anh về phía mọi người đang đi đến nói:
- Chúng ta cứ qua đó một lát xem có chuyện gì xảy ra, có mất gì đâu.
MV đành thở dài, mặc kệ cô ta lôi đi.
Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, ba người như thường lệ đang uống cà phê, nói chuyện phiếm. Chị Huệ và TN hăng say buôn đủ thứ chuyện, mãi sau mới thấy NT không tham gia cùng, chỉ im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm, nhăn mày vẻ khó chịu. Thấy vậy hai người liền quay sang hỏi:
- Làm sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu à?
- Không sao. Chỉ là hơi khó chịu trong người một chút, cũng hơi đau đầu. – NT giật mình rồi trả lời qua loa.
Hai người kia nghe xong, thở phào nói:
- Trời, tưởng chuyện gì. Thấy khó chịu thì mua thuốc uống hoặc xin nghỉ một hai ngày là xong. Chuyện đấy mà cũng phải suy nghĩ đăm chiêu vậy sao? Càng ngày mày càng lạ lùng.
Hai người nói xong lại tiếp tục quay lại chủ đề đang nói dở, mặc kệ NT ngồi một mình tiếp tục trầm tư. NT cũng không nói gì, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Biết hai người hiểu nhầm ý cô nhưng không giải thích bởi cô không muốn họ biết được cảm xúc dao động, lạ lẫm trong lòng mình. Và cô tin mình có thể nhanh chóng áp chế được nó. NT khó chịu trong lòng chứ có phải khó chịu vì bệnh tật đâu mà có thuốc uống đây? Cô cũng rất muốn mua được loại thuốc có tên là “bình ổn tâm tình”. Nghĩ vậy, NT lại thở dài. Mình làm sao thế nhỉ? Chỉ là một hơi ấm thôi mà, sao lại có thể lưu lại lâu như vậy? Đã mấy ngày rồi mà vẫn có thể cảm nhận rõ nét cảm xúc đó, ánh mắt đó. Tại sao lại như vậy? NT cứ ngơ ngẩn nhìn bàn tay của mình, không phát hiện ra đang có người hùng hổ đi về phía mình.
Mọi người đang sôi nổi chuyện trò, chẳng ai để ý đến xung quanh. Không khí ồn ào, náo động như một cái chợ nhỏ. Bỗng có một tiếng nói cao, to mang vẻ gấp gáp và bực bội vang lên khiến mọi người dừng lại quay về phía cửa.
Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc sang trọng, đắt tiền: váy đen dài quý phái, chiếc khăn voan tua dua màu đen có gắn kim tuyến óng ánh bên trên được khoác lên vai càng tôn thêm vẻ giàu sang. Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ nhưng cũng không che hết được nếp nhăn của thời gian. Lúc này chị ta đang tức giận, ánh mắt có lửa đảo khắp phòng như đang tìm kiếm thứ gì đó. Rồi chị ta bước đến giữa phòng, giọng nói to khỏe vang lên:
- Ai là nhân viên lao công Nguyễn Như Tuyết?
Câu hỏi của chị ta được truyền đi khắp phòng, mọi người sửng sốt nhìn nhau rồi nhất loạt nhìn về chiếc bàn gần cửa sổ có ba cô gái đang ngồi. Ánh mắt của họ tập trung trên người cô gái xinh đẹp nhưng lại tĩnh lặng và lạnh lùng như làn nước mùa đông. Quan sát tỉ mỉ mọi hành động và diễn biến của cô. NT thấy vậy vẫn như bình thường, không nhanh không chậm đứng lên, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ ở giữa phòng, dõng dạc đáp:
- Vâng, tôi đây.
- Cô là người vừa quét dọn phòng 303? – Người phụ nữ tiến lại gần NT như đang tiến gần con mồi, buông ra câu hỏi.
- Vâng, đúng vậy. – NT vẫn bình tĩnh đáp.
Câu trả lời vừa dứt trong không khí bỗng vang lên tiếng “chát”, mọi người đờ đẫn nhìn NT đưa tay lên ôm mặt bị lêch sang bên trái, đồng loạt hít sâu một hơi không dám tin nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt.
