* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full

trong, đi thẳng lên tầng bốn. Có nhớ Đình Khiêm cho chúng ta xem bộ phim “Thượng Đế cũng phải cười” không? Lúc đó tụi mình đã ôm bụng cười lăn ra giường – Hiểu Đồng cố tình kể để trấn an tinh thần dang hoảng loạn của Đình Ân – Có nhớ khi khu rừng cháy, người cha đã làm gì không? Ông ta tạo một cái vòng lửa tự bảo vệ mình, ngăn cho lửa cháy lan đến nơi ông ta đứng. Đi đi…lên tầng bốn, tạo một cái vòng lửa bảo vệ mình đi. Tụi mình sẽ ở đây chờ xe cứu hỏa tới. Nhanh lắm, xe cứu hỏa sẽ tới liền. Cậu sẽ không sao đâu, đi đi…
Đình Ân khẽ nhìn Hiểu Đồng rơi nước mắt rồi gật đầu
Cô quay lưng vào trong, nhanh chóng chạy lên tầng 4, cũng may tầng bốn là một nơi khá rộng, dường như để dành vui chơi khiêu vũ. Cô liền cố sức đẩy mọi thứ dạt qua xung quanh mình, dường như không đủ, cô lại lao xuống tầng ba, gom được thứ gì cô đều gom lấy đem lên trên. Lửa từ tầng hai bắt đầu cháy nhanh lên tầng ba nhanh chóng khiến Đình Ân ho sẵc sụa. Cô lấy mấy tấm mềm đem vào trong phòng tắm xã ướt, cho nước chảy lên láng khắp nơi. Còn mình tiếp tục thu dọn những thứ trong tầm tay đem lên tầng bốn. Cuối cùng khi đã thấm mệt, và lửa đã nóng bừng lên, khói bụi tràn vào trong cuốn họng kiến cô không thể nào thở nổi. Cô vào trong buồn tắm cố sức lôi chiếc mềm nặng trình trịch vì ướt lên lầu, đem vào cái vòng tròn lớn mà cô tạo ra. Lửa đã cháy đến tầng bốn, Đình Ân châm một mồi lửa vào trong vòng tròn của mình rồi chui tọt vào trong tấm chăn ướt. Cô nằm co quắp trong tấm chăn có thể ngăn được khói bụi và sức nóng. Nhưng hơn hết cô không ngừng run rẩy cầu mong, cầu mong cho mọi việc thuận lợi, cầu mong cho bản thân thoát chết. Cô còn quá trẻ, còn gia đình, còn sự nghiệp, còn tình yêu. Và hơn tất thảy mọi thứ, cô không muốn chết.
Con người khi sắp chết, thường nghĩ đến nhiều sự việc mà mình từng trải qua, từng gương mặt mà mình yêu thương. Trong đầu Đình Ân, người hiện ra trước nhất chính là Thế Nam. Cô không rõ, mình yêu cậu từ lúc nào. Có lẽ là khi cậu giúp cô trong quán bar Phong Trần, cũng có lẽ, là cái kéo tay cô choàng qua eo cậu khi đi cứu Hiểu Đồng hoặc có lẽ nụ cười dịu dàng của cậu nhìn cô khi họ giáp mặt ở trường. Cũng có lẽ…Đình Ân bỗng rơi nước mắt chua xót …chua xót cho mối tình câm lặng không hồi đáp.
Cô nghĩ tới Thiên Minh, cậu đã làm rất nhiều chuyện vì cô, nếu nói cô không cảm động thì đúng là lầm. Nhưng cô cũng như Hiểu Đồng, trái tim chỉ có một và đã dành cho một người, không dễ dàng trao cho người khác, cô cảm thấy có lỗi với Thiên Minh rất nhiều.
“Mình sẽ không chết, mình tin tưởng Hiểu Đồng, luôn luôn…” – Không khí càng lúc càng ít, Đình Ân mệt nhọc thở gấp rồi từ từ lịm đi.
Hiểu Đồng đứng nhìn Đình Ân quay vào bên trong, rồi từ từ hạ bàn tay đang cầm chiếc loa xuống. Cô đờ đẫng nhìn ngọn lửa đang cháy bừng bừng đến nỗi, cô cảm thấy cái nóng phả lên mặt cô như muốn thêu đốt cô, vậy mà Đình Ân lại đang ở trong lòng ngọn lửa đó. Hiểu Đồng khóc, cô cảm thấy đau đớn khi sắp mất người chị em thân thiết của mình. Cô nhìn ngọn lửa một các bất lực thật lâu rồi quay đầu lại nhìn mọi người, khẽ nhắm mắt thở dài chầm chậm bước đến bên mọi người trong vô thức.
