vai trò vẫn còn dài, chưa hết. Thử xem cô ả diễn xuất ra sao?
Bỗng thấy Cưu Ma Trí thở dài nói với Tôn Tam:
-Bần tăng gặp quý chủ nhân hồi ở bên Thiên Trúc có bàn đến võ nghệ rồi cùng nhau ý hợp tâm đầu, kết bạn tâm giao. Ai ngờ trời chẳng cho thọ, để mình kẻ phàm phu tục tử này sống trộm ở đời, còn quý chủ nhân vội về thế giới cực lạc. Bần tăng lặn lội từ nước Thổ Phồn xuống đến Trung Nguyên chẳng qua vì tình bạn hữu thâm trọng, cốt sao được lạy trước mộ một lạy còn có người đáp lễ hay không phỏng có chi là quan hệ? Phiền quản gia dẫn bần tăng đến nơi là được.
Tôn Tam chau mày ra chiều suy nghĩ, gã ngập ngừng:
-Việc này... việc này...
Cưu Ma Trí ngắt lời:
-Nếu có điều chi nan giải, xin nói rõ cho biết!
Tôn Tam nói:
-Ðại sư phụ là chỗ thâm giao với lão gia tiểu nhân, hẳn biết rõ tính người lúc sanh thời. Lão gia tiểu nhân ghét cay, ghét đắng bất luận là ai đến thăm người.
Người thường bảo: những bọn đến đây chẳng là hạng tới sinh sự báo thù thì lại là kẻ đến tầm sư học nghệ, dưới nữa là phường đến vay mượn, hoặc thừa cơ đục nước buông câu, nhân lúc lộn xộn chẳng dắt trộm cừu cũng khuân đồ vật. Người còn nói:
đám sư mõ đến lại càng khó chịu... Chết rồi... khó nói quá...
Gã nói đến đây tựa hồ như người buột miệng lỡ lời xúc phạm đến Cưu Ma Trí,vội giơ tay lên bịt miệng. Những cử chỉ càng rõ ra vẻ một thiếu nữ, mắt tròn xinh xinh và con ngươi đen láy. Tuy gã vội chớp mắt, rủ lông mày xuống che đi nhưng làm sao dấu nổi Ðoàn Dự đang lưu tâm dò xét. Chàng thấy nàng bại lộ cơ quan,bất giác cả mừng lẩm bẩm: Gã Tôn Tam phi chỉ là đàn bà mà còn là một vị nữ lang đang độ xuân xanh. Chàng liếc nhìn A Bích thì khoé hạnh cô này đang nở một nụ cười ranh mãnh. Chàng không còn nghi ngờ gì nữa, nghĩ thầm: "Cả gã Tôn Tam này cho chí lão già họ Hoàng lúc nãy chỉ là mộtngười, chưa biết chừng chính là A Châu tỷ nương".
Cưu Ma Trí vẫn giữ một bộ mặt từ bi than rằng:
-Người đời gian trá thì nhiều mà thật thà thì ít, Mộ Dung tiên sinh không muốn giao kết với người phàm tục là phải lắm.
Tôn Tam nói:
-Quả vậy! Lão gia tiểu nhân có di ngôn rằng bất luận kẻ nào đến xin viếng mồ quét mả, nhất thiết không cho vào. Thậm chí người còn bảo: mấy thằng cha trọc,đa số không phải vì hảo tâm mà đến, chúng chỉ có ý muốn quật mả ta lên mà thôi.
Trời ơi! Ðại sư phụ đừng phiền, lão gia tiểu nhân thoá mạ thằng trọc là thoá mạ người ta kia, không phải có ý mạt sát sư phụ đâu.
Ðoàn Dự nghe nói phải cười thầm: ai đời lại trước mặt nhà sư mà thoá mạ thằng trọc bao giờ? Rồi chàng lại nghĩ: lão Cưu Ma Trí này bị người thoá mạ đến thế mà y vẫn bình tĩnh được, tuyệt không lộ vẻ cáu giận chút nào. Lão là con người đại gian đại ác phi thường mới giữ được thái độ này.
