* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full

con đã rất vất vả.
Sau đó ông ta hỏi thăm vài chuyện hàng ngày của Hiểu Đồng. Hiểu Đồng cũng vui vẻ trò chuyện cùng ông rất thân mật.
Khi Hiểu Đồng cáo từ ra về, ông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên nói một câu:
- Đừng trách bà ấy, nếu muốn hận, hãy hận bác. Vì bác mới là người gây ra mọi tội lỗi, bác có lỗi với bà ấy và mẹ con. Bà ấy cũng là một người phụ nữ đáng thương, đau khổ vì bị chồng phản bội. Mấy năm nay, bà ấy thường hay gặp ác mộng, bà ấy thường hay nói mớ, cho nên dù biết rằng mẹ con đã mất, nhưng bác vẫn không tin vào sự thật. Bác cũng không muốn hận người đàn bà đã gây ra cái chết cho người phụ nữ mà mình yêu thuơng nhất… Bác không có tư cách để hận người đàn bà ấy, càng không có tư cách để ngăn con hậnbà ấy. Nhưng xin con hãy đem mọi nỗi oán hận trút lên người bác.
Bước chân đang đi về hướng cửa, bỗng khựng lại, Hiểu Đồng không quay lại, cô không muốn đối diện với ông Vĩnh Nguyên lúc này. Ngẩng đầu lên cao, Hiểu Đồng không muốn rơi nước mắt lúc này, không muốn quên đi nỗi hận bao năm nay của mình đối với người đàn bà đó. Mở nhanh cánh cửa ra, cô bước thẳng ra ngoài.
Hiểu Đồng biết chứ, cô biết rõ người đàn bà ấy rất đáng thương khi tình yêu dành cho chồng hết mực nhưng tình yêu của chồng lại không giành cho mình. Cô cũng biết bà ấy không cố ý gây ra cái chết cho mẹ mình, bà ấy chỉ là người như bao người phụ nữ khác, cũng ích kỷ, cũng ghen tuông trong tình yêu, không chấp nhận người đàn bà phá hủy gia đình mình. Nhưng mà, nếu không hận bà ấy, nếu cứ nhắm mắt bỏ qua mọi chuyện thì làm sao cô có thể chịu đựng được nỗi đau trong mấy năm qua như vậy. Cô mang nỗi hận để tiếp tục sống, để có thể tự đứng lên, lấy nỗi hận làm sức mạnh cho mình.
Bây giờ, nếu bảo cô quên đi nỗi hận với bà ấy chẳng khác nào bảo một con nhím hãy vứt bỏ hết những gai trên người nó xuống, như vậy nó sẽ chết, cô sẽ gục ngã trước vết thương lòng của mình. Từ khi ba mất, tình yêu cô đều dồn hết cho mẹ, nỗi mất mẹ thêm nỗi đau mất Vĩnh Phong khiến cô không còn sức lực để tồn tại, cô dùng hận thù với bà ấy để làm gậy chống cho bản thân mình. Nếu vứt bỏ cây gậy chống đi, liệu cô có thể đứng vững hay không?
Hiểu Đồng luôn tự hứa với lòng sẽ có ngày khiến bà ấy phải thân bại danh liệt, cô ở bên Vĩnh Thành rất nhiều lần cô có thể làm cho công ty chao đảo, nhưng cô lại sợ làm tổn thương đến Vĩnh Thành, tổn thương lòng tin mà cậu dành cho cô. Cho đến khi cô gặp ông Văn Trác, cô cứ ngỡ, lần này cô có thể danh chính ngôn thuận khiến bà ấy suy sụp, nhưng cô lại phát hiện mình chưa đủ nhẫn tâm.
Bây giờ cả Triệu Vĩnh Nguyên cũng van xin cô tha thứ cho bà ấy. Người phụ nữ duy nhất của nhà họ Triệu mắc nợ cô, nhưng ba người đàn ông của nhà họ Triệu lại ban ơn cho cô. Ba người họ đều không muốn cô làm tổn thương bà ấy, cô phải làm sao đây, làm sao để có thể tha thứ cho bà ấy mà bản thân không gục ngã đây. Hiểu Đồng thấy trong lòn đầy mâu thuẫn đến rối loạn.
