có mỗi đội banh của Lâm Phong đang đá, tương đối yên tĩnh hơn.
Không ngờ Minh Nhật cũng chọn chỗ này để đọc sách, có lẽ ở trên lớp bị Bảo Trâm bám chặt quá nên cậu ấy mới lén ra đây ngồi. Ngân Hằng cũng không thích quấy rầy không gian yên tĩnh của người khác nên lặng lẽ ngồi vào một chiếc ghế đá khác.
Mặc dù là buổi sáng nhưng vườn hoa phía sau có nhiều cây tán lá rộng bao phủ che mát. Ngân Hằng ngồi vào một chiếc ghế khuất phía trong, không ai nhìn thấy cô cả.
Đang đọc sách, Ngân Hằng bỗng nghe một âm thanh vù vù bay tới với tốc độ khá nhanh, cô còn chưa kịp ngẩng mặt lên nhìn kỹ thì “ binh”, một âm thanh chói tai vang lên. Khi Ngân Hằng ngẩng mặt nhìn sang nơi phát ra tiếng dộng vừa vặn nhìn thấy trái bóng lăn
từ ghế của Minh Nhật về phía cô.
Một âm thanh khàn khàn rên nhẹ lên, Ngân Hằng nhìn sang thì thấy Minh Nhật đang ôm một bên vai của mình xoa nắn, mặt mũi nhăn lại, trông rõ ràng cú va chạm đó khá đau.
Ngân Hàng đang định bước đến hỏi thăm xe Minh Nhật có bị sao không thì…
Ngân Quỳnh đã chạy đến nhìn minh Nhật lo lắng hỏi thăm:
- Bạn không sao chứ?
- Không sao? – Minh Nhật lắc đầu đáp, rồi cúi nguời nhặt quyển sách bị đánh rơi lên, phủi sạch bụi trên đó.
Ngân Hằng thấy vậy nên dừng lại, cô đá nhẹ quả bóng lăng về phía đó, rồi quay lại chỗ gnồi của mình. Chỉ vài giây sau đó, Ngân Hằng thấy Lâm Phong chạy đến nhặt quả banh lên, trên mặt chẳng có chút biểu hiện hối lỗi vì đã đá trúng nguời khác. Cậu nhặt banh xong hất mặt định bỏi đi thì Ngân Quỳnh lên tiếng nói:
- Này! Bạn có biết vừa rồi bạn đá banh trúng nguời khác hay không?
- Vậy sao? Sao tôi không thấy – Lâm Phong cao giọng đáp lời không thèm xem lời nói của Ngân Quỳnh ra gì.
- Bây giờ biết rồi thì bạn mau xin lỗi đi – Ngân Quỳnh dậm chân nói.
- Buồn cuời, rõ ràng trái banh đụng trtúng bạn ấy mà, sao lại bắt mình xin lỗi – Lâm Phong cuời nhạt nói.
- Chính bạn đã đá trái banh đó mà – Ngân Quỳnh lúng túng nói.
- Mình đá trái banh đó vậy thì sao? Là tự trái banh bay về phía bạn ấy chứ có phải mình bảo nó bay đến đâu. Bạn có giỏi thì bảo trái bay xin lỗi bạn ấy đi. Mà trái banh nó là vậy vô tri vô giác. Bạn ấy thấy trái banh bay tới sao không chịu né, vậy rõ ràng là lỗi của bạn ấy rồi – Lâm Phong trơ tráo trả lời.
Cậu luờm mắt nhìn Minh Nhật một cái rồi bĩu môi bỏ đi. Ngân Quỳnh trừng mắt nhìn Lâm Phong bất lực.
- Bỏ đi, mình không sao? – Minh Nhật lắc đầu xua tay.
Ngân Hằng ngồi chứng kiến mọi việc cũng chỉ lắc đầu, tính ngang nguợc của Lâm Phong không phải lần đầu tiên cô mới thấy. Cô định quay lưng đi thì phát hiện có một chậu hoa nhỏ đã bị ngã xuống đất và bị vỡ ra. Cái câu yếu ớt vô cùng, nằm thảm thương trên mặt đất.
Trông nó yếu đuối và cô đơn, Ngân Hằng bỗng xúc cảm, cô bước đến bên cái cây, cầm nó lên rồi nhặt một cành cây to ra sức đào đất. Mình Nhật lúc này cũng phát hiện ra Ngân hằng đang ngồi phía bên kia đào đất. Cậu tò mò nên bước lại gần xem, Ngân Quỳnh thấy chị cũng đi lại.