Trong lúc mọi người còn sửng sốt đến đờ người, người phụ nữ kia lại giơ tay lên định cho NT một bạt tai nữa, may mà cô phản ứng nhanh đưa tay nắm lấy tay chị ta rồi bình tĩnh trả lời, giọng nói ẩn nhẫn tức giận:
- Muốn xử tội cũng phải nói rõ đã chứ? Đến kẻ tử tù cũng có quyền được kết tội rồi mới sử bắn cơ mà.
Người phụ nữ bị NT giữ tay, không thể thực hiện được mục đích liền tức giận mạnh mẽ giằng tay ra khỏi tay cô quát:
- *** mặt dày này. Đã làm việc thấp hèn rồi lại còn không biết thân biết phận mà dám ăn cắp đồ của khách. Vậy mà vẫn ngang nhiên đứng đây mạnh miệng cãi cố. Đúng là đồ bần tiện thì có làm gì cũng bần tiện.
Mọi người nghe xong lại sững sờ nhìn nhau ” ăn cắp đồ của khách”? Người phụ nữ đó nói NT ăn cắp đồ của khách? Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía NT, chị Huệ thấy vậy liền điên tiết, xông lên quát lại vào mặt người phụ nữ chua ngoa này:
- Mụ điên này ở đâu chui ra cắn người rồi sủa inh ỏi? Có nhầm không vậy, vừa chốn trại ra à? Nói chuyện dễ hiểu một chút đi, có hiểu mình đang nói gì không vậy?
- Cô…Cô…
Người phụ nữ nghe chị Huệ mắng mà mặt đỏ phừng phừng, dường như khói đã phì ra khỏi lỗ mũi, ngực phập phồng lên xuống liên tục khiến cho người ta lo sợ chị ta có thể ngã xuống vì bị nhồi máu cơ tim bất cứ lúc nào. Đúng lúc này, người quản lí cũng chạy đến nơi, há miệng cố gắng hít thở không khí. Người phụ nữ nhìn thấy anh ta liền chạy đến lôi lại gần, trách móc – Anh làm gì mà chậm chạp như rùa vậy?- Sau đó quay sang chỉ vào mặt NT nói:
- Đây, anh nói đi. Khách sạn này làm việc kiểu gì vậy? Lại để loại người như vậy vào đây làm việc? Đã ăn cắp đồ của khách hàng mà còn dán mạnh miệng cãi lại khách? – Nói xong chị ta lại quay sang chỉ vào chị Huệ tức giận kể tội – Còn con mụ già lắm mồm này nữa, ngang nhiên dám mắng *** tôi thậm tệ. Có biết tôi là khách hàng vip ở đây không? Các người để những nhân viên kém cỏi cả về ý thức lẫn chuyện nghiệp như vậy phục vụ cho tôi? Khách sạn năm sao đây sao? Nếu anh không giải quyết việc này khiến tôi vừa lòng thì tôi nhất định sẽ phàn nàn với cấp trên của anh.
Chị ta một hơi nói hết, sau đó thở hồng hộc như con bò tót vừa tham gia một trận đấu. Người quản lí chỉ có thể đứng bên cạnh nghe hết, sau đó khom lưng vẻ khúm núm nói:
- Chị Hồng, chị cứ bình tĩnh. Tôi sẽ điều ra rõ mọi việc, nếu bọn họ thật sự làm gì có lỗi với chị nhất định sẽ bị trừng phạt theo đúng quy định.
Người phụ nữ nghe vậy liền hừ mạnh một cái rồi quay đi, hai tay khoanh trước ngực đợi xem anh ta xử lí như thế nào. Vì vậy người quản lí cũng bước về phía NT, từ tốn hỏi:
- NT, hôm nay cô được phân công quét dọn phòng 303 là phòng của chị Hồng đây đúng không?
Người quản lý nhìn NT truy hỏi, gần như hỏi cung, mọi người cũng nhìn cô nhưng NT chẳng nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Anh ta thấy vậy tiếp tục nói:
- Là thế này, vừa nãy chị Hồng có ra ngoài một lát, lúc quay lại thì phát hiện bị mất một sợi dây chuyền hình trái tim. Vì vậy chị ấy nghĩ…nghĩ… – Anh ta ấp úng nói, thật sự nhìn vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt mạnh mẽ của NT cũng khiến anh ta sợ hãi.