Cưu Ma Trí nói:
-Quý chủ nhân di ngôn lại mấy câu đó rất có lý. Vì hồi sinh thời ông uy danh lừng lẫy khắp thiên hạ, do đó mà dễ kết mối thâm cừu rất nhiều. Còn sống họ không làm gì được nên ông chết rồi tất họ cố tình tìm đến động chạm vào di thể
ông để trả thù đó là một điều dĩ nhiên.
Hồi 28
Tài Cải Trang Tỏ Mặt Gái Cô Tô
Tôn Tam đáp:
-Muốn động đến di thể lão gia tiểu nhân ư? Ha ha! Cái đó thì đừng hòng.
Cưu MaTrí nói:
-Tôi với Mộ Dung tiên sinh vốn là chỗ tri giao, nên tôi chỉ cốt đến viếng mộ thôi, ngoài ra không có ý gì khác, quản gia bất tất phải đa nghi?
Tôn Tam vẫn cương quyết đáp:
-Thực ra việc này tiểu nhân không thể tự chủ được. Nếu làm trái với lời di ngôn của lão gia, khi công tử về tra hỏi ra sẽ đánh tiểu nhân gãy cẳng mất. Thôi để tiểu nhân hỏi ý kiến lão thái thái xem sao, rồi sẽ trả lời.
Cưu Ma Trí hỏi:
-Lão thái thái là ai?
Tôn Tam đáp:
-Là thúc mẫu lão gia tiểu nhân. Các bạn hữu của lão gia mỗi khi tới đây vào chào lão thái thái đều phải cúi đầu lạy. Khi công tử vắng nhà thì mọi việc đều phải lĩnh ý lão thái thái.
Cưu Ma Trí nói:
-Như thế càng hay! Nhờ quản gia vào bẩm với lão thái thái là có Cưu Ma Trí ở nước Thổ Phồn tới thăm.
Tôn Tam đáp:
-Ông khách khí quá, chúng tôi không dám.
Khi Tôn Tam quay vào nhà trong rồi, Ðoàn Dự ngẫm nghĩ: "cô gái này thật là tinh quái. Không hiểu cô ta trêu cợt Cưu Ma Trí với dụng ý gì?".
Ðược một lúc văng vẳng có tiếng hòan hội leng keng, một bà già từ trong nội đường đi ra, người chưa tới mà mùi hương đã thoang thoảng đưa vào mũi Ðoàn Dự.
Ðoàn Dự không nhịn cười được. Lần này chàng nhận rõ đó là một thiếu nữ hoá trang thành bà lão,mình mặc áo đoạn màu da đồng, cổ tay đeo vòng ngọc, cách phục sức rất sang trọng, trên má có nhiều vết nhăn, mặt mũi kèm nhèm, tựa hồ như không trông rõ gì hết.
Ðoàn Dự trong bụng không khỏi khen thầm: cô bé này hoá trang giỏi tuyệt, trá hình ai ra người ấy, khó mà khám phá ra được. Tài nhất là chỉ trong khoảnh khắc nàng đã cải trang xong, chân tay mau lẹ đến cực điểm.
Bà già tay chống gậy, người run lẩy bẩy tiến ra tới nhà ngoài liền hỏi:
-A Bích! Bạn của lão gia mi đã tới đấy ư? Sao không thấy bái kiến ta?
Mụ nghiêng đầu nhìn bên đông lại nghẹo cổ ngó bên tây, hai mắt như bị quáng loà, không nhận ra người nào ở chỗ nào. A Bích quay sang Cưu Ma Trí, khoa tay làm hiệu và khẽ nói:
-Hòa thượng mau mau dập đầu bái kiến đi! lão thái thái mà vừa lòng thì muốn yêu cầu việc gì cũng được hết.