- Chị – Ngân Quỳnh lên tiếng gọi trước, nhìn Ngân hằng với vẻ tò mò – Chị đang làm gì vậy.
Minh Nhật không lên tiếng gì, cậu bước đến bên cạnh quan sát, lập tực hiểu ra Ngân Hằng muốn làm gì. Liền ngồi xuống bên cạnh giành lấy cái cây trong tay của Ngân Hằng.
- Mình đào giúp bạn.
Ngân Hằng thấy thành ý của Minh Nhật cũng không tiện từ chối, cô buông tay ra khỏi cái cây. Rồi khẽ nói:
- Vậy bạn đào đi, mình đi lấy nước.
Ngân Quỳnh đứng đó nhìn hai người bọn họ đào đất trồng cây, cảm thấy mình hơi thừa thải nên cô muốn giúp:
- Để em giúp hai người.
- Không cần đâu – Cả hai người đồng loạt lạnh lùng lên tiếng từ chối khiến Ngân Quỳnh cứng người, vẻ mặt thất vọng thấy rõ.
Ngân Hằng thấy vẻ mặt Ngân Quỳnh như thế thì trùng lòng khẽ nói:
- Đào một cái hố nhỏ thôi, hai người bọn chị đào được rồi. Em đừng động vào kẻo dơ tay, lấy giúp chị thêm ít nước.
Ngân Quỳnh nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rực vội vàng gật đầu chạy đi lấy thêm một ít nước nữa.
Khi cả hai trồng xong cái cây dưới đất, nhìn cái cây tuy có vẻ yếu đuối nhưng không còn cảm giác thê thảm như lúc đầu, cả hai mới hài lòng khẽ cười.
Minh Nhật đâm chiêu nhìn dáng vẻ cười nhẹ nhàng của Ngân Hằng hỏi, cậu chưa bao giờ thấy Ngân Hằng có biểu hiện này trong lớp
- Có phải bạn muốn hỏi mình: Tại sao lại muốn trồng lại nó, nó chỉ là cái cây bình thường thôi mà – Ngân Hằng nhìn Minh Nhật cười cười nói – Xung quanh cũng có khá nhiều cây này. Bỏ đi một cái cây cũng chảng mất mát gì. Tại sao phải cố sức đào đất vất vả như vậy để trồng cái cây này.
Minh Nhật không trả lời chỉ gật đầu.
- Vì nó giống mình – Ngân Hằng quay mặt nhìn cái cây khẽ đáp – Xung quanh có rất nhiều cây, nó chỉ là một cây hoa dại mà thôi. Mình cũng vậy, xung quanh có rất nhiều người, mình chỉ là phần nhỏ trong số đó. Vì vậy không ai cần mình, cũng không ai chú ý đến mình, cứ như thế lặng lẽ mà sống. Và cũng vì mình không có gì nổi bật, khiến người ta xem thường rồi dẫm đạp không chút thương tiếc.
Minh Nhật nhìn Ngân Hằng một ánh mắt lạ lẫm. hàng ngày vẫn thường quan sát thái độ của Ngân Hằng, luôn cảm thấy cô bạn này có chút lạnh lùng xa cách, tuy ngoài miệng vẫn đáp lại lời của cậu, vẫn cười nói với các cô bạn gái khác. Nhưng cậu đều không thấy một nỗi cô đơn sâu thẩm trong tâm hồn của Ngân Hằng. Dường như trong tâm hồn nhỏ bé đó chứa đựng nhiều tâm sự. Đôi lúc lại ẩn chứa sự bi thương.
Bây giờ cậu mới có thể hiểu tại sao mình lại bị Ngân Hằng thu hút, vốn dĩ cậu cũng không thích có quá nhiều mối liên hệ, cậu thích sự cô độc hơn là sự huyên náo. Vậy mà cậu lại chủ động trò chuyện cùng Ngân Hằng.
Hóa ra cô và cậu cũng một dạng người, dễ dàng đồng cảm với nhau.
Ngân Hằng và Minh Nhật quay sang nhìn nhau sau đó khẽ cười với nhau, có lẽ họ có thể hiểu được nỗi lòng của nhau.
Ngân Quỳnh đang bưng nước tới, nghe được những lời của Ngân hằng. Tuy Ngân Hằng không nói lời oán trách gì cả, nhưng từ giọng nói đau thương buồn bã kia, cô biết chị gái mình đã chịu nhiều tổn thương, khó mà lành lại. Cảm giác tội lỗi bộng dâng trào trong tim cô.
