ngày lúc nào cũng kè kèvới con bé lớp dưới à?Nhìn vậy mà lúc cười cũng dễ thương ghê, ích kỷ quá, trước giờ chưa cười với mình lần nào, còn nạt nộ ngườita nữa.
Thấy mặt mình cả ngày buồn bã, lại hay gắt gỏng, con bạn cứ hỏi mãi. Nhớ lại lúc thấy con bé đó ôm hun hắn giữa trường, mình tức không chịu được, con gái gì mà sổ sàng hết biết. Phải chi mà mình cũng có được chút can đảm của nó…
…
Mấy bữa nay vào trường, lúc nào cũng ngáp ngắn ngáp dài, đêm nào cũng thức khuya để chat thành ra sáng nào cũng lật đật chạy tới chạy lui, rối tung cả lên.
Người gì như cú đêm, thức khuya dễ sợ, hèn chi ban ngày vào trường ngủ gục. Hên là sắp đến Tết, toàn tập quân sự, nếu không chắc bị mẹ cắt luôn máy tính. Khổ thế không biết…
Ngày cuối trước khi được nghỉ, lúc ở nhà cả đêm ngồi tự nhủ, hôm nay phải dũng cảm tìmhắn nói chuyện. Quyết tâm là vậy, sáng ra quên sạch mất tiêu, cứ lén lút đi theo người ta. Nhìn hắn nói chuyện rôm rã với mấy đứa nhóc rồi cười thật tươi, mình
cũng muốn được như vậy.
Đang buồn còn gặp chuyện không đâu. Cái thằng kia cứ cà rỡn với mình, cứ rủ đi chơi này nọ. Đã bảo không đi mà cứ lẽo đẽo theo sau mãi. Tức không chịu được. Chỉ muốn quay sang đá cho nó một cái. Sao mình thấy giống như đang chơi trò cúp bắt, mình thì làm cái đuôi của người ta, còn nó thì làm cái đuôi củamình. Bế tắc quá, bao giờ mới chấm dứt được đây…
Hết ngày, mình vẫn không nói được, ôm nguyên cục buồn cùng cái mặt chù ụ đi về nhà ăn Tết…
Mấy ngày Tết mình không đi đâu hết, ngồi buồn ở nhà không biết làm gì, suốt ngày cứ ngồi trước cái máy tính, chờ người ta online. Dù biết là không gặp, có ai giống con khùng như mình, Tết mà ngồi một chỗ. Chắc giờ này hắn đi chơi bét nhè ra rồi…
Vậy mà tự nhiên thấy nick sáng lên, mừng ơi là mừng. Hắn cũng không đi đâu hết, cũng ngồi ở nhà, hóa ra không chỉ có mỗi một mình mình khùng. ^^
Có ngày, mình ôm khư khư cái máy, ăn sáng cũng chat, ăn trưa cũng chat, ăn chiều cũng vậy. Mẹ tức quá mắng cho một trận, mới đầu năm mà bị mắng, xui cả năm rồi. Híc. Năn nĩ ỉ ôimãi, mẹ mới chịu không rút dây mạng. Nhìn bao người khác hạnh phúc,
còn mình thì lúc đói lúc no với tình cảm, mà tên đáng ghét kia còn không biết mình là ai nữa chứ. Chẳng lẽ cứ như vậy hoài sao. Buồn quá.
…
“BUZZ !!!”
Vẫn là cái kiểu buzz bất chợt đó, làm giật hết cả mình. Y chang cái hôm đầu tiên chat, mình đợi mãi đến lúc ngủ gục, tự nhiên buzz một cái làm hết hồn bật dậy, đập đầu vào cái kệ, sưng nguyên một cục.
“Tui nè.”
“Hôm nay cũng không đi đâu chơi à?”
“Không, ở nhà cả ngày.”
“Lát nữa tui đi chơi với đám bạn rồi.”
