với Nguyệt, ai nói gì cũng không nghe, sao giờ đột nhiên lại…
- Con muốn hỏi, có phải cả nhà đều biết rất rõ tình cảm của Nguyệt dành cho con hay không?
Không ai lên tiếng nói gì, Nguyệt đau đớn gục đầu trên hai cánh tay:
- Sao không ai nói với con?
- Nói với con? – bà Ngân Mỹ nhướng mày – Nói cái gì? Nói Nguyệt yêu con ư? Con sẽ tin chứ? Và chẳng phải hai đứa rất hiểu nhau sao? Cần gì người khác phải nói ra.
- Ba mẹ không muốn xen vào chuyện của hai đứa. – ông Vũ nói – Hai đứa lớn rồi, phải tự giải quyết chuyện của mình. Và con đừng quên, chính con lựa chọn cách rời xa Nguyệt đó.
Bà Dương nhìn Nguyên rồi khẽ nói:
- Mẹ biết tình cảm của hai đứa. Mẹ tin trước sau gì hai đứa cũng hiểu nhau, chỉ cần thời gian thôi.
- 7 năm rồi, chính xác là gần 8 năm rồi, hai đứa con đau đớn, cả nhà còn muốn chờ đến khi nào nữa đây?
- Sao anh không tự mình nhìn, tự mình hiểu. – Khánh nói như quát – mà cứ muốn mọi người nói ra với anh. Anh đi biền biệt ngần ấy năm trời, anh có biết chị hai như thế nào khi mỗi cái tết về không có anh không? Chị buồn, buồn lắm. Ngày tết vui là vậy mà hiếm khi nào có lấy một nụ cười trên gương mặt chị, ra ngóng vào trông, chị chỉ chờ có mình anh thôi đó. Khi anh quay về, không chỉ dắt theo người con gái khác, mà còn đối với chị xa lạ như người dưng. Anh đã dồn chị hai vào đường cùng rồi anh biết không?
- Mọi người không hiểu? – Nguyên đua đớn – Cả con và Nguyệt đều cần một người thứ ba khẳng định mình là thế nào với đối phương. Vì hiểu nhau, vì thân nhau nên không ai dám khẳng định điều gì.
Mọi người nhìn Nguyên rồi nhìn nhau. Ông Tùng rít hơi thuốc dài:
- Sao hai đứa không nhìn vào tính cảm vào hành dộng của đối phương mà cứ cần người kahc1 phải nói. Trong tất cả chuyện này, Nguyệt là người chịu đau đón nhiều nhất, con còn có những người khác, còn Nguyệt thì không. Nguyệt năm nay mới 26 tuổi thôi, Nguyên à, con bé xinh đẹp, lại hiền lành, nết na. Bao nhiêu người theo đuổi, bao nhiêu gia đình danh giá xin dạm ngõ nhưng con bé chỉ kiên quyết lắc đầu. Nguyệt cứ lặng lẽ, đi về một mình, lạnh lùng gạt đi tất cả những người dành tình cảm cho nó. Có lần tình cờ nghe đám bạn trêu nó là ” Tảng băng ngàn năm”. Ba đã xót xa biết bao nhiêu, con có biết không?
- Ngày anh nói anh lấy vợ anh có nhìn thấy chị hai lúc đó không anh hai? – Minh khẽ hỏi – Khuôn mặt chị chết lặng, trắng bệch như tượng sáp vậy. Lúc đó, em biết chị hai em muốn khóc lắm, nhưng chị không thể khóc, chị sợ anh nhìn thấy sẽ không hạnh phúc,, chị sợ cả nhà sẽ đau lòng cho chị. Đôi lúc em nghĩ, tại sao chị hai cứ phải sống mà yêu anh trong câm lặng như vậy? Sao chị đau đớn đến chết đi sống lại nhưng chị vẫn lo cho hạnh phúc của anh đến như vậy? Nếu làm gì đó, để chị quên anh, để chị hết yêu anh, em cũng làm đó.
- Nguyệt cũng như là con gái mẹ. Con có biết nhìn nó khóc lặng lẽ, từng tiếng nấc vang lên nghe uất ức như thế nào không? Lúc đó, mẹ chỉ muốn giết chết cái đứa làm con bé đau đớn. Nhưng người đó lại là con trai mẹ, lại là người Nguyệt tin tưởng nhất trong cuộc đời Nguyệt chứ?
