của nhau, cần gì phải cảm ơn. Chỉ cần con hạnh phúc là ba mãn nguyện rồi. Từ khi mẹ con mất đi, thì con và bà nội đối với ba rất quan trọng.
Ông ta nhắc đến mẹ của Mình Nhật, khiến cậu không nguôi căm thù. Hình ảnh mẹ mình chất thảm trước mặt, cậu mãi mãi không bao giờ quên.
- Phải! Chúng ta là người một nhà, còn bọn họ thì không. Sẽ có một ngày con bắt họ phải trả giá cho cái chết của mẹ con.
- Ba cũng muốn mẹ con có thể chết nhắm mắt.
- Ba yên tâm, con mãi mãi không quên cái chết của mẹ và nỗi oan của ba. Con sẽ làm theo kế hoạch của ba. Ba cứ chờ tin tức của con – Minh Nhật ghiến răng quyết tâm nói.
- Ba biết, con phải cẩn thận có biết không? Dù sao đối với họ, con vẫn là người xa lạ. Bây giờ cần nhất là phải lấy lòng lão già đó, khiến ông ta cam tâm tình nguyện trao hết mọi thứ cho con có biết không?
- Con biết. Hôm nay ông nội đã tuyên bố, nếu thằng khốn đó còn quậy phá nữa thì cái gia tài này sẽ giao lại cho con.
- Haha…khá lắm. Con cứ tiếp tục thân cận với ông ta. Cứ làm cho ông ta thấy con là con cừu non, sau đó cứ từ từ tìm cách phá hoại để ông ta bất mãn với thằng nhóc đó, và nghiêng về phía con. Ba sẽ ở bên ngoài sắp đặt mọi thứ thay con.
- Con hiểu rồi, con cám ơn ba. Ba và bà nội ở nhà giữ gìn sức khỏe, hệ rãnh con sẽ thăm bà nội.
- Ừ, bà nội nhớ con nhiều lắm. Rảnh rổi về thăm bà. Vậy đi, ba còn có công việc, có gì chúng ta nói chuyện sau.
Nói xong, ông cúp máy rồi gọi điện ngay cho bà Kim Lương ra lệnh:
- Bây giờ em hãy dồn con bé vào con đường cùng đi.
Ngân Hằng được thả ra, ông Hoàng nam có nhã ý đưa cô về nhà, nhưng Ngân Hằng từ chối, cô muốn được yên tĩnh bây giờ cho nên rời đi ngay. Cũng may ông Hoàng Nam đã sai người mau cho cô một bộ quần áo lành lặn thay cho chiếc váy đã bị rách kia, cô cứ thế đi bộ đến trước mộ mẹ mình dù hai chân mỏi rã rời, cô vẫn cứ thế bước đi.
Bầu trời gần tắt nắng, một buổi chiều ảm đạm với những cánh chim hối đang vội vã bay về tổ ấm của mình. Nhưng ngôi mộ yên bình đến cô đơn lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy buồn vô hạn.
Ngân Hằng mang theo nỗi buồn từng bước từng bước tiếng đến trước mộ mẹ mình, nơi giờ đây cỏ đã mọc đầy. Cô dùng tay không nắm từng bụi cỏ ra sức kéo chúng lên, chẳng mấy chốc tay cô đầy bùn đất, cỏ cứa tay cô chảy máu, nhưng Ngân Hằng vẫn không còn tí cảm giác đau đớn nào.
Sau đó cô quỳ xuống trước mộ của mẹ mình, từng giọt từng giọt nước mắt ăn năn cùng hối hận rơi ra, cô đưa tay vuốt nhẹ hình của mẹ trên mộ rồi khẽ nói:
- Mẹ, con xin lỗi, con không thực hiện được lời hứa với mẹ là chăm sóc ba với Gia bảo chu đáo. Con đã tự tay phá nát cuộc sống yên ổ của gia đình mình. Nếu như con vẫn sống cuốc sống cam chịu, có lẽ mọi chuyện giờ đây không có kết cục như hiện nay. Là lỗi tại con…là con đã sai rồi…Mẹ nói cho con biết, con phải làm sao để cứu vãn đây, mẹ hãy dạy con biết đi mẹ ơi…
Ngân Hằng gục mặt khóc nức nở trước mộ mẹ, cô thật sự không còn đủ dũng khí đối mặt với ba và mọi người trong gia đình.