“Vậy à?Đi đâu?” chợt mình thấy buồn buồn, vậy là hôm nay ngồi không một mình…
“Hẹn nhau trên Diamond, đi đâu thì chưa biết.”
“Uhm…”
“Mà quên nữa.”
“Sao?”
“Tui biết bạn là ai rồi “
“Là ai?Làm sao biết.” Giật mình, tim đập mạnh…
“Chờ chút, accept đi, tui share hình cho xem.”
“Ok…”
Tấm hình mờ mờ dần hiện rõ trước mắt. Hìnhcủa lớp mình đây mà, chụp cái hôm văn nghệ 20 tháng 11.
“Hình lớp tui mà. Có gì đâu.” Làm tưởng biết rồi, hết hồn, mà chẳng phải mình mong hắn biết sao.
“Tui biết mà.”
“Là ai?”
“Thì bạn thấy ai xinh nhất trong đó?”
“Không…không biết nữa.” Đưa tay lên ngực, tim mình đang đập rộn ràng…
“Cái cô áo tím xinh nhất. Là bạn phải không?”
“Xạo, xinh gì mà xinh.”bất chợt mình mỉm cười, mặt đỏ như gấc, ngượng hết cả người.
“Tui nói không sai chứ”
“…Ừ…Vậy bạn thấy sao?”
“Thì thấy xinh chứ sao?”
“Không phải mà…Bạn nói tui khó ưa mà.”
“Ừ thì hồi đó dễ ghét.”
“Vậy…bây giờ thế sao?”
“Thấy dễ thương, được chưa?”
“Mồm mép…”
“Thôi tui đi nha, gặp lại sau. Mà mai mốt đi họclại thì đừng lén lén đi theo tui nữa. Có gì gặp mặt nói chuyện được mà.”
“Ai thèm đi theo…”
“Thôi tui đi. Bye.”
“Bye…”
Out mất rồi, đưa tay lên mặt, vẫn còng nóng…Giờ người ta biết rồi thì sẽ ra sao?Vậylà mình không còn phải lén lút nữa, nhưng mà mở miệng bắt chuyện thấy sao khó quá. Không được, phải dũng cảm lên chứ, bố mẹ cũng bảo mình gan lỳ cóc tía mà…
…
“Đi đâu vậy bé Ni?”
“Con lên Diamond, hẹn với bạn.”
…
Nếu thật lòng thích ai đó, người ta chắc chắn sẽ biết. Còn có đáp lại hay không thì còn tùy vào duyên phận. Thôi thì cứ để mọi thứ tự nhiên vậy, chuyện gì đến sẽ đến…
Tôi mỉm cười, dắt xe ra khỏi nhà. Không khí Tết thật ấm cúng làm sao…
Không khí ngày Tết dần trôi qua, cuốn theo những cánh mai vàng đi vào dĩ vãng. Còn lũ học sinh bọn tôi đến lớp với hành trang là những cơn buồn ngủ và sự lười biếng chất đầy trong cặp, thay cho sách vở.
Đứa nào cũng gật gà gật gù, ngáp lên ngáp xuống, chép miệng tiếc rẻ những ngày được tự do ngủ nướng đến nứt cả mắt. Bọn con gáithì còn mải mê tám chuyện, khoe nhau tiền mừng tuổi hoặc những tấm hình đi chơi đây đó. Ai cũng có thu hoạch riêng cho mình…
Với tôi thì ngẫm lại, mấy ngày vừa rồi ngày ngồi ở nhà cũng không hẳn vô ích. Kể ra thì những lúc chat chit vu vơ đó cũng khá là thú vị, chúng làm tôi cảm thấy cuộc sống thường ngày hình như vừa được tô điểm thêm một chút sắc màu tươi tắn. Đỡ buồn chán hơn, đỡ nhạt nhẽo hơn, dù chỉ là chút ít thôi…
Cả bọn cố gắng lắm cũng chỉ câu giờ được tiết học đầu tiên, sang tiết sau, mọi thứ đều đâu vào đấy, nghiêm túc và hối hả. Trên bảng viết những gì, thầy đang giảng những gì, hầu như không có đứa nào quan tâm đến. Cứ nhưlà chương trình độc diễn trên sân khấu, mà ở dưới khán giả còn đang bận thả tâm hồn mình theo mây theo gió. Tôi ngồi xoay xoay cây bút, lòng thầm nghĩ có nên trốn xuống căn tin cho thoải mái hay không thì cửa lớp hé mở, một cô bé bước vào, lập tức ánh mắt của cả đám con trai đều hướng về phía đó…À, là mít ướt đây mà.
