dài buông điện thoại xuống.
Cô chỉ muốn được nghe giọng nói của cậu, chỉ muốn biết cậu có khỏe không. Cô luôn tự nhủ với mình: ” Đây chỉ là một cuộc gọi bình thường, chỉ là một cuộc gọi hỏi thăm mà thôi”. Dù biết rằng là đang dối lòng, nhưng cô mặc kệ, chỉ cần được nghe tiếng cậu dù chỉ một từ alô mà thôi.
Nhưng mà, không thể nghe được. Cô biết Vĩnh Phong đã bỏ nó, bởi vì cậu hận cô, cậu không muốn có bất cứ thứ gì làm cậu nhớ đến cô. Sau đó, Hiểu Đồng đã không gọi nữa nhưng cô không nỡ xóa bỏ nó. Vậy là nó vẫn nằm mãi trong máy của cô.
Giờ đây, số máy này đang gọi cho cô sau khi cô đã gọi vào nó. Hiểu Đồng mĩm cười chua xót nghĩ: ” Chắc là ai đó dung số máy này, nên đã gọi lại cho cô.
Hiểu Đồng không bắt máy, cô chuyển máy vào chế độ im lặng để không làm phiền người ta xế.
Hiểu Đồng đâu biết rằng Vĩnh Phong đã xài lại số điện thoại đó và hang ngày chờ mong cuộc gọi của cô. Cô càng không biết rằng, người vừa mới gọi cho cô là vĩnh Phong chứ không phải là một ai khác.
Cuối cùng đã trở về nhà. Hiểu Đồng xuống xe định đi vào nhà thì bước chân chợt khưng lại vì phía tay trái của cô có một người mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, gương mặt lạnh lùng nhưng rất đẹp, đang hút thuốc, một tay đút túi dựa hẳn vào xe. Dường như là chờ đợi ai đó.
- Về rồi à – Hiểu Đồng chưa kịp lên tiếng thì Vĩnh Phong đã nói.
Hiểu Đồng gật gật đầu rồi bước vài bước e dè về phía cậu.
- Sao anh lại ở đây?
Nhưng Vĩnh Phong chưa kịp trả lời thì từ xa đã vang lên tiếng gọi:
- Mẹ …
Tiếng gọi không to cũng không nhỏ bởi vì đây là giọng của trẻ con. Nghe tiếng gọi bất giác cả Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đều quay đầu nhìn lại phía bên hông họ, nơi phát ra tiếng gọi. Một người đàn ông ăn bận lịch sự bế trên tay một bé trai cực kì dễ thương.
Đứa bé liền vùng vẫu thoát ra khỏi tay người đàn ông, người đàn ông cũng khẽ khàng đặt đứa bé xuống đất. Đứa bé chạy thật nhanh lại ôm chầm lấy chân Hiểu Đồng, ngẩng đầu nhìn lên cô với nụ cười hết sức đáng yêu và đôi mắt to tròn xoe lấp lánh gọi:
- Mẹ! Con nhớ mẹ quá.
Vĩnh Phong đứng chết lặng sau tiếng mẹ của đứa bé. Rõ ràng đó là một đứa bé, giọng nói trong trẻo dễ nghe vô cùng nhưng Vĩnh Phong nghe cứ như tiếng súng nổ ầm ầm bên tai mình. Mẹ! Mẹ! Mẹ! Rõ ràng chỉ một chữ mẹ nhẹ nhàng nhưng tại sao lòng Vĩnh Phong lại cảm thấy nặng như chì, như thể cậu đã bị một tảng núi đè lên người. Tim không ai đâm mà bị thương, lòng không ai dày xéo mà lại quằn, cõi lòng tan nát.
Hiểu Đồng nhìn bé Phong nở nụ cười rạng rỡ với mình, cô tự nhiên cũng cười với bé. Nhẹ nhàng cúi người ngồi xuống hỏi:
- Sao con lại ở đây?
- Là ba Thành đưa con về – Giọng bé Phong hơi ngọng trả lời.
Vừa lúc đó Vĩnh Thành đi tới, cậu cười nói:
- Anh hứa với bé Phong là sẽ dẫn nó đi mua đồ chơi, cho nên anh mới chở thằng bé đi một vòng. Định ghé qua nhà coi em về chưa, chúng ta cùng đi ăn tối. Chắc là em chưa đi ăn gì phải không?
