* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Nơi Ấy Có Anh Full - Tác Giả Granty

lao về phái Minh Nhật đâm lung tung, Minh Nhật phải né tránh rất vất vả. Ngân Quỳnh nhìn theo con dao đầy sợ hãi, cuối cùng cô thấy con dao xẹt qua cánh tay của Minh Nhật. máu đổ ra khỏi tay áo màu xanh của cậu.
Ngân Quỳnh thấy vậy bèn la lớn:
- Bố nguời ta cuớp cuớp cuớp…
Hắn ta không ngờ lại làm Minh Nhật bị thuơng, lại nghe Ngân Quỳnh truy hô thì hoảng sợ vội vàng bỏ chạy.
Ngân Quỳnh vội chạy lại xem xét vết thuơng của Minh Nhật, cô lo lắng hỏi:
- Bạn không sao chứ?
- Không sao – Minh Nhật lắc đầu đáp nhưng mặt cậu hơi nhăn lại, môi mím lại, Ngân Quỳnh biết cậu đau lắm nhưng cố nhịn.
Ngân hằng cũng vừa đi đến gnhe tiếng kêu của Ngân Quỳnh thì vội chạy đến, cô thấy Ngân Quỳnh đang đứng đó thì chạy đến hỏi:
- Quỳnh, có chuyện gì vậy. Sao lại chạy đến đây – Đang nói giữa chừng thì cô thấy tay Minh Nhật bị thuơng liền trợn mắt nhìn cậu hỏi – Minh Nhật, tay bạn sao vậy.
- Chị, sao về trễ vậy. Em ngồi đợi chỉ cả tối, em thấy mẹ đi ra sợ quá nên trốn sang đây, không ngờ gặp một tên lưu manh ức hếip. Cũng may là gặp Minh Nhật, bạn ấy vì thế mà bị tên đó đâm một nhát – Ngần Quỳnh vội vã giải thích.
- Cám ơn bạn, Minh Nhật, bạn không sao chứ. Mình đưa bạn đi bệnh viện băng bó nha – Ngân hằng không ngờ sự việc lại trầm trọng như thế, cô cắn môi nhìn Minh Nhật lo lắng nói.
- Không cần đâu, đã gần 9 giờ tối rồi, hai bạn về nhà đi. Đừng lảng quãng chỗ này nữa sẽ lại gặp chuyện không hay – Minh Nhật lắc đầu từ chối ý tốt của Ngân

hằng.
- Vậy…
- Chị…em sợ về trễ ba và mẹ sẽ lo… – Ngân Quỳnh đột nhiên thốt lên, cô vừa lo lắng cho Minh Nhật, nhưng đồng thời cũng lo mẹ mình sẽ la lắng Ngân Hằng.
Ngân hằng bối rối vô cùng, cô không đành lòng để mặc Minh Nhật với vết thuơng mà đi như vậy, nhưng cũng rất sợ hãi bà Kim Luơng và những cái tát tai của bà ta.
- Đi đi…mình không sao, mình có thể tự đi đuợc. Mau về đi, có gì sáng mai gặp – Minh Nhật bèn thúc giục.
Ngân hằng vội gật đầu đồng ý rồi nói:
- Mai gặp.
Nói xong cô và Ngân Quỳnh vội vã chạy về nhà. Vừa vào đến nhà đã thấy sắc mặt hầm hầm của bà Kim Luơng và thái độ lo lắng của ba mình.
- Hai đứa đi đâu giờ mới về – Ông lên tiếng chất vấn.
- Ba, là lỗi của con, con muốn đi xem phim, hôm nay là bữa chiếu cuối cùng, là con năn nỉ chị đi cùng mình – Ngân Quỳnh vội vàng nói một mạch lí do mà cô đã nghĩ.
- Không phải là con cũng muốn xem, ba muốn trách thì cứ trách con đi – Ngân hằng vội vàng tranh giành sự trách phạt.
Ba Ngân hằng ngẩng đầu nhìn con gái, lần đầu tiên ông mới thấy hai đứa con có sự hoà thậun như thế, đó là uớc vọng từ lâu của ông. Dù rất lo lắng và vô cùng giận nhưng tấhy vậy cũng dịu lại
- Đuợc rồi, lần sau hai đứa muốn đi đâu thì phải gọi điện thông báo cho nhà biết.
- Dạ tụi con biết rồi – Cả hai lập tức đồng thanh đáp.
