nói.
Hiểu Đồng cảm thấy rất tức giận nhưng cô hiểu rõ mình là người mới không nên tranh luận với người cũ, càng không nên tranh luận trước mặt sếp. Cô miễn cưỡng nói:
- Xin lỗi, chắc là lúc chị Phương nói em không nghe thấy. Em sẽ về làm ngay rồi nộp cho anh sau.
Thấy Hiểu Đồng xin lỗi, sắc mặt của mấy người đó nhìn cô một cách dè bĩu khinh thường. Nói gì thì nói họ cũng vào phòng này bằng chính năng lực của mình chứ không phải dựa dẫm như ai kia.
Ngay lúc đó cánh cửa phòng họp bật mở, người đó bước vào, ánh mắt lập tức quét lên người đang đứng cúi gằm mặt xuống dưới, trong khi những người kia đều quay lại nhìn cậu.
- Phó tổng giám đốc có chuyện gì vậy.
- Tôi cần một tách cà phê nóng ngay bây giờ .
Mai Phương lặp tức đứng dậy nói:
- Tôi sẽ pha ngay.
- Được! Nhưng tôi không thích lập lại chuyện lần trước đâu – Vĩnh Phong lạnh lùng nói.
Mai Phương tái cả mặt nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Vĩnh Phong đã nổi giận khi uống một ngụm cà phê do cô pha rồi. Trong phòng này, Mai Phương là người pha cà phê ngon nhất mà còn bị chê, đủ biết Vĩnh Phong khó tính thế nào rồi. Mấy bữa nay không thấy Vĩnh Phong đòi uống nữa cô cũng thấy mừng, nào ngờ bây giờ cậu lại đòi một lần nữa. Cô lo lắng sẽ bị mắng một trận nữa cho mà xem, nhưng sau đó cô nghĩ đến một người có thể chết thay cô. Cô liền nói:
- Hay là để Hiểu Đồng đi pha đi. Cả phòng chỉ có mỗi cô ấy là rảnh rỗi thôi.
Hiểu Đồng bây giờ nhận ra rõ ràng là cô ta cố ý chơi mình. Rõ ràng cô vừa mới nói ràng sẽ về làm báo cáo ngay lập tức vậy mà cô lại bảo rằng cô rãnh rỗi. Hiểu Đồng bặm môi ném cái nhìn về phía cô ta. Nhưng cô ta cố tình ngó chỗ khác.
- Làm nhanh đi – Vĩnh Phong thờ ơ đáp rồi bỏ đi ra ngoài.
Vĩnh Phong vừa ra ngoài thì Mai Phương lặp tức quay người nhìn trừng trừng Hiểu Đồng nói với giọng hách dịch:
- Còn không mau đi pha cà phê.
Hiểu Đồng đành nén giận đi pha cà phê.
Mai Phương đắc ý nhìn Hiểu Đồng bưng tách cà phê vào trong phòng của Vĩnh Phong, cô ta chờ đợi tiếng mắng vang lên từ căn phòng.
- Cốc. …cốc …cốc…
- Vào đi.
Hiểu Đồng bưng cà phê vào đặt nhẹ nhàng lên bàn của Vĩnh Phong rồi nhẹ nhàng nói:
- Cà phê của anh. Em chỉ bỏ một muỗng đường.
Vĩnh Phong đưa mắt nhìn Hiểu Đồng một cái rồi khẽ cười:
- Cô nghĩ rằng tôi vẫn giữ thói quen cũ à. Tôi cũng giống như cô, đã thay đổi thói quen của mình rồi.
Nhưng cậu nhìn Hiểu Đồng đang đứng im lặng, cảm giác thật cô đơn. Lúc nãy vô tình đi ngang qua phòng họp thấy cô đang bị chỉ trích, nước mắt đã ngân ngấn, biết rằng cô đang bị uất ức nhưng cũng không thể ra mặt được đành phải giùm cách này.
- Được rồi, cô đi ra đi.
Khi Hiẻu Đồng đã đi ra ngoài, Vĩnh Phong nhìn ly cà phê trước mặt. Ly cà phê vẫn còn đang bốc khói thaong thoảng mùi hương lẫn vị đắng. Quả thật cậu đã thay đổi, thay đổi khâu vị. Đã không còn uống ly cà phê chỉ có một muỗng đường nữa mà là ba muỗng đường. Vĩnh Phong ngã người ra ghế:
- Anh đã thay đổi khẩu vị vì nỗi nhớ em, em có biết không.
