xuống nhà đã thấy hộp cơm của mẹ làm sẵn để trên bàn. Giờ này nhà không có ai, chắc mẹ lại chạy ra quán rồi. Vừa rồi bị ốm lại được mẹ chăm sóc chu đáo nên cũng cảm thấy khỏe ra mấy phần. Phải nhanh hồi phục thì mới có sức kiếm dâu cho mẹ chứ
“Em chào anh”
“Ừm! Đến rồi hả? Mày vào thay đồng phục đi rồi ra đây tao nhờ tí?”
“Chuyện gì vậy anh?”
“Nửa tiếng nữa đi với tao ra ngoài tiệm điện mua mấy cái bóng đèn với đặt cây thông trước đi. Sắp đến Noel rồi
“Ủa? Sớm vậy anh. Còn hơn cả tháng nữa mà?”
“Phải làm từ giờ đi là vừa, cuối năm bận lắm thời gian đâu mà trang trí. Thôi đừng hỏi nữa. Vào thay đồ nhanh lên”
“Vâng”
Hai anh em lượn khắp phố mua được một mớ dây đèn và bóng các loại. Còn đặt được cả cây thông và đồ trang trí nữa. Ông anh này lo sớm thật đấy cứ như em chắc phải đến gần 20 tháng sau mới chuẩn bị quá. Tầm nhìn quản lý có khác
Tầm khoảng 8h tối thì trời lại mưa bụi, không to nhưng cũng đủ làm cho người ta đủ ướt. Mưa cộng với gió lạnh như làm tăng cái rét lên thêm mấy lần. Thấy thời sự báo tối này phố núi nhiệt độ xuống còn 14. Mới có vậy thôi mà em đã cảm thấy như muốn chết cóng rồi thì không biết các thím ngoài bắc phải chịu sao nữa.
Hết giờ, dọn dẹp xong xuôi em phi xe về nhà ngủ. Sáng mai với cái tình trạng thời tiết này chắc chỉ có ở nhà ngủ đông đợi đến trưa quá.
Tiếng chiếc xe phân khối lớn ở bên ngoài làm em tỉnh giấc. Dụi mắt nhìn lại đồng hồ thấy mới có 3h sáng. Định mệnh thằng trẩu nào đêm tối không để cho người ta ngủ mà cứ rú ga ầm ầm ngoài đường. Với tay lấy chiếc điện thoại để trên bàn thì em thấy một số lạn hắn tin tới cho em chỉ với 3 chữ: “Anh tồi lắm”
Nhắn tin gửi lại thì không thấy rep, chắc nghĩ của bé rau bị thằng họ Sở nào chăn nên nhắn tin uất ức chửi thôi. Lưu lại sau này có gì liên lạc sau vậy
Sáng hôm sau em đến phòng tập. Mấy thanh niên ở đó nhìn em như thằng sinh vật lạ. Có đứa còn mỉa mai suốt ngày dính với gái nên quên anh em. Em chỉ cười hehe rồi tập. Có mấy tuần nghỉ thôi mà cục tạ bưng không nổi. Mấy thanh niên kia lại được thể châm biếm tiếp
11h, khăn áo chỉnh tề chuẩn bị đi ăn đám cưới. Trời hôm nay khá lạnh, lấy cái khăn của My quàng vào trong áo vậy, vừa kín, vừa ấm lại đẹp nữa. Hồi đó đi đâu làm gì trừ khi tắm ra thì em luôn quàng cái khăn đó trên cổ đến nỗi mẹ còn bắt em cởi ra đem đi giặt là đủ hiểu rồi đấy
Tính mặc cái vest nhưng trông lịch sự quá, không hợp nên chọn một chiếc áo trắng quần âu và cái áo khoác lai vest mặc vào thôi. Vừa trẻ trung lại đẹp nữa. Giống hệt như cái ông ở hình dưới ấy Tính rủ Thy đi cùng nhưng nghĩ lại nên thôi, tốn thêm tiền cơ mà mất công đợi nó ngồi trang điểm nữa. Con gái là chúa lề mề
Chỗ tổ chức đám cưới là một khách sạn ở ngay trung tâm thành phố. Nghe nói bố của ông anh làm bên sếp gì đó bên tỉnh nên mời nhiều quan chức lắm. Mà đúng thật, tới nơi là thấy một dàn xe hạng sang nào là Lexus, Audi, Benz… Em đi xe cùi phải lánh qua chỗ đó rồi đợi thưa thưa người một chút mới dám vào. Cảm giác lúc đó mất tự tin vờ lờ các thím ợ
Nhưng điều làm em bất ngờ nhất là My đang đứng đó, ngay ở cửa ra vào và đang chào khách. Trên môi của nhỏ nở một nụ cười tỏa nắng, thân hình cân đối được bó gọn trong bộ áo dài màu đỏ khiến nhỏ càng thêm phần thoát tục. Hơn một tuần nay, em chưa gặp nhỏ nhưng giờ đây My đứng trước mặt em kiêu sa lộng lẫy hệt như một nàng tiên khiến cho tim em lỗi nhịp đi đôi chút chỉ biết ngây người ra đứng nhìn
Bước qua mỉm cười nhìn nhỏ. Trên khuôn mặt nhỏ cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy em ở đây nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng cúi chào em như bao vị khách khác. Khuôn mặt và nụ cười đó đối với em cũng như những người khác không thay đổi, điều đó khiến em cảm thấy hơi chạnh lòng.