Đó là cái tên mà tôi đặt cho em vì lúc trước không biết em là ai, tên là gì. Đến khi biết rồi tôi vẫn quen mồm gọi như vậy. Kể cũng lạ, Tết mà không thèm đi đâu hết, chỉ ngồi ở nhà, lúc nào tôi ngồi vào máy là thấy em trên mạng. Nhớ lại, hồi đó mỗi lần tôi cảm giác có ai đang đi theo mình, xoay đầu lại thì luôn nhìn thấy em. Qua những buổi trò chuyện ngày Tết, gộp thêm vào những lần trước nữa, tôi biết là em thích mình, thậm chí còn nhiều nữa là đằng khác. Nhưng tôi chỉ muốn làm bạn với em thôi, một người bạn bình thường.
“Dạ, thầy cho em gửi bản photocopy bài tập tiếng Anh của cô cho các bạn…”
Em len lén đưa mắt nhìn về phía cuối lớp, chỗ tôi đang ngồi. Mấy thằng con trai nhao nhao cả lên.
“BQ nhìn tao kìa, sướng quá.”
“Mày đang mơ à, nhìn tao đấy.”
“…”
Tôi bật cười, huýt sáo một tiếng, em lập tức quay mặt sang chỗ khác, hình như có chút ngượng ngùng…
Để trêu một tí xem, tôi lấy điện thoại ra bấm số…Em giật mình, lấy tay đặt lên túi quần đang run run. Bắt gặp nụ cười khoái trá của tôi, em lườm một cái thật là đanh đá, trong lúc tôi vẫn liên tục nhá máy…
“Cả lớp trật tự.”
Ông giáo già gõ thước, lên tiếng trấn áp sự ồn ào.
“Em còn gì nữa không?”
“Dạ…không.” Giọng lí nhí.
“Được rồi, bài tập giờ ra chơi thầy đưa cho lớp trưởng phân phát, em có thể về lớp.”
“Dạ…”
Cô bé mít ướt bước ra cửa trong lúc vẫn liếc mắt nhìn, rồi đưa nấm đấm lên thay cho lời cảnh cáo. Cũng dữ dằn đấy, không hiền như mình nghĩ…
…
Đến lượt túi quần tôi run lên, có tin nhắn…
“Hay ha, dám trêu tui. Hên là để chế độ silent, không là chết rồi.”
“Có sao đâu, đùa chút mà. Hồi nãy làm gì nhìn tui hoài thế.”
“Ai mà thèm. Đang tưởng tượng à?”
“Thế à, coi như không có phước đó vậy.”
“Phước đức gì ở đây?”
“Thì được người đẹp để ý”
“Thôi đi, dẻo miệng thế.”
“Mà quên nữa, phải xưng là em với tui đó nha.”
“Mơ à?Làm gì mà tui phải gọi là anh?”
“Tui lớn hơn một tuổi. Không gọi là anh chứ là gì?”
“Thế à?Vậy tại sao học cùng khóa?Đừng có xạo.”
“Thiệt mà, hồi đó đi học trễ một năm.”
“Tại sao?”