- Hai đứa đã ăn cơm chưa? – Bà Kim Luơng lên tiếng hỏi
- Dạ, lúc nãy tụi con có ăn KFC nhưng chị ăn rất ít, chắc vẫn còn chưa no – Ngân Hằng liền đáp.
- Đuợc rồi, đi ăn cơm đi rồi tắm rửa đi ngủ – Bà Kim Luơng dịu giọng nói.
- Dạ… – Ngân QUỳnh liền đáp rồi chạy thẳng lên lầu.
Ngân Hằng cũng từ tốn lên sau.
Bà Kim Luơng nhìn theo bóng của Ngân H8àng, trong lòng ánh lên tia giận dữ. Lúc trưa bà vô tình đi ngang tiệm bánh kem, bà thấy Ngân Hằng và một thằng nhóc cùng nhau cuời nói đi vào bên trong. Dám lợi dụng con gái bà để hẹn hò với trai, dám qua mặt bà nói dối là đi học. Đã vậy còn đuợc cho thêm tiền khiến bà và ông cãi nhau.
“Đuợc lắm, chờ tới khi ông ta đi côgn tác, tao sẽ dạy dỗ mày thế nào” – Bà ta nhếch môi nói thầm.
Qua được cửa ải, Ngân Hằng sau khi tắm rửa thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi, quả thật có chút một mỏi, nhưng buổi đi chơi rất vui vẻ. Cô lấy con sao biển màu tím ra ngắm ngía, cảm thấy vô cùng thích màu sắc của nó, rồi nhìn sợi dây chuyền có hình đồng hồ, cô quyết định đem nó tặng cho Ngân Quỳnh.
- Cốc…cốc…
- Chị… – Ngân Quỳnh gọi khẽ khi thấy Ngân Hằng đứng trúơc cửa
- Ừhm…cái này…lúc đi chơi, chị thấy nó dễ thuơng nên mua về tặng em – Ngân Hằng cuời nhẹ đưa sợi dây trúơc mặt Ngân Quỳnh, sợi dây đung đưa truớc mặt hai nguời như gắn chặt thêm một chút tình chị em vốn chưa từng có.
Ngân Quỳnh cuời rạng rỡ đón lấy sợi dây truyền. Chưa bao giờ Ngân Hằng tặng cô bất cứ món quà nào cả.
Đây là món quà đầu tiên Ngân Hằng tặng cô, cô mân mê sợi dây trong tay rồi nhìn Ngân hằng nói:
- Cám ơn chị, em thích lắm. Em sẽ giữ gìn thật tốt.
Ngân Hằng thấy em gái vui thích trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Núp duới chân cầu thang nhìn lên, bà Kim Luơng ghiến răng ghiến lợi đầy tức giận.
- Đuợc lắm, còn biết mua quà về dụ dỗ con gái tao. Mày giỏi lắm, đừng mong lợi dụng con gái tao thêm lần nữa.
Nói xong bà ta quay người đi xuống dưới lầu.
Lâm Phong về tới nhà với vẻ mặt hạnh phúc ngập tràn, Lâm Tịnh – chị gái cậu đang ngồi xem tivi thấy cậu về bèn lên tiếng:
- Về rồi sao. Nãy giờ ba mẹ gọi về hỏi em rất nhiều, sao không chịu bắt máy. Lại giận ba mẹ nữa phải không?
- Điện thoại em hết pin – Cậu vui vẻ trả lời.
Chị gái nhìn thấy biểu hiện lạ lùng của em trai thì không khỏi kinh ngạc, mọi năm vào ngày sinh nhật của Lâm Phong mà ba mẹ không thể về mặt mũi cậu lúc nào cũng tối sầm đầy giận dữ, hôm nay lại hớn hở vui vẻ vô cùng.
- Có chuyện gì vui à – Lâm Tịnh liếc mắt nhìn em trai hỏi.
Lâm Phong bèn gật đầu. Cậu bỗng nhớ đến guơng mặt Ngân hằng và nụ hôn lén lút của mình thì xấu hổ, mặc đỏ bừng lên.
- Kể chị nghe với – Lâm Tịnh bèn tò mò.
- Không kể chị nghe – Lâm Phong có chút nguợng lắc đầu rồi chạy nhanh về phòng.
Lâm Tịnh nhìn theo bóng Lâm Phong trong lòng có chút thắc mắc, nhìn vẻ mặt có chút nguợng ngùng xấu hổ của Lâm Phong thì reo lên trong lòng: ” Chẳng lẽ…” sau đó thở dài nhìn lại than thở:
- Em trai mình cuối cùng cũng đã lớn, đã biết yêu, còn mình thì già thêm rồi.
