cần bây giờ là một gián điệp có thể tiếp cận trực tiếp tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Thành Phong. Mà cháu chính là người lí tưởng nhất.
Hiểu Đồng nhìn ông Văn Trác đang ngây người im lặng. Cô lặng lẽ đặt lên bàn một tờ giấy:
- Đây là số điện thoại của cháu. Nếu ông cần thì hãy gọi điện cho cháu.
Nói xong cô đứng dậy quay lưng bỏ đi. Ông Văn Trác nhìn theo cô hỏi:
- Cho ông biết lí do cháu lại làm như vậy.
- Vì cháu muốn trả thù – Hiểu Đồng đáp mà không quay đầu lại.
Sau đó cô mở cửa ra về mà không chờ đợi thêm phút nào nữa. Ông Tuấn Khanh nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhìn theo dáng Hiểu Đồng rồi lên tiếng:
- Cô bé đó dường như đang mang nặng mối thù.
- Phải, nghe nói trong thời gian qua, con bé sống rất vất vả – Ông Văn Trác trả lời – Ba cảm thấy hổ thẹn khi có ý định lợi dụng con bé.
- Ba nghĩ tâm hồn con bé có bị vẩn đục hay không?
- Ba không biết, nhưng chắc chắn con bé sẽ phải chịu đau đớn rất nhiều nếu tiếp tục trả thù. Bởi vì ánh mắt nó không hề đen tối mà lại sáng ngời. Dù hận thù nhưng trong lòng nó vẫn có tình yêu bất diệt.
Ông Văn Trác và ông Tuấn Khanh đều thở dài.
- Cốc…cốc …
- Vào đi – Ông Tuấn Khanh lên tiếng.
Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sang trọng và lịch sự bước vào. Cô nhìn hai người đàn ông trong phòng cười nói:
- Ông, ba, hai người cùng ở đây à.
- Là cháu à – Ông Văn Trác thấy đứa cháu yêu bước vào thì mĩm cười.
Cô gái vừa vào thì sà đến ôm ông Văn Trác nhõng nhẽo. Ông Tuấn Khanh thấy con gái làm nũng thì lên tiếng trách:
- Hạ Khanh! Con gái lớn rồi mà còn làm nũng, người ta biết được thì sẽ không ai dám cưới đâu.
Hạ Khanh cười hìhì nói:
- Không ai cưới càng tốt, con ở mãi bên ông và ba, để hai người nuôi con suốt đời.
- Cháu gái của ông xinh đẹp giỏi giang như vầy thì lo gì mà không có người cưới – Ông Văn Trác cười lớn vỗ vai cháu mình nói.
Hạ Khanh buông ông Văn Trác ra rồi ngồi xuống bĩu môi nói:
- Ông ơi! Ai lại khen cháu gái mình chứ. Vậy chẳng hóa ra mèo khen mèo dài đuôi à.
Cả hai người đàn ông nghe cô nói vậy thì phá ra cười. Đột nhiên Hạ Khanh quay sang ông Tuấn Khanh nói:
- Ba, lần này ba cho con làm luật sư đại diện cho việc họp tác của tập đoàn mình với tập đoàn Nguyên Thành Phong nha.
- Hôm nay con có hứng thú làm việc cho công ty à – Ông Tuấn Khanh lườm con gái.
- Ba này! Thì con đã làm luật sư cho công ty rồi còn gì – Hạ Khanh nhõng nhẽo với a mình.
- Cháu gái của ông là ngoan nhất. Ai như cái thằng trời đánh kia. Tại sao nó chưa chịu về nhà hả – Ông Văn Trác tức giận hỏi.
- Dạ, nó về Việt Nam rồi nhưng chắc đi loanh hoanh đâu đó vẫn chưa về nhà thôi – Ông Tuấn Khanh lo sợ nói.
- Mau lôi đầu nó về đây. Nếu cần cứ bẻ gãy tay chân nó luôn rồi đem về – Ông Văn Trác giận dữ nói.
Hạ Khanh khẽ liếc nhìn ba mình rồi nhún vai.
Tại nghĩa trang, một cô gái mang sắc mặt buồn bã đang quỳ trước hai ngôi mộ, được bao quanh bởi hoa thạch thảo tím.
