* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Ôsin Nổi Loạn Full Chap

hỏi hết đã vui vẻ giới thiệu:
- Con là Nguyên Khang người yêu mới nhận của Chi Mai và tương lai sẽ thành con rể của mẹ.
Nghe Nguyên Khang thay đổi một loạt từ ngữ một cách chóng mặt, Chi Mai quát khẽ:
- Này,này ai là vợ cậu vậy.
- Ơ anh chỉ bảo tương lai thôi chứ đã bảo bây giờ đâu mà em phản ứng mạnh vậy.
- Cậu…
Chi Mai tức nói không nên lời, mới đây hai người còn ngại không biết nói với nhau câu gì mà giờ đã cãi nhau rầm rầm rôi. Nhìn hai đứa trẻ lòng bà Khánh Thy chợt ấm lại, bà nói:
- Thôi cho nó gọi mẹ là mẹ vợ cũng được đi con.
Chi Mai giãy nảy lên:
- Sao mẹ lại bán đứng con vậy.
Nguyên Khang cười tít mắt nói nhìn Chi Mai tức giận…
- Thế chồng không phải là con của mẹ à. Nhờ mẹ nhờ. – Nguyên Khang quay sang vừa nháy mắt với Chi Mai vừa đến bóp vai cho bà Khánh Ly.
- Ừ, ừ con nói rất đúng.
Nguyên Khang và bà Khánh Ly cùng cười vui vẻ, lâu lắm rồi mẹ con Chi Mao mới được gần gũi nhau như vậy. Hai người dù không nói nhưng cũng thầm cảm ơn anh.
Nói chuyện một lúc, bà mới la lên:
- Ấy chết, ta không biết con rể ở nhà nên không làm đồ ăn rồi, Chi Mai đi mua đồ ăn nhé. Con rể ở lại đây cùng trò chuyện với mẹ.
Chi Mai lấy làm cớ vừa nói vừa nháy mắt còn hích vai Nguyên Khang:
- Thôi mẹ, cậu ấy còn phải về nữa nhờ!
Nhưng Nguyên Khang làm như không để ý còn cười thích thú với cử chỉ vừa rồi của cô.
- Dạ mẹ vợ đã nói vậy thì con rể đương nhiên phải ở lại rồi. Vợ tương lai thấy anh nói có phải không.
Chi Mai mặt nóng bừng vừa tức vừa xấu hổ. Nghe anh nói một vợ hai cũng vợ như kiểu là lấy nhau rồi dang trong thời kì vợ chồng son.
Con lấy làm lạ tưởng cậu hiền lành sao lại mạnh mồm thế nhỉ.
- Thôi con đi mua đồ ăn đây. Không nói chuyện với hai người nữa.
- Ừ con đi đi.
Bà Khánh Ly đứng dậy buộc gọn mái tóc buông thong một câu.
- Vợ đi nhá. À, có cần anh chở đi không.
- Không cần.
Xì, tự dưng mình rước của nợ về nhà rồi.
Bà Khánh Ly tự dưng thay đổi thái độ.
- À hai đứa đi cùng nhau tiện thể để mẹ nghỉ một lát. Khụ…khụ…
Bà quay sang nhướng nhướng mắt với Nguyên Khang. Ý bảo cho hai đứa thời gian để tìm hiểu nhau. Dù gì bà cũng chấm cậu rồi/
- Vậy…con đi một lát rồi về ngay. Để hôm nay con trổ tài cho mẹ vợ nhé.
- Được được, con rể ngoan.
Bà vừa nói vừa vẫy tay cười hiền từ.
Trước giờ bà chưa thấy thái độ giận giữ của con gái mình như thế. Có lẽ sẽ còn nhiều thay đổi nữa.
Chào bà song anh chạy ra ngoài tìm Chi Mai.
- Vợ, vợ ơi đợi anh với.
Chi Mai nghe thấy tiếng của Nguyên Khang, môi mím chặt chân mỗi bước một nhanh hơn.
