* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Rượt Đuổi với Tuổi Thơ Full Chap

Tâm ? – Bà Quỳnh hỏi.
- Hihi, thì ở nhà Tâm lâu rồi mà.
Đến lúc này có thằng ôm trán, có thằng thấy choáng trong người…
Chap 104:
Bọn nó ngất với câu nói vừa rồi, đã Như ở nhà tôi còn là một cú sốc cực nặng vậy mà Bạch Yến cũng xác nhận là đang ở cùng một khu đất.
- Cậu không đùa chú – bà Kiều Oanh như không tin vào mắt mình.
- Thế này là thế quái nào – thằng Dương tỏ ra hận đời.
- Hihi, mấy cậu sao thế ? – Bạch Yến nở nụ cười nhẹ đưa ánh mắt nhìn qua một lượt.
Đáp lại là những cái lắc đầu tỏ ra không có gì của những đứa bạn nhưng mặt nó cứ ngáo ngáo ngu ngu lám sao ấy, tôi muốn cười lắm nhưng lại đến cái hình phạt ” chục thằng đè ” của bọn này nên nhẫn nhịn, cười thầm trong bụng. Bọn đang nói chuyện với nhau…
- Mấy cháu ở nhà chơi nhé, bác đi chợ mua đồ – Mẫu thân bước ra cùng với bố.
- Ở nhà cứ chơi tự nhiên nhé – Bố tôi nháy mắt tinh nghịch.
- Dạ, cháu cảm ơn ạ – Cả bọn đồng thanh giống như tập luyện từ trước./
- Bác đi đây.
- Dạ, bác đi cẩn thận. – Lại đồng thanh.
Bóng dáng bố mẹ đã khuất sau màng đêm đầy đen tối, dự rằng không lâu nữa căn nhà này sẽ rộn rã tiếng cười nói, thoang thoảng mùi hương của những món thức ăn ngon, do những người con gái xinh đẹp chế biến. Trong lúc ngồi chơi, hai thằng của tôi cũng bò xuống tham gia cuộc vui, không trí trong căn nhà trở nên rộn rã vui nhộn bởi những tiếng cười nói dầy tươi tắn của trẻ thơ.
Có lẽ gặp nhau rồi chuyện nói không biết khi nào hết nên bà Nguyệt đưa ra ý kiến…
- Bữa nay mình di hội chợ chơi đi. – Ý kiến được đề xuất.
- Hội chợ ở đâu ? – thằng Hùng có vẻ không lo lắng những việc này.
- Duyệt – Tôi đồng ý với ý kiến đấy.
- Ok, quất luôn – thằng Tùng búng tay cái chốc.
- Đi thôi còn đợi gì nữa – bà Trang nôn nóng.
- …
Tất cả các thành viên trong nhóm đã quyết định thực hiện theo cái ý kiến tuyệt vời trên cả ông mặt trời ấy, tôi và Bạch Yến, Như lên phòng thay đồ. Trong lúc bước lên phòng tôi cũng thấy là lạ, nãy giờ ba người con gái ấy ngồi như bức tượng đưa ánh mắt nhìn xung quanh chứ chẳng nói lên lời nào, có một sự gì đó đang vô hình ở đây
- Ủa, mình thay đồ rồi mà còn thay gì nữa – Tôi ngớ người ra
Đến lúc ấy mới biết mình khùng cỡ nào, đứng trước gương ngắm qua ngắm lại thầy mình vẫn phong độ như ngày nào chỉ thiếu cái vẻ đẹp trai thôi. Bước ra ngoài thì thấy hai người con gái ấy đã chuẩn bị xong đang đứng nói chuyện gì đó với nhau có vẻ rất vui vẻ, tôi khỏi suy nghĩ nhiều cũng biết họ đang đợi mình. Trang phục hai người mặc vào để đi chơi vào tối hôm nay khá là giản dị nhưng vẻ đẹp tinh khiết ây chẳng biết mất, Như mặc một chiếc quần Jean với chiếc áo sơ mi trắng được thiết kế kiểu cách ở phía trước ngực, tôn lên nét đẹp đầy tinh khiết của tuổi thơ. Bạch Yến khoác lên mình chiếc áo sơ mi sọc đen nhưng khác tôi và một chiếc quần Jean, nhìn rất chính chắn. Người đẹp mặc cái gì cũng đẹp, không cần phải sửa soạn.