Ngân Hằng cùng Minh Nhật cùng lúc bước chân vào lớp, trên tay hai người là hai quyển sách giống hệt nhau làm cho cả lớp đều đồng loạt nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ. Tất nhiên Lâm Phong cũng nhìn thấy, chẳng những vậy, cậu còn nhìn thấy họ cùng bước ra từ vườn phía sau sân trường, vừas đi vừa nói chuyện. Cậu chưa bao giờ thấy Ngân hằng nói chuyện nhiều đến vậy. Trong lòng cảm thấy càng lúc càng khó chịu, càng thấy Minh Nhật chướng mắt vô cùng.
Cậu hậm hực theo sau lưng hai người bọn họ, nhưng khi vào lớp, cậu cố tình xen ngang hai người họ mà đi, va vào Minh Nhật khiến người cậu đập vào cạnh bàn đau điếng.
Nhưng Lâm Phong chẳng những không xin lỗi mà quay đầu hừ mũi một cái rồi đi thẳng đến chỗ ngồi.
Ngân Hằng nhìn thái độ của Lâm Phong cảm thấy thật khó chịu, nhưng cô chẳng muốn dây dưa cho thêm chuyện. Cô bước đến bên minh Nhật ân cần hỏi:
- Không sao chứ? Có cần lên y tế không?
- Không cần, hơi đau một chút thôi, lát nữa sẽ hết đau. Chuyện nhỏ nhặt này mà bỏ tiết học thì đúng là yếu đuối – Minh Nhật mặt mũi vẫn còn nhăn nhưng vẫn nói đùa.
Ngần Hằng bật cười rồi đi về chỗ ngồi, không ngờ chạm vào ánh mắt của Lâm Phong, ánh mắt có tia đỏ, môi bặm chặt nhìn cô như hờn dỗi. Ngân Hằng không quan tâm, cứ thế ngồi vào chỗ ngời lấy tập ra học bài.
Phe ủng hộ Minh Nhật thầm **** Lâm Phong.
*******
- Mẹ hãy thôi đi. Đối xử với chị ấy tốt một chút đi, coi như mẹ để đức lại cho con về sau – Ngân Hằng mới vừa vào nhà thì đã nghe Ngân Quỳnh lớn tiếng nói.
- Con im đi – Bà Kim Lương đập bàn cái rầm quát lên – Mẹ làm tất cả đều vì ai chứ. Tất cả đều là vì con hết, mẹ muốn giành tất cả cho con. Mẹ muốn cho con có cuộc sống sung sướng, không phải vất vả như mẹ ngày xưa. Mẹ làm như vậy là sai sao, vì con là sai sao.
Bà Kim Lương bật khóc, ngồi thụp xuống sofa màu đỏ thẩm khiến Ngân Quỳnh trùng lòng, cô mấp mấy môi muốn nói xin lỗi mẹ. Cô biết bà làm tất cả cũng chỉ vì cô, nhưng nghĩ đến Ngân Hằng, Ngân Quỳnh siết chặt tay kiên quyết nói:
- Con chẳng cần cái gì hết, mẹ đừng giành giật thêm nữa.
Nói xong Ngân Quỳnh bỏ chạy lên lầu. Ngân Hằng thấy bà Kim Lương ngừng khóc, tức giận mắng:
- Không hiểu nó con ai nữa, sao không giống tính mình chút nào hết.
Ngân Hằng cười nhạt, hóa ra bà ta giả vờ khóc, không ngờ với con gái mình mà bà ta cũng giả vờ cho được. Làm cô còn chút nữa là thấy đồng cảm với tấm long một người mẹ như bà. Sao cô lại quên mất con người bà ta vốn trân tráo và thủ đoạn mà
Ai dè bà Kim Lương bất chợt ngẩng đầu nhìn lên thấy Ngân Hằng đang đứng đó thì sắc mặt bỗng thay đổi, bà ta nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Ngân hằng nói:
- Mày…có phải mày đã nói gì với con tao hay không? Chắc mày nói gì nên con gái tao mới đột nhiên có thái độ như vậy. Mày nói đi, mày đã nói gì hả.
