mày với cậu ta cãi nhau chứ gì nên cậu ấy mới bỏ đi theo gái đúng không.
Kim Anh hú hồn tưởng Chi Mai đoán mình và Trịnh Kim chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi. May là Chi Mai lại nghĩ khác. KimAnh thở phào nhẹ nhõm. Cô gật đầu, giả vờ buồn buồn:
- Đúng rồi. Thôi về đi, ở đây giây phút nào là nhục giây phút ấy.
- Sao không nói sớm. Đi về.
Hai người lên xe đi về.
Hữu Thiện khoác tay Trịnh Kim tươi cười nói:
- Mình đi ăn nhé. Cũng 5rưỡi rồi.
- Ừ.
Hữu Thiện không hề vừalòng với thái độ miễn cưỡng của Trịnh Kim nhưng vẻ mặt cô vẫn không biểu lộ ra ngoài. Hữu Thiện không biết như nào chỉ cần có Trịnh Kim bên cạnh và làm cho Kim Anh không thể gần Trịnh Kim là cô thoả mãn rồi.
6rưỡi…Trịnh Kim đưa Hữu Thiện về nhà cô rồi anh vòng xe qua nhà Tử Kỳ.
9h…rồi…
Kim Anh ngồi xem phim mà ruột gan cứ nóng hết cả lên.Cô làu bàu:” Đi đâu mà suốt cả buổi chiều đến 9h vẫn chưa về vậy”. Kim Anh đói quá. Cô vào trong bếp mở tủ lạnh lên “Trả còn gì trừ mấy chai sữa bò” Kim Anh thở dài ngao ngán, cô đóng tủ lạnh lại ngồi chống cằm trên chiếc bàn ăn trong bếp.
Trong túi cô bây giờ trả còn đồng nào. Chỉ còn tiền mừng hồi đám cưới trong thẻ.Cô vẫn chưa đụng tới lần nào. Kim Anh rất ngại khi dùng đến số tiền ấy mặc dù nó đã thuộc về mình, Trịnh Kim cũng rất hào phóng khi đã nhường hết số tiền mừng vào tài khoản của cô mà không lấy xu nào.
Kim Anh xoa bụng. Thường ngày Trịnh Kim hay đưa cô đi siêu thị mua đồ đương nhiên hầu bao sẽ là cậu. Hôm nay TRịnh Kim đi chơi với gái rồi, cô cũng đói luôn.
Kim Anh lững thững ra ngoài phòng khách nằm phịch xuống bộn salong xem phim tiếp để quên đi cơn đói.Cô ngủ quên lúc nào cũng không biết.
10h…
Trịnh Kim mở cửa thay dép vào nhà.Cậu thấy Kim Anh đang nằm giang chân giang tay chình ình ngoài ghế. Trịnh Kim đi lại quẳng túi sách da xang một góc ghế đơn. Cậu cúi người lay cô dậy:
- Này…vào kia ngủ không bị lau lưng đấy…
Trịnh Kim đã cố lay người cô rồi mà Kim Anh vẫn ngủ như chết. Cô trở mình quay người xang hướng khác. Trịnh Kim thở hắt ra. Cậu khom người.Nhẹ nhàng bế Kim Anh lên đưa cô vào phòng ngủ. Trịnh Kim từ từ đặt Kim Anh xuống giường chẳng may mất đà ngã ập xuống,mặt cậu chạm mặt Kim Anh và đương nhiên là môi cũng chạm môi. Kim Anh giật mình mở bừng mắt. Trịnh Kim cũng trố mắt ra…2 cặp mắt tròn xoe nhìn nhau…
Kim Anh vội vàng co chân đạp Trịnh Kim ngay giữa bụng khiến Trịnh Kim đau điếng, ôm bụng ngồi bệt
dưới sàn nhăn nhó. Kim Anh sờ tay lên môi mình quát:
- Cậu,cậu vừa có hành động dê già gì vậy.
Trịnh Kim ngẩng đầu lên lườm cô, tay vẫn ôm bụng đau nhói:
- Đầu óc đen tối.