- Đi thôi – Tôi lên tiếng phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người họ.
Bước xuống nhà đám bạn trố mắt ra nhìn ba người chúng tôi, đáp lại là khuôn mặt bình thuồng, đợt này tôi tự thấy mình bình thường hơn bao giờ hết và có lẻ những chuyện đó như hạt cát trên sa mạc bao la rộng lớn, không cần quan tâm nhiều làm gì cho mệt.
Căn nhà rộng lớn ấy giao cho hai thằng anh tôi trong coi, khuôn mặt của hai người ấy giống như trái dưa leo chảy xệ vì không được đi cùng đám bọn này, một sự nối tiếc hiện ra hẳn trên khuôn mặt. Do Bạch Yến không có đem xe qua cho nên tôi chở em, còn Bạch Mai và Như đi chung một xe, không khác gì mọi khi.
Bầu trời đã tối, những ánh điện đường đã được bật từ lâu, chúng tôi đi ngược lại con đường đi học tức là đường Hùng Vương, đi về hướng chợ để tham gia cuộc vui. Chưa gì mà đã rộn rã đến như thế, một cảm giác cực vui xuất hiện. Tuổi họ trò như thế này không uổng phí tý nào, tôi thấy mình rất vinh hạnh mới có được những người bạn như thế này, cười đùa suốt ngày, chẳng biết mệt mỏi, thích gì chơi đó chẳng sợ ai cả. Thế mới là học sinh chứ.
- Đi thế này mai làm sao đá ? – thằng Đức lâu lâu hỏi một câu nghe hay phết.
- Dẹp, mai tính – bà Trân phản bác ý kiến sợ rằng sẽ đổi phương án.
- Cứ vô tư, ngày mai anh không ra trận. – Tôi lên tiếng.
- Đệch – Cả bọn đồng thanh.
- Ông đùa à ?
- Mầy nói lại câu đó nghe cho lọt tai coi thằng cờ hó – thằng Dương đã gia nhập hội.
- …
Bọn nó thuyết phục tôi, ánh mắt của Bạch Mai và Như có những viên đạn vô hồn đang tiếng về phía tôi sau khi nói ra câu ấy. Thực sự rất muốn ra sân chứ nhưng một khi đã nói là phải làm, đó là tính cách từ nhỏ đến giờ không thể nào thay đổi được. Giọng nói ngọt ngào ấy vẫn không vang lên ở sau lưng tôi, rất nhiều người trong đám bạn đang mong muốn Bạch Yến nói một câu thôi là tối nay ăn uống no say : ” Mai cứ thi đấu cậu nhé ” nhưng sự thật nó luôn phũ và phàng hơn bao giờ hết.
Đạp xe nghêu ngao ca hát trên con đường ây, chạy lên cây cầu muốn lòi bảng họng ra vậy nhưng phải cố thôi chứ biết làm sao bây giờ, chạy lên dốc cầu mặt thằng nào thằng nấy cứ như trái ớt, cái tội tỏ ra ta đây anh hùng và sĩ diện đây này…
- Hihi, đẹp quá cậu nhỉ – Giọng nói ngọt ngào ấy vang lên khi thấy những ngôi sao soi rọi dưới mặt nước một cách đầy lung linh.
- Ừ, đẹp thật – Tôi cũng công nhận.
Đến cái phần mà bọn này thích thú nhất đó là thả dốc, cảm giấc rất Yomost đấy ạ, nhất là xe khi không có thắng, thả xuống là răng với môi đi nhé ^_^.
- woaaaaa – Thằng Sang mở màng.
- Hihi – bà Trân ngồi sau lưng thằng Khôi đang hì hục đạp thì đứng lên đưa hai tay ra cảm nhận cái cảm giác ấy.
- …
Tôi thấy rất thoải mái với cú thả dốc vừa rồi, cứ như bay vào vũ trụ ấy, sảng khoái gi đâu…
Một lát sau thì đến cái hội chợ ấy, người đông như kiến, kiếm rất lâu bọn này mới thấy chỗ gửi xe đạp, thế là ông chủ lại cực nhọc dẫn hơn mười mấy chiếc vào chỗ ngay ngắn. Đến cái phần mua phiếu vào cổng mà đám con trai chúng tôi tự trách bản thân mình vì quá ngu, phải để cho ngày mai giành chiến thằng rồi hả rủ đi vào đâu thì không tốn tiền mua vé nhiều thế.