Chuyện này chắc chắn tên Hào không chịu bỏ qua cho cô và gia đình dễ dàng như vậy, còn công ty ba cô thì sao?
Cô sẽ đối mặt ra sao với những ánh mắt buồn đau của gia đình đây?
Ngân Hằng cũng không biết bằng cách nào cô có thể trở về nhà, nhưng không ngờ cô vừa bước chân qua cửa thì…
- Bốp…
Một cái tát tai đánh vào mặt cô, cái tát tai quen thuộc vô cùng. Tiếng bà Kim Lương gầm lên:
- Mày còn vác mặt về đây nữa à.
Ngân hằng cắn chặt răng, đưa tay ôm lên gò má đỏ hồng bỏng rát của mình cúi đầu nhận lỗi:
- Con xin lỗi.
- Mày xin lỗi, mày nghĩ là mà chỉ cần nói lời xin lỗi thì xong xuôi mọi chuyện hay sao hả. Tao nói cho mày biết, công ty nếu mà có chuyện gì mày sẽ không yên với tao đâu – Bà Kim Lương bắt đầu nổi lên bản tính vốn bị bà che dấu bấy lâu nay. Bà ta lao vào đánh Ngân Hằng – Mày đúng là con ******** mà, mày hại gia đình, làm xấu công ty. Có phải mày muốn gia đình này chết mày mới vừa lòng hay không hả.
Ngân Hằng bị đánh đau, đôi mắt hoang dại nhìn bà Kim Lương, những trận đòn trước đây lần lượt xuất hiện. NHìn đôi mắt đầy dữ tợn của bà ta, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng cảm giác có lỗi tràn ngập trong cô, Ngân hằng nghĩ bà Kim Lương nhất thời giận dữ, cô biết đã bao nhiêu ngày qua, bà lao tâm khổ trí vì công ty, nào ngờ bây giờ lại bị cô làm như thế, hỏi sao không giận, ngay cả bản thân cô còn không tha thứ cho mình.
- Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi – Cô nghẹn ngào nói.
- Người mày cần xin lỗi không phải là tao. Mày nên đến cầu xin cậu Hào tha thứ. Cậu ấy muốn gì, mày cũng phải đồng ý có biết không? – Bà giang tay đánh vào người cô.
- Con sẽ làm…con sẽ cầu xin anh ta…
- Làm con tao ra nông nỗi này, mày chỉ định nói một câu xin lỗi rồi thôi được à – Ba tên Hào thấy Ngân Hằng cầm một làn trái cây đến bệnh viên thăm hắn thì thẳng tay xua đuổi.
- Bác à, con xin lỗi. Con thật sự không cố ý, mong bác hãy tha lỗi cho con – Ngân Hằng nắm tay áo ông ta nước mắt không ngừng rơi cầu xin.
- Cút đi. Mày cố cầu xin cũng vô ích thôi. Tao đã rút lại quyết định cho công ty nhà mày vay vốn, số tiền con lại phải lập tức trả ngay, nếu không ba mày sẽ phải đi tù ngay tức khắc.
Ngân hằng nghe vậy thì hốt hoảng, cô quỳ gối xuống mặt đất dập đầu lạy ông ta nói:
- Bác à, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của con. Không liên quan gì đến ba con hết. Mong bác cứ trút hết lên người con, hãy tha cho ba con đi bác, con cầu xin bác.
Nhưng thái độ của ông ta vô cùng hờ hững trước lời xin của cô.
- Ba à! – Tên Hào nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng – Coi như nể mặt con đi ba. Dù sao con cũng giới thiệu với mọi người em ấy là vợ chưa cưới của con rồi. Coi như cũng có chút tình nghĩa, vết thương của con không nghiêm trọng lắm. Bỏ qua cho em ấy và gia đình đi ba. Lần này cũng là lỗi của con.
- Nhưng mà – Ba tên Hào có chút ngạc nhiên vì con trai mình hôm nay tự dưng lại nghĩ đến việc tha thử cho người hại mình đơn giản như thế, ông ta ngẩng đầu nhìn con trai định nói thì bắt gặp ánh mắt gian xảo của tên Hào ông bèn im lặng. Hiểu con không ai bằng cha, ông tỏ cẻ thở dài nói:
- Thôi được rồi, con đã lên tiếng như vậy, ba cũng bỏ qua cho gia đình nó lần này.