Nguyên im lặng nghe từng lời trách mọc của người thân cứa vào lòng mình những nhát đau đớn nhưng có bằng những gì Nguyệt đã phải chịu đựng không?
- Con biết, là tại con nên Nguyệt mới đau đớn như vậy? – Nguyên nhỏ giọng – là con làm mọi ngưởi đau lòng. Là con hồ đồ, con khôn gbiết suy nghĩ, con xin lỗi.
- Trách con, mắng con thì được gì nào? – ông Vũ lắc đầu – cũng không làm làmh nhữn gvết thương trong lòng Nguyệt. Con còn có Tiểu My, có trách nhiệm với con đường con đã chọn. Không có cách quay đầu đâu Nguyên à?
Nguyên ngẩn đầu nhìn tất cả, nói với một giọng nghiêm túc rõ ràng:
- Con sẽ làm lành tất cả những vết thương đó cho Nguyệt, con sẽ mang đến cho Nguyệt chỉ tiếng cười và hạnh phúc.
- Còn có thể sao? – Ông Tùng cười khan – còn Tiểu My? Con phải làm sao với Tiểu My đây?
- Nguyệt không cần con ở cạnh nó vì trach nhiệm, vì đã gây ra những vết thuơgn đó cho Nguyệt đâu Nguyên à? Nguyệt sẽ vui hơn khi con hạnh phúc bên người con đã lựa chọn – BÀ Dương khẽ nói.
- Con đã 26 rồi Nguyên à? – Ông Vũ nói – Con đừng quyết định mọi việc theo cảm tính nữa.
- Con đã quyết định từ lâu lắm rồi, con yêu Nguyệt và con sẽ dành cả cuộc đời con cho Nguyệt. Con không mong mọi người hiểu con, con chỉ cần Nguyệt hiểu con là được rồi. Chuyện của Tiểu My con sẽ tự giải quyết, cả nhà cứ yên tâm.
Nói rồi, Nguyên đứng dậy đi về phòng.
Khánh úp mặt vào vai Minh, bờ vai rung lên từng hồi. Minh nhăn nhó đẩy Khánh ra:
- Làm gì mà em cười mãi vậy?
- Cuối cùng anh hai cũng sáng mắt ra rồi. – Khánh khúc khích. – Không cười chứ anh bảo em khóc à?
- Con bé này – Bà
Ngân Mỹ mắng – mọi chuyện đã ngã n
gũ đâu nào?
- Chúng ta có thể yên tâm chuẩn bị làm sui là vừa. Nguyên đã quyết thì không ai thay dổi được nó đâu, ngoại trừ Nguyệt, nhưng lần này thì Nguyệt cũng vô phương thôi. Thằng bạn già coi như tao làm tròn lời hứa với mày nhà.
- Làm như tao sẽ gả con gái cưng của tao cho thằng con trời đánh nhà mày vậy?
- Không thì anh làm sao? – bà Dương nguýt chồng – Để hai dắt nhau trốn đi à? Được thằng con rể thì không muốn, lại muốn mất luôn đứa con gái à?
- Anh cứ nhốt Nguyệt vào trong phòng là yên chuyện chứ gì?
- Ba. – Minh khanh khách – Cái đầu của anh hai mà liên kết với chị hai thì đáng sợ lắm đó. Ba có muốn 2 ông bà đó phá lanh tanh bành nhà mình luôn không?
Cả nhà bật cười vui vẻ, đã lâu lắm rồi, gia đình họ mới lại có những nụ cười như vậy.
Tiểu My bực bội ném chiếc điện thoại xuống giường. Cả tuần rồi Tiểu My không có cách nào liên lạc với Nguyên cả. Anh cứ như biến mất khỏi thế giới vậy. Nhưng Tiểu My biết, chắc chăn anh đang ở bên cô ta.
- Cô ta thật là kẽ gian manh. Tại sao cô ta lại bị tai nạn vào lúc đó chứ? Cô ta muốn phá đám cưới của Tiểu My mà. Tiểu My biết cô ta yêu Nguyên, cô ta không cam tâm nhìn Nguyên và Tiểu My lấy nhau mà. Chắc chắn là cả nhà họ liên kết với nhau để phá Tiểu My. Thật tức chết đi được mà.
Tiểu My ở nhà Nguyên được ba ngày thì ba lôi Tiểu My về khách sạn mặc cho Tiểu My phản đối. Tiểu My muốn ở đó chờ Nguyên về, Tiểu My bắt Nguyên phải giải thích mọi chuyện cho rõ ràng.