“…”
“…”
…
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến, cả lớp nhao nhao ồn ào mặc cho ông thầy khan cả cổ dặn dò, nào là về nhà nhớ xem lại bài giảng, nhớ làm bài tập được giao…Nhiều thứ quá, tâm trí bọn nó bây giờ đang chạy nhảy ngoài kia mất rồi, làm sao nghe được những lời đó.
Tôi lấy cái mũ đội lên đầu, bước ra khỏi chỗ ngồi.
“Này, đi đâu đấy?”
Tiếng thằng Đức kế bên vang lên.
“Đi xuống căn tin, có gì không?”
“Lên lớp Anh đúng không?Hồi nãy tao thấy rồi…” Nó cười bí hiểm.
“Ừ…”
…
Tại sao lại chọn cái phòng này làm lớp của mình, nằm tuốt trong kẹt, vừa u ám vừa bất tiện. Mỗi lần muốn đi lên xuống cấu thang là phải nguyên một vòng, thật là khó chịu.
Tôi đứng trước cửa lớp, nhìn vào tìm kiếm.
“Bạn kiếm ai?”
Cô bé lớp trưởng dể thương tươi cười hỏi. Giờ mới dể ý kĩ, lớp này nhiều con gái xinh thật, hèn chi thành tâm điểm của cả khối.
“BQ có trong lớp không?”
“Có, bạn chờ chút. Q ơi…”
Cô bé xoay đầu vào cất tiếng gọi.
“Ủa mới đây mà, chạy đi đâu mất rồi?”
Tôi thừa biết là em trốn ngay khi thấy tôi rồi mà.
“Thôi mình về.”
“Không đợi một lát à?Chắc nó đi đâu đó chút thôi…”
“Không sao. Chào bạn.”
Mỉm cười bước xuống cầu thang, tôi lấy điện thoại ra, vừa đi vừa bấm:
“Tui đi xuống căn tin, trốn tiếp đi nhé. Không ra thì từ nay về sau khỏi gặp.”
…
“Này, đi gì mà nhanh thế…”
Em chạy theo xuống sân trường, vỗ vai tôi nói.
“Không phải không muốn gặp à?Sao giờ xuống đây thế?”
Tôi cười thích thú.
“Thì…”
Nhìn điệu bộ lúng túng của em, tôi bật cười.
“Mới chạy có chút xíu mà thở dốc ghê vậy.”
“Chút xíu gì?Ba tầng lầu đó…”
“Cầm lấy…”
“Gì vậy?”
“Lau mồ hôi đi. Hay muốn tui lau giùm.”
Em giật tập khăn giấy, đỏ mặt hờn dỗi:
“Không cần…”
“Ha ha…”
Từ hôm đó, cứ mỗi giờ ra chơi, không kể sánghay chiều, hoặc những lúc tan học, tôi và em đều gặp nhau, cứ ai được ra sớm hơn thì lại đến lớp tìm người kia. Không xuống căn tin ăn quà vặt thì lại tìm ghế đá dưới bóng cây tonào đó ngồi nói chuyện. Mỗi lần bắt gặp tôi vànhóc đùa giỡn hơi thái quá, ôm vai vịn cổ nhau thì ánh mắt em lại xuất hiện tia lửa. Mà hình như dần dần nhóc cũng ghét em ra mặt. Phiền phức thật, thôi cứ giả làm đà điểu, chui đầu vào cát, không nghe không thấy…
…
“Này, tao hỏi mày một chút.” Thằng H gọi tôi trong lúc đang ngồi phì phèo điếu thuốc ở quán cà phê bên đường.
“Sao?”
“Mày…đang cưa con BQ hả?”
“Điên à?” tôi cười lớn.
“Thế mày có thích nó không?”
“Cũng không.”
“Vậy đừng đi chung với nó nữa.” nó lên giọng.
“Tại sao?Là bạn đi chơi với nhau có gì bất thường à?”
“Mày biết là tao thích nó mà. Mày cứ kè kè với nó, tao thấy khó chịu, hiểu chưa.”