Khi cô vừa bước xuống bậc tam cấp đầu tiên ở cửa bệnh viện, một chiếc xe màu đen loáng cóng khá quen thuộc chạy đến đậu trước cổng bệnh viện, không đợi người tà xế kịp mở cửa, một quý bà ngồi phía sau tự động mở cửa bước ra, dáng vẻ vội vả và lo lắng. Nhưng rồi bà ta nhìn thấy Hiểu Đồng đang bước xuống thì khựng lại. Ánh mắt bà ta gườm gườm nhìn Hiểu Đồng vừa bất ngờ vừa sợ hãi, vừa hoảng hốt, sau đó biến thành giận dữ. Gương mặt bà ta đỏ lên đầy tức giận hỏi:
- Cô đến dây làm gì?
- Bà đoán xem – Hiểu Đồng khẽ nhếch môi cười khiêu khích, chọc tức khiến bà Mai Hoa càng tức giận, ánh mắt bà nhìn Hiểu Đồng như bốc hỏa.
Ngay lúc đi Vĩnh thành chạy đến.
- Mẹ… – Vĩnh Thành buôn tiếng gọi – Sao mẹ biết mà…
- Con tưởng con không báo thì hông có ai báo cho mẹ biết sao hả – Bà Mai Hoa giận dữ cắt ngang.
- Hai người … – Vĩnh Thành bối rối khi thấy bà Mai Hoa và Hiểu Đồng đang nhìn nhau .
- Không có gì đâu, anh đừng lo. Bác gái chỉ hỏi thăm em một chút về chuyện đám cưới của chúng ta mà thôi – Hiểu Đồng cười giả lả nói.
Bà Mai Hoa định phản đối nhưng nhìn cái nhión mày của Hiểu Đồng liền ngưng lại. Trông bà có chút e dè sợ hãi, bà nuốt nước bọt nhìn Vĩnh Thành, rồi nhớ lại câu nói cuối cùng của Vĩnh Thành khi gặp bà thông báo sẽ đám cưới với Hiểu Đồng: » Vốn dĩ người không phải mẹ con »
Câu nói này khiến bà Mai Hoa rất sợ hãi, cái sự thật mà bà không bao giờ nhắc tới, cái sự thật mà bà không muốn nhớ lại dù chỉ một chút. Khi Vĩnh Thành nói ra câu nói đó, bà cảm thấy mơ hồ dường như cái sự thật đó đang dần hé mở, cảm thấy Vĩnh Thành đã biết được chuyện gì rồi. Bà cố gắng trấn tĩnh, lấy lại vẻ bình tĩnh bình thường nói:
- Hai đứa chuẩn bị đám cưới tới đâu rồi?
Nghe bà Mai Hoa hỏi, Hiểu Đồng khẽ cười không trả lời, nhưng Vĩnh Thành thì mừng rỡ vui vẻ trả lời:
- Con đã chuẩn bị xong hết cả rồi. Tuần sau tụi con sẽ làm đám cưới.
- Nhanh vậy sao?
- Chỉ là một buổi tiệc đơn giản mà thôi. Hiểu Đồng không thích cầu kì.
- Chuyện lần trước mẹ nói, mẹ muốn rút lại. Con đã chọn cô ấy, dù mẹ có phản đối cũng vô ích. Nhưng mẹ sẽ không đến tham dự buổi lễ – Bà Mai Hoa lạnh lùng nói, khi bà nói không « đến tham dự », bà cố ý nhấn mạnh, mắt khẽ liếc nhìn Hiểu Đồng, cô thờ ơ như khôg có gì xảy ra.
Nói rồi bà đi vào trong, Vĩnh Thành sắc mặt hơi buồn nhìn theo bà. Hiểu Đồng vỗvai cậu an ủi.
Hiểu Đồng đi rồi, ông Vĩnh Nguyên ngồi dựa ưng vào hành giường nhớ lại ký ức năm xưa.
« Năm đó, ông Quốc Kiện sau khi bị phá sản, mác nở ngập đầu, ông đau buồn nên chìm trong men rượu. Bà Cẩm Du một mình sức yếu không thể trả hết số nợ kia, và ông Quốc Kiệt nếu không trả hết nợ trong vòng hai tháng thì sẽ phải đi tù. Cho nên vì không muốn chồng lâm vào cảnh tù tội, bà Cẩm Du cắn răng chạy đến nhờ Triệu Vĩnh Nguyên giúp đỡ.