Tiếng chuông cửa vang lên làm Tiểu My bực bội vô cùng. Cô đùng đùng bước ra mở cửa:
- Có mù không hả? Người ta… – Tiểu My sựng lại khi thấy Nguyên đứng trước cửa.
- Anh biết em không muốn gặp ai cả nhưng anh cần nói chuyện với em – Nguyên nhỏ giọng.
Tiểu My nhào vào ôm chầm lấy Nguyên:
- Em biết anh sẽ tới tìm em mà. – Tiểu My vui vẻ – Anh sẽ không vì cô ta mà bỏ rơi em đâu.
Nguyên lặng lẽ gỡ tay Tiểu My ra:
- Chúng ta cần nói chuyện.
Tiểu My khựng người lại nhưng rồi cố gượng vui vẻ:
- Không sao đâu anh. Em nói với ba rồi. Anh và Nguyệt lớn lên cùng nhau nên hai người như anh em vậy. Có người anh nào vui vẻ làm đám cưới khi em gái gặp nạn được đâu, phải không anh? Em không giận đâu. Chị Nguyệt đã khỏe rồi phải không anh? Chúng ta tìm ngày khác làm đám cưới ha lại nha.
Nguyên nhìn Tiểu My, gương mặt cô ráo hoảng, mắt như chực khóc:
- Anh xin lỗi Tiểu My.
- Không sao. – Tiểu My lại nhào vào ôm lấy Nguyên – Chỉ cần anh quay về bên em là được rồi.
Nguyên đẩy Tiểu My ra:
- Anh đã nói chuyện với thầy rồi, anh cũng đã xin lỗi với thầy.
- Ba không giận đúng không anh? Em đã nói với ba rồi mà. Khi nào chúng ta sẽ…
- Sẽ không có cái đám cưới nào giữa anh và em nữa cả? – Nguyên nói nhẹ.
- Amj đang nói cái gì vậy hả? – Tiểu My quát lên.
- Anh xin lỗi nhưng anh không thể lấy em được. Anh không yêu em.
- Anh nói vậy mà nghe được à? Vì ai mà tôi bỏ cả ba tôi lại bên đó để về cái xứ nghòe nàn lạc hậu này hả? Sao anh có thể đối xứ với tôi như vậy chứ? Vậy mà anh nỡ bỏ lại tôi trong đám cưới, anh biến cha con tôi thành trò cười của mọi người.
- Em bình tĩnh một chút được không Tiểu My?
- Là do cô ta phải không? – Tiểu My gào lên – là tại Nguyệt phải không?
Nguyên chưa kịp nói gì thì Tiểu My đã nức nở:
- Tôi biết mà. Cái cách anh nhìn chị ta khiến tôi nghi ngờ lắm mà. Tôi chưa thấy anh nhìn ai với ánh mắt vừa yêu thương vừa quan tâm chăm sóc đến như vậy? Dù anh luôn cố tỏ ra thờ ơ nhưng ánh mắt anh luôn nhìn về phía cô ta. Cô ta mệt, anh cau mày, cô ta đau, anh nôn nóng như chính mình bị đau vậy, cô ta cười, anh vui vẻ, cô ta không vui, tâm trạng anh cũng tràn đầy bất an. Anh tưởng tôi là con mù chắc.
- Em biết những điều đó ư?
- Biết? Biết cái gi? Tôi không biết gì cả? Tôi chĩ biết anh lạnh lùng với cô ta, tôi chỉ biết tôi là bạn gái anh, tôi chỉ biết anh muốn cưới tôi, anh còn muốn tôi biết cái gì nữa đây?
- Anh có cần phải nói ra không? – Nguyên điềm tĩnh nhìn Tiểu My.
Tiểu My sụm xuống khi nhìn thấy vẻ kiên quyết của Nguyên”
- Đứng bỏ em mà Nguyên. Chúng ta cùng về Úc nha anh, chúng ta quên hết mọi chuyện ở đây đi, chúng ta cùng làm lại từ đầu nha anh.
Nguyên thở dài. Đở Tiểu My đứng dậy, Nguyên nhìn thẳng vào mắt Tiểu My:
- Anh đã từng chạy trốn một lần rồi Tiểu My à? Anh yêu Nguyệt từ khi anh còn là một cậu nhóc mười mấy tuổi. Tới tận bây giờ anh vẫn yêu Nguyệt, chưa một phút giây nào anh quên Nguyệt cả.
