cánh đồng bồ công anh, nơi lưu giữ nhiều kỉ niệm đẹp nhất của 2 người.
- Phong vừa sờ cây bồ công anh, nói ” Em, em có để ý đặc biệt là mình hay lên đây buổi tối hông ?”
- Ờ, anh nhắc em mới để ý. lạ gê hen, mai mốt mình lên đây buổi sáng đi
- Ừ, mai ha
Lâm nhìn phong trìu mến rồi gật đầu.
Chương 7: Bi kịch (phần kết)
Sáng sớm hôm sau, Lâm hộc tốc chạy lên trên đồi, cô nhìn mãi không thấy phong, rồi cô thấy dáng ai đó rất quen đang ngả đầu giữa bãi cỏ xanh mướt, cô chạy đến ôm chầm lấy phong:
- ” Hù!!! sry anh hen, lần này em trễ 90 phút lận. ” nói rồi cô cười trừ.
- không sao, anh nói với em rồi mà, trễ bao lâu anh cũng chờ được
- Lâm cũng nằm xuống cạnh phong.
cô nói ” buổi sáng ở đây cũng đẹp gê anh ha, yên bình thiệt đó ”
- Ừ, anh chỉ mong tình yêu của tụi mình cũng yên bình như vậy
- Lâm quay sang phong ” đương nhiên rồi, em sẽ yêu anh đến hết đời này luôn, anh chịu hông ”
- ” ừ, anh nhất định làm cho em hạnh phúc mà ”
- Lâm rúc đầu vào phong nũng nịu ” anh hứa không được bỏ em đó nha ”
- ” Anh hứa mà ” phong nháy mắt với lâm
- Lâm ngước mặt lên trời, cười tươi rói ” anh ơi, mây đẹp chưa kìa, màu trắng là màu em thích đó, áo quần em toàn màu trắng không à ”
- Phong cũng ngước lên trời, nói ” còn anh thì thích màu xanh, màu xanh của trời á ”
- Lâm chỉ tay lên trời, nói ” anh nhìn kìa, trên trời có cả em và anh luôn, trời và mây đó, 2 chúng ta sẽ ở mãi bên nhau như trời và mây luôn ”
- Phong quay sang cười nhẹ với lâm
- À anh ơi, anh dạy em làm bồ công anh bằng giấy nha
- Ok, cái này anh tự nghĩ ra cách làm đó, anh chỉ dạy mình em thôi
- Hì, anh của em giỏi gê luôn
hì hục 1 hồi cả 2 làm được 2 bồ công anh, 1 bông thì méo xẹo ( do Lâm làm ), còn 1 bông thì tỉ mĩ đẹp đẽ ( do Phong làm )
- Gì ! có bày sai em không đây, sao của anh đẹp vậy mà của em xấu thế chứ. Lâm làm nũng phong
- Trời, ai dám bày bậy bà xã của anh nè, tại em làm chưa quen đó thôi, luyện dần đi là vừa, người yêu anh mà không biết làm bồ công anh giấy hả. Phong trêu chọc Lâm
- Lâm fồng má ” được rồi, để đó xem ai làm hơn ai nha, hẹn đến ngày sinh nhật anh nha, em nhất định thắng anh ”
- Gì, có cần lâu dữ vậy hông. sinh nhật anh tháng 11 lận mà ? phong ngạc nhiên nói
- đương nhiên rồi, anh biết làm lâu rồi, còn em mới tập mà, nhưng mà với điều kiện là từ đây đến ngày đó anh không được làm bồ công anh giấy.
- Ăn gian dữ vậy. Phong gãi đầu
- Chứ sao. Lâm nói rồi hếch mặt lên trời
- Ok luôn, vậy hẹn em 20-11 ha
- Ủa, sinh nhật anh là ngày 20-11 hả, đặc biệt gê luôn nha. À, em chưa hỏi tội anh, tại sao năm ngoái không nói cho em biết ngày sinh nhật của anh hả ? Lâm lườm yêu Phong
- Lúc đó mình đã thân nhau đâu mà. Phong chữa lại
- Nhưng mà sinh nhật em, anh tặng cho em mà, giờ để em tặng anh cái này nha
- Tặng luôn bây giờ hả ?