Tôi búng cái tàn thuốc đang cháy dở trên tay ra xa, lấy một điếu mới trong bao châm lửa.
“Tao bảo này H, mày thích nó là chuyện của mày. Có cưa được nó hay không cũng là chuyện của mày. Tao không quan tâm, cũng không xen vào, lại càng không muốn giành giật, nhưng mày đừng có ra lệnh cho tao như vậy chứ.”
“Mày đã không thích thì tránh xa nó ra. Lảng vảng ở gần làm gì?Tao không thích cái kiểu chướng mắt đó.”
“Từ khi nào mà tao phải nghe lời của mày thế?”
“Hồi đó thì chê này chê nọ, bây giờ thì lúc nàocũng đi chung. Không phải muốn phá đám chứ là gì?”
“Mày sợ thất bại à?”
“Tao mà sợ?Mày nghĩ mày là ai?” Nó bực bội.
“Tốt. Thế thì cạnh tranh công bằng nhé. Bắt đầu từ bây giờ tao cưa nó đấy.”
“Được. Thích thì chiều.”
Nó đứng phắt dậy, quay mặt bỏ đi.
Tôi nhìn theo cười nhạt, đưa điếu thuốc đangcháy dở lên miệng, xiết một hơi dài rồi từ từ nhả khói…
“Đại ca, giành với nó làm gì?Anh cũng đâu thích BQ đâu.”
“Tao không thích cái kiểu lúc nào cũng tưởng mình là người bề trên của nó.”
“Làm thế mất lòng bạn.”
“Bạn?Mày không thấy thái độ nó à?Nếu nó coi tao là bạn thì tao sẵn sàng chiều ý. Còn đằng này thì sao?Tao ghét cái kiểu lúc nào cũng ỷ vào ông già quyền thế của nó. Cứ nghĩ có tiền là muốn gì cũng được à?”
“Ừ…”
“Chả qua là mình giúp được cho nó, nên nó không khinh bỉ mình như mấy đứa khác thôi. Thế mà gọi là bạn à?Mày không thấy thằng Đức hả?Nhà có thua gì nó, nhưng có bao giờ mà phách lối, đè đầu người ta như nó chưa?”
“Cũng phải…”
“Thôi đừng quan tâm, xuống đồng tiến đá banh cho khỏe. Cứ mặc kệ nó.”
“Ừ, thôi mình đi…”
……
“Này, chờ Q với.”
“Chậm như rùa.”
Sao lúc nào cũng hối hả thế không biết.
“Thấy ghét, làm gì mà đi nhanh vậy?”
“Có nhanh đâu, tại Q chậm thì có.”
“Xạo…”
“Sao hôm nay không mặc áo dài?Đầu tháng mà.”
“Áo dài nóng nực khó chịu lắm, thích mặc đồng phục thể dục hơn.”
“Thấy Q mặc áo dài xinh hơn…”
“Vậy lần sau Q mặc…”
“Ha ha…”
“Trêu Q phải không?Mà Q nói rồi, thích làm con trai cơ.”
“Thế à?Làm con trai thì chỉ thích con gái được thôi, Q mà thích con trai là bị kêu bê đê đó.”
“Thì sao?”
“Có chắc là không thích ai không?”
“…”
Đáng ghét thật, cố ý trêu mình đây mà.
Tuy là bây giờ thân nhau hơn, lúc nào trong trường cũng đi chung với nhau, hắn thừa biếtlà mình thích hắn chứ có phải là không đâu. Mình nói với hắn mình thích hoa bách hợp, chỉ nói cho mình hắn nghe mà thôi, rồi khi lên mạng mình còn để status:
“Ai biết tui thích hoa gì, tui lấy làm chồng.”