Vĩnh Phong cười nhạt, cằm tách cà phê lên uống. Cà phê có vị đắng nhưng vẫn có vị ngọt. Đây là ly cà phê có ba muỗng đường.
Tại sân bay.
Có rất nhiều phóng viên của các tờ báo đứng chật cứng trước cửa sân bay, bởi vì hôm nay, nữ diễn viên người mỹ gốc Việt nổi tiếng ở Hollywood quyết định trở về Việt Nam sinh sống. Việc những người ở xa trở về luôn được mọi người trong nước đón chào, huống hồ lại là một nữ diễn viên đã thành danh.
Nữ diễn viên có vẻ đẹp rất tây theo kiểu cổ điển, có dáng người cao, và gương mặt trông chẳng khác nào búp bê xinh đẹp. Cô đã làm say mê rất nhiều đàn ông. Thành danh khi chỉ mới 13 tuổi. Cô được một đạo diễn chú ý khi cùng cha mẹ đi ăn nhà hàng. Sau đó cô bắt đầu dấn thân vào điện ảnh và nổi danh. Rất nhiều bộ phim có cô tham gia nổi tiếng trên toàn thế giới.
Việc cô trở về khiến rất nhiều người tò mò, ai cũng muốn mình là người được cô đồng ý trả lời phóng vấn đầu tiên.
Cuối cùng cô nữ diễn viên đó cũng từ cửa sân bay bước ra. Theo sau cô có rất nhiều vệ sĩ và trợ lí. Tất cả mọi người từ phóng viên đến người hâm mộ đều nahu nhao gọi tên:
- Anh Kỳ. Anh Kỳ …
Tại cuộc họp báo.
Nữ minh tinh Anh Kỳ ngồi ngay giữa bàn, trước rất nhiều phóng viên bắt đầu cuộc phỏng vấn. rất nhiều chei61c mic chĩa về phía cô, những ánh đèn plash cứ nhắm cô mà chớp sáng, không khí cả hội trường rộn ràng cả lên.
- Cô Andy, xin cho tôi hỏi lí do nào mà cô quyết định trở về Việt Nam.
- Cô Andy lần này cô định về đây bao lâu?
- Cô Andy, cô có dự định gì sau khi về đây không?
Rất nhiều câu hỏi đặt ra, các phóng viên tranh nhau phóng vấn. Anh Kỳ không những không khó chịu trước sự ồn ào này mà còn mĩm cười vẫy tay chào các phóng viên, dường như đây là một cảnh quá quen thuộc với cô. Sau đó cô bình tĩnh kéo mic đặt ở trên bàn và đưa tay ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng.
Cả hội trường nhốn nháo bắt đầu im lặng.
- Mời mọi người ngồi xuống – Nữ quản lý của Anh Kỳ lên tiếng .
Tất cả các phóng viên đều lần lượt ngồi vào ghế của mình, ngoại trừ những người quay phim. Anh Kỳ mĩm cười rất tươi, nụ cười của cô đẹp đến mê hồn, chẳng những các phóng viên nam mà cả các phóng viên nữ cũng gầm khen ngợi.
- Tôi sẽ lần lượt trả lời câu hỏi của mọi người – Anh Kỳ nói tiếng Việt rất chuẩn khiến các phóng viên rất bất ngờ.
Họ không nghĩ nữ diễn viên người Mỹ gốc Việt này lại có thể nói tiếng Việt rành rẽ đến thế, giọng nói không hề bị đớ hay pha lẫn chút tiếng Mỹ nào. Họ ồ lên khen ngợi.
- Cám ơn mọi người, đã là người Việt thì nói đúng giọng mẹ đẻ của mình là điều cần thiết. Thật ra, lúc nhỏ tôi đã có thời gian dài sống ở Việt Nam. Tôi sống ở nhà bác của mình. Sau đó tôi mới về lại Mỹ.
Anh Kỳ im lặng đón nhận những ánh đèn của máy chụp hình về phía mình một cách vui vẻ rồi bắt đầu nói tiếp.
- Chắc mọi người muốn biết lí do tôi quyết định trở về Việt Nam lắm phải không?
Cô im lặng nhìn sự tò mò hiện lên trên nét mặt của các phóng viên.
