người tham lam, ta không chấp nhận số tiền lời hàng tháng như thế, ta muốn có nhiều hơn nữa. Ta đã móc nối với các băng đảng, và cố thuyết phục cha cháu buôn lậu nhưng cha cháu nhất quyết không nghe. Còn đòi ta phải rút vốn ra, ta vô cùng tức giận. Ngay lúc đó, thì ta gặp giám đốc Vũ Triết. Ông ta muốn ta giúp ông ấy đánh bại cha cháu, vì cha cháu đã giành mất mối làm ăn lớn của ông ta. Ta nghĩ ngay đến việc mua bảo hiểm cho công ty, rồi âm thầm cho người đến đốt công xưởng. Nhìn ngọn lửa cháy to, ta cảm thấy hả hê vô cùng. Rốt cuộc công ty phá sản nhưng người được lời nhất chính là ta. Ta vừa lãnh được tiền bảo hiểm, vừa lấy được tiền từ giám đốc Vũ Triết. Rồi đến khi cha cháu mất, ta dựa vào số nợ mà cha cháu vẫn chưa trả lấy hết nhà cửa đất đai của nhà cháu. Hahaha…
Hiểu Đồng nghe hắn ta kể, giận đến phát run. Thì ra là hắn ta, chính hắn là kẻ làm tan nát gia đình cô, chính là hắn người đã cướp mất hạnh phúc vốn có của cô. Hại mẹ con cô phải sống những ngày tháng khổ sở. Hại cha cô phải ôm hận mà chết. Đang ngồi bệt dưới đất, Hiểu Đồng dùng hết sức bình sinh đứng bật dậy lao đến lão béo muốn bóp cổ cho hắn ta chết để hả cơn giận.
chẳng hề nao núng mà cậu ra đòn cứ như thể mèo vờn chuột, đơn giãn là đang vui vẻ chơi đùa.
Vĩnh Phong bế bé Đường đi đến cái thân thể bầm dập đang nằm dưới đất kia, cậu nhìn người này có vẻ quen quen. Đặt bé Đường xuống đất, cậu lại nhìn kĩ bác tài xế và nhanh chóng nhận ra ông ta chính là người tài xế giữ sợi dây truyền con cá heo của Hiểu Đồng.
Vĩnh Phong không ngờ rằng lúc đó cậu bỏ tiền ra giúp mẹ người tài xế nằm chữa bệnh, hôm nay ông ấy đã vì món nợ đó mà xả thân giúp đỡ. Cậu vội vực người tài xế dậy, tuy khắp người bị thương tích nhưng ông ấy vẫn cố gắng nói:
- Hãy cứu… cô gái…
Sau đó, ông ta ngất xỉu. Một đoàn xe từ đằng xa chạy ùa đến, tiếng rịn ga ầm ầm, những ánh đèn lóe lên nhằm vào hướng mọi người mà lao đến.
Một rừng xe lại lao đi giữa trời khuya, khiến cho người ta nghe thấy cũng sởn gai óc.
Đại Bình nắm lấy cánh tay của Hiểu Đồng dìu cô đứng dậy. Ánh mắt sững sờ của Hiểu Đồng không rời khỏi gương mặt của Đại Bình, cậu không nhìn Hiểu Đồng, cứ thế dìu cô đi.
Tên áo xanh lồm cồm ngồi dậy, tức giận lắm nhưng không dám lao đầu vào để bị đánh thêm, hắn quay đầu tức giận nhìn tên đại ca hỏi, nhằm mong tên đại ca lấy lại công bằng cho mình.
- Đại ca, thằng này là ai. Tại sao anh lại để yên cho nó làm loạn chỗ này.
Tên áo xanh này mấy bữa nay toàn là đi làm việc bên ngoài nên hoàn toàn không biết Đại Bình là ai. Tên đại ca thấy vẻ tức giận của đàn em đắc lực định lên tiếng giải thích thì lão béo đã lên tiếng trước.
- Hải à! Nó là cháu của anh, coi như nể mặt anh bỏ qua cho nó. Chẳng là đây là cô bạn học cùng trường của nó, cũng có chút giao tình cho nên nó mới đứng ra giải vây.