Kim Anh mặt đỏ bừng bừng,bịp miệng lại nói:
- Chẳng phải cậu nhân lúc tôi ngủ nên nên…ấy ấy à – Kim Anh cố nói giảm nói tránh.
- Ấy ấy cái gì, điên khùng – Trịnh Kim ôm bụng đứng dậy bực mình đi ra ngoài, cậu lẩm bẩm “làm ơn mắc oán”
Kim Anh ngồi lại một mình trong phòng, tim vẫn còn đập mạnh, hai má nóng ran.Cô lẩm bẩm độc thoại một mình, tay sờ sờ lên môi:
” Sao cậu ta lại lén hôn mình “.
Kim Anh cắn môi suy nghĩ mông lung. Một lúc sau Tr ịnh Kim vẫn không trở lại phòng.Kim Anh len lén đi ra ngoài, ngó xem cậu đâu thì thấy Trịnh Kim đang nằm ở ghế salong.
Cô rón rén đi tới nhìn Trịnh Kim đang nhắm mắt, đầu óc cô cứ thắc mắc sao có chuyện Trịnh Kim lại hôn lén mình thế.
Kim Anh nhìn cậu một lúc bỗng à lên vỗ tay vào trán ” Nãy mình nhớ là nằm ngoài đây,xong ngủ gật. Khi ngủ mình có cảm giác lâng lâng như ai đó đang nhấc bổng mình lên…Chẳng nhẽ…”
Kim Anh trố mắt tròn vo nhìn Trịnh Kim “Chẳng nhẽ cậu ta đang bế mình vào phòng…Nhưng mà sao lại hôn mình” Kim Anh gãi gãi cằm suy nghĩ. Dù đã nghĩ đến mọi trường hợp rồi cô vẫn không thấy hợp lý mấy. Tò mò trong lòng Kim Anh càng ngày càng tăng lên. Chẳng nhẽ cô lại đập Trịnh Kim dậy hỏi cho ra lẽ.
Kim Anh tiến lên đứng gần chỗ bộ xalông giường. Ánh mắt chăm chú vào gương mặt “khả ái”của Trịnh Kim.Cô nghiêng đầu qua nghiêng đầu lại lông mày đan chặt vào nhau, tay chống cằm quan sát cậu. “Đẹp trai thật. Lần đầu tiên Kim Anh có dịp nhìn TRịnh Kim tỉ mỉ như vậy và đây cũng là lần đầu tiên cô thừa nhận vẻ đẹp của Trịnh Kimmột cách tuyệt đối.Công nhận nhìn gần những đường nét trên khuôn mặt của cậu thật hoàn hảo.
Kim Anh mải mê ngắm mà không biết rằng Trịnh Kim biết hết. Cậu thấy nhột nhạt khi người khác cứ chăm chăm nhìn mình thế nhất là Kim Anh nữa chứ. Trịnh Kim mà mở mắt ra bây giờ chắc chắn Kim Anh sẽ ngượng lắm đây khi bị bắt qủa tang nhìn trộm Trịnh Kim đang ngủ. Biết thế nên Trịnh Kim cứ nhắm mắt, nhưng anh không thể chịu nổi cảm giác bị Kim Anh soi thế này nữa. Trịnh Kim liền làm động tác trở mình.Kim Anh giật mình tửởng cậu tỉnh, cô vội giả vờ cầm ly nước trên bàn lên,nghiá sang Trịnh Kim thấy cậu vẫn ngủ chỉ là đổi tư thế nằm úp thôi. Kim Anh vuốt ngực “hết hồn”. “Mà sao mình lại ngắm tên này”. Cô tự hỏi mình và cũng không có câu trả lời nào. Kim Anh định quay người về phòng thì bước chân cô lại không nghe theo.
Chợt Kim Anh nảy ra một ý định.Cô quay người lại nhìn TRịnh Kim đang ngủ,nở nụ cười gian xảo.