- Anh tàn nhẫn với em vậy sao Nguyên? – Tiểu My nức nở.
- Anh xin lỗi, nhưng anh đã làm tổn thương mình, tổn thương Nguyệt bao nhiêu năm rồi. Có thể bây giờ em sẽ oán hận anh, nhưng anh không thể rời bỏ Nguyệt thêm một lần nào nữa đâu, Tiểu My à?
- Anh không muốn làm tổ thương cô ta, nhưng anh có thể làm tổ thương em sao?
- Rồi em sẽ gặp người khác, người đó chắc chắn sẽ yêu em. – Nguyên nói nhẹ.
- Nhưng em yêu anh mà Nguyên. Em xin anh, anh đừng rời bỏ em mà.
- Anh không thể. – Nguyên gạt tay Tiểu My rồi bước ra khỏi phòng.
- Nguyên – Tiểu My gọi với theo trong nước mắt nhưng Nguyên không một lần chùng chân, cứ bước xa khỏi Tiểu My.
Tiểu My đau dớn dổ sụp người xuống giường, gào khóc.
- Anh tàn nhẫn với em thật sao Nguyên? Sao cô ta lại xuất hiện giữa chúng ta chứ? Sao tên Tony chết tiệt không đưa cô ta rời xa khỏi anh chứ? Sao em phải chịu mất anh vô lý vậy chứ Nguyên?
Cửa phòng lại bật mở, Tiểu My vội vàng ngồi dậy nhưng người đi vào lại không phải là Nguyên.
- Ba, Nguyên bỏ con rồi ba ơi. Anh ấy…
- Ba biết, – ba Tiểu My cắt lời cô – Nó đã nói chuyện trước với ba rồi.
- Sao ba lại để anh ấy đi. Sao ba không giữ anh ấy lại cho con. Ba không thương con hả ba?
- Ngày trước, ba đã nói với con rồi, con không bao giờ nắm giữ được trái tim Nguyên. Ngay lần đầu gặp mặt, khi thấy Nguyên bên nữhng người khác, ba đã biết Nguyên dành trái tim nó cho người khác mất rồi. Ba không muốn con đau khổ nên đã cảnh báo con nhưng con không nghe, cứ mù quáng theo nó nên mới ra nông nỗi này.
- Con bất kể. Con yêu Nguyên, con cần anh ấy bên cạnh con. – Tiểu My gào lên trong nước mắt.
- Con đã xài tới cả thủ đoạn nhằm tách họ ra nhưng… bỏ đi con. Quên Nguyên đi. Nguyên không yêu con, con có làm gì cũng vậy thôi.
- Tại sao vậy ba? Con yêu anh ấy mà, con không tin cô ta yêu anh ấy hơn con.
Ba Tiểu My ôm cô vào lòng như những ngày còn thơ bé.
- Có lẽ Nguyên không sinh ra để dành cho con mà cho người con gái đó. Ba đã đặt vé rồi, mai ba con mình về nhà. Về nhà mọi chuyện sẽ qua thôi con à?
- Không. – Tiểu My vùng ra khỏi vòng tay của ba. – Con không về, nhất định không về.
- Con còn định ở lại đây làm gì? – ba Tiểu My bàng hoàng nhìn con gái mình.
- Con phải dành lại Nguyên. Con không thể mất anh ấy. Bằng mọi giá, với tất cả mọi thủ đoạn, con sẽ dành lại Nguyên cho mình.
Ba Tiểu My lắc đầu ngán ngẩm. Làm như vậy, Tiểu My chỉ càng chuốc thêm đau đớn cho bản thân mà thôi. Ôn gbiết nhưng ông đã không còn khả năng khuyên bảo Tiểu My nữa rồi. Nó đã dang đôi cánh bay thật xa khỏi vòng tay ông.
Từ phòng họp đi ra, Nguyên rảo bước trên hành lang dẫn về phòng làm việc của mình. Ánh đi đến từ đành sau, đánh vào vai Nguyên:
- Sao trông mệt mỏi quá vậy ông tổng?
Nguyên ôm vai, vờ suýt xoa.
- Sắp lên xe bông có khác, đánh người ta muốn gãy vai hà. chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi?
- Cũng gần xong hết rồi. – Ánh cười nhẹ – Nguyệt thế nào rồi. ba ngày nay tui bận quá chưa qua thăm nó được.