Thấy “vợ” không chịu nghe lời, Nguyên Khang gọi lớn:
- Vợ, vợ em đang có thai đi nhanh thế làm gì?
” Vợ, thai…”. Chi Mai nghe song tai ù ù, sững người mất mấy giây còn tưởng người đằng sau lưng đang nói ai đó.
Chi Mai chưa kịp nghĩ hết, nói là nghĩ cho oai chứ cô đang cố nuốt cho hết câu nói của anh, cầu mong không có ai nghe được lời nói bốc đồng vừa rồi. Nguyên Khang đã đến bên cạnh, bước chân anh dài chạy 1 bước bằng cô đi nhanh 2 bước, hơi thở vẫn đều đặn.
- Lại vợ chồng trẻ cãi nhau.
- Úi xời cô vợ cũng bình thường mà lấy được anh chồng đẹp trai lại biết nghĩ thế là phúc rồi còn bày đặt.
Xì…
Một làn khói trắng mỏng từ đầu Chi Mai bốc lên.
- Cậu…cậu nói cái gì vậy. Cậu mốn đi ăn đấm đấy à.
Lúc này không thể dữ vẻ thục nữ Chi Mai dơ dơ nắm tay bé xíu của mình đấm mấy phát thật đau vào người Nguyên Khang.
Người ta nói khi con gái đánh không đau thì phải trả vờ kêu đau thảm thiết còn con gái đấm đau thì phải cố mà nhẫn nhịn.
- ái, vợ ơi có gì vợ chồng trong nhà đóng cửa bảo nhau em làm vậy ngoài đường anh ngại lắm. Mà vợ đánh anh đau anh sẽ cố nhịn nhưng… ảnh hưởng đến đứa nhỏ nó có làm gì em đâu.
Ôi…Ôi cái đầu của tôi. Đau gái quá mọi người, mọi người nghe con giải thích đừng nhìn vẻ mặt của tên này là đoán linh tinh nữa được không. Aaaaaaaaa. Con thề có chúa con sẽ không bao giờ đi qua con phố này nữa.
Cô chạy một mạch vào siêu thị gần đấy.
Nhưng đằng sau vẫn có bong hình theo.
- Vợ à, em thấy cái này được không Hay cái này. Thôi lấy luôn hai loại đi.
Các em mau tập trung…
Mới tờ mờ sáng, tiếng nói chuyện xì xầm đã vang động cả khoảng sân rộng thênh thang, tiếng cười nói bàn tán hào hứng sôi nổi. Kỳ tổ chức này của trường được chia thành hai tốp 1 số đi tham quan di tích vào 1 số đi cắm trại. Đợt cắm trại này gồm 400 học sinh còn lại hầu như toàn là những người có trí hướng học tập mới đăng kí đi tham qua di tích chứ ai lại bỏ qua kì cắm trại sôi động lần này. Hơn nữa theo 1 số thông tin là các mĩ nam cũng sẽ đến nhưng không đi cùng trường.
Mọi người sau khi nhận được lệnh tập hợp thì xếp hàng lần lượt ra xe. Vừa ổn đinh chỗ ngồi xe cũng đã lăn bánh lúc ấy Chi Mai mới nhận ra sự thiếu mặt của ai đó, cô nhìn quanh rồi quay sang Kim Anh hỏi:
- Ê mày ơi, sao nãy giờ tao ko thấy Tú Anh đâu vậy. Cậu ấy ko đi à?
- Có đi nhưng mà đi riêng với bọn Tử Kỳ
- Ờ, ra vậy- Chi Mai gật gù, tiếp- Mà nãy giờ tao tia mãi mà vẫn chưa thấy Lập Hàn đâu mày ạ. Nãy đông quá nhìn không rõ giờ trả biết anh ấy ngồi chỗ nào.
- Biết ngồi chỗ nào để làm gì. Mày có chủ rồi đấy đừng có lếng phéng.