- Má, bị gài vào bẫy đau mầy – thằng Khôi nhìn tôi.
- Hơ hơ tao biết lâu rồi, tại bọn mầy ngu nên để yên đó luôn – Tôi sử dụng tuyệt kỹ chém gió để tâng bốc mình lên tận trời cao chứ thật ra chẳng thua gì bọn nó.
- Thế này thì tuần sau ăn mì tôm rồi – thằng Tùng chán nản.
- Nữa nuôi vợ bọn bây còn nhiều hơn 20 ngàn ấy, ở đó mà than với trách – thằng Hùng nói quả đúng chẳng sai với biệt danh bá đạo.
Thế là cả bọn im thinh thích chẳng có một cái gì để gọi hợp lý phản bác cái câu nói không kém bá đạo vừa rồi của thánh khùng trong nhóm. Thật ra nói cho vui chứ với bọn này 20 ngàn không thành vấn đề gì cả, chỉ trách bản thân rơi vào cái bẫy mà thôi.
Đi vào trong cổng mà thấy thiếu không khí kinh khủng, chẳng biết người đâu mà đông đến như thế, cứ chen nhau mà đi, con đường thì có một tý tẹo tèo teo, gian hàng thì rộng kinh khủng, tiếng nhạc đập rình rang cả lên, kiểu này mà đi lạc chẳng biết đường kiếm chứ chẳng đùa.
Tôi nhìn thấy những cái miệng của bọn nó nhí nha nhí nhố chứ chẳng biết nói cái đệch gì nữa, thế là phải lấy cái vẫy tay quen thuộc của mình thay cho câu ra quân ấy. Cả đám đứng gần 10 phút mới bước đi được vài mét, dân chúng quá đông chẳng cách nào đi được. Công nhận cái hội chợ này lớn thật, nào là mỹ phẩm, đồ dùng, dao kéo gì có tất tần tật cả, muốn gì có đó sợ không có tiền mua thôi.
Tôi bước đi trước, cứ bước đi, nghe tiếng hát ở khán đài xa tít dự đoán rằng đã đến giờ ca hát, con đường đi cũng trở nên trống trải hơn, chắc là mọi người tụ họp lại khán đài để xem các ca sĩ biểu diễn rồi. Tôi định quay lại kêu đám bạn đi xem thì…
- Ế, bọn… – Nói được một chữ, một từ thì cứng đơ cái họng.
- Đệch đâu hết rồi – Tôi quay kiếm tùm lum chẳng thấy đám bạn của mình đâu cả.
Các thần kinh nơ- ron xử lý dữ liệu đang có thì xác

được định là mình đã bị chúng nó bỏ rơi, tôi bất đầu tá hỏa lên đi kiếm bọn bạn cờ hó của mình, chẳng may mà bỏ lại đi về một mình thì hơi bị buồn đấy. Chẳng biết số tôi có nhọ lắm không nữa, người càng lúc càng đông không còn thưa như lúc này. Tôi quyết định đi thẳng về gian hàng bán đồ lưu niệm.
- Tùng – Tôi thấy một dáng người giống như thằng Tùng phóng nhanh đến.
Và kết quả…
- Xin lỗi bạn – Nhầm con mẹ nó rồi ^_^.
Lại tiếp tục bước đi, nhìn đâu đâu cũng người quen nhưng khi tiến về phía trước thì thấy không quen tý nào cả. Một niềm cô đơn bỗng chốc vượt lên, lúc nhỏ tôi cũng đã từng lạc cha mẹ giữa trốn đông người như thế này, cảm giác lo sợ kèm theo nỗi niềm giống như mất tất cả mọi thứ trên thế giới này vậy, tất cả chìm trong thất vọng tràn trề không tả được.
Tôi chạy hết nơi này đến nơi khác, các con đường ở dãy bán quà lưu niệm nhưng không thấy ai cả, tất cả chìm ngấm vào trong vực sâu, một cảm giác bị bỏ rơi. Tôi tức giận với đám bạn của mình, chẳng biết đứa nào đưa ra cái kết hoạch để rượt đuổi như thế này, nếu tôi mà biết đứa nào thì xác định rằng nát mông nhé.