- Mẹ! Con xin lỗi, con không thể quên được. Con cứ tưởng là mình có thể quên đi. Nhưng bây giờ con mới phát hiện là không phải con quên mà là con đang chờ đợi cơ hội. Cơ hội để trả thù. Con muốn người đàn bà đã hại chết mẹ phải thân bại danh liệt. Con muốn bà ta phải sống đau khổ hơn nỗi đau mà con phải chịu. Cơ hội của con đến rồi. Kế hoạch trả thù của con vừa mới bắt đầu thôi.
- Ba! Xin ba hãy phù hộ cho con.
Hiểu Đồng xuống xe buýt, cô đi dạo để thư thản, không biết tại sao chân lại đưa cô đến trước quán cà phê GRANTTYLOVE. Hiểu Đồng đứng nhìn thật lâu trước cửa tiệm. Cô và Vĩnh Phong có rất nhiều hồi ức ở quán cà phê này. Trời phun nhẹ những hạt mưa xuống đất. Hiểu Đồng quyết định bước vào bên trong.
Cảnh vật trong quán vẫn không thay đổi, chỉ là những người cũ đã không còn. Trước mặt cô đều là những nhân viên mới. Họ vẫn lích sự, vẫn ân cần. Cây đàn piano vẫn còn y chỗ củ, vẫn sáng bóng. Hiểu Đồng đưa tay bấm thử, âm thanh quen thuộc vang lên. Đã lâu rồi cô không động đến phím đàn. Trước đây, khi quán đã đóng cửa, cô và Vĩnh Phong vẫn ở lại cùng nhau đánh đàn, tiếng đàn còn đó nhưng người xưa đâu còn.
Hiểu Đồng chọn cái bàn bên cửa kính, lúc trước cô hay cùng Vĩnh Phong ngồi ở đây ngắm nhìn mọi người qua lại, có khi ngắm nhìn mưa. Nhân viên mang đến cho cô một tách cà phê, mùi cà phê nóng ấm thơm lừng bốc lên mũi. Một bài hát nhẹ trữ tình vang lên:
Ngồi lặng thinh quán vằng tênh em một mình
Chẳng còn anh nhưng vẫn kêu cafe đắng
Cành hoa trắng mong manh
rụng trên phím cây dương cầm
như chính e buồn heo hắt những chiều mưa.
Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần
Là nỗi cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu
Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng
Không hiểu sao em chẳng khóc mà mắt nhạt nhòa
Bỗng vỡ òa vì những xót xa
Khi nhận ra mình rất nhớ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen
mà hôm nay lại nhớ thêm
Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình
để phôi phai màu ký ức
Đã lâu rồi mà cứ mãi hy vọng
Anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong
Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần
Là nỗi cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu
Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng
Không hiểu sao em chẳng khóc mà mắt nhạt nhòa
Bỗng vỡ òa vì những xót xa
Khi nhận ra mình rất nhớ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen
mà hôm nay lại nhớ thêm
Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình
để phôi phai màu ký ức
Đã lâu rồi mà cứ hy vọng
Anh biết không em chắc sẽ …
Bỗng vỡ òa vì những xót xa
Khi nhận ra mình rất nhớ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen
mà hôm nay lại nhớ thêm
Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình
để phôi phai màu ký ức
Đã lâu rồi mà cứ hy vọng
Anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong…
Nghe bài hát xong, Hiểu Đồng khẽ cười: “Đúng vậy, cô vẫn chưa đủ vô tình nên không thể quên được Vĩnh Phong. Đã đến lúc phải quên đi”
Cô uống một hớp cà phê, quả thật lòng thấy đắng vô cùng.
Chương 30: Sự thật
- Giám đốc Việt, cám ơn ngài đã đến – Vĩnh Phong cười nhếch môi chào. Ánh mắt lộ rõ sự xem thường đối với cái tên giám đốc trước mặt mình. Gã này là một tên háo sắc, chuyên dùng thủ đoạn trong làm ăn. Vĩnh Phong không muốn làm ăn với hắn ta cho lắm. Nhưng có rất nhiều việc, hắn ta có thể giải quyết mau chóng. Cho nên đơi khi hợp tác với hắn rất có lợi.
- Hàhà…phó tổng đừng nói vậy chứ. Được hợp tác với quý công ty là vinh hạnh của chúng tôi – giám đốc Việt cười nham nhở nói.