Mọi người lúc Hiểu Đồng chạy đến gần căn nhà thì cũng muốn chạy theo nhưng lại bị cảnh sát ngăn lại. Thấy Hiểu Đồng quay lại mọi người thở phào nhìn cô. Thế Nam sốt ruột lên tiếng hỏi:
- Có thể không? Cách đó có thể giúp Đình Ân thoát khỏi ngọn lửa không?
Hiểu Đồng cúi đầu im lặng, cô không dám ngẩng lên sợ nhìn thấy những đôi mắt nhìn cô đầy kì vọng. Bởi vì cô đang lừa họ, lừa cả Đình Ân.
Thiên Minh thấy Hiểu Đồng không trả lời cậu nhất thời không kiềm chế nắm chặt lấy hai vai Hiểu Đồng siết chặt, gầm lên hỏi:
- Hiểu Đồng! Em mau trả lời đi, cách đó có được không?
Hai vai bị siết chặt đến đau nhức, Hiểu Đồng nhăn mặt đau đớn. Vĩnh Phong vội kéo Thiên Minh ra khỏi Hiểu Đồng, ôm lấy cô vào lòng. Hiểu Đồng dụi đầu vào lòng Vĩnh Phong khóc nức nở. Thiên Minh, Thế Nam, QUốc Bảo và Minh Thùy đều chới với, họ đã nghĩ cách đó có thể giúp Đình Ân thoát chết, hóa ra chỉ là một sự lừa gạt.
Hiểu Đồng kìm nén tiếng khóc quay lại nhìn mọi người nói, giọng nghẹn ngào:
- Xin lỗi! Em xin lỗi! Em chỉ là không muốn mọi người lao vào đó một cách ngốc nghếch thôi. Em cũng không muốn Đình Ân sống trong sợ hãi trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Trong sự tuyệt vọng của mọi người thì tiếng còi của xe cứu hỏa từ xa vang tới càng lúc càng gần. Trong họ ánh lên một tia hy vọng, hy vọng còn kịp, hy vọng tất cả chưa muộn. Nhưng nhìn ngọn lửa đã cháy phừng phừng ở lầu bốn, cả đám người bọn họ đều thấp thỏm lo sợ mọi chuyện đã quá muộn. Chỉ có thể đánh cược với số mạng, đánh cược với ông trời, mong rằng Đình Ân phước lớn mạng lớn mà thôi.
Xe cứu hỏa cuối cùng cũng chạy được vào bên trong, những nhân viên cứu hỏa nhanh chóng tạo ra vòi rồng phun nước. Hiểu Đồng vội vàng cầm cái loa trong tay hét lên:
- Cô ấy ở lầu bốn, làm ơn cứu cô ấy.
Nghe tiếng hét, nhân viên cứu hỏa nhanh chóng lập thang và cùng nhau đưa chiếc vòi phun nước đầy mạnh mẽ kia bắt đầu dập tắt cơn bão lửa đang đốt cháy từng chút từng chút một ở lầu bốn. Cơn bão lửa cũng nhanh chóng dịu lại. Trong lúc mọi người đang chú ý đến nhìn từng ngọn lửa bị đẩy lùi, cảnh sát cũng nới lỏng vòng tay, hai bóng người liền lao ra khỏi vòng vây, chạy thẳng vào bên trong.
Tất cả mọi người ở bên ngoài rộ lên, cảnh sát phải một lần nữa thắt chặt vòng vây, không cho ai mạo hiểm xông vào bên trong nữa. Các nhân viên cứu hộ cũng vội chạy vào bên trong định ngăn cản, nhưng hai bóng người kia đã chạy một mạch lên tầng bốn không một chút do dự, mặc kệ cơn bão lửa vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn, mặt kệ cho cái nóng bao trùm, mặc kệ cho làn khói mờ mịt bao phủ mắt họ cay xòe và xộc vào cuống họng họ khiến cả hai ho sặc sụa.