Kim Anh nhẹ nhàng bước lại phiá mặt Trịnh Kim đang quay xang, cô lấy điện thoại trong túi ra nhanh tay chụp lia liạ vài kiểu ảnh của Trịnh Kim. Máu tham trong Kim Anh dâng lên, cô không thoả mãn với mấy kiểu cỏn con này mà còn tìm mọi góc độ để chụp Trịnh Kim.
Đương nhiên là nghe tiếng flas là Trịnh Kim biết chứ. Cậu đã cố chịu đựng để Kim Anh chụp vài bô rồi mà mãi cô vẫn không ngừng tay. Trịnh Kim không chịu nổi nữa.Anh ngồi bật giậy làm Kim Anh hoảng hồn suýt rơi máy.
Trịnh Kim quát:
- Cậu có để cho người khác ngủ không vậy.
- Thì ngủ đi ai nói gì. Thôi ngủ ngủ đi tôi về phòng hehe… – Kim Anh cười cười rồi tót luôn về phòng.
Trịnh Kim bất lực nhìn theo.Mà cậu cũng không hiểu Kim Anh chụp mình làm gì “chẳng nhẽ…” Trịnh Kim bất giác mím môi cười “Kim Anh bắt đầu yêu cậu nên mới chụp ảnh làm nên chẳng hạn hay để ngắm gì đấy”
Trịnh Kim đặt người nằm xuống,mắt nhìn lên chùm đèn pha lê treo trên trần nhà,môi hé nở nụ cười hạnh phúc.
…
Lập H
àn đang đi ngoài đường thì thấy Kim Anh đang đi ra khỏi một cửa tiệm rửa ảnh.Anh cho xe tấp vào lề, Kim Anh đang dắt xe thì thấy Lập Hàn, cô cười nói:
- Ơ anh đi đâu vậy.
- Anh xang nhà bạn. Em vào rửa ảnh à.
Kim Ah cầm phong bì một tệp ảnh,cười nói:
- Ờ. Đang làm ảnh để kiếm cơm.
Lập Hàn không hiểu, anh nheo mắt hỏi:
- Là sao.
Kim Anh cười cười, hếch hếch lông mày:
- Nói anh cũng không biết đâu. Em mà làm ăn được vụ này mai s ẽ khao anh đi ăn.
Lập Hàn nhìn mặt Kim Anh gian gian nhưng cũng không hỏi thêm,anh gật đầu cười:
- Nhớ mồm đấy nhé. Thôi anh đi có việc trước. Có gì gọi cho anh.
- Ôkê.
Lập Hàn cười rồi cho xe vụt đi. Chuyện anh muốn nói với cô vẫn chưa mở lời được nhưng thôi để sau cũng được. Kim Anh cho xe về nhà. Trong lòng cũng thấy tội lỗi với Trịnh Kim đôi chút nhưng dù gì cũng đang hết tiền tiêu cô đành làm vậy thôi.Dòng đời sô đẩy.
Sáng hôm sau Kim Anh dậy thật sớm, cô dục Trịnh Kim dậy đi học. Chưa no giấc Trịnh Kim cố chần chừ nằm thêm một lúc nữa nhưng Kim Anh đâu chịu để yên, bằng mọi thủ đoạn Kim Anh đã bắt anh dậy.Trịnh Kim bực mình,ném chiếc gối ôm xang 1 bên, miễn cưỡng ngồi dậy,vò đầu:
- Ngủ tí cũng không yên. Sao mình có thể chịu đựng con ranh này 3tháng rồi cơ chứ.
Trịnh Kim làu bàu, rồi đứng dậy lững thững vào toilet làm vệ sinh. Kim Anh nghe hết Trịnh Kim càu nhàu nhưng cô vẫn vui vẻ để yên.
Kim Anh hớn hở đến lớp. Cô lôi trong cặp ra một phong bì bên trong đấy chứa một xấp ảnh đặt lên bàn.Chi Mai ngồi cạnh,nhìn Kim Anh hỏi:
- Cái gì đây.
- Cần câu cơm – Kim Anh cười tươi nói.