Ngay lúc đó, hiểu Đồng bưng nước vào. Giám đốc Việt vừa nhìn thấy cô thì không chớp mắt, miệng há ra, ánh mắt lộ rõ sự ham muốn.
- Giám đốc Việt, mời ông dùm trà – Hiểu Đồng đặt tách trà trước mặt ông ta, cười lịch sự nói.
Hắn ta liền chộp lấy bàn tay đang định rút lên của cô. Tay kia của hắn sờ sờ mu bàn tay của cô, cười nham nhở nói:
- Công ty của phó tổng chẳng những toàn nhân tài mà còn toàn là mỹ nhân.
Hiểu Đồng rất tức giận, cô muốn rút tay lại và giáng lên mặt hắn ta một cái nhưng cô cố gắng kìm chế nhẹ nhàng mĩm cười nói:
- Giám đốc Việt quá khen rồi.
Vừa nói, cô vừa từ từ rút tay lại, nhưng tên này cứ nắm chặt không buông. Hiểu Đồng tức giận vô cùng, cô mím chặt môi nín nhịn. Đang nghĩ cách rút tay ra thì Vĩnh Phong đã lên tiếng:
- Giám đốc Việt mời ngài dùng trà. Chúng ta tiếp tục bàn. Xong việc ông có thể mời cô ấy đi uống nước.
Nghe Vĩnh Phong nói vậy, giám đốc Việt khoái chí gật đầu nói:
- Phó tổng nói rất phải.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong nói vậy, cô tức giận nhìn Vĩnh Phong trừng trừng, nhưng đáp lại cô là sự thờ ơ lạnh đạm. Cậu không hề nhìn cô mà chồm đến cầm tách trà trên mặt bàn từng nhấp từng nhấp hưởng thụ. Hiểu Đồng tức giận mím môi bỏ ra ngoài.
- Phó tổng, cậu xem qua đi, có gì không được tôi sẽ cho người sửa lại – Giám đốc Việt cười nói.
Vĩnh Phong nhếch môi rồi cầm lấy tài liệu trên bàn xem xét qua một cái rồi thảy xuống nhìn giám đốc Việt cười khinh bạc nói:
- Giám đốc Việt, tôi đã xem xong tài liệu này, tôi nghĩ công ty tôi không phù hợp với cách thức của công ty ngài. Cho nên chuyện hợp tác của chúng ta dừng lại ở đây đi.
Nói rồi cậu đứng lên nói với Khương Thái: ” Tiển giám đốc Việt ra ngoài”. Giám đốc Việt cứng cả họng, không thể nói gì được chỉ ú ớ mấy câu:
- Phó tổng …chuyện này là.
- Giám đốc Việt, xin mời ngài – Khương Thái đi đến bên ông ta chìa tay ra hướng cửa lịch sự mời.
Giám đốc Việt tức giận cũng đành bỏ đi. Thấy giám đốc Việt đi khỏi, Khương Thái mới e dè bước đến bên cạnh Vĩnh Phong hỏi:
- Phó tổng, cậu làm vậy có khi nào…
- Không sao, tôi tự lo liệu được – Vĩnh Phong tự tin trả lời.
Cuối cùng nữ diễn viên Anh Kỳ cũng giành được quyền làm người mẫu đãi diện cho tập đoàn Nguyên Thành Phong. Trở thành người mẫu đại diện cho tập đoàn cũng đồng nghĩa với việc tất cả các sản phẩm từ mỹ phẩm, thời trang, trang sức …đều gắn hình ảnh của cô. Xem như trong tay cô ta đang nắm tiền tỉ do hợp đồng mang lại.
Tất cả các báo đều chụp hình và đăng tin tức này.
Minh Thùy cầm tờ báo trong tay siết chặt, ghiến răng tức giận nói:
- Thật là tức chết được mà. Rõ ràng hợp đồng đó là của chị mà cô ta lại cướp lấy.
Đình Ân sau thời gian buồn bã, được Thiên Minh an ủi chở che cô đã bớt buồn. Bây giờ nghe tin tức này cô cũng thấy bình thản. Thấy Minh Thùy tức giận, cô chỉ khẽ cười bảo:
- Thôi bỏ đi. Chuyện cũng đã qua, dù không có hợp đồng này thì cũng còn hợp đồng khác. Từ nay chị em mình chăm chỉ hơn thì lo gì người ta không biết đến.