Về Phòng Lâm Phong không ngủ đuợc, cậu nằm đưa cao sợi dây mà Ngân Hằng tặng nhìn không chép mắt, khoé môi mĩm cuời không ngừng. Cậu cất kỹ sợi dây buộc tóc của Ngân hằng vào trong ngăn kéo, lòng ngập tràn niềm vui. Cho đến khi cậu nhận đuợc điện thoại của ba mẹ.
Trong lòng bỗng có chút giận dỗi vì ba mẹ không giữ lời hứa ăn mừng sinh nhật cùng với cậu.
- Con trai ngoan, hôm nay đi chơi cùng các bạn ở đâu vậy, sao ba mẹ gọi hoài mà không bốc máy – Giọng mẹ cậu ngọt ngào âu yếm hỏi.
- Con đi chơi ở đâu, ba mẹ hỏi làm gì. Chẳng phải hai nguời không thèm quan tâm đến con hay sao – Lâm Phong nói giọng trách móc.
- Phong à, con thông cảm cho ba mẹ đi. Ba mẹ phải tham dự một bữa tiệc quan trọng nên mới không về đuợc – Mẹ Lâm Phong nhẹ nhàng giải thích.
- Tiệc…tiệc… có bữa tiệc nào quan trọng hơn tiệc sinh nhật của con sao. Ngày nào ba mẹ cũng đi dự tiệc cả, còn sinh nhật của con, một năm chỉ có một lần mà thôi – Lâm Phong nói giọng hờn mác.
- Đuợc rồi con trai, ba mẹ biết lỗi rồi, ngày mốt ba mẹ trở về, sẽ tổ chức bù cho con một buổi tiệc sinh nhật khác đuợc không – Mẹ cậu kiên nhẫn dỗ dành.
- Con không cần, nếu như ba mẹ thuơng con thì xuất hiện ngay ngày hôm nay cùng con ăn mừng sinh nhật đi – Lâm Phong trẻ con hờn dỗi cố tình nói dù biết rằng ba mẹ cậu không thể ngay lập tức bay về trúơc mặt cậu.
- Phong, con biết rõ là không thể mà, ngoan đi. Ngày mốt ba mẹ sẽ về, tới lúc đó, con thích gì ba mẹ cũng chiều theo ý con – Mẹ Lâm Phong cố gắng dỗ dành đứa con trai duy nhất của mình cũng là đứa con trai duy nhất của dòng họ.
- Con không cần, con không cần – Lâm Phong ấm ức nói rồi giận dữ cúp máy, đây là lần thất hứa thứ bao nhiêu của ba mẹ cậu rồi.
Quăng phịch chiếc điện thoại xuống giuờng, niềm vui mà Ngân Hằng mang lại bị sự giận dỗi trẻ cn của cậu đánh bay mất. Lâm Phong nằm ì trên giuờng, nghĩ đến Ngân Hằng, nghĩ đến ba mẹ, cậu bỗng rùng mình, cậu đã làm một điều rất ư liều lĩnh: ” Nói dối ba mẹ mình đã ly hôn”
Chuyện bắt đầu từ lúc, Sơn Hải và Bảo Duy cứ thấy cậu mặt mày hớn hở thì gặn hỏi, cuối cùng cậu đành thật thà khai báo tất tần tật mọi thứ. Còn hỏi bọn họ cách để làm Ngân Hằng đồng ý đi chơi đến hết ngày với cậu.
Hai nguời kia tranh nhau đưa ra kế sách. Cuối cùng Bảo Duy vỗ ngực nói:
- Cách hay nhất để con gái không từ chối là đánh vào lòng nhân từ, sự dễ xúc động của họ.
- Là sao? – Lâm Phong ngơ ngác nhìn Bảo Duy hỏi.
- Cứ bịa ra một chuyện bi thuơng nhất của ông để cho Ngân Hằng thấy xúc động, tự động bạn ấy sẽ mũi lòng mà chấp nhận điều kiện đi chơi của ông thôi – Bảo Duy giải thích.
- Nhưng chuyện bi thuơng nhất là chuyện gì mới đuợc – Lâm Phong nhíu mày suy nghĩ.
- Trời! Sao ông ngốc quá vậy, chẳng lẽ ông chưa từng có chuyện gì đau lòng hay sao?- Sơn Hải chán nản kêu lên.
- Có – Lâm Phong gật đầu nhớ ra rồi nói – Con chim hồi bé mình rất thích đã chết, mình rất đau lòng.