Ngân Hằng lạnh lùng nhìn bà ta, rồi khẽ lướt qua người bà tiếp tục bước lên lầu. Nhưng bà Kim Lương nào dễ dàng để cô bỏ đi, bà ta nắm lấy tay Ngân hằng kéo lại, rồi tát vào mặt cô một cái như trời gián khiến Ngân hằng ngã rạp xuống đất, một bên má hiện rõ dấu vết năm ngón tay đỏ hỏn.
Cái tát thực sự quá mạnh, như trút hết mọi hờn căm của bà ta nên khóe môi Ngân Hằng xuất hiện một vệt máu. Đau đớn bỏng rát kéo đến cùng uất hận, nhưng cô không thể làm gì được bà ta cả, Ngân hằng lặng lẽ đưa tay quẹt đi máu trên khóe môi mình rồi đứng dậy. cả người có chút lảo đảo vì cú tát kia khiến đầu óc hơi quay cuồng. Nhưng cô cố gắng đứng dậy, không rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Bà Kim Lương càng điên tiết lên lao vào Ngân Hằng nắm tóc cô siết rị khiến cả da đầu Ngân hằng như muốn lột ra, dù cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng Ngân Hằng cũng bật ra tiếng thét nhỏ.
- Con quỷ cái, mày mau nói đi, mày đã làm gì, mày đã nói gì với Ngân Quỳnh mà con bé lại có thái độ đó.
- Con không có nói gì hết – Ngân Hằng buộc miệng nói.
- Mày còn dám nói láo tao. Con tao sinh ra tao hiểu rõ. Nó từ trước tới giờ chưa từng phản đối ý của tao, vậy mà hôm nay tao nói gì nó cũng dứt khoát không nghe. Nếu không phải mày đã nói gì thì làm sao nó dám cãi lại tao – Bà Kim Lương một tay tát mặt cô, một tay nắm tóc cô thét lên tra tấn.
Thật sự là rất đau, cả người Ngân hằng như có lửa bỏng từ đính đầu và hai gò má. Nỗi đau thể xác khiến Ngân hằng không chịu nổi, cô thều thào cầu xin:
- Con không có, con thật sự không có nói gì với Ngân Quỳnh hết.
- Còn dám nói láo, tao xem hôm nay mày còn dám nói láo nữa hay không. Láo nè, láo nè … – Mỗi tiếng láo nè của bà Kim Lương là một cái tát nảy lửa trên mặt Ngân Hằng hay là một cú ngắt nhéo thâm tím da thịt.
Nước mắt của sự đau đớn bắt đầu trào ra. Cô cũng không muốn cầu xin bà ta nữa, đã từ lâu, cô đã quá quen với những trận đòn roi của bà ta rồi. Cuối cùng dưới sự đầu hang của Ngân Hằng bà Kim Lương cũng hả dạ mà buông cô ra. Tóc cô vướng đầy trên tay bà ta, bà ta lập tức phụi tay bĩu môi khi bỉ.
Bà ta thả tay ra khỏi tóc Ngân hằng, cả người cô đổ ập xuống đất không chút sức lực. Sự đau đớn lan tỏa khắp người cô, nước mắt rơi xuống một cách tủi nhục.
- Hôm nay tao phạt mày không được ăn cơm – Ba Kim Lương hậm hực nhìn Ngân Hằng nằm song soài dưới đất
Nói xong bà ta bỏ đi một mạch lên lầu.
Ngân hằng không biết cô nằm đó bao lâu, nhưng cuối cùng cô cũng ngồi dậy, cố gắng lê từng bước lên lầu về phòng. Về đến phòng, cô run rẩy mở cửa, rồi sau đó đổ ập lân giường mình.
Dùng tay cố gắng lau đi nước mắt, nhưng không hiểu tại sao, cô càng cố gắng lau thì nước mắt càng rơi nhiều hơn nữa.
Một bàn tay nhỏ nhắn mở cửa phòng cô, bước đến bên giường cô, vòng tay ôm lấy cô, vùi đầu vào lưng cô khẽ mếu máo nói:
- Chị…chị đừng khóc…sau này em lớn lên, em nhất định sẽ bảo vệ chị.
Ngân Hằng nghe vậy, bèn quay lưng lại ôm lấy niềm an ủi duy nhất của cô trong ngôi nhà này.
- Gia Bảo ngoan, chị không sao đâu?
- Chị có còn đau không? – Gia Bảo đưa bàn tay nhỏ bé của nó sờ nhẹ lên gò má sưng tấy của Ngân Hằng.