Họ mau chóng tìm thấy Đình Ân đang vùi mình trong tấm mềm nóng rực. Vội vàng chạy đến bên cô, Thế Nam kéo tấm mềm dày đang nóng dần lên ra khỏi người Đình Ân, Thiên Minh nhanh chóng bồng Đình Ân lao xuống dưới lầu, trước khi cô không còn dưỡng khí để thở. Khi họ đi đến tầng hai, một chiếc kệ đang cháy dở đột nhiên đỗ sập về phía họ. Thế Nam vội lao đến dùng thân đỡ lấy chiếc kệ, che cho Thiên Minh và Đình Ân, ngay lúc đó hai nhân viên cứu hỏa cũng chạy đến giúp dỡ cái kệ ra. Tất cả họ nhanh chóng thoát ra ngoài trong sự mừng rỡ của mọi người.
Một cái băng ca nhanh chóng chờ tới, Thiên Minh vội đặt Đình Ân lên trên đó, các nhân viên y tế liền dùng ống thở để Đình Ân hô hấp dễ dàng hơn rồi. Chiếc xe cấp cứu nhanh chóng chạy đi.
Vĩnh Phong, Hiểu Đồng, Quốc Bảo và Minh Thùy nhanh chón quay trở lại xe của mình và chạy theo xe cấp cứu. Cuối cùng Đình Ân cũng thoát chết. Nghe nói là nhờ cách của Hiểu Đồng mà Đình Ân mới có thể chịu đựng được đến giây phút đó. Lửa khi lan đến vòng tròn bao quanh Đình Ân thì dừng lại, chỉ phả lên người cô sức nóng khủng khiếp của nó chứ không thêu đốt.
Sau khi tỉnh lại, Đình Ân không muốn bất cứ ai vào thăm cô hết ngoại trừ gia đình và Hiểu Đồng ra. Khi Hiểu Đồng vừa bước vào, cô thấy Đình Ân đang ngồi bên cửa sổ, mình mặc bộ đồ bệnh nhân, toàn thân bị quấn băng kín mít. Đình Ân nhìn ra phía bên ngoài một cách buồn bã, tuy thoát chết nhưng cô cũng bị phỏng khá nhiều. Lửa quá lớn làm cho chiếc chăn cô quấn trên người cũng nóng hực lên phả lên làn da của cô bỏng rát. Điều tệ hại nhất là, mặt cô có một vết phỏng khá nặng, là lúc cô lo kéo tấm chăn ướt đi lên đã bị một vật rơi trúng mặt. Nhưng lúc đó quá hoảng loạn, cô không hề cảm thấy đau rát. Vết phỏng đó nếu không xử lí tốt sẽ dể lại sẹo. Đối với một cô gái như Đình Ân, vết sẹo trên mặt thật là một điều tàn nhẫn.
- Cậu sao rồi…- Hiểu Đồng nhẹ nhàng đặt bà tay lên vai Đình Ân.
- Mình không sao – Đình Ân cười buồn nói – Bác sĩ bảo hai hôm nữa có thể tháo băng ra rồi. Chỉ là phòng ngừa mình thấy ngứa mà gãi trầy nên băng nhiều vậy thôi.
- Ừ, mình tin cậu sẽ trở lại như cũ mà – Hiểu Đồng cười nhẹ nhỏm nói.
- Sẽ không thể trở lại như cũ đâu – Đình Ân đưa tay lên bên mặt bị phỏng nặng của mình rơi nước mắt nói.
Hiểu Đồng đau đớn ôm lấy bạn vỗ về:
- Không sao đâu, chắc chắn có thể hồi phục mà, cậu sẽ lại xinh đẹp như xưa mà thôi.
- Tại sao! Tại sao lại đối xử với mình như thế chứ, mình đã làm sai điều gì mà ông trời lại nỡ đối xử với mình như vậy? – Đình Ân ôm lấy Hiểu Đồng khóc nức nở bên vai của cô.
Khi Hiểu Đồng bước ra, mọi người liền xúm quanh cô hỏi chuyện, nhưng Hiểu Đồng lắc đầu buồn bã.
- Em có biết người đưa địa chỉ đó là ai không? – Thiên Minh nhìn Hiểu Đồng hỏi.
- Hình như là Vũ Quỳnh, em cũng không chắc cho lắm – Hiểu Đồng dè dặt trả lời. Rồi cô kể lại sự việc mình gặp Vũ Quỳnh rồi sau đó nhặt được phong thư ra sao. Ai cũng không hiểu được nguyên nhân vì sao, đành im lặng chờ kết quả điều tra của cảnh sát.