- Trời, thật không biết nên khen ông quá ngây thơ hay **** ông ngu ngốc đây – Bảo Duy ngữa mặt lên trời than thở trước vẻ mặt thiếu hiểu biết trầm trọng của Lâm Phong.
- Thôi bỏ đi, với hoàn cảnh sống của cậu ấy, thì chắc chắn chẳng có chuyện đau lòng nào đâu – Sơn Hải xua tay nói – Bỏ kế hoạch này đi, tìm kế hoạch khác.
- Không được, với mấy con gái như Ngân Hằng thì phải sử dụng cách này thôi, nếu không chắc chắn sẽ bị từ chối ngay khi còn chưa mở miệng – Bảo Duy bèn quyết liệt nói.
Lâm Phong cắn môi suy nghĩ thấy lời Bảo Duy nói rất đúng, con gái trầm lặng không thích giao du như Ngân Hằng thì xem ra cách này là cách tốt nhất để khuấy động cô.
- Vậy mau tìm cho mình một lí do đi – Lâm Phong quyết định đồng ý với ý kiến của Bảo Duy.
- Cứ nói là ba mẹ ông đã ly thân từ lâu rồi, ông từ nhỏ luôn thiếu thốn tình thương, con gái thường nghe mấy câu chuyện như vầy đều cảm thấy xúc động hết. Nhất định sẽ cảm thấy muốn bù đắp cho ông ngay – Bảo Duy ưỡng ngực đúc kết kinh nghiệm của mình với mấy cô bạn gái.
- Nhưng ba mẹ mình rất thương yêu nhau, hai người hoàn toàn không có ly thân. Nếu nói dối, sau này Ngân Hằng biết được thì thế nào. Bạn ấy nhất định sẽ rất giận – Lâm Phong nghĩ đến việc Ngân Hằng sẽ phát hiện ra sự dối trá của mình và nổi giận thì không khỏi sợ hãi.
- Ngốc quá, trước đó ông đừng để cho Ngân Hằng biết. Tới khi nào bạn ấy yêu ông rồi hãy nói. Con gái khi yêu rồi thì chúng ta đặt đâu sẽ ngồi nấy ngay. Lo lắng làm gì – Bảo Duy bĩu môi hùng dũng đáp.
- Thật sa?- Lâm Phong nghi ngờ hỏi lại.
- Đương nhiên thật – Bảo Duy gật đầu, lòng tràn đầy tự tin đáp.
- Mình thấy cách này cũng hay đó, làm đi – Sơn Hải vuốt vuốt cằm khẽ gật đầu ra chiều đắc ý với kế hoạch của Bảo Duy.
Cho nên Lâm Phong đã nói dối và Ngân Hằng cũng đồng ý đi chơi cùng cậu thật vui vẻ, cậu còn nhận được quà sinh nhật do cô tặng nữa chứ.
Giờ phút nắm trong tay món quà sinh nhật của Ngân Hằng, Lâm Phong ngây ngốc tin rằng sự lừa dối này không có gì là sai cả, cũng không hề gây tổn hại cho ai, cậu tin chắc như vậy cho đến khi chìm vào giấc ngủ, nên không hề biết, lời nói dối tưởng chừng như vô hại lại gây ra không biết bao nhiêu đau đớn.
Sáng thứ hai là ngày đầu tuần, tất cả nữ sinh cấp ba đều phải mặc áo dài trắng để làm lễ chào cờ đầu tuần. Ngân Hằng và Ngân Quỳnh cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong khi Ngân Quỳnh cầu kì về kiểu tóc để cho bản thân thêm xinh đẹp thì Ngân Hằng chỉ xã tóc đơn giản sau lưng. Mái tóc dài đen nhánh đong đưa, phủ trên nền trắng chiếc áo dài khiến cho dáng vóc mình hạc sương mai của Ngân hằng càng thêm mờ ảo.
Cô có gương mặt xinh đẹp của mẹ, cô luôn mang dáng vấp của mẹ cô khiến ba cô mỗi lần nhìn thấy đều không khỏi xúc động. Ông cười nhẹ nói với Ngân Hằng, trong lời nói chứa đầy sự luyến tiếc:
- Con thật giống mẹ con, nhất là lúc mặc áo dài.
Không ngờ câu nói đơn giản càng kích động tinh thần của bà Kim Lương, bà nhín Ngân Hằng bằng đôi mắt tóe lửa, hận không thể xé nát cô ra. Nếu như cô không mnag dáng vấp của người đàn bà mà suốt đời này bà ta cũng không thể chiến thắng được thì có lẽ bà ta không tức giận đến như thế này.