Đứng một nơi mà cái đầu làm việc hết công sức, quay từ phía này nhìn phía khác tìm kiếm những người bạn của mình nhưng chẳng tìm ra được ai là ai, tôi uể oải tiếp tục bước đi… cứ bước đi nhưng chẳng biết đoạn đường kết nó dừng ở đâu. Gần đến hêt khu vực bán quà lưu niệm định quay lại đi kiếm chỗ khác thì…
- Ai giống Bạch Yến thế nhỉ ?
Tôi thấy bóng dáng một người con gái mảnh mai không thua kém gì em, một người với nụ cười đầy xinh đẹp đang nói chuyện với cô chủ bán hàng, cái miệng chúm chím với đôi môi hồng xinh đẹp ấy cùng với chiếc áo sơ mi sọc đen, đôi dép quen thuộc đã đặt trước thềm nhà của tôi gần một tuần nay. Không thể ai khác là Bạch Yến.
- Đúng rồi – Tôi vui mừng hơn bao giờ hết.
Đứng đó suy luận một cách cho chắc chắn rằng không bị nhầm nữa chứ lần nữa tôi nhục lắm. Người con gái ấy đang mua gì ở quầy bán cái tấm gỗ khắc chữ lên ấy, khoảng cách giữa hai chúng tôi không xa mấy nhưng lúc này người thì đông cản hết đường, tầm nhìn cũng bị giới hạn, tôi tìm cách đi đến nhưng toàn bị che màng hình không à, người gì đâu án ngữ trước mặt không, chẳng thấy em đâu nữa…
Đến nơi chỗ em đứng nhưng người đã biến mất, tôi hụt hẫng biến chừng nào, có một nỗi hy vọng đang lóe sáng nhanh chóng nó bị dòng đời dập tắt, em đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi một cách nhanh chóng. Tôi đứng đấy cứ ngỡ tưỡng mình đang đứng ở nơi tận cùng của trái đất vậy, bơ vơ, lẻ loi, đơn trọi một mình khi em đã biến mất…
- Cô ơi ! cho cháu hỏi cô gái mới đứng đây đi hướng nào thế ? – Tôi niềm nở hỏi cô chủ bán hàng.
- Cô gái có giọng nói ngọt ngào hả cháu ? – Cô ấy hỏi tôi.
Tôi xác định được đó chính là Bạch Yến vì ít có người con gái nào có giọng nói và hình dáng giống đến như thế, không có người nào mà hội tụ những tinh hoa ấy lại mặc chiếc áo sơ mi sọc đen…
- Dạ. – Tôi gật đầu cái rụp vì muốn nhanh nghe đáp án.
- À, bé ấy đi theo đường này nè – Cô gái ấy chỉ về hướng bán đồ cho Nam.
- Dạ, cảm ơn ạ – Tôi xoay người lại chuẩn bị cong chân lên mà chạy đến khu vực ấy tìm em.
Nhưng…
- Hỏi người ta thế kia mà không mua gì thì kì lắm. – Lúc đó tôi còn bình tỉnh nghĩ đến chuyện đó nữa đấy
Chạy đến gian hàng ấy…
- Hihi, cô ơi, cô gái lúc nãy mua gì thê ? – Tôi ngại khi hỏi việc này.
- Một tấm gỗ khắc chữ Tâm cháu. – Cô chủ nhanh chóng trả lời.
Tôi hơi bất ngờ, chắc chắn rằng Bạch Yến tặng mình chứ không ai khác vì theo tôi biết thì em chỉ quen một mình tôi tên Tâm mà thôi. Một cảm giác vui đang ngự trị trong người thay thế cho cảm giác hụt hẫng. Tôi chẳng thể nào kiểm soát những cái thứ cảm giác ấy trong người mình, thật khó hiểu, đến bản thân mình cũng không biết tại sao cả.
- Thế làm cho cháu một tấm gỗ có khắc chữ Bạch Yến nhé, đẹp đẹp nhe cô. – Tôi quyết định.
- Hihi, cháu lựa tấm gỗ đi ?
