* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Thiên Long Bát Bộ Kim Dung Full Chap

ra.
Gã đại hán càng la lớn tiếng hơn:
-Có gian tế! Có gian tế! Bọn chúng cải trang lọt vào đây. Phải bắt nó đem ra tra khảo đã.
A Châu giận lắm hỏi lại:
-Ðây là nhà ai? Kẻ nào là gian tế?
Bọn hán tử xúm lại đẩy bốn người vào nhà khách đến trước mặt một ông già ngồi đầu phía Ðông bẩm báo:
-Thưa trại chủ! Ðã bắt được bọn gian tế hoá trang làm dân chài. Xin đưa vào trình trại chủ.
Ngọc Yến cùng A Châu, A Bích thấy trong nhà khách nhốn nháo cả lên. Ba nàng đều là tay võ nghệ siêu quần nhưng còn non tuổi, kiến thức còn kém cỏi,phân vân chưa biết nên động thủ ngay hay hãy để xem chừng, chờ đến lúc bất đắc
dĩ sẽ ra tay. Ðoàn Dựthì lại mù mịt về võ công, trông tướng mạo chẳng biết ai mạnh, ai yếu. Bốn người ngơ ngác nhìn nhau chưa biết tính thế nào cho phải đành đứng trước mặt lão già để xem lão phát lạc ra sao.
Lão già này tướng mạo khôi ngô hùng vĩ, một chòm râu bạc dài trùng xuống trước ngực. Trong tay trái lão có ba trái nhạc sắt kêu leng keng. Lão quát hỏi bọn Ngọc Yến:
-Bọn mi làm gian tế ở đâu đến mà giở trò tinh quái ranh ma? Chắc không phải hạng tử tế.
Ngọc Yến nói với A Châu:
-Hoá trang làm một bà già chẳng thú gì cả. A Châu! Ta chẳng hoá trang nữa đâu.
Nói rồi nàng bỏ món tóc giả ra, lại giơ tay lên xoa mặt một cái những phấn bột nhồi thành vết nhăn rơi xuống lả tả. Bọn hán tử thấy mụ chài đứng tuổi đột nhiên biến thành một vị nữ lang nhan sắc tuyệt trần đều miệng há hốc, giương mắt ra mà nhìn. Trong sảnh đường bỗng trở nên im phăng phắc. Những quái khách bào trắng ngồi ở đầu đằng tây cũng trố mắt toé lửa ra nhìn nàng. Ngọc Yến bảo đồng bọn:
-Các ngươi cũng trút bỏ hết đồ hoá trang đi!
Rồi nàng quay lại nhìn A Bích cười nói:
-Chỉ tại ngươi làm tiết lộ.
Mặc dù xung quanh bao nhiêu mắt hung dữ đổ dồn vào mình Ngọc Yến vẫn coi như không thấy gì. Nét mặt thản nhiên, dường như không thèm để tâm đến bọn người lợi hại này. A Châu, A Bích, Ðoàn Dự nghe lời Ngọc Yến đều xoa hết những thứ bôi mặt đi. Mọi người đã thấy Ngọc Yến tuyệt đẹp, lại thấy A Châu, A Bích cũng là những vị cô nương hoa nhường nguyệt thẹn đều sửng sốt, không ngờ trên thế gian lại có những người kiều diễm đến thế.
Một lúc lâu lão già khôi ngô lại cất tiếng hỏi:
-Các ngươi là ai, đến đây có chuyện gì?
A Châu cười nói:
-Tôi là chủ nhân Thính hương tinh xá này mà lại có người ở đâu đến hỏi tôi là ai mới kỳ chứ? Bây giờ tôi hỏi lại: các ông là ai? đến đây có chuyện gì?
Lão già nói:
-Thế à? Nếu cô là chủ nhân đây càng hay. Phải chăng cô là Mộ Dung tiểu thư?
Mộ Dung Bác có phải là gia gia cô không?
A Châu mỉm cười đáp:
-Tôi chỉ là một tên nha hoàn. Làm gì có diễm phúc được làm con gái lão gia tôi?
các hạ là ai? đến đây có việc gì?
Lão gia thấy A Châu tự xưng là một nha hoàn có ý không tin, trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
-Cô mời chủ nhân cô ra đây, ta sẽ nói cho hay đến đây làm gì.
A Châu nói:
-Chủ nhân tôi đi vắng. Các hạ có điều chi cứ nói với tôi cũng thế. Tôn tính đại danh chẳng lẽ cũng không cho tôi biết được hay sao?