- Vẫn vậy thôi – Nguyên cười nhẹ. – vẫn ngủ yên trong cái thế giới nào đó mà tui không cách nào tới được.
- Cho đáng đới. – Ánh trề môi – Coi như là Nguyệt trừng phạt ông đó. không biết nó định ngủ đến bao giờ nữa. tui đã dành cho nó vị trí dâu phụ, vậy mà…
Nguyên cười thật nhẹ, cố giấu tiếng thở dài. Đã nửa năm trôi qua mà Nguyệt vẫn chìm sâu torng giấc ngủ của Nguyệt. Nguyên thật không biết trong cơn mê ấy có gì mà thu hút mà Nguyệt mãi vẫn chưa chịu tỉnh giấc để mọi người phải chờ đợi Nguyệt trong tia hy vọng mong manh như thế này. Nhưng không sao, dù phải chờ Nguyệt đến bao giờ, Nguyên cũng sẽ chờ. Vốn đĩ cả cuộc đời Nguyên đã chỉ dành cho Nguyệt rồi mà.
Tiểu My đi ngang qua Nguyên và Ánh, cười khẩy:
- Khi nào anh mệt mỏi thì hãy nhớ tới em nha. Em vẫn đang chờ anh mà.
Nói rồi, Tiểu My bước đi trong tiếng cười làm Ánh cáu kỉnh:
- Đồ đáng ghét. Sao càng ngày nhìn càng giống hồ ky tinh vậy không biết. bộ hết đàn ông hay sao mà cứ nhăm nhe chiếm chồng người khác. Sao ông cứ để cô ta làm loạn vậy? tống cổ cô ta về Úc đi có phải rảnh đất không?
- Bà làm tui có cảm giác bà đang ghen đó nha. – Nguyên đùa giọng.
Ánh trợn mắt nhìn Nguyên rồi cười nhẹ:
- Nói với tui thì được nha, đừng có noi trước mặt Nguyệt hay anh Toàn. Lỡ Nguyệt đang chuẩn bị dậy nghe ông nói ngủ tiếp thì ráng chịu đó. còn anh Toàn, tui không biết cao thủ Karatedo đây có đủ khả năng bảo toàn tính mạng đâu không nha.
- Bữa nào, bà hẹn ông xã bà đi. Tui se cho hai người biết thế nào là nhìn không ra nhau. – Nguyên cười cười nói lại.
- Đừng có đánh trồng lảng. xem ra ông còn nuối tiếc Tiểu My quá ha. – Ánh dài giọng.
- Là tôi có lỗi với Tiểu My mà. – Nguyên khẽ nói – Hơn nữa chuyện điều động nhân sự là ở tổng công ty, tôi biết làm sao hơn. Tiểu My cũng đã là giám đốc marketing, bà nói tui làm gì được nào?
- Tức chết đi được. – Ánh hậm hực. – Cô ta mà cứ khiêu khích Nguyệt thì…
Nguyên chỉ cười không nói.
Nửa năm trước, sau khi theo ba mình về nước được ba tháng, Tiểu My quay lại với quyết định bổ nhiệm làm giám độc Marketing trong tay. dù Nguyên rất bực do sự can thiệp bất hợp lý từ Tổng công ty nhưng Nguyên cũng đành phải chấp nhận. Nguyên dồ chừng chuyện này có sự can thiệp từ Tony. Cả tai nạn ngày đó có lẽ cũng có tác động từ hắn nhưng Nguyên không làm gì được khi không có bất cứ điểu gì chứng minh điểu này.
Tiểu My quay lại, ngang nhiên yêu cầu ba mẹ Nguyên cho tá túc. Dù rất không hài lòng. Cả bốn vị phụ huynh cũng không tiện từ chối khi chính Nguyên đã làm tổn thương Tiểu My. Tiểu My kiên quyết đòi ở phòng gần kề phòng Nguyên như trước kia. Cũng chẳng sao. Nguyên gần như ở trong phòng Nguyệt nên tính ra Nguyên và Tiểu My gặp nhau cũng không nhiều. cả nhà cũng mặc kệ Tiểu My chỉ có Khánh là khó chịu, mỗi kh
i thấy Tiểu My là ra sức móc méo. Lắm lúc, Nguyên cũng ngạc nhiên với khả năng chọc giận người khác mà người ta không cách đáp trả lại của Khánh.
