chăm chú nhìn Vĩnh Phong, không biết cậu nói vậy là có ý gì, thì vĩnh Phong nói:
- Trước đây cô sỡ đắng, lúc nào cũng bỏ nhiều đường, còn bây giờ cô uống cà phê không?
- Phải – Hiểu Đồng xác nhận – Lúc trước tôi không biết mùi cay đắng là như thế nào nên ông trời mới muốn cho tôi biết thế nào là cay đắng. Bây giờ thì mỗi ngày tôi đều uống cà phê đắng để nhắc nhở mình không cần phải chịu them nhiều đắng cay nữa.
Vĩnh Phong im lặng không nói gì, sau đó cậu lại lên tiếng nói:
- Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi.
- Tôi coi Vĩnh Thành là người đàn ông của mình bởi vì anh ấy đối xử với tôi rất tốt – Hiểu Đồng bèn cúi đầu trả lời. Trái tim cô run rẩy rất nhiều, giọng nói có phần lạc đi. Cô không biết mình có thể đối mặt với vĩnh Phong them bao nhiêu phút nữa.
- Vậy à, vậy là khi xưa tôi đối xửa với cô không đủ tốt à – Vĩnh Phong phá lên cười hỏi.
Hiểu Đồng thấy mình không thể đối mặt với cậu nữa rồi, cô đã kìm nén quá lâu rồi, nếu còn ở lại, cô sẽ khóc trước mặt cậu mất. Cô đứng bật dậy nhìn thẳng Vĩnh Phong nói:
- Đúng vậy trước đây, anh đối xử với tôi rất tốt. Nhưng anh lúc đó và Vĩnh Thành hoàn toàn ở hai địa vị khác nhau. Anh chỉ là một công tử ăn chơi mà thôi, còn Vĩnh Thành là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn. Cho nên từ trước đến giờ tôi chưa từng hối hận vì đã bộ lộ bản chất của mình cho anh thấy. Chưa từng hối hận với quyết định của mình. Bởi vì cho tới bây giờ thì địa vị của nah ấy vẫn hơn hẳn anh.
- Cô – Vĩnh Phong tức giận nhìn Hiểu Đồng.
- Tạm biệt. Dù anh có nói với Vĩnh Thành sự thật ấy, tôi cũng sẽ bám chặt anh ấy, vì chỉ có anh ấy mới cho tôi được một cuộc sống sung sướng.
Nói xong, cô không quay lưng bỏ đi không dám ngoái nhìn phản ứng của Vĩnh Phong. Ra ngoài cô mới biết bên ngoài trời đang mưa. Hiểu Đồng mặc kệ, cô nhoài người bước đi trong mưa.
“Vĩnh Phong, chúng ta gặp lại nhau chỉ có hai con đường: một là lướt qua nhau. Hai là làm tổn thương nhau. Xin lỗi anh vì em đã lựa chọn làm tổn thương anh.”
“Cà phê đắng bỏ đường thì ngọt
Tình yêu cay đắng bỏ gì được đây”
Hiểu Đồng đi dưới cơn mưa rào nhẹ, muốn khóc nhưng lại không thể khóc, bởi vì nếu như bây giờ cô khóc thì cô sẽ mãi mãi không thể đối diện với Vĩnh Phong về sau được. Cho nên bây giờ tuyệt đối không thể khóc.
Cô ngẩng đầu nhìn trời mưa cười một mình tự hỏi: “Tại sao những lúc thế này ông lại mưa, có phải vì con không thể khóc nên ông khóc thay con không?”
Ông trời tất nhiên không trả lời cô, chỉ là lặng lẽ tiếp tục rơi nước mắt thay cô nhiều hơn. Mưa cứ rơi để đóng băng con tim của cô, để nó trở nên lạnh lẽo, để nó không còn cảm xúc nữa, vậy thì nó sẽ không biết đau và nỗi đau không còn dày vò cô nữa.
- Tin…tin …tin…
Tiếng xe từ sau lưng Hiểu Đồng vang lên, Hiểu Đồng với gương mặt đau khổ bơ phờ quay đầu nhìn lại. Người ngồi trong xe là Vĩnh Thành, cậu đã mở cửa chồm người qua gọi cô:
- Mau lên xe đi.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Thành với ánh mắt đau buồn rồi ngồi vào trong xe, cô mệt mỏi tựa người vào ghế nhắm mắt lại. Vĩnh Thành vội lấy khăn lau sạch nước trên mặt trên tóc cô, cậu còn cởi chiếc áo khoát của mình khoát lên người cô, sau đó điều chỉnh điều hòa trong xe cho ấm.