Triệu Vĩnh Nguyên bao lâu nay vẫn không thể quên được người phụ nữ trước mặt mình, người bạn thanh mai trúc mã của ông. Vẫn nét đẹp ấy, vẫn dáng vẻ yêu kiều ấy, nhưng có phần tiều tụy đi khá nhiều khiến ông chua xót. Nhưng chính vì yêu, cho nên ông hận con người phụ bạc ấy, con người phụ bạc mà khi năm xưa ông vừa đi xây dựng sự nghiệp tìm tương li hạnh phúc cho hai người thì bà đã vội lấy chồng. Tham sang phụ bần.
Trước những lời trách móc của ông, bà Cẩm Du đau đớn khóc mà nói:
- Vĩnh Nguyên, sở dĩ năm xưa em đám cưới với Quốc Kiện là vì em đã mang thai con của chúng ta. Khi anh đi rồi, em mới hay mình đã mang thai, ngay lúc đó, ba em vì bị bạn lừa gạt mà thiếu nợ khắp nơi lại không thể liên lạc với anh. Em chỉ là một cô gái yếu đuối có thể làm cách gì giúp cho ba em đây, em càng không thể đứng nhìn ba mình đi tù. Ngay lúc đó thì Quốc Kiện xuất hiện, anh ấy đã giang tay giúp đỡ cho em và ba. Em và anh ấy cưới nhau chỉ là hình thức để che dấu cho cái bào thai đang tượng hình trong bụng em anh có hiểu không? Nhưng kể từ lúc đó, sức khỏe ba em yếu dần đi rồi mất, em vì không chịu đựng nổi cú shock này nên đã ngất đi. Cái thai cũng vì thế mà bị mất. Mặc dù em biết Quốc Kiện yêu em nhưng trong thâm tâm em vẫn chờ đợi anh trở về, Quốc kiện cũng đồng ý sẽ cùng em li dị. Nào ngờ khi anh trở về thì lặp tức cưới vợ. Anh không cho em một lời giải thích mà đặt dấu chấm hết cho sự chờ đợi của em. Anh có biết em đau đớn thế nào không?
Ông Vĩnh Nguyên nghe bà Cẩm Du nói thì cả người chao đảo, sửng sốt, boàng hoàng, sau đó là cảm giác hối hận và đau khổ ập đến. Ông vì quá hận nên đánh mất lý trí, không tìm hiểu rõ ràng sự tình. «
Cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra cắt đứt dòng suy nghĩ của ông, quay qua nhìn thì thấy gương mặt lo lắng của bà Mai Hoa hiện ra, ông bỗng cảm thấy xúc động vô cùng, bao nhiêu năm qua, bà vẫn dành cho ông tình cảm chân thành nhất.
Vì Hiểu Đồng đám cưới cho nên Trúc Diễm quyết định lên ở luôn trên đây để tiện bề chăm sóc bé Phong.
- Vậy em và bác Trung sẽ bàn giao lại toàn bộ công việc cho chị – Hiểu Đồng nghe Trúc Diễm nói ra quyết định thì bèn nói.
Năm đó, khi Vĩnh Phong ra đi, Trúc Diễm lại mang thai, Hiểu Đồng đã xin thầy hiệu trưởng cho phép mình học theo diện từ xa. Hiểu Đồng và Trúc Diễm dọn đi nơi khác, rồi thay thế Trúc Diễm quản lí công việc làm ăn, để Trúc Diễm an tâm dưỡng thai. Sau khi Trúc Diễm sinh em bé, Hiểu Đồng đành nhờ cậy bác Hà, mẹ Đình Ân chăm sóc. Bác Trung, ba Đình Ân vì lớn tuổi, không thể tiếp tục làm tài xế lái xe cho người ta, nhưng lại không chịu được cảnh nhàn rỗi nên Hiểu Đồng kéo bác về phụ giúp mình. Sau đó vì bận thực tập nên Hiểu Đồng giao hết công việc cho bác Trung quản lí. Lợi nhuận một nữa gửi về cho Trúc Diễm chăm lo cho gia đình, nữa còn lại, Hiểu Đồng chia cho mình vá bác Trung.
- Từ từ đi, bây giờ chị chưa muốn làm việc bây giờ, chú Trung đang quản lí rất tốt mà – Trúc Diễm khoát tay nói – Chị muốn dành thời gian cho bé Phong một chút, chị bỏ mặc thằng bé cũng lâu, phải bù đắp cho nó một chút. Mà bây giờ em cứ lo việc đám cưới trước đi.