Chi Mai đánh vào tay Kim Anh, nói:
- Mày điên à tao định chỉ mặt cho mày xem thôi chứ ai làm gì. Dù gì Chi Mai này cũng giữ đạo lắm chứ.
- Để đến nơi xem cũng chưa muộn mà.
- Ờ.
Chi Mai ngồi không có gì làm cô cứ cố ngoái cổ lên trước rồi xuống sau chủ ý tìm vị trí của Lập Hàn nhưng vẫn chưa thấy gì bởi đứa thì đứng đứa thì cao quá che hết tầm mắt làm cô chẳng thể nào nhìn thấy. Vô tình Chi Mai chạm ngay ánh mắt tại gương mặt nổi trội khác thường của Hữu Thiện, mẳt Chi Mai vẫn nhìn Hữu Thiện còn cùi trỏ tay thì huých huých sang Kim Anh,. Dời mắt khỏi tờ báo H2T, Kim Anh ngước lên nhìn Chi Mai, nói:
- Gì vậy?
Chi Mai hất hất mặt về hướng Hữu Thiện đang ngồi, miệng mấp máy:
- Nhìn nhìn kìa.
Kim Anh cũng đưa mắt theo hướng chỉ của Chi Mai thấy Hữu Thiện với gương mặt trang điểm khá kĩ càng, giường như xinh hơn mọi ngày, quần áo cũng có vẻ diêm dúa hơn, đi cắm trại mà mặc váy. Chi Mai trề môi nói
- Nó đi hoạt động ngoại khóa mà làm như thi MISS TEEN ấy.
Kim Anh bật cười, lại dơ tờ báo lên đọc, miệng nói:
- Kệ nó đi.
Chi Mai nhìn Hữu Thiện một lần nữa rồi lắc đầu quay đi.
Đến nơi mọi người được dừng tại một thảo nguyên, rộng bạt ngàn thoác lên một tấm áo xanh mơn mởn nó như một bức tranh tuyệt đẹp mà tạo hóa đã dựng lên. Đây là một khu du lịch sinh thái.
Chi Mai xuống xe vừa lúc nhìn thấy Lập Hàn cô vội kéo kéo tay Kim Anh chỉ chỉ trỏ trỏ hấp tấp nói như thể cô đang nhìn thấy ngôi sao HOLIIWOD vậy:
- Kìa kìa, Lập Lập Hàn kìa.
Kim Anh nghiêng nghiêng đầu theo ngón tay chỉ của Chi Mai nói:
- Đâu, đâu cơ.
- Kia kìa, đứng cạnh thằng Nhật Đức ấy.
- Kia á. Áo ghi kia á.
- Ừ đấy. Đẹp trai đẹp trai k?
- Có nhìn mặt đâu toàn lưng lưng. M nhoày hỏi đểu tao đá.
- Ừ nhờ…hề hề…
Kim Anh căng mắt nhìn bóng dáng của Lập Hàn, có vẻ sáng sủa đây. Dáng người mảnh khảnh ấy dần quay lại…Wo…Wo…ánh nắng mờ nhạt lan tỏa quanh ngừoi hắn tạo thành một vần hào quang, Kim Anh nheo nheo mắt cố soi bằng được khuôn mặt phát sáng ấy, Lập Hàn vừa lúc ấy cũng nhìn lại cô, Kim Anh lúng túng vì bị bắt quả tang đang ngắm anh với trạng thái thèm thuồng ” dơ dơ…bị bắt quả tang nhìn trộm mới nhục chứ” trong tình trạng này Kim Anh không biết nên mếu hay nên cưởi nữa, cô định quay mặt vờ nhìn đi noiw khác thì nhận được nụ cười trong sáng như pha lê gương mặt thanh thoát như thiên thần, vẻ đẹp của anh rất rất thánh thiện, nó làm người đối diện không uống chất kích thích mà cũng phải say., Kim Anh vô thức nhoẻn miệng cười đáp lại. Chi Mai tưởng Kim Anh đang cười 1 mình, cô lên tiếng:
- Sao vậy?