Bà già nghiêng đầu, đưa bàn tay lên, kéo vành tai lại tựa hồ để nghe cho rõ rồi lớn tiếng hỏi:
-Con ranh con! Mi nói cái gì vậy? Người ta đã cúi đầu lạy chưa?
Cưu Ma Trí bèn lên tiếng:
-Lão phu nhân mạnh giỏi! Tiểu tăng xin thi lễ.
Ðoạn chắp tay xá dài, kình lực từ hai bàn tay phát ra, đập xuống thềm gạch kêu "binh binh" nghe tựa như là tiếng dập đầu xuống đất lạy.
Thôi Bách Kế và Quá Ngạn Chi đưa mắt nhìn nhau và phập phòng lo sợ: lão sư này nội lực mạnh đến thế, e rằng khó lòng đấu nổi với lão được một đòn.
Bà già gật gù thủng thẳng nói:
-Ngán cho cái thế giới này! Kẻ gian trá thì nhiều, người thực thà thì ít. Ngay một việc cúi đầu lạy còn có đứa tồi tệ, dở tuồng ranh mãnh giả dối, rành rành nó không sụp lạy mà nó làm trò cho dưới đất phát ra tiếng kêu tựa hồ như tiếng đập đầu xuống thềm. Nó khinh ta không nhìn thấy gì mà! Ðể xem ta có khen nó ngoan, nó giỏi, sụp đầu lạy vang lên những tiếng "bốp bốp".
Ðoàn Dự không nhịn được, phì ra một tiếng cười lí nhí.
Bà già từ từ quay đầu lại hỏi:
-A Bích! Ðứa nào hư hỗn, vô ý thế hử?
Bà vừa nói vừa đưa tay lên bưng mũi. A Bích bật cười nói:
-Thưa lão thái thái! không phải cái trò bất lịch sự đâu. Ðoàn công tử phì ra tiếng cười trong cổ họng đấy ạ.
Bà già làm bộ nghễnh ngãng, nghe không ra hỏi lại:
-"Ðoạn" gì? Làm sao mà đoạn? Cái gì đứt đoạn?
A Bích đáp:
-Không phải đoạn. Người ta họ Ðoàn, công tử họ Ðoàn.
Bà già gật đầu nói tiếp:
-Chà! Công tử gì mà lắm thế? Mi nhớ công tử của mi lắm nhỉ!
A Bích đỏ mặt đáp:
-Lão phu nhân cũng mong nhớ công tử hoài đấy thôi.
Bà già lại hỏi:
-Mi... mi nói cái gì? Công tử muốn ăn dưa hấu ư?
A Bíchbĩu môi cười đáp:
-Vâng! công tử muốn ăn dưa hấu, đồng thời muốn ăn cả anh đào nữa.
Ðoàn Dự nghe hai người nói nói cười cười mà câu nào cũng có thêm nghĩa bóng nữa. Càng nghe càng thấy rõ người giả dạng bà già này đúng là một cô gái khác cải trang.
Bà già đó quay sang hỏi Ðoàn Dự:
-Thằng lỏi này! Sao thấy lão thái thái lại không cúi đầu lạy?
Ðoàn Dự nói lảng sang chuyện khác:
-Lão thái thái! tại hạ có câu chuyện riêng muốn thưa cùng lão thái thái nhưng cần phải giữ kín, không thể để cho người thứ hai nghe được.
Bà già quay đầu lại hỏi:
-Mi bảo sao?
Ðoàn Dự ghé tai nói nhỏ với bà lão:
-Tại hạ có một đứa cháu gái tên gọi A Châu dặn bảo: Y có câu chuyện khẩn yếu cần trình lão thái thái trong phủ Mộ Dung.
Bà già đó lắc đầu lia lịa đáp:
-Không được nói nhảm, nói láo.