Rồi Trúc Diễm quay sang Đình Ân và Minh Thùy, cũng đang có mặt ở đó:
- Chị cứ nghĩ một trong hai đứa sẽ là phù dâu chứ.
- Vì Đình Ân đang rất bận, Minh Thùy phải theo giúp cậu ấy, nên em nhờ cô bạn Mai Thi cùng làm trong công ty làm phù dâu. Cái cô nàng này rất tốt bụng và nhiệt tình, giúp em rất nhiều – Hiểu Đồng vội giải thích, rồi phì cười – Mọi người biết không, hôm trước, cô ấy và em cùng đến đưa thiệp cho bác sĩ Hữu Thiên, nào ngờ cô ấy bị tiếng sét đánh trúng. Ngày nào cũng hết nhức đầu đến đau bụng đến nhờ Hữu Thiên cho thuốc. Thiệt là …
Ba người kia nghe Hiểu Đồng cũng phì cười, sau đó họ bàn đến việc đám cưới thì chuông cửa reo lên inh ỏi. Minh Thùy đi ra mở cửa, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Quốc Bảo. Quốc Bảo không nói không rằng xông thẳng vào trong nhà nhìn Hiểu Đồng hùng hổ nói:
- Cô có biết cô làm vậy, bây giờ anh Vĩnh Phong thế nào không? Anh ấy đau buồn đến điên rồi, anh ấy đã nhận lời tham gia đua xe với người ta. Cô mau đi khuyên anh ấy đi.
- Anh ấy nhận lời đua xe vì anh ấy thích đua xe, sao tôi có thể khuyên anh ấy được – Hiểu Đồng cố tỏ ra lạnh lùng nói.
- Hiểu Đồng, cô có biết đã lâu rồi anh Vĩnh Phong không đua xe hay không, hơn nữa nghe nói lần này là ở một con đường đèo nguy hiểm. Tôi mặc kệ cô làm cách nào cũng được, mau đi khuyên anh ấy hủy bỏ đi. Nếu không, anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi không bỏ qua cho cô đâu – Quốc Bảo ghiến răng ghiến lợi nhìn Hiểu Đồng cảnh cáo, nói xong cậu bỏ đi.
Hiểu Đồng ngồi chết lặng tại chỗ sau khi nghe Quốc Bảo nói, cô không ngờ mọi việc lại như thế. Minh Thùy, Trúc Diễm và Đình Ân đều nhìn Hiểu Đồng nhưng không biết nói gì trước sự việc này.
Bên dưới con đường có một hàng cây xanh rợp bóng, một cô gái đứng nép mình vào thân cây, những cơn gió khuya lạnh lẽo vẫn thổi từng cơn lạnh lẽo vào người cô, nhưng cô vẫn không muốn dời đi.
Cuối cùng cũng có một chiếc xe quen thuộc chạy đến đỗ trước cánh cửa màu xanh quen thuộc. Cô cảm thấy may mắn khi vẫn nhớ ông Vĩnh Nguyên đã nói: » Bác đã cho phép Vĩnh Phong trở về căn nhà cũ của cháu «, nếu không cô không biết đi đâu tìm Vĩnh Phong.
Bóng dáng quen thuộc cuối cùng cũng hiện ra trước mặt Hiểu Đồng, dường như Vĩnh Phong gầy đi rất nhiều. Dù trong đêm tối cô vẫn nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm đầy u buồn của cậu, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hiểu Đồng đưa tay lên miệng cắn chặt cố kiềm tiếng khóc đau xé trong lòng mình, nước mắt thi nhau rơi xuống. Quốc Bảo muốn cô khuyên Vĩnh Phong, nhưng cô lại không có can đảm để gặp mặt, cô sợ…, cô sợ trái tim ngốc ghếch của cô sẽ lại chạy về bên cạnh cậu. Cô không thể, không thể làm như vậy, nếu làm vậy, cô sẽ rất có lỗi với Vĩnh Thành.
Bây giờ Hiểu Đồng mới hiểu được cái cảm giác lặng lẽ nhìn người mình yêu thương từ xa mà không thể đến gần, càng không thể chạm vào. Vĩnh Phong đã bao nhiêu lần lặng lẽ nhìn cô thế này. Cảm giác của cậu cũng đau xót như cô thế này hay còn đau hơn gấp bội phần.