Chuyện Đình Ân xảy ra chuyện cuối cùng cũng bị báo chí biết được, họ nhanh chóng đăng tin. Những hợp đồng của Đình Ân bị hủy hết, và nhanh chóng rơi vào tay của Anh Kỳ. Đình Ân biết chuyện, tinh thần suy sụp vô cùng.
- Vậy thì Anh Kỳ chắc chắn là chủ mưu, cô ta cho người bắt cóc chị Đình Ân vì tức giận chị ấy đã giành được những hợp đồng béo bỡ từ tay cô ta, cô ta ganh tỵ. Nhưng bị Vũ Quỳnh biết được, mà Vũ Quỳnh lại không dám báo trực tiếp cho chúng ta nên mới lén lút như vậy. Căn nhà đó chủ sỡ hữu là nhà họ Vũ – Minh Thùy vừa nói vừa liếc về phía Vĩnh Phong.
Trước những lời cáo buộc và bằng chứng quá ư chân thật, Vĩnh Phong chẳng thể nào phủ nhận. Trong khi mọi người còn đang căm phẫn thì Hiểu Đồng đã lên tiếng nói:
- Em tin Anh Kỳ không làm chuyện này.
Khi tháo băng ra, quả nhiên phần da tay da chân của Đình Ân trở lại như cũ, nhưng vết sẹo trên mặt vẫn chưa thể lành lại. Đình Ân đau buồn đến không muốn ăn nữa, cô ngày càng gầy đi, khiến bác Hà mẹ cô khóc rất nhiều. Rất nhiều người đã khuyên nhủ Đình Ân, nhưng cô lại vẫn không muốn ăn, chỉ có Thế Nam là không đến.
Thế Nam đến thăm Đình Ân nhưng cậu chỉ đứng lặng lẽ bên ngoài nhìn cô từ khe cửa, cảm thấy tim mình đau như đang chảy máu, rồi sau đó mới quay lưng đi. Nhưng sau lưng cậu là Hiểu Đồng.
- Sao anh không vào thăm cô ấy – Hiểu Đồng hoài nghi nhìn Thế Nam, cậu nghiêng người qua môt bên rồi im lặng không nói.
- Người Đình Ân yêu là anh, nếu có anh bên cạnh chăm sóc an ủi cô ấy, có thể Đình Ân sẽ vui vẻ trở lại.
- Anh …
- Thế Nam! Nếu anh thật sự yêu Đình Ân thì hãy dũng cảm lên. Em biết anh không muốn có lỗi với Thiên Minh, nhưng tình yêu vốn ích kỉ mà. Thiên Minh là người tốt, anh ấy cũng không nỡ nhìn thấy Đình Ân đau khổ thế này đâu. Nếu như tình yêu của anh có thể làm cho Đình Ân vui vẻ trở lại thì ích kỷ một lần có sao đâu. Chẳng lẻ anh định làm con rùa rụt cổ suốt đời hay sao? Anh đã hèn nhát một lần rồi, chẳng lẽ lại muốn hối hận lần thứ hai, huống hồ lần này người Đình Ân yêu là anh.
- Nhưng mà…- Thế Nam vẫn lo sợ, cậu quay lại nhìn Hiểu Đồng thì thoáng giật mình bởi vì phía sau Hiểu Đồng, Thiên Minh đi tới tự bao giờ.
Hiểu Đồng cũng quay lưng lại nhìn theo ánh mắt Thế Nam, cô cũng sững người lại, Thiên Minh từ từ quay người bỏ đi.
Thiên Minh biết chứ, biết người con trai trong lòng Đình Ân là Thế Nam, biết là cô yêu cậu rất nhiều, biết là cô vì cậu mà đau khổ. Nhưng mà cậu nguyện ở bên cạnh cô yêu thương bảo vệ đùm bọc cô. Cậu không quên cái thời còn nhỏ, lúc cậu gặp cái con nhóc gầy gò dễ bắt nạt kia. Thường hay bị cậu và Đình Khiêm trêu chọc đến phát khóc rồi nổi giận đùng đùng lao vào họ đuổi đánh, nhưng chẳng lần nào đuổi kịp. Cậu cảm thếy trêu đùa cô là một chuyện rất thú vị. Nhưng khi gặp lại, cô đã trở thành một người khác: xinh đẹp hơn, e thẹn hơn. Từ lúc đó trái tim cậu thoáng xao động.
Vậy mà giờ đây mọi chuyện lại thành ra thế này, cậu phải làm sao đây. Lựa chọn sự ích kỷ chiếm lấy cô, biến cô thành vật sở hữu của mình hay là trả cô về với người đàn ông cô yêu.