- Nói vậy nhưng em vẫn thấy tức – Minh Thùy vẫn cảm thấy ấm ức.
- Cậu xem, vua không gấp mà thái giám lại gấp kìa – Đình Ân cười trước bộ dạng trẻ con của Minh Thùy rồi quay lại nhìn Hiểu Đồng nói.
- Em đừng lo, vẫn chưa chính thức kí hợp đồng thì Đình Ân vẫn còn có cơ hội giành lại hợp đồng đó – Hiểu Đồng cười nhạt rồi chậm rãi nói.
Minh Thùy và Đình Ân kinh ngạc nhìn Hiểu Đồng.
- Cậu nói thật sao? – Đình Ân nghi ngại hỏi.
- Chị, làm cách nào mà giành lại được – Minh Thùy không giống Đình Ân. Nghe đến việc có thể lấy lại hợp đồng thì mắt sáng rỡ, vội hỏi dồn – Chị nhờ anh Vĩnh Thành à?
Hiểu Đồng lắc đầu, cô khẽ cười nói:
- Bây giờ vẫn chưa tới lúc, khi nào tới lúc mình sẽ nói.
Tuy Hiểu Đồng nói như thế nhưng mọi việc vẫn chưa có gì chắc chắn cho nên Minh Thùy vẫn cảm thấy ăn năn vô cùng. Dù rằng việc đền bù đã được Vĩnh Phong giải quyết nhưng việc làm mất hợp đồng đều là lỗi của cô. Nhưng càng nghĩ cô càng thấy giận cái tên khốn khiếp kia hơn. Nếu không phải hắn ta hành hạ cô đến mệt mỏi thì cô đâu có lười biếng đến nỗi không đi xem kỹ lại lịch mà mắc bẫy người ta như vậy. Cô cắn thiệt mạnh vào cái gối trên sofa, nghĩ đến tên Quốc Bảo đó mà ra sức cắn.
Đúng lúc đó thì điện thoại reo lên, Minh Thùy sẵn giọng nói:
- Có chuyện gì?
- Tại sao giờ này mà cô chưa đến. Bộ cô muốn chết à – Tiếng Quốc Bảo vang lên trong điện thoại.
- Phải đó, tôi đang muốn chết đây. Nói cho anh biết từ bây giờ tôi sẽ không bao giờ đến dọn dẹp cái sở rác của anh đâu. Anh muốn thì cứ đi kiện đi, tôi đi hầu. Tôi thà ở tù còn hơn là nhìn thấy cái bản mặt của anh – Minh thùy cũng tức giận quát lên trong điện thoại, trong giọng có phần vỡ òa muốn khóc.
Minh
Thùy nhìn điện thoại một cái rồi đưa tay tắt, sau đó cô khóa máy luôn rồi quyết định đi ngủ một giấc dài bù cho bao nhiêu ngày lao động vất vả kia.
Đến khi Minh Thùy thức dậy thì trời chỉ mới tờ mờ sáng mà thôi. Vẫn còn quá sớm, Minh Thùy lười biếng tiếp tục nhắm mắt. Nhưng hôm qua ngủ quá sớm nên bây giờ nằm hoài mà vẫn không ngủ tiếp được. Thở dài thức dậy, Minh Thùy quyết định đi chạy bộ. Nhưng mà khi cô vừa ra khỏi cửa thì thấy một chiếc xe ô tô màu xám bạc rất quen đậu trước cửa nhà.
Vừa thấy cô bước ra thì cánh cửa xe liền bật mở. Một chàng trai cao ráo, gương mặt bơ phờ, mái tóc rối, quần áo đầy nếp gấp, nhưng vẫn không làm giảm đi khí chất và gương mặt sáng ngời của cậu. Nìn vào cậu cũng có thể đoàn được dường như cả đêm qua cậu đều đợi ở đây. Vừa thấy cậu ta thì Minh Thùy nghênh mặt một cái rồi quay lưng định bước vô nhà. Cửa cổng chưa kịp mở ra thì bị người ta giữ chặt.
- Anh làm vậy là ý gì?