Tên của tên áo xanh là Hải, hắn có biệt danh là Hải điên vì rất nóng tính, hễ hắn ta nổi nóng là bất kể là ai cũng đều không nể mặt. Tuy nhiên chỉ có tên đại ca và lão béo là hắn ta không dám phạm tới. Nghe lão béo nói vậy, Hải điên đành hậm hực cho qua, lõa mắt nhìn Đại Bình dìu Hiểu Đồng đi lên lầu.
« …cháu của anh … », ba chữ này như sấm đánh ngang tai của Hiểu Đồng, cả người cô run lên. Đêm nay, có quá nhiều việc khiến Hiểu Đồng bị chấn động. Đầu tiên cô biết được kẻ chủ mưu chính là lão béo, rồi đến khi nghe tin lão chính là nguyên nhân khiến gia đình vốn dĩ rất hạnh phúc của cô bị tan vỡ. Bây giờ lại biết được, Đại Bình, cậu bạn có gương mặt hiền làm ít nói của mình, người mà thường xuyên bị Quốc Bảo ức hiếp, người thường đeo bám mình lại là một tên giang hồ đáng sợ, và cũng là người tham gia vào vụ bắt cóc lần này.
Hiểu Đồng thật sự rất tức giận, cô giận đến nỗi chỉ muốn tát cho cậu ta một cái bạt tai để vạch bộ mặt giả tạo của cậu ta. Cô muốn hất đôi tay đang nắm lấy cô dìu đi, đôi bàn tay chạm vào người cô khiến cô cảm thấy ghê tởm. Nhưng lí trí của cô mách bảo rằng cô nên cố gắng nhẫn nhịn, bây giờ cậu ta chính là lối thoát duy nhất của cô khỏi tay của bọn người này. Cô cần phải bám lấy hắn, giả vờ dựa dẩm hắn chờ đợi cơ hội trốn thoát. Nhất là phải nhờ cậu ta để cứu lấy bé Đường. Nghĩ tới bé Đường, Hiểu Đồng càng run rẩy hơn, con bé sẽ bị bọn chúng bắt lại, liệu chúng có hành hạ con bé như đã hành hạ cô không. Bé Đường còn quá nhỏ, làm sao nó có thể chịu đựng được dù chỉ là một cái tát cơ chứ.
Còn chú tài xế nữa, bọn chúng có làm khó dễ gì chú ấy không? Nghĩ đến chú ấy, Hiểu Đồng bỗng cảm thấy áy náy vô cùng, chính cô đã lôi chú ấy vào vòng nguy hiểm như vầy. Lúc nhận được điện thoải của chú ấy, Hiểu Đồng vô cùng ngạc nhiên, chú ấy gọi để cảm ơn số tiền mà Vĩnh Phong đã giúp đỡ cho mẹ chú làm phẫu thuật và còn nhấn mạnh một câu: » Nếu có chuyện gì cần chú, chú nhất định sẽ giúp đỡ ». Hiểu Đồng lúc đầu vẫn không định nhờ vả nhưng ngay sau đó một ý định trong đầu cô lóe lên cô liền bấm vào số vừa gọi và nói:
- Xin chú giúp cháu một chuyện.
Khi Hiểu Đồng và Đại Bình chuẩn bị bước lên cầu thang thì đằng sau có tiếng nói vang lên.
- Đại Bình! Môt khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, muốn gì cũng phải nhanh lên, em gái Hiểu Đồng trở về là chúng ta bắt đầu kế hoạch ngay – Lão Béo lên tiếng nhắc nhở, môi gã cong lên cười một nụ cười đáng ghét.
Tên đại ca nghe lão béo nói như vậy thì hơi giận liếc nhìn về phía cái thân thể bất động đang ngồi vắt vẻo trên xe lăn . Rõ ràng hắn ta đã nói rõ sẽ bắt Hiểu Đồng phải phục vụ cho em trai hắn, bởi vì cô cho nên em trai hắn mới ra nông nỗi như thế, vậy mà giờ đây bác cháu của lão béo định hớt tay trên. Hắn cung nấm đấm lại, giằng cơn giận dữ xuống, thầm nghĩ đến kế hoạch sắp tới cho nên hắn không muốn chọc giận lão béo. Có những chuyện hắn phải dựa vào lão béo, do đó hắn buông lỏng bàn tay im lặng chờ đợi.