- Ừ. Lâm cười mỉm
- Quà đ â….Mới nói đến đây thì bỗng ” chụt…” Lâm kiss 1 cái ngay môi phong. Phong sững như tượng
- Hi hi, quà đó, còn đây nữa nè. Lâm cất tiếng hát
” ngày xưa 2 đứa trên cánh đồng hoa, và anh đã hứa sẽ chẳng rời xa, tình yêu hai đứa sẽ còn mãi dẫu cho hoa kia tàn…”
- Phong mỉm cười, rồi đến kiss lâm cái chụt ngay môi ” cám ơn em nha ”
- Lâm ngượng ngùng ” sau này mỗi lần đến sinh nhật anh, em đều hát cho anh nghe bài này nha ”
- Ok, hứa fải giữ lời đó nha
nói rồi cả 2 cùng cất tiếng hát bài ” cánh đồng bồ công anh ”
tại trường, Nhi gọi lâm
- Ê mày, mai sinh nhật tao đó nha, nhà tao tổ chức tiệc, mày nhớ đến nha
- Mai ngày mấy ta. Lâm nghiêng đầu hỏi Nhi
- Quỷ này, sinh nhật bạn bè mà không nhớ hả. mai ngày 14-2 đó bà nội
- Ủa, mày sinh trúng ngày gê vậy
- Chứ sao, sinh nhật tao mà
- Mai valentine mà, không biết anh phong có hẹn tao không nữa
- Ê ! mai mày mà không đi là đừng nhìn mặt tao luôn nha, nói trước cho mày biết đó
- Rồi rồi
- Thôi, để mai tao với khang sang hộ tống mày cho chắc, sinh nhật mà không có mày thì còn gì vui
- Ặc, thôi cho con xin
- Kệ mày, mai 7h đó, 6h kém tao với khang qua ha, còn muốn tặng quà yêu đương gì thì cứ sáng mai là làm. ok ” nói xong Nhi vọt chạy
- Lâm nhìn theo rồi thở dài, chợt phong đi tới
- ” Em, sáng mai anh về quê rồi, tối anh mới ra, khoảng 8h tối mai anh đợi em ở chỗ cũ nha, nhớ đến đó “. phong nói xong rồi chạy biến cùng lũ bạn
- Lâm chưa kịp nói gì, lâm nghĩ ” sao hôm nay ai cũng hấp tấp hết vậy trời, chưa kịp cho người ta nói đã đi rồi ”
***
Sáng ngày 14-2 !
- Trời, sao sáng nay lạnh dữ vậy nè, valentine năm nay lạnh quá. hông biết ảnh về quê có được hông nữa. Lâm rên rỉ
- Thôi, cố gắng vẽ cho xong bức tranh này để tối tặng ảnh nữa.Người lâm lúc này quấn 2-3 cái mền
7h tối hôm đó
bíng boong…
Lâm ra mở cửa thì thấy Nhi và Khang đang run rẩy
- Nhanh đi mày, hổng biết sao hôm nay lạnh vậy nữa. Nhi than thở
- Ờ ờ, thôi đi
- Mày cầm cái gì đó ? Khang chỉ vào cái hộp Lâm đang cầm trên tay
- Quà, chút nữa tao tặng cho anh phong
- Trời đất, chưa tặng luôn hả ! thôi để nhà đi, chút chạy về lấy, chứ qua bên đó lộn xộn rồi lỡ lạc mất nữa. Nhi nói
- Ờ ờ, vậy chờ chút tao vào cất. Lâm lăng xăng chạy vào nhà cất
Cả 3 đi đến nhà Nhi
-Chắc fải đến 8h mới tổ chức được. Nhi nói
- Sao vậy, không làm sớm được hả ?