- Đã xảy ra chuyện gì. Chẳng phải trước giờ đều ngoan ngoãn hay sao. Tại sao hôm qua lại như vậy – QUốc Bảo nhìn gương mặt tức giận thờ ơ của Minh Thùy hỏi.
- Chuyện gì thì cũng kệ tôi, không liên quan đến anh – Minh Thùy gạt tay Quốc Bảo ra rồi trả lời, cô quyết định mặc kệ Quốc Bảo.
- Ai chọc ghẹo em à, hôm qua em khóc à?- Quốc Bảo nhẹ giọng quan tâm hỏi.
Nghe giọng Quốc Bảo nói, Minh Thùy ngẩn người mất một lúc. Cái tên này tại sao hôm nay lại nhỏ nhẹ đến như thế. Hắn đang quan tâm lo lắng cho cô sao. Đúng là giọng cô hôm qua hơi run như muốn khóc, sáng nay mắt cô cũng hơi sưng lên do ngủ nhiều cho nên Quốc Bảo mới nghĩ hôm qua cô khóc.
- Nói đi, ai đã chọc giận em, anh sẽ thay em rửa hận – Quốc Bảo lại nhẹ nhàng lên tiếng.
- Được, anh muốn thay tôi rửa hận à. Vậy anh cứ dùng tay vả mặt mình đi. Anh có biết vì anh mà tôi đã hại chị Đình Ân mất hợp đồng quan trọng hay không, còn suýt nữa phải bán hết gia tài để bồi thường. Nếu không phải anh cứ bắt tôi đến nhà anh để anh sai bảo này nọ đến mệt nhoài thì tôi đâu có lười biếng đi xem lịch lại. Đâu có lười biếng nhờ người khác đi xem hộ để rồi mắc bẫy người ta đến sai giờ. Ảnh hưởng đến cả đoàn, khiến họ nổi giận cắt hợp đồng của chị Đình Ân. Anh có biết tôi áy náy với chị Đình Ân thế nào không hả – Nỗi ấm ức dồn nén mấy hôm nay như được thế tuông ra.
Đáng lí nói ra được hết những ấm ức trong lòng thì Minh Thùy phải thấy nhẹ nhỏm hơn nhưng không ngờ cô lại khóc, vừa khóc, vừa mếu mào nói:
- Là do anh hại tôi cả. Tôi khiến tôi không còn mặt mũi nào nhìn chị Đình Ân. Bây giờ anh vừa lòng chưa, anh hại tôi thê thảm như vầy. Anh muốn kiệnt hì cứ kiện đi, chỉ cần sau này anh đừng tới làm phiền tôi nữa, dù bắt tôi đi tù hay đi đày tôi cũng chịu.
- Tôi ghét anh, tôi ghét anh …- Minh Thùy càng khóc nức nở hơn mắng.
Quốc Bảo thấy Minh Thùy vừa khóc vừa trách cứ thì trong lòng bỗng thấy đau. Hôm qua nghe giọng cô như muốn khóc, cậud đã lo lắng cả đêm, chạy đến trước nhà cô và Đình Ân, thấy đèn phòng cô đã tắc, cậu không biết cô đã về chưa, cho nên đứng đợi suốt cả đêm bên ngoài.
Cậu đã tiếp xúc với vô số con gái, nhưng cậu chưa từng thấy con gái khóc, nhất là ở cô gái mạnh mẽ như Minh Thùy, bị cậu ức hiếp bao nhiêu lần vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng lần này cô lại khóc nức nở như vậy thì chắc chắn sự việc rất nghiêm trọng, cậu trở nên lúng túng, không biết làm gì. Đưa ta lau nhẹ nước mắt trên mặt Minh Thùy, Quốc Bảo chua xót nói:
- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi.
Nói xong cậu có vẻ bối rối, chưa bao giờ cậu lại như thế, Minh Thùy cũng ngỡ ngàng nhìn cậu nhưng rồi sau đó gạt tay cậu ra nói:
- Tôi khóc là chuyện của tôi, ai bảo anh quan tâm chứ.