Vĩnh Phong lặng lẽ tra chìa vào trong ổ, mở cửa đi vào bên trong. Hiểu Đồng không còn đủ sức nhìn cậu thêm giây phút nào nữa, cô quay lưng bước đi. Những cơn gió dường như lạnh lẽo hơn, đóng băng sự đau đớn của cô càng làm cho nó đau đớn hơn. Tiếng bước chân dìu dặt vô hồn nên xuống nền gạch vang lên những âm thanh trong đêm tĩnh mịch.
- Hiểu Đồng – Tiếng âm thanh trầm lắng vang lên trong đêm phá tan cái lạnh giá.
Chương 35: Hãy để tình yêu lên tiếng
Bước chân Hiểu Đồng bỗng dừng lại, trái tim thắt lại khi cô nhận ra giọng nói vang lên sau lưng. Ngay sau đó là một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Vòng tay rắn chắc, mạnh mẽ và ấm áp vô cùng. Hơi thở mạnh mẽ gấp gáp theo nhịp đập mạnh mẽ của con tim phả vào mái tóc xõa dài của cô. Đầu Vĩnh Phong gục xuống, trán cậu tựa vào tóc cô khẽ run nhẹ. Cả hai đứng lặng yên như thế rất lâu rất lâu … trên con phố vắng vẻ, chỉ có ngọn gió lạnh lùa đến.
Bàn tay Hiểu cuối cùng cũng nhúc nhích, cô khẽ áp vào cánh tay đang ôm lấy mình từ từ kéo nó ra, nhưng Vĩnh Phong không buông, cậu siết tay chặt hơn rồi chầm chậm nói:
- Một chút …chỉ một chút thôi.
- Vĩnh Phong đừng ngốc nghếch nữa, thêm một chút nữa cũng sẽ không có gì thay đổi. Hà tất phải gây thêm luyến tiếc cho bản thân, ngày mai em và Vĩnh Thành sẽ đám cưới – Hiểu Đồng cố gạt tay Vĩnh Phong nói.
Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra rồi xoay người cô lại đối mặt với cậu, Hiểu Đồng cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng mặt nhìn Vĩnh Phong. Vĩnh Phong sa sầm mặt nhìn Hiểu Đồng rồi đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi với giọng trầm khàn.
- Nếu ngày mai em đám cưới, vậy thì còn đến đây để làm gì, làm vậy chẳng phải là gây thêm sự luyến tiếc cho bản thân hay sao.
Trước sự bắt bẽ của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng không thể nói lại cô xoay mặt nhìn đi nơi khác, cố ngăn sự đau đớn cồn cào trong lòng.
- Hãy cho anh một lí do để thật sự từ bỏ em đi. Anh sẽ để em đi – Vĩnh Phong lại lần nữa ôm chặt lấy Hiểu Đồng ngậm ngùi nói.
Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt lại cuối cùng cô quyết định nói:
- Vì em nợ Vĩnh Thành quá nhiều. Em phải trả cho anh ấy.
Nói xong cô đẩy Vĩnh Phong ra. Vĩnh Phong đau đớn nhìn Hiểu Đồng rồi nói:
- Em nợ Vĩnh Thành nên phải trả cho anh ấy. Vậy còn anh thì sao …em không nợ anh sao – Vừa nói Vĩnh Phong vừa kéo vạt áo lên, phía trên thắt lưng là một vết sẹo dài . Đó là vết sẹo đã để lại từ phát súng oan nghiệt – Đây chính là nợ mà em phải trả . Sao em không trả cho anh.
Hiểu Đồng rơi nước mắt khi nhớ lại từng ký ức đau buồn đầy kinh hoàng trước đây. Cô lùi lại mấy bước, rồi nói với giọng nghẹn ngào:
- Vĩnh Phong, anh không hiểu. Cái nợ mà em nợ anh và cái nợ mà em nợ Vĩnh Thành rất khác nhau. Em nợ anh, em đã dùng trái tim để trả. Nhưng em nợ Vĩnh Thành lại không thể trả cho anh ấy bằng trái tim, vậy thì chỉ có thể trả cho anh ấy bằng cái thân xác này mà thôi.