- Con cám ơn bác rất nhiều – Ngân Hằng mừng rỡ dập đầu sau đó đứng lên nhìn tên Hào cảm kích – Em cám ơn anh rất nhiều.
- Không có gì đâu, em về đi – Tên Hào tỏ vẻ tốt bụng xua tay.
Ngân Hằng mừng rỡ cúi đầu chào rồi ra về, ba tên hào liền hỏi hắn:
- Con có dự định gì?
- Con phải hành hạ bọn chúng lại để trả mối thù này. Phải khiến tụi nó bị chà đạp dưới chân con – Tên Hào ghiến răng nói.
Bể dâu mới biết dòng đời cay đắng
Chỉ còn 3 tuần nữa là Ngân Hằng nhập học, cuộc sống của cô trở lại với cuộc sống cam chịu. Ban đầu cô cứ nghĩ bà Kim Lương vì tức giận khi công sức bỏ ra bỗng chốc bị đạp đổ nên sinh lòng giận dữ.
Nhưng càng ngày bà càng trở nên quá quắt hơn, động một chút là phạt cô không được ăn cơm.
Ngoài việc đi theo tên Hào ra ngoài, thì cô lại phải làm tất cả công việc bà ta giao cho giống như ngày xưa với lí do nhà đã không con tiền để tiếp tục thuê người giúp việc. Còn bà ta phải chống đỡ công ty.
Ngân Hằng không phải kẻ ngốc, từ lúc cô biết sau sự việc tên Hào, ba đã đe dùng sự an toàn của cô để dụ
dỗ ba cô chuyển hết toàn bộ tài sản cho bà ta đứng tên, rồi bắt đầu lộ dần bản tính trước kia của bà ta. Cô đã hiểu lòng người hiểm ác thế nào, vì danh lợi mà bất chấp mọi thủ đoạn, giả vờ hối cải để một tay chiếm đoạt tất cả.
Nhưng trước mắt cô không màn để ý đến bà ta, chỉ chú ý đến việc nhẫn nhịn không để tên Hào nổi giận mà không chịu cho gia đình cô vay vốn.
Tên Hào biết cô sợ hắn, e dè hắn, muốn tránh né hắn nhưng không dám. Hắn bắt đầu lôi cô đi khắp nơi, ép cô uống rượu, Ngân Hằng bị hắn ức hiếp đến khổ sở vô cùng, không biết bao nhiêu lần cô phải chạy vào tolet để nôn hết thứ chất lỏng cay nồng đang đốt cháy ruột gan cô. Nếu không nhìn thấy cô mặt đỏ tía tai, cả người đứng không vững, hắn ta tuyệt đối sẽ không buôn tha cho cô, điều khiến hắn ta thích thú nhất chính là cách cô kiên cường chịu đựng sự hành hạ của hắn mà tuyệt không có một lời van xin.
Ngân Hằng luôn thầm nhủ chỉ cần cô chịu đựng thêm ba tuần nữa, ba tuần nữa cô bắt đầu đi học.
Vậy thì ít phải gặp mặt hắn ta hơn. Chỉ cần cố gắng chịu đựng.
Đã biết bao nhiều lần cô nằm trong phòng nhớ đến Lâm Phong đến rơi nước mắt. Không biết giờ này cậu thế nào? Đang làm gì? Có nhớ đến cô hay không?
Điện thoại của cô đã bị bà Kim Lương tịch thu, bà ta cũng nghiêm cấm Gia Bảo và Ngân Quỳnh đến gần cô, nếu không ngày đó cô đừng hòng được ăn cơm. Gia Bảo thì khóc thét lên đòi cô, nhưng bị bà ta nắm lỗ tai lôi lại, nhốt vào trong phòng, thằng bé vì hoảng sợ cứ ôm Ngân Quỳnh khóc mãi. Ngân Quỳnh dù có van xin thế nào, bà ta cũng nhất quyết không cho.
Đêm đến, chờ cho bà Kim Lương ngủ say, Ngân Quỳnh mới dẫn gia Bảo đến phòng Ngân Hằng cho hai chị em được gần nhau.
- Em nhớ chị lắm, chị ơi, dì đáng sợ lắm, em sợ lắm. Chị bảo vệ em đi, chúng ta đi khỏi nơi đây đi – Gia Bảo khóc ngất trong vòng tay cô.