Kim Anh giật mình lúng túng quay đi chỗ khác, nói:
- ko, ko có gì.

Tú Anh cùng Tử Kỳ đứng ngoài cổng nhà Trịnh Kim bấm chuông inh ỏi lên mà vẫn không thấy cậu vác mặt ra mở cửa, Tú Anh sốt ruột gọi cho cậu đến 5,6 cuộc mới có người nghe máy:
- Thằng kia mày có ra mở cửa cho tao không thì bảo.
Tú Anh nhận được ngay câu hỏi gây sốc đầu ngày dành cho mình bằng giọng nhừa nhựa ngái ngủ:
- Ai vậy ạ????
Tú Anh nuốt nước bọt, nén cơn bức xúc, nhẹ giọng nói:
- Em Tú Anh đây ạ.
Trịnh Kim bỗng bật dậy như lò xò, anh vỗ tay vào trán:
- Chết tao quên mất, chờ tí.
- Mày…
tút…tút…
Chưa kịp phản hồi Trịnh Kim đã tắt máy, anh vội vàng làm vệ sinh cá nhân, chon đại một bộ quần áo để mặc và nhét bừa thêm 3 bộ đồ nữa vào túi sách da hiệu “JK” của mình(chuyến đi 2 ngày 2 đêm theo lịch của trường), với tay cầm xâu chìa khóa, anh chạy thẳng ra ngoài mở cửa.
Nhìn thấy 2 bộ mặt hình sự, Trịnh Kim cũng phải lạnh sống lưng, anh nhoẻn miệng cười rồi nhảy tọt vào chiếc xe mui trần của Tử Kỳ.
Vừa đi Tử Kỳ vừa làu bàu hỏi:
- Mày ngủ nhiều không sợ ngu người à.
Tú Anh góp lời:
- Tao chưa thấy thằng nào ngủ quá lợn như mày.
Tử Kỳ tiếp chân:
- Một ngày thằng này nó phải ngủ đến 18 tiếng hay sao ấy mày ạ.
Tú Anh lại thêm nếm:
- Không đủ 18 tiếng thì không thỏa mãn thú tính của nó hay sao ấy.
Trịnh Kim mặc kệ 2 người đang sỉa sói đá soáy mình, cậu trườn người nằm xuống băng ghế sau, bây giờ mới lên tiếng:
- Im cho tao ngủ nhé. Dậy sớm mệt quá.
Tú Anh cũng như Tử Kỳ trợn mắt nhìn lại phía sau thì đã thấy Trịnh Kim nhắm mắt “yên giấc” rồi. 2 cậu lắc đầu nhìn nhau bất lực…
Khi nhìn thoáng đuợc mặt Lập Hàn, Kim Anh bỗng dưng có sự so sánh giữa Trịnh Kim với Lập Hàn. Mỗi người một vẻ Trịnh Kim mang tính lạnh còn Lập Hàn thì cô chưa tiếp xúc nên chưa hiểu gì nhưng nói về vẻ bề ngoài thì họ có nét gì đó tương đồng nhau. Kim Anh nhăn mày rồi bỗng à lên. Thì ra là vẻ đẹp trai. Mà cũng không phải ai trả biết là 2 người đó đều đẹp trai… Đúng rồi cũng cùng là vẻ đẹp nhìn tây tây mỗi tội nhìn Trịnh Kim có pha chút sắc lạnh nên nhỉnh hơn một tẹo. Nói là thế nhưng so ra Lập Hàn cũng trả kém gì, nhìn cậu rất đáng yêu nụ cười trong sáng như thiên thần mong manh. Kim Anh cảm gác như ai đụng vào nụ cười ấy sẽ tan biến đi mất. M ới nhìn lần đầu mà cô có cảm giác quen quen, nói toẹt ra là cô rất kết nụ cười c
ủa anh, nó làm người ta thấy một sự an lành ấm áp quanh mình.