Nói rồi cô tiếp tục thút thít khóc. Nhưng sau đó cô bỗng thấy bàn tay ôm chặt lấy sau gáy mình. Một tay ôm lấy eo cô kéo lại sát người mình, một nụ hôm ấm áp tỏa trên môi cô thật nhẹ, thật nhẹ. Chỉ là một nụ hôn rất đỗi bìng thường, không phải là một nụ hôn sâu nhưng lại khiến tim Minh Thùy đập mạnh. Không biết vì qua bất ngờ hay vì cái gì mà cô lại đứng yên bất động để mặc cho người ta hôn mình.
Sau đó, cảm giác ấm áp nơi bờ môi rời đi, khiến mInh Thùy có chút luyến tiếc. Nhưng nhờ vậy cô phát hiện mặt mình đang nóng bừng lên, tim đập rất mạnh và hơi thở gần như đứat quảng. Bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt những giọt nước mắt trên mặt cô, rồi một giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai cô:
- Anh thích em.
Vào giây phút mà ba từ đó buôn ra, trái tim Minh Thùy muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô mở to đôi mắt đen vẫn còn lấp lánh nước của mình nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, gương mặt đó rất thành khẩn và nghiêm túc
Tại một Plaza cao cấp.
Một chàng trai cao ráo, gương mặt rất đẹp, dáng người chuẩn, ăn mặc model khoát tay một cô gái cũng sành điệu không kém, trông hai người rất đẹp đôi. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ vô cùng, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của người phía sau.
Người phía sau là một cô gái ăn mặt bình thường, tách xách nách mang rất nhiều túi lớn túi nhỏ. Gương mặt có hai cái lúm đồng tiền đầy mồ hôi, tóc tai rũ rượi. Cái miệng mím chặt lại cố gắng cam chịu. Đôi mắt bốc hỏa nhìn về phía hai người kia như muốn giết người. Sau đó cái miệng xinh đẹp của cô buông ra một tràng rủa thầm.
- Đi lẹ lên – Quốc Bảo chợt quay lưng nhìn lại người phía sau thúc giục.
- Làm sao đi lẹ đây. Hay là anh xách giùm tôi đi, tôi đi tay không sẽ nhanh hơn anh gấp mấy lần – Minh Thùy cũng không vừa đốp chát lại ngay.
- Bây giờ cô đang cằn nhằn cái gì vậy. Là tự cô tình nguyện mà, tôi không hề ép buộc cô à nha. Nếu cô thấy không vừa lòng thì có thể đi về.
Minh Thùy vừa nghe thấy vậy liền định văng mấy cái túi trên tay mình xuống đất thì lại gnhe thấy Quốc Bảo nói tiếp:
- Ngày mai tôi và cô hẹn gặp nhau ở đồn.
Mấy lời này như sét đánh vào người Minh Thùy, cô bị luốn khí đang tuông ra bỗng dội ngược vào làm cho ho sặc sụa.
- Mình nhịn, mình phải nhịn – Minh thùy tự nói thầm với chính bản thân mình.
Từ khi bị cái tên Quốc Bảo này nắm được thóp, lại còn bị hắn ta ép ký tên vào giấy nợ thì ngày nào Minh Thùy cũng phải làm osin cho Quốc Bảo, mặc hắn sai khiến như trâu ngựa. Mà cái tên khốn Quốc Bảo không biết làm sao lại lấy được lịch hoạt động của Đình Ân từ tay quản lí, thành ra khi Đình Ân rảnh thì trợ lí nhỏ bé như cô cũng được nghỉ, cứ tưởng sẽ có một ngày ngủ ngon giấc, một ngày thảnh thơi không vướn bận thì lại nghe tiếng điệnt hoại của tên này vang lên. Vậy là cô phải cắn răng đến nhà hắn nghe hắn sai bảo.
Nhìn gương mặt quyết chí ép cô phải chết của Quốc Bảo, Minh thùy liền nở một nụ cười tươi tắn mà có phần ngốc nghếch cười với tên này, nói giọng xua nịnh.
- Anh đi chỉ mất thời gian thôi, chi bằng dùng thời gian đó để sai bảo tôi là tốt nhất.
- Cô nghỉ vậy à – Quốc Bảo nheo nheo mắt, nở nụ cười gian nhìn Minh Thùy khiến cô chột dạ.
- Tất nhiên là vậy rồi – Minh Thùy cười tiếp tục xua nịnh, cốt mong...