Bước vào trong phòng ngồi vào bàn cùng với các chiến hữu trong đội bóng đá, ai ai cũng cười nói vui vẻ chắc chỉ riêng em. Ngoài mặt vẫn như thế nhưng trong long em cảm thấy cái không khí này thật sự ngột ngạt và khó chịu, chỉ muốn chạy thoát ra khỏi đây thật nhanh rồi chạy tới ôm chầm lấy My mà nói ra những lời từ đáy lòng. Ôi! Sến quá đi
Những ly bia liên tiếp được nâng lên, mọi người cùng nhau chúc phúc cho cô dâu chú rể, cùng nhau cười nói ăn uống và kể chuyện của mình. Ai ai cũng hào hứng, nhiệt tình còn em thì trầm ngâm ngồi uống từ ly này đến ly khác
Em đứng dậy xin phép vào phòng vệ sinh. Khi giải quyết xong nỗi buồn đi ra thì bất ngờ gặp My. Em và nhỏ chỉ đứng nhìn nhau không nói gì. Cứ thế cho đến khi em mở miệng trước
“Chào em! Lâu quá không gặp, nay vẫn khỏe chứ?”
“Em vẫn khỏe.”
“Ừm! Lâu nay anh có gọi điện cho em mà không thấy em bốc máy. Em đổi số rồi à?”
“Không em vẫn dùng số cũ. Chẳng là em không thích thôi”
“Anh chỉ muốn gọi điện để xin lỗi em thôi mà! Quả thực hôm đó anh hơi mất lịch sự. Em bỏ qua cho anh được không?”
My không đáp ngước ngước nhìn lên cổ em. Rồi hỏi
“Chiếc khăn? Là ai mang đến cho anh vậy?”
“Ừm! Nó hả? Thy mang đến cho anh đấy. Cám ơn em vì món quà sinh nhật này nha”
“Nếu anh đã nhận nó rồi thì thôi. Giờ em có việc bận phải đi. Khi khác mình nói chuyện nha”
“Nhưng. Từ từ đã…” – My rảo bước đi. Em chạy theo níu lại
“Em cho anh xin lỗi được không? Anh biết hôm đó anh sai, anh tệ lắm, anh cũng biết cái khăn này là do chính tay em đan cho anh. Nhưng em đừng có như thế được không. Em như thế làm anh không biết phải làm sao cả? Chẳng thà em đánh hay chửi hay càu nhàu anh thì anh mới dễ chịu. Đằng này em như bốc hơi nguyên cả một tuần. Em có biết anh lo cho em như thế nào không?”