Ðoàn Dự mỉm cười nói tiếp:
-Con cháu A Châu quả là đứa hay nói nhảm, nói láo, lại ưa hoá trang, chơi cái trò con khỉ con hươu, nay giả dạng đàn ông, mai lại giả dạng đàn bà, nó còn biết cả nghề đóng kịch nữa. Mỗi khi tôi bắt được đánh cho bết đít mà vẫn không chừa.
Bà già này chính là A Châu, một ả nha hoàn khác trong phủ Mộ Dung hoá trang.
Thuật hoátrang của nàng khéo nhất trần gian, chẳng những về dung mạo, mà về ngôn ngữ, cử chỉ, giọng nói điệu cười nhất nhất giống như in. Có thể nói không sơ hở chút nào để người khám phá ra được. Chả thế mà thông minh giảo quyệt như Cưu Ma Trí, lão luyện giang hồ như Thôi Bách Kế cũng đều tin là thực chứ không mảy may nghi ngờ. Ai ngờ Ðoàn Dự lại phát giác ra được chân tướng của nàng nhờ ở cái mùi hương thoang thoảng êm dịu từ trong người nàng tiết ra mà nàng vô phương che dấu.
Nghe Ðoàn Dự nói A Châu giật mình. Song nàng trấn tĩnh được ngay không hề thay đổi sắc mặt vẫn giữ bộ dạng già nua, mắt mờ tai điếc, nàng nói bóng với Ðoàn Dự:
-Ừ thằng nhỏ tinh khôn lắm, thực là một đứa thông minh tuyệt trần. Trên đời này ta chưa thấy đứa nhỏ nào tinh khôn được thế. Mi phải khôn ngoan giữ mồm giữ miệng, bà thương yêu đặc biệt nghe!
Ðoàn Dự nghe lời nàng biết nàng có ý khuyên chàng đừng tiết lộ hành tông của nàng, để nàng đối phó với thằng giặc Cưu Ma Trí. Chính chàng cũng cần nàng giúp sức để thoát hiểm thế thì nàng đối với chàng là bạn chứ không phải là thù nên chàng đáp:
-Xin lão thái thái cứ yên tâm! Tại hạ đã tới tôn phủ thì nhất thiết mọi điều đều tuỳ ở nơi lão thái thái xếp đặt.
A Châu ưa đóng kịch, nàng nói tiếp:
-Mi có biết nghe lời ta mới là đứa trẻ ngoan ngoãn. Trước hết hãy cúi đầu lạy ta ba lạy đi đã! Ta sẽ nhất quyết không để thiệt cho mi đâu.
Ðoàn Dự ngẩn người ra và tự nghĩ: "ta đường đường là một vị thế tử con Trấn Nam Vương ở nước Ðại Lý, lẽ nào lại lạy một ả nữ tỳ?".
A Châu thấy Ðoàn Dự có vẻ lúng túng, nàng cười khà khà nói tiếp:
-Có kẻ chết đến sau gáy mà còn tự cao, tự đại. Thằng nhỏ ngoan! Ta bảo mi, mi hãy lạy lão nương mấy lạy đi nào!
Ðoàn Dự quay đầu sang bên chợt thấy A Bích nhếch mép tủm tỉm cười ranh mãnh liếc mắt nhìn chàng, nước da trắng mịn như nhân trái hồng lăng mới bóc vỏ,ở bên mép có một nốt ruồi nhỏ lại càng tăng thêm vẻ kiều mỵ khiến lòng chàng
rung động, cất tiếng hỏi:
-A Bích tỷ nương! nghe nói trong tôn phủ còn có chị A Châu tỷ nương, nàng có mỹ miều nhuần nhã như tỷ nương không?
A Bích mỉm cười đáp:
-Trời ơi! Tôi xấu như ma lem có chi đáng kể? Chị A Châu mà nghe thấy công tử hỏi thế tất giận lắm đó. Tôi đâu dám bì với chị A Châu, chị còn tuấn tú gấp mười tôi.