Đưa cho Hiểu Đồng một cái khăn nóng sau khi dìu cô lên lầu vào phòng đóng cửa lại, cậu ta đau xót nhìn gương mặt sưng tấy của Hiểu Đồng nói:
- Mau chùm lên mặt cho bớt sưng.
Hiểu Đồng không nói gì chỉ đưa tay cầm lấy cái khăn ấp vào mặt, mắt cô không hề nhìn cậu ta. Cái khăn vừa đưa vào má thì cảm giác đau rát ập đến, Hiểu Đồng khẽ nhăn mặt nhưng cô không bật ra tiếng rên nào, cắn chặt môi ấp chiếc khăn vào má.
Thấy gương mặt khổ sở vì đau của Hiểu Đồng, Đại Bình thấy căm hận tên Hải điên vô cùng, chỉ hận không thể đánh hắn ta thêm mấy đấm nữa. Cậu đưa tay lên định vuốt ve cái má sưng húp của Hiểu Đồng thì cô lại quay mặt đi, co người lại sợ cậu chạm vào sẽ đau thêm. Thấy vậy Đại Bình bèn bỏ tay xuống, thở dài rồi nói, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận:
- Mình sẽ không tha cho hắn ta.
Hiểu Đồng không nói gì, chỉ im lặng cắn chặt môi, tay vẫn đưa chiếc khắn ấp vào má của mình. Đại Bình bèn quay lưng đi, lấy một cái khăn nóng khác đến, nhưng lần này cậu không đưa cho Hiểu Đồng mà nhẹ nhàng cầm nó áp vào má cô. Lúc đầu theo bản năng, Hiểu Đồng định né tránh nhưng rồi lí trí chạy đến mách bảo, cô lại ngồi yên cho cậu ta ấp mặt.
Thấy Hiểu Đồng chịu nhận sự quan tâm của mình, Đại Bình mừng rỡ, lát sau cậu mới lên tiếng:
- Mình biết cậu đang giận mình.
Hiểu Đồng tiếp tục im lặng, cô chẳng biết phải nói gì với cậu ta, ngoài những lời mắng **** để thỏa căm giận nhưng cô không thể trở mặt với cậu ta lúc này.
Thấy Hiểu Đồng không phản ứng gì, Đại Bình tiếp tục nói:
- Tại sao cậu lại ngốc như vậy, tự mình lại đến nộp mạng. Cậu có biết làm vậy nguy hiểm đến thế nào hay không hả? Mình đã rất lo lắng khi nghe nói cậu chủ động nhắn tin cho họ đưa ra kế hoạch gặp mặt riêng này. Cậu có biết kế hoạch này chỉ nhằm vào Vĩnh Phong hay không, cậu vì hắn ta mà lại lao đầu vào bẫy.
Đến lúc này thì Hiểu Đồng không thể im lặng được nữa rồi, nghĩ tới chuyện họ định *** hại Vĩnh Phong là cô lại nổi giận, cô mất đi lí trí giương mắt nhìn Đại Bình trừng trừng nói:
- Tại sao các người cứ muốn làm hại anh ấy, Vĩnh Phong đã làm gì các người cơ chứ.
- Vĩnh Phong! Vĩnh Phong! Lúc nào trong lòng cậu cũng chỉ có anh ta mà thôi. Tại sao cậu không thể để mình trong lòng cậu dù chỉ là một chút thôi – Đại Bình tức giận nói.
- Mình vẫn luôn xem cậu là bạn, vẫn luôn đối xử tốt với cậu, chẳng lẽ mình chưa đối xử đủ tốt với cậu hay sao – Hiểu Đồng giương mắt hỏi.
- Mình không cần cậu phải đối xử tốt với mình, cái mình muốn là trái tim cậu. Mình yêu cậu, leẽ nào cậu không biết mình yêu cậu chứ – Đại Bình gào lên.
Hiểu Đồng im lặng, không nói gì, cô cụp mắt xuống không dám đối diện với ánh mắt bi thương của Đại Bình. Cô biết chứ, cô biết Đại Bình yêu mình, từ rất lâu, rất lâu rồi. Từ khi cậu tiếp cận cô, giúp đợ cô thì cô đã biết rằng cậu thích cô. Nhưng mà cô không thể và không dám tiếp nhận cái tình cảm đó được, trước sau cô chỉ có thể coi cậu là bạn.