“Lo cho em? Lo cho em mà anh cư xử như thế à? Anh phá hỏng hết mọi thứ, làm bẽ mặt em và mọi người trước mặt bao nhiêu khách trong quán. Anh gọi đó là lo cho em sao? – My bức xúc nói, đôi mắt của nhỏ hằn lên những vệt đỏ, nước từ trong đó đang chực trào ra
“Anh không cần phải xin lỗi đâu. Coi như chưa có việc đó đi. Với lại em với anh cũng chẳng là gì nên anh không cần phải lo cho em đâu. Thôi chào anh”
My lại bước đi, em nghe có tiếng sụt sùi nơi cô ấy. Đành thu hết can đảm chạy lại vớt vát lấy cơ hội cuối cùng
“My nghe anh nói đã”
“Anh không cần nói gì nữa đâu. Em đang bận, thả tay em ra” – Vùng vằng
“My. ANH YÊU EM”
CHAP 31: NỖI BUỒN
Ừm! Nói gì nhỉ. Bản chất em là một thằng nhát gái nhưng cũng không đến nỗi đù lắm đâu. Chỉ hơi hơi thôi Và em cũng chẳng biết tại sao mà mình lại có thể nói ra những lời như vậy. Do tác
dụng của hơi men sao? Chắc có lẽ là thế. Vì rượu bia giúp cho con người có thêm sự can đảm mà. Nhưng sao mà chuối thế không biết, em từng tưởng tượng ra cái khung cảnh mà em tỏ tình phải đầy nến, hoa với một cái bánh GATO to đùng trong tiếng nhạc của bài Beautiful White trước sự chứng kiến của nhiều người chứ không phải là ở nhà vệ sinh của một khách sạn và ánh mắt soi mói đến tò mò của 2 người đàn bà nhìn bọn em như những kẻ vừa trốn viện tâm thần
My khi nghe lời tỏ tình của em thì hình như ngạc nhiên lắm đến độ không tin vào tai mìn. Cô ấy lắp bắp
“Anh…anh…”
“Em hãy làm bạn gái anh nhé” – Em cướp lời đôi mắt tóe lên ánh kì vọng
Đáp lại sự kì vọng đó của em My chỉ nhẹ nhàng gỡ tay em ra mỉm cười rồi nói
“Em xin lỗi vì không thể trả lời anh ngay lúc này được. Anh cho em thời gian suy nghĩ nhé” – Cô ấy quay người bước đi
Em thì như người mất hồn nhìn theo cái dáng đi thướt tha kiều diễm kia. My nói vậy là sao, cô ấy cho em thêm một cơ hội hay là đã từ chối em. Phải mất vài phút sau, em mới hoàn hồn cười cay đắng và bước vào trong bữa tiệc để tiếp tục cuộc vui
Em uống, uống như chưa từng được uống, uống phát điên phát dại, uống đến nỗi mà các thanh niên ngồi bên cạnh phải mặt xanh mặt vàng khuyên em đừng uống nữa. Bỏ ngoài tai những lời nói đó, vẫn cứ tiếp tục tu, hết chai này đến chai khác. Đến khi tiệc sắp tàn, chỉ còn lại bàn của em, mọi người trong đội bóng vẫn ngồi đó, chú rể sau khi sắp xếp xong mọi việc cũng chạy lại và khi biết tin một mình em đã quất gần cả một két bia. Ổng mới bắt đầu chửi
“Cái thằng điên này. Mày uống như vậy anh lỗ thì sao? Nó có chuyện gì vậy mấy đứa?”
“Em cũng không rõ nữa. Thấy hồi nãy đi vệ sinh xong rồi vô cứ tu bia như vậy đấy. Bọn em can hoài mà không được”
“Minh. Nghe lời anh không uống nữa. Bọn bay chở nó về đi. Nó mà uống nữa chắc nhập viện luôn đấy”
Mấy tay thanh niên giựt chai bia ra khỏi tay em. Em cố níu lại nhưng không được vì đã say quá rồi, lảo đảo bước ra khỏi khách sạn trước sự kèm cặp của chú rể lẫn bạn bè. Em được tống vào chiếc xe nào đó, tai vẫn còn loáng thoáng nghe được chở thằng này về sô X đường Y.