Lão già đáp:
-Tôi là Diêu trại chủ Tần gia trại ở Vân Châu. Diêu Bá Ðương chính thị là ta.
A Châu nói:
-Tôi đã từng được nghe đại danh và rất đem lòng ngưỡng mộ.
Diêu Bá Ðương cười nói:
-Cô còn là cô bé nhỏ xíu đã biết gì?
Ngọc Yến nói:
-Tần trại gia ở Vân Châu có môn võ nổi tiếng là "ngũ hổ đoạn môn đao". Ngày mà Diêu Công Vọng tự sáng chế ra nó có tất cả 64 thế. Người sau quên mất năm thế, tôi lại nghe nói ngày nay chỉ còn 59 thế! Diêu trại chủ! Trại chủ học bao nhiêu thế?
Diêu Bá Ðương cả kinh buột miệng hỏi ngay:
-Môn "ngũ hổ đoạn môn đao" của Tần trại gia 64 thế sao cô nương lại biết?
Vương Ngọc Yến lạnh lùng đáp:
-Tôi xem sách nói rõ như vậy chẳng biết có đúng không? 5 thế thiếu mất đi là "bạch hổ thiêu giản", "nhất khiếu phong sinh", "tiễn phác tự như", "hùng bá quần sơn" và "phục tượng thắng sư" có đúng vậy không?
Diêu Bá Ðương vuốt râu ngẫm nghĩ. Lão biết rằng đao pháp của phái mình có khiếm khuyết mất 5 thế rất quan hệ nhưng 5 thế bị thất truyền đó thì bất luận là ai cũng không hiểu là những thế gì. Bây giờ lão nghe Vương Ngọc Yến đọc ra vanh vách thì trong bụng vừa kinh ngạc vừa hoài nghi nên không biết đáp lại ra sao.
Trong đám khách bào trắng ngồi ở mé tây có một gã hán tử tuổi ngoại tứ tuần thuộc về môn hộ âm dương quái khí cất tiếng hỏi Ngọc Yến:
-Môn "ngũ hổ đoạn môn đao" của Tần gia trại oai danh chấn động đất Hà Sóc dù có khiếm khuyết mất 5 thế tưởng cũng chẳng quan hệ gì đến đại thể? Xin hỏi cô nương gọi Mộ Dung Bác bằng gì?
Vương Ngọc Yến đáp:
-Mộ Dung lão gia là cữu phụ tôi. Còn tôn tính đại danh các hạ là gì?
Gã hán tử cười lạt đáp:
-Cô nương là một học giả uyên thâm, mới trông qua Diêu trại chủ đã biết tường tận võ công của ông. Vậy lai lịch tại hạ thế nào cô nương thử đoán coi!
Ngọc Yến mỉm cười đáp:
-Các hạ trổ ra cho coi một vài ngón may ra tôi có đoán được chăng? chứ chỉ nói suông vài câu thì tôi không đoán ra được.
Gã hán tử gật đầu đáp:
-Ðúng thế!
Ðoạn gã đút tay trái vào trong áo bên phải và tay phải vào trong tay áo bên trái,tựa như trời rét phủ tay cho ấm, nhưng lúc gã rút tay ra thì trong mỗi tay cầm một thứ khí giới. Tay trái cầm một ngọn thiết chuỳ dài chừng sáu bảy tấc, mũi chuỳ nhọn mà có hai chỗ cong. Tay phải cầm một cây bát giác tiểu truỳ, dài chừng một thước, đầu cây trùy này không lớn bằng nắm tay người thường. Hai thứ binh khí này nhỏ bé xinh xắn và lóng lánh, tựa như đồ chơi của trẻ nít. Cứ trông bề ngoài thì những thứ này dùng vào việc chiến đấu không tiện chút nào.
Trong đám đại hán ngoài ải bắc ngồi ở phía đông trông thấy hai thứ binh khí cổ quái này có mấy người phải phì cười. Một gã cười vang lên nói:
-Ðây là những đồ chơi của trẻ nít ở Tứ Xuyên bày ra cho mọi người coi đó.
Vương Ngọc Yến nói:
-O! đây là môn "lôi công oanh". Chắc các hạ sở trường về môn khinh công và sử dụng ám khí. Trong sách nói "lôi công oanh" là môn độc nhất có thứ binh khí đặc biệt của phái Thanh Thành ở Tứ Xuyên. Trong hai chữ Thanh Thành ghép lại đem tách riêng ra thì chữ "thanh" có 18 thế, chữ "thành" có 36 thế. Toàn là những thế kỳ lạ biến trá không biết đâu mà lường được. Phải chăng các hạ họ Tư Mã?