Tôi tìm đi tim lại thì quyết định lấy tấm gỗ hình trái tim, chẳng biết tại sao con mắt mình cứ dán vào tấm gỗ ấy nữa…
- Lúc nãy cháu gái kia cũng mua tấm gỗ này nữa – Cô chủ bán hàng nói.
Chap 105:
Tôi nghe như đang có tiếng sét đùng đùng bên lỗ tai của mình, không thể nào tin được, cái sự lựa chọn của tôi lại trùng hợp với sự lựa chọn của em đến như thế. Liệu rằng có bao nhiêu người chỉ nói đây đơn giản là một sự trùng hợp thôi, tôi thì không cho nó là như thế dù đầu óc của mình đang suy nghĩ theo hướng như thế. Thật sự một sự bất ngờ đầy to lớn. Không phải nói như thế nào… Cuộc đời là thế…
Nếu ở đây không phải là cái hội chợ mà đang đứng trước một ngôi nhà của ai đó thì tôi đang chắc chắn rằng mình đã bị công an tóm từ lâu vì nghi vấn rằng ăn trộm. Cô chủ bán hàng đang khắc cái tên đẹp đẽ ấy lên tấm gỗ mà tôi lựa chọn một cách đầy trùng hợp, lòng không yên tý nào có một cái gì đó đang hối thúc tôi phải làm một điều gì đó nếu không sẽ không kịp và hồi hận cả đời. Cái đầu cứ láo lia láo lét nhìn xung quanh để mong tìm kiếm được người con gái ấy nhưng tất cả lại một lần nữa chìm vào thất vọng.
- Xong rồi cháu ơi ! – Giọng nói của cô chủ thất bỉnh tôi.
Tôi niềm nở móc tiền ra trả cho người ta rồi sau đó bỏ cẩn thận vào cái túi để mong rằng nó không mất cho đến khi đi vào bàn tay ấm áp của Bạch Yến. Trước khi bước đi thì lỗ tai và bộ não của tôi phải làm việc một cách bất ngờ..
- Cảm ơn cháu nhé.
- Dạ
- Hihi, hai đứa đẹp đôi quá – Cô chủ mỉm cười rồi ” tặng ” cho tôi câu nói vừa rồi.
Tôi đứng khựng cả những bước đi, cái chân nặng hơn bao giờ hết, đứng lại và ngẫm nghĩ về câu nói vừa rồi của cô chủ ấy. Chẳng hiểu tại sao trong đầu tôi lại có những ký ức đầy quen thuộc về câu nói ấy, hinh như đã nghe ở đâu đó một lần và được trí não tôi lưu nhớ. Đúng rồi câu nói ấy cũng chính là một người phụ nữ bán hàng nói nhưng lúc đó có em bên cạnh,… Liệu rằng có một sụ trùng hợp nào nữa ở đây chẳng ?
Tôi bước đi trong những rối bời mà đang suy nghĩ chưa có lời giải đáp, người con gái ấy với tôi có thật sự trùng hợp những chuyện ấy đến như thế. Dẹp qua những phiền phức ấy, tôi nhanh chóng chạy qua nơi bán quần áo nam mà cô chủ bán hàng vừa rồi chỉ dẫn cho mình.
Trong đầu tôi cứ muốn chạy sang gian hàng bán bán đồ chơi, hai gian hàng này nằm sát nhau và rất gần nhau nhưng trái tim lại mách bảo phải đi vào nơi bán đồ quần áo nam, hai cứ thứ ấy đang đấu tranh trong bản thân của mình. Lần này có lẻ trái tim đã chiến thắng rồi. Tôi chạy khắp nơi, hết ngõ ngách trong gian hàng bán quần áo, những người đi mua đồ cứ như đi trẩy hội, còn người đứng trên đường thì cứ như mình đang tham gia một hội gì đó rất đông người.
Đầu óc cứ quay cuồng cuộng, tôi nhìn tứ phía để tìm kiếm Bạch Yến nhưng chẳng thấy đâu cả. Không biết tôi hoang tưởng hay là đang làm đúng nữa, Bạch Yến chỉ có một mình mà thôi mà tôi đi kiêm, trong khi đám bạn rất đông lại không đi. Chẳng hiểu nổi được bản thân của mình khi đó nữa. Nhất là khi nghe cô chủ bán hàng nói tôi và Bạch Yến chọn tấm gỗ giống nhau thì có một niềm vui không tả xiết nhưng sau đó cái niềm vui ấy chiềm vào trong sự thất vọng khi không tìm thấy em. Cảm xúc của bản thân mình mà tôi không thể kiểm soát được, điều này chẳng ai lý giải được…..