8h tối, cơn đau đầu làm em tỉnh dậy, miệng khát khô. Với tay bật cái đèn bàn lên, ở bên cạnh như thường lệ là một bình nước và gói thuốc giải bia rượu. Khỏi cần nói cũng biết ai đã chuẩn bị những thứ này nhưng lúc đó, trong đầu em lại cảm thấy trống rỗng, không hiểu tại sao mình lại say và vì lý do gì lại nằm ở đây? Chẳng phải khi nãy còn đang dự tiệc sao
Nhìn chiếc khăn quàng cổ treo giá em mới từ từ nhớ ra mọi chuyện. Là My – à mà không phải, lỗi là ở em chứ nhỉ, chính em làm cho mình say và chính em muốn mình uống vậy mà. Với lấy cái khăn, đưa lên mũi để hít lấy cái hương thơm đó rồi ngồi cười như một thằng dại. Đến nỗi bố mẹ ngồi dưới nhà phải chạy lên để xem đang có chuyện gì xảy ra với thằng con trai của mình
“Sao vậy con? Gì mà cười ghê vậy?” – Giọng mẹ hốt hoảng. Nhìn thấy mẹ, tự nhiên em lại chạnh lòng muốn khóc. Và thế là em khóc, khóc to lắm, mẹ cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy cảnh này. Đẩy bố xuống nhà, mẹ ngồi xuống xoa đầu rồi dìu em vào lòng. Còn em cứ thế mà nức nở cho đến khi không muốn khóc nữa thì thôi
“Khóc đã chưa? Kể cho mẹ nghe có chuyện gì nào?”
“Không có chuyện gì đâu mẹ” – Nức nở
“Thật không? Không có chuyện gì sao lại khóc?”
Trước sự truy hỏi của mẹ cuối cùng em cũng kể ra hết mọi việc diễn ra trong ngày hôm nay. Mẹ chỉ ngồi im lắng nghe rồi cười
“Vậy cô bé đó nói từ chối con à?”
“Dạ không. Cô ấy bảo cho cô ấy thời gian suy nghĩ”
“Nếu cô ấy đã nói vậy thì con vẫn còn 50% cơ hội mà? Vậy sao phải khóc?”
“Nhưng lỡ cô ấy nói từ chối thì sao?”
“Con vẫn còn nhỏ lắm Minh ạ. Nếu biết trước mình chắc chắn thành công một cái gì đó thì đâu phải gọi là cuộc đời. Đặc biệt là trong tình yêu. Con thấy đấy, ngày xưa con yêu bé Linh rồi bị bố cấm cản chắc con cũng hiểu được tình yêu cần sự thử thách chứ đúng không. Hãy cứ chờ đợi đi, nếu cô ấy đồng ý thì coi như con lại được yêu thêm lần nữa. Còn từ chối thì hãy coi đó là bài học để đời và thêm một mối tình nữa thôi”
Mẹ nắm lấy tay em thủ thỉ. Những lời nói đó em không nhớ thực sự hết chỉ mang máng nhưng đối với em lúc đó chẳng khác nào một cái phao cứu sinh vớt em lên giữa biển cả mênh mông. Ừm! Em hi vọng, hi vọng chứ, hi vọng vào cái sự thành công của mẹ nói về My và về sự thử thách khó khăn lần này.
“Nhưng đừng có lụy nhé. Con mà thêm lần lụy nữa là không còn ra thằng người đâu”
“Vâng. Con cũng lớn rồi mà. Con tự điều chỉnh được bản thân”
“Ừm! Ngồi đó mà điều chỉnh. Điều chỉnh để rồi anh ngồi khóc hu hu như thế à? Thanh niên sắp cưới vợ đến nơi rồi còn làm nũng mẹ. Sau này lúc anh cưới vợ chắc mẹ phải kể chuyện hôm nay cho vợ anh nghe mới được”
“Mẹ…”
“Thôi. Đi xuống tắm rửa rồi ra mà ăn cơm. Để mẹ đi hâm đồ ăn lại cho”
“Mẹ đừng kể chuyện này cho ai nhé”
Mẹ không nói gì chỉ gật đầu rồi xuống dưới nhà. Em nằm thừ ra giường vài phút nữa. Tâm sự với mẹ một lúc cũng cảm thấy nhẹ lòng cơ mà sao vẫn trống trống thiếu thiếu cái gì đấy. Nó giống như có một khoảng không vô hình, rỗng tuếch ngự trị trong em đến nỗi em không thể sờ hay lấp đầy nó được
Những ngày sau đó, em vật vờ như một cái xác không hồn giống như zombie trong mấy bộ phim kinh dị của Mỹ. Làm việc gì cũng không xong, chểnh mảng, đến nỗi ông quản lý còn gọi em vào phòng để la mắng nữa. Nhưng em cũng chỉ để ngoài tai tất cả. Đầu óc em tràn ngập những hình ảnh và câu nói hôm bữa của My rồi sợ rằng cô ấy sẽ từ chối và bản thân sẽ mất, mất rất nhiều thứ đến nỗi chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ làm em run sợ
“Ê! Chiều đi đá bóng nha mày?” – Thằng Huy vỗ vãi em nói
“Không. Tao không muốn đá” – Em nằm dài ra cái bàn học trả lời
“Đm! Mấy hôm nay tao thấy mày như thằng mất hồn vậy? Có chuyện gì à?”