Đại Bình buồn rầu nhìn Hiểu Đồng nói tiếp:
- Mình yêu cậu ngay cái lần đầu tiên gặp cậu. Trước giờ mình chưa từng tin có tình yêu sét đánh, nhưng mà khi vô tình va phải cậu ở nhà hàng, tối về mình mất ngủ khi nhớ đến cậu. Nhớ đến gương mặt xinh đẹp nhưng rất lạnh lùng của cậu, nhớ đến nụ cười của cậu khi nói chuyện với các nhân viên khác. Cậu có biết mình ngày ngày đến nhà hàng ăn cơm chỉ để được nhìn thấy cậu, chỉ mong cậu nhìn mình lấy một lần mà thôi, nhưng chỉ nhận được một ánh mắt vô tình mà thôi. Mình đau lòng biết bao nhiêu. Chờ ở bên ngoài cửa nhà hàng mấy tiếng đồng hồ, đốt không biết bao nhiêu điếu thuốc, mặc cho gió lạnh thổi bên mình chỉ để thấy bóng cậu ra về một lần thôi. Rồi cậu nghỉ việc, cậu có biết mình gần như phát điên khi không biết tìm cậu ở đâu hay không?
Im lặng một lúc, Đại Bình nói tiếp:
- Rồi đến khi mình gặp lại cậu ở lớp học, cậu có biết mình vui biết bao khi nhận ra cậu trông vẻ bề ngoài quê mùa hay không. Nhưng mình không dám tiếp cận cậu, mình chỉ âm thầm quan sát, tìm hiểu tính tình của cậu. Biết cậu ghét những kẻ hút thuốc và uống rượu, mình đã phải khổ sở từ bỏ những thứ đó chỉ vì mình yêu cậu. Không dám bày tỏ với cậu, đành tiếp cận cậu với danh nghĩa bạn học, ở bên cậu chỉ mong có một ngày cậu nhận ra tình cảm của mình mà thôi. Vì cậu, mình cố gắng trở thành một sinh viên tốt, chăm chỉ học hành, chịu đựng những trò đùa ác ý của Quốc Bảo mà không phản kháng lại. Quốc Bảo nói đúng, mình chẳng hề ngoan hiền như cậu thấy nhưng mình tình nguyện vì cậu mà sửa đổi nhưng kết quả nhận được là gì. Cậu nhận lời làm bạn gái của tên Vĩnh Phong kia, cậu có biết mình đau khổ thế nào không? Mình hận Vĩnh Phong, chính anh ta đã cướp cậu của mình.
- Cậu sai rồi, Vĩnh Phong không cướp mình từ cậu, mình chưa bao giờ là của cậu, trước và sau mình chỉ xem cậu là bạn mà thôi – Hiểu Đồng tức giận trả lời.
Đại Bình tức giận nhìn Hiểu Đồng, nắm chặt hai bên vai của cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:
- Cậu nói đi, tại sao cậu lại yêu anh ta mà không yêu mình. Mình có chỗ nào không xứng với cậu. Anh ta có gì hơn mình cơ chứ. Có phải là do anh ta giàu hơn mình, có phải là do cậu thích tiền của anh ta không?
Bốp…
Một bàn tay thật mạnh tát thẳng vào mặt cậu, Hiểu Đồng tức giận hất tay Đại Bình ra khỏi người mình nói:
- Cậu có biết là cậu đang xúc phạm mình hay không hả. Mình chưa bao giờ yêu tiền của Vĩnh Phong cả.
- Vậy thì tại sao? – Ánh mắt Đại Bình hoang mang hỏi.
- Mình yêu anh ấy vì anh ấy đã vì mình mà hy sinh rất nhiều – Hiểu Đồng thẳng thắn trả lời.
- Anh ta đã hy sinh cho cậu, vậy còn mình, mình cũng có thể vì cậu mà hy sinh, dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng mình cũng không ngại. Mình vì cậu đã năn nỉ bác mình không đuổi việc cậu khỏi quán bar Phong Trần, vì cậu mà chạy khắp các nhà sách mua cho được quyển sách mà cậu muốn xem để cho cậu mượn. Vì cậu phải đến xin cho cậu vào làm ở quán cà phê Granttylove… Thậm chí để chứng minh cho cậu thấy rằng mình có thể vì cậu mà hy sinh mạng sống, mình đã xúi giục Vũ Quỳnh đến trả thù cậu rồi lao ra cứu cậu, vậy mà cậu chẳng có một chút động lòng, nở bỏ đi theo tên Vĩnh Phong khốn khiếp kia.