Dù bị đau đớn thêm sau cú chạm của Gia Bảo nhưng Ngân Hằng lắc đầu, cố gắng cười nói:
- Chỉ cần có Gia Bảo ở bên cạnh chị thì chị sẽ không còn đau nữa.
- Em nhất định ở bên cạnh chị, em thương chị nhất nhà, sau này em sẽ không để ai ăn hiếp chị nữa đâu, em hứa đó.
- Ừ… – Ngân Hằng vuốt đầu em trai cười nói, sau đó cô ôm chặt em trai vào long, khẽ nhắm mắt, mơ đến tương lai tự do của hai chị em, long tự nhủ với bản thân – Một chút nữa thôi…thêm một chút nữa thôi
Sáng sớm khi Ngân Hằng thức dậy, điều đầu tiên là nhìn gương mặt của mình trong gương. Cũng không tệ, nó đã bớt sưng và cũng không còn đỏ tấy lên nữa, nhưng cảm giác đau rát ở hai bên má và da đầu vẫn còn âm ỉ.
Cô vội vóc nước vào mặt cho tỉnh táo lại. Tối qua cô giả vờ mệt trốn trong phòng, đến khuya, cô lẻn xuống nhà, dùng đá trườm mặt cho bớt sưng. Cô sợ sáng sớm ba cô sẽ thấy dấu vết đánh đập ngày hôm qua để lại.
Hôm nay cô dậy trễ hơn mọi khi, bởi vì con đau nhức khiến cô không ngủ được, khi Ngân Hằng bước xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người đã bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Ba cô thấy cô liền hỏi thăm:
- Con không sao chứ? Tối qua ba về, nghe nói con mệt, ba muốn vào xem nhưnhg con đóng cửa phòng nên ba không vào được.
- Con không sao, hôm qua con hơi nhức đầu nên đi ngủ sớm. Ngủ một giấc dậy đã khỏi rồi – Ngân Hằng cười cười đáp lời ba mình, cô cố gắng thể hiện mình không có gì để ba an tâm.
- Được rồi, ngồi xuống ăn sáng đi, kẻo muộn. Hôm nay ba đưa ba đứa đến trường – Ba Ngân hằng chỉ tay vào ghế của cô, nơi có một dĩa trứng ốp la còn bốc khói.
- Phải đó, con mau ăn đi kẻo trễ giờ, Ngân Quỳnh đã ăn xong rồi – Bà Kim Lương giả vờ ân cần nói, nhưng hai mắt bà ta mở to nhìn trừng trừng về phía Ngân Hằng cảnh cáo.
Ngân Hằng siết chặt tay xách cái cặp bèn nói:
- Con không ăn đâu ba, có gì con ăn trên trường sau. Con muốn đi xe buýt, ba cứ đưa Gia Bảo và Ngân Quỳnh đi trước đi. Con đi học đây.
Nói rồi cô quay lưng đi học, bà Kim Lương mĩm cười đắc ý nhìn theo.
Trong lòng Ngân Hằng cảm thấy thật đau buồn, tại sao số phận lại tàn nhẫn với cô đến thế. Nhiều lúc cô cực kì căm hận người đàn bà đó vô cùng. Ngân hằng từng nghĩ nếu như cô bắt ba mình có sự lựa chọn giữa cô và người đàn bà đó thì thế nào. Chuyện gì sẽ xảy ra?
Người đàn bà vô cùng thủ đoạn đó sẽ làm gì đây nếu ba chọn cô mà từ bỏ bà ta. Nghĩ đến đây Ngân hằng không khỏi rùng mình. Loại người như bà ta sẽ bất chấp tất cả. Một khi bà ta nỗi điên lên thì chỉ sợ bà ta sẽ làm hại gia đình cô. Cho nên cách duy nhất là cam chịu. Chỉ cần cô nhẫn nhịn thì ba và Gia Bảo sẽ có được những chuỗi ngày bình yên. Còn cô sau này có thể bỏ đi thoát khỏi bà ta.
Nghĩ đến việc phải chịu đựng bà ta thêm một thời gian dài nữa, Ngân hằng không khỏi chực trào nước mắt.
Khi Ngân Hằng vừa đặt chân đến trạm xe buýt thì bên tai đã nghe tiếng nói:
- Xin chào!
Ngân Hằng giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy nụ cười tỏa nắng của Minh Nhật, cảm giác nụ cười này rất chân thật không có chút miễn cưỡng nào, Ngân Hằng cũng vui vẻ đáp lại:
- Xin chào.