“Tao cũng không biết nữa” – Thều thào bằng cái giọng mệt mỏi
“Thằng điên này. Có gì thì nói cho tao biết chứ đừng giữ kín trong lòng. Anh em bạn bè với nhau từ thời còn cởi truồng tắm mưa. Chả lẽ mày không kể cho tao nghe được hay sao?”
“Tao nghe nói. Hôm trong đám cưới lão Hiếu một mình mày quất gần cả thùng bia đúng không? ĐM. Mày uống như thế để chết à con”
“Tao đang muốn chết lắm đây”
“Thằng bệnh! Có gì tí kể tao nghe. Giờ tao phải đi lên phòng trưởng khoa rồi. Có đi với tao không?”
“Biến…”
Không biết có ai trong các thím đã từng lụy tình chưa nhỉ. Em thì rồi, mối tình thời trẻ trâu với Linh (ex) đấy. Giờ chắc em lại đang dính vào lưới tình thêm một lần nữa. Cảm giác này không khác là bao khi ngày xưa Linh rời xa em chỉ có điều em đã tự chủ được những suy nghĩ và hành động của mình hơn. Lớn rồi mà, đâu còn bồng bột và nổi loạn như thời còn mài đũng quần trên ghế nhà trường nữa chứ Thế nhưng những điều mẹ nói hôm bữa không khiến em cảm thấy an tâm hơn bao nhiêu. Mà ngược lại em càng sợ mất My hơn.
Không tin nhắn, không điện thoại, không gặp mặt. My lại bốc hơi giống hệt như những ngày trước đó, em hỏi Linh lẫn Thy đều chỉ nhận được câu trả lời là bận. Bận gì mà đến cả đêm vẫn không thấy ở nhà. Có hôm em lén đến nhà để theo dõi nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì còn suýt tí nữa bị Linh tóm được, cũng may là chưa nhìn thấy mặt chứ không mang nhục suốt đới
Trong cái khó ló cái không. Linh có một thằng nhóc em hình như đang học lớp 1. Cái thằng nhóc mà ở chap 1 em dọa đấy. Dạo nàycứ thấy nó lởn vởn trong vườn nhà My miết. Nếu biết dụ dỗ được thằng này thì cũng khai thác được cả khối thông tin
Nghĩ là làm. Em chạy ra ngoài cửa hiệu đồ chơi mua cho nó con siêu nhân Gao. (Con Gao King ấy các thím) Mất những gần 100k Xót vãi ra nhưng mà vì nghĩa lớn nên đành phải hí sinh thôi
Đứng ở một góc khuất hú thằng nhóc. Thằng nhóc nhìn em rồi chạy ra coi nhưng có vẻ dè chừng lắm. Em bắt đầu câu chuyện trước
“Nhóc muốn con robot này không?” – Em giơ con Gao King ra. Mắt thằng bé sáng thấy rõ gật đầu
“Cho anh hỏi chị My có ở nhà không?”
“Chị My hả? Chị My đang ở trong nhà” – Thằng nhóc đáp
“Chị My đang làm gì? Lâu nay có đi đâu không?”
“Đang nghe nhạc. Mấy hôm nay em thấy chị My ở nhà hết à? Không có đi đâu cả”
“Vậy hả. Mà này. Chị My hay ai hỏi thì cấm không được nói anh cho em đâu nhé. Cứ nói là của bạn cho là được”
“Dạ.”
“Ừm! Ngoan. Có gì thì báo cho anh biết với rồi bữa sau anh cho đồ chơi nữa biết chưa?”