- Ừhm, em chưa ăn gì? – Hiểu Đồng gật đầu trả lời Vĩnh Phong. Cô bối rối không dám ngẩng đầu lên, cô sợ, cô sợ nhìn thấy ánh mắt và gương mặt của Vĩnh Phong lúc này. Cô nữa sợ Vĩnh Phong hiểu lầm bé Phong là con của cô, nữa như muốn để cậu hiểu lầm. Hiểu Đồng giả vờ vuốt ve lên má bé Phong.
Vĩnh Thành lúc này mới nhìn qua Vĩnh Phong hỏi:
- Sao em lại ở đây?
- Em đang chờ bạn – Vĩnh Phong ngập ngừng nói dối.
- Vậy à – Vĩnh Thành gật đầu, cậu làm như không biết mối quan hệ giữa Hiểu Đồng và Vĩnh Phong, cố tỏ vẻ rằng cậu tin Vĩnh Phong đang chờ bạn.
- Đứa bé này là…- Vĩnh Phong vờ hỏi.
- Nó là con trai tôi – Hiểu Đồng siết chặt tay bé Phong trả lời.
Hiểu Đồng nhìn thẳng Vĩnh Phong trả lời cố gắng kìm chế nỗi sợ trong lòng. Nhưng ánh mắt của cô ngược sáng, Vĩnh Phong không thể nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt cô nhưng cô lại nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt Vĩnh Phong. Một cái nhìn đau đớn, xót xa, chua cay sau một cái chớp mắt đã trở nên vô hồn lạnh lẽo.
- Mẹ, con đau – Bé Phong bị Hiểu Đồng siết chặt tay quá nên nhăn mặt kêu lên.
Hiểu Đồng hốt hoảng buông tay bé Phong ra nói:
- Mẹ xin lỗi. Mẹ làm con đau à.
Cô cầm nhẹ bàn tay bé Phong vuốt ve thổi nhè nhẹ trên cánh tay của thằng bé.
- Bé Phong của ba là con trai, cho nên không được khóc – Vĩnh Thành xoa đầu khích lệ bé Phong – Chào chú đi con.
Bé Phong nhìn Vĩnh Phong một cái rồi nở nụ cười trẻ thơ hồn nhiên đáng yêu.
- Con chào chú.
Vĩnh Phong nhìn chăm chú đứa bé trước mặt mình. Đó là đứa bé có gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ xíu, trông cực kì dễ thương ai gặp cũng đều yêu mến. Vĩnh Phong khẽ cúi người nhìn đứa bé hỏi.
- Chào con, con tên gì?
- Con tên Thiên Phong – Bé Phong trả lời đầy tự tin.
- Thiên Phong … – Vĩnh Phong lẩm nhẩm lặp lại cái tên sau đó cậu nheo mắt nhìn Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng thoáng bối rối, cô cảm thấy tim đập mạnh, sợ rằng Vĩnh Phong nhận ra điều gì đó. Cô nép người sau lưng Vĩnh Thành. Hành động đó làm cho mắt Vĩnh Phong tới sầm lại, cậu cúi đầu nhìn bé Phong. Lúc này, bé Phong cũng lúm liếm cười nói:
- Tên con là gió trời. Gió trời mạnh lắm, không gì cản được nó. Con là con trai nên phải mạnh mẽ như gió.
Hiểu Đồng cảm thấy giật mình khi bé Phong nói một tràng dài như thế. Bởi vì bình thường thằng bé hay hỏi nhiều nhưng dù sao thì vẫn là một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi. Sao lại có thể nói nhiều đến thế, cô nhìn thằng bé thở dài, có lẽ bình thường cô hay nói lời này với nó. Cho nên nó mới lập lại không sót chữ nào.
Đôi mày Vĩnh Phong chau lại nhớ lại cái ký ức lúc hai người ở bãi biển. Trái tim bỗng run lên dữ dội.
“Vĩnh Phong, nếu có kiếp sau, em muốn được làm gió, gió thổi bên anh mãi mãi. Không có gì có thể thổi em xa anh. Và cũng vì kiếp này em yêu một chàng trai tên Phong, tên của gió. »
Lời nói năm xưa vẫn còn đọng lại trong ký ức không phai tàn. Người nói lời nói đó vẫn còn đây. Là em thích người con trai tên Phong hay em chỉ thích cái tên Phong đó. Là có người thổi em ra xa anh hay là em đã tự rời bỏ anh.