Hiểu Đồng kinh ngạc khi biết được sự thật này, cô bỗng cảm thấy vừa kinh tởm con người này vừa thương hại cậu ta. Cô vội đứng lên nhưng đã bị Đại Bình kéo lại, ôm chầm lấy cô. Hiểu Đồng gắn sức đẩy Đại Bình ra nhưng không được. Cả hai giằng co nhau cuối cùng Hiểu Đồng và cậu ta đều ngã vật xuống giường, người cậu ta đè lên người cô, Hiểu Đồng cảm thấy một luồng máu nóng đang chảy ra từ người Đại Bình. Cô cố sức đẩy người Đại Bình đứng dậy nhưng bắt gặp ánh mắt điên cuồng của cậu ta chiếc trên người mình.
Mấy bộ quần áo của Đình Ân mua cho Hiểu Đồng quả thật là những bộ đồ rất đẹp, nhưng có điều những bộ đồ này lại rất hở hang. Bộ duy nhất mà Hiểu Đồng thấy đỡ nhất chính là bộ váy màu xanh mà hôm qua cô đã mặc. Hiện cô đang diện trên người bộ váy màu vàng bằng ren, hai dây áo rất nhỏ, để lộ cả một khoản ngực và khoản lưng trần. Hiểu Đồng đã khoát tạm vào một chiếc áo khoát kiểu chỉ có một nút duy nhất. Nhưng lúc tên Hải điên và cô lao vào nhau thì chiếc nút áo đã bị đứt mất. Bây giờ chiếc cút áo duy nhất đã không còn, khoản ngực đầy đặn và trắng mịn của cô lộ ra khi té xuống giường.
Hiểu Đồng vội túm lấy hai đầu của chiếc áo khoác che lại trước đôi mắt đầy dục vọng của Đại Bình nhưng dường như tất cả đã quá muộn, bởi vì Đại Bình đã nắm lấy tay cô giật mạnh ra và nhanh chóng đè cô xuống giường.
- Cậu muốn làm gì? – Hiểu Đồng hoảng sợ nhìn Đại Bình hỏi.
Đại Bình không trả lời, đôi mắt lướt qua gương mặt xinh đẹp của Hiểu Đồng, rồi dừng lại ở bờ môi đỏ hồng không son phấn của cô. Cậu ta cuối xuống đặt lên bờ môi mọng của Hiểu Đồng một nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng đầy khát khao.
Hiểu Đồng mím chặt môi lại chống cự lại nụ hôn bạo lực của Đại Bình. Cô cố sức đẩy mạnh cậu ta ra khỏi người mình nhưng dường như những động tác của cô càng kích thích Đại Bình, cậu ta càng chà siết đôi môi mạnh bạo hơn đến độ môi Hiểu Đồng muốn sưng tấy. Hai tay Đại Bình nắm chặt hai tay của Hiểu Đồng đưa lên đầu, đan vào nhau. Chỉ một bàn tay của cậu ta thôi cũng có thể kiềm kẹp được hai tay của Hiểu Đồng. Bàn tay còn lại của cậu ta bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô một cách tham lam.
Cả người Hiểu Đồng nổi đầy da gà khi bàn tay của cậu ta chạm vào người mình. Một cảm giác buồn nôn trào trên cuống họng nhưng rồi nhanh chóng bị đè xuống, cô vẫn cương quyết cắn chặt răng, không cho Đại Bình xâm phạm vào bên trong. Hai chân cô liên tục giãy giũa trên tấm ra mịn màng đến độ muốn trà rách nó ra, nhưng rồi nó chẳng thể nào cục cựa được nữa khi chân Đại Bình đã đè chặt nó bên dưới. Cô cảm thấy thân dưới của Đại Bình nóng rực lên. Cô cuống quyét kháng cự khi mà Đại Bình bắt đầu luồng tay vào trong váy áo của cô đi đến bờ ngực đang được bảo vệ bởi một lớp vải mỏng. Mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán của cô và Đại Bình làm cả người cô càng nóng bừng hơn, dường như hơi thở đã ngừng lại, choáng váng.