- Tôi là thủ phạm.- NT cười, lười biếng nói hết câu của anh ta.
- Đúng vậy. – Anh quản lí nghe xong cũng đành gật đầu xác nhận.
Được anh quản lí xác nhận, người phụ nữ hùng hổ xông lên:
- Đấy nhé, mọi chuyện mười mươi rõ ràng rồi nhé. Chính miệng cô ta đã thừa nhận là ăn cắp đồ, mọi người cũng nghe thấy rồi đấy. Anh còn nói chuyện nhẹ nhàng với cô ta làm gì? Nhanh chóng xử lí đi đừng làm mất thời gian quý giá của tôi. Hiện tại tôi còn phải chuẩn bị để tham gia một bữa tiệc nữa.
Cả căn phòng hóa đá theo từng lời nói của mấy người này, người phụ nữ hăng say nói trong khi NT chỉ cười như đó là chuyện đùa, chẳng có vẻ gì là sợ sệt hay chột dạ. TN từ nãy nghe mọi chuyện cũng nắm bắt được phần nào, bất bình thay bạn mà cũng tức giận với bạn giờ là lúc nào rồi mà còn cười, không nhanh biện minh đi. Cô bước lên, tức giận nói:
- Chị thật vô lý, tai nào của chị nghe thấy NT nhận tội, mắt nào của chị nhìn thấy NT lấy đồ? Dù có là khách hàng kim cương cũng không thể vô lý vu khống người khác được.
- Hừ, vẫn còn già mồm cãi cùn. Xem ra cô ta cũng nhiều kẻ giúp đỡ đấy nhỉ, hay cả lũ bọn họ cùng thông đồng nhau ăn cắp đồ? Được rồi, muốn chứng cứ chứ gì? Vậy cô có gan ở trước mặt mọi người để cho tôi khám xét không?
Người phụ nữ tên Hồng chỉ vào mặt NT thách thức. Mọi người lại đồng loạt nhìn theo tay chị ta, nín thở chờ đợi NT phản ứng. Nào ngờ cô vẫn yên lặng, bình thản như không có gì, lạnh nhạt đáp:
- Được thôi.
Nhưng ánh mắt của cô lại nhìn về một người trong đám nhân viên, ánh mắt sắc bén, chiếu thẳng vào người đó như đã hiểu rõ mọi chuyện khiến cho kẻ đó cũng hơi chột dạ, như bị ánh mắt của cô mổ xẻ, xuyên thấu mọi suy nghĩ trong đầu.
MV Và BN vừa bước đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng mắng ***, cãi lộn om xòm. Các nhân viên chen chúc nhau nhìn ngó. Cửa bị vây kín không vào được. Vì vậy MV nhíu mày, khó chịu, lại chuyện gì nữa đây? BN thấy vậy có vẻ thích thú, kéo mạnh tay anh về phía trước đi vào trong.
Mọi người thấy người đến là boss liền sợ hãi dạt ra hai bên cho anh đi vào.
Vừa bước vào phòng, đập vào mắt MV là một sự lộn xộn, ồn ào. Các nhân viên đang vây quanh tạo thành một vòng tròn. Trong cái vòng tròn đó là mấy người đang to tiếng qua lại. MV nhíu mày nhìu bọn họ nhưng khi nhìn đến người con gái lạnh lùng, bình tĩnh đang nở một nụ cười trên môi như mọi chuyện đang xảy ra xung quanh không liên quan đến cô. Mặc dù có vẻ như cô là nhân vật quan trọng nhất trong chuyện này. Khí chất và sự bình tĩnh đó rất hiếm có ở một người con gái nhỏ bé, yếu đuối, vậy mà NT lại có được toàn vẹn. Đến MV cũng phải thán phục vì điều đó.
Ánh mắt say sưa ngắm nhìn người con gái trước mắt nhưng khi quét đến bên má phải của cô liền lạnh lùng đến âm độ, có sát khí hiện lên.