- Nếu như Nguyệt tỉnh lại kịp đám cưới của tui thì hay biết mấy. – Ánh nói với giọng buồn buồn – Tính ra, Nguyệt là bạn thân nhất của tui mà.
- Biết đâu, Ánh đưa thiệp hồng qua thì Nguyệt sẽ nể mặt Ánh mà tỉnh lại đó. – Nguyên đùa.
- Biết đâu đó. có khi torng lòng Nguyệt tui còn có cân luọng hơn ông thì sao? – Ánh khúc khích.
- Nghe giống hai người đồng tính quá. – Nguyên vờ rùng mình
- Ăn nói nham nhở – Ánh đánh nhẹ vào vai Nguyên rồi cả hai bật cười vui vẻ.
- Tổng giám đốc. – ba bốn người tiến đến cạnh Nguyên và Ánh nói vui vẻ – Hôm nay, phó giám đốc kinh doanh làm tiệc giã từ sự tự do để đeo gông vào cổ. anh đi cùng với anh em cho vui.
- Vậy à, – Nguyên vui vẻ – chúc mừng anh Lợi nha.
- Coi như anh nhận lời mời rồi nha Tổng giám đốc.
- Đành xin lỗi mọi người vậy. – Nguyên từ chối – Hôm nay gia đình tôi có việc, tôi không thể đi cùng mọi người được.
- Anh làm vậy là không được đâu đó. dạo này anh ít đi với anh em lắm đó nha.
- Nguyên cười trừ. Ánh can thiệp:
- Sao mọi người lại ép ông tổng của chúng ta thế. Ngài ấy lắm công nhiều chuyện, đã nói bận thì thôi. Để sau này, bắt ngài ấy đãi lại một chầu cho to là tốt rồi.
Tiểu My vừa từ phòng kế toán ra, đứng nghe câu chuyện. chờ mọi người kéo qua hết, Tiểu My nhìn Nguyên đang đi chậm lại phía sau:
- Anh cứ hết giờ làm là lại đến bệnh viện với các xác không hồn đó, anh không chán à?
- Tiểu My đừng có nói như vậy? – Nguyên cau mày.
- Em chỉ nói lên sự thật thôi mà. Cô ta có khác gì một cái xác chứ? À, cô ta còn thở. Sao cô ta không tắt thở luôn cho rảnh đất nhỉ. Anh thấy yêu thương gì với một cái xác vậy?
- Đủ rồi đó Tiểu My? – Nguyên gắt.
- Cứ đụng tới cô ta là anh lại phản ứng như đỉa phải vôi ấy. – Tiểu My cười khẩy – sao người ta không làm cho anh sáng mắt ra nhỉ. Cô ta sẽ mãi không tỉnh đâu. Nếu tỉnh cô ta đã tỉnh lâu rồi. với, cô ta giờ có khi chết còn sướng hơn đó.
- Tiểu My – Nguyên quát lên với giọng đầy sự đe dọa.
- Anh đừng như vậy nữa Nguyên. Em là người sống, em đang chờ anh sao anh không quan tâm mà anh cứ chờ cô ta vậy? liệu cô ta có thật sự yêu anh không? em nghĩ chị Nguyệt cũng không muốn thấy anh phí hoài cuộc sống của mình vì chị ấy như vậy đâu Nguyên à?
- Anh không hy vọng nghe những lời này từ em nữa đâu, Tiểu My. – Nguyên lạnh lùng.
Nhìn Nguyên bước đi, Tiểu My hậm hực nhìn theo. Để em xem anh sẽ chờ đợi được bao lâu nữa. anh tuyệt đối không phải là thánh nhân, sẽ có lúc anh phải mệt mỏi phải chán chờ đợi torng vô vọng như vậy thôi, em sẽ chờ anh. em sẽ ở cạnh anh khi anh cần em. Anh sẽ phải là của em.
Đẩy nhẹ cửa phòng, Nguyên đi vào mỉm cười nhìn Nguyệt vẫn đang say ngủ.
- Nguyên về rồi nè Nguyệt. – Nguyên khẽ hôn lên trán Nguyệt – một ngày của Nguyệt thế nào? Khánh gọi điện nói có đưa bé Hạnh tới thăm Nguyệt phải không? hai mẹ con nó có làm ồn Nguyệt không? một nhỏ Khánh luôn miệng tía lia đã mệt, giờ có thêm Khánh con làm phiền, Nguyệt có...