Ðoàn Dự hỏi lại:
-Quả vậy ư?
A Bích đáp:
-Tôi nói dối công tử làm gì?
Ðoàn Dự lắc đầu hoài nghi:
-Ðẹp gấp mười chị? Trên đời này làm gì có người như vậy? Trừ phi là... là nàng tiên ở trong thạch động kia thôi, còn người thì đẹp xuýt soát như chị cũng đã là hiếm có lắm rồi.
A Bích hai má ửng hồng có vẻ thẹn thùng, nàng nói:
-Lão thái thái bảo anh cúi đầu lạy chứ ai bảo anh tán róc lấy lòng tôi.
Ðoàn Dự lại hỏi:
-Lão phu nhân lúc đương thì chắc cũng là một vị tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước, nghiêng thành đấy nhỉ. Nói thực ra, lão thái thái đối với tôi tốt hay không chưa biết nhưng Ðoàn Dự này vẫn chưa có một ấn tượng gì ở trong lòng. Có điều
cúi lạy một vị tuyệt thế giai nhân thì tôi rất cam tâm.
Nói xong quỳ gối xuống liền và nghĩ thầm: "Ta đã lạy thì phải dập đầu cho thật kêu. Trước mình lạy pho ngọc tượng trong động hàng nghìn lạy còn được thì nay có lạy người đẹp đất Giang Nam ba lạy đã ăn thua gì?". Thế rồi chàng dập đầu xuống đất kêu "kịch kịch kịch" ba tiếng.
A Châu rất hài lòng nghĩ thầm: "Ðoàn công tử biết rõ ta là một đứa nha hoàn mà công nhiên chịu cúi đầu lạy, thật là hiếm có".
Nàng khen:
-Thằng nhỏ ngoan lắm! Tốt lắm! Tiếc rằng ta không đem tiền kiến diện... để thưởng cho mi.
A Bích nói xen vào:
-Lão thái thái đừng quên là được rồi. Lần sau sẽ bù cho người ta cũng thế.
A Châu đưa mắt nguýt A Bích rồi quay sang nói với Thôi Bách Kế và Quá Ngạn Chi:
-Còn hai vị khách này tại sao không cúi đầu lạy, làm lễ bái kiến ta?
Quá Ngạn Chi hứ một tiếng và hỏi một cách sống sượng:
-Mụ có biết võ nghệ hay không?
A Châu ra vẻ nghễnh ngãng chưa nghe rõ, hỏi lại:
-Ngươi bảo sao?
Quá Ngạn Chi nhắc lại:
-Ta hỏi mụ có biết võ nghệ không? nếu là người võ công cao cường thì Quá Ngạn Chi này tình nguyện lãnh cái chết ở dưới tay Mộ Dung lão thái thái, còn nếu không phải là nhân vật trong võ lâm thì ta bất tất nhiều lời với mụ làm gì?
A Châu vờ nhãng tai nghe "võ công cao cường" ra "ngô công bách cước" nàng lắc đầu đánh trống lảng:
-Ngươi bảo "ngô công bách cước" chi chi đó, ta xem chừng ngươi say mất rồi.
Con rết trăm chân thì đâu mà chẳng có nó cắn người đau lắm đấy.
A Châu lại quay sang hỏi Cưu Ma Trí:
-Còn đại hòa thượng! Nghe nói mi muốn quật mả Mộ Dung tiên sinh lên, định lấy trộm bảo bối phải không?