- Thời gian sống ở Việt Nam, tôi đã mến một chàng trai. Nhưng vì lúc đó còn nhỏ nên nghĩ là nhất thời cảm nắng mà thôi. Cho nên tôi quay trở về Mỹ và bắt đầu theo đuổi con đường diễn viên của mình. Thời gian đó, tôi cũng đã quen biết với rất nhiều người nhưng chẳng ai làm cho tôi thấy run động cả. Tôi phát hiện mình thật sự thích chàng trai đó. Nhưng sự nghiệp của tôi đang bắt đầu phát triển, cho nên tôi không thể bỏ dở được. Tôi cứ nghĩ mối tình đó trở nên vô vọng rồi, càng thấy buồn hơn khi nghe tin anh ấy đã có người yêu. Nhưng không ngờ sau đó, tôi gặp lại anh ấy bên Mỹ sau khi anh ấy và người yêu chia tay. Khi nhìn thấy anh ấy đau buồn tôi cũng thấy rất đau buồn theo. Càng gặp lại anh ấy, tôi càng biết mình yêu anh ấy rất nhiều. Hiện giờ anh ấy đã về lại Việt Nam để tiếp quản công việc gia đình. Cho nên lần này tôi trở về Việt Nam là quyết định theo đuổi anh ấy. Tôi muốn dùng tình cảm chân thành của mình để anh ấy chấp nhận tôi.
Tất cả các phóng viên ồ lên ngạc nhiên trước sự thú nhận của Anh Kỳ. Thông thường đối với một diễn viên mà nói chuyện tình cảm điều bị giấu kín. Ít ai dám công khai tình cảm của mình trước mọi người. Nhưng Anh Kỳ thì lại khác, dám thẳng thắn công khai như vậy trước toàn báo chí. Một phóng viện lập tức đứng lên hỏi:
- Cô Andy, cô công khai chuyện tình cảm của mình như vậy không sợ sự nghiệp của cô sẽ bị lung lay hay sao?
- Ai cũng có quyền theo đuổi ước mơ và hạnh phúc cho riêng mình cả. Tôi cũng vậy. Tình cảm của tôi với anh ấy là tình cảm chân thật, anh ấy là ước mơ và hạnh phúc của tôi. Vì anh ấy tôi đã từ bỏ cả hollywood để trở về đây, mọi người nói xem tôi có sợ bị ảnh hưởng hay không? Với lại tôi tin tưởng dân tộc mình, là một dân tộc lấy tình yêu giữa người và người làm nên tảng. Tôi tin mọi người sẽ hiểu và sẽ ủng hộ tôi.
Tất cả mọi người nghe vậy đều vỗ tay hoan hô.
- Tất cả chúng tôi sẽ ủng hộ cô theo đuổi tình yêu chân thành của mình. Vậy cô định ở đây trong bao lâu? – Một phóng viên viên tiếng nói.
- Điều này phải phụ thuộc vào trái tim của anh ấy. Tôi e là mình phải đánh du kích trong thời gian dài.
Một câu trả lời dí dỏm của Anh Kỳ khiến mọi người cười ồ lên.
- Cô có thể tiết lộ về chàng trai mà cô đang theo đuổi hay không? Anh ta là ai, là người thế nào?
- Xin lỗi, trước khi chưa được phép của anh ấy tôi không thể tiết lộ điều gì cả – Anh Kỳ đứng dậy nói – Những câu hỏi sau của mọi người sẽ được quản lý của tôi trả lời. Vì mới xuống máy bay nên tôi hơi mệt, tôi muốn lui về khách sạn nghỉ ngơi trước. Cám ơn mọi người đã tổ chức buổi họp báo chào mừng tôi như hôm nay.
Anh Kỳ nói xong liền đứng dậy đi về phía trong, các bảo vệ đều đi theo cô ngăn cản sự đuổi theo của phóng viên. Quản lý của Anh Kỳ liền cầm micro lên trả lời từng câu hỏi của các phóng viên. Sau đó có một phóng viên đã lên tiếng hỏi nhỏ quản lý của Anh Kỳ sau khi buổi phỏng vấn kết thúc:
- Nhìn cô rất quen, không biết trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?
Người quản lý có vẻ bối rối trả lời:
- Xin lỗi tôi không trả lời những câu hỏi có tính chất cá nhân.
Nói xong, người quản lý lập tức cáo lui bỏ lại sau lưng người phóng viên với cái nhìn thắc mắc. Cô ta rõ ràng là rất quen.