Mọi người đang chăm chú quan sát mấy người NT cho nên vẫn chưa biết đến sự tồn tại của sếp lớn, bỗng dưng cảm thấy không khí lạnh buốt, ngột ngạt như bị lấy đi dưỡng khí mới rùng mình quay lại. Quả nhiên là khuôn mặt lạnh lùng, đáng sợ mọi ngày nhưng hôm nay thậm chí còn đáng sợ và nguy hiểm như thần chết. Chẳng hiểu ai to gan lớn mật dám làm boss nổi giận.
Không khí lại rơi vào trầm mặc, mấy người ở trung tâm đám đông chưa phát hiện ra sự khác thường, vẫn ầm ĩ cãi lộn. Trong phòng vang lên tiếng miếng nhiếc khó chịu, chói tai của người phụ nữ:
- Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà, là cô ta ăn cắp. Bây giờ thì hết đường chối cãi nhé. Tang chứng, vật chúng đều có đầy đủ rồi. – Vừa nói chị ta vừa giơ cao sợi dây chuyền trong tay mà mình vừa lấy ra từ túi áo của NT.
Mọi người đều ngỡ ngàng và không dám tin nhìn chằm chằm vào thứ đồ trong tay chị Hồng, sau đó lại nhìn NT như nhìn quái vật. Đám đông bắt đầu bàn tán, xì xào, NT vẫn lặng yên không nói, ánh mắt hờ hững. Thấy vậy, Mai liền nhân cơ hội ra sàn trình diễn. Đứng ra giữa đám đông, chỉ vào NT nói:
- Chị Hồng nói đúng, đầy đủ bằng chứng rồi, cô ta cũng im lặng tức là thừa nhận. Mọi người đều nhìn rõ và có thể làm chứng. Thật không ngờ cô ta lại có thể làm ra chuyện đáng hổ thẹn như vậy? Đúng là không thể nhìn bề ngoài để đánh giá bên trong một con người. – Mai mỉa mai liếc mắt nhìn NT, ra vẻ đắc thắng khi nghĩ rằng cô có chăm miệng cũng không thể thanh minh.
Mọi người nghe xong lại đồng loạt nhao nhao lên tán thưởng, có người bắt đầu có ánh mắt khinh thường với NT. Chị Huệ và TN cũng bắt đầu rối lên, cuống quýt nhìn xung quanh, có hét khản cổ cũng không thể đấu lại nhiều người như vậy. Đành quay lại nhìn NT, nào ngờ cô đứng yên như trước, ngay cả chớp mắt cũng không thèm thay đổi khiến bọn họ nổi giận, gầm nhẹ:
- Tuyết, mày có còn bình thường không vậy? Đang bị người ta đổ oan mà không mở miệng minh oan, tang chứng vật chứng rành rành thế này thì có trăm miệng cũng không cãi được đâu.
- Đã biết vậy thì sao hai người còn phải phí nước bọt làm gì? – NT cười nói nhỏ với hai người làm cho họ tức muốn hộc máu, chỉ có thể tức giận khoanh tay, trừng mắt nhìn hai kẻ xấu xa đang được thế xông lên.
Từ lúc Mai bước lên NT chỉ nhìn cô ta cười, miệng lẩm bẩm “lên sàn rồi đấy”, sau đó đợi cô ta nói xong mới gật đầu tán thưởng:
- Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá bên trong một con người.
Mai nghe vậy cũng hơi chột dạ trước ánh mắt đầy ẩn ý của NT, vội quay sang nói với anh quản lý vẫn đang ngơ ngác, không biết tin ai:
- Anh Hưng, anh cũng thấy rồi đó, mọi việc rõ ràng trắng tren trước mắt. Chính NT là kẻ ăn ắp, không phải ai khác. Anh còn chần chừ gì mà không làm theo qui định, trả lại công bằng cho chị Hồng? Chị ấy là khách hàng quen biết của chúng ta, không thể để chị ấy phàn nàn. Nếu sếp biết được chắc chắn là lớn chuyện.