Rõ ràng quá còn gì…Vậy mà vẫn không thèmđá động, cứ trơ trơ ra đó. Trong lúc mấy đứa con trai còn lại nhao nhao bay vào hỏi…
Chẳng lẽ bắt con gái phải chủ động mở lời trước sao?Không được, quê chết mất. Người gì mà kì cục, gàn gở.
Mình không chịu nổi mùi thuốc lá, bởi vậy ở nhà mỗi lần hút thuốc là bố phải đi ra ngoài. Mình nói hắn bỏ thuốc lá đi, hại lắm vậy mà không chịu nghe. Nhưng mà cũng dễ cưng đó, biết mình ghét cái mùi nồng nặc khó chịu đó, mỗi lân đi chơi với mình, hắn đềukhông hút. Tính ra cũng không đến nỗi vô tâm cho lắm.
Nếu không có chút cảm giác gì, sao hắn lại quan tâm đến mình như vậy, lúc nào cũng nhắn tin hỏi thăm, rồi hay mua cơm trưa cho mình, cả mấy lần đi xuống căn tin vào giờ ra chơi cũng vậy. Tuy là lúc nào cũng chạy nhanh, nói là không đợi, làm mình đi theo toátmồ hôi, mém vấp té mấy lần, nhưng đến nơi thì lại thấy hắn chìa bọc khăn giấy với ly nướcra, cười hì hì. Nếu đi chơi với mình không vui, thì hắn đâu có cười nhiều đến vậy, lúc trước hầu như không bao giờ thấy cười.
Người ta bảo con gái phức tạp, sớm nắng chiều mưa, mình thấy hắn còn khó dò hơn, không biết đang nghĩ gì, định làm gì, lại thích chơi trò bất ngờ nữa. Có hôm đang ngồixem film ở rạp, tự nhiên nói đi ra ngoài một chút rồi biến đâu mất. Bỏ người ta ngồi tiu ngỉu một mình với bịch bắp rang. Đang buồn bực thì thấy hắn quay lại, trên tay cầm một bóhoa tươi thắm. Mình chợt nhớ là hồi nãy khi đi ngang chỗ bán hoa, mình có khen hoa đẹp…Đúng là vừa đáng ghét vừa đáng yêu mà…
Mình không tin là hắn nhát đến nỗi không dám mở lời. Người như vậy mà sợ cái gì…Vậy thì tại sao chứ?Tại sao đến một câu đơn giản đó cũng không nói ra được?
Hay tại vì mình suy nghĩ viễn vong, có lẽ hắn không hế thích mình, chỉ xem mình như một người bạn, hay như một cô nhóc khờ khạo mà thôi…
…
“Hôm nay đi đâu vậy?”
“Không phải hôm qua Q nói thèm ăn kem sao?”
Lời mình buột miệng nói ra mà hắn cũng nhớ sao…Nhưng mà…Càng nghĩ đến càng khó chịu, càng buồn hơn…
“Làm gì đứng chình ình ra đó vậy?Đi nào…”
“Ừ, ừ…”
Phố xá chiều về đông đúc người qua lại, từng dòng xe hối hả dọc theo con đường một chiều, cứ như là dòng thác…Đông quá, làm sao qua đường được đây…
Nhớ hồi còn bé, mỗi lần như vậy, bố đều nắm lấy tay mình và đứa em, từ từ dắt cả hai đi qua, lúc đó mình có cảm giác rất tin cậy, an tâm trong sự đùm bọc của bố.
“Đi nào. Sao lại đứng một chỗ nữa rồi thế này?” thắc mắc không hiểu…
Thoáng nhìn về phía trước, như hiểu được gì đó, hắn mỉm cười rồi bất chợt nắm lấy tay mình…
“Đi thôi, cô khờ…”
Đây là lần đầu tiên hai đứa gần nhau như vậy, trước giờ dù vẫn đi chung, nhưng hình như hắn luôn cố giữ khoảng cách. Tim mình đang đập mạnh, cảm giác rất khó tả. Tay hắn không to như tay bố, nhưng lại ấm hơn nhiều.