Vĩnh Phong tự cười mĩa mình trong lòng. Cậu đang hy vọng cái gì vậy, thật ngốc nghếch.
- Có lẽ bạn em sẽ không tới, em về nhà đây – Vĩnh Phong nhìn ba người họ một cái rồi nói.
- Ừhm, đi cẩn thận – Vĩnh Thành gật đầu khẽ nói.
Hiểu Đồng im lặng nhìn Vĩnh Phong, tay nắm lấy tay bé Phong.
Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng lần nữa rồi nói tạm biệt. Đi thẳng vào trong xe.
- Đi thôi – Vĩnh Thành giục hai mẹ con – Hôm nay ba sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho con chịu không?
- Dạ chịu – Bé Phong hớn hở reo lên.
Vĩnh Thành một tay bế bé Phong, một tay choàng qua vai Hiểu Đồng cùng nhau đi về xe cậu. Trông cả ba người như một gia đình hạnh phúc.
Cảnh tượng này, Vĩnh Phong cũng từng trải qua. Lúc đó là cậu bế bé Đường, nắm tay Hiểu Đồng đi trong hạnh phúc. Bây giờ chỉ có thể nhìn cô cùng người đàn ông khác cùng nắm tay đi trong hạnh phúc. Chỉ là người đó là anh trai cậu, thà là một người đàn ông khác, có lẽ cậu cũng không thấy đau nhiều như thế. Chiếc xe Vĩnh Phong lao nhanh ra khỏi chổ đỗ. Đi ngược hướng của họ.
Hiểu Đồng đau đớn quay đầu nhìn lại phía chiếc xe đang lao đi, rồi nhìn lại bé Phong và Vĩnh Thành gượng cười. Có lẽ Vĩnh Phong đã hiểu lầm bé Phong là con của cô và Vĩnh Thành.
Vĩnh Thành nhìn vẻ mặt trầm tư của Hiểu Đồng, cậu biết cô nghĩ gì, khẽ khàng vuốt tóc cô mĩm cười nói:
- Đừng lo, Vĩnh Phong không nghĩ bé Phong là con của anh và em đâu.
“Vậy anh nghĩ bé Phong là con của em với ai?” – Hiểu Đồng chua xót nghĩ thầm những lời này trong đầu.
Chiếc xe đã lao đi nhưng hình ảnh của ba người vẫn hiễn rõ trong kính xe của Vĩnh Phong. Cậu cắn chặt răng cố gắng kìm nén nỗi đau này. Đã không còn có thể khóc được nữa rồi, nhưng mà tại sao vẫn còn cảm giác đau lòng.
Nhìn Hiểu Đồng thương yêu lo lắng cho đứa bé, cũng giống như cô yêu thương lo lắng cho bé Đường. Vĩnh Phong tin đứa bé là con của Hiểu Đồng, nhưng cậu biết đứa bé không phải là con của Vĩnh Thành. Cậu biết rõ, Vĩnh Thành là người đàn ông chân chính, dám làm dám chịu. Nếu đứa bé đó là con của anh ấy, Vĩnh Thành nhất định sẽ cưới Hiểu Đồng làm vợ, yêu thương chăm sóc cô, làm một người cha yêu thương con cái.
Vĩnh Phong căm hận nghĩ, đứa bé đó không phải là con của Hiểu Đồng với Vĩnh Thành thì nó là con của cô với một gã đàn ông khác. Càng nghĩ càng thấy đau, càng thấy căm hận cô. Thà rằng đứa bé đó là con của Vĩnh Thành thì có lẽ cậu không hận nhiều như thế.
Vĩnh Thành biết rõ cô có con mà anh ấy vẫn chấp nhận cô, vẫn yêu thương cô như vậy. Còn cậu, nếu như lúc đó, cậu biết rõ bé Đường là con của Hiểu Đồng, liệu cậu có chấp nhận được không? Vẫn yêu thương cô không ngần ngại hay không?
Vĩnh Phong không biết, cậu không trả lời
được. Lí trí trở nên rối loạn bởi những suy nghĩ vằng vặc này. Cậu tấp xe vào một bên lề đường, đầu gục xuống vô lăng thổn thức.