- Đúng vậy, cô Mai nói
rất đúng. Mọi chuyện đã rõ ràng, cậu nhất định phải xử lý đúng đắn nếu không thì không xong với tôi đâu. Ông chủ của các cậu cũng là chỗ quen biết với tôi, nhất định không để tôi chịu thiệt. Đến lúc đó, anh ta mà tức giận thì cậu chết chắc.- Chị Hồng cũng hùa theo hăm dọa.
Anh quản lý nghe nhắc đến sếp liền sợ hãi, lúng túng quay sang nhìn NT. Mọi người cũng nhìn nhau, không biết thế nào, bỗng dưng âm thanh lạnh lẽo, cứng rắn có thể xuyên thấu từng người khiến họ đông cứng như bị điểm huyệt:
- Tôi sẽ nhất định như vậy sao?
MV nói xong cũng là lúc bước đến giữa vòng người đó, đứng đối diện với NT, nhìn sâu vào mắt cô không hề để ý đến bất cứ ai, cũng không thèm liếc mắt nhìn người khách hàng được cho là ” quen biết” kia.
Tất cả vẫn còn hóa đá trước câu hỏi của MV thì anh đã quay sang nhìn thẳng vào người chị Hồng, cười lạnh nói:
- Thì ra là chị Hồng, không ngờ tôi với chị đã quen biết đến như vậy? Có thể vì chị mà làm nhiều việc nhàm chán?
Chị Hồng nghe xong xấu hổ đến tái nhợt cả khuôn mặt, khí chất cường bạo của người đàn ông trước mặt khiến chị không dám đứng gần, bước chân tự động lui lại một chút, cơ thể run lên. BN từ nãy giờ vẫn đi bên cạnh MV nhưng chưa gây được sự chú ý liền lên tiếng, giải vây cho chị Hồng:
- Ồ, hóa ra là chị Hồng. Mới mấy hôm không gặp, chị càng ngày càng trẻ ra đó. Chị đến đây nghỉ ngơi hả? Vậy ngày mai hai chị em mình đi mua sắm nhé. Mà có chuyện gì vậy?
BN thân thiết hỏi thăm, khoác tay chị Hồng. Thấy vậy chị ta liền được thể dựa giẫm, lôi tay cô ta rồi chỉ vào mặt NT kể:
- Chuyện là thế này, chị đến đây nghỉ ngơi để chuẩn bị tham gia buổi dạ tiệc gần đây, nào ngờ vừa ra ngoài một lát lúc quay về mới phát hiện bị mất dây chuyền cổ. Mà cô ta chính là người vừa dọn dẹp phòng của chị. Bây giờ lục được đồ trên người cô ta, cô ta cũng nhận tội rồi. Chị chỉ là đòi lại công bằng thôi. Chị là khác hàng quen thuộc, làm sao có thể đối xử với chị như vậy được? Em nói có phải không? – Chị Hồng lắc tay BN hỏi.
- Phải, phải, chúng ta là chị em thân thiết, tất nhiên không thể để chị thiệt thòi. – Rồi cô ta quay sang nhìn NT, bỗng hốt hoảng, vẻ không tin được, rồi quay lại nói với chị Hồng:
- Chị Hồng à, chắc là có sự hiểu lầm nào ở đây thôi. Chứ cô gái này em biết, cô ấy là một người hiền dịu, tốt bụng lại xinh đẹp làm sao có thể là người ăn cắp được? – BN nhẹ nhàng nói, vẻ kiên quyết tin tưởng, bảo vệ cho NT.
- Chị BN, chị đừng bị vẻ bề ngoài ngây thơ của cô ta lừa. Đâu phải ai cũng tốt bụng như chị, không cẩn thận kẻo cô ta còn ăn cắp mất người trong lòng của chị lúc nào không biết chừng. – Mai đay nghiến, liếc mắt nhìn NT rồi lại đảo mắt đến người MV. Thấy vậy chị Hồng cũng đeo theo:
- Đúng đúng, em hiền quá, cứ nghĩ ai cũng tốt bụng. Chị xem rõ ràng đây là một con hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông mà. – Nói xong còn nguýt mắt, bĩu môi khinh thường.