Gã đứng tuổi vừa nghe lời Ngọc Yến đã biến sắc. Gã cùng hai gã phụ tá, ba người nhìn nhau một hồi rồi mới đáp:
-Võ học nhà Mộ Dung ở Cô Tô quả là uyên thâm không ai bì kịp, tiếng đồn thật chẳng sai. Tại hạ là Tư Mã Lâm xin hỏi lại cô nương: phải chăng chữ "thanh" có 18 thế đánh còn chữ "thành" có 36 thế phá?
Vương Ngọc Yến đáp:
-Các hạ nêu ra câu hỏi này là phải. Tôi cho là "thanh" phải 19 thế mới đúng vì hai thế "bồ đề tử" và "thiết liên tử" bề ngoài tuy giống nhau nhưng cách ứng dụng lại khác nhau xa không thể hợp vào một được. Còn 36 thế phá chữ "thành" thì ba thế "phá giáp", "phá thuẫn", "phá bài" chẳng có gì là kỳ dị đặcbiệt nên bỏ đi mà chỉ để 33 thế mới hay.
Bọn Tư Mã Lâm nghe đoạn đều phải sửng sốt. Về chữ "thanh" họ mới học được 11 thế đánh. Còn những thế "thiết liên tử", "bồ đề tử" gì gì đó và khác nhau thế nào họ chẳng hiểu gì cả. Ðến "phá giáp", "phá thuẫn", "phá bài" là ba thế họ đắc ý nhất và tự cho là những tuyệt kỹ bí truyền của môn phái thì không ngờ bị thiếu nữ lại bảo bỏ đi vì không ích gì. Họ rất kinh ngạcvề sự hiểu biết của Vương Ngọc Yến và rất tức giận về sự chê bai ba thế phá thích nhất của họ. Họ nghĩ thầm: "nhà Mộ Dung định làm nhục mình, thêu dệt nên những thuyết quái quỷ như vậy và cho một cô gái nhỏ tuổi ra liến thoắng bịp mình". Tư Mã Lâm là một tay rất thâm, y vẫn giữ thái độ bình tĩnh đáp:
-Ða tạ cô nương chỉ giáo. Khác nào ở chỗ tối tăm được nhìn thấy ánh sáng?
Y trầm ngâm một lát nghĩ ra được một kế quay sang bảo gã phụ tá ngồi mé tả:
-Chử sư đệ! Sư đệ ra lĩnh giáo cô nương đi!
Gã phụ tá mặt đầy sứt sẹo trông thật xấu xa, chừng ngoài 50 tuổi, mình đã mặc áo bào trắng, đầu còn quấn khăn trắng, chẳng khác chi người vận hiếu phục. Dưới ánh sáng lờ mờ bầu không khí càng trở nên ảm đạm. Tên y là Chử Bảo Côn, y đã biết võ rồi tìm thầy học thêm, đến làm môn hạ phái Thanh Thành. Y lớn hơn Tư Mã Lâm 10 tuổi nhưng nhập môn sau nên đành làm sư đệ. Bản tính y thâm trầm,đến Tư Mã Lâm cũng không hiểu lai lịch y. Có hỏi thì y trả lời một cách hàm hồ.
Tư Mã Lâm chỉ biết đại khái là y võ công rất giỏi không kém gì mình mà thôi. Giờ sai ra hỏi Vương Ngọc Yến tưởng đã đắc sách: nếu Vương Ngọc Yến không biết gốc tích y thì làm cho đối phương mất kiêu ngạo, mà Ngọc Yến có biết rõ lai lịch thì cũng giải được mối hoài nghi cho mình từ trước tới nay.
Chử Bảo Côn đứng lên, thò tay vào trong tay áo, lấy ra hai thứ binh khí: một ngọn chuỳ ngắn và một cây búa nhỏ cũng giống hệt binh khí "lôi công oanh" của Tư Mã Lâm rồi nói với Ngọc Yến:
-Xin cô nương chỉ điểm cho!
Những người xung quanh đều mắng thầm: "binh khí của mi chẳng khác gì binh khí của Tư Mã Lâm, cô gái này đã hiểu rõ Tư Mã Lâm chẳng lẽ lại không biết mi hay sao?".
Vương Ngọc Yến cũng đáp:
-Các hạ đã sử dụng binh khí "lôi công oanh" thì dĩ nhiên cũng trong phái Thanh Thành chứ gì?