- Tại hôm nay lạnh quá, mọi người làm việc gì cũng chậm, tay tê cứng hết. Nhi trả lời run rẩy
Mặt Lâm buồn thiu, lát sau cô fụ mấy người chuẩn bị bữa tiệc, 1 lúc sau thì nến sinh nhật cũng được thắp lên. Chợt Khang chạy lên chỗ Nhi nói
- Happy birth day nha Nhi, valentine happy nữa nha, rồi khang rút ra 1 hộp socola tặng Nhi. Khang nói nhỏ vào tai Nhi rằng ” xin lỗi Nhi nha, khang đã bắt Nhi đợi lâu quá rồi, bây giờ khang muốn nói là khang yêu Nhi, Nhi đồng ý làm bạn gái khang không ”
- Nhi quá sung sướng liền nhảy cẫng lên ôm khang, lúc đó 2 người liền lôi ra 2 sợi dây chuyền mà lâm đã tặng trong dịp sinh nhật lâm ra đeo lên cổ
Lâm ở dưới nói vọng lên
- Ê ! nhờ tao đó nha, có sung sướng hạnh phúc gì đừng quên tao nha tụi mày. Rồi Lâm nháy mắt
Cả 2 như hiểu ý, nhìn Lâm cười
chợt cô sực nhìn đồng hồ thấy đã 10h kém, cô cuống cuồng chạy về, Nhi chạy theo cô
- Ê ! sao vậy, ở chơi chút nữa
- Không được, tao hẹn với anh phong rồi, mà giờ này trễ giờ hẹn nhiều quá
-Ừ ! vậy để tao kêu bác tài xế đưa mày đi cho nhanh
- Ừ ! mày kêu giúp tao đi
15″ sau
- Ổng đi đâu rồi mày ơi, tìm hổng thấy, bực mình gê, giờ này đi đâu hổng biết. Nhi chạy tới chỗ lâm nói gấp gáp
- Trời đất, giờ sao đây
- Mày đứng đây, để tao chạy đi tìm ổng vòng nữa. Nhi vừa chạy vừa nói
- Thôi khỏi đi, để tao tự đi cũng được. nói xong Lâm fóng chạy ra cửa, cô không tìm được chiếc taxi nào đành chạy bộ về nhà. Về tới nhà thì đã 10h15″, cô lấy vội bức tranh rồi lại chạy bộ lên trên đồi.
Nói về Phong, mặc dù trời rất lạnh nhưng phong vẫn đứng đợi Lâm 2 tiếng đồng hồ trên đồi, môi anh đã bắt đầu tím lại và bàn tay đang tê dần đi, chợt có 1 đám người đi qua
- Ê ! vụ tai nạn nãy gê quá ha
- Ờ, con bé chắc là chết thôi, bị xe tải tông văng xa vậy mà
- Coi bộ nó đang hấp tấp việc gì lắm mới chạy nhanh dữ vậy
- Ừ, mặt xinh vậy mà chết uổng ha
Phong nghe vậy, anh liền chạy đến chỗ đám người đó hỏi 1 cách hung dữ
- Cho hỏi, cô bé đó như thế nào ?
- Ừ, thì hình như mặc chiếc váy màu trắng, trông xinh lắm
- Cô bé đó khoảng mấy tuổi vậy các anh ?
- Nhắm chừng 14-15
- Phong sửng sốt, vụ tai nạn đó xảy ra ở đâu ?
- Ngay khúc kia kìa, phong nhìn theo hướng 1 người chỉ và fóng xe như điên.
trên đường đi anh cứ nghĩ ” cô bé mang váy màu trắng, đúng là màu lâm thích, cô bé trạc 14-15 tuổi, lâm ơi, em đừng có mệnh hệ gì nha lâm “, tay anh bắt đầu lạnh tê lại và không còn cảm giác gì nữa, chắc tại anh đứng chờ lâm quá lâu, chợt 1 ánh sáng loé lên trong mắt anh, và…” RẦM…”, người dân xung quanh xôn xao ” gì nữa đây, lại tai nạn hả, valentine gì nhiều tai nạn dữ vậy trời ”
Lúc đó Lâm đang chạy hộc tốc lên đồi, chợt cô giật mình, cô nghe xôn xao có vụ tai nạn nhưng cô không quan tâm, việc cô quan tâm bây giờ là có người đang đứng đợi cô suốt 2 tiếng đồng hồ, cô chạy lên tới nơi thì không thấy bóng anh đâu, chợt cô chảy nước mắt, cô nghĩ ” không lẽ anh đã hết yêu em rồi sao, anh đã nói dù em có đến trễ cách mấy thì anh cũng đợi em mà “. Tìm quanh 1 hồi không thấy ai, cô đành lủi thủi ra về. Nằm trên giường mà nước mắt cô cứ chảy, tim cô đau thắt lại, cô chẳng hiểu vì sao, vì anh không đợi cô ư ? hay vì 1 lí do khác…
- Rồi tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, nhìn thấy số anh nhưng cô không bắt máy, cô thầm nghĩ ” hứ, không chờ người ta rồi còn gọi điện xin lỗi à, mơ đi “, cô nhắm mắt lại, nhưng chuông điện thoại vẫn vang, cô bực mình bắt máy.