Hiểu Đồng cảm nhận sự yêu thương chăm sóc của Vĩnh Thành, cô mở mắt ra nhìn cậu hỏi:
- Sao anh lại quay lại?
- Anh định quay lại nói em chờ anh tan họp mình cùng về thì thấy Vĩnh Phong đến trước mặt em – Vĩnh Thành thờ dài trả lời, cậu cũng mệt mỏi ngả người lên ghế – Anh định vào nhưng lại không biết có nên hay không. Anh cũng không biết phải đối mắt với Vĩnh Phong thế nào. Anh đã nghĩ, Vĩnh Phong và em sẽ không còn gặp lại nhau nữa, anh đã nghĩ Vĩnh Phong rồi sẽ quên em. Nhưng hình như, anh đã sai, anh đã sai ngay từ đầu. Anh không biết phải làm sao nữa, biết rõ đó là hố sâu nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.
- Vĩnh Thành, ngay từ đầu là em tiếp cận anh, người có lỗi là em không phải anh – Hiểu Đồng vội lên tiếng nói.
- Không phải, là anh tiếp cận em trước – Vĩnh Thành cãi lại.
- Khi anh là Thành Vinh, anh tiếp cận em vì chúng ta là bạn. Còn bây giờ ở bên anh là do em cam tâm tình nguyện – Hiểu Đồng nói.
- Vĩnh Phong đã nói gì với em? – Vĩnh Thành hỏi.
- Cũng không có gì cả, bỏ đi. Tất cả đều đã qua rồi. Anh đừng bao giờ cảm thấy có lỗi với em hay Vĩnh Phong. Bỏi vì anh thật sự không có lỗi, anh đến với em khi em và Vĩnh Phong chia tay rồi, chứ không phải anh cướp đoạt tình yêu của anh ấy. Mà chắc gì Vĩnh Phong còn yêu em, có chăng chỉ là quá khứ mà thôi.
Hiểu Đồng quay sang nhìn Vĩnh Thành:
- Hứa với em một điều. Hãy làm như anh không biết gì về mối quan hệ của em và Vĩnh Phong. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên vì như vậy mới là điều tốt nhát cho ba chúng ta.
Vĩnh Thành nhìn Hiểu Đồng mấy giây, cậu nhìn thấy đôi mắt trong veo u buồn như cầu khẩn của cô thì chậm rãi gật đầu. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trong cơn mưa, hai người trong xe đều im lặng, mõi người theo đuổi một suy nghĩ.
Lát sau Hiểu Đồng lên tiếng:
- Tại sao anh không hỏi lí do thật sự em chia tay Vĩnh Phong là gì? Tại sao anh không hỏi, tại sao em lại tiếp cận anh.
Vĩnh Thành nghe Hiểu Đồng hỏi như thế thì thần sắc thay đổi, tay b1p chặt tay lái, cuối cùng cậu tấp xe vào ven đường rồi quay người nhìn Hiểu Đồng nói:
- Chẳng phải lí do em chia tay Vĩnh Phong là vì mẹ của anh sao! Anh không hỏi vì anh biết rõ tính của mẹ anh, dù không phải vì lí do này thì cũng vì lí do kia, mẹ anh là người không từ thủ đoạn để có thể chia rẻ cho được em và Vĩnh Phong. Còn lí do vì sao em tiếp cận anh, anh không quan tâm…
Im lặng một lát, Vĩnh Thành mới nói tiếp:
- Từ nhỏ đến lớn anh luôn là một đứa con ngoan trong mắt của mẹ anh. Mẹ bảo gì, anh nghe đấy, chưa từng làm trái ý mẹ một lần. Chỉ cần mẹ thích thì bắt buộc anh phải làm cho bằng được, còn những thứ anh thích thì mẹ không bao giờ cho phép. Anh cứ sống như vậy cho đến lúc trưởng thành, vô cảm nhạt nhẽo như một con rối bị giật dây. Đôi lúc anh thấy rất mệt mỏi, chán trường nhưng anh không thể nào phá hủy hình ảnh của mình trong mắt mẹ. Anh khác với Vĩnh Phong, vì anh là con trai lớn, cho nên mẹ đặt nhiều kì vọng lên anh. Với lại chỉ cần anh làm mẹ vui lòng thì Vĩnh Phong sẽ thoải mái hơn. Nó có thể sống theo ý thích của mình, không bị gò bó hay bắt buộc. Hai anh em, chỉ cần mình anh chịu đựng cuộc sống như trong ngục tù này là được rồi hà tất phải kéo Vĩnh Phong vào. Vĩnh Phong như một cơn gió càng quét và ngang ngược, từ nhỏ tính tình hiếu động. Anh rất thương nó, vì nhà chỉ có hai anh em trai, anh luôn muốn Vĩnh Phong được vui vẻ. Cho nên anh bằng lòng vì Vĩnh Phong mà chấp nhận sự gò ép của mẹ. Bằng lòng nhường tất cả mọi thứ của mình cho nó.