Thế là đã có nội gián trong nhà My. Cơ mà em lại cảm thấy buồn. My không đi đâu lại không chịu nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn của em. Cô ấy đã tránh né em trong suốt mấy ngay qua, đây rõ ràng là My không muốn chấp nhận tình cảm của em. Cái cớ mà cô ấy đưa ra để suy nghĩ chỉ là muốn kéo dài thời gian hòng cho em dần quên đi cô ấy. Chẳng phải là ý này hay sao
Sầu càng thêm sầu, em lại tìm đến bia, lại nốc từng chai này đến chai khác nhưng càng uống thì lại càng buồn, càng thấy mình tỉnh táo. Hình ảnh của My cứ lởn vởn trong đầu em cho đến khi em gục xuống bàn nhậu vì say.
CHAP 32: TÌNH CŨ KHÔNG RỦ CŨNG ĐẾN
Tỉnh dậy bởi tiếng nói cưòi rôm rả bên ngoài. Em nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở một căn phòng lạ hoặc nhưng đầy mùi thơm của con gái. Em không nhớ đuợc những gì đã xảy ra truớc đó, chỉ loáng thoáng rằng truớc khi say, em đã gọi cho một ai đó, miệng lẩm bẩm tên ngưòi ấy và gục xuống mặt bàn la liệt những lon bia đã uống hết
Hễ lần nào uống xong, em lại có cảm giác đau đầu, cơn đau đến buốt cả óc khiến em đứng dậy bị loạng choạng suýt tí nữa thì đập đầu vào cái tủ để bên. Với tay lấy chai nứơc bên cạnh uống rồi ngồi thừ ra suy nghĩ mông lung một cái gì đó mà đến ngay cả em cũng không rõ là mình đang nghĩ gì. Bỗng tiếng mở cửa kéo em trở về hiện tại. Nguớc mắt lên nhìn ngưòi con gái đang từ từ tiến lại gần em khiến em không khỏi ngạc nhiên
“Sao…Sao em lại ở đây?” – Ấp úng
“Anh tỉnh rồi à? Uống gì mà nhiều thế” – Cô gái mỉm cưòi từ tốn hỏi
“Anh đang ở đâu đây? Mà em vào đây khi nào vậy?”
Cô gái không trả lời em chỉ mỉm cưòi đặt trên bàn một tô cháo và viên thuốc rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
“Em có ông anh họ sắp làm đám cưói nên mới bay vào đây khi sáng. Định gọi điện cho anh mà anh lại gọi truớc. Em nhấc máy mà không thấy anh trả lời. Rồi đựơc ông nào đó bảo là anh đang say nói em tới đưa về” – Cô gái từ tốn trả lời
“Anh gọi cho em hả?”
“Ừm! Còn bằng chứng đây này. Coi không?” – Cô gái lấy cái điện thoại ra vuốt vuốt rồi đưa trứơc mặt em
Nguời con gái đó không ai khác chính là Linh. Cô người yêu cũ của em, nhưng em cũng không hiểu tại sao, trong lúc say không phải ai khác mà ngưòi em gọi chính là cô ấy. Cái dấu hỏi to đúng đó khiến em đần mặt ra một lúc
“Sao thế anh? Nghĩ ngợi gì mà nhiều vậy?”
“À không! Vậy đây là nhà của em hả?”
“Không! Nhà chị em. Anh ăn tạm tô cháo đi rồi uống viên giải ruợu này vào. Hồi nãy nôn ói tùm lum chắc trong bụng cũng chẳng còn thứ gì rồi”
“Phiền em quá”
“Sao anh uống nhiều vậy?”
“Ừm! Anh có chuyện?”
“Chuyện buồn hả? Ngày truớc khi gặp chuyện anh đâu có uống nhiều như thế? Anh thay đổi nhiều quá?”
“Vậy sao? Hình như ai cũng nói anh như thế” – Cưòi mỉm
“My là ai?”
“Hả?”
“Em nghe thấy anh gọi cái tên ấy. Cả tên em nữa”
“À ừm…!”
“Cô ấy khiến anh phải uống say như thế này hả? Rồi khi say anh lại nhớ tới em chứ gì? Anh tham lam lắm Minh ạ”
Linh nói một cách vô tư như không có gì. Còn em ngồi đó sống lưng lạnh ngắt. Linh như đi guốc trong bụng em vậy. Mọi thứ mọi chuyện của em, cô ấy đều biết, đêu hiểu. Ngưòi con gái đang ngồi truớc mặt em hiện tại không còn đơn giản, ngây thơ như...