Thiên Minh khổ sở nghĩ, cậu chỉ có thể ngồi lặng lẽ bên ly rượu cười buồn một mình trong quán bar. Cảm hấy chán nản cậu đưa mắt nhìn xung quanh, cậu hấy một cô gái đang phủ phục bên quầy rượu. Một gã đàn ông bước đến gần cô mồi chài, cô gái đã say rượu liên tục xua tay nhưng vẫn bị gã đó ôm lấy đưa đi. Cô đã quá say không còn đủ sức phản đối nữa. Cô bước đi khập khễnh, mái tóc che phủ gương mặt dần dần được hiện ra, gương mặt khá quen thuộc với Thiên Minh nhưng cũng là gương mặt lâu rồi không gặp lại.
Cậu liên bước đến ngăn tên kia lại, trừng mắ hìn hắn rồi kéo cô gái lại phía mình. Gã này thấy ánh mắt đe dọa của Thiên Minh thì sợ hãi liền buông tay bỏ đi. Thiên Minh nhìn cô gái khẽ gọi:
- Trúc Diễm…
Nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Trúc Diễm cố mở đôi mắt đang lừ đừ vì say của mình ngẩng lên nhìn rồi không kìm được cơn nôn, cô nôn thốc nôn tháo lên người cậu sau đó lịm đi.
Không còn cách nào khác, Thiên Minh đành đưa Trúc Diễm về nha. Giúp cô lau người rồi tắm rửa đi ngủ, cậu cũng khá mệt mỏi .
Khi Trúc Diễm mở mắt ra, cô vẫn thấy đau đầu nhưng cô vẫn nhớ rõ người đã giúp mình là Thiên Minh. Vón dĩ cô định im lặng ra về nhưng đi ngang qua một căn phòng có cửa khép hờ, gương mặt say ngủ của Thiên Mnh lọt qua khe cửa khiến cô dừng chân. Đã lâu rồi cô không gặp lại cậu, nhưng Trúc Diễm biết cậu vẫn luôn ngự trị trong trái tim cô. Không nén nỗi trái tim, cô khẽ đẩy cửa bước vào, tiến đến bên giường của Thiên Minh.
Gương mặt cậu không thay đổi chút nào, tuy nhiên trên mặt vầng trán khẽ chau lại chứng tỏ cậu có điều phiền muộn. Bất giác cô đưa tay xoa vầng trán cậu đánh an sự phiền muộn kia đi. Khi bàn tay ấm áp chạm vào gương mặt cậu như có một luồng điện chạy đến trái tim cô, khiến nó run rẩy. Cô muốn rút tay ra khỏi mặt cậu nhưng tay lại không nghe lời mà tham lam lướt nhẹ trên gò má cậu.
Đi đến bờ môi ngọt ngào mà cô hằng mong đợi, bất chợt cô khum xuóng hôn nhẹ vào bờ môi khát khao ấy rồi giật mình hoảng hốt đứng bật dậy lui về sau mấy bước. Trúc Diễm đưa tay lên che miệng ngăn cho tiếng nấc bật ra từ cuống họng, nước mắt khẽ rơi, cô đau lòng quay lưng bỏ đi.
Khi tiếng chân Trúc Diễm dần xa, Thiên Minh mới mở mắt thở dài.
Khi Thiên Minh vào thăm Đình Ân, cậu thấy cô đang ngồi gục đầu vào hai tay, dưới đất là mảnh gương đã bị vỡ. Cậu cảm thấy rất đau lòng. Cậu khẽ gọi:
- Đình Ân!
Nhưng Đình Ân không ngẩng lên mà nói:
- Em không muốn gặp ai hết, anh đi ra đi.
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Lúc khác anh lại tới – Thiên Minh thở dài nói, có lẽ lúc này Đình Ân cần yên tĩnh, cho nên cậu không muốn làm phiền. Nhưng khi Thiên Minh quay lưng đi thì Đình Ân đã nói:
- Xin lỗi Thiên Minh! Em muốn chia tay với anh.
Từ sau khi chia tay với Thiên Minh, Đình  càng ít nói hơn. Khi về nhà, cô chỉ núp mình ở trong phòng không nói năng gì, càng khiến mọi người đau lòng.