Nếu cho Kim Anh được chọn người chồng lí tưởng là ai có lẽ cô sẽ kô ngại ngần chỉ ngay Lập Hàn, nghe mọi người nói anh hơi ngố, thế thì đã sao, khôn quá thì để làm gì cơ chứ. Tự dưng Kim Anh lại muốn Lập Hàn là người thế chỗ cho Trịnh Kim. Haziii…Kim Anh lắc đầu thở dài, quay qua thấy mọi người ai cũng tất bật dựng lều cắm trại cô cũng vội vàng chạy tới làm phụ.
Trong không khí sôi nổi của đám sinh viên thì Lập Hàn chỉ im lặng ngồi nghỉ tại một khóc ít người yên tình quan sát mọi thứ. Anh duỗi chân ngồi bệt xuống nền cỏ 2 tay chống sau ngửa mặt lên nhìn trời đôi mắt hơi nheo lại. Ở góc độ này mọi góc cạnh trên gương mặt cậu đều toát lên vẻ đẹp êm dịu như những ánh nắng ban mai kia.
Kim Anh sững sờ mất vài giây nhìn anh, trong vô thức cô chợt cầm điện thoại lên chụp lại khoảnh khắc ấy như những tên săn ảnh người nổi tiếng.
Tách…
Thế là cô đã có một pô ưng ý. Kim Anh hí hửng nhìn lại ảnh mình vừa chụp xong cô tặc lưỡi ” Mình có khiếu chụp hình đấy ch ứ…hôhô”. Nói gì thì nói phải thừa nhận 1 điều rằng người mẫu của cô cũng hảo hảo đi.
Chi Mai từ đằng sau vỗ vai Kim Anh làm cô giật mình dấu vội điện thoại vào túi, Chi Mai đi lên nhìn Kim Anh dò xét:
- Mày làm gì mà lén la lén lút vậy.
Kim Anh lảng lảng đi, nói:
- Làm gì là làm gì – Cô ngó quanh rồi lườn qua chuyện khác – Mà mãi vẫn chưa thấy thằng Tú Anh đâu nhờ.
- Nãy gìơ tao cũng trông mãi ba anh đẹp trai mà trả thấy đâu cả.
- Ơ mà tao cũng trả thấy tóc vàng mái ngố của mày đâurồi.
Chi Mai hiểu ngay ý Kim Anh muốn nói đến ai, cô đáp:
- Sao tao biết được.
Kim Anh khều khều tay Chi Mai:
- Kìa vừa nhắc đểu phát là đến luôn, thôi tao ra chỗ khác chơi, cứ tự nhiên đi nhá.
Nguyên Khang từ xa đi tới với nụ cười tươi rói trên môi. Thật rạng rỡ, Chi Mai miệng méo xệch cười lại. H ữu Thi ện t ìm Kim Anh n ãy gi ờ m ới th ấy, c ô li ền ch ạy l ại h ỏi Kim Anh:
- B ạn ơi, T ú Anh kh ông đi à?
- Có mà chắc tí nữa m ới đến, nó đi riêng cùng bọn Tử Kỳ mà.
- Ồ. Thế chắc là Trịnh Kim cũng đi nhỉ.- Hữu Thiện vừa quay đầu đi vừa lẩm bẩm- May quá đỡ tốn công mình dậy sớm makeup suốt g ần hai tiếng đồng hồ.
Kho ảng m ột 1 ti ếng sau m ọi ng ư ời đ ã d ựng l ều đ âu ra đ ấy th ì 3 ch àng “m ĩ nam” đ ồng th ời xu ất hi ện”.
Cả lũ con gái đang ngồi nghỉ mệt thấy họ lập tức những mệt mỏi tan biến hết. Chúng đổ xô ra bu quanh ba người, đứa thì cầm quạt quạt cho họ, có đứa đang định mở chai nước ra uống thấy họ liền dâng hai tay mời mọc.
Trước đó Hữu Thiện đã nhanh chân chạy đến ôm tay Trịnh Kim đi cùng cậu, thấy ai léng phéng lại gần Trịnh Kim là cô đẩy ra luôn.