Cả hai vẫn nắm tay nhau, bước chầm chậm qua đường. Hắn đi bên phía dòng xe đang chạy, che chở cho mình. Chưa bao giờ mình cócảm giác an toàn như vậy, ngay cả khi đi với bố. Mẹ thường nói người con yêu là người mang lại cho con sự an tâm tuyệt đối, không hề sợ sệt dù có chuyện gì đi nữa. Vậy thì có phải là cảm giác như bây giờ không?
Chỉ đơn giản là một cái nắm tay thôi, nhưng rất nhiều ý nghĩa…
“Qua rồi, giờ đi được chưa?Làm gì mà mặt đỏlên hết vậy?”
Mình vẫn đứng yên một chỗ, cúi mặt nhìn xuống đất.
“Đi nào…”
Hắn cười rồi buông tay ra, bước về phía trước. Đừng buông ra mà…Mình với theo nắm lại, thật sự là không muốn rời bỏ cái cảmgiác đó một chút nào. Hắn thoáng ngạc nhiêngiây lát rồi im lặng.
Cả hai cứ đứng như vậy, không ai nói gì, lát sau hắn xiết chặt tay lại rồi lên tiếng:
“Đi nhé.”
Khẽ gật đầu…
Hai đứa tiếp tục bước từng bước bên nhau. Nắng chiều nhẹ nhàng buông xuống con đường đầy khói bụi, tấp nập dòng người…
Mặc dù tiếng nói, tiếng xe ồn ào khắp xung quanh, nhưng lúc này mình chỉ còn nghe được tiếng tim đập từng nhịp, từng nhịp trong sự tràn đầy yêu thương.
Không quan tâm ai sẽ nói trước nữa…
Dồn hết can đảm…
“Q…thích…T…”
Vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười…
Nhưng nụ cười bình yên, ấm áp lạ lùng.
Trong cuộc sống, nỗi buồn nhiều hơn hạnh phúc. Nhưng người ta vẫn mãi tìm kiếm, vẫn mãi mong chờ. Có lẽ vì hạnh phúc mỏng manh, không phải lúc nào cũng xuất hiện, nênchúng ta phải biết nắm lấy cơ hội, bắt lấy nó và giữ thật chặt.
Đừng buông tay ra nhé…
“Làm gì mà mặt mày chù ụ thế?”
Nhóc xoay người bước đi, không nói một lời nào.
“Này. . Sao tự nhiên lại tránh mặt anh.”
Tôi chạy theo nắm tay lại.
“Bỏ ra.” Nhóc vùng vằng.
“Dạo này em làm sao thế?Lúc nào mặt mày cũng chằm dằm…”
Nhóc cười nhạt chua chát:
“Chẳng làm sao hết. Còn anh dạo này có vẻ sung sướng quá nhỉ?”
“Em đang nói gì vậy?”
“Tôi hỏi anh, anh có thích BQ không?”
“Em hỏi để làm gì?”
“Có hay không?” Nhóc gằn giọng.
“Không…”
“Vậy thì tại sao anh làm vậy?Tại sao lại theo đuổi nó. .”
“Chẳng vì sao cả…”
Nhóc cười lớn hơn rồi bỗng dưng im bặt…
“Đừng tưởng tôi không biết, chỉ vì tranh giành với thằng H thôi, đúng không?”
“Không hoàn toàn là vậy…”
Nhóc giận dữ hét lên thật to:
“NÓi DỐI !!!”
“Bình tĩnh, làm gì mà em nóng giận như thế.”
“Con trai thằng nào cũng khốn nạn như nhau cả. Anh là đồ tồi tệ.”
Dứt lời, nhóc lạnh lùng bỏ đi, tôi biết có đuổi theo cũng không giải quyết được gì…Nhóc mà tức lên thì có trời xuống mới xoa dịu...