Tư Mã Lâm nói ngay:
-Chử sư đệ đây đã biết võ nghệ rồi mới đến Thanh Thành nhập môn. Gốc tích y ở môn nào xin cô nương chỉ thị cho.
Ngọc Yến nghĩ thầm: "vấn đề này nan giải đây". Nàng chưa kịp đáp thì Tần trại chủ Diêu Bá Ðương ngồi bên kia đã cướp lời:
-Tư Mã chưởng môn! Chưởng môn yêu cầu cô nương nói rõ bộ mặt ngày trước của lệnh sư đệ là có ý gì vậy? Tôi thấy điều ấy thật vô thú vị.
Tư Mã Lâm ngạc nhiên hỏi:
-Sao lại vô thú vị?
Diêu Bá Ðương cười châm chọc:
-Bộ mặt của lệnh sư nay đã chạm trổ tinh vi, thế thì còn gì để mà khảo cứu ra được cái dĩ vãng của nó nữa?
Bọn đại hán ngồi đầu phía đông nghe Diêu Bá Ðương nói nhìn lại mặt Chử Bảo Côn thấy đầy sứt sẹo tức thời cười vang lên. Tiếng cười to đến nỗi những ngọn đèn lửa phải tạt đi tạt lại. Chử Bảo Côn bản tính thâm độc. Bình nhật y ghét cay ghét đắng kẻ nào cười y mặt rỗ sứt sẹo. Người nào vô ý nhìn mặt y nhưng giữ mặt thản nhiên như không chú ý thì không sao, bằng lộ vẻ kinh dị hoặc chau mày, nhăn mặt ra vẻ khó chịu thì y phải làm người đó thành sống giở chết giở mới nghe. Bây giờ y nghe Diêu Bá Ðương công nhiên chế diễu mình trước mặt mọi người thì nhịn sao được? Hơn nữa mặt mũi y đã xấu lại ở trước mặt một bọn nam nữ thanh lịch trách nào y chẳng căm hận những người cứ hau háu nhìn y? Thế là y chẳng nể mặt Diêu Bá Ðương vừa là một vị anh hào đất bắc vừa là một vị trại chủ, tay trái y cầm mũi cương chuỳ nhắm thẳng phía trước Diêu Bá Ðương, tay phải cầm mẩu dây buộc ở đuôi chuỳ phóng mạnh ra đánh véo một tiếng như xé bầu không khí bắn đến trước ngực Diêu. Diêu Bá Ðương tuy đã biết trước mình buông lời chế diễu tất đối
phương chẳng chịu để yên nhưng không ngờ đối phương hạ độc thủ phóng ám khí lanh như thế. Trong lúc nguy cấp, không kịp rút đao ra gạt vội cầm cái đế đèn trên bàn nhằm ám khí đánh bật lại. Một tiếng "keng" vang dội ám khí bắn lên trần nhà.
Nhìn ra thì là một mũi cương châm tuy nó chỉ dài hơn ba tấc nhưng sức mạnh vô cùng. Chả thế mà nó đụng vào đế đèn làm cho hổ khẩu Diêu Bá Ðương phải tê nhức, đế đèn rơi xuống đất. Bọn Tần trại gia vừa rút đao ra loảng xoảng vừa la lên:
-Dùng ám khí hại người, thật là đồ hèn nhát.
Một gã béo ỵ còn văng những câu tục ra chửi mắng thậm tệ. Mọi người bên Thanh Thành nguyên thuộc môn hộ "âm dương quái khí" vẫn nín thinh. Quần hào Tần gia trang muốn chửi mắng thế nào thì chửi họ cũng lờ đi như không nghe
tiếng.
Diêu Bá Ðương để rơi cái đế đèn xuống đất, theo quy củ võ lâm thế là thua một đòn rồi. Lão nghĩ bụng: "võ công bên đối phương có nhiều tà đạo mà bên mình chỉ biết đem gươm đao ra tranh đấu một cách quang minh chính đại. Cứ như lời tiểu cô nương đây vừa nói thì 18 thế thuộc về chữ "thanh" tựa hồ những thế đánh này có điều ám muội bên trong, bọn mình chỉ sơ ý một tý là bị chúng ám toán.
Nghĩ vậy Diêu Bá Ðương khoát tay ra hiệu cho đồng đảng yên lặng rồi hỏi Chử Bảo Côn:
-Vừa rồi Chử huynh đệ cho ra một đòn cực kỳ lợi hại, cái đòn hiểm độc đó gọi là gì vậy?