Sau đó Vĩnh Thành nâng cằm của Hiểu Đồng lên nhìn sâu vào trong mắt cô:
- Em là thứ duy nhất anh muốn có, là người giúp anh thoát khỏi lao tù. Vì em anh mới muốn sống cuộc sống mà bản thân mình muốn, làm mọi thứ mà mình thích. Vì em anh mới dám dọn ra bên ngoài ở đều mà từ trước tới giờ anh chưa từng làm. Bởi vì anh yêu em, em có hiểu không Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng đáp lại ánh mắt chân thành của Vĩnh Thành bằng một nụ cười tươi tắn đầy nhẹ nhàng. Đây là người đàn ông mà cô đã thề mãi mãi ở bên cạnh. Là người đàn ông mà cô muốn bao bọc chở che suốt cuộc đời.
- Lần này, mẹ anh sẽ không thể bắt em rời xa anh như rời xa Vĩnh Phong được đâu. Vì vậy em sẽ luôn ở bên cạnh anh – Hiểu Đồng bày tỏ ý định của mình.
Vĩnh Thành bỗng thấy một làn gió nhẹ thổi ào tim khiến cậu hạnh phúc vô cùng, cậu ôm chầm lấy Hiểu Đồng, hôn nhẹ lên tóc cô nói:
- Anh sẽ bảo vệ em. Anh không còn là một đứa trẻ để mặc cho mẹ mình điều khiển nữa. Vì em, anh sẽ kiên cường tạo ra con đường hạnh phúc cho hai chúng ta. Chỉ cần em không buông tay anh ra.
“Chỉ cần em không buông tay anh ra” – Câu nói này như nhát dao đâm nhẹ vào tim Hiểu Đồng. Vĩnh Phong cùng từng yêu cầu cô đừng buông
tay cậu ra, cô cũng đã hứa sẽ mãi mãi không buông tay cậu ra. Vậy mà cuối cùng cô đã buông tay câu ra để rồi trao tay mình cho một bàn tay khác. Bất giác nước mắt lại rơi, cô ôm chầm lấy Vĩnh Thành để cho nước mắt thấm vào áo cậu.
Từ đằng xa, một chiếc xe màu đen đang gạt mưa nhìn về phía họ. Một tay người đó nắm chặt tay lái, tay kia ôm chặt lấy tim mình: ” Tim ơi đừng đau nữa”
Hiểu Đồng tối hôm đó ở lại nhà Vĩnh Thành. Cô giúp cậu giặt giũ và ủi quần áo phẳng phiu. Sau đó cô xếp chúng ngay ngắn vào trong tủ. Vĩnh Thành cứ đứng nhìn cô tất bật giúp mình, lòng cảm thấy hạnh phúc. Vĩnh Phong trở về rồi, cậu không biết rồi đây ba người bọn họ sẽ như thế nào. Cậu thật sự không muốn có lỗi với Vĩnh Phong nhưng lại không thể buông tay Hiểu Đồng ra. Dù cậu biết trong tim Hiểu Đồng vẫn chỉ có hình bóng của Vĩnh Phong, nhưng cò Vĩnh Phong, cậu không biết, cũng không dám hỏi. Bởi vì cậu sợ, sợ rằng Vĩnh Phong vẫn còn tình cảm với Hiểu Đồng, và Hiểu Đồng muốn trở về với Vĩnh Phong. Lúc đó với hai con người mà cậu đều rất mực yêu thương này, cậu liệu có thể nào buông tay không. Cậu không biết, cũng không dám nghĩ tới.