Lát sau Vĩnh Phong ngẩng đầu dựa vào lưng ghế thở dài. Cậu sẽ chấp nhận, chắc chắn cậu sẽ chấp nhận dù cho bé Đường là con của cô, bởi vì cậu hiểu đó không phải lỗi của cô, và cũng là bởi vì cậu quá yêu cô. Đàn ông có thể chấp nhận một người phụ nữ đã từng có một thời yêu, đã từng chót dại khờ, đã từng lỡ gánh sang ngang, chấp nhận yêu thương chăm sóc cho đứa con riêng của vợ. Nhưng họ không chấp nhận sự lừa dối.
Nhưng giờ đây còn có bé Phong, lần này lỗi vẫn không phải ở cô sao. Vĩnh Phong cười điên dại, cười cho sự đau khỗ này bay đi, nhưng rõ ràng là đang cười, tại sao lại có những hạt nước mắt rơi.
Để quên một người cách tốt nhất là buông tay.
- Vĩnh Phong đã đến lúc mày buông tay rồi, còn đợi gì nữa”
Hiểu Đồng dỗ bé Phong ngủ xong đi xuống dưới, Vĩnh Thành vẫn còn ngồi đó đợi cô. Hiểu Đồng bước xuống ngã đầu vào vai Vĩnh Thành dựa dẫm. Cô cảm thấy thật mệt mỏi, cần một bờ vai để nương tựa. Để đối mặt với Vĩnh Phong cô đã dùng hết sức lực mà bản thân có. Lát sau, cô ngẩng đầu lên hỏi:
- Sáng nay, công ty có chuyện gì à?
- Ừhm, có chút chuyện – Vĩnh Thành mệt mỏi trả lời, cậu vẫn đang suy nghĩ cách giải quyết.
- Tiếc rằng em chẳng giúp được gì cho anh cả – Hiểu Đồng thở dài nói.
- Có lẻ em giúp được anh – Vĩnh Thành sau một lúc im lặng nghĩ ngợi cuối cùng lên tiếng.
- Chuyện gì – Hiểu Đồng nhíu mày hỏi.
Vĩnh Thành liền đem chuyện kể ra. Lát sau, cậu nói:
- Anh định nhờ ông bộ trưởng hẹn ông ấy giúp.
- Cũng được, hai tháng nay bận rộn không đến thăm bé Bảo, em cũng nhớ thằng bé lắm. Ngày mai em đi mua mấy quyển truyện đến tặng bé Bảo rồi mình cùng đi.
Vĩnh Thành mĩm cười ôm chặt Hiểu Đồng vào lòng. Vĩnh Thành cảm thấy thật hạnh phúc, cậu chỉ cần thế này thôi, chỉ cần như vậy thôi, hạnh phúc vốn đơn giản mà.
Lúc Hiểu Đồng mua sách cho bé Bảo, cô cũng muốn mua mấy quyển cho bé Phong. Đi đến quầy sách cho trẻ em dưới hai tuổi. Cô chợt nhìn thấy mấy quyển truyện có hình màu dễ thương:
- Đây là sách dành cho trẻ em dưới hai tuổi, bé Đường đã 5 tuổi rồi không hợp đâu.
- Anh mua để dành cho con anh.
- Đến lúc đó em sẽ đến chúc mừng.
Lúc đó cô muốn trêu Vĩnh Phong, biết rõ con mà Vĩnh Phong nói là con của cô với cậu nhưng cô vẫn giả vờ như không hiểu trêu ghẹo anh. Nhưng giờ đây cả tư cách đến chúc mừng cô cũng không có.
Thật sự là không có tư cách
Chương 27: Buông tay
Một tạp chí thời thượng có tên “Thành công”, tạp chí chuyên viết về các doanh nhân thành đạt và cách thành công của họ. Nhưng đề tài khiến cho tờ tạp chí này được người ta săn đón nhiều nhất là những bài viếtt nói về các doanh nhân thành công, đầy tài năng trên thương trường và có địa vị cao trong xã hội nhưng vẫn còn độc thân.
Mấy bài báo gần đây thường đăng tin tức về hai an hem nhà họ Triệu, nguyên là tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Thành Phong. Hai anh chàng đẹp trai, tài giỏi, có địa vị cao khiến cho bao cô gái ngưỡng mộ vô cùng. Họ ngầm so sánh giữa hai anh em với nhau xem ai hơn ai.