Chử Bảo Côn chỉ cười khành khạch chứ không trả lời. Gã đại hán béo ỵ bên Tần trại gia nói móc:
-Chắc gọi là đòn "ám tiến hại người, cần chi thể diện?".
Mấy gã khác cũng nhao nhao lên mạt sát Chử Bảo Côn. Ngọc Yến thấy vậy lắc đầu lên tiếng bằng một giọng êm ái:
-Diêu trại chủ! Trại chủ có điều lầm lỗi rồi.
Diêu Bá Ðương hỏi:
-Cô nương bảo sao?
Ngọc Yến đáp:
-Bất luận là ai khó lòng giữ cho thân thể khỏi bị tàn tật. Có người vì bệnh hoạn mà tàn tật, người thì sơ ý té một cái cũng có thể bị què chân. Giao chiến với người khác, không địch nổi cũng có thể bị đui mắt, cụt tay là thường. Bạn hữu trong võ lâm, thân thể bị tổn thương phỏng có chi là lạ? Có phải thế không trại chủ?
Diêu Bá Ðương chỉ đáp gọn một tiếng:
-Vâng
Ngọc Yến lại nói:
-Chử gia đây thuở nhỏ bị bệnh, thân thể thành vết ngấn thì có gì đáng cười? Bàn về nhân phẩm các bậckỳ nam tử đại trượng phu thì thứ nhất là đạo đức, thứ hai là tài năng sự nghiệp, thứ ba là văn học võ công. Chử gia đây có phải giả trang làm đàn bà đâu, vậy thì dong mạo có tuấn tú hay không cũng chẳng can hệ gì.
Diêu Bá Ðương bị Vương Ngọc Yến dồn cho một hồi, câm họng không còn biết nói sao, đành cười khà khà đáp:
-Tiểu cô nương nói thật đúng lý. Ðã thế thì xin lỗi Chử huynh đệ về câu nói diễu cợt vừa rồi.
Ngọc Yến mỉm cười nói:
-Lão gia thản nhiên nhìn nhận lỗi mình, đủ biết người là bậc quang minh lỗi lạc.
Nàng quay lại lắc đầu nói với Chử Bảo Côn:
-Ðừng hành động nữa! cái đó vô dụng!
Nàng nói câu này với nét mặt ôn nhu, lại có vẻ về bè với Chử, tựa hồ chị khuyên em trong lúc vội giận mất khôn. Lời nói của nàng ngụ ý cực kỳ thân thiết.
Hồi 33
Vương Cô Nương Liệu Ðịch Như Thần
Lờ i Vương Ngọc Yến nói với Chử Bảo Côn, người ngoài cố nhiên không hiểu mà chính Chử Bảo Côn bóp óc cũng không nghĩ ra. Còn những lời biện giải của nàng: "Những nhân vật võ lâm trong người có thương tích là việc thông thường,như cơm bữa. Những bậc kỳ nam tử đại trượng phu phải lấy phẩm cách sự nghiệp làm đầu". Luận điệu đó đã làm cho y hết sức hể hả, vì trong đời y từ trước tới giờ,trong lòng lúc nào cũng buồn bực về cái bộ mặt rỗ chằng rỗ chịt của mình mà chưa từng được ai biện hộ cho mình một cách thành khẩn và hữu lý như thế! Khi nghe nàng nói đến câu: "Ðừng hành động nữa, cái đó vô dụng", y không hiểu ra sao nên hỏi lại:
-Cô nương nói gì vậy?
Trong bụng y nghĩ thầm:
-Chắc nàng cho miếng "Thiên Vương Bổ Tâm Châm" của ta không thi hành được và vô dụng đây. Nàng có biết đâu trong chiếc chùy của ta có cả thảy 12 mũi châm kia mà? Nếu phát ra liên tiếp, thì tánh mạng lão già đã đi đứt từ lâu rồi.
Chính ra ta giết chết lão lúc nào mà chả được, chỉ vì trước mặt Tư Mã Lâm, nên ta không muốn tiết lộ bí mật mà thôi. Vương Ngọc Yến đáp:
-Miếng "Thiên Vương Bổ Tâm Châm" của Chử gia quả là một thứ ám khí rất bá đạo... Chử Bảo Côn giật mình đánh thót một cái, rú lên:
-Chà!
Tư Mã Lâm và ba vị cao thủ khác trong phái Thanh Thành nghe tới "Thiên Vương Bổ Tâm Châm" đều sửng sốt cất tiếng hỏi: -Cô nương bảo sao?