Cưu Ma Trí tuy không ngờ mụ là thiếu nữ hoá trang nhưng cũng biết là mụ giả điếc, giả ngây, quyết không phải là một bà già đã đến mức lẫn lộn như thế nên lão vẫn dè dặt và nghĩ thầm trong bụng: "Mộ Dung tiên sinh đã giỏi như thế thì bậc tiền bối tiên sinh tất nhiên không phải hạng bản lãnh tầm thường". Lão liền vờ như không nghe rõ hai chữ "quật mả" bèn đáp:
-Tiểu tăng cùng Mộ Dung tiên sinh là chỗ bạn tri giao, được nghe tin buồn tiên sinh tạ thế nên lặn lội từ nước Thổ Phồn đến đây với mục đích duy nhất là kính bái trước linh vị Mộ Dung tiên sinh mà thôi. Tiểu tăng có một điều ước hẹn với tiên sinh từ lúc sinh tiền là lấy được quyển đồ hoạ Lục Mạch Thần Kiếm đưa cho tiên sinh xem. Lời ước đó không thực hành được, tiểu tăng rất lấy làm hổ thẹn.
A Châu nghe đến chữ "Lục Mạch Thần Kiếm" không khỏi giật mình, nàng cũng biết đó là một môn võ công siêu việt, gần đây chính nàng cũng được nghe công tử nhắc tới.
A Châu và A Bích đưa mắt nhìn nhau và đều biết là Cưu Ma Trí đã nói vào chính đề rồi. A Châu hỏi:
-Lấy được quyển đồ hoạ "Lục Mạch Thần Kiếm" thì sao? Mà không lấy được thì làm gì?
Cưu Ma Trí đáp:
-Năm xưa tiên sinh cùng ước hẹn với tiểu tăng: nếu tiểu tăng lấy được quyển đồ họa Lục Mạch Thần Kiếm đưa cho tiên sinh xem mấy ngày thì tiên sinh sẽ cho tiểu tăng đến xem mấy quyển thiên thư tại Lang hoàn thuỷ các trong quý tự.
A Châu thất kinh nghĩ bụng: "lão sư này biết cả đến cái tên Lang hòan thuỷ các,có lẽ lão nói thực cũng chưa biết chừng". Tức thời nàng giả vờ nghễnh ngãng nghe "lang hòan thuỷ các" ra "đường cao thuỷ giáo"liền hỏi lại:
-Ngươi muốn ăn bánh ngọt, canh gà ư? Cái đó dễ lắm nhưng ngươi đã xuất gia làm sao ăn được món mặn?
Cưu Ma Trí quay sang bảo A Bích:
-Lão thái thái đây không hiểu là lẫn lộn thực hay giả vờ. Tôi có nghe những tay cao thủ các phái võ Trung Nguyên đương tụ họp tại Thiếu Lâm tự để thương nghị đối phó với nhà Mộ Dung ở Cô Tô đây. Tiểu tăng nghĩ tình hữu nghị với Mộ Dung tiên sinh, cũng muốn đem chút tài mọn để giúp một tay. Song xem thái độ lão thái thái thế này là cự tuyệt cả đến người ở xa hàng mấy ngàn dặm há chẳng khiến cho bạn hữu phải bào tâm ru?
A Châu vẫn một giọng ỡm ờ:
-Sao? Nhà sư lạnh bụng à? A Bích đâu mau đi lấy một tô cháo tiết gà tiết vịt nóng để đại sư ăn cho ấm ruột gan lại.
A Bích nhịn cười đáp:
-Ðại sư phụ có ăn mặn được đâu?
A Châu đưa tay lên gõ nhẹ vào trán nói:
-Phải đó, phải đó! Nhà sư không ăn mặn được, thế thì đừng dùng gà vịt thật mà dùng gà vịt chay vậy!
A Bích hỏi:
-Thưa lão thái thái! Gà chay thì làm gì có tiết?
A Châu phều phào:
-Ừ nhỉ! Thế ra mình lẩn thẩn thực biết làm thế nào bây giờ?