Những cô gái chín chắn thì nghiêng về Vĩnh Thành bởi vì cậu tạo cho họ cảm giác vững chắc, ấm áp. Những cô gái trẻ thì nghiêng về phía Vĩnh Phong bởi vì họ bị thu hút bởi sự lạnh lùng cao ngạo của cậu. Hai anh chàng đều khiến các cô gái khó quyết định.
Từ lúc Vĩnh Thành tỏ rõ mối quan hệ của cậu với Hiểu Đồng, rồi công khai đưa đón cô trước cổng dãy nhà B thì các nhân viên nữ trong công ty thì nhất quyết nghiêng về Vĩnh Phong.
Cô trở thành đề tài bàn tán của các chị trong công ty vào giờ ăn trưa, nhất là ở căn teen.
- Cái con bé mới vào làm đó cũng ghê thật, chưa chi đã câu ngay tổng giám đốc của chúng ta.
- Bậy, nghe đâu là hai người gặp nhau từ trước rồi.
- Chà, vậy chắc là nó vào đây làm là do có ô dù trước à.
- Thì chắc vậy rồi. Đừng nghĩ xin vào đây là dễ, nhìn xem, chị Trang muốn đưa đứa cháu vào đây làm phải bỏ ra cả chục triệu đó thôi. Cái con bé đó, ăn bận bình thường, chỉ có mỗi gương mặt là xinh thôi.
Cũng có người đứng ra bênh vực cô.
- Thôi đi mấy bà, người ta tốt nghiệp đại học hạng ưu đó. Chứ làm như tốt nghiệp Trung cấp như cháu chị Trang hay sao. Tui từng gặp con bé mấy lần rồi, tính tình nhỏ nhẹ dễ thương, làm việc thì siêng năng. Nhìn con bé ăn bận bình thường thì sao, con trai của công ty này chẳng phải cũng đổ rầm rầm đấy sao. Quen với tổng giám đốc thì có sao đâu, chẳng lẻ là tổng giám đốc thì không được quen à, Còn ở đó mà nói xấu người ta, không sợ tổng giám đốc đuổi việc à.
Nhờ vậy, những cái miệng soi mói mới im lặng, Hiểu Đồng mới dám từ từ bước chân vào căn teen. Mà thật ra, Vĩnh Thành đến đón Hiểu Đồng chỉ có một lần duy nhất mà thôi. Đó là lần hẹn nhau cùng đến thăm nhà ông bộ trưởng, nhờ ông ấy hẹn gặp với ông Văn Trác của tập đoàn Vĩnh Phát. Ông bộ trưởng nhìn bé Bảo vui vẻ khi gặp Hiểu Đồng cũng vui vẻ nhận lời giúp đỡ.
Nhưng sau đó lại rộ lên một tin đồn khiến các cô gái trong công ty lao đao. Phó tổng giám đốc đẹp trai của họ tay trong tay với một cô người mẫu nổi tiếng nào đó, rồi cùng nhau bước vào trong khách sạn cao cấp. Họ không phải là lèn lút cặp kè nhau mà là công khai đi bên nhau.
Nhưng có điều là sau đó, họ lại bắt gặp Vĩnh Phong cặp kè với một cô diễn viên, rồi một cô hoa hậu. Lâu lâu lại thay đổi một người.
Mai Thi trong lúc ăn cơm đã đem chuyện này kể cho Hiểu Đồng nghe. Dù biết rõ, Vĩnh Phong làm vậy là vì cô, vì muốn quên cô nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy đau. Vẫn biết rằng người rời xa là cô, người bỏ rơi là cô nhưng sao vẫn ích kỉ muốn chiếm giữ. Tình yêu quả thật là khiến cho người ta thấy đau đớn vô cùng.
Hiểu Đồng cố mĩm cười nói với Mai Thi:
- Đó là chuyện của phó tổng giám đốc. Cậu mà nhiều chuyện đến tai phó tổng giám đốc, bảo đảm cậu sẽ bị đá ra khỏi công ty ngay lặp tức.
Mai Thi nghe Hiểu Đồng khuyên như thế thì le lưỡi rụt cổ tỏ ý sợ hãi khiến Hiểu Đồng phì cười. Sau đó hai người lại tiếp tục ăn cơm, nhưng mà Hiểu Đồng không làm sao nuốt trôi được cơm qua cổ họng.
Cứ nghĩ, Vĩnh Phong cùng người con gái khác ở bên nhau, cùng vào khách sạn, tim cô lại nhói đau. Rõ ràng người bị tổn thương là Vĩnh Phong, vậy mà sao cô lại thấy đau cơ chứ.