Vĩnh Thành nhìn lại bàn tay đã khiếm khuyết của mình thở dài. Nếu không vì vậy, Hiểu Đồng sẽ không ở bên cậu, nếu không vì vậy, có lẽ Hiểu Đồng đã trở về với Vĩnh Phong rồi.
Hiểu Đồng đã hứa sẽ ở bên cậu mãi mãi, cậu có lời hứa này cảm thấy nhẹ nhỏm nhưng lại bị tình cảm đè nặng.
Vĩnh Thành bỗng đến ôm chầm lấy Hiểu Đồng, tựa cằm lên vai cô thủ thỉ:
- Anh yêu em.
Bên ngoài trời vẫn mưa, chiếc xe màu đen đã đậu dưới đó, có người ngước mắt nhìn lên trên can hộ chung cư của ai đó, chờ mãi chờ mãi cho đến khi căn hộ đó tắt đèn. Người đó gục đầu duoi vô lăng chua xót.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn, Hiểu Đồng len lén nhìn gương mặt xanh sao của Vĩnh Thành, tối qua cậu không ngủ được, nhưng chẳng dám nhúc nhích, đợi tới khi Hiểu Đồng ngủ say mới lén lút thở dài. Nhưng tối qua Hiểu Đồng cũng không ngủ được, cho nên cô đã nghe tiếng thở dài của Vĩnh Thành. Cô biết bây giờ người khó xử nhất chính là Vĩnh Thành, cậu đang đứng giữa hai người, vô cùng khó xử.
Hiểu Đồng quyết định nói rõ ý nghĩ để Vĩnh Thành quên đi nỗi lo trong lòng cậu.
- Vĩnh Thành! – Cô gọi.
Vĩnh Thành ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt cậu hiện rõ sự ưu tư.
- Chúng ta hãy chính thức đến gặp mặt Vĩnh Phong đi. Coi như là một sự tình cờ, anh muốn giới thiệu bạn gái mình với em trai .
Vĩnh Thành không ngờ Hiểu Đồng lại đề nghị với cậu chuyện này. Cậu vẫn tưởng cô sẽ lẫn tránh Vĩnh Phong, nào ngờ…
- Em không ngại sao? – Vĩnh Thành nghi ngờ hỏi lại.
- Em đã quyết định trọn đời này ở bên cạnh anh, chuyện gặp nhau chỉ là sớm muộn mà thôi. Gặp sớm thì sẽ đỡ khó xử về sau – Hiểu Đồng cười giải thích.
Vĩnh Thành mĩm cười “ừ “một tiếng.
Nhưng hai người không ngờ rằng, hai người vẫn chưa đến tìm Vĩnh Phong thì …
- Kính…kong…
Nghe tiếng chương cửa, Hiểu Đồng định đi ra mở cửa nhưng Vĩnh Thành đã ngăn lại cười nói:
- Em cứ tiếp tục rửa chén đi, để anh mở cho.
Thế là Hiểu Đồng cứ tiếp tục công việc của mình, còn Vĩnh Thành đi ra mở cửa. Sở dĩ, Vĩnh Thành không muốn Hiểu Đồng đi ra là vì cậu biết người bên ngoài là ai.
Từ lúc cậu chuyển đến đây, chỉ có hai người lui tới: Một là Hiểu Đồng, hai là bà ** Năm. Nhưng ** Năm thường không đến giờ này, vậy thì người đến chỉ có thể là Vĩnh Phong mà thôi, vù đã cho Vĩnh Phong địa chỉ nhà cậu.
Quả đúng như Vĩnh Thành dự đoán, người bên ngoài cửa là Vĩnh Phong. Dù biết trước nhưng mặt Vĩnh Thành cũng hơi nhợt một chút nhưng vốn đã quen với thương trường dối trá cậu nhanh chóng lấy lại gương mặt bình thường của mình rồi cười tươi chào Vĩnh Phong.
- Sao em biết anh ở đây – Dù đã biết câu trả lời nhưng Vĩnh thành vẫn giả vờ hỏi:
- ** nói. Nghe nói anh chuyển ra đây để sống với bạn gái – Vĩnh Phong nữa đùa nữa thật nói:
- Cái thằng này dám trêu anh à – Vĩnh Thành cười rồi đập nhẹ vai Vĩnh Phong một cái nhẹ, sau đó hất đầu nói – Vào nhà đi.