Hiểu Đồng đau đớn nhìn Vĩnh Phong, Vĩnh Phong đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô, nhưng Hiểu Đồng lùi lại lắc đầu nói tiếp:
- Anh không hiểu đâu. Anh vẫn là một người khỏe mạnh không khiếm khuyết, vẫn là một người có tất cả mọi thứ, nhưng Vĩnh Thành rất đáng thương, anh ấy có rất nhiều nỗi khổ không thể nói với ai, anh ấy cũng có thể trở thành một người tật nguyền, có thể sẽ mất tất cả mọi thứ. Cho nên em đã chọn ở bên cạnh anh ấy, làm điểm tựa cho anh ấy. Cho nên …Vĩnh Phong hãy quên em đi…
- Em đến đây để nói với anh điều này sao?
- Không phải – Hiểu Đồng liên tục lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt đầy lo lắng nói – Em đến tìm anh vì muốn khuyên anh đừng tham dự cuộc đua xe nữa, nguy hiểm lắm.
- Cho anh một lí do để không

tham dự đi – Vĩnh Phong cười nói.
- Coi như là vì em đi, coi như em cầu xin anh đi – Hiểu Đồng khổ sở nói.
- Em lấy tư cách gì để yêu cầu anh, em nói đi – Vĩnh Phong cười nhạt hỏi lại.
Hiểu Đồng cảm thấy hụt hẫng sau câu hỏi, đúng vậy…cô không có tư cách gì để anh phải từ bỏ vì cô.
- Sống chết của anh không liên quan gì đến em. Em về đi.
Vĩnh Phong đau buồn xua đuổi rồi quay lưng bỏ đi.
Hiểu Đồng ngồi đối diện với chiếc gương trang điểm ở phòng cô, đôi mắt u buồn môi cắn chặt để không làm nước mắt rơi trên gương mặt đã được trang điểm hoàn hảo để trở thành cô dâu. Áo cưới, thứ mà cô và Vĩnh Phong đã cùng nhau mặc thử, cùng nhau mộng ước, cùng nhau vẽ nên một tương lại đẹp. Cô sẽ là một cô dâu hạnh phúc rạng rỡ nụ cười. Nhưng tất cả giờ đây như bong bóng xà phòng chỉ hiện lên thật đẹp đẽ với nhiều màu sắc rồi vỡ tan không dấu tích.
Hiểu Đồng mở ngăn tủ lôi chiếc hộp gỗ ra, cô sờ nhẹ nó rồi mở chiếc hộp ra. Bên trong là tấm hình cưới của cô và Vĩnh Phong, gương mặt của cả hai đều rạng ngời hạnh phúc. Hiểu Đồng đưa tay vuốt ve gương mặt Vĩnh Phong trong bộ dạng chú rể rồi đau xé lòng đến rơi nước mắt. Hạnh phúc vốn chỉ là ảo ảnh phù du, tựa như những làn khói mờ, có thể đưa tay chạm vào, nhưng mãi mãi không thể nắm giữ và không thể cảm nhận được.
- Đồ ngốc này, em cứ như vậy sao có thể trở thành cô dâu được đây – Trúc Diễm từ ngoài bước vào nhìn thấy cô khóc thì bước đến nói giọng trách móc nhưng thật ra là muốn an ủi cô. Trúc Diễm dùng khăn giấy lau mặt cho cô.
Minh Thùy thở dài giúp cô dặm lại phấn che phủ vệt nước mắt trên mặt. Đình Ân ngồi vào mép giường nghiêng người hỏi Hiểu Đồng:
- Hiểu Đồng, mình hỏi cậu lần nữa. Cậu có hối hận không?
- Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi – Hiểu Đồng mím môi thở dài chua xót nói.
Khi tất cả mọi người ra ngoài chơ xe hoa đến, Hiểu Đồng nhận được một tin nhắn của Vĩnh Phong.
- Anh đang ở nơi hạnh phúc nhất của chúng ta, qua ngày hôm nay anh sẽ quên em mãi mãi.
Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt sau đó xóa bỏ tin nhắn.
- Vĩnh Thành, cậu làm vậy liệu hai người có hạnh phúc không? – Hữu Thiên bước đến bên cạnh Vĩnh Thành nhìn gương mặt không có chút gì rạng rỡ của một chú rễ hỏi.
Vĩnh Thành không trả lời, ngước mặt lên cao thở dài. Bản thân cậu cũng từng hỏi, liệu sau này hai người họ có hạnh phúc hay không? Cậu không biết, càng không muốn biết, có lẻ là do trong cậu có một chút ích kỷ, cũng có...

<< 1 ... 95 96 97 98 99 ... 112 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status