- Hôm nay bạn đi sớm nhỉ? – Minh Nhật đưa cánh tay đeo đồng hồ của mình lên nhìn giờ rồi nói.
- Ừ, muốn đến trường sớm thôi – Ngân Hằng hơi kinh ngạc vì Minh Nhật biết được giờ đi học của mình, nhưng vẫn không hỏi mà cứ thế trả lời.
Đôi mắt đỏ hoe của Ngân Hằng bị Minh Nhật chứng kiến, Ngân hằng xấu hổ vội quay đầu đi che giấu.
Minh Nhật cũng không nói gì thêm, chỉ đứng yên lặng bên cạnh chờ đợi xe buýt đến. Ngân Hằng cảm thấy biết ơn hành động này của Minh Nhật biết bao. Cậu không truy hỏi như Lâm Phong, khiến cô không cảm thấy khó xử, Minh Nhật lúc nào cũng nhẹ nhàng dù nhìn vào thấy cậu có vẻ như lạnh lùng không quan tâm đến cô.
Nhưng kì thực lúc này, im lặng chính là sự quan tâm tốt nhất.
Nhưng họ vừa đặt chân vào lớp thì đã nghe Bảo Trâm kéo lại nói:
- Này! Nguy rồi, Ngân Quỳnh dám chọc giận Lâm Phong.
- Xảy ra chuyện gì? – Ngân Hằng vô cùng ngạc nhiên hỏi lại.
- Lúc sáng nay nghe thấy hiểu trưởng ra thông báo hỏi kẻ nào đã đá bể chậu bông của thầy ở sân sau. Ngân Quỳnh đã chỉ đích danh Lâm Phong. Vậy là thầy hiệu trưởng bắt Lâm Phong lên văn phòng. Trước khi đi Lâm Phong còn quay lại chỉ vào mặt Ngân Quỳnh nói: “ mày nhớ đó” khiến Ngân Quỳnh xanh cả mặt lên.
- Bây giờ Lâm Phong ở đâu? – Ngân Hằng ngó dáo dát xung quanh lớp nhưng không thấy Lâm Phong ở đâu bèn hỏi.
- Thì vẫn còn ở trên phòng thầy hiệu trướng chứ ở đâu – Bảo Trâm chép miệng than – Kì này Ngân Quỳnh khổ rồi. Nói thiệt nha, nếu không tại Ngân Quỳnh luôn đối xử tốt với bà, tui cũng không hơi đâu mà lo cho nhỏ đó.
- Mình đi tìm Ngân Quỳnh – Ngân Hằng bén buông cặp xách xuống bàn rồi chạy ra cửa đi đến lớp Ngân Quỳnh tìm Ngân Quỳnh.
- Ngân Quỳnh không có trong lớp – Một bạn trong lớp Ngân Quỳnh nghe Ngân Hằng hỏi mới lắc đầu trả lời.
Ngân Hằng vội chạy đến phòng hiệu trưởng nhìn thấy Lâm Phong đang bị thầy rầy trong đó, sắc mặt cậu ta cực kì tệ. Nhưng ngân Hằng lại không thấy Sơn Hải và Bảo Duy ở đâu cả, trong lòng dấy lên sự lo lắng bất an, hai người này với Lâm Phong như hình với bóng, lẽ nào lại không có mặt lúc này.
Nỗi lo sợ bất an kéo đến dồn dập, Ngân Hằng chạy khắp nơi tìm Ngân Quỳnh. Cô phát hiện thấy Sơn Hải và Bảo Duy phá ra cười thích thú từ phía sau vườn trường đi ra, nghi ngờ Ngân hằng bèn chạy về phía đó. Sơn Hải và bảo Duy thấy Ngân Hằng thì ngưng cuời. Ngân Hằng đưa mắt nhìn bọn họ liền thấy vẻ lúng túng giấu diếm cái gì đó của họ, nhưng cô không buồn để ý, cô đi luớt qua họ để tìm Ngân Quỳnh.
Cuối cùng khi cô tìm được Ngân Quỳnh thì đã thấy Ngân Quỳnh nước mắt ngắn dài núp vào một góc tường ngồi khóc. Cô liền chạy đến ngồi truớc mặt an ủi, cô ôm Ngân Quỳnh vào lòng vỗ vỗ lưng nói:
- Đuợc rồi, không sao nữa rồi, ngoan đừng khóc.
Ngân Quỳnh chưa bao giờ thấy Ngân Hằng có cử chỉ yêu thuơng như...