Hai nàng đối thoại, kẻ tung người hứng, toàn là chuyện bịa đặt. Người ở Tô Châu ai cũng mồm miệng bẻo lẻo, nói năng hoạt bát. Ðời sau nơi đây kỹ thuật ca kịch nổi tiếng với thiên hạ cũng do tập quán này mà ra. Hai ả nha hòan này bình
nhật vẫn trơ tráo cười đùa quen rồi, cái lối đùa dai của chúng khiến cho Cưu Ma Trí bực mình mà không làm gì được. Cưu Ma Trí đi Cô Tô chuyến này cốt gặp Mộ Dung công tử để thương lượng một công cuộc to tát. Nào ngờ không gặp được người chủ mà lại gặp toàn những người ngoài cuộc xen vào chẳng hiểu tâm địa họ ra sao? Cách đón tiếp hữu ý hay vô tình, hư hư thực thực, khiến cho lão không biết đối phó thế nào cho phải.
Ðại Luân Minh Vương Cưu Ma Trí cũng là một nhân vật ghê gớm, sau một lúc suy nghĩ lão đã đoán chắc cả ba người: lão thái thái, Tôn Tam và Hòang lão bộc đều có ý thoái thác, không muốn cho y xem sách trong lang hòan thuỷ các. Lão quyết định: bất chấp đối phương bày mưu lập kế thoái thác bằng cách nào đi chăng nữa lão cũng nói thẳng vào đề ngay rồi sau hoặc đối xử bằng cách nhân nhượng hay là phải cương quyết dùng võ lực, cũng cần hiểu rõ để liệu chiều đối phó.
Cưu Ma Trí ôn tồn nói:
-Quyển đồ họa Lục Mạch Thần Kiếm tiểu tăng đã mang theo đây nên mới dám cả gan muốn vào xem sách trong lang hòan thuỷ các của quý phủ.
A Bích đáp:
-Mộ Dung tiên sinh đã qua đời, hòa thượng nói sao chúng tôi hay vậy chứ khẩu thuyết vô bằng biết đâu mà tin. Hơn nữa giả tỷ đại sư có mang đồ hình tới đây chúng tôi cũng không ai xem được. Thế thì trước kia hai bên có lời giao ước với nhau thế nào bây giờ cũng không còn hiệu lực nữa.
A Châu hỏi xen vào:
-Quyển đồ hoạ gì vậy? ở đâu đưa ta coi trước xem thật hay giả?
Cưu Ma Trí chỉ Ðoàn Dự đáp:
-Ðoàn công tử đây đã thuộc lòng quyển đồ hoạ đó nên tôi có đem chàng đi theo cũng như mang quyển đồ hoạ đó vậy.
A Bích mỉm cười nói:
-Tôi cứ tưởng có quyển đồ hoạ đó thật, té ra đại sư nói đùa.
Cưu Ma Trí nói tiếp:
-Tôi đâu dám nói đùa? Nguyên quyển đồ hoạ chính đã bị Khô Vinh đại sư chùa Thiên Long nước Ðại Lý đốt mất rồi. Cũng may mà Ðoàn công tử còn nhớ được rành mạch cả, vậy công tử đây tức là quyển đồ hoạ sống đó.
A Bích nói:
-Ðoàn công tử nhớ được thì việc đó thuộc về việc riêng Ðoàn công tử mà người được vào lang hòan thuỷ các xem sách cũng sẽ phải là Ðoàn công tử, có can dự gì đến đại sư?
Cưu Ma Trí đáp:
-Tiểu tăng muốnđược thực hiện lời ước ngày trước, đem Ðoàn công tử đốt trước mộ phần Mộ Dung tiên sinh.
Mọi người nghe nói đều thất kinh, nhìn nét mặt Cưu Ma Trí vẫn thản nhiên chứ không có vẻ gì là lão nói đùa cả.
A Bích hỏi:
-Ðại sư phụ nói đùa hẳn. Ðường đường là một con người chứ có phải mớ củi đâu mà muốn đốt lúc nào thì đốt?
Cưu Ma Trí...