Dạo gần đây Vĩnh Phong ăn uống rất thất thường, bệnh đau dạ dày của cậu lại thường xuyên tái phát khiến ** Năm rất lo lắng. Bà là người đã trông coi hai anh em Vĩnh Phong từ nhỏ đến lớn, cho nên có thể nói bà là người mẹ thứ hai của họ, bà rất thương hai người họ và hai anh em cũng rất kính trọng bà. Từ khi hai anh em trở về, bà thường xuyên bận rộn, hai anh em chẳng có đứa nào chịu về nhà mà đều dọn ra ngoài ở riêng. Cũng may có Hiểu Đồng phụ bà chăm sóc cho Vĩnh Thành, cho nên gần đây bà thường xuyên đến nhà Vĩnh Phong, chỉ
thỉnh thoảng mới ghé nhà Vĩnh Thành. Nhờ vậy bà mới biết tình trạng đau dạ dày của Vĩnh Phong đang ngày càng nghiêm trọng.
- Con không thương ** phải không. Cho nên con mới để ** lo lắng như thế này – ** Năm nhìn Vĩnh Phong đang ôm bụng nhăn mặt giận dữ trách .
- ** à, ** biết con thương ** mà, con chỉ đau một chút thôi. Lát nữa con hết đau liền hà, con hứa với ** từ hôm nay con sẽ ăn uống đoàng hoàng mà – Vĩnh Phong vội làm nũng để bà nguôi giận.
- Không được, từ hôm nay con chuyển về nhà để ** chăm sóc cho con mới được – ** Năm dứt khoát nói.
- Đừng mà **, ** biết là con không thích sống ở nhà mà – Vĩnh Phong vội ôm lấy bà nhõng nhẽo.
Từ nhỏ đến giờ, Vĩnh Phong thường ôm lấy bà như thế.
- Vậy thì ** sẽ chuyển đến đây, chứ ** không yên tâm tình trạng con bây giờ .
- **, ** chuyển qua đây thì chuyện nhà ai quản lí, không có **, mấy người kia làm việc không đâu ra đâu. Đến khi mẹ con về thì sẽ la ầm lện cho xem. Với lại nhà này chỉ có một phòng ngủ, ** đến đây thì ngủ ở đâu, con không đành lòng để ** ngủ trên sofa đâu. Con lớn rồi, con biết tự chăm sóc mình mà. Con hứa từ bây giờ, con sẽ ăn cơm ngày ba bữa mà.
Nghe Vĩnh Phong luyên huyên một hồi, ** Năm đành thở dài nói:
- Được rồi, vậy ** không ép con nữa. Con mau xuống ăn sáng đi, ** dọn dẹp chỗ này đã.
Vĩnh Phong ngoan ngoãn xuống ăn sáng, bữa sáng đã được ** Năm chuẩn bị trên bàn. ** Năm ở lại giúp cậu gấp chăm đệm cho ngay ngắn. Vô tình bà làm rơi cái bóp tiền Vĩnh Phong đặt ở trên bàn cạnh giường, bà liền nhặt lên. Lấy khăn chùi chùi sạch sẽ mặt bóp cho cậu, bà định chùi luôn bên trong nhưng khi mở ra bà thấy một bức chân dung rất nhỏ của một cô gái. ** Năm ngẩn người nhìn kỹ cô gái trong bức hình. Gương mặt đó, gương mặt đó chẳng phải là …
Bà lôi bức chân dung ra khỏi bóp, nhìn nét vẻ bà biết là do chính Vĩnh Phong vẽ. Chỉ là cô gái trong bức ảnh quá quen thuộc. Bên dưới có dòng chữ ghi: ” Hiểu Đồng! Yêu thương, năm 20xx”. ** Năm sững sờ ngồi phịch xuống giường. Những ký ức hơn hai năm về trước bỗng ùa về.
Đó là một buổi sáng đau thương khi Vĩnh Thành bị tai nạn trở về nhà. Vĩnh Thành không muốn ở lại bệnh viện điều trị vì không muốn gặp bất kì ai cho nên cậu chọn điều trị ở nhà. Các bác sĩ giỏi đều được mời đến để chữa trị cho cậu. Nhưng mà, hai chân bị gãy, một cánh tay dập nát. ** Năm đau lòng như cắt từng khúc ruột. Bà cứ ở bên cạnh chăm sóc cho Vĩnh Thành một bước cũng không rời. Cho nên việc đi chở bà gia hết cho người làm.