Ngân Hằng vừa đến trường đã thấy Lâm Phong đứng dựa tường dáng vẻ chờ đợi. Vừa thấy cô, cậu bật người đứng dậy sải vài bước là tiến đến trước mặt cô. Nụ cười trên miệng rạng rỡ như ánh mắt trời chói lóa ngày nắng.
- Hi! Mình chờ bạn đã lâu rồi.
- Chào! – Ngân Hằng hờ hững đáp lời, mắt cô nhìn vào bên trong lớp tìm kiếm.
- Hôm qua mình rất vui, cám ơn bạn – Lâm Phong liền nói ra nỗi niềm của mình.
Nhưng Ngân Hằng không chú ý lắm, cô qua đầu nhìn ra phía cổng, vừa lúc thấy Minh Nhật đi vào bên trong. Cô liền bỏ mặc Lâm Phong đứng đó, quay người chạy đến bên Minh Nhật. Lâm Phong bị NGân Hằng bỏ lại phía sau, niềm vui trên nét mặt vụt tắt, lại còn chứng kiến cảnh Ngân Hằng ân cần trò chuyện với Minh Nhật thì trong lòng không khỏi ghen tị xen lẫn khó chịu.
- Vết thương của bạn sao rồi – Ngân Hằng chạy đến bên Minh Nhật liền hỏi, cô đưa mắt quan sát cánh tay bị thương của Minh Nhật. Minh Nhật cố tình mặc áo dài tay che đi vết băng trên cánh tay, nhưng nơi đó vẫn cộm lên vết băng, thấy nơi đó đã được băng bó cẩn thận, Ngân hằng cũng yên tâm hơn.
- Không sao, chỉ là sượt qua một chút, bác sĩ bảo chỉ cần cẩn thận một chút đừng để bị nhiễm trùng là vết thương sẽ mau lành thôi – Minh Nhật thờ ơ trả lời.
- Vậy thì tốt quá – Ngân Hằng thở phào nhẹ nhỏm, cô thật sự lo lắng cho vết thương của Minh Nhật.
Chuông chào cờ reo lên, cả hai vội vàng vào lớp, nhưng nhìn Minh Nhật xách cặp bằng tay trái không quen cho lắm, Ngân hằng bén đề nghị:
- Để mình giúp bạn xách cặp.
Minh Nhật nghĩ đến việc lớp học cũng không xa, hôm nay lại có tiết chào cờ và sinh hoạt chủ nhiệm, tập vở không nhiều, lại bắt gặp ánh mắt đầy thành ý của Ngân hằng nên bằng lòng nhận sự giúp đỡ của cô, bèn đưa cặp xách cho cô cầm giúp.
Nhưng Lâm phong hoàn toàn không biết những điều này. Cậu thấy Ngân Hằng phớt lờ mình để chạy đến bên cạnh Minh Nhật, còn xách cặp giúp hắn ta, cơn giận bỗng tuôn trào.
Cho nên khi thấy Ngân hằng và minh Nhật đang sóng vai bước vào lớp thì bĩu môi khinh rẻ.
- Cậu có phải là con trai không? Ai đời lại bắt con gái xách cặp.
Ngân hằng muốn lên tiếng giải thích nhưng thấy Minh Nhật thẳng bước vào lớp không thèm để ý đến lời nói của Lâm Phong thì cũng bước vào theo.
Lần này Lâm Phong bị cả hai phớt lờ thì cơn giận càng tăng cao, cậu là một cậu bé to xác, từ trước đến giờ đều quen được người ta cung phụng, quen được người ta quay quanh. Cậu quen mình là trung tâm của sự chú ý rồi. Cho nên khi thấy Minh Nhật dám phớt lờ mình thì giận vô cùng, liền quay lưng mĩa mai nói tiếp:
- Sao hả, sao không trả lời. Hay mình nói đúng con người cậu bản chất không phải là con trai.
Minh Nhật chưa trả lời thì Ngân Hằng đã lên tiếng:
- Lâm Phong, bạn thôi đi. Không liên quan đến bạn.
Lâm Phong nghe Ngân hằng lên tiếng bên vực Minh Nhật thì có chút đau lòng, cậu quay người nhìn Minh Hằng bằng ánh mắt bi thương, nhưng cơn giận khiến lời nói của cậu trở nên một sự châm biến.