Trịnh Kim để im cho Hữu Thiện ôm cánh tay vàng ngọc của mình là có mưu đồ cả, anh muốn lợi dụng cô để bảo vệ thân thể trinh nguyên của mình lành lặn thoát ra ngoài đám mê trai mắt trái tim mồm sắp chảy nước dãi này, vậy mà ai nhìn vào cũng cứ nghĩ họ là một đôi. V ừa thoát li khỏi đám lanh chanh này, Hữu Thiện vẫn dai dẳng bám theo anh, Trịnh Kim dừng lại đưa ánh mắt nhìn xuống tay, giọng nhẹ tựa gió:
- Bỏ- tay- ra.
Hữu Thiện đơ người mất vài giây. R õ ràng mới đây anh vẫn vui vẻ cho cô khoác tay thân mật mà sao bây giờ…Hữu Thiện cười hồn nhiên nói:
- Tớ không ngại đâu
- Nhưng tôi ngại.
Trịnh Kim phũ phàng rút tay ra, tiến thẳng về phía trước 2 tay xọc vào túi quần nhẹ nhàng bước đi trong ánh nắng mờ nhạt. Để lại Hữu Thiện với cả một bầu phẫn nộ “Được lắm, trước sau gì cậu cũng thuộc về tôi thôi… Cứ chờ đấy đi Hữu Thiện này muốn là kô thoát được đâu…Hừ”. Cô tức tối bỏ đi.
Với hình tượng tạo dựng trong mắt mọi người bấy lâu dù không muốn nhưng Tử Kỳ vẫn phải nhe răng ra cười khả ái với đám anh cho là ruồi nhặng này.
T ú Anh thì đúng dáng lãng tử hai tay khoác eo hai em xinh tười mặt nhăn nhở đi giữa rừng “hoa bướm”.
Tr âm Nhi đang ngồi chơi cùng Kim Anh nên không để ý mấy.
Trâm Nhi thấy ồn ào quá, tiếng bọn con gái cứ nheo nhéo lên, cô quay ra xem chuyện gì.
Xet…X ẹt…
Tiếng sét bằng ánh mắt được dừng lại nơi tay Tú Anh. Kim Anh cũng thấy, cô làu bàu:
- Cái thằng này thấy gái là tớn lên.
Trâm Nhi lắc đầu chán nản, Kim Anh cười nhẹ an ủi cô:
- Nó chỉ vui đùa với mấy nhỏ đấy thôi.
Trâm Nhi gượng cười tỏ ra thoái mái:
- Kệ đi, trả liên quan gì đến em.
Kim Anh lắc đầu. 2 bọn này cũng rắc rối thật…
10h sáng…
Tất cả 400 học sinh được chia thành 40 nhóm (không tính Trịnh Kim, Tử Kỳ T ú Anh) tổ chức cuộc thi nấu nướng.
Thể lệ:” 2 lớp đi cùng xe phải cử 3 người đại diện tham gia trò chơi này, họ phải chế biến được 4 món ăn và cả cắm hoa rồi trình bày thành một bàn ăn hoàn thiện trong vòng 40 phút . Nguyên liệu sẽ lên đăng kí từ cô phụ trách. Nếu nhóm nào thắng sẽ được thưởng 500k ”
Mọi người nhao nhao lên khi nghe thông báo, với mỗi xe có 50 người nếu nói ra 500 mà chia cho 50 người thì đáng bao nhiêu nhưng chủ yếu là “danh dự tổ quốc”, ai ai cũng hồ hởi về cuộc thi họ bầu nhanh ra ba người đại diện lên bốc thăm nguyên lệu
T ú Anh nghe có vẻ hay hay, anh nói:
- Có chơi ko? Được thưởng “hẳn” 500k cơ đấy.Mua được mấy chục đôi tông lào chứ ít gì.
- Có. Đằng nào cũng trả làm gì chơi cho đỡ buồn.
Trịnh Kim lên tiếng ngây thơ:
- Ơ, chúng mày biết nấu đồ với cắm hoa à?