Chi Mai không hiểu gì,cô cầm phong bì dày cộm đấy lên mở ra xem.Chi Mai trốmắt với những tấm hình chụp Trịnh Kim. “Good~~~”.
Chi Mai mắt long lanh nhìn những tấm hình quá đẹp như sao Hàn ấy.
Chi Mai vừa xem những tấm hình đấy, miệng nói lia lịa:
- Mày định làm gì với số ảnh này.
- Đoán xem – Kim Anh bí ẩn nói.
Chi Mai dừng tay dở ảnh xem,cô từ từ nhìn xang Kim Anh:
- Không lẽ…mày định bán mấy tấm hình này.
- Không sai thì đúng là như vậy.
Chi Mai trố mắt hỏi lại:
- Thật à.
Kim Anh gật dầu khẳng định:
- Bán đi để lấy tiền trả nợ mày nữa chứ.
Chi Mai bỗng đánh vào tay Kim Anh:
- Sao mày lại vậy. Dù gì đấy cũng là chồng mày mà. Hoá ra hôm qua mày vay tiền tao gấp để dùng vào việc này à.
- Thì sao. Đang móm đây.
- Nhưng…
- Nhưng nhị gì. Thôi tao đi quảng cáo đây.
Kim Anh dựt phắt xấp ảnh trên tay Chi Mai lăng xăng đi đến mấy cô bạn cùng lớp fan ruột của Trịnh Kim cười hớn hở chào hàng.Mấy cô nàng fan cuồng của Trịnh Kim mắt sáng long lanh tranh nhau bu l ại chộp vội vài tấm xem rồi hỏi giá mua. Kim Anh cười hớn hở với thành qủa thu được cô nói:
- Giá hữu nghị nhé. 30k một bô.
Nghe vậy mấy cô nàng liền nhao nhao lên nhanh tay khươ vài ba tấm rồi đưa tiền cho Kim Anh r ồi c ầm ảnh giữ khư khư tấm ảnh trong tay ngắm,miệng liên tục suýt xoa:
- Công nhận, nhìn cậu ấy Tây thật.
- Ngủ mà cũng đẹp trai nữa chứ.
- Nhìn góc nào cũng nuột…chẹp…chẹp…
Có cô nàng nhìn ảnh Trịnh Kim mà tay ôm miệng cho khỏi trào nước dãi ra ngoài. Kim Anh cười tít mắt với vụ làm ăn thành công rực rỡ của mình. Đấy chỉ là mới ở trong lớp thôi, ra mấy lớp khác chắc cháy ảnh luôn quá.Cũng may Kim Anh cũng rửa kha kha không ít lắm.
Hữu Thiện vừa lúc ấy đi vào lớp. Xấp ảnh trên tay Kim Anh không lọt qua mắt cô. Hữu Thiện lao vào vòng vây quanh Kim Anh, cô cầm mấy tấm ảnh của Trịnh Kim đặt trên bàn lên ngắm nghía,rồi nhìn xang Kim Anh nhíu mày hỏi:
- Ơ sao cậu lại có hình của tiểu Kim.
Kim Anh đang mải thu tiền, cô vừa cười vừa trả lời mà không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hữu Thiện:
- Mua đi. Hình Trịnh Kim đấy.
- Biết rồi.Mà tớ hỏi tại saocậu lại chụp được ảnh lúc tiểu Kim ngủ.
Lúc này mấy cô nàng kia mới ớ người ra:
- Đúng rồi. Sao cậu có hình này.
Kim Ah thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, hỏi dồn mình. Kim Anh đâm ra lúng túng:
- Ờ ờ thì tớ…đúng rồi…à tớ nhờ Tú Anh rình lúc cậu ta ngủ chụp hộ ấy mà…mọi người thông cảm, đang đói nên kiếm ít tiền…hìhì…
- Ồh.- Mọi người gật gù cũng tin thật nên không hỏi gì nữa.
Chỉ riêng Hữu Thiện vẫn không tin mấy. Cô nói:
- Cậu còn bao nhiêu ảnh của tiểu Kim nữa, tớ mua hết.