Ngân Hằng cũng đau thắt từng cơn khi nghe em trai bé bỏng của mình nức nở trong vòng tay. Cô ôm chặt Gia Bảo xót xa vỗ về:
- Gia Bảo ngoan, hiện giờ chị vẫn chưa thể dẫn em đi được. Ba hiện nay không khỏe, nếu chúng ta bỏ đi, ai sẽ chăm sóc cho ba. Gia Bảo nghe lời chị, từ nay về sau hãy ngoan ngoãn nghe lời dì, đừng khiến dì nổi giận. Chờ cho đến lúc sức khỏe ba bình phục, sẽ không ai bắt nạt em nữa.
Gia Bảo khóc rấm rức gật đầu. Ngân Quỳnh đau đớn và xấu hổ vì mẹ mình, cô chỉ có thể lặng lặng đứng yên nhìn hai chị em ôm chầm lấy nhau, vỗ về. Cô cảm thấy mình chẳng chút xứng đáng nào trong tình cảm chị em này.
- Cám ơn em rất nhiều. Thay chị chăm sóc Gia Bảo – Ngân Hằng nhìn Ngân Quỳnh khi cô bế Gia Bảo trở vê phòng mình.
- Xin lỗi, đây chỉ là một chút chuyện em có thể làm được cho chị – Ngân Quỳnh áy
náy đáp.
- Chị biết, chị biết ơn em vì điều đó.
- Chị… – Ngân Quỳnh gọi cô bằng một giọng ngập ngừng như có điều gì muốn nói.
Ngân Hằng mở mắt nhìn Ngân Quỳnh chờ đợi.
- Lâm Phong…Bạn ấy nhờ em trao cho chị một bức thư – Ngân Quỳnh lấy từ trong túi áo ngủ ra một bức thư trao cho Ngân Hằng.
Ngân Hằng run run cảm xúc, đưa tay đón lấy lá thư được xếp gọn gàng trong tay Ngân Quỳnh.
- Cám ơn em.
- Em đưa Gia Bảo về phòng ngủ – Ngân Quỳnh mĩm cười đáp lời cô, sau đó bế Gia Bảo đang thiêu thiêu ngủ chợt khựng lại ở cửa, quay đầu nhìn Ngân Hằng nói – Nếu chị muốn viết thư trả lời, cứ nhét qua khe cửa phòng em, em sẽ đưa thư giúp chị.
Niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng cô, Ngân Hằng rơm rớm nước mắt nhìn Ngân Quỳnh rồi gật đầu.
Ngân Quỳnh và Gia Bảo đi rồi, Ngân Quỳnh vội vã khép chặt cửa lại sau đó rồi nhanh chóng mở phong thư ra đọc. Là một bét chữ khá ngay ngắn, dù vẫn là bút tích của lâm Phong nhưng không có sự cẩu thả hời hợt như trước đây.
Ngân Hằng!
Biết nói làm sao để có thể nói hết nỗi nhớ mình dành cho bạn. Kể từ giây phút đầu tiên gặp bạn, hình bóng bạn đã ăn sâu trong lòng mình.
Cái nhíu mày, một nụ cười, vả mặt thẩn thở nhìn bên ngoài cửa sổ, từng chút từng chút một khắc sâu trong tâm trí mình, không cách gì xóa nhòa.
Để rồi mình như một kẻ ngốc luôn muốn ánh mắt bạn nhìn về phía mình dù chỉ một chút thôi. Những hành động ngốc nghếch của mình đôi khi khiến bạn nổi giận, nhưng đó là cách thể hiện của mình để thu hút sự chú ý của bạn. Thật ngốc nghếch đúng không?
Bao nhiêu lần mình thầm ước có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bạn hay chỉ một lần thôi bạn quay đầu lại và mĩm cười với mình. Có lẽ ông trời đã nghe lời cầu xin của mình, cho nên cuối cùng bạn cũng chấp nhận tình cảm của mình. Mình hạnh phúc đến phát điên lên bạn có biết không? Cảm giác lần đầu chạm vào tay bạn, đó là cảm giác giống như vừa bị một luồn điện chạy qua thân thể làm tê liệt khắp người, nhưng vẫn không muốn buông tay ra.