Lúc đó bà nghe nói có một cô gái muốn xin gặp nhưng Vĩnh Thành không cho nên bà cũng không để ý tới. Nhưng nghe nói, cô gái đó ngày nào cũng đến và đợi rất lâu bên ngoài, kiên trì đến ba tuần lễ ròng rã. Bà cũng thấy tội nhưng không còn cách gì giúp được. Sau khi, Vĩnh Thành đã khỏe lại nhưng phải ngồi xe lăn. Ngày nào bà cũng thấy Vĩnh Thành vén màn nhìn ra cánh cửa bên ngoài, nơi có một cô gái trông đáng thương ngồi bó gối nhìn vào bên trong, ánh mắt Vĩnh Thành tràn ngập yêu thương với cô gái. Lúc đó, ** Năm cũng bắt đầu tò mò nhìn ra.
Vĩnh Thành nói muốn ăn cơm do bà nấu nên bà đích thân đi chợ mua đồ ăn về. Khi về đến nhà, bà đã thấy một cô gái đứng ngẩn ngơ nhìn vào bên trong. Vừa thấy bà, cô gái bỗng kêu lên:
- ** ơi!
** Năm ngạc nhiên lắm, tại sao cô gái này lại biết bà. Bà quay lại nhìn cô gái, thấy cô có vẻ rất quen nhưng bà không tài nào nhớ được đã gặp cô ấy ở đâu.
- Có chuyện gì? – Bà mĩm cười nhẹ nhàng hỏi.
- Cho cháu hỏi, anh Vĩnh Thành ra sao rồi ạ – Cô gái nhẹ nhàng hỏi, giọng chất chứa nhiều cảm xúc gần như run rẩy khiến bà già như bà cũng động lòng.
- Vĩnh Thành đã đở rất nhiều rồi. Cháu không cần lo nữa, cháu về đi – ** Năm vội nói, bà không muốn cô phải khổ sở thêm nữa, ở lại chỉ thêm mắc công.
Nhưng cô gái lại nắm tay bà níu lại, gương mặt đã đầy nước mắt, giọng yếu ớt van xin:
- ** ơi! Con xin **, xin ** hãy cho con vào gặp anh ấy một chút thôi, chỉ cần thấy anh ấy không sao là con sẽ đi liền. Con chỉ đứng từ xa nhìn anh ấy thôi, con sẽ không làm phiền anh ấy và ** đâu.
Nghe cô gái nói, ** Năm cảm thấy rất thương cảm nhưng bà vẫn lắc đầu. Bà nhìn nét mặt đã xanh xao của cô gái, thân hình tiều tụy, gần đuối sức của cô gái thì lo lắng nói:
- Cháu mau về đi. Mấy tuần nay cháu đều ở đây, sức khỏe cháu đã suy giảm rồi. Nếu còn ở lại đây, bác sợ cháu sẽ ngã bệnh mất.
- ** ơi, con xin **, xin ** thương mà cho con vào thăm anh ấy chỉ một chút thôi **.
Nhưng bà bất lực, bà không thể cho cô vào:
- Ta không phải là chủ cháu à.
Bà vừa nói xong, bàn tay đang níu tay bà bỗng buông rơi, nét mặt hy vọng của cô gái bỗng xụ xuống thấy rõ sự thất vọng. ** Năm cũng chẳng thể làm gì hơn đành đi vào trong. Bảo vệ thấy bà đi vào liền mở cửa cũng nhìn Hiểu Đồng thương cảm.
Một lúc sau, trời bắt đầu đổ mưa, nhưng Hiểu Đồng vẫn ngốc ghếch ngồi đó chờ đợi, cô chờ đợi vì biết đâu Vĩnh Thành sẽ ngồi xe đi ra. Chỉ cần cô được nhìn thấy cậu chỉ một lát thôi cũng được. Vì vậy Hiểu Đồng ngồi co ro trong cơn mưa đang lớn dần. Người bảo vệ chạy ra đưa cho cô một cây dù che đỡ. Nhưng cơn mưa tầm tã cuối cùng cũng hạ gục cô sau bao ngày chờ đợi, Hiểu Đồng ngã vật xuống đất bất tĩnh, cây dù văng qua một bên.
