôi không dám đòi hỏi gì thêm, vậy là quá đủ, tôi sung sướng nhủ thầm. Tôi còn có Hạnh và Uyển Văn để lo nữa chi, Kim Anh biết điều đó, chắc em cũng buồn nhưng không bao giờ lộ ra mặt, thỉnh thoảng khi vô tình tôi thấy em đang ngồi trầm tư ngắm mấy hàng cây quanh sân trường và đọc đâu đó trong mắt em một nỗi buồn, chắc là em đang ghen, biết làm sao được, hài. Noel, Uyển Văn mất dạng nơi nhà thờ, may thật em theo đạo chúa nên tôi mới...