Tôi đứng lại nơi bán quần áo sơ mi nhìn xung quanh một cách đầy mệt mỏi, mọi hy vọng tìm kiếm người con gái ấy ở khu bán hàng này đã trở về con số 0 tròn chỉnh, tôi chỉ biết đứng đó xoay đầu nhìn thêm một lần nữa để xác định rằng mình không bỏ sót qua chi tiết nào cả, một nỗi niềm cô đơn trong người. Tôi cảm thấy mình như trơ trọi một mình ở một nơi tận cùng của trái đất vậy ấy, cô đơn, lạnh lẽo, bơ vơ chẳng có ai cả.
Trái tim gần như đau thắt chẳng hiểu tại sao, một niềm lo lắng không biết nó xuất phát từ đâu đến, những tiếng nói ồn ào nhưng cái lỗ tai trở nên ù từ khi nào, chỉ biết ở phía trước là một con đường mà mình không xác định được. Những giọt mồ hôi đã rơi…. có lẽ vào buổi tối ông trời mới ngước mặt xuống nhìn trần thế, có lẽ cũng chính ông trời đã sắp đặt cho số phận cho hai đứa tôi lại gần nhau…
Tôi gần như thất vọng thì vuốt mặt nhìn vào quầy bán quần tây thấy một bóng dáng người con gái hiện hữu trước khuôn mặt của mình, lần này không cần mất nhiều thời gian để xác định rằng đó là em, tin tưởng vào chính bản thân của mình và những điều kì la xuất phát trong người.
Dòng người như muốn thử thách tôi, cứ cản những bước chân ấy nhưng tôi đâu có chịu thua trước hoàn cảnh bao giờ đâu…
- Nước sôi – Tôi nói như muốn hét vào mặt.
quả thật cách này có hiệu quả, mọi người tản ra để lại một con đường thẳng cho tôi chạy đến, khoảng cách đến người con gái ây chỉ tính bằng từng bước, tôi không làm gì cả cứ lặng lẽ đi phía sau nhìn dáng người mảnh mai ấy. Em bước vào gian hàng bán những chiếc áo, tôi đã thấy trên tay cầm một chiếc bọc màu đen nhung không biết trong đó đựng gì.
Đúng là con gái đi mua hàng có khác, đi hết chỗ này đến chỗ khác, lựa hết hàng này đến hàng khác. Tôi cứ nghĩ rằng em đi mua cho người cậu của mình….
Hình như Bạch Yến mệt thì phải nên quyết định đi ra khỏi khu vực đó, tôi cứ đi theo sau giữ một khoảng cách nhất định với lại người con gái này ít khi quay mặt về phía sau nên không bị phát hiện… Đến đoạn gần đến cổng thì bỗng nhiên có một đám trai tiến đến nắm án ngữ trước mặt tôi, tôi cứ nghĩ là người ta đang đi nên không có gì lo lắng. Khoảng cách giữa tôi và em tăng lên sau khi hai người đấy chen vào, cứ điềm tỉnh bước đi xem như không có chuyện gì… Bỗng tôi thấy hai thằng đó nói gì đó nhưng tiếng nhạc rất lớn không thể nào nghe được, nói xong rồi chỉ trỏ vào người con gái ấy. Tôi biết là điều chẳng lành với đám hớp bi ất ơ này vì cái đầu như con tắc kè, lỗ tai lại đeo bông nữa. Xác định được là máu dâm dê trong hai thằng đấy nỗi dậy khi thấy người đẹp…
Tôi phóng người nhanh lên cùng lúc đó cánh tay của thằng kia nắm lấy cánh tay của trái của Bạch Yến, tôi nhanh chóng đẩy cánh tay ấy ra sau khi gần đụng vào tay em. Tôi định nắm lấy bẻ nó nhưng thôi đi chơi không muốn gây phiền phức, tự nhiên tôi nắm...

<< 1 ... 64 65 66 67 68 ... 100 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status