Kim Ah nghe xong, cố sáng mắt nhìn Hữu Thiện vị khách sộp nhất ngày, Kim Anh vội vàng thu gom số ảng chưa bán trên bànlại đếm,cô nói:
- Còn 12 tấm nữa. Nếu cậu lấy hết tớ lấy tròn giá 10 tấm thôi.Khuyến mãi hai tấm nhé.
Hữu Thiện gật đầu. Lấy tiền trong túi sách ra đưa cho Kim Anh rồi cầm lấy xấp hình . Kim Anh cười đến nỗi không cả ngậm miệng vào được, Chi Mai ngồi một chỗ nhìn bạn trong đám con gái mà lắc đầu bó tay.
Kim Anh về lại chỗ ngồi, lôi tiền ra lẩm nhẩm tính. Tổng cộng được 900k trừ cho tiền vốn đi rửa ảnh là 360k thì cô lãi được 540k. Kim Anh cười tít mắt:
- Haha…lãi to rồi.Cứ như này thì giàu to.
Kim Anh đưa cho Chi Mai 400k, nói:
- Đây trả nợ mày.
Chi Mai cầm lấy, miệng nói:
- Mày không thấy quá đáng với Trịnh Kim à.
- No,no – Kim Anh chỉ cần thấy tiền là quên hết. Tự dưng chụp vài tấm ảnh là có tiền công.
Chi Mai chịu thua lắc đầu. Kim Anh lấy điện thoại rồi ra ngoài hành lang gọi điẹn hẹn Lập Hàn như lời đã hứa.
Ai ngờ Hữu Thiện từ một góc đã nghe thấy hết cuộc hẹn ấy,cô cười khẩy “để xem cậu cười được đến khi nào”. Hữu Thiện cầm xấp hình trên tay,môi nhếch lên cười nhìn Kim Anh vào lớp với ánh mắt đầy cạm bẫy khó lường. Cô nhìn qua một lượt ảnh rồi cất nó vào trong cặp.
…
Kim Anh cùng Lập Hàn chọn một chỗ trong quán bánh xèo. Họ không chú ý một đôi đang ngồi sau mình.
Trịnh Kim nhỏ giọng nói:
- Cậu hẹn tôi ra đây làm gì.
Hữu Thiện ngồi hướng mặt ra ngoài đường còn Trịnh Kim thì quay mặt vào trong đối diện cô nên chỉ Hữu Thiện mới thấy được đôi Kim Anh đang đi vào. Lúc thấy Kim Anh và LậpHàn xuất hiện, Hữu Thiện liền vờ làm rơi khoá xe xuống dưới đất, cô cuí xuống cố ý tránh cho Kim Anh không nhìn ra mình. Đến khi họ ngồi xuống cô mới ngẩng mặt lên.Cũng may là Kim Anh ngồi ngay vị trí đối lập với Trịnh Kim hai người quay lưng vào nhau. Nên không hề biết đến sự có mặt của đối phương.
Trịnh Kim hỏi mà không thấy Hữu Thiện nói gì, anh nhíu mày:
- Không có gì thì tôi về đây.
Trịnh Kim đứng dậy.Hữu Thiện nhanh tay kéo tay anh ngồi xuống rồi mới nói nhỏ hơn bình thường:
- Ăn đi rồi tớ có chuyện muốn nói với cậu.
Lập Hàn là người gọi xuất nên mọi chuyện vẫn chưa lộ.Hữu Thiện cố kéo dài thời gian Trịnh Kim nán lại. Cậu không hiểu cô có ý đồ gì nữa, Trịnh Kim ngồi nhìn Hữu Thiện ăn.
Kim Anh tươi tỉnh nói:
- Em giữ đúng lời hứa rồi nhé.