- Gì ? không đợi ng…
- Alô. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói -lâm nhận ra đây không fải là giọng của Phong
- Alô ! xin hỏi ai đầu dây đó ạ – Lâm hỏi
- Cô ơi, xin hỏi cô có fải là người yêu của chủ nhân máy này không ạ ?
- À…đúng rồi !
- Vậy cô mau đến bệnh viện X, fòng cấp cứu nha…người này đang hấp hối đó !
Nghe xong,nước mắt cô ứa ra, điện thoại trên tay cô rớt xuống vỡ tan tành, trời đất xung quanh cô như sụp đổ, cô vội chạy ngay đến bệnh viện, vào nơi anh nằm, cô thấy mọi người trong gia đình anh xúm lại khóc lóc, cô chạy vào thấy anh nằm bất động, nước mắt cô vẫn cứ chảy, cô quỳ xuống nơi giường anh, cất tiếng hát nghẹn ngào:
” Ngày xưa 2 đứa trên cánh đồng hoa, và anh đã hứa sẽ chẳng rời xa…”
Chợt phong mở mắt ra, anh giơ bàn tàn dính đầy máu ra sờ lên mặt cô, thấy cô không có bị gì, anh có vẻ yên tâm. anh kéo tay cô và đưa cho cô 1 cái hộp nhỏ, trong đó có chứa 1 hình trái tim làm bằng những bông hoa bồ công anh ép lại, nhìn món quà thì cô đoán có lẽ anh đã chuẩn bị từ rất lâu, nước mắt cô lại bắt đầu rơi. anh nói nhỏ vào tai cô ” cấm em khóc đó, muốn thì khóc sau lưng anh thôi, cấm khóc trước mặt anh nghe chưa “.rồi anh cười nhẹ.
- ” nhưng anh hãy để cho em khóc lần này, em xin anh, em xin anh ” rồi cô oà khóc. cô rút trong hộp ra 1 bức tranh, trong bức tranh cô vẽ 1 cánh đồng bồ công anh rất đẹp, trên cánh đồng có 2 người 1 trai 1 gái đang dựa vào nhau và bên cạnh bức tranh là lời của bài hát ” cánh đồng bồ công anh, phong đưa tay ra sờ bức tranh, và 1 giọt nước mắt của anh rơi xuống thấm vào bức tranh. anh nói với cô ” cám ơn em, và xin lỗi em vì anh đã không giữ được lời hứa của anh đối với em “. Lâm thét lên ” không, không, anh nhất định sẽ giữ được lời hứa mà, anh nhất định sẽ không bỏ em mà, fải không anh ” rồi cô nhìn anh đờ đẫn. phong lại tiếp, nước mắt anh chảy ra ” anh xin lỗi em nhiều lắm ” rồi anh cất tiếng hát bài ” cánh đồng bồ công anh “, lâm cũng hát theo anh, mọi người xung quanh ai nấy đều khóc, cả những người không quen biết phong và lâm.
” Cánh hoa như anh đang chờ em “, là câu cuối cùng mà phong nói trên cõi đời này, phong đã ra đi vĩnh viễn. Phong đi khi chuông đồng hồ điểm 12 tiếng, giờ fút cuối cùng của ngày valentine. Lâm khóc thét, gào lên dữ dội.
Một anh cảnh sát nói:
- Cậu phong này chết vì tai nạn, nhưng lỗi không hẳn ở fía xe tải, vì hình như lúc đó cậu ta chạy rất nhanh, nhưng tay lại không fanh được khi nhìn thấy xe tải, theo xét nghiệm thì tay của cậu ta bị tê vì đứng ở chỗ lạnh quá lâu.
chợt có 1 đám người ở đâu nói
- Ờ đúng rồi đó, tụi tui thấy anh này đứng ở trên chỗ đồi kia kìa, hình như chờ ai đó, khi nghe tụi tui nói có 1 vụ tai nạn xảy ra thì ảnh hỏi tới tấp luôn, rồi khi nghe cô bé bị tai nạn mang chiếc váy màu trắng thì ảnh fóng xe như điên luôn.
Nghe tới đây, lâm ngất đi luôn, vì chính cô đã nói với phong là cô rất thích màu trắng…
******* Hết *******