- Bạn thích cậu ấy à, thích đến nỗi cam tâm làm nô lệ cho cậu ta sai bảo. Bạn làm như vậy không thấy xấu hổ sao?
- Đúng vậy – Ngân Hằng không thèm phủ định câu bói của Lâm phong, cô mặc nhiên thừa nhận, giọng nói lạnh lùng đến tàn nhẫn – Mình không biết xấu hổ vậy đó. Không liên quan đến bạn.
- Bạn… – Lâm Phong đau đớn kêu lên rồi dừng lại.
- Chúng ta đi thôi, mặc kệ bạn ấy – Ngân hằng kéo tay Minh Nhật ra ngoài, hòa nhập vào cả lớp đang xếp hàng dưới sân.
Lâm Phong ở lại lớp học với một nỗi buồn khó tả. Vài phút trước đây, trên mặt cậu vẫn còn đọng lại nụ cười ấm áp và rạng rỡ.
Vì Minh Nhật bị thương ở tay phải, mỗi khi viết bài đếu thấy đau nhức nên Ngân Hằng tình nguyện giúp bạn ấy viết bài. Điều này càng làm cho Lâm Phong thấy chướng mắt vô cùng.
Cho nên vào tiết thể dục, lớp họ học bóng chuyền, nhân lúc thầy thể dục không có mặt ở đó. Những trái bóng thay phiên nhau đánh về phía Minh Nhật. Cánh tay bị thương của cậu bị banh va chạm mạnh mà đau đớn, vết máu loang ra khỏi mặt băng quấn.
Không ai biết cậu bị thương, Minh Nhật cắn răng chịu đựng, tính cậu vốn vẫn lạnh lùng và lì lợm như thế.
Bọn con gái hâm mộ cậu thấy mấy tên con trai cô lập Minh Nhật thì bất bình lên tiếng.
- Này, mấy ông quá đáng vừa vừa thôi nha – Bảo Trâm bực tức thảy trái banh trên tay mình về phía mấy tên kia.
- Gì mà quá đáng – Sơn Hải nhởn nhơ nét mặt hất đầu hỏi lại Bảo Trâm.
- Còn nói nữa, tự nhiên áp nhau chọi banh vào người của Minh Nhật là thế nào hả.
- Này! Cái đó là do tụi mình muốn tốt cho bạn ấy thôi. Ai đời con trai gì mà yếu đuối đến nỗi để con gái xách cặp chép bài giùm. Cho nên tụi mình mới muốn rèn luyện sức khỏe giùm bạn ấy thôi – Bảo Duy dương dương đáp.
Bảo Trâm muốn phản bác lại thì Minh Nhật đã lên tiếng:
- Cám ơn các bạn đã quan tâm đến mình. Nhưng mình nghĩ các bạn nên dánh sự quan tâm đó lại để học cho tốt đi, dù sao cũng sắp đến thi cuối kì rồi. Mình không hy vọng các bạn vì quá quan tâm mình mà không có đủ năng lực lên lớp.
Một câu nói châm chích vào thành tích học tập tạm bợ của bọn họ khiến cả bọn xám mặt trừng mắt nhìn Minh Nhật. Lâm Phong tức giận đấm một đấm vào vào mặt của Minh Nhật một cú:
- Ý mày là đang khinh thường bọn tao học hành kém cỏi chứ gì.
Minh Nhật bị Lâm Phong đấm ngã xuống đất, máu miệng chảy ra. Cậu lồm cồm ngồi dậy, đưa tay vệt lấy màu nơi miệng của mình, nhìn Lâm phong với ánh mắt khinh miệt nói:
- Là tự mày nói mày kém cỏi đó nha. Nói thật, tao cũng chán ghét những thằng có tính như mày rồi. Chỉ biết dựa thế gia đình mà làm càng, một thằng tứ chi phát triển mà óc bằng quả nho.
Minh Nhật không thèm nhẫn nhịn nữa, cậu **** thẳng luôn, không thèm kiên dè chút nào.
Lâm Phong nghe Minh Nhật sỉ nhục thì tức giận lao vô đánh Minh Nhật một trận. Minh Nhật cũng đánh trả không chút kiêng dè. Cả hai đánh nhau quần vũ, những người khác kinh hãi nhìn họ, không ai dám vào can cả.
- Mày nói xem, ai mới là kẻ kém cỏi chứ – Lâm phong hồng hộc thở ghiến răng hỏi Minh...

<< 1 ... 5 6 7 8 9 ... 50 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status