Vĩnh Phong đi thẳng vào trong nhà một cách tự nhiên, cậu bình thảnh thả người trên salon rồi nói:
- Hôm nay, bạn gái anh có ở đây không, sớm giới thiệu cho em biết để làm quen coi.
- Thằng này, mới đến mà định dọa cho người ta sợ à – Vĩnh Thành có ý ngăn lại.
Vĩnh Phong chỉ cười, không nói tiếp, cả hai an hem bắt đầu thủ thỉ tâm sự chỉ có Hiểu D(ồng đứng trong bếp chết lặng từ bao giờ.
Cô không ngờ Vĩnh Phong lãi đến đây, ngay lúc này. Mặc dù cô đã bảo sẽ cùng nhau đến gặp Vĩnh Phong nhưng là khi cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi nhưng còn bây giờ.
Hiểu Đồng cảm thấy rất run, tim đập liên hồi, càng nghe giọng nói của Vĩnh Phong vọng vào cô càng thấy khó thở. Cô không muốn cậu gặp cô trông tình cảnh này, cậu chắc chắc sẽ hiểu lầm hai người.
“Nhưng đây chẳng phải là điều mày muốn sao, chẳng phải càng hiểu lầm thì càng tốt sao, như vậy sẽ dễ dàng quên hơn.”
Nghĩ vậy, Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu, cô quyết định bước ra.
Vĩnh Thành và Vĩnh Phong đang trò chuyện vui vẻ thì thấy Hiểu Đồng bước ra, cả hai đều im bặt. Sắc mặt cả hai đều thay đổi, không còn hồng hào nữa mà là tái nhợt.
Hiểu Đồng bước ra, tay bê một khay nước, cô vờ như không quen biết hỏi:
- Ai vậy anh?
- Đây là em trai anh – Vĩnh Thành thấy Hiểu Đồng giả vờ như không nên cậu cũng làm như không có gì trả lời –Còn đây là Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng đặt nhẹ nhàng khay nước xuống bàn, lấy nước mời Vĩnh Phong xong cô ngồi xuống bên cạnh Vĩnh Thành, khoát lấy tay cậu nhìn Vĩnh Phong cười nói:
- Chào anh! Em vẫn thường nghe kể về anh rất nhiều.
Vĩnh Phong đã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng của mình, cậu nhếch môi khẽ cười, ánh mắt lạnh nhạt:
- Anh ấy kể gì về tôi, có kể rõ về con người tôi với cô không?
Hiểu Đồng hơi tái mặt sau câu hỏi nhưng cô cố kìm nén mĩm cười nói:
- Anh ấy thường chỉ kể chuyện lúc nhỏ của hai người, vì sau này hai người sống ở hai nơi, nên cũng không có gì nhiều để kể.
- Vậy à – Vĩnh Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó cậu quay lại nhìn Vĩnh Thành nói – Vậy bây giờ anh em ta nên gặp nhau thường xuyên hơn. Nghe nói bạn gái anh nấu ăn rất ngon, không biết em có dịp được thưởng thức không. Hay là em nên ghé đến đây thường xuyên hơn nhỉ, dù gì anh em ta nên giống như hồi xưa than thiết với nhau. Anh nghĩ có được không?
- Tùy ý em – Vĩnh Thành nhã nhặn trả lời.
Sau đó, ba người cùng nhau trò chuyện, Vĩnh Thành và Hiểu Đồng xoay qua nói chuyện về bé Phong và bé Đường, cả hai nói chuyện rất vui vẻ, Vĩnh Phong cảm thấy đau nhói, cậu như một người thừa. Hai người đó, đã bước vào thế giới của riêng họ, thế giới mà cậu chưa từng và không thể đặt chân vào.
Sauk hi cánh cửa nhà khép lại, Vĩnh Phong bước vào thang máy, cậu dựa hẳn người vào thành thang máy, đau đớn nhắm mắt lại tự hỏi:
- Đã không còn gì nữa rồi sao. Đã hết thật rồi.
Hiểu Đồng vừa vào công ty, vẫn như thường lệ cô dọn dẹp sau đó đi pha cà phê cho mọi người. Vừa bước vào thì đã thấy giám đốc Điền ở đó. Ông vừa nhìn thấy cô liền nói:
- Sau này cô cũng phụ trách pha cà phê cho phó tổng giám đốc uống, có biết không?