Trịnh Kim giật mình nghe giọng nói quen thuộc ngay sau lưng mình,cậu quay lại nhìn. Trịnh Kim nghiêng người xang nhìn người con trai đối diện. Đúng tên ấy rồi. Còn kia thì chuẩn là Kim Anh cậu chắc chắn không nhầm.Hữu Thiện nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của TRịnh Kim,cô mỉm cười thoả mãn nhưng vẫn giả vờ chú ý ăn.
Lập Hàn bỗng nổi hứng tò mò nhìn Kim Anh hỏi:
- Lần trước em nói kiếm ăn gì vậy anh vẫn chưa hiểu.
Kim Ah hãnh diện khoe về thành tich của mình:
- Nói cho anh cái này anh đừng nói cho người khác nhé.
- Yên tâm đi.
- Em rình được lúc Trịnh Kim tức là N01 trường mình ấy đang ngủ, em làm được vài bô rồi đi rửa ra xong bán cho mấy nhỏ mê zai trong lớp kiếm ít lãi nên mới có tiền mời anh ăn đây
Lập Hàn vờ ngạc nhiên:
- Sao em lại rình được lúc cậu ta ngủ.Chẳng nhẽ…2 người ở chung nhà à.
Kim Anh lúng túng,cô ấp úng phủ nhận:
- Không. Thì tại em đi cùng Tú Ah đến nhà cậu ta chơi mà.
- À ra vậy.- Lập Hàn gật gù.
Trịnh Kim nghe được mẩu chuyện. Sắc mặt cậu biến đổi dần dần, ánh mắt tối sầm, mọi giác quan như tê liệt hoàn toàn. Hữu Thiện cười thầm hả hê với những gì xảy ra theo chiều hướng mình dự tính. Trịnh Kim bỗng đứng dậy, gương mặt tái lại. Trịnh Kim đi nhanh ra ngoài, cậu đi ngang qua bàn của Kim Anh mà không thèm nói câu nào. Hữu Thiện thấy vậy liền đặt tiền lên bàn lồi chạy theo sau. Kim Anh ớ người ra nhìn hai người quen quen. Cô lẩm bẩm “Chẳng phải Hữu Thiện với Trịnh Kim sao?”. “Sao họ lại đi chung,lại còn kẻ đi trước người chạy theo sau, hai người họ cãi nhau à?” Kim Anh mải suy nghĩ mà không để ý Lập Hàn đang gọi mình.
- Này… – Lập Hàn nhíu mày nhìn cô – Em sao vậy?
Kim Anh giật mình đáp:
- Ờ không. Thôi ăn đi anh.
…
Bên ngoài Hữu Thiện đuổi kịp Trịnh Kim, cô kéo tay anh lại nói:
- Sao tự nhiên cậu bỏ đi vậy. Tớ chưa nói chuyện cần nói mà.
Gương mặt Trịnh Kim lạnh băng đáp:
- Muốn về được không.
Hữu Thiện không nói gì thêm,cô lôi xấp ảnh trong túi xách ra đưa cho Trịnh Kim.
- Cậu cầm lấy.
Trịnh Kim nhíu mày dở ra xem ” sao nó lại nằm trong tay Hữu Thiện.”
Hữu Thiện khoanh tay trước ngực, nói giọng châm chích:
- Cậu đang thắc mắc sao tớ có đúng không.
- Nói – Trịnh Kim dục.
- Kim Anh bán cho tớ đấy – Hữu Thiện nhẹ nhàng nói.
- Sao cơ – Trịnh Kim lùng bùng lỗ tai, cậu nhíu mày nhìn Hữu Thiện.
Cô lại tiếp:
- Cậu đã nghe những gì trong kia Kim Anh nói rồi chứ. Kim Anh bán ảnh cậu đi để mời Lập Hàn đi ăn m ừng vụ làm ăn lợi nhuận này đấy.
- Thì sao.- Trịnh Kim bỗng nhiên tỏ ra bình thản đáng kinh ngạc.
Hữu Thiện cũng đờ người với phản ứng của cậu,nó không có chút gì gọi là tức tối. Cái Hữu Thiện chờ là sự nổi giận của Trịnh Kim.