Đột nhiên đôi môi đáng ghét kia bắt đầu buông tha cho đôi môi cô, Hiểu Đồng cố gắng hít thở không khí đang bắt đầu tràn vào nhưng ngay lập tức cô lại nín thở khi mà những nụ hôn của Đại Bình trượt dần xuống cổ cô rồi xuống xương vai cô để lại những nụ hôn đầy bỏng rát ở đó. Cuối cùng nó dừng lại ở đôi gò bồng trắng mịn đang hiện ra trong tầm mắt, Đại Bình dừng lại một lát ngắm nhìn bờ ngực phập phồng đầy quyến rũ của cô, nuốt nước miếng đánh ực một cái rồi bắt đầu cuối xuống hôn lên nó mặc kệ những cái run rẩy của Hiểu Đồng và những tiếng thét của cô. Nước mắt Hiểu Đồng không biết rơi ra từ lúc nào, đau xót, từng giọt từng giọt rơi xuống mái tóc mai rồi rơi trên mặt gối. Hiểu Đồng chớp nhẹ mi mắt rũ cho giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, cô quyết định không khóc nữa bởi vì mục đích vẫn đang ngự trị trong đầu cô.
Ở bên dưới, lão béo khoái trá cười thầm khi nghe tiếng thét của Hiểu Đồng, tên đại ca cũng nhếch môi cười. Chúng không cười vì Đại Bình đã chiếm đoạt Hiểu Đồng mà chúng cười vì khi nghĩ đến sắc mặt của Vĩnh Phong khi biết được người con gái cậu ta yêu thương nhất đang rơi vào vòng tay của người con trai khác.
Màn đêm đã dần buông xuống, sương đêm bắt đầu lạnh giá trên vai người. Bên ngoài là một không gian yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vi vu vài tiếng gió. Tất cả đều im lặng. Đột nhiên…
Tiếng xe lũ lượt vang lên, rồi ầm ầm kéo đến, kèm theo khói bụi mù mịt rồi đột ngột thắng lại tạo thành một chuỗi âm thanh đáng ghét và điếc tai.
Tai mắt của lão béo từ xa đã thông báo tin tức cho bọn họ hay, từ đầu bọn họ đã chuẩn bị lực lượng đông đảo đứng đợi sẵn băng nhóm của Vĩnh Phong kéo đến.
Bọn chúng nheo nheo mắt, khinh khỉnh nhìn từng người trong nhóm Vĩnh Phong.
Người xuống xe đầu tiên vẫn là Vĩnh Phong, hơn ai hết cậu là người muốn giải thoát cho Hiểu Đồng ra khỏi tầm tay của bọn này.
- Bốp …bốp …bốp…
Tiếng vỗ tay vang lên khi Vĩnh Phong và mọi người đi đến trước mặt bọn chúng. Những ánh mắt nhất loạt nhìn theo tiếng vỗ tay.
- Khá khen cho các cậu, đến rất là nhanh. Tôi còn nghĩ phải đến ngày mai các cậu mới biết được chỗ trú của tụi tôi – Tên đại ca vừa vỗ tay vừa cười mà như không cười nói.
- Thật không ngờ các người lại trốn ở chỗ này, hèn gì bọn đàn em của tôi lại tìm không ra – Thiên minh cũng nhếch môi nói, ánh mắt gườm gườm nhìn tên đại ca.
Bốn ánh mắt giao nhau, không ai chịu thua ai.
- Người ta nói chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất không phải sao. Các người đâu thể ngờ rằng bọn lại lại trốn ở chính cái chỗ mà chúng ta đã giao tranh với nhau, cho nên các người không thèm mò tới đây tìm kiếm – Tên đại ca nhìn Thiên Minh cười nói, rồi làm bộ tiếc rẻ – Thật là đáng tiếc, phải chi lúc trước tôi cô gắng lôi kéo cậu về phía mình thì giờ đây cậu chính là cánh tay đắc lực nhất của tôi rồi.
- Ông đừng có mơ, tôi không đời nào tiếp tay cho bọn người xấu các ông – Thiên Minh bĩu môi nói.
- Hiểu Đồng đâu? Các người đã làm gì cô ấy? – Vĩnh Phong lên tiếng xen vào, cậu nóng lòng muốn biết tin tức của Hiểu Đồng.
- Không báo cảnh sát đó...