Lần đầu tiên chạm vào đôi môi của bạn đó là cảm giác tê dại ngọt ngào mang đến hạnh phúc khiến trái tim mình không ngừng đập loạn.
Cám ơn bạn đã cho mình một giây phút hạnh phúc nhất đời mình, mình mãi mãi sẽ không bao giờ quên phút giây ngày hôm đó.
Mình biết bây giờ mình chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ che chở cho bạn, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ bạn, để chúng ta có thể ở bên nhau, giữ mãi lời ước hẹn cùng nhau.
Mong bạn hãy tin tưởng và cho mình cơ hội được che chở bảo bọc cho bạn.
Trong tình yêu có rất nhiều đòi hỏi. Nhưng mình chỉ có một đòi hỏi duy nhất, là đòi hỏi tham lam nhất . Đó là có thể cùng bạn mãi mãi già đi.
Vì em là tất cả đối với anh.
Lâm Phong
“ Vì em là tất cả đối với anh”, những dòng cuối cùng khiến mắt Ngân Hằng nhòe lệ. Không mong cầu một tình yêu quá hoàn hảo, không cầu có được một tình yêu mỹ mãn, chỉ cầu mong một tình yêu đơn sơ nhất. Được cùng nhau nắm tay cho đến lúc già đi.
Ngân Hằng đếm từng ngày, mong chờ từng khoảng khắc có thể thoát khỏi tay tên Hào. Hắn ta là đang cố ý hành hạ cô, tuy hắn không còn ý nghĩ muốn xâm hại đến thân thể cô nữa, nhưng hắn lại tra tấn cô về tinh thần, hắn như con mèo vờn con chuộc trong tay, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn cô đầy thích thú, khiến cô sợ hãi không biết khi nào hắn thật sự có ý định cưỡng bức mình.
Ở nhà, cô phải xem sắc mặt bà Kim Lương mà sống, cô nhẫn nhịn hết mức có thể vì ba vì Gia Bảo, chỉ mong một ngày ba có thể phục hồi đi đứng được như xưa. Trong những ngày đau thương đó, những bức thư của Lâm Phong được Ngân Quỳnh chuyển tới giúp cô xoa dĩu những đau đớn trong tinh thần và thể xác kia. Cô không được phép bước chân ra khỏi nhà, vì thế hoàn toàn không thể gặp Lâm Phong.
Ngân Quỳnh lén lút giúp Ngân Hằng và Lâm Phong có thể nhìn thấy nhau bên khung cửa kính. Khi hai người nhìn thấy nhau cảm xúc yêu thương dâng tràn, muốn nói với nhau thật nhiều, nhưng nghẹn ngào không thể nói được. Người đứng trên lầu nhìn xuống, người đứng bên ngoài nhìn lên, khoảng cách của hai người rõ ràng là không quá xa nhưng lại giống như cách xa muôn trùng. Rõ ràng là không thể trạm vào nhau, nhưng lại so với chạm vào hạnh phúc biết bao nhiêu.
Chỉ như vậy thôi, bao lời muốn nói, ánh mắt đã thay lời. Không cầu mong quá nhiều, chỉ cầu mong được nhìn nhau dù chỉ là thoáng qua.
Hạnh phúc vốn nhỏ bé như thế.
Tên Hào đến đưa Ngân Hằng đi chơi, vừa ra bên ngoài đã thấy Lâm Phong đứng bên ngoài cổng. Ngân Hằng hơi hoảng hốt khi thấy Lâm Phong có mặt ở đây ngay lúc này, cô mím môi đưa mắt nhìn cậu tỏ ý xua đuổi.
Tên Hào thấy vậy thì khẽ cười nham hiểm, hắn ta kéo eo cô lại, đưa tay nựng cằm của cô. Kề mặt hắn ta sát mặt cô làm ra vẻ cưng chiều hỏi:
- Em yêu, em muốn ăn gì. Anh đưa em đi ăn.
- Ở đâu cũng được – Bị hắn giữ chặt cằm, Ngân Hằng rên rỉ đáp.
Lâm Phong tức giận siết chặt tay lại, trừng mắt nhìn hắn ta đang đối xử thô bạo với Ngân Hằng.
- Em thật là cô bé đáng yêu – Tên Hào nhếch môi cười, ánh mắt nhìn cô một cách dâm đãng .