Vĩnh Thành vẫn ngồi bất động trên xe lăn nhìn Hiểu Đồng. Thấy cô vẫn ngồi im lặng dưới cơn mưa liền gọi bảo vệ đem dù ra cho cô. Người bảo vệ cũng thương xót đem dù ra và khuyên Hiểu Đồng về nhà, nhưng cô sợ chỉ cần mình rời đi thì lỡ như Vĩnh Thành đi ra, cô không thể gặp được, cho nên nhất quyết không đi.
Vĩnh Thành thấy Hiểu Đồng vẫn ngồi đó dưới cây dù trong giá lạnh thì đau lòng biết mấy. Cậu muốn mở cửa để cô vào nhưng lại sợ mình không kiềm lòng được nếu để cô vào. Cậu bây giờ nếu gặp cô chỉ càng làm cô hối hận nhiều hơn. Cậu không thể …
Nhưng khi Hiểu Đồng ngã xuống thì Vĩnh Thành hốt hoảng gọi người đem Hiểu Đồng vào. Chính bà đã giúp Hiểu Đồng thay đồ, bà không biết Hiểu Đồng đã nói gì để thuyết phục Vĩnh Thành để cô ở bên cạnh nhưng từ đó bà mới có dịp gặp gỡ Hiểu Đồng thường xuyên hơn. Bà cũng biết đây là một cô gái tốt cho nên rất yên tâm giao Vĩnh Thành cho cô chăm sóc.
Nhưng giờ đây bà đã biết, tại sao khi gặp Hiểu Đồng bà lại thấy quen quen, thì ra bà cũng từng giúp cô thay đồ. Lúc đó, Vĩnh Phong đưa cô về và rất mực lo lắng, ánh mắt tràn đầy yêu thương lẫn xót xa. Bà biết Vĩnh Phong rất yêu cô. Vì bà chưa từng thấy cậu đem bất cứ cô gái nào về nhà cũng như chưa từng thấy cậu lo lắng cho ai nhiều đến thế. Năm đó thấy Vĩnh Phong khổ sở, uống rượu say sưa rồi quyết định bỏ đi nước ngoài, bà đã nghĩ nguyên nhân chắc là cô gái đó, nhưng bà không ngờ cô gái đó lại là …
** Năm run rẩy cầm bức chân dung đặt vào trong túi. Mặt bà tràn ngập sự đau khổ, lẽ nào đây là oan nghiệt. Hai đứa bé bà thương như con ruột, hai anh em ruột rất yêu thương nhau lại cùng yêu một cô gái. Nếu sự thật này được phơi bày ra, cả ba đều đau khổ. Dù Hiểu Đồng chọn ai, bà cũng đều không muốn bởi vì người còn lại sẽ rất đau khổ.
Hiểu Đồng lại phải thức cả đêm để làm báo cáo kinh doanh. Bài báo cáo không cần dài nhưng lại phải dùng tiếng anh. Bởi vì còn phải đem gửi đi. Tuy tiếng anh của Hiểu Đồng cũng rất khá nhưng lại có rất nhiều từ mới, Hiểu Đồng phải tra cả đêm mới làm xong. Cuối cùng cô cũng có thể ưỡn người xoay cổ thoải mái. Cô nhìn phần báo cáo mình vừa đánh xong cười thỏa mãn. Cẩn thận chép vào trong USB, để ngày mai đến công ty in ra đem nộp. Nhìn bài bao cáo tiếng anh tự nhiên tim cô thắt lại. Đã từng có người giúp cô làm báo cáo tiếng anh như vậy. Cô nhớ lại lúc đó Vĩnh Phong tỏ ra đắc chí vô cùng, dù sao thì cũng có một môn cậu có thể hơn cô. Cảm giác lúc đó thật ngọt ngào, dường như chuyện đó chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
Nhìn điện thoại đã khuya lắm rồi Hiểu Đồng đành đứng dậy đi ngủ. Cô cảm thấy rất kì lạ, tại sao Vĩnh Thành vẫn chưa gọi điện về cho cô. Bình thường vừa xuống sân bay là cậu gọi cho cô ngay. Chắc là bệnh tình của ông Vĩnh Nguyên không tốt nên Vĩnh Thành mới không có thời gian gọi cho cô.
Sáng sớm vào công ty, Hiểu Đồng nhanh chóng cắm USB vào máy tính định in ra. Nhưng mọi người bắt đầu ùa vào công ty....