Chử Bảo Côn biến sắc, đánh trống lảng:
-Cô nương nói sai rồi. Ðó không phải là "Thiên Vương Bổ Tâm Châm" mà là ám khí của phái Thanh Thành chúng tôi, tên gọi "Thanh Phong Ðinh" đòn đánh thứ 7 trong các đòn thuộc chữ "Thanh". Ngọc Yến tủm tỉm cười đáp:
-"Thanh Phong Ðinh" không những về hình thức bên ngoài giống thế, mà về thủ pháp cũng như khí cụ dùng để phát ra, "Thiên Vương Bổ Tâm Châm" với "Thanh Phong Ðinh" hoàn toàn giống nhau. Song có điều về tính chất căn bản của ám khí,không căn cứ ở hình thức bên ngoài và cách phát xạ, mà phải căn cứ vào kình lực và khí thế. Khi phát ra một mũi phi tiêu, mỗi người có một thủ kình riêng, phái Thiếu Lâm ra phái Thiếu Lâm, phái Hoa Sơn ra phái Hoa Sơn, không thể miễn cưỡng làm cho giống nhau được, ám khí đó của ngươi là... Ngọc Yến chưa dứt lời,đã thấy Chử Bảo Côn sát khí đằng đằng, thốt nhiên chiếc cương chùy cầm ở tay trái đưa lên ngang trước ngực, chỉ còn cầm chuôi chùy bật một cái, tức thời những mũi cương châm ở trong sẽ bắn thẳng vào Ngọc Yến.
Chử Bảo Côn tuy là người rất hiểm ác, song thấy Ngọc Yến kiều diễm như thế, vẫn không sao đang tay hạ sát được. Y lại nghĩ tới những lời nàng vừa biện giải bênh mình. Vì không đang tâm giết nàng để bịt miệng, y chỉ quát: -Cô nương!
Ðừng có nhiều lời nữa mà tự mang lấy họa vào thân.
Ngọc Yến mỉm cười đáp:
-Ngươi không hạ thủ giết ta, ta cũng cảm ơn. Nhưng dù ngươi có hạ thủ cũng vô dụng. hai phái Thanh Thành và Bồng Lai, đời đời cừu thù nhau. Cái việc mà ngươi định mưu đồ đó, trước đây hơn 80 năm, Hải Phong Tử đạo trưởng, vị chương môn thứ bảy của quý phái, đã từng thử qua rồi. Tài năng cũng như võ công của ông, e rằng chẳng kém gì các hạ đâu. Ðoàn Dự, A Châu, A Bích, Diêu Bá Dương và Tư Mã Lâm thấy đầu chiếc cương chùy của Chử Bảo Côn lăm lăm chĩa đúng vào trước ngực Vương Ngọc Yến, ai nấy đều run sợ thay cho nàng.
Cứ xem như lúc nãy Chử Bảo Côn phóng cương châm nhằm bắn Diêu Bá Dương, thế đi rất mau, kình lực rất mạnh, không một ám khí nào sánh kịp, rõ ràng là bên trong chiếc chùy đó có đặt máy móc, chứ sức người thì không thể nào mạnh được thế. Cũng may mà Diêu Bá Dương mắt sáng tay nhanh, nên mới thoát chết.
Nếu y mà nhằm bắn vào Ngọc Yến, một vị cô nương yêu kiều non nớt như thế, thì làm sao mà tránh kịp? Mọi người đều nhận thấy nguy cơ ngay trước mắt, mà Ngọc Yến vẫn thản nhiên như không, miệng lại còn kể ra một chuyện đại bí mật trong võ lâm.
Những nhân vật cao thủ trong phái Thanh Thành, người nào cũng chằm chặp nhìn vào Chử Bảo Côn, đầy vẻ nghi hoặc, họ tự hỏi:
-Có lẽ y là môn hạ phái Bồng Lai, kẻ tử thù đối đầu của phái Thanh Thành, đã trà trộn vào nội bộ của chúng ta chăng? Sao y lại nói toàn tiếng Tứ Xuyên? Mà không thổ lộ một câu nào bằng tiếng thổ âm Sơn Ðông nhỉ?
Nguyên phái Bồng Lai ở trên bán đảo Sơn Ðông, hùng bá cả miền Ðông Hải.
Phái Thanh Thành thì ở Tứ Xuyên. Tuy...

<< 1 ... 61 62 63 64 65 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status