Lời nói đay nghiệt của bọn họ dội vào tai MV khiến nắm tay anh kêu răng rắc, nổi lên cả gân xanh, BN nhìn thấy liền “trượng nghĩa” đứng ra xoa dịu, bảo vệ NT:
- Hai người đừng nói nặng lời vậy, NT không phải là người như vậy đâu. Chắc chắn là có sự hiểu lầm hoặc bất đắc dĩ cho nên mới như vậy, phải không NT?
BN ra vẻ không tin, quay sang hỏi NT nhưng trong ánh mắt cô ta lại có sẹt qua tia sung sướng. Mọi người lại đồng loạt chú mục lên NT, chị Huệ và TN vẫn đứng bên cạnh cô, không thèm cãi nhau với họ nữa nhưng nhất quyết về phe NT.
Đứng ngoài quan sát tất cả, đến lúc này NT đã rõ ràng mọi việc. Nghe BN hỏi cô không trả lời, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn vẻ ngây thơ của cô ta. Rồi ung dung hỏi:
- Cô thực sự nghĩ như vậy sao?
- Tất…nhiên rồi. – Sau một giây chấn động, BN mạnh mẽ trả lời.
Nghe xong NT lại trầm mặc, nhìn cô ta thích thú, sau đó quay đi, đem tay chống cằm vẻ suy nghĩ. Rồi nhìn MV với ánh mắt “người tình của anh chỉ là người như vậy sao?”.
Ngay từ lúc đầu NT đã biết đây là một cái bẫy cho nên tò mò muốn biết sự việc tiến triển ra sao. Vì vậy khi người phụ nữ này đòi lục soát cô vẫn thản nhiên chấp nhận vì biết chắc chắn bọn họ sẽ tìm được, chỉ có như vậy họ mới dám mạnh miệng đề nghị. Tất nhiên là NT cũng đã suy đoán được người nào có thể để vật đó vào người cô. Nhưng cô vẫn nghĩ đây chỉ là một sự *** hại như nhiều lần trước của Mai, mặc dù có vẻ quá đáng hơn nhưng khi MV và cô gái tên BN này xuất hiện thì cô mới hiểu hết mục đích của cái bẫy này. Thì ra là nhân vật chính bây giờ mới xuất hiện. Lúc này NT cũng giải đáp được cảm giác chán ghét của mình khi gặp BN, mặc dù cô ta thực sự rất thân thiện với cô. Hóa ra đây là màn diễn tiểu thư thân thiện, tốt bụng lại đầy chính nghĩa trước mặt người yêu. Haiz, không ngờ tình tiết máu chó như vậy lại xảy ra trên người mình. NT thở dài, nhìn màn kịch và những diễn viên siêu hạng trước mắt, cô thực sự muốn cười to lên. Bọn họ đang nghĩ đây là phim truyền hình sướt mướt hay là tiểu thuyết đây? Nghĩ rằng cô cũng ngu ngốc và vô dụng như những nữ chính chỉ biết cuống quýt giải thích, nói mình không làm rồi khóc lóc van xin? Đúng là đánh giá cô quá thấp rồi, cũng quá ngây thơ khi nghĩ rằng có thể bằng chuyện vặt vãnh này hạ gục được cô.
Có những chuyện có thể nhịn được nhưng có những chuyện không thể nhịn được. Bọn họ đã phạm phải một sai lầm đáng tiếc đó là chạm phải giới hạn của NT, mọi chuyện cô đều có thể bỏ qua, coi như không biết… chỉ riêng chuyện vu khống cho cô ăn cắp là không thể. NT càng nghĩ càng tức nhưng càng tức cô lại càng bình tĩnh, suy nghĩ cặn kẽ trước khi nói.
Tất cả mọi người trong phòng như nín thở theo từng cử chỉ của NT, chỉ riêng MV là vẫn có vẻ bình thản mặc dù trong mắt anh đang tràn ngập lửa giận. Anh tin cô nhất định có cách giải quyết cho nên mới bình tĩnh như vậy. MV chỉ đang tức giận và muốn nghiền nát ngay lập tức kẻ đã đánh cô và muốn vu oan cho cô.
Sau khi đã làm không khí lắng xuống, mọi người đều chờ đợi sự lên tiếng biện hộ của mình, NT...