Cái tin đồn phó tổng giám đốc Vĩnh Phong của tập đoàn Nguyên Thành Phong là một công tử lăng nhăn nhanh chóng lan tỏa khắp công ty. Các cô gái lúc đầu nghiên về phía Vĩnh Phong bây giờ quay đầu lại nghiêng về phía anh chàng tổng giám đốc nghiêm trang chững trạc. Mọi ánh mắt lại dồn về phía Hiểu Đồng, cô gái may mắn được tổng giám đốc để mắt đến.
Hiểu Đồng vừa mới thở phào vì tin đồn đã lắng dịu nay lại bị khuất trộn lên lần nữa. Cô về nhà trách Vĩnh Thành thì cậu chỉ ôm cô cười nói:
- Ai bảo Hiểu Đồng của anh xinh đẹp quá làm chi. Anh đành phải mau chóng công khai kẻo ong bướm kéo đến tặng quà sau lưng anh.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Thành nói thì biết người cậu ám chỉ là ai thì phì cười. Chẳng là lúc vào thực tập trong công ty. Hiểu Đồng bị anh chàng trưởng phòng đeo đuổi. Có lần đi công tác về mua quà cho tất cả mọi người trong phòng, nhưng chỉ có món quà của Hiểu Đồng là đẹp nhất và đắc tiền nhất. Mặc dù Hiểu Đồng đã từ chối không nhận nhưng vẫn bị ép nhận, sau đó, anh chàng còn săn đón cô rất nhiều. Bảo cô tiếp tục làm ở công ty cũng là anh chàng trưởng phòng này. Chẳng những vậy mà mấy anh chàng độc thân ở các bộ phận khác cũng công khai theo đuổi cô.
Lúc Vĩnh Thành nghe tin, cậu chỉ muốn cho mọi người biết ngay lập tức để không còn ai theo bám cô nữa nhưng Hiểu Đồng không cho. Nhưng bây giờ, khi biết Hiểu Đồng là bạn gái của tổng giám đốc thì mấy anh chàng đó lặn mất tăm. Anh chàng trưởng phòng gặp Hiểu Đồng thì cứ sượng sung ngại ngùng. Ngay cả giám đốc Điền cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Chẳng là hôm đó, trên đường đi, xe bị kẹt, Hiểu Đồng đến muộn. Cô vội vàng chạy đến thang máy khi nó đang chuẩn bị đóng, cô la lên:
- Khoan đã, chờ một chút.
Trang máy bỗng dừng lại, vậy là Hiểu Đồng lủi vào trong. Nhưng khi vào bên trong thì cô chết sững, bởi vì trước mặt cô là Vĩnh Phong và xung quanh cô là những vị lãnh đạo cấp cao. Họ cũng trố mắt nhìn Hiểu Đồng. Hiểu Đồng lúc đó lung túng biết mình đã đi nhầm vào thang máy vip, chẳng dám nói gì, chỉ cúi gầm mặt xuống. Vô tình đầu cô chạm vào tay Vĩnh Phong, cậu chỉ quay đầu nhìn cô lạnh lùng không nói gì. Các vị khác thấy vậy cũng chẳng nói gì, cứ im lặng cho yên chuyện.
Khi thang máy mở cửa, Hiểu Đồng chỉ muốn khóc, nhưng cô nhận ra mình bị trễ giờ, cô vỗi vàng chạy vào phòng, thấy Mai Thi cũng đang bị giám đốc Điền mắng thậm tệ tội đi trễ. Hiểu Đồng than thầm trong bụng, thế nào cũng bị ông ta mắng một phen.
Giám đốc Điền đang hào hứng nói chuyện nội qui không được đi trễ của công ty quay đầu thấy Hiểu Đồng đang cúi đầu im lặng thì im bặt. Lát sau ông ta đằng hắng vài cái rồi nói:
- Từ nay không được đi trễ nữa.
Thấy giám đốc Điền đã đi khỏi, Mai Thi mới thở phào nói:
- Rõ ràng là thiên vị mà, lúc nãy mắng mình té tát luôn. Không được từ nay nếu lỡ có đi trễ, mình sẽ gọi điện cho cậu ra đón mình mới được.
Hiểu Đồng nghe Mai thi nói, chỉ cười nhẹ một cái rồi đi làm...