Sau đó hắn ta nhanh chóng hôn cô, cố ý chọc tức Lâm Phong. Ngân Hằng bị hắn ta hôn vội vàng quay mặt tránh né, đưa tay đẩy hắn ta ra . Cô nhìn hắn ta bằng ánh mắt tức giận, đưa tay lau đi mùi vị gớm ghiếc của hắn ta.
- Không được lau – Tên Hào tức giận quát.
Nhưng Ngân Hằng bỏ qua, cô tiếp tục lau đi sự tủi nhục mà hắn dành cho cô.
- Bốp…
Một cái tát tai không một chút thương tiếc của hắn dành cho cô. Dấu vết năm ngón tay hiện rõ trên mặt Ngân Hằng, cô đau đớn ôm lấy gương mặt đang đau rát của mình.
Nhưng hơn hết, cô biết Lâm Phong sẽ không đứng yên nhìn cô bị người khác đánh đập như thế. Cho nên vào lúc mắt Lâm Phong hiện lên một sự giận dữ như lửa cháy rực muốn thiêu đốt toàn bộ những thứ trước mặt. Ngân hằng vội vã lao đến ôm chầm lấy Lâm Phong trước khi cú đấm của cậu nện vào gương mặt đểu giả của hắn ta.
- Đừng mà – Ngân Hằng hoảng hốt cầu xin.
Lâm Phong bị Ngân Hằng giữ lại, cậu đưa mắt nhìn vẻ mặt in rõ dấu tay của tên Hào mà đau lòng không xiết.
- Sao hả? Muốn đánh tao à, vậy thì đến đây – Tên Hào nhìn Lâm Phong đầy khiêu khích thách thức.
Lâm Phong nổi nóng, định lao đến đánh hắn ta, nhưng Ngân Hằng khóc lóc van xin cậu.
- Đừng mà, mình xin bạn, hãy về đi. Mặc kệ mình, mau về đi, đừng ở đây gây sự. Đi đi…về đi…
Lâm Phong nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên mặt Ngân Hằng, đau đớn như có người cắt từng mảnh thịt trên người của cậu xuống.
- Sao hả? Không dám à – Tên Hào ra sức khiêu khích Lâm Phong.
Thấy tên Hào không muốn bỏ qua cơ hội chọc tức Lâm Phong, Ngân Hằng bèn đẩy cậu ra xa:
- Mình xin bạn đó. Van cầu bạn hãy về đi. Đừng ở lại đây, bạn còn ở lại đây thì người khổ chính là mình. Hãy vì mình mà đi về đi.
Tên Hào hung hăng nắm tay cô kéo lại, tát thêm một cái lên mặt cô:
- Cô là vợ chưa cưới của tôi, tôi cấm cô có hành động lôi lôi kéo kéo với bất kì thằng con trai nào khác có biết hay không.
- Đi đi, xin bạn – Ngân Hằng không để ý đến nỗi đau của mình, cô chỉ muốn Lâm Phong rời đi, không muốn cậu nhìn thấy hình ảnh thê lương của cô như bây giờ.
- Về đi… – Cô hét lên với Lâm Phong.
Cậu còn đứng lặng nhìn cô đầy bất lực, cuối cùng đành nuốt xuống tất cả quay lưng bỏ đi. Nước mắt không thể rơi ra khiến tim đau nhói, lồng ngực căng cứng đầy khó thở. Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu mới cảm nhận được cảm giác đau không bằng chết khi bất lực trước nỗi đau của người con gái mình yêu như thế.
- Mau đi theo tọi – tên Hào nắm tay Ngân Hằng lôi đi, quăng mạnh cô vào xe, sau đó phóng xe chạy đi.
Bước chân Lâm Phong rời đi càng lúc càng nhanh, sau cùng không chịu nổi, cậu chạy thật nhanh, chạy như người điên, cứ chạy cứ chạy, bất chấp mọi thứ trước mặt, bất chấp vật cản dưới chân. Muốn xua đi hình ảnh khiến người ta vừa tức giận vừa đau lòng kia.
Cuối cùng vẫn không thể xua đi hình ảnh đau buồn đó, cảm giác khó chịu trong lòng ngực vỡ tan. Sự bất lực trong vô vọng của cậu khiến cậu không còn chịu được nữa, Lâm Phong đứng lại ôm...