- Kệ làm bừa đi.- Tú Anh nói.- Thôi thằng Kỳ lên nhận đồ đi chúng nó lấy hết rồi kìa.
- Lại là tao.
- Mày có tiếng nói mà. Đi đi.
T ú Anh chớp chớp mắt rồi đẩy người Tử Kỳ đi.
- Cô… – Tử Kỳ nhoẻn miệng cười đầy vẻ quyến rũ.
Cô phụ trách nổi tiếng là người quy tắc, cô nghiêm mặt nói:
- Tôi nhớ em không đăng kí đi cùng trường đúng không.
- Có đăng kí, nhưng mà em chỉ đi riêng xe thôi.
- Thật không?
- Thật ạ. Không tin cô cứ hỏi thầy hiệu phó.
- Tôi sẽ hỏi.
Bà phụ trách già khó tính nhìn Tử Kỳ săm soi, cô chọn trong túi ra 1 số thực phẩm toàn thứ vớ vẩn toàn rau củ quả đưa cho Tử Kỳ, thấy vậy cậu liền nói vu vơ (đầy ẩn ý):
- Cô ơi anh Thiện đã được thăng chức chưa ạ.
Cô phụ trách vừa nghe vậy liền đẩy cặp kính xệ lên mắt, nhìn Tử Kỳ. Suýt thì bà quên đi chuyện đấy, con của bà làm trong công ti của nhà Tử Kỳ bây giờ mà đắc tội với nó thỳ thế nào con mình cũng bị đì . Bà thay đổi sắc mặt 90 độ, từ hằm hằm xang tươi cười. Dù gì cũng còn lại 1 ít thực phẩm nữa với lại tốp này cũng là tốp cuối nên bà đành giao cả túi đồ cho Tử Kỳ, nói:
- Em cứ cầm về nhóm mà làm, cần gì thì nói cô giúp cho.
Xời…nghe ngọt thế. Tử Kỳ cười gật đầu rồi ôm cả đống đồ về chỗ. Tử Kỳ- Trịnh Kim- Tú Anh

do không cùng đi với lớp nào nên ba người được thành 1 nhóm tham dự cuộc thi một với tư cách đặc biệt. 3 người đều là con trai nên được miễn phần cắm hoa, có kho đối với họ nấu được thành công 4 món cũng là cả một vấn đề rồi ấy chứ. Tử Kỳ nhanh tay tìm trong túi đồ ra món anh có thể chế biến được Tú Anh cũng vậy riêng Trịnh Kim vẫn đứng lơ ngơ không biết làm gì, Tử Kỳ tay cầm bó rau mắt ngước lên nhìn cậu, nói:
- Mày đứng đấy làm gì nữa, chọn đồ mà làm đi.
- Làm gì- Trịnh Kim ngơ ngác hỏi lại.
Tử Kỳ lấy ra quả trứng dơ lên, nói:
- Làm được cái này không?
Chắc là được. Trịnh Kim nhận lấy vài quả trứng từ tay Tử Kỳ, Tú Anh không biết mình nên làm gì, thấy có hộp mỳ anh nhanh tay chộp lấy luôn, miệng cười toe toét:
- Cái này rất hợp trình độ của em.
3 cậu. mỗi người làm một món, còn thiếu một món nữa, sau 3phút bàn bạc họ đã đưa ra kế sách chung tay góp sức làm món thập cẩm tự chế.
25p sau, mọi người trong các nhóm khác có vẻ rất chuyên nghiệp, họ làm nhanh thoăn thoắt, ba người đại diện mỗi người một việc. Người thì nấu, người thỳ cắm hoa người thỳ trang trí . Kim Anh được đề cử là một trong ba người đại diện nhóm, cô phụ trách việc chế biến, cái gì chứ làm việc này thì dễ ợt đối với cô, 40p cho 4 món cũng hơi khó nhưng đối với Kim Anh cũng bình thường...

<< 1 ... 25 26 27 28 29 ... 50 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status