Trong khi đó, những hợp đồng quảng cáo của cô từng cái từng cái lọt vào tayAnh Kỳ khiến Minh Thùy rất tức giận, nhưng dù cô nói thế nào Hiểu Đồng cũng không cho là Anh Kỳ hại Đình Ân. Hiểu Đồng đã nhờ Thiên Mnh giúp mình dò la nhiều việc, cô chờ mọi việc dò la xong mới quyết định.
Thế Nam thấy Đình Ân như thế thì đau lòng vô cùng, cậu quyết định thổ lộ nỗi lòng của mình với Đình Ân. Nhưng Đình Ân khẽ cười nói:
- Không cần phải thương hại em như thế.
Thế Nam nắm chặt hai vai của Đình Ân không cho cô tránh né, cậu nhìn thẳng vào mắt cô nói:
- Anh không thương hại em mà là thật lòng. Lúc hay tin em bị bắt cóc anh thấy lo sợ vô cùng đến không ngủ được. Đến khi nhìn thấy em trong biển lửa, anh mới biết mình rất sợ mất em. Anh ước gì người đứng trong biển lửa đó là anh chứ không phải em – Thế Nam một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Đình Ân và thốt ra ba chữ – Anh yêu em.
Đình Ân nghe thấy một cái gì đó vỡ òa trong tim cô, một vật chặn lấy cổ họng cô nghẹn đắng. Cô nhìn Thế Nam nước mắt tuôn rơi, môi run rẩy muốn nói nhưng lại chẳng thể nói thành lời. Nhưng ngay sau đó nụ hôn của Thế Nam ập đến vừa như cơn gió mạnh lại vừa như cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho cả người Đình Ân run lên, càng làm nước mắt cô rơi nhiều hơn.
Những giọt nước mắt chảy vào hai bờ môi đang kề sát nhau nghe mặn đắng. Thế Nam nhẹ nhàng buông Đình Ân ra, cậu hôn nhẹ lên bờ mi đọng nước của cô thật khẽ, cuốn lấy những giọt nước mắt thuần khiết ấy, xoa dịu trái tim đau đớn của cô. Nhưng Đình Ân đã đẩy cậu ra, cô lắc đầu vẻ mặt đầy đau khổ nói:
- Cám ơn anh, Thế Nam. Giờ phút này, anh đã xoa dịu sự đau khổ trong lòng em rất nhiều. Nhưng mà em không cần sự thương hại của anh đâu, em có thể tự mình đứng lên. Thật đó, em có thể tự mình đứng lên mà không cần phải có bất kì sự thương hại nào cả, không cần ai dìu dắt che chở. Em không yếu đuối như vậy đâu.
- Anh đã nói, anh không thương hại em. Anh yêu em – Thế Nam nhắc lại lời bày tỏ của mình lần nữa.
- Thế Nam! Người anh yêu là Hiểu Đồng – Đình Ân khổ sở nhắc.
- Ly rượu đầu làm người ta nhớ,  vừa lùi lại vừa nói:
- Tôi không tin, tôi không tin. Ông gạt tôi, ông gạt tôi – Nói rồi bà Mai Hoa quay người bỏ chạy.
Có những bí mật muốn dìm sâu vào trong bóng tối nhưng trong bóng tối cũng có ánh sáng của sự thật.
Lại lần nữa chiếc xe quen thuộc đỗ xập bên cạnh Hiểu Đồng khi cô vừa từ công ty bước ra. Cô không cần hỏi cũng biết vì sao, lặng lẽ bước vào bên trong khi cánh cửa được người tài xế mở ra. Hiểu Đồng im lặng suốt quảng đường đi, Vĩnh Phong gọi điện nhưng cô không bóc máy. Cô biết trước sau gì cũng phải thêm một lần đối mặt. Khẽ nhắm mắt lại, cô muốn bản thân thật bình tĩnh trước khi giáp mặt người đó.
Khi cánh cửa phòng ăn đặc biệt mở ra, trước mắt Hiểu Đồng vẫn là dáng vẻ sang trọng nhưng lạnh lùng đó, cũng vẫn gương mặt cao ngạo với đôi mắt sắc lạnh. Cô hít một hơi rồi ngồi xuống chiếc bàn trước mặt, mặt đối mặt với bà Mai Hoa. Vẫn là ánh mắt kiên định nhìn bà, nhưng lần này có phần nhún nhường, Hiểu Đồng im lặng chờ đợi bà Mai Hoa lên tiếng. Quả...

<< 1 ... 100 101 102 103 104 ... 112 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status