Trịnh Kim cười nhạt cầm xấp hình dơ lên trước mặt Hữu Thiện nói:
- Đừng nên giở trò với người giúp mình.
Nói xong cậu cầm xấp ảnh bước đi để lại Hữu Thiện với trạng thái tức tối. Cô nhìn theo bóng dáng cậu xa dần.
Hữu Thiện không thể thấy được sắc mặt của Trịnh Kim khi vừa quay lưng đi. Ánh mắt cậu lộ rõ hàn khí trong đó. Cầm chắc xấp hình trong tay như muốn vò nát nó. Mọi điều cậu nghĩ về Kim Anh đều là sai cả “Kim Anh không hề có tình cảm với mình nên cậu ta mới làm như thế”. Mím môi thật chặt, thực sự cơn giận cậu đã bùng nổ “Cậu quá lắm rồi”. Trịnh Kim lấy xe phóng nhanh về nhà trong cơn gió se lạnh như lòng cậu vậy.
…
Kim Anh về nhà. Cô vui vẻ mở cửa vào trong rồi đóng cửa lại. Vừa đi vừa gọi:
- Du ơi tớ mua bánh xèo về cho cậu này… – Kim Anh ngó quanh nhà,ngó cả vào phòng bếp lẫn phòng khách đều không thấy cậu đâu.
” Cậu ta đi đâu mà không cả khoá cửa “. Kim Anh đặt túi bánh xèo lên bàn ăn
trong bếp rồi mở áo khoác ra đi vào phòng.
Vừa mở cửa ra Kim Anh đã thấy ngay Trịnh Kim đang nằm úp trên giường mình. Cô đi vào treo áo rồi quay xang nhìn cậu, môi tủm tỉm “cậu ta cũng có giá trị quá đấy chứ”. Kim Anh định ra ngoài cho cậu ngủ thì Trịnh Kim gọi giật lại:
- Đi ăn ngon không?
Kim Anh ngỡ hàng vì câu hỏi bất bình thường của Trịnh Kim. Kim Anh hỏi ngược lại:
- Sao cậu biết tôi đi ăn.
- Tôi đang hỏi cậu đấy – Trịnh Kim ngồi bật dậy, gương mặt xám xịt u ám.
Kim Anh nh ớ ra l úc n ãy c ó nh ìn th ấy Tr ịnh Kim đang t ừ h àng b ánh x èo đi ra “Th ì ra l à m ình kh ông nh ìn l ầm” nhìn cậu nói:
- Thì ngon. Tôi có mua về cho cậu đấy.
Trịnh Kim với tay cầm xấp hình trên bàn ném xuống ga giường, nhíu mày nhìn Kim Anh:
- Đây là cái gì.
- Ảnh của cậu – Kim Anh trả lời trong vô thức.
Sau câu trả lời cô nhận thấy mình đang trên đống lửa “thôi chết rồi. Bán trong lớp mà cũng bị lộ à…” Kim Anh môi run cầm cập nhìn Trịnh Kim.
- Sao cậu dám bán nhan sắc của tôi đi để kiếm tiền chứ.- Trịnh Kim lớn giọng quát làm Kim Anh giật bắn mình.
Cô lẩm bẩm:
- Rẻ gì lãi được gần 500k đấy.
- Dù gì tôi cũng là chồng cậu mà.Sao cậu có thể bán ảnh của tôi để kiếm tiền mời trai đi ăn chứ.
Kim Anh trố mắt nhìn Trịnh Kim. Tại sao cậu biết hết, cô cắn môi “chẳng nhẽ trong hàng bánh xeò đấy Trịnh Kim đã nghe thấy hết”.Kim Anh tỏ ra biết lỗi nhìn Trịnh Kim:
- Không phải là như vậy…mà…
Trịnh Kim cười nhạt cắt lời Kim Anh:
- Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu đã có tình cảm với tôi rồi đấy. Tôi sai thật rồi.
Trịnh Kim đứng dậy, lách qua người Kim Anh để ra ngoài. Gương mặt cậu lạnh băng đi ngang qua Kim...