Quả là làm khổ cho Hiểu Đồng mà, cô vừa gặp cậu lúc nãy, đã cảm thấy khó đối mặt rồi. Vậy mà bây giờ lại phải ngày ngày đối mặt. Hiểu Đồng lí nhí hỏi:
- Giám đốc Điền, có thể thay người khác không ạ.
- Không được, vì hôm qua phó tổng giám đốc có uống cà phê do cô pha, cậu ấy thấy hài lòng cho nên mới bảo cô tiếp tục pha – Giám đốc Điền gắt lên.
Hiểu Đồng cũng không dám nói them gì, cô cúi đầu định đi về chỗ ngồi thì:
- Cô mau đến gặp Phó tổng giám đốc đi, cậu ấy cho gọi cô – Giám đốc Điền đã vội nói – Tôi phải đích thân đến đây gọi cô lên đó, cho nên liệu mà cư xử nếu không tôi cho cô thôi việc.
Hiểu Đồng thở dài chậm rãi bước đi đến phòng Vĩnh Phong. Buổi sáng này thật là khiến người ta mệt mỏi. Cả ba người họ đều phải nói dối, đều là những người đau khổ.
————————————–
- Cốc …cốc …cốc…
Vẫn là sự im lặng không trả lời, Hiểu Đồng thở dài gõ cửa lần nữa.
- Vào đi.
Hiểu Đồng mở cửa bước vào, Vĩnh Phong đang hí hoáy viết cái gì đó đầu không ngẩng lên. Hiểu Đồng mím nhẹ môi lên tiếng hỏi:
- Phó tổng giám đốc cho gọi tôi có việc gì.
Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn lên một cái lạnh lùng rồi với tay lấy xấp tài liệu trên bàn thảy lên trước mặt Hiểu Đồng lãnh đạm nói:
- Cô về làm lại toàn bộ kế hoạch này cho tôi. Sáng mai đem đến cho tôi.
Nói rồi cúi đầu tiếp tục viết, không đợi phản ứng của Hiểu Đồng càng không cho Hiểu Đồng có cơ hội biện bạch.
Hiểu Đồng nhìn tập tài liệu trên bàn, đó là tập tài liệu hôm qua cô đã mang đến. Tập tài liệu này được làm cách đây 3 tuần lễ, trong khi cô mới vào làm mười ngày, và tất nhiên người làm không phải là cô. Vĩnh Phong chắc chắn biết điều đó, cho nên người cần làm lại không phải là cô nhưng cậu vẫn bắt cô làm.
Hiểu Đồng không nói gì chỉ lặng lẽ cầm tài liệu đi ra ngoài. Nhìn thấy Hiểu Đồng đã ra ngoài, Vĩnh Phong mới ngẩng đầu nhìn lên ngã người dựa vào ghế mệt mỏi, tay buông thỏng cây bút xuống khiến nó rơi xuống đất. Cậu đưa mắt nhìn vào những chữ mà cậu mới viết. Chẳng rõ là những từ nào cả, không đầu không đuôi, có có nghĩa.
Những người trong phòng kế hoạch thấy Hiểu Đồng trở về vội tranh nhau hỏi. Cô cũng thật tình kể rõ mọi chuyện, ai nấy nghe xong đều nhất ý một long rằng: “Hiểu Đồng đang bị đì sói trán rồi”
Hiểu Đồng phải đến nhờ anh Thắng, người đã phụ trách làm báo cáo này cho cô xem các tài liệu liên quan để làm lại kế hoạch. Cậu ta vội vàng giúp đỡ cô một cách tận tình, dù gì thì bão cũng đỗ lên đầu cô một phần cũng vì cậu làm chưa tốt. Mặc khác trong long thấy nhẹ nhõm vì người chết không phải là mình.
Kế hoạch này dài vô cùng, vừa tham khảo vừa tường trình, Hiểu Đồng đành phải ở lại làm đêm. Cô nhờ thím Hà – mẹ Đình Ân giữ bé Đường và bé Phong dùm mình, cũng nói dối Vĩnh Thành để cậu không lo lắng. Cứ thế một mình ở lại làm cho xong bản kế hoạch.
Tất cả mọi người đều lần lượt ra về, chị Tình và Mai Thi vỗ vai Hiểu Đồng động viên....